Văn Phòng Phấn Hồng
Chương 75: Cho đến bây giờ, cái gọi là thời cơ chỉ dành cho những người có chuẩn bị
Cha mẹ nuôi xưa nay chưa hề ép buộc Tô Tiểu Ái, lần đầu tiên lừa Tô Tiểu Ái trở về, đồng thời còn không cho cô ta quay lại nữa
Họ thật sự không muốn Tô Tiểu Ái và Thẩm Thần Đông ở bên nhau, vì vậy mới bắt cô ta phải về Mỹ sao? “Thật thú vị.” Lòng hiếu kỳ của tôi được khơi gợi, tôi tìm kiếm tin tức về Tô Tín Thệ, ông ta lập nghiệp dựa vào mậu dịch, bây giờ đã thành lập ra một vương quốc thương mại, nhìn thế nào cũng thấy cả cuộc đời ông ấy sống rất nỗ lực, chăm chỉ, có thể trở thành một tấm gương mẫu mực cho người ta noi theo.
Thật sự là gần đây họ mới biết chuyện3của Tô Tiểu Ái và Thẩm Thần Đông sao? Tôi rất nghi ngờ chuyện này
Tô Tiểu Ái không phải là người hèn yếu, ở một mức độ nhất định, cô ta dám yêu dám hận, đã yêu rồi sẽ rất liều lĩnh, Thư Nhã Hân đã có thai cũng không thể ngăn cản được cô ta, như vậy đối với cô ta thì không có bất kỳ lý do gì có thể ngăn cản cô ta và Thẩm Thần Đông ở bên nhau được.
Nhưng bây giờ Tổ Tiểu Ái lại đang ở nước Mỹ, loại người thường làm theo ý mình, quen thói tùy hứng như thế này, lý do gì có thể lựa cô ta về Mỹ khi đang yêu đương cuồng nhiệt đây? Lời nói của Thẩm Thần Đông không1chắc chắn, hẳn anh ta vô cùng hiểu rõ sự chênh lệch giữa mình và Tô Tiểu Ái, thậm chí cũng hiểu rõ việc Tô Tiểu Ái là người quyết định tuyệt đối chuyện anh ta có thể ở bên Tô Tiểu Ái không.
Thẩm Thần Đông thật sự vì tiền mới ở bên Tô Tiểu Ái sao?
Nghĩ như vậy, tôi phát hiện ra hình như mình nghĩ hơi nhiều, vì nếu nghĩ thêm nữa, có thể tôi sẽ nghĩ ra chuyện rất kỳ lạ mất thôi.
Nhét tư liệu vào lại ngăn kéo, tôi ôm máy tính bảng quay về phòng, hình như Trần Lộ vẫn chưa ngủ, nhưng tôi cũng không đến làm phiền cô ấy.
Đêm nay, chập chờn không được yên giấc, có lẽ giấc mơ cũng phản ánh trạng thái6ban ngày của một người, hai ngày nay tiến triển quá chậm, buồn phiền nóng nảy trong lòng tôi đã biểu hiện ra trong mơ
Sau khi tỉnh dậy, thắt lưng đau mỏi, giống như cả một buổi tối bị người ta đánh một trận.
“Xảy ra chuyện gì vậy, sắc mặt cô thật kém.” Trần Lộ đã dậy từ sớm, cô ấy đặt bữa sáng lên bàn, nhìn thấy sắc mặt của tôi thì thuận miệng hỏi một câu: “Không phải hôm qua cô ngủ rất sớm sao?” “Trong lòng buồn phiền nóng nảy.” Tôi đánh răng rửa mặt xong, lúc này mới ngồi vào trước bàn ăn, bữa sáng Trần Lộ làm cháo gạo bí ngô, cộng thêm một chút dưa chua ăn kèm, ăn bữa sáng này khiến toàn thân thật4thoải mái
“Hay là, cô có muốn ra ngoài giải sầu một lát không?” Trần Lộ đề nghị
“Không cần, chuyện còn chưa làm xong, tôi sẽ không đi đâu cả.” Vụ án này của Thư Nhã Hân khiến cho lòng người buồn bực hơn nhiều so với vụ của Hà Vũ Phi, không xử lý xong vụ này, có lẽ tôi sẽ không có tâm trạng làm việc gì khác
“Có chuyện gì tôi giúp được không?” Cô ấy đã ăn xong bữa sáng, thu dọn bát đĩa xong xuôi, khoanh tay, hơi mỉm cười nhìn tôi, ánh mắt của cô ấy rất kiên định, toàn thân đều toát ra hơi thở khiến người ta tin cậy
Lúc trước tôi quyết định thuê cô ấy, có phải vì trên người cô ấy có khí chất3này không nhỉ? Có lẽ cũng có một chút nguyên nhân trên phương diện này
Đồng đội đáng tin cậy thì không ai từ chối cả, nhất là kiểu người làm sếp của chính mình như tôi
“Tôi vẫn cảm thấy nên đặt trọng điểm ở Tô Tiểu Ái.” Đêm qua, sau khi được Trần Lộ nhắc nhở, tôi muốn để Hứa Mạch quyến rũ Thẩm Thần Đông, nhưng nghĩ thể nào cũng cảm thấy chuyện này thật không rõ đầu đuôi, cho dù Hứa Mạch đồng ý giúp tôi làm loạn, tôi thật sự có thể để anh ấy đi làm chuyện này sao? Ngộ nhỡ anh ấy thật sự thích đàn ông, vậy chị của tôi phải làm sao giờ, vì vậy, chủ ý này của tôi đã bị bóp chết ngay lập tức, đây không phải là trò đùa, mặc dù tôi khá coi trọng khả năng khống chế bản thân của Hứa Mạch, nhưng không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất
Lỡ như trong quá trình diễn kịch, Hứa Mạch không cẩn thận mở ra cánh cửa bước vào một thế giới mới, vậy sẽ thật dở khóc dở cười
“Như vậy đi, tôi lo phía Thẩm Thần Đông, còn phía Tô Tiểu Ái thì vẫn để cô lo.” Trần Lộ nói: “Thân thể nhà giàu siêu cấp của cô không dùng thì thật phí.”
“Cũng đúng.” Tôi thở dài: “Nhưng không phải là không cách nào tiếp xúc với Tô Tiểu Ái sao, cho dù kế hay như thế nào, đối phương không xuất hiện thì cũng không thể dùng.” “Yên tâm đi, cô ta sẽ xuất hiện.” Trần Lộ nói chắc như đinh đóng cột, cô ấy còn lộ ra nụ cười không có ý tốt.
“Tôi ra ngoài giải sầu một lát.” Tôi cảm thấy trạng thái bây giờ của tôi rất kỳ lạ
“Nhớ mang theo ô, dự báo thời tiết nói hôm nay có mưa.” Trần Lộ nói
“Được.” Tôi lấy một chiếc ô cán dài màu đen trên kệ để ô
Tôi đi xuống tầng, quả thật bầu trời rất u ám, gió lạnh thổi vù vù, qua mấy ngày nữa là bước sang năm mới rồi
Mùa đông giá rét này là thời điểm lạnh nhất trong năm.
Tôi đút tay vào trong túi áo, ngón tay chạm vào chùm chìa khóa để trong túi, dường như không nghĩ gì, tôi mở cửa xe, chậm rãi lái ra khỏi tiểu khu cao cấp nhất tại Sa Thị này
Có lẽ bởi vì bây giờ là giờ làm việc, cũng có lẽ là vì thời tiết thật sự quá lạnh, trên đường hầu như không có người nào, đến xe cộ cũng rất thưa thớt
Cây lớn hai bên đường đã sớm rụng hết lá, trụi lủi, khiến cho Sa Thị được phủ bởi mây đen càng lộ ra vẻ đìu hiu vắng vẻ.
Thật ra tâm trạng mấy ngày nay của tôi có chút gì đó là lạ, cũng không phải hai ngày nay mới cảm thấy buồn phiền nóng nảy
So với việc tiếp xúc từ trong game thế này, tôi thích mặt đối mặt giao lưu một cách đơn giản hơn, vì cách một đường internet, không ai biết người ngồi trước máy tính đầu bên kia rốt cuộc đang nói chuyện với vẻ mặt thể nào.
Tôi không có mục tiêu cụ thể nhìn thấy đầu đường phía trước bèn chuyển hướng, sau khi rẽ vài lần không biết thế nào lại lái đến gần viện điều dưỡng mà chị đang nằm
Tôi dừng xe lại, hạ cửa kính xe xuống, gió lạnh thổi vào khiến tôi tỉnh táo hơn một chút.
Viện điều dưỡng mà chị ở nằm ở ngoại thành Sa Thị, dưới chân núi có tiệm hoa, tiệm sách và tiệm tạp hóa
Tôi xuống xe, men theo con đường nhỏ đi lên một đoạn
Tiệm hoa tên là “Hoa Sao” hiện ra trước mắt, bình thường khi đến chân núi tôi đều mua một bó hoa dạ lan mang đến phòng bệnh của chị.
“Vẫn như cũ à?” Bà chủ tiệm hoa là một cô gái hơn ba mươi tuổi, cô ấy luôn nở nụ cười khiến người khác vừa nhìn đã cảm thấy thân thiết
Mở một tiệm hoa bên cạnh viện điều dưỡng, phần lớn đều là người thăm bệnh ghé qua, nụ cười như vậy sẽ khiến người khác cảm thấy như được chữa lành
“Hôm nay không cần.” Tôi lắc đầu, tôi cảm thấy trạng thái bây giờ của tôi không thích hợp đến gặp chị.
Tôi là người lý trí, người lý trí sẽ biết quản lý tâm trạng của mình như thế nào, trạng thái hiện tại của tôi có phần bị cảm xúc chi phối, không thích hợp đi gặp chị
“Vậy à.” Cô ấy mỉm cười, xoay người lấy một bông hồng trắng từ trong ống đưa cho tôi: “Tặng cô, mong rằng tâm trạng cô tốt lên.” “cảm ơn.” Tôi nhận lấy và nói tiếng cảm ơn
Cô ấy khẽ gật đầu với tôi, sau đó quay người tiếp tục làm việc của mình
Tôi cầm cành hoa hồng chậm rãi đi ra, mùi thơm như có như không của hoa hồng thấm vào cánh mũi, trong thời tiết mùa đông giá rét, cũng là một sự an ủi ấm lòng
Bầu trời vẫn u ám, khiến cho lòng người trĩu nặng
Những ngày này hầu như không kể ngày đêm ở trong game, tinh thần và thể chất đều cảm thấy rã rời không nói lên lời.
Tôi cảm thấy nếu như mặc kệ để cho tâm trạng này lên men, tôi sẽ bắt đầu sinh ra hoài nghi đối với chuyện tôi làm, tôi sẽ dao động
Làm nghề như của tôi, dù chỉ là một chút xíu dao động rất nhỏ đều không được
Một sơ hở bé xíu đều sẽ khiến tất cả nỗ lực lúc trước tan thành mây khói
Chắc hẳn Trần Lộ nhìn ra tôi không được ổn lắm, vì vậy mới chủ động ôm chuyện phía bên Thẩm Thần Đông vào mình
Túm được một nhân tài như Trần Lộ hẳn là chuyện tốt nhất trong những chuyện xảy ra gần đây mà tôi đã làm.
Điện thoại di động vang lên đúng lúc, tôi cầm lên nhìn thoáng qua, là Hứa Mạch gọi đến, tôi ấn từ chối không nhận, anh ấy lại gọi, tôi dứt khoát tắt máy luôn
Tôi muốn yên tĩnh một mình, suy nghĩ lại chuyện những ngày gần đây một chút, tại sao trạng thái lại như vậy.
Bầu trời xám xịt, mây tụ mây tan, một giọt mưa lạnh lẽo rơi trên mặt tôi, lúc này tôi mới giật mình phát hiện trời mưa rồi
Tôi nghe theo lời Trần Lộ mang theo ô, đáng tiếc bây giờ đã đi được một đoạn đường, quay trở lại lấy ô nhất định sẽ bị dầm mưa ướt sũng
Cách chỗ tôi không xa là một ngôi nhà ngói cũ kỹ, nhưng nhìn vào có vẻ không có người ở, mưa bắt đầu to dần, tôi cầm hoa hồng chạy về phía nhà ngói, tuy không vào được, nhưng nhà có mái hiên cao như này vẫn có thể tránh mưa.
Tôi mới chạy đến nơi, mưa đã ào ào trút xuống
Màn che trên mái hiên cũng nhỏ xuống những hạt mưa, bốn phía vô cùng im lặng khiến cho tiếng mưa rơi được khuếch đại thật lớn, giống như trong trời đất chỉ còn một mình tôi, một cảm giác cô đơn từ sâu trong linh hồn tràn ra, trong khoảnh khắc nuốt chửng lấy tôi
Một số hồi ức vụn vặt thi nhau xông đến, những chuyện đã qua mà ngay cả ông chủ cũng không tra được, dường như muốn cắn nuốt sạch sẽ trái tim của tôi
“Em ở đây sao?” Ngay khi trái tim tôi sa vào bóng tối, một tiếng nói mang theo ý cười truyền vào tai tôi
Tôi lập tức tỉnh táo lại, trong nháy mắt ấy, đại não trống rỗng, trong nháy mắt ấy, tôi mơ hồ đêm nay chẳng rõ đêm nào”, nhưng cũng chỉ là trong nháy mắt mà thôi
*Nguyên văn là “Kim tịch hà tịch”: lấy ý từ câu thơ trong bài thơ “Thù mâu 2” của Khổng Tử – “Kim tịch hà tịch – kiển thử lượng nhân”, nói lên tâm trạng của cô gái khi gặp chàng trai, vừa chờ mong vì có duyên gặp gỡ, vừa phân vân không biết sau này hai người sẽ ra sao.
Người trước mắt có vóc dáng thật cao, trời sinh thích hợp mặc áo khoác cổ dựng, lúc cười lên sẽ khiến người khác cảm thấy có phần xảo quyệt.
“Tại sao anh lại ở chỗ này?” Tôi khiếp sợ nhìn người đứng trước mặt đang cầm một chiếc ô màu đen, anh ấy lắp thiết bị GPS trên người tôi sao?
“Tại sao anh ở chỗ này, đương nhiên không thể nói cho em, nếu không lần sau làm sao anh tìm được em?” Hứa Mạch cười đùa tí từng nhìn tôi: “Vì sao không nhận điện thoại của anh?”
“Em không muốn nhận đấy, anh đánh em đi.” Tôi thật sự không hề muốn Hứa Mạch phát hiện ra trạng thái bây giờ của tôi, rất kỳ lạ, rõ ràng tôi không muốn bị bất kỳ ai tìm đến, nhưng trong giây phút Hứa Mạch xuất hiện trước mặt tôi, thật sự cảm xúc đầu tiên xuất hiện trong lòng tôi chính là vui mừng và yên tâm, dường như Hứa Mạch tìm được tôi là một chuyện đặc biệt khiến tôi vui vẻ.
“Thật ra anh cũng rất muốn đánh em, sau đó em kiện anh bạo lực gia đình thì phải làm sao bây giờ?” Hứa Mạch trêu ghẹo nói.
“Cũng không thể mà, nào có bạo lực gia đình cái quỷ gì chứ, em vẫn chưa thành em vợ anh đâu.” Nói chuyện phiếm với Hứa Mạch là một chuyện rất dễ giúp cho tâm trạng buông lỏng, không cần phải lo lắng liệu có phù hợp với thân phận không, không cần để ý đối phương sẽ có ý kiến gì, tự tại, thanh thản
“Đi thăm chị em à?” Nói đến đây, Hứa Mạch rất tự nhiên hỏi thẳng một câu.
Tôi lắc đầu: “Hôm nay không gặp chị, chờ chuyện của Thư Nhã Hân xong sẽ đi gặp chị ấy.”
Nhớ đến Thư Nhã Hân, đầu của tôi bắt đầu âm ỉ đau, cho dù tôi thành công khiến Tô Tiểu Ái và Thẩm Thần Đồng chia tay, vậy Thư Nhã Hân thì phải làm sao, tôi phải làm như thế nào mới khiến cô ấy vui vẻ như xưa
Thân là bà chủ của Văn phòng Phần Hồng, bà chủ Phương cả đời hội tụ sắc đẹp và trí tuệ, thể mà tôi lại không có chủ ý gì.
Hà Vũ Phi muốn tìm đến cái chết tôi cũng có thể kéo trở về, nhưng Thư Nhã Hân tích cực báo thù tôi lại không biết phải làm sao để cô ấy buông tay
Dù sao tôi cũng không thể bắt một người mang theo nỗi oán hận đi tha thứ cho người đã làm tổn thương mình được
Chuyện này rất không công bằng
Trong lòng tôi chấn động mạnh, là nó, chính là nguyên nhân khiến tôi bực bội, không phải chính là chuyện này sao? Tôi không tìm ra lý do khiến Thư Nhã Hân buông bỏ quá khứ, vui vẻ đi về phía trước
Cô ấy và Hà Vũ Phi không giống nhau, rốt cuộc Hà Vũ Phi cũng chưa phải trải qua sự phản bội thê thảm như vậy, còn thứ cô ấy mất đi là chồng và con mình
Thậm chí hai đứa bé kia chỉ cần chờ vài ngày nữa là có thể đi đến thế giới này rồi, bất kỳ một người làm mẹ nào đều sẽ đau lòng, huống chi Thư Nhã Hân là do bị Tô Tiểu Ái đẩy xuống lầu mới mất con, cô ấy cửu tử nhất sinh mà leo từ địa ngục trở về, cô ấy muốn báo thù – điều này có gì không đúng?
Bởi vì không có gì không đúng nên tôi mới bực bội.
Tôi tiếp xúc với Tô Tiểu Ái ở trong game, cô ấy cũng không phải là một nhân vật ác ôn phạm tội tày trời không thể tha thứ gì, thậm chí cô ấy đối với tôi rất tốt, cô ấy và Trương Diệp không giống nhau, tôi thật sự có thể thoải mái trả thù cô ấy ư?
Vì vậy tôi đã dao động, cho dù Tô Tiểu Ái đang ở nước Mỹ cũng không phải không có chút biện pháp nào
Tôi chỉ đang sa sút tinh thần, trong tiềm thức bắt đầu có suy nghĩ lùi bước, vì vậy mới càng ngày càng bực bội
Trong nháy mắt những nghi vấn quấy nhiễu tối được vén màn nhìn rõ
“Đói rồi à? Bụng của em kêu ùng ục rồi kìa.” Lúc này Hứa Mạch mở miệng hỏi tôi
Tôi lấy lại tinh thần, quả nhiên bụng réo lên ùng ục, tôi cầm điện thoại lên nhìn giờ, lúc này mới nhớ điện thoại di động đã bị tối tắt máy rồi.
“Đã sắp hai giờ chiều rồi.” Hứa Mạch nói: “Lớn ngần này rồi, cơm trưa cũng không ăn, đói chết em.” “Sao có thể chứ, ai chết đói thì chết chứ em không thể chết đói được đâu, không phải còn có anh sao?” Đối với Hứa Mạch, xưa nay tôi không biết viết hai chữ khách khí như thế nào, rất thần kỳ, cho dù tôi quen biết anh ấy mới chỉ một năm gần đây, sau khi chị gái xảy ra chuyện, tối từ Hàn Quốc trở về, dần dần tiếp xúc, dần dần thân quen.
Có lẽ vì anh ấy từng có tình cảm với chị, cũng có lẽ vì anh ấy đưa chị đến bệnh viện, để chị không bị chảy máu mà chết, vì vậy tôi vô thức coi anh ấy như người một nhà.
“Đi thôi, dẫn em đi ăn món ngon
Đúng rồi, không phải lần trước em nhờ anh tra xét chuyện ba năm trước Tô Tiểu Ái trở về sao? Tra được rồi.” Hứa Mạch nói.
Ánh mắt của tôi lập tức sáng lên, Hứa Mạch chính là thiên sứ bẻ nhỏ đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi mà!
“Em muốn ăn lẩu thịt dê!” Tôi nói.
“Rời khỏi nơi này trước đã.” Trong nụ cười của Hứa Mạch mang theo chút cảm giác bất đắc dĩ, tôi đứng dưới mái hiên đi đến dưới tán ô của anh ấy, từ nơi này đến nơi tôi dừng xe vẫn còn cách một đoạn, mưa vẫn rơi, mặt đất ướt nhẹp, có một số vùng nước.
“Anh bảo này, em không có việc gì thì chạy đến nơi này làm gì chứ.” Hứa Mạch đi một đôi giày da màu đen, lúc này trên giấy dính đầu nước bùn, cứ thế mà khiến một ông chủ nhỏ nhẽ ra được ngồi trong phòng làm việc phí phạm trở thành công nhân đi trên công trường
“Em thích, anh không cảm thấy phong cảnh nơi này rất đẹp sao?” Tôi nín cười, mạnh miệng nói, trên thực tế giày cao gót của tôi cũng dính bùn vô cùng thê thảm.
“Phương Hiểu Hiểu, đầu óc em có vấn đề rồi à?” Cái tay bên kia của Hứa Mạch mạnh mẽ đập tôi một cái: “Núi trọc lốc, cây trụi lủi, có phong cảnh gì hả? Có phải hôm nay em không mang theo não ra ngoài không?”
“Thỉnh thoảng không mang theo não ra ngoài không phải cũng rất tốt sao?” Tôi đẩy ô về phía bên kia, ô của anh ấy đa số đều che cho tôi, vai trái của anh ấy đã bị mưa làm ướt sũng rồi
“Ừ, em nói cũng rất đúng.” Hứa Mạch khẽ gật đầu nói
Vừa đi vừa nói hươu nói vượn về đến nơi tôi dừng xe, xe của Hứa Mạch đỗ cạnh xe của tôi, anh ấy đưa tôi đến cạnh xe, tôi mở cửa xe rồi ngồi vào trong, trong tay còn cầm cành hoa hồng trắng kia, tôi mỉm cười, đặt hoa hồng ở ghế phụ.
Hứa Mạch đi phía trước, tôi theo phía sau, tôi không suy nghĩ xem anh ấy muốn đưa tôi đi đến chỗ nào, vì tôi biết anh ấy sẽ không tính kể tôi, sẽ không làm tổn thương tôi
Tôi cứ vậy đi theo Hứa Mạch, từ vùng ngoại thành hoàng vu lái đến trung tâm thành phố phồn hoa.
Đỗ xe trong một hầm để xe xong, Hứa Mạch đi đến bên cạnh xe tôi, mở cửa xe cho tôi, anh ấy vắt áo khoác lên trên khuỷu tay, bên trong mặc một bộ âu phục.
“Giày của anh không phải lau sao?” Tôi đi vòng xuống cốp xe đằng sau, tìm một đôi giày đế thấp để thay, bình thường trong xe của tôi đều dự trữ một đôi giày và một bộ quần áo dùng để đối phó với tình huống đột nhiên xảy ra.
“Ừ nhỉ, quên mất.” Anh ấy cúi đầu liếc nhìn, lại quay về xe của mình, anh ấy mở cửa sau xe ra, tìm một đôi giày thể thao ở bên trong ra thay.
“Hả, anh mặc âu phục phối với giầy thể thao sao?” Tôi kinh ngạc.
Hứa Mạch trừng mắt nhìn tôi, anh ấy thuận tay lấy một chiếc áo khoác nam khuy sừng trâu ra, vứt chiếc áo khoác cổ động đang cầm trên tay vào trong xe: “Đi thôi.” “Ừm, như thế này cũng được.” Tôi không thể không giơ ngón tay cái lên với anh ấy, giầy thể thao, áo khoác khuy sừng trâu, quần tây màu đen cũng không mang cảm giác khập khiễng, phối như thế này khiến anh ấy bỗng nhiên có vẻ trẻ ra mười tuổi, giống như sinh viên đại học
Từ thang máy dưới bãi đậu xe đi thẳng lên tầng năm, tôi cũng không hỏi Hứa Mạch đi đâu, cứ như vậy đi theo anh ấy về phía trước
Vào giờ này, theo lý thuyết thì các quán ăn đều không làm cơm trưa nữa, nhưng quán lẩu mà Hứa Mạch đưa tôi đến vẫn còn bán
“Tự gọi đi.” Ngồi xuống một chỗ ở cạnh cửa sổ, phục vụ cầm giấy bút đưa menu đến, Hứa Mạch chuyển tay đặt menu đến trước mặt tôi
Tôi cũng không khách khí, gọi một vài món rồi để phục vụ đi.
Quả nhiên mùa đông vẫn thích hợp để ăn một nồi lẩu dê
Vì chỉ có chúng tôi đến ăn giờ này, không phải giờ cao điểm, vì vậy nồi lẩu và nguyên liệu được đưa lên rất nhanh.
Ăn một bàn thịt dê vào trong bụng, tôi lập tức cảm thấy cả người như sống lại, mặc kệ là về mặt tâm lý hay sinh lý, lúc ra ngoài tôi vẫn còn mờ mịt, bị cảm xúc chi phối, bây giờ Phương Hiểu Hiểu lý trí mạnh mẽ đã trở về! “Anh nói anh thăm dò được chuyện của Tô Tiểu Ái ba năm trước, nói một chút coi, tình huống như thế nào?” Khôi phục lại, đương nhiên phải bắt đầu làm chuyện chính sự, hi vọng đang chờ tôi ở phía trước đó.
“Chính là ba năm trước Tô Tiểu Ái về nước tham dự tang lễ bà nội, sau tang lễ, cô ta ở lại trong nước chừng nửa năm.” Hứa Mạch nói: “Trong vòng nửa năm này, có người thấy cô ấy thường qua lại với một người đàn ông trẻ” “Nói như vậy, Thẩm Thần Đông này không phải gần đây mới vượt quá giới hạn, ba năm trước anh ta đã vượt quá giới hạn rồi.” Tâm trạng tôi lập tức trở nên có phần vi diệu, Thẩm Thần Đông nói cho tôi biết, anh ta và Tô Tiểu Ái quen biết vào ba năm trước, nhìn thế nào thì chàng trai trẻ tuổi mà Hứa Mạch nói cũng chỉ có thể là Thẩm Thần Đông.
“Vậy anh có tra được vì sao Tô Tiểu Ái lại quay về Mỹ không?” Tôi hỏi.
Hứa Mạch chậm rãi lắc đầu: “Những cái đó quá mức riêng tư, thật khó tra xét, manh mối ở chỗ này của anh cũng chỉ có như vậy thôi.”
“Vậy à.” Tôi suy nghĩ, có lẽ chỉ có chính Tổ Tiểu Ái mới có thể cho tôi đáp án mà thôi.
Cùng Hứa Mạch chén sạch đồ ăn rồi, sau đó ở dưới hầm để xe, mỗi người chúng tôi tự mở cửa xe của mình, ai về nhà nấy.
Trên đường trở về, tôi vẫn luôn nghĩ đến một vấn đề, đó chính là vì sao Hứa Mạch lại tìm được tôi?
Tôi ra ngoài, Trần Lộ cũng không biết cụ thể tôi đi nơi nào, chẳng lẽ Hứa Mạch thật sự lắp thiết bị GPS trên người tôi sao? Đương nhiên chính tôi cũng biết ý nghĩ này rất hoang đường, nhưng anh ấy tìm được tối ở gần viện điều dưỡng, còn là ở nơi vắng vẻ như vậy, nghĩ thế nào cũng thấy quái lạ.
Được rồi, đợi đến tối nay, gặp mặt Hứa Mạch trong game thì hỏi xem, nghĩ như vậy, tôi bèn gạt thắc mắc này ra khỏi đầu
Lái xe đến dưới nhà, mưa vẫn đang rơi, tôi mở ô, cầm theo đôi giày bị dính bẩn, thời điểm đóng cửa xe, tôi thoáng nhìn bông hoa hồng trắng ở ghế phụ, nghĩ một lát, cũng cầm theo xuống xe
Lúc về đến nhà đã là hơn bốn giờ chiều, lại chuẩn bị ăn cơm tối rồi, Trần Lộ ngồi trước bàn làm việc trong phòng khách, vẻ mặt vô cùng chuyên tâm
Mười ngón tay của cô ấy linh hoạt nhảy trên bàn phím, hình ảnh trên màn hình chiếu vào cặp mắt mê người của cô
“Về rồi sao?” Cô ấy không ngẩng đầu nhìn tôi, chỉ hờ hững hỏi một tiếng
“Ừ, về rồi.” Tối đáp lại, cầm đôi giày bị dính bẩn đến bên cạnh vòi nước xử lý, khi quay lại phòng khách, Trần Lộ vẫn đang chăm chú nhìn máy tính, tôi tìm một bình hoa nhỏ dài, cắm bông hoa hồng trắng kia vào
Tôi không làm phiền Trần Lộ, tự mình đi đến vị trí máy tính tôi thường hay ngồi, mở máy, tôi không mở game mà trước tiên đăng nhập vào YY
Tôi gửi một tin nhắn cho Tô Tiểu Ái: Sư phụ, bạn có đang online không?
Avatar của Tô Tiểu Ái lập tức sáng lên, rất nhanh cô ta đã trả lời: Đồ đệ, bạn xuất hiện rồi! Mình có chuyện không thể vào game, vừa rồi khó khăn lắm mới có thời gian online, sao trong trò chơi lại xảy ra nhiều chuyện như vậy chứ?
Tô Tiểu Ái online, chuyện này khiến tôi vô thức thở phào một hơi, bất kể muốn làm gì thì cũng phải tiếp xúc với đối phương, nếu không sẽ không có ý nghĩa
Xuân Miên Bất Giác Hiểu: Mình không biết, hình như là đồ đệ của sự công đăng bài viết trên Tieba bôi nhọ sư phụ, sau đó mình nằm im cũng trúng đạn, bị điều tra.
Bạch Lưu Sương Sư công bạn ư? Xuân Miên Bất Giác Hiểu: Đúng vậy, không phải trước đó sự công nhận một đồ đệ tên là Hạ Tuyết Trì sao? Cô ấy hiểu lầm sư phụ nhằm vào cô ấy, đăng lên Tieba nói xấu hai người.
Bạch Lưu Sương: Chuyện này mình biết, trong game xảy ra chuyện gì rồi.
Tôi hơi sửng sốt một lát, Bạch Lưu Sương biết chuyện bài viết, chuyện này thật ra cũng không lạ lắm, cô ta không biết mới lạ ấy
Mà tôi lại nhớ ra, lúc ấy Thu Liên Thành có nói, Tô Tiểu Ái phái người đi thăm dò người viết là ai, tuy nhiên..
Xuân Miên Bất Giác Hiểu: Trong game? Trong game sao vậy? Mình lập tức online đây!
Tôi không đăng nhập vào acc nhỏ, trực tiếp đăng nhập vào acc shota đang bị bàn tán kia
Tôi vừa online, quả nhiên có rất nhiều tin nhắn mật hiện ra, những người này thật sự quá rảnh rỗi, tin đồn này cũng đã mấy ngày, nhiệt độ cũng chưa chịu hạ đi.
Có điều tôi vừa online thì đã biết Bạch Lưu Sương đang nói đến chuyện gì, tôi online liền nhìn thấy tin tức bị giết chết không ngừng hiện ra trên kênh bang hội.
Tôi nhìn số người online trong bang hội, thể mà hơn một trăm người, tất cả mọi người đều ở trong cùng một bản đồ – Gò Mã Ngôi, chuyện này rất không bình thường, nhiều người ở gò Mã Ngôi như vậy làm gì? Hôm nay cũng không phải thời gian đánh công phòng.
Lần trước nơi tối thoát ra là tại lãnh địa bang hội, bây giờ khi đăng nhập lại, đương nhiên vẫn ở chỗ này, may là hôm nay không có ai ở trong bang hội, tất cả mọi người đều đang ở gò Mã Ngôi.
Rất nhanh Tô Tiểu Ái đã mời tôi tổ đội, tôi ấn chấp nhận
Trong đội ngũ không chỉ có Tô Tiểu Ái, còn có mấy người Nghệ Thường Nguyệt Nguyệt, Bỉ Đắc Phan, nhưng nằm ngoài dự liệu của tôi là trong này không có Thu Liên Thành
Tôi ấn mở danh sách bạn tốt, Thu Liên Thành cũng không online
Chuyện này thật lạ, thế mà anh ta không online chờ Tô Tiểu Ái
[Đội ngũ] Bỉ Đắc Phan: Đồ đệ, bạn đến rồi
[Đội ngũ] Xuân Miên Bất Giác Hiểu: Đại sư phụ, sư nương, chào mọi người.
[Mật] Bạn nói thầm với Bạch Lưu Sương: Sư phụ, mọi người đang ở đâu?
[Mật] Bạch Lưu Sương nói thầm với bạn: Bọn mình đang ở gò Mã Ngôi, nơi này đang đánh nhau, bạn đừng đến, chờ mình đến tìm bạn
[Đội ngũ] Bỉ Đắc Phan: Đồ đệ, bạn ở yên trong lãnh địa bang hội, bây giờ đừng đi ra ngoài
[Đội ngũ]Xuân Miền Bất Giác Hiểu: Xảy ra chuyện gì? Lúc mình không ở đây, có chuyện gì xảy ra sao? [Đội ngũ] Nghê Thường Nguyệt Nguyệt: Đừng nói nữa, mấy ngày trước không phải Ác Nhân Cốc đánh nhau với Hạo Khí Minh sao? Đánh đi đánh lại, Hạo Khí Minh lại nội chiến, có một bang hội vẫn luôn bám lấy đánh chúng ta
[Đội ngũ] Xuân Miên Bất Giác Hiểu: Nội chiến? Vì sao, không phải Hạo Khí Minh cần phải đoàn kết chống địch ư?
[Đội ngũ] Bỉ Đắc Phan: Đồ đệ, lên YY, gõ chữ không tiện.
Lúc này tôi mới mở giao diện YY, vào kênh bang hội, vừa vào tôi đã được Tô Tiểu Ái kéo xuống một kênh con ở dưới, mấy người Nghệ Thường Nguyệt Nguyệt đều đang ở đây
Tôi xác nhận đã mở phần mềm biến âm rồi, lúc này mới lên tiếng nói chuyện: “Sư phụ, sư nương, mọi người đều đang ở gò Mã Ngôi à?” “Mình về lãnh địa bang hội đây, đang tải bản đồ.” Tô Tiểu Ái đáp lại
Tôi nhìn vào trong game, thanh máu của Bỉ Đắc Phan và Nghê Thường Nguyệt Nguyệt lên xuống giống như ngồi đu quay khổng lồ, hẳn là đánh nhau.
Có chuyện gì xảy ra, Ác Nhân Cốc và Hạo Khí Minh đánh mấy ngày còn chưa xong, Hạo Khí Minh lại nội chiến
Tôi chợt nhớ đến thời điểm trở về, Trần Lộ ngồi trước máy tính, tập trung tinh thần, mười ngón tay liên tục gõ, chẳng lẽ đây là Trần Lộ giở trò quỷ sao?
[Mật] Bạn nói thầm với Mộ Khê Thủy: Tình huống sao vậy, cô đã làm gì rồi?
[Mật] Mộ Khê Thủy nói thầm với bạn: Đương nhiên thừa dịp đang loạn khiến cục diện trở nên loạn hơn, nước đục mới mò được cá to.
Tô vô thức ngẩng đầu nhìn về phía Trần Lộ, tôi gần như trợn mắt há hốc miệng, mới nửa ngày, rốt cuộc là vì sao cô ấy làm được, bản lĩnh phá rối với quy mô lớn như thế này của cô ấy thật sự khiến tôi mở mang tầm mắt, cho dù là tôi cũng chỉ ảnh hưởng được đến ý nghĩ và tư tưởng của vài người, cô ấy bá đạo trực tiếp thay đổi bối cảnh và thể cục.
Không thể không nói, có Trần Lộ, chuyện này đối với tôi giống như là hổ thêm cánh!
Ảnh hưởng vào lòng người trong phạm vi nhỏ cũng có thể hoàn thành mục tiêu, nhưng mà nhìn chung vẫn phải hao phí nhiều thời gian hơn, có Trần Lộ quấy nhiễu như vậy, tiến độ kế hoạch phía Tô Tiểu Ái giống như được mở
máy gia tốc vậy
[Mật] Bạn nói thầm với Mộ Khê Thủy: Thu Liên Thành đâu rồi? Cô có nhìn thấy Thu Liên Thành không? [Mật] Mộ Khê Thủy nói thầm với bạn: Thu Liên Thành bị giết không thể online, hẳn là tối nay sẽ xuất hiện.
Trần Lộ quay đầu liếc nhìn tôi một cái, tôi không nhịn được giơ ngón cái lên với cô ấy, tôi đã bảo mà, sao Thu Liên Thành lại không online chứ, anh ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cơ hội gặp mặt Tô Tiểu Ái
Chỉ có điều ngoại trừ vào game, họ cũng có thể liên lạc qua YY, QQ, wechat, thậm chí là weibo, cho dù không thể gặp mặt trong trò chơi, hẳn cũng sẽ không có ảnh hưởng gì lớn.
Tôi suy nghĩ, quyết định thăm dò Tô Tiểu Ái một chút.
[Mật] Bạn nói thầm nói với Bạch Lưu Sương: Sư phụ, sự công đâu rồi? Vì sao không thấy anh ấy online,
[Mật] Bạch Lưu Sương nói thầm với bạn: Sự công bạn có chút việc, tối sẽ lên
“Chậc chậc.” Quả nhiên, Tô Tiểu Ái và Thẩm Thần Đông vẫn liên lạc với nhau
Tại thời điểm Tô Tiểu Ái không giận dỗi Thẩm Thần Đông, họ còn là một đôi yêu nhau, phương thức liên lạc giữa người yêu vẫn có nhiều lắm, cũng không chỉ giới hạn trong điện thoại và tin nhắn.
“Đúng rồi đồ đệ, nghe nói bạn bị lộ ảnh, mình còn chưa được nhìn đâu, cầu lộ thêm một lần.” Bạch Lưu Sương đi lòng vòng quanh tôi, nghe giọng nói của cô ta không cách nào nhận ra được cảm xúc trong đó, vì vậy mới nói, không cách nào giao lưu đối mặt phiền toái như vậy đó, người ta có trạng thái như thế nào, tâm tình ra sao, rất khó đoán được từ giọng nói, vì chỉ cần ngụy trang, không vui cũng có thể trở thành rất vui.
Những lúc thế này, trừ phi vô cùng ăn ý, hoặc là hiểu thấu một người đến cực điểm mới có thể nghe ra cảm xúc biểu lộ từ giọng nói là thật hay giả
“Sư phụ thật sự muốn xem sao?” Tôi mở thư mục mà ông chú gửi cho tôi, bên trong có ảnh chụp từ các loại góc độ, cuối cùng cũng có đất dụng võ
“Đúng vậy, mau gửi đi, chúng mình đều muốn xem.” Nghệ Thường Nguyệt Nguyệt cũng đùa giỡn theo
“Đồ đệ, bạn thật sự là người của gia tộc lợi hại như vậy sao?” Bỉ Đắc Phan quan tâm đến điểm này hơn
Tôi cười cười, tìm một tấm ảnh tự nhiên nhất, nhìn có vẻ gần gũi với cuộc sống nhất gửi vào trong nhóm chat: “Những người kia nói hươu nói vượn, mình chỉ là một học sinh bình thường thôi.” “Đồ đệ, chúng ta là người một nhà, bạn có chuyện gì, thật ra cũng không cần lừa chúng mình, chúng mình sẽ không nói lung tung.” Nghệ Thường Nguyệt Nguyệt rõ ràng không tin lời của tôi: “Wow, đồ đệ, ảnh kia thật sự là bạn á?” “Đúng vậy, cũng không biết tại sao những người kia tìm được.” Tôi bất đắc dĩ nói: “Mọi người nhìn ảnh chụp của mình rồi, có phải cũng nên cho mình xem mặt mọi người hay không.”
“Chờ chút.” Rốt cuộc Bỉ Đắc Phan vẫn là đàn ông, nhanh nhẹn dứt khoát hơn hẳn.
Nghê Thường Nguyệt Nguyệt và Bạch Lưu Sương cũng không cố chấp hỏi tôi thêm, thông tin bị rò rỉ về gia tộc đứng sau tôi rốt cuộc là thật hay giả, tôi càng phủ nhận, có lẽ họ lại càng khẳng định, đôi khi thật thật giả giả mới là cảnh giới tối cao nhất.
Rất nhanh Bỉ Đắc Phan gửi một tấm ảnh lên, đó là một tấm ảnh một chàng trai tỏa nắng, nhìn qua Bỉ Đắc Phan cũng chỉ ngoài hai mươi, tôi nhớ trong tư liệu ông chủ cho tôi, có sơ lược tình huống của Bỉ Đắc Phan, tuy nhiên anh ta không phải trọng điểm, vì vậy tôi cũng không chú ý đến.
Sau Bỉ Đắc Phan, Nghề Thường Nguyệt Nguyệt tung ra một tấm ảnh, Nghệ Thường Nguyệt Nguyệt là một cô gái có khuôn mặt tròn, dáng dấp khá đoan trang, tuy nhiên cũng không được coi là mỹ nữ, Bỉ Đắc Phan khen ngợi Nghệ Thường Nguyệt Nguyệt vài câu, có lẽ họ đã sớm xem ảnh của nhau rồi
Người cuối cùng tung ảnh chụp chính là Tô Tiểu Ái, trong tấm ảnh Tô Tiểu Ái đứng trong cảnh đêm, phía sau là ánh đèn lờ mờ, cô ta thật sự là một cô gái xinh đẹp, thậm chí tấm ảnh này chụp còn mang cảm giác cô ta mang theo khí chất bức người
Người thừa kế của gia tộc Bur coi trọng Tô Tiểu Ái cũng không phải là không có lý
Vì vậy rốt cuộc là tại sao Tô Tiểu Ái lại mù mắt đi thích Thẩm Thần Đồng chứ?
Tất cả, hẳn phải quay về thời điểm ba năm trước mới có thể tìm được đáp án.
Tôi nhìn vào ảnh chụp của Tổ Tiểu Ái trên màn hình, âm thầm tính toán làm thế nào mới có thể khiến Tô Tiểu Ái cởi mở tấm lòng, nói cho tôi biết vì sao cô ta yêu Thẩm Thần Đông
Tôi kéo lên xem khung chat, khi tôi kéo lên một trang, trong lòng nảy ra một ý tưởng
Thật ra muốn khiến cô ta nói cho tôi quá khứ của mình và Thẩm Thần Đồng cũng không khó, nhất là bây giờ độ hảo cảm của Tô Tiểu Ái đối với tôi đã cày đến level max rồi
Không chỉ đối với Tô Tiểu Ái, đối với Nghệ Thường Nguyệt Nguyệt và Bỉ Đắc Phan, tôi cũng tích lũy được khá nhiều độ hảo cảm rồi
“Sư phụ, bạn thật có khí chất, thật xinh đẹp, giống y như trong tưởng tượng của mình.” Tôi mở YY của Bạch Lưu Sương, gửi sang một tin nhắn
Bạch Lưu Sương gửi lại tôi một icon mặt cười: Đồ đệ, bạn cũng như vậy, mình không ngờ bạn lại đẹp trai như vậy.
Tôi đang định nói thêm gì nữa, nhưng mà đúng vào lúc này, trong YY truyền đến giọng nói của Thu Liên Thành: “Đều ở đây cả à? Trong game vẫn đang chém giết sao?”
“Đúng vậy, vẫn đang đánh đó.” Bỉ Đắc Phan có phần bất đắc dĩ: “Cái mớ lộn xộn này, chơi game mà cũng không được yên ổn.” “Thế vì sao lại đánh nhau thế?” Tôi đúng lúc lấy lại cảm giác tồn tại của mình, đồng thời cũng rất tò mò, rốt cuộc là vì sao Trần Lộ lại làm được, khiến nội bộ Hạo Khí Minh sinh ra hỗn loạn
“Có người nói bang hội chúng ta có nội gián, vì vậy mới bị Ác Nhân Cốc đánh cho không ngóc đầu lên được, đương nhiên bang hội chúng ta không phục, bang hội chúng ta cũng được coi là một bang hội lớn của Hạo Khí Minh, làm sao có nội gián được cơ chứ
Những người của Trảm Thiên Hạ nói là có một người của Ác Nhân Cốc và Liên Thành cùng nhau giết người bang hội họ.”
“Cho dù là vậy, cũng không thể kết luận.” Tôi không hiểu hỏi.
“Đúng là không thể, nhưng họ có chụp lại đoạn đối thoại của người kia.” Trả lời tôi là Bỉ Đắc Phan, khi đang nói chuyện, một đoạn hội thoại được chụp lại gửi lên trên YY, tôi nhìn thoáng qua, lập tức vui vẻ, người nói chuyện với Thu Liên Thành chính là acc nhỏ của Trần Lộ
Nội dung ảnh chụp là hai người thương lượng làm sao giết mấy người chơi, mấy người kia đều là người của Hạo Khí Minh, vì bài viết mà báo thù Thu Liên Thành, rất khéo, mấy người chơi bị giết này là người của Trảm Thiên Hạ.
Thế này thì dù nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa hết tội, tôi nói rồi mà, vì sao Thu Liên Thành lại bị giết đến không thể online chứ, hóa ra chuyện là như vậy, khiến anh ta trở thành trung tâm mâu thuẫn, một kích trí mạng này thật sự quá cơ trí.
Bây giờ, mặc dù người của bang hội chúng tôi vẫn nguyện ý tin tưởng Thu Liên Thành, nhưng không chịu nổi cảnh bị giết liên tục, nếu cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn gì Thu Liên Thành cũng bị đuổi ra khỏi bang hội, Thu Liên Thành đi, Bạch Lưu Sương còn ở lại nữa sao? Đây là một bài thi làm cực tốt mà Trần Lộ nộp cho tôi, chiêu này thật sự quá đặc sắc.
Trước tiên dùng bài viết khiến cho người chơi sinh ra hận thù với Thu Liên Thành và Bạch Lưu Sương, không phải trên mạng đều là như thế này sao? Lời từ một phía rất có ảnh hưởng đến lòng người, nhất là trong game, loại chuyện đồ đệ bị sự nương chèn ép này cũng không phải không có
Gửi xong bài viết, Thu Liên Thành bị đánh giết, như thế thật quá thuận theo tự nhiên, sau đó nữa Hạo Khí Minh và Ác Nhân Cốc hỗn chiến, Thu Liên Thành bị chỉ định là nội gián, có thể nói là nhiều vòng đan xen, không có động tác dư thừa, mỗi một chuyện đều nhắm chuẩn mục tiêu.
Nói cách khác, ngay từ lúc đầu, khi cô ấy mở acc nhỏ đi giết Hạ Tuyết Trì là đã bắt đầu hành động rồi.
Tôi quay đầu nhìn thoáng qua Trần Lộ, nghi ngờ trong lòng từ từ tăng lên, nhân tài như vậy, vì sao cô ấy lại từ bỏ công việc tốt đẹp, chạy đến văn phòng nhỏ của tôi làm việc chứ?
Rốt cuộc cô ấy muốn làm gì, thật sự chỉ vì đây là chuyện cô ấy thích làm thôi sao?
“Bức ảnh chụp này hoàn toàn không có ý nghĩa gì.” Nghệ Thường Nguyệt Nguyệt tức giận bất bình nói: “Đây quả thật là muốn gán tội cho người khác sợ gì không có lý do.”
Thảo nào Thu Liên Thành không online, bây giờ anh ta là kẻ đồi bại lại thêm thân phận nội gián, không bị giết đến dẹp lép như con tép mới lạ đó
“Liên Thành, cậu mở acc nhỏ đi, acc Thu Liên Thành kia tạm thời không có cách nào online rồi
Còn nữa, cũng tạm thời rời khỏi bang hội đi, trong thời khắc mấu chốt này, không ai chịu nghe cậu giải thích đâu.” Bỉ Đắc Phan đề nghị
“Ừm, tôi hiểu.” Trong giọng nói của Thu Liên Thành chất chứa đầy phiền muộn, cũng phải thôi, đổi lại là người khác, vô duyên vô cớ bị bôi nhọ như đáy nồi thế này cũng sẽ không thể vui vẻ nổi.
“Còn nữa đồ đệ, acc này của bạn cũng tạm thời không nên dùng.” Bạch Lưu Sương nói: “Trước khi chuyện này qua đi, chơi acc nhỏ đi.”
“Dạ.” Tôi đáp lại sau đó logout, quyết đoán vào acc Mộc Xuân Phong, vừa mới online, đã có một người tên là Đường Tiểu Bảo thêm tôi làm bạn tốt
Tôi thêm bạn tốt xong thì phát hiện đó là một acc Đường Môn, tôi đang nghi ngờ đây có phải acc nhỏ của Tô Tiểu Ái không, đối phương đã gửi đến tin mời tổ đội.
[Đội ngũ] Đường Tiểu Bảo: Đồ đệ, mình là nhị sư phụ.
[Đội ngũ] Mộc Xuân Phong: Đám người sư công đâu rồi? Vừa hỏi đã có ba người gia nhập đội ngũ, đểu là acc mãn cấp, nhìn lượng máu, cũng đều là acc nhỏ.
[Đội ngũ] Andrew: Đồ đệ, mình là Bỉ Đắc Phan.
[Đội ngũ] Tô Nguyệt: Mình là sự mẫu của bạn! [Đội ngũ] Thu Phong Hàn: Mình là sự công của bạn!
Hay thật, tất cả mọi người đều cùng nhau đổi acc nhỏ, loại cách mạng hữu nghị này, thật đúng là chất xúc tác của gian tình đó.
“Hay là bây giờ chúng ta lập một bang hội nhỏ chơi đi.” Bỗng nhiên Nghệ Thường Nguyệt Nguyệt nổi hứng nói: “Dù sao cũng không trông cậy quay về bang hội lúc đầu được rồi.”
“Cũng đúng, tôi cũng không muốn liên lụy bang hội.” Thu Liên Thành rất tán thành dự định của Nghệ Thường Nguyệt Nguyệt: “Tự mình lập một bang hội nhỏ, cùng nhau chơi đùa với bạn bè thân thiết, thật tốt.”
“Vậy thì lập thôi!” Tô Tiểu Ái hoàn toàn không có ý kiến về chuyện này
Thể là một bang có tên Mộc Phong Bảo Nguyệt được thành lập, tuy nhiên hệ thống thông báo, bang hội mới thành lập nhất định phải đủ mười người mới tính là chính thức thành lập, cho dù năm người chúng tôi đều gia nhập cũng vẫn thiếu năm người.
“Chúng ta lập thêm acc nhỏ sao?” Tôi đúng lúc hỏi.
“Tôi hỏi những người khác một chút xem có đến không.” Bỉ Đắc Phan nói
“Tam sư phụ của mình nói có thể đến.” Thời điểm thế này đương nhiên là phải nhét người nhà vào rồi.
Tôi mở danh sách bạn tốt ra, không tìm được tên Hứa Mạch, lúc này mới nhớ ra acc này còn chưa kết bạn với anh ấy
Rất nhanh, tôi liền thêm Hứa Mạch vào danh sách bạn tốt, trong game này có thể đơn phương thêm bạn tốt, sau khi thêm bạn tốt, tôi phát hiện Hứa Mạch đang online
Lẽ nào anh ấy vừa về đến nhà đã vào game luôn sao?
[Mật] Bạn nói thầm với Mạch Lộ Nhân: Là em, đây là acc nhỏ, acc lớn tạm thời không thể dùng.
[Mật] Mạch Lộ Nhân nói thầm với bạn: Hiểu rồi
Sau đó anh ấy bèn kéo tôi vào danh sách bạn tốt.
[Mật] Bạn nói thầm với Mạch Lộ Nhân: Vào bang hội đi, đám người Tô Tiểu Ái muốn tự lập một bang hội nhỏ.
[Mật] Mạch Lộ Nhân nói thầm với bạn: Được, chờ một lát anh tìm cơ hội vào,
Chậc chậc, Hứa Mạch thật đúng là sĩ diện, không cần tôi dặn dò
Vì tôi còn chưa chính thức giới thiệu Hứa Mạch trước mặt đám người Tô Tiểu Ái, vì vậy anh ấy muốn xuất hiện, chỉ có thể lấy thân phận của người qua đường.
“Chúng ta rao trong kênh Môn phái đi, xem có người nào chịu vào không.” Tôi đề nghị.
“Cũng được
Chị thử rao xem, dù sao đủ mười người, chúng ta sẽ tạm thời không thêm người nữa.” Nghệ Thường Nguyệt Nguyệt nói xong bèn rao trên kênh Môn phái.
Nghệ Thường Nguyệt Nguyệt và Hứa Mạch chơi cùng môn phái, cùng là Thất Tú, acc nhỏ của cô ta cũng là Thất Tú, vừa rao một cái, không bao lâu sau, Hứa Mạch đã gia nhập bang hội rồi
“Ồ, là một Thất Tú, mà chúng ta có cần đổi kênh YY không.” Cuối cùng Tổ Tiểu Ái ý thức được, tuy họ đã rời khỏi bang hội, nhưng những người còn ở bang hội sẽ vào kênh bang hội nói chuyện
“Đúng, quên mất, thay một kênh bang hội khác đi, là kênh bang hội của chúng ta, mọi người ai có kênh nào không, cống hiến một cái nào.” Thu Liên Thành nói
Thể là trong giao diện đội ngũ, Bỉ Đắc Phan cống hiến một kênh riêng, chúng tôi lại hội họp trong kênh chat kia lần nữa
“Kéo cả người mới vào nói chuyện với nhau đi, càng đông càng vui.” Nghệ Thường Nguyệt Nguyệt nói
[Bang hội] Tô Nguyệt: Mọi người vào YY nói chuyện, chúng ta đang ở 12345678 Tôi chat mật nói chuyện với Trần Lộ và Hứa Mạch một chút, bảo họ mở công cụ thay đổi giọng nói rồi vào kênh tụ hợp
Những ngày gần đây bày mưu tính kế, cuối cùng trò vui cũng mở màn rồi
Bang hội mới được thành lập, cuối cùng đã tìm đủ mười người, mọi người cùng nhau đi phó bản, cùng nhau làm nhiệm vụ trận doanh, mỗi ngày dường như đều trôi qua vô cùng vui vẻ
Độ quen thuộc lẫn nhau cũng tăng lên rõ ràng.
“Ăn cơm tối.” Trần Lộ đứng trước bàn ăn gọi tôi.
“Đến đây.” Tôi bỏ tai nghe xuống, tạm thời ẩn thanh trò chơi.
Trần Lộ làm ba món một canh, số lượng mỗi món ăn đều vừa đủ, hai người tôi và cô ấy ăn cũng không bị lãng phí.
“Ước chừng khi nào có thể thu lưới?” Trần Lộ hỏi tôi.
Tôi suy nghĩ một chút nói: “Sắp rồi, là thời điểm Tô Tiểu Ái quay về nước.” Những ngày gần đây, vì Ác Nhân Cốc và Hạo Khí Minh vẫn đang tiếp tục loạn chiến, nội chiến của Hạo Khí Minh cũng chưa ngừng, mấy người kia đều chơi acc nhỏ, tôi ở chung với họ lâu như vậy, họ cũng đã nói cho tôi biết một số chuyện trong hiện thực.
Ví dụ Bỉ Đắc Phan và Nghê Thường Nguyệt Nguyệt đều ở Lộc Thành, Tô Tiểu Ái cũng nói cho tôi biết cô ta ở Sa Thị, điều tôi chờ chính là cô ta tự mình nói cho tôi biết tin tức này
Làm nền lâu như vậy, cuối cùng cũng đến thời điểm thu hoạch rồi
“Này, cô định làm gì?” Trần Lộ hơi tò mò.” Cô xác định không cần tôi ra tay với Thẩm Thần Đông sao?” “Không cần.” Ngày đó, sau khi trở về, tôi đã nói với Trần Lộ, cô ấy không cần đi quyến rũ Thẩm Thần Đông, tất cả đột phá vẫn đặt ở Tô Tiểu Ái, có cô ấy và Hứa Mạch là coi như tôi đã đủ nội ứng rồi.
Bởi vì chuyện tiếp theo tôi cần làm nhất định phải có người giúp, một người có thao tác không tốt lắm
“À này, không đến vài ngày nữa là sang năm mới rồi.” Tôi buông bát đũa xuống, nhìn Trần Lộ: “Cần tôi cho cô về nhà nghỉ không? Cô có thể trở về ở bên cha mẹ và người thân, chuyện sau đó tôi cần làm, chỉ cần có mạng là được rồi.” “Không cần, tôi có thể xin tăng ca Tết không?” Trần Lộ hỏi
Tôi sửng sốt một lúc: “Cô không về nhà ăn Tết sao?” “Ừ, không có dự định.” Cô ấy trả lời rất thẳng thắn, tôi không hỏi, dù sao mỗi người đều có bí mật của riêng mình, tôi có, đương nhiên Trần Lộ cũng có.
“Vậy thì ở lại đi, tính ra, năm nay cũng là năm đầu tiên tôi trải qua tại Sa Thị đó.” Tôi không nhịn được xúc động: “Vậy mà đã qua một năm rồi.”
Ngày này năm ngoái, tôi còn đang ở nước ngoài, thời điểm đó, có lẽ tôi không nghĩ tới, tôi sẽ đến Sa Thị, đồng thời làm bà chủ Văn phòng Phấn Hồng, còn có một người cộng sự ăn ý như vậy
“Giải quyết được trong năm không?” Trần Lộ hỏi
“Không giải quyết được, tôi dự định hết năm sẽ ra tay lần nữa.” Bây giờ đã là 25 tháng Chạp rồi, chắc chắn không thể kịp hoàn thành trước năm mới
“Đúng rồi, ngày mai tôi đi ăn cưới, cô muốn đi cùng không?” Hôn lễ của Hà Vũ Phi và Trình Dật định vào ngày mai, hai mươi sáu tháng chạp, cũng coi là ngày tốt.
“Được không?” Trần Lộ cười như không cười nhìn tôi.
“Được mà.” Tôi nói.
“Ok, ngày mai cùng đi.” Tôi vốn cho rằng Trần Lộ sẽ từ chối lời mời của tôi, cô ấy hẳn không có hứng thú gì với hôn lễ, nhưng mà thật bất ngờ, thể mà cô ấy gật đầu, chuyện này nằm ngoài dự liệu của tôi
“Buổi tối có chơi game không?” Trần Lộ hỏi.
Tôi lắc đầu: “Ngày mai có việc, tối không online nữa, dù sao độ hảo cảm đã cày đủ rồi, không cần online liên tục, thi thoảng không xuất hiện sẽ có lợi hơn.
Trần Lộ cầm bát không đi đến cạnh bồn rửa bát, tôi đứng lên đi đến bên cửa sổ, bên ngoài đã sáng đèn, bầu trời đầy sao dày đặc, ngày mai hẳn là một ngày nắng.
Ngay khi tôi đang ngẩn người bên cửa sổ, điện thoại vang lên, tôi đi tới chỗ điện thoại trên ngăn kéo, người gọi đến là Thư Nhã Hân
Tính ra, từ ngày đó, sau khi gặp mặt tại quán cà phê Ma Đảo, tôi không gặp lại Thư Nhã Hân, cô ấy cũng không tìm tôi, cô ấy giống như bốc hơi khỏi thế gian vậy.
“Xin chào, Văn phòng Phần Hồng nghe.” Tôi nhấc điện thoại
“Cô biết tôi là ai nhỉ?” Giọng nói của Thư Nhã Hân nghe tỉnh táo lạ thường: “Tôi là Thư Nhã Hân.”
“Tôi biết.” Tôi dựa lưng vào cửa sổ phía sau: “Năm sau, trong một tháng, tôi sẽ hoàn thành ủy thác của cô.”
“Tôi gọi điện cho cô không phải vì chuyện này.” Thư Nhã Hân nói: “Cô nói không sai, phải nghĩ thông suốt, rốt cuộc là cái gì cướp đi người yêu của tôi, tôi nên đi tìm hiểu một cách công bằng, tôi mới lập một acc nhỏ, chậm rãi thăng cấp từ tấn thủ thôn
Mười mấy ngày nay, tôi cũng quen biết một số người, tốt xấu đều có, nhưng mà..
Tôi vẫn không cách nào hiểu rõ, tại sao anh ta có thể vì một đống số liệu mà từ bỏ tôi và con chứ.”
“Nếu như tôi nói cho cô biết, Tô Tiểu Ái và Thẩm Thần Đông có thể đã quen biết trước khi chơi game thì sao?” Tôi nhẹ giọng hỏi: “Họ không phải gặp nhau trong game, game chỉ là phương thức họ ở cùng nhau, cô có tin không?” “Nếu như chỉ là yêu nhau trong game, sao Tô Tiểu Ái lại ngang ngược chạy đến tìm tôi, sao lại biết rõ tôi và Thẩm Thần Đông đã kết hôn, còn buộc chúng tôi ly hôn, thậm chí đẩy tôi xuống lầu.” Thư Nhã Hân cười khổ nói, “Hơn nữa, tôi thật sự rất muốn hỏi cô ta là vì sao, vì sao cô ta có thể làm đương nhiên như vậy.”
“Tôi sẽ giúp cô tìm câu trả lời.” Đối với những câu hỏi này của cô ấy, kỳ thật trong lòng tôi đã loáng thoáng có suy nghĩ, chỉ là khi chưa chắc chắn, tất cả vẫn chỉ là suy đoán.
“Ừ, cảm ơn, nói sớm với cô một tiếng, chúc mừng năm mới.” Thư Nhã Hân nói xong liền cúp điện thoại
Tôi cầm điện thoại đứng bên cửa sổ, Thư Nhã Hân, cô ấy là một đề bài khó, so với việc khiến Thẩm Thần Đông và Tô Tiểu Ái chia tay còn khó hiểu hơn
“Bà chủ Phương.” Trần Lộ đã rửa bát đũa xong, cô ấy bưng hai cốc cà phê nóng đến, đưa cho tôi một cốc: “Thật ra tôi vẫn muốn nói với cô, không có người nào là chúa cứu thế.” Luôn có một số người, tôi không có cách nào cứu vãn được, tôi không phải thần minh, lại vọng tưởng có thể phổ độ chúng sinh, là tôi kiêu ngạo tự đại.
Tôi biết Trần Lộ muốn nhắc nhở tôi điểm này, nhưng mà hiểu rõ là một chuyện, có thể thật sự làm được hay không lại là một chuyện khác.
Nhưng nếu ngay cả tôi cũng từ bỏ, như vậy, những người đợi trong bóng tối kia phải làm sao?” Tôi lặng lẽ nhìn vào hình ảnh phản chiếu trên cửa sổ, Trần Lộ cầm tách cà phê, ánh mắt thâm sâu không thấy đáy, ánh mắt kín đáo như thế tôi không nhìn thấu được.
“Cô đối với chính mình thật quá đáng.” Cô ấy nói xong, khẽ thở dài một hơi.
“Tôi là người làm ăn.” Tôi nhìn về hình bóng Trần Lộ phản chiếu trên kính cửa sổ, khẽ mỉm cười: “Người làm ăn coi trọng chữ tín, cho nên chỉ cần chuyện làm ăn tôi đã nhận, tôi nhất định sẽ hoàn thành.”
Thư Nhã Hân, cho dù cô đã rơi xuống tầng mười tám địa ngục A Tỳ, vĩnh viễn không thể siêu sinh, tôi cũng phải dẫn dắt cô ấy leo lên từng tầng từng tầng đến thế gian này
Nhân gian này, tuy vắng vẻ, hoang vu, lạnh lùng, nhưng cũng có ấm áp, nhiệt tình, thân thiết
Tầm mắt của tôi trôi dạt về phía bình hoa nhỏ, nơi đó đã từng cắm một bông hoa hồng trắng, vào lúc tôi buồn bực mông lung nhất, đóa hoa hồng này đã từng cho tôi niềm an ủi và ấm áp.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!