Văn Phòng Phấn Hồng - Chương 82: Khi bạn nghĩ mình đang ở trung tâm của thế giới
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
140


Văn Phòng Phấn Hồng


Chương 82: Khi bạn nghĩ mình đang ở trung tâm của thế giới


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tôi dùng tốc độ nhanh nhất cả đời này để chạy về phía trước, tôi đẩy mạnh cửa phòng bệnh của chị, nhưng trong phòng bệnh không phải là chị, đó là một cụ già, thấy tôi lo lắng xông vào thì nhìn tôi lấy làm lạ

“Ông à, ông biết người nằm ở đây đi đâu rồi không ạ?” Tôi vẫn thủ trong tuyệt vọng, lay ông cụ hỏi

“Ông không biết đâu, hôm qua ông cũng mới chuyển vào.” Ông cụ bị tôi dọa cho sợ hết hồn.

“Bà chủ Phương.” Lúc này, giọng của Thư Nhã Hân từ cửa truyền đến, tôi lập tức buông ông cụ ra, nắm chặt Thư Nhã Hân

“Thư Nhã Hân, chị tôi đâu? Chị tôi chị ấy ở đâu rồi?” Tôi vội vàng hỏi.

“Chị của cô đã xuất viện từ bảy ngày trước

Không phải lúc tôi là cô tới thăm chị cô3sao? Sau khi cô đi không bao lâu chị của cô tỉnh lại, cô ấy ở đây mấy ngày, kiểm tra mọi chỉ số bình thường, cô ấy bèn yêu cầu xuất viện.” Thư Nhã Hân nói: “Tôi gọi điện cho cô, gọi thế nào cũng không gọi được, sau đó vẫn tìm được địa chỉ nhà riêng của cô trong hồ sơ tư liệu tại viện điều dưỡng, tôi gọi tới, là cô Trần nghe máy, tôi liền nhờ cô ấy báo chuyện này cho cô biết.”

Nhận được tin chính xác, trong nháy mắt tôi mất hết sức lực, một đôi tay đỡ phía sau lưng tối, tránh để tối vì mông lung mất hết sức lực mà ngã ra đất

“Vậy cô biết chị tôi đi đâu không?” Tôi vội vàng hỏi.

“Chuyện này tôi cũng không rõ, nhưng chị cô có lưu lại số của cô,1chắc chị ấy sẽ liên lạc với cô thôi.” Thư Nhã Hân đáp.

Nhất thời tôi có chút dở khóc dở cười, xem ra không thể rời điện thoại ra được, nếu không cẩn thận sẽ bỏ lỡ tin tức rất quan trọng

Tôi đi tìm điều dưỡng trưởng của chị, hỏi cặn kẽ tình trạng của chị, bác sĩ nói chị hồi phục rất tốt, vốn không để lại di chứng gì

Cùng Hứa Mạch ra khỏi viện điều dưỡng, tôi bỗng không biết phải làm thế nào, trước tiên tôi nhớ tới ông chú, nhưng chỉ có một cái tên, ngay cả số điện thoại của chị ấy tôi cũng không biết, tìm người ở một thành phố lớn thế này, quả thật còn khó khăn hơn mò kim đáy bể

Không còn cách nào, chỉ có thể về nhà trước

Hứa Mạch lái xe đưa tôi đến dưới nhà,6tôi khăng khăng không muốn anh đưa lên tầng, song Hứa Mạch vốn không phải là người dễ dàng để người ta từ chối.

Sau khi tôi về đến nhà thì vội vàng chạy vào phòng, cầm điện thoại sạc pin rồi khởi động máy

Nhất thời hơn trăm cuộc gọi và tin nhắn ào ào tràn tới điện thoại di động, tôi lượt xem một lát, Thư Nhã Hân gọi cho tôi mười cuộc, Trần Lộ gọi ba cuộc, còn Hứa Mạch là nhiều nhất, gọi bảy tám mươi cuộc điện thoại

Tôi cần thận soát lại từng cuộc điện thoại, cuối cùng tìm được một dãy số lạ, tôi xem thời gian gọi, chính là ngày chị xuất viện!

Nhất thời tôi trở nên căng thẳng, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, tôi hít thở sâu nhiều lần, cuối cùng quyết định bấm gọi số máy này

Mất mấy4giây là điện thoại được kết nối, trong nháy mắt ấy tôi như ngừng thở, chỉ sợ bỏ lỡ từng câu từng chữ, từng lời nói của người ở đầu dây bên kia.

“Là Hiểu Hiểu à?” Đầu dây bên kia truyền tới một giọng nói dịu dàng, trong nháy mắt tôi đứng bật dậy, từ lúc mới sinh, tôi thật sự được nghe giọng nói của chị.

“Là em, chị, chị ở đâu?” Tôi nghe thấy giọng nói của mình đang run run

“Chị đang xem phim trong rạp chiếu phim.” Chị nói

“Xem phim?” Nhất thời tôi thấy hơi mơ hồ

“Chị xem một mình à?” “Không phải một mình, chị ở cùng Giang Đào.” Ngay sau tin chị xuất viện, tin tức tiếp theo dường như có thể làm người ta nổ tung ngay tại chỗ, vậy mà chị lại nói với giọng vô cùng bình thản.

“Chị ở rạp3nào?” Tôi hỏi

“Em đừng tới, cho chị địa chỉ của em, lát nữa xem phim xong chị sẽ qua tìm em.” Chị nói

Tôi đọc cho chị địa chỉ nhà tôi xong, chị trực tiếp cúp máy

Trong lòng tôi rất vội, bèn gọi điện lại thì chị không nghe

Bây giờ rốt cuộc tôi đã hiểu cảm giác gọi cho đối phương nhưng người kia lại sống chết không nghe rồi

“Chị của em đang ở đâu?” Hứa Mạch thấy vẻ mặt kì lạ của tôi bèn lên tiếng hỏi

“Chị em nói, chị ấy đang xem phim cùng Giang Đào.” Tôi cảm thấy nhất định là có gì đó sai sai, mấy ngày tôi đi vắng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, ai có thể nói cho tôi biết được không?

“Em nói là..

cùng Giang Đào?” Hứa Mạch cũng tỏ vẻ khó hiểu, không rõ tại sao chuyện lại diễn biến thế này.

“Đúng vậy, em không nghe lầm.” Tôi gật đầu

“Vậy giờ làm sao đây?” Hứa Mạch hỏi.

“Đợi chị ấy tới tìm em.” Tôi bất đắc dĩ nói

Mỗi phút mỗi giây trôi qua đều trở nên vô cùng khó khăn, suốt hai năm chị nằm hôn mê tôi cũng không gấp gáp như thế

Rốt cuộc chị biết bản thân chị đang làm gì không vậy hả, sao có thể ở cùng Giang Đào, hơn nữa, rõ ràng tôi có để lại địa chỉ nhà cho phía viện điều dưỡng, tại sao chị không tới nhà tội? Trong đầu có vô số câu hỏi tại sao, dường như rối tung rối mù, khi tôi sắp không chịu được nữa, muốn đi thẳng ra ngoài tìm người thì chuông cửa vang lên.

Tôi phóng như một mũi tên xông ra mở cửa thật nhanh.

Ngoài cửa, chị vừa ấn chuông, còn chưa kịp buông tay, đang lộ vẻ kinh ngạc nhìn tôi

Thật sự là chị, chị ấy đang đứng sờ sờ trước mặt tôi, trong nháy mắt mặt tôi ửng hồng, tôi nhào tới ôm chặt lấy chị, tôi buồn bực kề sát tại chị hỏi: “Sao chị cứ chạy lung tung vậy, em lo cho chị chết đi được, chỉ biết không hả?” Chị nhẹ nhàng vỗ vỗ sau lưng tôi, tôi buông tay, kéo chị vào nhà

Hứa Mạch đứng nguyên tại chỗ nhìn chị tôi, anh khẽ mỉm cười gật đầu thật nhẹ

Chị thấy Hứa Mạch ở đây thì hơi kinh ngạc, nhưng chị lại nở nụ cười thản nhiên với anh: “Hứa Mạch, đã lâu không gặp.”

“Đúng là đã lâu không gặp” Hứa Mạch cảm thán một câu

Chỉ chuyện trò vài câu đơn giản rồi chị cũng không để ý tới Hứa Mạch nữa

“Chị, tại sao chị có thể ở cạnh Giang Đào!” Tôi chờ hai người hàn huyên xong, lập tức hỏi vấn đề mà tôi muốn biết đáp án nhất.

“Ừm, nói ra thì rất dài dòng…” Chị định trả lời qua loa cho xong chuyện.

“Vậy cứ từ từ mà nói, dù sao em không vội, em có thời gian nghe chị nói.” Tôi không có ý định để chị lấp liếm cho qua, đùa tôi chắc, đó là Giang Đào, là thủ phạm hại chị biến thành người thực vật! Hai năm trước, anh ta phản bội chị, rốt cuộc chị vẫn chưa chừa, còn đi gặp mặt Giang Đào!

“Được rồi.” Chị thấy không thể trốn tránh được nữa, đành bắt đầu kể từ lúc chị tỉnh lại, dần dần kể lại chuyện xảy ra những ngày qua.

Thì ra hôm đó, lúc tôi đưa Lưu Thi Đình đi gặp chị, chúng tôi có bàn chuyện của Giang Đào, đoán chừng lúc đó, dưới tình huống bị kích thích, cuối cùng ý thức của chị cũng khôi phục lại

Chẳng qua khi ý thức của chị trở lại, chúng tôi đã rời khỏi phòng bệnh rồi

Tối hôm đó tôi vì chuyện của Lưu Thi Đình nên tâm trạng cực kỳ tồi tệ, thế nên tôi tắt máy, không chịu nhận điện thoại của bất kì ai, sau đó tôi thu dọn hành lý ra ngoài du lịch, chị gọi điện cho tôi mãi không được, cũng tạm thời không gọi nữa.

Song trong cả thành phố này, người chị có thể liên lạc đã ít lại càng ít, người chị biết số điện thoại, ngoài tôi ra chỉ còn số của một người nữa

Đúng vậy, đó chính là Giang Đào.

Chị mượn điện thoại của Thư Nhã Hân, gọi điện cho Giang Đào, chị muốn hẹn Giang Đào ra nói chuyện một lát

“Hai người thì có gì mà nói!” Tôi hét lên: “Chị đã quên anh ta đã làm gì với chị à? Hơn nữa cũng hai năm trôi qua rồi, chuyện đến bây giờ còn gì mà nói?” “Hiểu Hiểu.” Chị thở dài một hơi: “Đối với em thì đúng là đã hai năm trôi qua, nhưng chuyện đó đối với chị chỉ như mới hôm qua thôi

Chị may mắn còn sống, chị muốn gặp anh ta một lần, chuyện giữa bọn chị rốt cuộc vẫn nên có một dấu chấm hết chứ.”

Tôi tức chết mất thôi, nhưng không nói gì nữa, bởi vì chị nói đúng

Thời gian của chị đã ngưng lại từ hai năm trước, mãi tới khi tỉnh lại nó mới một lần nữa khởi động lại

Đối với chúng tôi, những chuyện tồi tệ đã qua được hai năm, nhưng đối với chị, đó vẫn là những ký ức rất sống động

Bị phản bội ngay trong hôn lễ như thế, chị muốn tìm Giang Đào để hỏi cho rõ ràng rồi kết thúc mọi chuyện, đây cũng là suy nghĩ rất bình thường

Chị bấm số của Giang Đào, Giang Đào nhận điện thoại của chị, có vẻ mừng rỡ như điên, anh ta tới thẳng viện điều dưỡng Thanh Sơn đón chị xuất viện

Vì chị đã hôn mê hai năm, mà trước đó chị vẫn đang ở cùng nhà với Giang Đào, nên hiện giờ xuất viện, chị không có chỗ nào để đi.

Giang Đào còn rất ân cần thuê cho chị một khách sạn để chị ổn định, anh ta gần như than thở khóc lóc với chị, anh ta nói mình thật sự có lỗi với chị, ban đầu cũng là lỗi của anh ta, anh ta sẽ không làm như vậy nữa

Tôi và Hứa Mạch nghe thể thì trợn mắt há mồm, Giang Đào này bị làm sao vậy, thể cũng thật kỳ quái

Mặc dù lúc gặp Lưu Thi Đình tôi đã có suy đoán, có phải Giang Đào coi Lưu Thi Đình là thế thân của chị hay không, nên mới muốn lựa chọn cùng cô ấy phát triển đoạn tình cảm ngoài giá thú

Bởi vì khí chất của họ thật sự rất giống nhau

Bây giờ nhìn lại, sự thật hẳn là như vậy

Ban đầu mặc dù Giang Đào chọn Đỗ Lôi, nhưng như thế không phải vì anh ta không yêu chị

Trên đời này có vài người rất tham lam, muốn hoa hồng trắng lại muốn cả hoa hồng đỏ, khi giành được rồi lại không lấy gì làm lạ.

Nhưng vài ngày trước, tôi thấy Giang Đào và Đỗ Lôi đi vào nhà hàng u, rõ ràng anh ta vẫn đối xử với Đỗ Lôi rất tốt, rốt cuộc trái tim của anh ta có mấy ngăn, anh ta cho rằng tim mình là quả quýt hay sao? Nên mới chia làm nhiều múi, mỗi múi là một người khác nhau.

“Chị à, không phải chứ!” Tôi nhìn khuôn mặt mỉm cười của chị, trong lòng có một dự cảm rất xấu: “Chị sẽ không đồng ý với Giang Đào đấy chứ? Chị không thể như vậy, chị không biết đâu, anh ta thật sự không xứng đáng, em đã nói với chị rồi đấy thôi!”

Tôi từ từ kể chuyện của Lưu Thi Đình cho chị nghe: “Con người của anh ta rõ ràng chỉ là một kẻ gặp ai cũng yêu! Chị không thể bị anh ta lừa gạt, chị à, chị không thể lặp lại cùng một sai lầm những hai lần, chị đừng chỉ nhìn vào anh ta, đàn ông tốt trên đời này còn rất nhiều, chị xem!”

Tôi túm lấy Hứa Mạch: “Ở đây có một người này!” “Hiểu Hiểu.” Chị thở dài một hơi: “Em nghĩ đi đâu thế, chị không phủ nhận thật sự chị vẫn còn tình cảm với Giang Đào, dù sao trái tim chị cũng không phải một cái máy, chị đã yêu anh ta bốn năm, sao có thể nói không yêu là không yêu ngay được, nhưng hiện giờ chị và anh ta không phải kiểu quan hệ như em nghĩ đâu.”

“Người như thể nói không yêu là không yêu được ngay chứ làm sao!” Tôi cả giận.

“Hiểu Hiểu, không ai có thể nói không yêu là không yêu ngay được.” Chị hơi bất đắc dĩ.

“Tiểu Vũ, Giang Đào và Đỗ Lôi kết hôn rồi.” Hứa Mạch nhìn chị tôi bằng ánh mắt phức tạp, anh nói: “Năm đó, sau khi em gặp chuyện không may, khoảng chừng ba tháng sau, họ bày tiệc rượu, tuyên bố với toàn thế giới rằng họ kết hôn.”

“Anh thì sao?” Tôi liếc nhìn Hứa Mạch.

“Anh dĩ nhiên là chưa” Hứa Mạch nói như chuyện đương nhiên, hơn nữa còn lộ vẻ ghét bỏ.

“Ừm.” Tôi hài lòng gật gật đầu

“Kết hôn rồi ư?” Sắc mặt chị tái nhợt trong chớp mắt, nhưng rất nhanh chị đã khôi phục trở lại: “Cũng đúng thôi, dù sao khi đó anh ta đã lựa chọn Đỗ Lôi mà.” “Nếu chị đã biết, tại sao không nhất quyết từ chối anh ta!” Tôi không có cách nào hiểu được cách làm của chị

“Vì chị cần thời gian, Hiểu Hiểu, rất nhiều chuyện chị phải từ từ suy nghĩ rõ ràng.” Chị thấp giọng nói

Vì tôi và chị có rất nhiều chuyện muốn nói, nên tôi đuổi thẳng tên Hứa Mạch ngoan cố về nhà, vừa khéo Trần Lộ đi mua thức ăn về, nhìn thấy chị tôi cũng sửng sốt một lúc lâu

Mặc dù sinh đôi không phải ly kỳ, nhưng không có nhiều tới mức đâu đâu cũng gặp

“Chị, đây là Trần Lộ.” Tôi bèn giới thiệu một chút: “Trần Lộ, đây là chị của tôi, Phương Tiểu Vũ.”

Trần Lộ cười bắt tay với chị rồi đem thức ăn vào phòng bếp, tôi thì kéo chị ngồi xuống ghế sô pha, líu ríu kể cho chị nghe những chuyện đã xảy ra trong hai năm qua.

Chị luôn yên lặng lắng nghe, chị tôi là người như thế đó

Còn nhớ hồi còn rất nhỏ, chị và tôi cũng thế này, tôi mãi mãi là đứa rất nổi loạn, chị thì vô cùng biết điều hiểu chuyện

Rõ ràng cũng chỉ ra sớm hơn tôi mấy phút thôi mà.

“Chị biết không? Em đã mở một văn phòng Phấn Hồng.” Tôi nói: “Vì em không muốn những kẻ đao phủ làm tổn thương người khác cứ sống không hề kiêng dè

Em muốn thay những người như chị, đòi lại một phần công bằng

“Hiểu Hiểu thật lợi hại đó.” Chị mỉm cười nói: “Đổi lại là chị thì không làm được đâu.” “Đâu có lợi hại gì.” Thoáng cái tôi nhớ tới Lưu Thi Đình: “Thật ra chị à, em hơi dao động, em không biết em có nên tiếp tục kinh doanh Văn phòng Phần Hồng hay không nữa.” “Đã xảy ra chuyện gì sao? “ Trần Lộ nghe tôi nói như vậy, bèn hỏi

Lúc trước tôi từng nghĩ, sau khi trở về phải bàn bạc với Trần Lộ, chẳng qua sau đó bị chuyện chị tỉnh lại đánh lạc hướng.

“Ăn cơm trước đi, lát ăn xong chúng ta bàn cụ thể.” Dù sao Văn phòng Phấn Hồng hiện giờ không chỉ có mình tôi, Trần Lộ gia nhập khiến tôi không thể tùy hứng được nữa

Trần Lộ gật đầu, tôi kéo chị tới ngồi xuống trước bàn ăn, ăn tối xong, chị phụ giúp Trần Lộ thu dọn chén bát, cuối cùng nấu ba chén trà sữa gừng bưng tới.

“Nói xem, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì khiến cô muốn đóng cửa Văn phòng Phấn Hồng.” Trần Lộ bàng trà sữa, lẳng lặng nhìn tôi.

“Lần này em nhận ủy thác của Đỗ Lôi.” Tôi thở dài một hơi, kể lại tỉ mỉ ủy thác vừa hoàn thành cho chị và Trần Lộ nghe.

“Ước nguyện ban đầu của em là thay những người bị hại như chị lấy lại công bằng, nhưng hiện giờ, em lại trở thành đồng lõa với kẻ ác.” Tâm trạng tôi rất mâu thuẫn: “Đỗ Lôi từng cướp Giang Đào từ tay chị tôi, bản thân cô ta chính là kẻ thứ ba, lại bảo tôi đuổi một người bị hại không hề hay biết gì đi.”

“Tiếp tục kinh doanh văn phòng khẳng định sẽ gặp phải những loại người như thế, tôi không chắc chắn tôi có đủ dũng khí để đối diện với những chuyện này.” Tôi từng nghĩ quá mức ngây thơ, vì lúc trước người tôi phải đối mặt là kiểu như Trương Diệp và Tô Tiểu Ái, đều là kẻ thứ ba có lỗi lầm rất lớn, nếu không chắc tôi đã dao động từ lâu rồi.

Có lẽ ban đầu tôi nên nghe theo lời khuyên của Hứa Mạch, vậy thì sẽ không tự cuốn mình vào những chuyện như bây giờ.

“Cô quên tôi đã nói gì với cô sao?” Trần Lộ chậm rãi nói: “Cô sẽ không xuống địa ngục một mình vì tôi sẽ ở đó cùng cô

Một mình cô không đủ dũng khí đối mặt nhưng vẫn còn tôi mà

Hơn nữa chuyện lần này cô làm cũng không có gì không đúng

Giống như một đứa trẻ giết người, cô có thể nói đứa trẻ không sai ư? Chỉ vì nó là đứa trẻ nên có thể được tha thứ à? Đỗ Lôi và Lưu Thi Đình thì càng dễ lý giải, cứ nghĩ tương tự thể này, là một hung thủ giết người nhưng lương thiện và một tội phạm cùng hung cực ác cũng giết người, hai trường hợp đó chẳng khác gì nhau đâu.”

“Tôi hiểu ý của cô, tôi chỉ không có cách nào đối mặt với cảm giác tội ác trong lòng.” Cảm giác tội ác thật sự là một kẻ làm người ta chán ghét

“Cô không cần cảm thấy có tội, ủy thác lần trước rõ ràng từ đầu tới cuối cô đều giữ vững lý trí, sao lần này lại không được như thế?” Trần Lộ nói lời lẽ sâu xa: “Hiểu Hiểu, cô xác định không có nguyên nhân nào khác chứ? Thật ra thì gần đây trạng thái của cô không bình thường, có phần xử trí theo cảm tính đó.”

Tôi quay mặt đi, giả vờ nghe không hiểu lời Trần Lộ nói

Tôi biết, cô ấy đang ám chỉ chuyện giữa tôi và Hứa Mạch đã ảnh hưởng tới tâm trạng của tôi.

“Tóm lại, cô suy nghĩ thật kĩ xem văn phòng có tiếp tục hoạt động hay không, cô mới là chủ, nếu cô nói không, cùng lắm tôi cũng thấy thật đáng tiếc thôi, nhưng sẽ không ngăn cản quyết định của cô.” Trần Lộ nói xong, về thẳng phòng mình

“Chị ơi, em không ngủ được, trong lòng hỗn loạn

Mấy ngày qua, cảm xúc lên xuống thất thường, em cảm thấy rõ, hiện tại em vẫn còn phấn khích quá.” “Ừ, chị cũng không ngủ được” Chị tôi nói.

“Vậy thì chúng ta nói chuyện một lát đi.” Tôi rủ rê: “Chị ơi, chị ở lại đây với em, đừng đi tìm Giang Đào nữa.” “Được thôi, dù sao tạm thời chị cũng chẳng biết đi đâu, hơn nữa cũng không có việc làm.” Chị tự giễu.

“Tại sao chị lại thích Giang Đào kia chứ?” Tôi thật sự không thể hiểu được điều này, “Mắt nhìn người của chị kém quá đi thôi, nếu như ban đầu chị chọn Hứa Mạch, thì chắc chắn hiện tại sẽ không rơi vào tình cảnh này.” “Hứa Mạch ư?” Chị hơi sửng sốt, “Tại sao em lại nhắc đến Hứa Mạch chứ?” “Ai da..” Tôi thấy hơi bất ngờ, “Chị không biết sao? Năm ấy, Hứa Mạch thích chị lắm

Mà em quên nói với chị, chính anh ấy đã đưa chị đi bệnh viện

Nếu không có anh ấy, có khi chị chết rồi ấy chứ.” “Vậy ư?” Chị thở dài nói, “Khi nào gặp anh ấy, chị phải nói lời cảm ơn thật tử tế với anh ấy mới được.”

“Chị.” Tôi cầm tay chị tôi, “Chị đừng làm những chuyện điên rồ nữa

Chị nghĩ xem, trên đời này em chỉ còn duy nhất một người thân là chị, nếu chị cũng bỏ em mà đi thì em phải làm sao? Em bị bắt nạt thì biết tìm ai để làm nũng bấy giờ!”

“Ừ, chị sẽ không làm vậy nữa đâu

Chị chỉ đủ can đảm tự tử một lần thôi, vì khi đó..

Chị cảm thấy quá chán nản, cảm thấy sống khổ quá em ạ, chết đi được thì tốt biết bao nhiêu, cũng sẽ không cảm thấy buồn đau gì nữa…” Chị tôi khẽ nói, đưa tay xoa đầu tôi, “Chị xin lỗi Hiểu Hiểu, chị đã để em lo lắng

Em vì chị nên mới quyết định mở Văn phòng Phấn Hồng.”

“Vâng.” Tôi vùi đầu vào lòng chị, hồi tưởng về thời ấu thơ, cứ nằm trong lòng chị là tôi thấy thật yên tâm, mọi buồn phiền đều tan biến hết, “Em không muốn nhìn người khác bị tổn thương giống như chị đâm ra nghĩ quẩn mà tự tử

Chị có biết không? Thương vụ đầu tiên sau khi văn phòng khai trương là một người phụ nữ đáng thương, cô ấy bị ép đến nỗi tự tử

Nếu không phải em đến kịp thời, thì bây giờ cô ấy đã chẳng còn trên đời rồi.”

Vậy là tôi kể cho chị nghe chuyện của Hà Vũ Phi

Tôi hy vọng chị tôi mau chóng thoát khỏi nỗi ám ảnh mà tên Giang Đào kia đã gây ra.

“Chị biết không, bây giờ cuộc sống của Hà Vũ Phi rất ổn

Ngày nào cô ấy cũng đều rất hạnh phúc, chồng cô ấy rất tốt với cô ấy

Thật ra, nếu yêu đúng người rồi thì sẽ không bị tổn thương nữa

Vậy nên, chị chỉ làm sai một việc, đó là yêu sai người thôi.” Tôi nhẹ nhàng khuyên, “Chị ơi, cuộc đời dài như thế, chị không nhất thiết phải hết lòng hết dạ yêu một người không xứng đáng!”

“Chị hiểu ý em rồi, Hiểu Hiểu ạ.” Chị nói, giọng đầy bất lực

“Nhưng chị không thể bảo không yêu nữa là không yêu luôn được

Chị cũng biết mình vô dụng, vì chuyện đã đến nước này mà vẫn còn kém cỏi như thế, vẫn yêu Giang Đào!”

“Vậy nên em mới nói chứ

Rốt cuộc chị thích anh ta ở chỗ nào? Chị thử để mắt đến những người đàn ông khác đi, ví dụ như Hứa Mạch ấy

Em đã quan sát anh ấy lâu rồi, anh ấy là người đàn ông tốt có thể tin cậy được

Nếu như chị chọn Hứa Mạch thì nhất định chị sẽ hạnh phúc.” Tôi nói hết nước hết cái để gán Hứa Mạch cho chị

Vì trong mắt tôi, Hứa Mạch rất ổn

Nếu chị tôi và Hứa Mạch ở bên nhau, chắc chắn cả đời chị sẽ hạnh phúc.

“Ôi cô em gái ngốc nghếch của chị, có phải ai ở bên nhau cũng hạnh phúc được đâu!” Chị cười nói

“Điều kiện tiên quyết đó là hai người phải yêu nhau

Nếu như một người không yêu người còn lại, mà vẫn cứ cố ép ở bên nhau, thì chỉ càng thêm bất hạnh thôi.” “Thế thì chị cố gắng yêu Hứa Mạch là được rồi đấy thôi.” Thế là tôi vẫn cố sống cổ chết thuyết phục chị tôi yêu người khác đi, thay vì tên Giang Đào ấy

“Thế làm sao em khẳng định được Hứa Mạch yêu chị chứ?” Chị hỏi, “Hiểu Hiểu ơi, Hứa Mạch không yêu chị, có lẽ anh ấy từng có cảm tình với chị, nhưng cảm tình ấy không phải là tình yêu

Thực ra chị để ý thấy rồi, người Hứa Mạch yêu là em đó!”

Sống lưng tôi chợt cứng đờ, “Tại sao chị lại nghĩ như thế?” “Thì chị thấy cái cách anh ấy nhìn em, Hiểu Hiểu ạ

Có hai thứ cảm xúc, tình yêu và căm ghét, thì có muốn giấu cũng khó mà giấu được.” Chị cốc đầu tôi

“Vì thế, em đừng có mà gán ghép bừa bãi, chị và Hứa Mạch không thể yêu nhau đâu.”

“Tại sao lại không thể ạ!” Tôi đã kiên trì những hai năm, hai năm trời nay, lúc nào tôi cũng nghĩ là Hứa Mạch và chị tôi rồi sẽ về bên nhau

Anh ấy chính là anh rể trong lòng tôi mất rồi

“Chị ạ, tình cảm của con người rồi cũng sẽ thay đổi thôi.”

“Thế nên là em muốn để anh ấy thay lòng đổi dạ à? Để anh ấy chuyển sang yêu chị à?” Chị tôi nhẹ nhàng đáp

“Hiểu Hiểu à, trong lòng em, chị là đứa ngay cả hạnh phúc của mình cũng phải chờ em gái mình nhường lại cho hay sao?” “Em không có ý đó…” Tôi dứt khoát phủ nhận

“Hiểu Hiểu, tại sao em lại trốn tránh? Đâu phải em không có cảm tình gì với Hứa Mạch

Tại sao lại cần đem chị ra làm cái cớ nhỉ? Đúng là đồ nhát gan, em lo sợ nên mới đem người khác ra làm cái cớ chứ gì?” Chị cứ nói giọng đều đều như thế, mà nói lời nào trúng tim đen lời ấy.

Quả nhiên là chị Phương Tiểu Vũ, người chị sinh đôi của tôi, chị vẫn là người hiểu tối nhất thế giới này

Từng lời của chị đều trúng tim đen của tôi, vạch trần những lời nói dối của tôi

Những lời nói dối ấy đâu chỉ để lừa người khác, chúng cũng là những lời tôi dùng để tự lừa dối bản thân mà thôi.

Từ trước tới nay, lúc nào tôi cũng cố chấp coi Hứa Mạch là “vật sở hữu” của chị tôi

Những hoá ra, tôi chỉ đang cố tìm cho được một lý do để mà hết đường suy nghĩ lung tung.

“Hiểu Hiểu, em sợ cái gì chứ?” Chị hỏi

“Chính em đã nói: Hãy tin vào phán đoán của bản thân; rồi tương lai dài lắm, sẽ gặp rất nhiều người khác

Thế tại sao chính em lại không tin?” Quả thật vậy, lâu nay tôi vẫn cố thuyết phục người khác tin mình, mà hoá ra chính mình lại chẳng tin! “Thôi ngủ đi.” Chị vỗ về sau lưng tôi, như thể đang dỗ tôi ngủ những ngày còn tầm bé.

Trong cảm giác ấm áp đó, tôi nhắm mắt lại, từ từ chìm vào giấc mơ đẹp.

Tôi ngủ thẳng một mạch liền tới lúc mặt trời đã lên cao

Khi tôi tỉnh giấc, chị tôi đã thức dậy từ lâu

Tôi mặc quần áo, rời giường, nhưng không tìm thấy chị tôi ở trong nhà

Tôi chợt nghĩ, liệu chị có đi gặp Giang Đào hay không? Tôi càng nghĩ càng thấy nghi, vội vàng rút điện thoại, bấm số gọi chị tôi.

“Chị vừa đi đâu đấy?” Tôi vội hỏi.

“Chị gặp Giang Đào lấy vài thứ đồ đạc.” Từ đầu bên kia, chị trả lời, lẫn một chút âm thanh huyên náo, “Được rồi, để sau nói nhé, chị gác máy đây.”

“Chị ơi chờ đã!” Tôi hơi nóng lòng, mà chị tôi lại cúp điện thoại mất rồi

Chị ấy gặp Giang Đào để lấy đồ phải không nhỉ? Ôi chị ấy gặp Giang Đào để lấy đồ gì kia chứ! Chị ơi, rốt cuộc chị có hiểu không, người như Giang Đào không hề đáng được chị yêu

Những lúc như thế này, tôi thật sự hy vọng trên đời thật sự có thuốc vong tình, uống vào một cái là hết yểu

Thật đáng tiếc, thứ thuốc như thế này, chắc không ai phát minh ra được.

Tôi vứt điện thoại sang bên, ôm máy tính nằm ườn ra ghế sô pha

Thế nhưng lại có người tới quấy rối, nhấn chuông cửa

Chắc mẩm là người giao hàng, tôi buông máy tính ra mở cửa

“Anh đến đây làm gì?” Theo thói quen tôi định đóng cửa lại, thế nhưng tên kia nhanh tay nhanh mắt đã kịp đẩy cửa ra, nghiêng người đi vào

Hoá ra đến tìm tôi không phải người giao hàng, mà là kẻ luôn gây phiền phức cho tôi – Hứa Mạch.

“Anh tới kêu em đi ăn trưa.” Hứa Mạch nói như thể lẽ đương nhiên

Tôi nhìn anh

Con người này thật có bản lĩnh, khiến cho lúc nào tôi gặp anh cũng đều không giận dỗi gì được

Những lời nên nói tôi đã nói hết rồi, thế nhưng con người này dường như chẳng để ý đến những lời nói ấy

“Nhưng em không muốn ra khỏi nhà.” Tôi cứ muốn làm ngược lại với anh ấy đấy

“Vậy thì em muốn ăn gì anh làm cho.” Câu trả lời này của anh cũng khiến tôi hết nước mà giận dỗi

“Tuỳ anh!” Tôi yếu ớt nói, quay trở về cái ổ trên ghế sô pha

“Em định làm thế nào?” Hứa Mạch đi theo tôi, ngồi xuống cạnh tôi

Tôi giơ chân định đạp anh đi, nào ngờ anh đè luôn chân tồi xuống, rồi có vùng vẫy thế nào chân tôi cũng không thoát ra được.

“Cái gì làm như thế nào cơ?” Tôi nhìn anh đầy mơ hồ

“Chuyện chị gái em và Giang Đào ấy.” Hứa Mạch nhắc

“Không biết nữa, tất cả đều do chị ấy quyết định thôi

Nhưng mà dù có thể nào đi chăng nữa, thì chắc chắn em không thể để cho chị em và Giang Đào tiếp tục ở bên nhau!” Tôi căm giận nghiến răng

Nếu có thể, tôi rất muốn đập cho Giang vào một trận tơi bời, để anh ta cút cho càng xa càng tốt.

“Em khổng tò mò chị gái em và Giang Đào đang làm gì hả?” Hứa Mạch nhìn tôi, cười mà như không cười

Tôi ôm máy tính bật dậy

“Anh biết hai người họ đang ở đâu à?”

“Thay quần áo đi, cho em năm phút.” Hứa Mạch nói

Tôi lập tức bỏ máy tính, chạy về phòng thay quần áo

Tôi hoàn toàn không nghi ngờ gì Hứa Mạch, bởi vì trước giờ, anh luôn là người nói được là làm được

Nếu anh đã hỏi tôi như vậy thì chắc chắn anh biết tung tích của chị tôi và Giang Đào

“Nhanh đi thôi!” Bây giờ thì đến lượt tôi giục Hứa Mạch

Hứa Mạch chầm chậm dừng xe lại tại một nhà hàng đồ ăn Trung Hoa

“Xuống xe đi.”

“Không phải là đang đi tìm chị gái em à?” Tôi trừng mắt với anh

“Đi ăn trưa trước, ăn xong rồi đi

Đói bụng là không đi nổi nữa đâu.” Hứa Mạch cứ bình chân như vại mà nói vậy.

Cũng hết cách, anh đã đưa tôi đến đây rồi, mà bây giờ cũng là giờ ăn trưa, nên tôi đành tạm thời gác lại chuyện chị tôi, đi vào nhà hàng với Hứa Mạch.

“Em bảo này, anh có thật là biết chị em ở đâu không? Anh không lừa em đấy chứ?” Sau khi chọn món xong, tôi nhìn anh, lòng đầy nghi ngờ mà hỏi vậy

“Không lừa em đâu, hai người họ chắc chỉ đi có một nơi kia thôi.” Hứa Mạch nói, có vẻ hết sức chắc chắn.

Lúc này, món ăn đã được dọn lên

Tôi cầm đũa lên, không thèm nói nhảm với Hứa Mạch nữa

Cuối cùng cũng xong bữa trưa, Hứa Mạch lái xe về một hướng khác trong thành phố

Thực ra, tôi rất nghi ngờ rằng anh ấy sẽ tìm ra chị tôi

Vì dù sao, anh đâu có gài máy nghe trộm lên người chị ấy, thế nên làm sao anh biết bọn họ ở đâu được.

Cảnh vật phía trước thưa thớt dần

Lái xe lên trước một đoạn ngắn thì thấy nhiều nhà cửa hơn rất nhiều

Đây là một thành phố đại học

Trước kia, đây là khu đất hoang, còn bây giờ đã thay thế bằng nhà lầu

Tôi chưa hiểu tại sao Hứa Mạch lại đưa tôi tới đây.

*Thành phố đại học: Quần thể kiến trúc bao gồm trường đại học và các khu vực xung quanh trường đại học, được quy hoạch tập trung thành một thị trấn quy mô lớn

“Đây là trường đại học chị gái em theo học trước đây.” Lần này, chưa để tôi kịp hỏi, anh đã kể cho tôi rồi

Anh từ từ dừng xe ở bãi đậu xe

Tôi theo sau anh, xuống xe

Ngày xưa Hứa Mạch cũng học trường này, nhưng so với chị tôi, anh lớn hơn

Khi đi học, cũng có thể coi như đối tượng rất được nữ sinh trong trường săn đón

Hôm nay không phải chủ nhật, trong trường rất nhiều sinh viên, cũng rất nhiều nữ sinh chú ý đến Hứa Mạch, ào ào ném sang những ánh nhìn bạo dạn

“Chị gái em ở đâu?” Đi cả một quãng mà vẫn chưa nhìn thấy chị, tôi không nhịn được nữa bèn hỏi

“Ở kia.” Hứa Mạch duỗi tay chỉ về một nơi

Tôi nhìn theo hướng anh chỉ nơi đó là một hành lang bằng gỗ, trải đầy hoa tử đằng

Đương nhiên là lúc này hoa tử đằng chưa nở, chỉ có những chiếc lá non xanh biếc vừa đâm chồi

“Chỗ kia làm gì có ai.” Tôi thấy chắc là Hứa Mạch đang trêu chọc tôi rồi

“Đó chính là nơi chị của em và Giang Đào nói chuyện lần đầu tiên.” Giọng Hứa Mạch mang theo một chút thương cảm, “Thời gian trôi nhanh quá, mới thế mà sáu năm đã trôi qua.” Tôi đi qua bên đó, dãy hành lang ấy rất dài, đầu bên kia hành lang cũng không biết là ở chỗ nào.

“Sao anh biết họ ở chỗ này?” Tôi nghi ngờ nhìn Hứa Mạch, “Chẳng lẽ hổi đi học, anh là kẻ thích theo dõi người khác, nên lén theo dõi chị gái em hả?”

“Em mới là đồ thích theo dõi người khác ấy.” Hứa Mạch cốc đầu tôi

“Em nhìn sang bên kia xem là gì.”

Anh chỉ vào nóc toà nhà trước hành lang

Tôi nhìn kĩ lại, nhận ra đó là thư viện

“Hôm đó anh đang đọc sách ở thư viện, chị gái em vào đây tránh mưa

Đúng lúc ấy Giang Đào cũng có mặt, thế là bọn họ bắt đầu nói chuyện với nhau từ chỗ đó.” Hứa Mạch từ từ giải thích cho tôi.

Vậy nên cả một buổi chiều, Hứa Mạch liền dẫn tôi đi thăm quan cái ngôi trường rất có danh tiếng trong nước này

Anh vừa đi vừa kể cho tôi một vài chuyện của chị tôi thời còn đi học.

Sắc trời dần ngả tối, chúng tôi bèn rời trường

Hứa Mạch lái xe đưa tôi về trung tâm thành phố.

Dần dần, tôi cũng hiểu ra tại sao chị tôi lại cố chấp yêu Giang Đào như vậy

Bởi vì trong miêu tả của Hứa Mạch, Giang Đào thật sự rất yêu chị tôi, chỉ có điều yêu vậy mà rồi vẫn phản bội

Ai bảo mối tình đầu nhất định sẽ thành “chính quả” kia chứ

Đôi khi, gặp nhau quá sớm cũng chẳng tốt đẹp đâu.

Tôi nghĩ rằng tôi cần phải tâm sự nghiêm túc với chị tôi

Dù thế nào chăng nữa, cũng phải ngăn chị và Giang Đào quay lại với nhau.

Thế mà, trái với dự liệu của tôi, sau khi chị về nhà lại chủ động nhắc đến chuyện Giang Đào với tôi

Mấy ngày vừa rồi, đúng là chị tôi đi hẹn hò với Giang Đào

Nhưng lần hẹn hò này là do Giang Đào đề nghị

Giang Đào đã chia tay với Đỗ Lôi, nên anh ta muốn chị tôi quay lại với anh ta

Chị tôi không nhận lời, chỉ nói là có thể thử hẹn hò xem thế nào

“Tại sao chị lại đồng ý hẹn hò với anh ta chứ?” Tôi không thể hiểu được

“Nếu chị đã không nhận lời anh ta, vậy thì đừng bắt đầu, như thể không phải là tốt hơn sao?” “Bởi vì, chị muốn làm cho bản thân chán ghét anh ta thêm một chút.” Chị mỉm cười trả lời, “Trước giờ chị cũng không phải là một người quyết đoán gì

Chị nghĩ nếu cứ kết thúc như vậy thì chắc chắn trong lòng chị vẫn còn chút ảo tưởng về anh ta.” “Vậy qua nhiều ngày như thế rồi, chị còn ảo tưởng gì về anh ta không?” Tôi hỏi

Chị tôi lắc đầu, “Chị đã nói, chị không phải là người quyết đoán, có lẽ chị vẫn còn thương anh ta

Thế nhưng chị đột nhiên hiểu ra, chị đã lãng phí mất hai năm rồi, nên không cần thiết phải tiếp tục lãng phí thời gian nữa.” “Cho nên?” Trực giác của tôi cảm nhận thấy chị tôi sắp đưa ra quyết định

“Chị chấp nhận được sự thực là chị yêu phải một thằng cặn bã rồi.” Chị cười buồn một tiếng

“Cũng chấp nhận sự thật rằng hắn chỉ là tên cặn bã mà chị vẫn do dự không quyết tâm cắt đứt được

Hiểu Hiểu ơi, chị muốn rời khỏi thành phố này

Mấy ngày qua chị cũng suy nghĩ về tương lai, chị muốn ra nước ngoài cho khuây khoả

Nếu như chị thấy có thành phố nào thích hợp, chắc là chị sẽ ở lại đó một thời gian ngắn.” “Chị quyết định chưa?” Nếu như chị tôi quyết định như vậy thì tôi sẽ giơ cao hai tay ủng hộ chị

Thật hiếm khi thấy được người chị yếu đuối của tôi lại bằng lòng tiến lên, bước về phía trước

“Ừ, chị đã quyết định rồi, làm visa xong chị sẽ đi luôn.” Chị nói

“Còn em thì sao, Hiểu Hiểu?”

“Em hả?” Tôi hơi sửng sốt, nhưng nhanh chóng kịp phản ứng lại

Chị đang hỏi về những việc tôi đang do dự gần đây, đã có câu trả lời chắc chắn hay chưa

“Có lẽ em vẫn sẽ ở lại đây, tạm thời em cứ tiếp tục làm Văn phòng Phấn Hồng đã xem sao.”

“Còn Hứa Mạch thì sao?” Chị nhìn tôi, cười như không cười

“Em không định đón nhận anh ấy à?” “Em không biết.” Tôi trả lời

“Chị không cần lo lắng cho em đâu, em biết mình đang làm gì mà.” “Ừ, biết là tốt.” Nói xong, chị đứng lên đi vào phòng bếp

“Hôm nay, để chị nấu cơm nhé.”

Tôi ngồi trên ghế sô pha, nhìn theo dáng hình của chị, trong lòng chợt chua xót

Lúc tôi biết tin chị tôi tỉnh lại, những nỗi căm hận đối với Giang Đào mà tôi đè ép trong tim cũng biến mất trong chớp mắt

Lúc ấy tôi nghĩ rằng, chị tôi còn sống, hơn nữa đã hồi phục ý thức rồi

Điều ấy quan trọng hơn tất cả mọi thứ khác.

Cách tốt nhất để trả thù một người là hoàn toàn quên đi

Đối với chị tôi, chị tỉnh ngộ ra được là điều quan trọng nhất

Giống như Hà Vũ Phi và Thư Nhã Hân, cuối cùng họ cũng đâu yêu cầu những kẻ đã làm họ tổn thương phải trả giá như thế nào

Có điều là họ đã bỏ được gánh nặng trong lòng, cảm thấy rằng dù có thế nào thì cũng không quan trọng nữa.

Mười ngày sau chị tôi xuất ngoại, tôi và Hứa Mạch cùng nhau tiễn chị ra sân bay

Tôi đứng ở sân bay, nhìn máy bay bay qua đầu mình, đợi đến khi máy bay biến mất tăm không nhìn thấy được nữa, tôi mới thở phào nhẹ nhõm

Tôi hy vọng chị tôi có thể ngắm nhìn nhiều phong cảnh hơn, gặp nhiều người hơn, vậy nên tôi cảm thấy quyết định này của chị tôi rất ổn.

“Hiểu Hiểu.” Hứa Mạch lên tiếng gọi tôi, “Về nhà thôi.” “Vâng.” Tôi gật đầu

“Về nhà thôi.”

Trên đường trở về, Trần Lộ gọi điện cho tôi, kể rằng cái thương vụ cô nàng tiếp nhận đã hoàn thành thuận lợi rồi

Tôi nhớ thương vụ đó là về một ông tác giả bị vợ và biên tập viên câu kết với nhau giăng bẫy

Trần Lộ thật không hổ là nhân tài ưu tú, cô nàng đã giúp ông tác giả lấy lại được tiền, để ông ta thuận lợi ly hôn vợ.

“Thực ra, dù làm bất cứ việc gì, không phải lúc nào cũng được thuận buồm xuôi gió.” Hứa Mạch từ tốn nói

“Giống như văn phòng của em vậy, thực ra rất tốt đẹp

Đối với rất nhiều người, em chính là cọng rơm cứu mạng duy nhất

Đừng vì gặp chút trúc trắc mà quên mất lý tưởng ban đầu, quên mất rằng lúc đầu vì sao em lại bước đi bước đầu tiên ấy?”

“Anh đang an ủi em à?” Tôi lé mắt mình anh.

“Ừ hử.” Hứa Mạch hừ một tiếng.

“Em nhớ là có ai đó luôn luôn phản đối em mở văn phòng nhỉ? Là ai bảo chẳng mấy chốc sẽ khiến cho em phải đóng cửa nhỉ?” Tôi hỏi xấu xa

“Anh có vậy sao? Chắc chắn là em nhớ nhầm rồi.” Tôi thấy da mặt của Hứa Mạch sắp dày hơn cả tôi rồi

“Hiểu Hiểu…” Hứa Mạch gọi tôi

“Vâng?” Tôi khẽ đáp

“Thực ra anh muốn em biết, dù em chỉ đang làm loạn cũng không sao hết, anh đều ở cạnh em.” Anh cười với tôi

Tôi không nhịn được khẽ nhếch khoé miệng, giả bộ lơ đãng nghiêng đầu, nhìn lên trời qua ô cửa sổ xe: “Ai muốn anh ở cạnh chứ.” Chúng tôi cứ nói chuyện chồng ghẹo nhau trên đường như thế, trong lòng cũng cảm thấy dễ chịu hơn

Tôi nghĩ rằng, có lẽ tôi sẽ tiếp tục làm Văn phòng Phấn Hồng, để rồi tại nơi thành thị tấp nập vội vã này, khi thì sắm vai “Chúa cứu thế”, khi thì sắm vai ác ma máu lạnh

Song dù là sắm vai nào, tôi cũng sẽ không rơi vào rối loạn nữa.

Chúng ta rồi sẽ gặp phải rất nhiều người, tốt có xấu có, phức tạp có đơn giản có, nam có nữ có, già có trẻ cũng có

Mỗi người đều đang đi theo quỹ đạo riêng của sinh mệnh mình

Mà đối với tôi, quỹ đạo ấy chính là cùng với Văn phòng dần dần trưởng thành

Rồi có một ngày, tôi sẽ càng ngày càng thêm chín chắn, để cùng với cô bạn bí ẩn Trần Lộ, tung hoành trong biển người

Hết bình minh lại tới hoàng hôn, thời gian ngày ngày trôi thật nhanh, vui buồn hợp tan, mỗi giây mỗi phút đều đang diễn ra trước mặt

Bạn có hạnh phúc không? Bạn trai/ bạn gái, chồng/ vợ của bạn, có chung thuỷ với bạn không?

Khi hạnh phúc bị tước đoạt, khi niềm vui bị cướp mất, khi tình yêu đích thực biến thành tên khốn con khốn, bạn lựa chọn lấy nước mắt rửa mặt, nhẫn nhục cho qua, hay là lựa chọn bắt tên khốn/ con khốn đó chịu trừng phạt thích đáng?

Nếu bạn cảm thấy căm ghét, cảm thấy bị đối xử bất công, nếu bạn không cam lòng, vậy thì….

Chào mừng bạn đến với Văn phòng Phấn Hồng.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN