Văn Phòng Thám Tử Nhị Lam Thần
Chương 57
Lưu Tống ngồi máy bay hai tiếng đồng hồ, rồi lại đổi sang xe đi gần bốn tiếng, ba giờ chiều rốt cuộc đến trấn Lâm Thủy.
Ông không kịp nghỉ ngơi đã đi thẳng đến cục cảnh sát nghe báo cáo.
Thẩm Hoa mới quay lại từ thôn Đại Hà bên cạnh trấn, bộ dạng bơ phờ mệt mỏi giống như Lưu Tống.
Anh tu một hơi hết chai nước suối, lúc này mới bình ổn lại.
Anh báo cáo với Lưu Tống, pháp y Phó Hòa Thái đã tiến hành mổ xác trong đêm, xác nhận nguyên nhân cái chết là treo cổ dẫn đến ngạt thở tử vong.
“Không có vết thương mang tính tự vệ, quần áo sạch sẽ chỉnh tề, hiện trường không có dấu vết giằng co, lúc treo cổ không giãy dụa.
Thời gian tử vong đại khái khoảng 3 giờ chiều đến 5 giờ chiều thứ 2 ngày 22.” Thẩm Hoa thở một hơi, tiếp tục nói: “Lúc đó trời còn chưa tối.
Nhưng lúc chúng tôi phát hiện thi thể, cửa sổ bị khóa, màn cửa kéo kín, đèn vẫn sáng, cửa cũng khóa lại.
Thứ ba ở đây có mưa lớn, cơ bản không còn vết tích ngoài phòng, không thể thu thập được dấu chân.
Vân tay thu thập được trong phòng còn cần thời gian đối chiếu.”
“Thứ hai ngày 22?” Lưu Tống đảo qua báo cáo kiểm tra thi thể, một ngày sau ngày Kim Thụ Bồi chết.
Ban ngày treo cổ tự tử, lại kéo màn bật đèn, đây là che giấu cái chết, kéo dài thời gian.
Thật sự là tự sát?
“Còn nữa.” Thẩm Hoa lại nói: “Móng tay của người chết Quản Hoài cắt rất ngắn, nhưng móng chân lại rất dài.
Tôi hoài nghi lúc xảy ra chuyện có giãy dụa, móng tay có vết máu hoặc da của hung thủ, cho nên móng tay bị cắt đồng thời làm sạch.
Hiện tại không cách nào lấy được mẫu DNA từ móng tay ông ta.”
Thẩm Hoa đưa cho Lưu Tống một xấp ảnh, có ảnh chụp hiện trường trong nhà Quản Hoài, còn có hình chụp thi thể, bao gồm ảnh chụp đặc tả ngón tay, cổ.
“Chúng tôi có hỏi người dân xung quanh, bọn họ nói con người Quản Hoài lúc trước làm việc không đáng tin cậy, ba phải, gặp chuyện thật thì đại khái qua loa, không ai thích ông ta.
Sau khi về hưu thì ông ta sống một mình, bình thường không liên hệ gì với ai.
Vợ ông ta mất sớm, có một đứa con gái, đang làm việc ngoài tỉnh.
Con gái cũng không thân thiết với ông ta, chỉ gần tết có về mấy ngày.
Chúng tôi gọi điện thoại cho con gái ông ta, cô ấy đã biết chuyện, nói sẽ xin nghỉ phép quay về, mai sẽ đến.
Người biết Quản Hoài còn nói bình thường ông ta không chú trọng trong sinh hoạt, trong nhà rất bừa bộn.
Nhưng tối qua chúng tôi nhìn thấy phòng khách ông ta rất sạch sẽ, hơn nữa nhà không có rác, thùng rác đã đổ sạch rồi”
Đây cũng là một điểm đáng ngờ, có thể điều tra ra dấu vết người trong rác.
Quà cáp mang vào nhà, ly đã dùng, trà đã pha, hoặc cái gì khác.
“Nhà Quản Hoài sử dụng túi rác màu xanh lá.
Tôi đã gọi cảnh sát trên trấn tìm khu vực xung quanh, còn có bãi rác gần nhất nữa, nhưng thời gian quá lâu, bãi rác đã dọn, không tìm thấy.”
Thật đúng là kín đáo mà.
Kéo dài thời gian thi thể bị phát hiện chính là để có thể tiêu hủy triệt để những chứng cứ này.
Hung thủ có phản ứng và kinh nghiệm điều tra rất giỏi.
Lưu Tống liếc nhìn hình ảnh: “Kết quả kiểm tra chất độc thì sao?”
“Mẫu máu đã gửi về thành phố rồi, chưa có kết quả.” Thẩm Hoa nói: “Không tìm thấy lỗ kim trên người ông ta, tay chân không có dấu vết bị cột, miệng mũi cũng không sót lại vật gì bị bịt kín, xem như có dùng qua thuốc tê thì thời gian dài như vậy cũng tan hết rồi.”
Lưu Tống khẽ gật đầu, hỏi lại: “Trong điện thoại cậu nói có vụ án tương tự, tình huống thế nào?”
Thẩm Hoa nói: “Là pháp y Phó cung cấp manh mối.
Chúng tôi tra vụ án tự sát ông ấy nói, nạn nhân là Lưu Đông, ngày 7 tháng 5 năm 1997, dùng chính dây lưng của mình treo cổ tự sát trong nhà mới được phân ở thôn bên cạnh.
Trước đó không có bất kỳ dấu hiệu gì báo trước, hôm đó ông ta nói muốn đi uống rượu, nên đêm không về nhà, người nhà cũng không để ý.
Ngày hôm sau người nhà gọi điện thoại nhắn tin thì không thấy trả lời, người nhà đi tìm mấy bạn rượu ông ta thường uống chung hỏi, không ai gặp ông ta.
Đêm đó Lưu Đông lại không về nhà.
Ngày thứ ba, người nhà ông ta nghĩ đến căn nhà mới bên này, liền chạy từ thôn lên trấn xem, lúc này mới phát hiện thi thể Lưu Đông.”
Lưu Tống hỏi: “Trong này có vấn đề gì?”
“Một là không có động cơ tự sát.
Lúc dời thôn nhà ông ta được chia nhà lấy tiền, chính là thời điểm đắc ý, mỗi ngày ông ta đều khoác lác.
Trong nhà có người già trẻ nhỏ, cũng không có xung đột gia đình.
Hai là lúc đó căn nhà kia còn chưa sửa sang đàng hoàng, Lưu Đông treo cổ trên đường ống nhà vệ sinh.
Nhà ông ta ở tầng 10 cao nhất, nếu thật sự muốn tự tử thì nhảy lầu còn dễ hơn là tìm chỗ treo cổ.” Thẩm Hoa đáp.
“Lúc đó Quản Hoài điều tra vụ án?”
“Đúng vậy.”
“Tra được liên hệ chưa?”
“Vẫn chưa.” Thẩm Hoa lắc đầu, “Chúng tôi tra hồ sơ vụ án trước khi Quản Hoài về hưu, chỉ có một vụ án tự sát này.
Vẫn là vì người nhà Lưu Đông làm lớn chuyện, đòi kiểm tra thi thể, lúc này mới có ghi chép.
Ngoại trừ Quản Hoài ra, danh sách án tự sát ở thôn Đại Hà và trấn Lâm Thủy ghi lại có hai vụ.
Một vụ là Lưu Đông.
Một vụ xảy ra ba năm trước, người chết tên Dư Hưng Quốc, lúc còn sống có tiền sử bạo lực gia đình, chưa làm giám định tâm thần, hôm đó vì gây lộn mà tính ép vợ nhảy lầu.
Cảnh sát phòng cháy chữa cháy và công an đều tới, cuối cùng chỉ kịp cứu vợ ông ta.
Hai gia đình không biết nhau, không liên quan.”
“Đã tìm người nhà của Lưu Đông chưa?” Trước khi tới đây Lưu Tống có gọi điện thoại cho Thẩm Hoa, Thẩm Hoa nói đang điều tra ở trong thôn, cha mẹ Lưu Đông đã qua đời, vợ và hai con đã chuyển vào thành phố, nghe nói cả nhà mở một tiệm tạp hóa ở phố, còn làm thêm, cuộc sống cũng không giàu có gì.
“Vợ của Lưu Đông tên là Hoàng Hương Như, chúng tôi tìm được số điện thoại của bà ấy, cũng gọi được rồi.
Nhưng bà ấy nói không biết Quản Hoài, cũng không nhớ lúc đầu là cảnh sát nào phụ trách vụ án đó.
Bà ấy nói nhà bà ấy không có kẻ thù, không biết ai hại Lưu Đông.
Hơn nữa sự việc đã qua 20 năm rồi, trước đây nói gì với cảnh sát cũng đã nói rồi, bây giờ cũng không tiện nhắc tới.” Thẩm Hoa nói: “Người trong thôn nói người nhà họ rời khỏi thôn rất lâu rồi.
Bây giờ Dương Đức đưa người tiếp tục vào thôn điều tra, nhóm Tiểu Ngô cũng đang kiểm tra các vụ án qua tay Quản Hoài thời ông ta còn làm cảnh sát.
Tôi trở về trước, tạm thời chưa có manh mối gì.”
Lưu Tống trầm ngâm hồi lâu: “Cậu nói đúng, nhảy lầu đơn giản như vậy có thể giải quyết chuyện, không lý gì lại tốn sức tìm đường ống trong nhà vệ sinh.
Hai người đều chọn treo cổ, có chút trùng hợp.”
“Hơn nữa cách đây 20 năm.” Thẩm Hoa nói.
Lúc này điện thoại Thẩm Hoa vang lên, anh nhận điện thoại, là cảnh sát Dương Đức ở trấn gọi tới.
Dương Đức báo một chuyện, rốt cuộc bọn họ tìm được một người tương đối quen nhà Lưu Đông, lại đồng ý nói chuyện người cũ ở thôn, họ Chung.
Ông cụ nói trước khi Lưu Đông cưới Hoàng Hương Như đã có một người vợ, nhưng người vợ này không sinh con, nên Lưu Đông mới cưới Hoàng Hương Như.
Thẩm Hoa nghe giọng điệu Dương Đức, nghĩ tới lịch sử thôn Đại Hà, lập tức hỏi: “Mua được?”
“Đúng, hai người vợ đều là bị lừa gạt đến.”
Thẩm Hoa: “…”
Thẩm Hoa mở loa ngoài di động, nói với Lưu Tống: “Dương Đức tra được Lưu Đông đã từng cưới hai vợ, hai người đều bị lừa đến.” Anh kêu Dương Đức nói tiếp.
Dương Đức liền nói: “Nghe nói vì người vợ đầu tiên không thể sinh đẻ, nên cuộc sống trôi qua rất thảm.
Sau khi bà ta bị lừa tới thôn có từng trốn mấy lần nhưng đều bị bắt lại.
Về sau trong thôn có người ra ngoài lừa bán phụ nữ và trẻ em, cần phụ nữ ra mặt, liền đưa vợ Lưu Đông ra ngoài.
Sau đó lúc trở về, bà ấy mang theo Hoàng Hương Như.
Hoàng Hương Như liền sống trong nhà họ Lưu với bà ấy, về sau Hoàng Hương Như sinh con cho nhà họ Lưu, thế là người vợ đầu liền bị đá ra khỏi nhà, sau này có khả năng là chết rồi.
Cụ Chung nói dù sao cũng không thấy bà ấy trong thôn.”
“Chết thế nào?” Thẩm Hoa hỏi.
“Cụ Chung nói không nhớ rõ, ba mươi mấy năm trước sự việc như vậy xảy ra quá nhiều.
Chết, bán lại, mua mới, thôn lại vắng vẻ hẻo lánh, năm đó sự việc như vậy rất nhiều.” Dương Đức nói.
Lưu Tống hỏi: “Người vợ đầu tên gì?”
Dương Đức nói: “Cụ ấy không biết tên cụ thể, nhưng nhớ tên bà ấy rất khó viết, nhiều nét, người trong thôn không học hành, không biết đọc.
Nhà họ Lưu gọi bà ấy là A Ngọc hay A gì đó.”
Thẩm Hoa và Lưu Tống lập tức nhìn nhau.
A gì đó!
Xưng hô như vậy, quá quen thuộc.
“Trong thôn không có thói quen xưng hô tên như vậy chứ?” Thẩm Hoa hỏi.
“Đúng vậy, không có.
Trong thôn đều gọi theo tên thật hoặc biệt danh, nếu không thì gọi họ, cảm thấy gọi họ khí thế hơn.
Bình thường không có ai gọi A gì đó.
Cho nên cụ Chung có ấn tượng rất sâu với người phụ nữ kia.
Cụ ấy còn nói người phụ nữ ấy còn qua lại với rất nhiều đàn ông trong thôn, cuộc sống không tốt.” Dương Đức dừng một chút, “Với lý giải của tôi về những chuyện trước đây ở thôn, thêm giọng điệu của cụ Chung, tôi cảm thấy trong ý cụ ấy, chưa hẳn là người phụ nữ kia tự nguyện.”
Lưu Tống lập tức nói: “Dương Đức, cậu hỏi cụ Chung này cho kỹ, trước đây có những người đàn ông nào có liên quan, có qua lại thân thiết với A Ngọc này không.
Rồi hỏi thăm những người khác trong thôn, đối chiếu danh sách một chút.
Hỏi thăm những người khác xem có biết tình hình của A Ngọc không, người cuối cùng gặp bà ta là ai.”
Dương Đức nghe theo, rồi nói: “Đội trưởng Lưu, anh Thẩm, tôi có báo vụ án này cho sư phụ tôi rồi.
Ông ấy tên Hạ Vũ, lúc còn trẻ có công tác ở trên trấn, hẳn ông ấy là người hiểu rõ tình huống trong thôn chúng tôi nhất.
Ông ấy ở thành phố làm phẫu thuật vẫn chưa xuất viện, lúc anh Thẩm tới thì lại lỡ mất.
Tôi gọi điện hỏi ông ấy rồi, ông ấy nói có chút ấn tượng với A Ngọc, trong sổ ông ấy có ghi chép, bây giờ ông ấy đang trên đường trở về.”
“Được, vất vả rồi.
Chúng tôi đợi ông ấy.” Lưu Tống quay sang Thẩm Hoa, “Gọi điện cho bên thành phố, nói bọn họ đưa Hoàng Hương Như tới, chúng ta muốn hỏi chuyện.”
————
Quan Phàn đưa máy nghe lén về cục làm phân tích điều tra, như cô dự đoán, không thu hoạch được gì.
Điện thoại tiếp nhận thông tin là của Hàn Châu từng dùng ở Tổ Ưng, giống số đăng ký Weibo kia.
Thời điểm nghe lén và định vị tối hôm qua, số điện thoại này xem như không cách Nghê Lam quá xa, khoảng hai tới bốn mét.
Quan Phàn dựng lại tình huống theo miêu tả của Nghê Lam.
Cô cài đặt chiếc máy nghe lén kia vào một số khác, kết nối với số điện thoại của đồng nghiệp.
Sau đó cô mặc chiếc áo khoác kia của Nghê Lam, đặt máy nghe lén ở cùng một vị trí trên áo khoác, lại kiểm tra nội dung tiếp thu được bao nhiêu dưới cùng một hoàn cảnh và động tác.
Thực nghiệm cho thấy, tối hôm qua Nghê Lam nói chuyện với người khác có lẽ đều bị nghe lén.
Có khả năng lúc quay đầu hay có động tác khác sẽ tạo âm không rõ, nhưng đa số câu chữ đều nghe rõ được.
Tối qua Nghê Lam còn mở loa ngoài nói chuyện với Âu Dương Duệ, Lam Diệu Dương, tiếng trong điện thoại truyền ra hẳn cũng nghe được gần hết.
Kết quả này khiến Nghê Lam tức đến nghiến răng.
Cô và Trâu Úy muốn chạy sang nhà bên cạnh theo dõi chằm chằm chuyện của nhóm Hàn Châu, còn mấy chuyện Âu Dương Duệ sắp xếp cho Tiểu Hồng, Giang Tân, có khả năng đã bị đối phương nghe được.
“Đây là vấn đề của tôi, tôi phạm sai lầm rồi.” Nghê Lam thừa nhận.
Lam Diệu Dương an ủi cô, “Không thể trách em, là đối phương quá gian xảo.”
“Nếu đối phương có thể bố trí như vậy, biết chúng ta muốn chạy qua đây xem, sao Khưu Tự lại không nhanh chóng ra tay?” Trâu Úy nghi ngờ hỏi: “Anh ta bỏ lỡ thời cơ tốt nhất rồi.”
“Nghê Lam giám sát điện thoại của anh ta, lại kiểm tra toàn thân một lần, người nhận được tin không cách nào báo cho anh ta hết.” Lam Diệu Dương đoán.
Nghê Lam vẫn còn giận nhưng vẫn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
Hôm nay cô không thông báo gì cho Hàn Châu, cô khống chế điện thoại của Kim Thụ Bồi, lại nhắn ra một tin: ‘Gặp mặt đi, giải quyết chuyện cho xong.’
Kết quả vẫn không thu được tin gì có ích.
Kền kền sớm đã biết Kim Thụ Bồi chết, hắn ta đã chuẩn bị kỹ.
Lấy điện thoại của Kim Thụ Bồi để dụ địch sẽ thất bại.
Khẳng định là Khưu Tự có vấn đề.
Nghê Lam và Lam Diệu Dương đi qua phòng đối diện.
Khưu Tự và Hàn Châu bất ngờ nhưng vẫn bình tĩnh nhìn bọn họ.
Nghê Lam đưa Lam Diệu Dương theo, gọi Hàn Châu vào phòng.
Nghê Lam gõ chữ vào điện thoại cho Hàn Châu xem, ‘Tối qua Khưu Tự lén thả máy nghe lén vào người tôi, anh tìm thử trên người mình đi.’
Hàn Châu nhíu mày, kiểm tra toàn thân lại một lần, còn kiểm tra túi, không có.
Lúc này Nghê Lam mới lên tiếng: “Vậy là không thả vào người anh.”
“Cô xác định là nó thả?”
“Ngoại trừ anh ta thì không còn ai.”
“Không phải cô cũng tiếp xúc gần với mấy người ở Kim Khổng Tước sao?” Hàn Châu nói.
“Anh đang nói giúp anh ta à?” Nghê Lam bất mãn: “Bây giờ anh ta chỉ muốn xử anh.”
“Tôi chỉ đang nói đúng sự thật.”
“Tài khoản Weibo bôi nhọ tôi là số điện thoại cũ anh dùng trước đây.” Nghê Lam nói.
Hàn Châu nhíu mày.
“Sau khi cảnh sát Hứa chết, tài khoản giả mạo dụ dỗ Dương Hiểu Phương là số cũ của cảnh sát Hứa trước kia.” Nghê Lam ngụ ý chỉ ra chuyện này.
Cô đọc ra số điện thoại của Hàn Châu: “Đây là số trước đây anh dùng phải không?”
“Đúng.” Hàn Châu gật đầu, “Sau khi chúng tôi lên chức thì công ty cấp cho số mới.”
“Vậy anh thấy sao? Số cũ anh bị dùng rồi, có xem là báo trước cái chết không?” Nghê Lam hỏi anh.
“Chúng tôi ở chung lâu như vậy mà nó có ra tay đâu.” Hàn Châu nói.
“Anh lại dao động rồi à?” Nghê Lam trừng mắt với Hàn Châu, vị dân chơi xã hội đen này nói gì mà anh em không có tính người, động một chút đã bị tình anh em hại cho?
“Không phải, chẳng qua tôi thấy chắc chắn có nguyên nhân.”
“Nên mới hỏi anh nha.” Nghê Lam còn trừng anh.
Lam Diệu Dương chen vào nói: “Hàn Châu, anh xác định vụ nổ bên đường Vì Dân kia là ông chủ giấu mặt của các anh làm hả?”
“Không phải bang Hắc Hổ?”
“Đúng.”
“Anh biết gì về bang Hắc Hổ?”
“Không rõ.” Hàn Châu vẫn một bộ dạng liều chết không sợ.
“Tôi chỉ liên lạc với một người bên bang Hắc Hổ, Hà Hùng.
Tôi liên lạc hắn xác nhận chuyện giao hàng.
Sau đó trong vụ giao dịch, hắn bị cảnh sát bắn chết rồi”
“Vậy Kim Thụ Bồi lấy địa bàn công ty các anh đền cho bang Hắc Hổ, anh thấy hợp lý không?”
“Không hợp lý.” Hàn Châu trả lời rất nhanh
“Vậy chúng tôi có thể hỏi ai để ra câu trả lời đây?”
“Thằng Bình.” Hàn Châu nói: “Chú Bồi chọn thằng Bình theo bên cạnh xử lý chuyện thương lượng với bang Hắc Hổ, nhưng thằng Bình cũng chết trong vụ nổ rồi.”
“Chọn tên Bình có nguyên nhân gì không?”
“Lúc đó tôi bị chú Bồi nghi ngờ, Khưu Tự cũng bị ghẻ lạnh.
Tôi vì tự vệ nên kéo Khưu Tự cùng nhau làm nhiệm vụ.”
“Là nhiệm vụ giết Dương Hiểu Phương?”
“Đúng.”
Lam Diệu Dương và Nghê Lam nhìn nhau, Lam Diệu Dương hỏi: “Lúc đó anh có ai có thể hợp tác không?”
Hàn Châu nghĩ ngợi: “Không có.”
Lam Diệu Dương và Nghê Lam lại nhìn nhau.
Nếu như trước đó Khưu Tự đã được sắp xếp vậy lúc đó Hàn Châu lại chủ động chọn một người giám sát mình.
Hiển nhiên Hàn Châu cũng hiểu điểm này, anh nhíu mày, không nói gì.
“Ngoài tên Bình, còn ai biết rõ nữa?”
“Người ở hiện trường hôm đó không phải chết hết rồi sao.” Hàn Châu nói, “Tôi nói như vầy đi, vụ thương mại Kim Dương bị tiết lộ khiến công ty bị tổn thất, nhưng công ty vẫn có thể dựa vào mấy nhóm buôn súng để sống.
Đợt giao dịch đó là ván cờ sinh tử của công ty, nên chú Bồi rất xem trọng, đây cũng là lý do tại sao lúc đó A Quang trúng kế.
A Quang rất rõ, trong tay công ty có hàng, chỉ cần bán là có thể xoay vốn rồi.
Đến lúc đó mọi người cầm tiền tản ra đi trốn, đợi sóng gió qua đi, sắp xếp lại con đường làm ăn mới, kinh doanh lại có thể bắt đầu lại.
A Quang muốn tìm mấy món hàng đó, một lần bắt hết toàn bộ công ty, nhưng lại làm mình thiệt mạng.”
Hàn Châu dừng một chút, nói: “Sau khi A Quang bại lộ, bầu không khí công ty đã thay đổi.
Chúng tôi đều bị theo dõi rất sát, chú Bồi phân cho bốn người chúng tôi vụ giao dịch súng chợ đen kia, mỗi người phụ trách một phần, tôi, thằng Mãnh, thằng Sinh, cũng chính là Khưu Tự, ba người chúng tôi phụ trách lắp ráp xuất hàng, nhưng chúng tôi vẫn không biết trên tay mỗi người có bao nhiêu hàng.
Nói cách khác, không tới phút cuối, chúng tôi cũng không biết rõ giao dịch lớn cỡ nào.
Chúng tôi phụ trách nhà kho khác nhau, nhà kho nào bị lộ thì biết người đó có vấn đề, hơn nữa hai lô hàng khác còn có bảo vệ.
Thằng Bình phụ trách giải quyết hậu quả cho Kim Dương, dọn dẹp dấu vết, xử lý địa chỉ và nhà kho liên quan đến Kim Dương sạch sẽ.”
Lam Diệu Dương hỏi: “Vậy Kim Dương không còn nữa, bên cung cấp với đường đi xử lý thế nào? Nếu như Kim Dương đã khai với cảnh sát, vậy những cái lúc trước không dùng được nữa? Nguồn hàng mới thì sao?”
“Chúng tôi không biết.
Cũng không có ai hỏi mấy câu ngu xuẩn như vậy, đơn giản là dí vào họng súng tìm chết.” Hàn Châu nói: “Tóm lại, công ty có trữ hàng, công ty muốn ra tay sớm.
Lúc đó bốn người chúng tôi coi như là người cũ của công ty, nên giao cho bốn người chúng tôi.”
“Không phải năm ngoái anh mới lên chức được nhà sao? Đã coi là người cũ rồi?” Lam Diệu Dương hỏi.
“Những năm trước không tính à?” Hàn Châu nhìn Lam Diệu Dương bất đắc dĩ, xóa dốt cho anh: “Thuốc phiện, đàn bà và súng, mỗi khu vực đều có một chỗ mua bán.
Mỗi chỗ mua bán đều có đại ca, muốn lăn lộn trong khu vực, muốn có hàng trong khu vực, phải cúng đồ cho đại ca.
Mấy tên đại ca này chỉ là lâu la trong hệ thống công ty.
Bọn họ không biết đồ của nhóm trên cao, nhưng bọn họ là đại ca khu vực.
Bọn họ nắm được địa bàn có những gì, mỗi một con phố, mỗi một tên nghiện, mỗi gái gọi trên đường.
Công ty giao hàng lấy tiền, quan sát tình huống địa bàn, địa bàn nào cần hàng ít, người ít, tiền ít.
Bọn họ liền biết khu vực này không an toàn.
Tôi đã lăn lộn qua ba địa bàn.”
“Anh là đại ca địa bàn?” Lam Diệu Dương hỏi.
“Không phải? Đại ca mà phải lăn lộn ba địa bàn sao?” Hàn Châu lườm nguýt Lam Diệu Dương một cái: “A Quang mới là đại ca.”
Lam Diệu Dương: “…”
“A Quang là đại ca cuối cùng tôi làm chung.
Anh ấy là nhân vật sóng gió, nửa năm đã soán ngôi.
Lúc đó một đại ca khác muốn nuốt địa bàn của chúng tôi, đại ca trước đó đã bị xử lý rồi, đánh rắm còn không dám.
A Quang không phục, nói khó chịu với đại ca, anh ấy muốn làm đại ca.
Sau đó đưa chúng tôi đi đánh nhau.” Hàn Châu thoáng nhìn Lam Diệu Dương, “Quá trình rất phức tạp, không kể tỉ mỉ nữa.”
Lam Diệu Dương gãi gãi chân mày, vẫn rất muốn nghe.
Muốn đưa hai đạo diễn cùng biên kịch nghe cùng, để bọn họ xem thử cuộc sống chân thực là gì, đừng có quay phim thần tượng mãi nữa.
“Tóm lại chúng tôi không thắng cũng chẳng thua.
Cuối cùng A Quang thấy nếu tiếp tục đánh nữa thì cả hai bên đều tổn thất, lại còn khiến cảnh sát chú ý, rước thêm một loạt phiền phức sau đó, nên mới thương lượng với đại ca bên đối phương, nói rõ quan hệ được mất.
Sau đó mọi người chia địa bàn.
Về sau địa bàn đó của chúng tôi hoạt động rất tốt.” Hàn Châu nhớ tới trước đây, “Về sau tôi biết tại sao lại tốt được như vậy, có cảnh sát yểm trợ, không tốt được sao? Địa bàn khác luôn xảy ra vấn đề này rắc rối kia, đương nhiên nguyên nhân cũng giống vậy.
A Quang chỉ ngón tay vàng, nhưng anh ấy khống chế rất tốt, không làm mọi người sinh nghi.
Công ty quan sát một năm, tôi với A Quang đều được chiêu mộ lên.
Lúc đó tôi chưa nghe nói về bang Hắc Hổ.”
Lam Diệu Dương hỏi: “Ý là bang Hắc Hổ không lăn lộn địa bàn à?”
“Không.
Chỉ đơn giản là tôi chưa từng nghe qua bọn họ.”
“Vậy công ty các anh giao dịch với bang Hắc Hổ được bao lâu rồi?”
“Không biết.
Tôi không nghe nói gì.”
“Bọn họ mua nhiều súng vậy để làm gì?”
“Tôi không biết.
Trước kia tôi không thích để ý chuyện.”
Hai ngày này Nghê Lam tích một bụng lửa giận, bây giờ thật sự là tức không nổi với tên làm xã hội đen này.
Sắc mặt cô rất khó coi.
Hàn Châu cũng không hài lòng với phản ứng của cô: “Chính cô cũng phạm lỗi, đừng bày ra bộ dạng người khác không ra gì như vậy.”
Nghê Lam tiến tới một bước, Lam Diệu Dương nhanh giữ chặt cô lại.
Hàn Châu không để ý cô, hỏi Lam Diệu Dương: “Không phải đe dọa tính mạng sao? Các người có chuẩn bị gì không? Trước đó không phải đã nói chỉ chờ lúc này.”
“Đã chuẩn bị, tôi canh chừng bên cạnh anh, nhưng tin tức hình như bị lộ rồi.” Nghê Lam bày ra vẻ mặt thành khẩn, “Việc Khưu Tự muốn giết anh chúng tôi cũng không bất ngờ, ông chủ bí mật phía sau là ai vẫn chưa có tin tức.”
Hàn Châu cau mày vừa định nói gì thì điện thoại Lam Diệu Dương vang lên.
Vừa nhìn thấy điện thoại của Cổ Hoắc, Lam Diệu Dương liền nghe máy.
Anh nghe một hồi, nhíu mày, “Gửi số điện thoại của cô ta cho tôi.”
Lam Diệu Dương cúp điện thoại, nói với Nghê Lam: “Tiểu Hồng gọi điện thoại tới Blue, để lại lời nhắn cho anh.
Cô ta nói cô ta là Tiểu Hồng của Kim Khổng Tước, anh nhất định sẽ nghe điện thoại của cô ta, nếu không cô ta sẽ tìm tới báo chí.”
Anh nói xong, điện thoại đã nhận được tin nhắn của Cổ Hoắc.
Cổ Hoắc rất cẩn thận gửi số điện thoại Tiểu Hồng gọi đến và cả số cô ta muốn gọi lại.
Nghê Lam và Hàn Châu đều sững sờ.
Tiểu Hồng?
Âu Dương Duệ thả cô ta ra hi vọng theo dõi được cô ta sẽ tìm ai, kết quả cô ta tìm Lam Diệu Dương? Lại còn phương thức de dọa này nữa?
“Vẫn rất cơ trí.” Nghê Lam sững sờ xong thì bình luận.
Cô gái hộp đêm tìm tới tiểu Lam tổng, chuyện này có không gian tưởng tượng nhiều cỡ nào, công ty chắc chắn sẽ báo lại cho Lam Diệu Dương, ai biết sau đó có chuyện gì, lộ đến chỗ chó săn thì hỏng bét.
Bây giờ tiểu Lam tổng bị bê bối như vậy, Blue đã như chim sợ cành cong.
“Vậy anh gọi lại cho cô ta hả?” Lam Diệu Dương hỏi.
Hàn Châu ở bên cạnh nói: “Số bao nhiêu?”
Lam Diệu Dương đưa điện thoại cho anh xem.
Hàn Châu gật đầu: “Là cô ta.”
Lam Diệu Dương nhìn Nghê Lam, Nghê Lam gật đầu: “Gọi đi.”
Lam Diệu Dương mở điện thoại lên, sau đó ấn số, mở loa ngoài.
Điện thoại nối máy rồi, vừa mới reng một tiếng Tiểu Hồng đã bắt máy.
“Tôi là Lam Diệu Dương.” Lam Diệu Dương đi thẳng vào vấn đề.
“Chào, chào anh.
Tôi là Tiểu Hồng.
Ừm, chuyện này, xin lỗi đã nói với đồng nghiệp của anh như vậy.” Giọng Tiểu Hồng có chút khẩn trương: “Kỳ thật tôi muốn tìm Nghê Lam, nhưng không biết làm sao tìm được cô ấy.
Điện thoại của văn phòng Nhị Lam Thần chuyển sang ghi âm tổng đài, không ai bắt máy.
Về sau tôi nghĩ, ừm, xin lỗi, làm phiền hai người rồi.
Tôi chỉ muốn hỏi một chút, hai người có thể liên lạc với A Dũng không? Anh ấy còn tên gọi khác, A Hành.”
Lam Diệu Dương và Nghê Lam đồng thời nhìn về phía Hàn Châu.
Vẻ mặt Hàn Châu không chút cảm xúc, anh nhìn chằm chằm điện thoại Lam Diệu Dương.
Sau khi Tiểu Hồng trải qua những chuyện kia, chuyện đầu tiên sau khi ra là nghĩ cách tìm anh.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!