Vân Tấn Y Hương - Chương 23: Nếu không, chúng ta ly hôn đi
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
171


Vân Tấn Y Hương


Chương 23: Nếu không, chúng ta ly hôn đi


Editor: Diệp Thanh Thu

Beta: Tranh Tử

Hôm nay là ngày đính hôn của Nhị gia Lục Bá Xương và Liễu Tĩnh Nhàn.

Du Uyển mặc một bộ sườn xám thêu hoa màu đỏ chưa từng mặc trước đây, ngồi trước bàn trang điểm trên tai mang hoa tai làm bằng ngọc trai, Lục Tử Khiêm từ bên ngoài tiến đến, Du Uyển nghiêng đầu, hướng phía hắn cười cười, gương mặt trắng nõn được đánh thêm chút phấn hồng nhuận sáng bóng, một thân y phục đỏ nổi bật lên giống như đóa hoa Ngọc Lan tươi mát.

” Mặc bộ trang phục này, giống như biến thành người khác.” Lục Tử Khiêm lễ phép tán dương.

Du Uyển nhìn về phía tấm gương, Lục Quý Hàn đối với nàng lạnh nhạt, tiền cũng tích lũy ngày càng nhiều, tâm tình Du Uyển cũng vì thế yên tĩnh, khí sắc trở nên khá hơn.

Hôm nay Lục gia bận rộn, chỉ cùng nhau đến chính viện sau đó hai vợ chồng rất nhanh liền tách ra, Du Uyển phải theo bên người Lục thái thái, chờ chiêu đãi nhóm khách nữ đến phủ.

Người người đều biết Lục Tử Khiêm là con nuôi Lục gia, Du Uyển là Đại thiếu phu nhân càng làm trộn lẫn trình độ, lại thêm nàng xuất thân không cao quý, nhóm khách nữ kết bạn với Du Uyển phần lớn đều là cho chút mặt mũi, ít có chân tình nguyện ý kết bạn với Du Uyển. Đời trước Du Uyển đã từng tự ti, hiện tại nàng tâm lặng như nước, từ đầu tới cuối duy trì nụ cười chuẩn mực.

Tống thị đến không sớm không muộn, Lục thái thái nhiệt tình chiêu đãi bà thông gia.

Tống thị mặc dù qua nhiều năm túng quẫn, nhưng bà có mấy thái thái là mối khách cũ, cũng coi như thấy qua việc đời, đi vào Lục gia từng lời nói cử chỉ có thể đều phải câu nệ.

“Uyển Uyển, mẹ ngươi mấy khi mới tới được, ngươi theo bà đi dạo ngoài vườn đi.” Lục thái thái cười dặn dò.

Du Uyển liền dẫn mẫu thân đi vườn hoa Lục gia.

Trong hoa viên có ít khách mời, Du Uyển chọn khu vực an tĩnh, Tống thị tận mắt nhìn thấy khuôn viên Lục gia khí phái, lôi kéo tay của nữ nhi tình cảm nói: “Uyển Uyển có thể gả vào Lục gia, cũng coi là may mắn, nương vẫn luôn mong cái bụng của con nhưng sao vẫn chưa có động tĩnh, sớm một chút cho Đại thiếu gia một đứa con trai để mà dạy bảo.”

Du Uyển nhỏ giọng sốt sắng: “Nương, đang ở bên ngoài cẩn thận bị người ta nghe thấy sẽ thành trò cười.”

Tống thị nghe vậy, không khỏi nhìn chung quanh, vừa định nói không có ai, bỗng nhiên nhìn thấy sau một lùm hoa hình như có bóng người, đẩy đẩy kính mắt nhíu mày dò xét, cái bóng kia động đậy rất nhanh, sau lùm hoa liền xuất hiện một nam nhân trẻ tuổi mặc âu phục, dáng dấp thon dài thẳng tắp, khuôn mặt lạnh lùng, mang theo một cỗ sát khí làm người ta e ngại.

Tống thị trong lòng hơi hồi hộp một chút, người này nhìn thế nào cũng thấy không giống là người tốt?

Du Uyển cũng không ngờ tới lại ở chỗ này gặp phải Lục Quý Hàn, đối mặt với con người lạnh lùng kiêu ngạo kia, Du Uyển có chút hốt hoảng, sau đó liền hướng Lục Quý Hàn gật gật đầu, rồi giới thiệu cho mẫu thân: “Nương, vị này chính là Tứ Gia, hiện tại ở đường lớn phía Đông có tiệm quần áo Cẩm Vinh chính là do Tứ Gia mở.”

Tống thị có nghe nói qua về tiệm quần áo Cẩm Vinh, nghĩ đến trước mắt Tứ Gia tuổi còn trẻ đã có cửa hàng của riêng mình, Tống thị liền lộ ra vẻ khâm phục.

” Hóa ra đây là Du bá mẫu.” Lục Quý Hàn cười cười, hướng Tống thị gật gật đầu.

Người này chính là như vậy, thời điểm không cười thì giống Diêm Vương, cười lên thì đích thị là công tử vô lại, nếu là một nam nhân xấu xí, du côn chắc chắn sẽ biến từ sợ hãi thành chán ghét, nhưng đổi thành nam nhân dung mạo tuấn mỹ, ngược lại tăng thêm mị lực của hắn, bởi vì có câu nam nhân không xấu, nữ nhân không yêu.

Tống thị liền bị nụ cười của Lục Quý Hàn làm cho kinh diễm, vội vàng đáp lễ.

“Đại tẩu cứ cùng bá mẫu đi dạo, ta còn có việc, xin lỗi không tiếp được.” Lục Quý Hàn cũng không có ý tứ ở lại, cùng Du Uyển lên tiếng chào hỏi, rồi cáo từ rời đi.

Tống thị nhịn không được đưa mắt nhìn hắn, Tống thị nhẹ giọng hướng nữ nhi nói: “Nương vốn cho rằng Đại thiếu gia, Nhị gia dáng dấp tuấn mĩ, không nghĩ tới vị Tứ Gia này phong thái càng tốt hơn nhiều, trong người cũng có uy phong của Lục lão gia.”

Du Uyển không muốn tiếp tục nghe mẫu thân khen Lục Quý Hàn, nói qua loa vài câu liền dời qua chủ đề khác.

Lễ đính hôn bắt đầu rồi, Lục Bá Xương mặc âu phục màu trắng, cùng Liễu Tĩnh Nhàn một thân váy đứng chung một chỗ hết sức đẹp mắt.

Các tân khách tán dương không dứt bên tai, dù sao Lục Bá Xương cũng là thiếu gia Lục gia chân chính.

Lúc Du Uyển cùng Lục Tử Khiêm đại hôn, bầu không khí lễ đính hôn cũng không náo nhiệt như vậy.

Du Uyển không muốn cùng Liễu Tĩnh Nhàn so đo cái này, lặng lẽ nhìn về phía bên người Lục Tử Khiêm, hắn cười ôn hòa, tựa hồ cũng không có lòng so đo, có thể Du Uyển không tin Lục Tử Khiêm trôi qua thong dong như vậy. Ăn uống linh đình, Du Uyển đột nhiên cảm thấy rất mệt mỏi, nàng muốn trở về nghỉ ngơi một chút, tìm bốn phía , không thấy Tú Nhi, ngày hôm nay từ trên xuống dưới nhà họ Lục đều rất bận bịu, Tú Nhi khẳng định là bị sai bảo việc.

Du Uyển tự mình rời tiệc.

Sân sau yến hội người đến người đi, Du Uyển đi ở trong đó cũng không ai để ý nhưng trong số khách nam bên kia, có người chú ý tới nàng rời đi.

Vườn hoa Lục gia rất lớn, cách yến hội càng xa càng yên lặng. Du Uyển đi tới, chợt nghe sau lưng có tiếng bước chân, nàng quay đầu nhìn lại, liếc mắt liền thấy được Lục Quý Hàn, bộ dáng hắn vừa nhanh vừa vội, một đôi mắt đen không chút che giấu mà nhìn chằm chằm vào nàng, rõ ràng là chạy đến phía nàng!

Du Uyển luống cuống, kìm lòng không được tăng tốc bước chân, nàng còn sợ có thể sẽ có người xuất hiện, không dám trắng trợn chạy trốn, Lục Quý Hàn lại không nghĩ nhiều như vậy, chạy mau mấy bước đuổi kịp Du Uyển, bắt lấy cổ tay nàng, trực tiếp ôm Du Uyển hướng mảnh giả sơn đi tới.

“Thả ta ra!” Du Uyển tuyệt vọng giãy dụa. Thật đáng buồn, Lục Quý Hàn có thể không kiêng nể gì cả, nàng lại ngay cả kêu cứu cũng không thể. Hắn là Tứ Gia của Lục gia danh chính ngôn thuận, nàng chỉ là một Đại thiếu phu nhân trên danh nghĩa, nếu thật sự có người tới, Lục Quý Hàn chỉ cần nói là nàng chủ động câu dẫn hắn, Du Uyển liền xong đời.

Nàng dùng móng tay bắt lấy mu bàn tay Lục Quý Hàn, sử dụng không ít sức lực, Lục Quý Hàn lại giống như không biết đau, mặt âm trầm, bước nhanh, rất nhanh liền đem Du Uyển mang vào giả sơn. Đến chỗ sâu nhất của giả sơn, Lục Quý Hàn buông Du Uyển xuống, hai chân của Du Uyển chạm đất liền muốn chạy về phía trước, Lục Quý Hàn lại níu cánh tay nàng lại đẩy về phía vách núi đá bên cạnh, thân ảnh cao lớn như núi cao liền đè ép xuống.

Hắn uống rượu, môi lưỡi đều mang theo chút hương vị rượu tây, Du Uyển bị hắn bóp lấy cằm, chỉ có thể bất lực tiếp nhận, mà Lục Quý Hàn dùng một cái tay khác thì không có chút nào kiêng kỵ dọc theo sườn xám phác hoạ ra đường cong hoàn mỹ.

Hôn về phía môi của nàng, Lục Quý Hàn hôn xuống cổ tuyết trắng ngần. Nàng mặc sườn xám đặc biệt đẹp, nhất là đoạn cổ thon dài này.

Du Uyển đẩy hắn không ra, nàng nhắm mắt lại, cười khổ hỏi nam nhân đang bận rộn trên cổ nàng: “Tứ Gia là muốn cho ta thân bại danh liệt sao?”

Lục Quý Hàn dừng động tác.

Bờ môi dán lên làn da non mịn giống như khẽ cắn nhẹ, dán thật lâu, Lục Quý Hàn mới chậm rãi đứng thẳng người. Hắn cho là mình sẽ nhìn thấy nước mắt của nàng, nhưng trước mặt tiểu nữ nhân chỉ là sắc mặt tái nhợt, môi đỏ hơi sưng, cũng không khóc. Nàng nhắm mắt lại, lông mi thật dài rủ xuống, không biết là sợ nhìn hắn, hay là chán ghét đến nỗi không muốn nhìn.

Nàng như là con chim non nép vào bên người Lục Tử Khiêm, tất cả xinh đẹp cùng nụ cười đó đều là của Lục Tử Khiêm, còn đối với hắn lại tránh như rắn rết.

“Hắn trở về sớm mười ngày, nhưng có chạm qua nàng một đầu ngón tay chưa?” Lục Quý Hàn nâng cằm nàng lên, trán dán lên trán của nàng hỏi.

Du Uyển không có trả lời.

Lục Quý Hàn ngón trỏ vuốt ve gương mặt lạnh nhạt của nàng, tiếp tục hỏi: “Hắn đối xử với nàng như vậy, nàng còn nhớ thương mà sinh con cho hắn?”

Du Uyển vẫn như vậy mà trầm mặc.

Lục Quý Hàn cười trào phúng: “Nàng cũng không chê hắn bẩn?”

Du Uyển rốt cục mở mắt.

Con ngươi Lục Quý Hàn co rụt lại, nhìn chằm chằm nàng hỏi: “Thế nào, không nghe lọt tai lời ta nói xấu hắn? Nàng có biết hắn ở trước mặt người khác dùng dáng vẻ như thế nào không?”

Du Uyển không biết, nàng cũng không muốn biết, nàng muốn ly hôn, Lục Tử Khiêm có bí mật gì đã không có quan hệ gì với nàng. Nàng chỉ là vợ cũ, trong nhà bị coi như quả phụ, Du Uyển không có bản lĩnh đi báo thù kẻ kiếp trước đã hãm hại chính mình, nàng cũng không muốn nghĩ tới chuyện báo thù kia, nàng chỉ muốn rời khỏi Lục gia sống một đời an nhàn.

“Tứ Gia đến cùng là muốn như thế nào?” Du Uyển nhìn thẳng Lục Quý Hàn hỏi, “Ngài khinh thường ta, có phải là nhất định khiến ta thân bại danh liệt, bức chết ta?”

Nói đến đây, Du Uyển cũng không nhịn được nữa, nước mắt phút chốc lăn xuống.

Hô hấp Lục Quý Hàn chậm lại, cắn răng nghiến lợi nói: “Ta đã nói rồi, chỉ cần nàng theo ta, ta sẽ an bài tất cả.”

Du Uyển cười, bên trong con ngươi nước mắt lưu động: “Sau đó thì sao, ta ngoan ngoãn làm người tình của ngài cả đời. Tứ Gia ngài lấy vợ, ta một bên bị người đời khinh thường là kẻ thứ ba, một bên nhìn Tứ Gia cùng phu nhân của mình vợ chồng ân ái, con cháu đầy đàn? Đây chính là cam kết của Tứ Gia đối với ta sao?”

Lục Quý Hàn nắm chặt quyền, nàng đã gả cho Lục Tử Khiêm, nàng trông cậy vào hắn làm gì? Quang minh chính đại đoạt từ tay Lục Tử Khiêm đi? Hắn thật là muốn làm như vậy, đừng nói người Nam Thành nghị luận như thế nào, Lão gia tử sợ là muốn đánh gãy chân hắn.

Sắc mặt nam nhân tái xanh, tựa hồ rất bất mãn chuyện nàng vừa nói ra, Du Uyển nhìn về giả sơn phía đối diện, giọng điệu bình tĩnh giúp hắn chỉ rõ hai con đường: “Ta tại Lục gia không chỗ nương tựa, Tứ Gia muốn cưỡng ép ta, ta bất lực cự tuyệt, chỉ cầu Tứ Gia không đối xử ta như tiểu nhân, đừng lại nói cái gì để cho ta sung sướng. Nếu như Tứ Gia thật muốn cho ta sung sướng, vậy thì mời Tứ Gia thu xếp tốt người nhà của ta, mang ta cùng ngài cao chạy xa bay, chúng ta mai danh ẩn tích, làm vợ chồng chân chính.”

Lục Quý Hàn môi mỏng nhếch lên, ánh mắt nặng nề mà nhìn chằm chằm nàng.

Du Uyển ở trong lòng cười, nàng biết Lục Quý Hàn nhất định sẽ không vì sắc đẹp nhất thời liền từ bỏ cái Nam Thành này, nàng cũng rất may mắn, Lục Quý Hàn có ép buộc lòng của nàng, nhưng hắn cũng có lòng kiêu ngạo của hắn, cũng không muốn triệt để ép buộc nàng.

“Tứ Gia chậm rãi cân nhắc, ta đi trước.” Du Uyển đẩy hắn ra, đưa lưng về phía Lục Quý Hàn chỉnh lại búi tóc, sườn xám.

“Ngươi không muốn ở cùng ta, chẳng lẽ quyết định vì hắn thủ thân cả đời, làm một quả phụ?”

Ngay lúc Du Uyển chuẩn bị rời đi, sau lưng liền truyền đến thanh âm chất vấn đầy phẫn nộ của Lục Quý Hàn.

Du Uyển không nói gì, trực tiếp ra khỏi giả sơn.

Ở chỗ sâu trong giả sơn, Lục Quý Hàn nhìn chằm chằm vào bóng lưng tinh tế, thẳng đến khi thân ảnh Du Uyển biến mất, hắn mới phát tiết kéo cổ áo âu phục, mắt khẽ đảo, tựa lưng trên vách giả sơn.

Đối với Lục Quý Hàn, Du Uyển còn lâu mới có được biểu hiện trấn định như vậy, hai tháng trời nàng vẫn tránh mặt hắn, sau đó không biết có phải là Lục Quý Hàn kiêng kị có Lục Tử Khiêm ở nhà, vẫn không có động thái gì. Hai tháng qua, hắn không còn ngang nhiên chèn ép Du Uyển.

Tiệm bán quần áo kinh doanh đến ngày tết ông Táo, sang năm mới hai ngày, Lục Quý Hàn nhờ Lục Tử Khiêm đem tiền lương tháng mười hai cho Du Uyển.

Du Uyển tiếp nhận phong thư, nhịp tim nhanh đến mức cực hạn.

Nàng còn thiếu chín mươi khối nữa liền có thể bổ túc đầy đủ tiền cưới cho Lục gia, có phải tại năm trước rời đi nên không có khoản tiền lương này hay không.

Lục Tử Khiêm ở một bên nhìn xem, Du Uyển cố gắng trấn định, bóc phong thư ra.

Tháng mười hai tiệm quần áo kinh doanh số ít, nhưng vì là cuối năm tất cả mọi người vội vàng mua đồ tết, y phục đẹp đẽ càng là hàng bán chạy.

Bởi vậy, tiền lương tháng này của Du Uyển dĩ nhiên so với tháng trước có chút cao hơn, khoảng chừng hai trăm ba mươi khối!

Du Uyển khống chế không nổi mỉm cười.

Lục Tử Khiêm trêu ghẹo nàng nói: “Xem ra tháng này Đại thiếu phu nhân kiếm được không ít tiền.”

Du Uyển ngẩng đầu, nhìn gương mặt Lục Tử Khiêm ôn hòa nho nhã, trong nội tâm nàng trầm xuống. Tiền ly hôn nàng tích lũy đủ rồi, Lục Tử Khiêm có đồng ý hay không vẫn là ẩn số.

Trong đêm, Du Uyển lật qua lật lại ngủ không được.

“Sao vậy?” Nàng quá khác thường, Lục Tử Khiêm thấp giọng hỏi thăm.

Du Uyển cắn cắn môi, cuối cùng vẫn là nói ra: “Đại thiếu gia, ngươi không thích ta, ta cũng không nghĩ chiếm lấy danh phận thê tử chính thuận của ngài, nếu không, hay là chúng ta ly hôn đi?”

Lục Tử Khiêm nghe vậy, nửa ngày cũng chưa phản ứng, hắn chưa hề nghĩ tới, người dịu dàng ngượng ngùng như nàng, sẽ chủ động đề nghị ly hôn.

Ngực buồn bực, liền trong miệng cũng nổi lên cay đắng.

“Đại thiếu gia, chúng ta cứ ở trong tình trạng này, thời gian qua cũng chẳng vui vẻ gì, ta hưởng thụ sự giàu sang cũng khó có thể yên tâm thoải mái, cho nên, có thể ly hôn chứ?”

Hắn trầm mặc quá lâu, Du Uyển nhỏ giọng nói, nói xong lời cuối cùng, đã giống như là cầu khẩn.

Lục Tử Khiêm yên lặng đổi thành nằm thẳng.

Sau đó, hắn lẩm bẩm: “Cho ta suy nghĩ một chút, được không?”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN