Vân Tấn Y Hương - Chương 33: Du Uyển là của hắn, ai cũng không đoạt được
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
144


Vân Tấn Y Hương


Chương 33: Du Uyển là của hắn, ai cũng không đoạt được


Editor: @Diệp Thanh Thu

Beta: @Tranh Tử

Lục Quý Hàn đi Nam Dương đã được năm ngày. Trời chạng vạng tối, Du Uyển tan tầm trở về, liền thấy Hồng Mai – đại nha hoàn bên cạnh Lục thái thái tới cửa.

“Du tiểu thư.” Hồng Mai mỉm cười hướng nàng hành lễ.

Du Uyển vô tình nhìn về phía mẫu thân.

Tống thị có chút khẩn trương, giải thích nói: “Hồng Mai cô nương là phụng mệnh Lục thái thái mà đến, nói là có điều muốn nói với con.”

Từ khi rời Lục gia, Du Uyển chỉ cùng Lục Quý Hàn coi như đã từng quen biết, lúc này Lục thái thái sai người tìm đến nàng, liên kết với chuyện Lục Vinh xảy ra chuyện trước Tưởng Mạn Mạn, Liễu Tĩnh Nhàn sau đó lại xuất hiện ở cửa tiệm Du Uyển đại khái liền đoán được Hồng Mai vì chuyện gì mà đến.

Để mẫu thân về phía sau viện nấu cơm, Du Uyển một mình ở cửa hàng tiếp chuyện Hồng Mai.

“Du tiểu thư không cần pha trà, thời gian không còn sớm, tôi còn phải trở về, vậy tôi nói thẳng luôn.” Hồng Mai ngăn Du Uyển chuẩn bị đi châm trà, khách khí nói.

Du Uyển liền nhìn nàng.

Ánh mắt của nàng yên tĩnh thong dong, Hồng Mai nao nao trong lòng, trong trí nhớ của nàng Du Uyển vẫn là đại thiếu phu nhân, ở trước mặt Lục thái thái cung kính có thừa.

Tỉnh táo lại, Hồng Mai không khỏi không dám nhìn thẳng vào Du Uyển, tròn mắt nói: “Du tiểu thư, thái thái nói, Tứ Gia là người làm đại sự, không câu nệ tiểu tiết đã quen, cũng không thèm để ý thanh danh, nhưng tiểu thư xưa nay đoan trang hiền thục, Tứ Gia cân nhắc không chu toàn, tiểu thư nên thay Tứ gia cân nhắc đến. Đây là tiền biếu lúc trước tiểu thư khăng khăng trả lại, Lục thái thái để cho tôi gửi lại cho tiểu thư, chỉ hi vọng tiểu thư làm việc ở tiệm quần áo, miễn sao đừng cho chuyện này bị truyền đi để người đời khiêu khích chỉ trích, đối với tiểu thư hay Tứ Gia đều không tốt.”

Du Uyển nhìn Hồng Mai đưa phong thư qua, chỉ cảm thấy buồn cười.

Lục thái thái sẽ để ý nàng làm có tốt hay không sao? Nghĩ lại Lục thái thái đối với nàng ưu ái, một chút liền chọn trúng nàng làm đại thiếu phu nhân Lục gia, không phải là không để ý xuất thân của nàng Hàn môn nhà mẹ đẻ không người. Từ đầu đến cuối, Lục thái thái quan tâm chỉ là thanh danh Lục gia, đầu tiên là dùng nàng ngăn chặn người ngoài đối với Lục Vinh có ý đồ, Lục Tử Khiêm quan hệ ngờ vực vô căn cứ, hiện tại lại lo lắng nàng cùng Lục Quý Hàn truyền ra lời đàm tiếu.

Du Uyển cũng yêu quý thanh danh nhưng là lúc trước, hiện tại nàng còn có cái gì là thanh danh sao? Bởi vì cùng Lục Tử Khiêm ly hôn, đám láng giềng đã sớm nói xấu nàng đủ các loại, nửa năm trôi qua, vẫn có người sẽ chỉ bóng lưng của nàng chỉ trỏ, mà hết thảy mọi thứ này, đều là Lục thái thái mang đến cho nàng, nếu như không phải Lục thái thái giật dây, nàng căn bản sẽ không tiến vào cửa Lục gia.

Bây giờ, Lục thái thái dựa vào cái gì can thiệp tự do của nàng?

“Ta cùng Tứ Gia ký hợp đồng, từ tháng bảy năm trước đến tháng sáu năm nay, ta nhất định phải thay Tứ Gia làm việc, nếu không chính là trái với điều khoản.” Du Uyển tâm bình khí hòa đối với Hồng Mai nói, ” Xin trở về chuyển lời với Lục thái thái, nói ta hoàn thành hợp đồng xong sẽ lập tức từ chức, không cần Lục thái thái vì ta bận tâm.”

Hồng Mai không nghĩ tới Du Uyển cũng dám cự tuyệt người đã từng là mẹ chồng của mình, dừng một chút, nàng thử thăm dò đem phong thư đưa cho Du Uyển: “Tiền này…”

Du Uyển nghiêng người nói: “Không công không nhận thưởng, ngươi mang đi đi.”

Hồng Mai hiểu rõ ý liền cất kỹ phong thư, về Lục gia chuyển lời.

Lục thái thái nghe xong lời Hồng Mai thuật lại, một bên chuyển cổ tay bên trên Phật châu một bên rơi vào trầm tư, bất quá, nàng vẫn tương đối tin tưởng Du Uyển, hơn nữa cuối tháng sáu Lão Tứ chắc chắn chưa trở lại, liền mang ý nghĩ tới lúc đó Du Uyển sẽ không cùng Lão Tứ phát sinh bất cứ cái gì, Lục thái thái liền không có xen vào chuyện của Du Uyển nữa.

Du Uyển làm ở tiệm quần áo một tháng cuối cùng, tâm tình rất không tệ, nguyên nhân gây ra là nàng thiết kế sườn xám cho một vị phu nhân, người ấy mặc sườn xám đi dự tiệc, nữ nhân đi một vòng tuyên truyền, thanh danh nhà thiết kế Du Uyển liền truyền ra ngoài. Trần Dung tiếp váy, Du Uyển tiếp sườn xám, giữa hai người ngược lại cũng không có cái gì cạnh tranh, quan hệ như cũ hòa hợp.

Cuối tháng sáu, Du Uyển tìm Chu quản lý đưa đơn xin từ chức.

Chu quản lý thành tâm thành ý giữ nàng lại, Du Uyển tuổi còn trẻ mà đã có thanh danh, coi như không có quan hệ cùng Tứ Gia, Chu quản lý cũng muốn giữ lại Du Uyển.

Du Uyển chỉ là cười cười, thái độ kiên quyết.

Ban đêm về đến nhà, Du Uyển đem tin từ chức nói cho mẫu thân.

Tống thị đã biết tháng trước Hồng Mai vì sao tìm đến nữ nhi nhà mình, hiện tại nữ nhi cùng Lục gia phủi sạch quan hệ, Tống thị cũng đồng ý, hỏi nữ nhi: “Vậy con kế tiếp có tính toán gì chưa?”

Du Uyển đáy lòng có một kế hoạch. Nàng nghĩ thoáng muốn mở tiệm của riêng mình, nhưng mở tiệm cần tiền vốn, nhân lực, tiếp khách cùng quản lý có kinh nghiệm, vô luận phương diện nào, nàng hiện tại cũng còn thiếu rất nhiều, cho nên, nàng chuẩn bị trước đi đến tiệm quần áo khác tìm một công việc, một bên tích lũy tiền một bên làm tăng thêm thanh danh. Nàng mới mười bảy tuổi, không vội.

Nữ nhi càng ngày càng có chủ ý, Tống thị đều nghe theo nữ nhi.

Nam Dương, Tân Thành.

Lục Quý Hàn đến bên này đã nửa tháng, hắn thành công thay quản lý dưới tay Lục Tử Khiêm, nhưng liên quan tới việc sát hại Lục Vinh, Lục Quý Hàn từ đầu đến cuối không có tra ra dấu vết nào.

Hắn không nóng nảy về nước, Lục Tử Khiêm cũng không thúc giục hắn, Lục Quý Hàn có yêu cầu gì, Lục Tử Khiêm đều toàn lực phối hợp.

Lục Quý Hàn lại đoán được, hắn đại khái vĩnh viễn tra không ra kẻ giết chết phụ thân, hắn có người trong lòng hoài nghi, nhưng hắn không có chứng cứ.

Trước một đêm trở về nước, Lục Quý Hàn mời Lục Tử Khiêm uống rượu.

“Phụ thân chết rồi, Đại ca có đau lòng không?” Dựa vào thành ghế, Lục Quý Hàn một tay bưng ly rượu, hơi hơi hí mắt hỏi nam nhân ở phía đối diện.

Lục Tử Khiêm lung lay rượu trong ly, ly pha lê bên trên ánh đèn lưu chuyển, có một tia sáng rơi xuống trên mặt hắn, bên má trái ôn nhuận như ngọc, giờ phút này lưu lại một vết sẹo, kết vảy đã tróc ra, vết sẹo hiện ra nhan sắc vì hắn tăng thêm mấy phần khí tức nguy hiểm.

Lục Vinh chết rồi, hắn đau lòng sao?

Lục Tử Khiêm không có đau lòng chút nào.

Trước khi Du Uyển xuất hiện, hắn đối với Lục Vinh đầu tiên là cảm kích, bởi vì Lục Vinh cứu mạng hắn, dạy cho hắn một thân lớn khôn, về sau, hắn đối với Lục Vinh có hận, bởi vì Lục Vinh cường thế ức hiếp, cái này hận cùng cảm kích xen lẫn cùng một chỗ, hắn dần dần trở nên chết lặng, mỗi ngày như cái xác không hồn, mang theo một lòng rối rắm.

Sau đó, Du Uyển xuất hiện, nàng mĩ lệ yếu đuối, giống một đóa hoa cần người che chở, để hắn tồn tại có ý nghĩa.

Có Lục Vinh nhìn chằm chằm, Lục Tử Khiêm không thể đụng vào nàng, như thế sẽ làm cho nàng bị lôi vào nguy hiểm, hắn tận lực đối tốt với nàng, có thể Du Uyển vẫn nghĩ tới ly hôn. Lục Tử Khiêm không nỡ để nàng đi, hắn ích kỷ muốn cùng nàng làm vợ chồng thật, hắn đánh giá cao vị trí của mình trong lòng Lục Vinh, hắn đi cầu Lục Vinh, Lục Vinh lại đưa tay về phía Du Uyển, đưa về phía ấy để hắn một lần nữa cảm nhận được sự ấm áp.

Lục Vinh đối với hắn như thế nào Lục Tử Khiêm đều có thể chịu được, nhưng Du Uyển vô tội, Lục Vinh không nên động tới nàng.

Lục Tử Khiêm kém chút hại Du Uyển một lần, hắn không cho phép có lần thứ hai.

Bởi vậy, hắn ở Nam Dương động thủ, đây là hắn trù tính kế hoạch đã lâu, Lục Vinh không ngờ tới hắn sẽ phản bội, chết không nhắm mắt.

Lục Tử Khiêm nhìn tận mắt thấy Lục Vinh chết, ngã trên mặt đất tựa như một toà núi sụp đổ, cũng không còn cách nào loại bỏ bóng ma đó.

Lục Tử Khiêm nghĩ tới Lục Quý Hàn sẽ đến, nhưng Lục Quý Hàn trên đường tới, thời gian lâu như vậy, đủ thời gian để hắn tiêu trừ tất cả vết tích.

“Người chết không có thể sống lại, ta sẽ nhìn về bên kia trước, cũng mời Tứ Gia nén bi thương.” Lục Tử Khiêm đặt chén rượu xuống, nhìn xem Lục Quý Hàn nói.

Lục Quý Hàn nhướng mày: “Tứ Gia?”

Lục Tử Khiêm tự giễu cười: “Tứ Gia chưa hề coi ta là Đại ca, ta cũng chưa từng đem mình làm Đại thiếu gia Lục gia, sau khi hạ táng lão gia, ta xin rời Lục gia.”

Lục Quý Hàn thản nhiên hỏi: “Rời khỏi Lục gia, ngươi còn có tính toán gì?”

Lục Tử Khiêm cười, trong đầu hiển hiện khuôn mặt Du Uyển trắng nõn, hắn nhìn thẳng đôi mắt Lục Quý Hàn chi tiết nói: “Ta sẽ một lần nữa theo đuổi Du Uyển.”

Lục Quý Hàn nghe vậy, đột nhiên nhớ lại lời thuộc hạ hồi bẩm, nói Lục Tử Khiêm trước khi lên đường, ở trong mưa đưa Du Uyển đi một đoạn đường.

Nguyên lai Lục Tử Khiêm thích chính là nữ nhân của hắn.

Đáng tiếc Lục Tử Khiêm chọn sai mục tiêu rồi, Du Uyển là của hắn, ai cũng không đoạt được.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN