Vạn Thần Hệ Thống: Khuynh Đảo Vũ Trụ
Chương 10: Đế quốc M
Lam Hàn Kì nhìn hộp quà mang tên “ngẫu nhiên” trước mặt cô, cô cau mày nói “mở” một tiếng…
“Uỳnh!”
Lần này mặt Lam Hàn Kì thật sự mộng bức rồi, như thế nào lại nào con báo hoa mai nhỏ tuổi dễ thương…
Yêu Yêu từ trong ngực Lam Hàn Kì giống như ngửi thấy nguy hiểm vội trèo ra khỏi Lam Hàn Kì, “méo méo” mấy tiếng về phía báo hoa mai đang nằm trên ổ gấm tặng kèm của Hệ thống nào đó.
Báo hoa mai đột nhiên mở mắt, đôi mắt đảo xung quanh, cuối cùng chạy đến chỗ Lam Hàn Kì cọ cọ mấy cái, mắt long lanh nhìn cô.
Lam Hàn Kì ôm đầu vỗ trán, Yêu Yêu bị “lược bỏ” đang ấm ức cào ổ gấm nào đó.
[Thần chủ, tốt nhất nên nhỏ máu nhận chủ. Rồi mỗi ngày dùng một giọt máu dưỡng nó, như vậy thì nó sẽ không lớn, vẫn sẽ là tiểu miêu hoa nhỏ nhỏ xinh xinh, không thì nó sẽ biến một phát thành tiểu báo hoa mai a.]
Lam Hàn Kì nghi hoặc nhìn Hệ thống, chỉ là nhìn mãi mà không ra, không nhiều lời liền cắn ngón tay dưỡng báo hoa mai nhỏ tuổi.
Cô cười, vỗ vỗ đầu báo hoa mai liền nói, “Từ giờ mày sẽ đi theo tao. Mày sẽ tên là Nhạc Nhạc. Kia là Yêu Yêu, nó sẽ là bạn của mày.”
Nhạc Nhạc vui mừng cọ vào lòng Lam Hàn Kì, rồi quay sang nhìn Yêu Yêu.
Lam Hàn Kì từ chối cho ý kiến, căn bản ý kiến nữa cũng không thể nào làm gì được. Nhìn Yêu Yêu và Nhạc Nhạc vui vẻ chơi với nhau, thân là chủ nhân thú sủng cô cũng cảm thấy vui vẻ. Nhưng thân là chủ nhân căn phòng rộng lớn trang hoàng đẹp đẽ này, cô cũng nhịn không được rớt nước mắt…
“Xoẹt!”
“Rầm… gào!”
“Méo méo….”
“Gào… méo méo méo!”
“Choang…”
Hàng loạt tiếng động tiếp tục xảy ra, thảm trong phòng bị rách, đồ đạc đổ vỡ linh tinh. Lam Hàn Kì đột nhiên cảm thấy bất lực, không biết nên khóc hay cười. May mắn thay là Lam Hàn Kì mở hộp quà trong phòng mình, nhưng cũng là xui xẻo a… Nhân phẩm của cô, xét cho cùng cô vẫn thấy thật tốt!
Vừa nghĩ, vừa cầm khăn giấy lau nước mắt, tay kia vẫn không ngừng gõ lạch cạch trên máy tính. Hơi dừng tay chút, Lam Hàn Kì bấm vào một dãy số trên điện thoại gọi.
“Alo… ân, màu như cũ. Chọn loại nào mà mèo hoặc những động vật như… hổ, báo không thể cào được.”
Lam Hàn Kì cúp điện thoại, nhìn hai con “mèo” trời đánh, vẫy tay chúng nó đến và ôm chúng xuống nhà dưới “ra mắt” gia đình.
“Mẹ.”
Bà Lam quay sang nhìn Lam Hàn Kì, “Tiểu Bảo Bảo, quà sinh nhật mẹ lát nữa sẽ bảo dì La chuyển vào phòng con.”
Lam Hàn Kì khoát tay từ chối, “Mẹ, mẹ… Từ từ ạ, con còn chờ người đến thay phòng!”
Bà Lam hơi ngẩn người, vội hỏi: “Sao? Không thích kiểu đó à?”
Lam Hàn Kì lè lưỡi, làm mặt quỷ, tay túm Nhạc Nhạc và Yêu Yêu ra, “Mẹ xem, hai đứa chúng nó phá phòng của con rồi!”
Bà Lam lúc này nhìn Nhạc Nhạc, trầm tư nhìn nó: “Tiểu bảo bối à, nó là Nhạc Nhạc? Nhạc Nhạc có bộ lông thật giống báo hoa mai…”
Bà Lam ngồi nhìn Nhạc Nhạc, lúc thì sờ đầu nó, lúc lại vuốt lông Nhạc Nhạc trầm trồ khen ngợi, mắt hơi híp vì đang hưởng thụ độ mượt của lông.
Ông Lam, Lam Hàn Thần bước vào nhìn thấy cảnh này thì dại ra, vội chạy đến nhìn Nhạc Nhạc. Ông Lam ôm bà Lam vào lòng, tay đã ném Nhạc Nhạc sang một bên, “Bà làm gì vậy, sao có thể chơi với báo hoa mai?”
Lam Hàn Thần chạy đến nhìn tiểu tâm can bảo bối sủng đến tận trời, “Tiểu Bảo Bảo, sao có thể mang báo về nhà. Nếu như nó làm tổn thương đến Tiểu bảo bối của anh thì làm sao!”
Lam Hàn Kì cười âu yếm nhìn hai tiểu sủng vật nhà mình, tự động bỏ qua Lam Hàn Thần, “Anh, nó là tiểu miêu rất ngoan ngoan ngoan a. À không, là tiểu bảo bối Nhạc Nhạc báo hoa mai của em.”
Nói rồi cô hắc hắc cười khiến Lam Hàn Thần đau khổ cúi đầu, một Trình Dĩ Hiên, đã loại bỏ. Một cái Yêu Yêu, giờ lại thêm cái Nhạc Nhạc khiến Lam Hàn Thần ỉu xìu. Lam Hàn Kì bất đắc dĩ lắc đầu, đó không phải trọng điểm được không!
Lam Hàn Thần cứ như vậy nhìn tiểu bảo bối yêu không hết nhà mình vai trái Nhạc Nhạc, tay phải lại là Yêu Yêu. Lam Hàn Thần dĩ nhiên là trừng trừng trừng hai con mèo nào đó chiếm tiện nghi bảo bối nhà mình.
Lam Hàn Kì ném hai thú sủng trong Hệ thống, bước vào trường học. Hôm nay là kiểm tra cuối kì, một cách để ra trường nhanh nhất. Lam Hàn Kì thành tích học tập từ trước đến nay vẫn là loại giỏi, nhưng lại tự che giấu mình khiến các thầy cô cũng không có mấy ấn tượng.
Lam Hàn Kì bước vào phòng thi, ngồi trên vị trí của mình, nhìn các lão sư đang nhanh chóng phân tán vào từng lớp thi.
Tiếng chuông reo lên, lão sư cầm trên tay tập đề, đi phát khắp lớp. Lam Hàn Kì nhìn liếc qua đề một cái, cười âm trầm.
Đặt bút vào bài, Lam Hàn Kì lấy tốc độ 5 phút làm bài và 10 phút xoát bài, rồi tiêu sái đưa bài cho một giáo sư để nộp.
Lão sư ngẩn người nhìn Lam Hàn Kì lễ phép nộp bài, rồi hơi đẩy gọng kính, lão sư nói: “Trò chắc chắn muốn nộp bài chứ? Hiện giờ mới qua 15 phút, trò có 45 phút để làm cẩn thận. Nếu trò có việc bận thì kiểm tra có thể để sang ngày hôm sau.”
Lam Hàn Kì ôm cặp sách, trên tay cầm một quyển sách khiến lão sư nhìn xong biến sắc. Lão sư ấp úng chỉ vào quyển sách… Cô nghi hoặc nhìn quyển sách, rồi lắc lắc ở trước mặt lão sư nói: “Lão sư, cũng chỉ là quyển “Market Leader 3rd Edition Extra” thôi mà.”
Lão sư nghẹn họng trân trối nhìn biến thái trước mặt, hơi nuốt nước miếng xuống lão sư cố gắng bình tĩnh nói tiếp, “Trò hiểu hết quyển này?”
Lam Hàn Kì nghi hoặc nhìn lão sư: “Vâng ạ, không hiểu thì sao em lại cầm! À, em có thể ra khỏi phòng thi chưa?”
Lão sư hơi gật đầu, hơi ngoảnh theo bóng Lam Hàn Kì đang khoác cặp sách, ôm mấy quyển sách chỉ toàn ngoại ngữ. Rồi lão sư lắc lắc đầu, gõ gõ vào bàn: “Các em trật tự, tiếp tục làm kiểm tra.”
Nguyên lai là đám học trò hóng hớt cuộc nói chuyện kì dị lúc nãy, rồi ánh mắt sùng bái ghen tị lẫn lộn nhìn về phía cửa. Lam Hàn Kì vị bạn học này….
Sau khi kiểm tra xong, lão sư nghĩ đi nghĩ lại vẫn quyết định lên phòng Hiệu trưởng, mặc kệ những nghị luận của học trò.
“Ây, bạn học này, có phải là không làm bài được nên nộp sớm không?”
“Chưa chắc đâu, Lam bạn học còn cầm mấy quyển sách chỉ toàn ngoại ngữ…”
“Đúng nha, tớ đọc tiếng đó cũng chỉ bập bẹ được mấy câu.”
“Bạn khác gì mình, lần trước trong phòng của chị mình tìm thấy quyển sách giống vị Lam bạn học kia nhưng mình cũng chỉ dịch được mấy câu thôi.”
“A a a! Học bá Ngoại ngữ thán phục tài năng của Lam bạn học!”
“Cầu All, cầu All kết bạn!”
La Yên Tử sớm đã nghe tin Lam Hàn Kì, hơi nhíu mày, thật lâu suy ngẫm, rồi cô ta đập bàn một cái kêu lên.
Phòng Hiệu trưởng.
Lão sư lúc này đứng ngoài gõ cửa, một giọng già nua trầm thấp truyền ra, lão sư cẩn thận bước vào.
Điều đầu tiên mà Hiệu trưởng hỏi chính là “năm nay có tìm được thiên tài nào không?”
Lão sư nhanh chóng lấy từ trong tập bài kiểm tra ra một bài kiểm tra viết nắn nót, ngay ngắn, “Hiệu trưởng, ngài xem đi.”
Hiệu trưởng bình tĩnh xem bài, rồi kinh ngạc theo từng dòng chữ, ông nhìn phần tên —— Lam Hàn Kì!
Cái tên này đập vào mắt Hiệu trưởng khiến ông sửng sốt hồi lâu, rồi mới nghi hoặc nhìn lão sư phía trước.
Lão sư vội lên tiếng giải thích, từ từ kể từng chi tiết một về chuyện lúc nãy. Hiệu trưởng lúc này gật đầu, sau khi đuổi giáo sư ra ngoài, ông liền bấm một dãy điện thoại…
Nhân vật chính trong cuộc nói chuyện lúc này đang ngồi một mình trong phòng, hoàn toàn không có phong thái của thiên kim hào môn, “chơi đùa” với Nhạc Nhạc và Yêu Yêu khiến hai đứa phải “khóc thét” lên.
Lam Hàn Kì xoa nắn cái đầu của cả hai, hơi hừ nhẹ nói: “Mấy đứa giỏi lắm, thử xé phòng chị xem chị đây có ôm theo hai đứa sang M không!”
Ba ngày nữa cô sẽ sang M, nghĩ rồi Lam Hàn Kì cười âm trầm, tra nam, để bổn tiểu thư xem lần này ngươi sẽ như thế nào!
“Hiệu trưởng, đa tạ.” Lam Hàn Kì ngồi trên ghế, mỉm cười nhìn người đàn ông bằng tuổi ông cô.
Hiệu trưởng vội xua tay cười, “Lam tiểu thư khách khí rồi. Có thể đào tạo ra một nhân tài là vinh hạnh của trường ta cũng như đế quốc ta.”
Lam Hàn Kì đứng dậy lễ phép chào Hiệu trưởng rồi đi.
Tiếng chuông điện thoại vang lên tiếng nhạc trong trẻo của hộp nhạc, Lam Hàn Kì rút điện thoại ra nghe:
“Cô đó hả, Trình Như Tình chết rồi.”
Lam Hàn Kì sửng sốt nhìn điện thoại, hơi nghi hoặc hỏi: “Tôi chưa cho người ra tay. Thi thể đâu?”
Bên kia truyền ra một giọng nói âm u đáng sợ: “Trình gia mang đi rồi.”
Lam Hàn Kì chỉ gật đầu, hơi nhìn về phía chân trời.
3 ngày sau tại M.
Lam Hàn Kì đeo balo mèo đen, cả người là một màu đen càng làm da cô trở nên trắng hơn bao giờ hết. M đế quốc mùa đông còn lạnh hơn cả Y đế quốc. Nghĩ tới thôi Lam Hàn Kì cũng lạnh sống lưng.
Nhạc Nhạc và Yêu Yêu từ balo nhảy ra, cọ cọ vào người Lam Hàn Kì làm nũng.
“Lam Kì Kì cô sao hôm nay mới đến.” Một giọng nói thanh thúy hét lớn ở sân bay khiến mọi ánh nhìn đều chú ý về phía hai người.
Lam Hàn Kì nhún vai, “Ninh Thần, người không thể bỏ rơi tiểu nhân a!” Nói rồi, Lam Hàn Kì ghé vào Ninh Ninh nói, “Ninh Thần, nhỏ giọng chút. Từ giờ gọi tôi Diamond.”
Ninh Ninh bĩu môi, hơi hơi chỉnh lại kính đen nói, “Được rồi được rồi. Diamond…”
Lam Hàn Kì bĩu môi, “Cô ra đây không sợ fans của cô “đánh hơi” được à.”
Ninh Ninh cười ha hả: “Sao! Bạn tốt của cô tốt như thế nào đấy!”
Lam Hàn Kì khinh bỉ nhìn Ninh Ninh, rồi xách theo Yêu Yêu và Nhạc Nhạc đi, không thèm để ý đến kẻ nào đó.
Ninh Ninh vội hất tóc sang một bên, nhìn Lam Hàn Kì từ trên xuống dưới, “Diamond, cô có định… vào showbiz không!”
Lam Hàn Kì bước chân chợt dừng lại, rồi quay đầu nhìn Ninh Ninh: “Victoria, tôi không muốn vào vòng xoáy đó đâu…”
[Thần chủ, còn nhiệm vụ của ngài…]
Lam Hàn Kì âm thầm chửi Hệ thống 1000 lần, “Hệ thống, ngươi dựa vào cái gì mà ép ta làm nhiệm vụ!”
[Dựa vào sinh mạng của ngươi.]
Lam Hàn Kì câm nín, đành nhìn Ninh Ninh chữa ngượng, “Được rồi, nói đùa thôi.”
Ninh Ninh từ chối cho ý kiến, hất tóc mái tóc xoăn vàng sang một bên, mắt xanh lam mị mị nhìn Lam Hàn Kì rồi kéo cô về biệt thự.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!