Vạn Thần Hệ Thống: Khuynh Đảo Vũ Trụ - Chương 3: Công phu trở mặt còn nhanh hơn cả lật sách
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
160


Vạn Thần Hệ Thống: Khuynh Đảo Vũ Trụ


Chương 3: Công phu trở mặt còn nhanh hơn cả lật sách


Họa: Đoạn tự biên tự diễn. Tiểu đích nữ nhà ta hơi bị giỏi nha. Ta khuyên nàng bao lần nên làm đạo diễn mà không nghe. =)))

Tác giả: Họa Thiên

—oOo—

Ông Lam mặc một bộ âu phục màu đen, tóc tai gọn gàng, trên mặt tràn ngập ý cười: “ Cảm ơn các vị đã dành thời gian để tham gia tiệc sinh nhật của tiểu nữ nhi chúng tôi. “

“ Ha ha, Lam Thủ tướng khách khí gì chứ! “

“ Đúng, đúng! “

Dưới con mắt của tất cả mọi người, Lam Hàn Kì được ông Lam âu yếm dắt xuống dưới đại sảnh.

Nhẹ cất giọng, Lam Hàn Kì mỉm cười: “ Cảm ơn mọi người đã đến dự sinh nhật của cháu ạ! Hôm nay sinh nhật của cháu nên mọi người không cần phải câu lệ tiểu tiết. “

Một phu nhân ở gần đó liền nhanh miệng nói khéo: “ Tiểu nha đầu này càng lớn càng xinh! “

Mấy vị phu nhân ở quanh đó thấy vậy liền phụ họa theo, mong mình có thể gây sự chú ý: “ Đúng vậy, đúng vậy! “

Ông Lam liền hắng giọng nói tiếp: “ Nếu tiểu nữ nhi của chúng ta đã nói như vậy thì hôm nay liền do Tiểu Bảo con quyết định. Dù sao con cũng là nhân vật chính. “ Nói rồi liền ôm bà Lam, mắt nhìn bà đầy yêu thương.

Ông Lam tuy chức cao trọng vọng nhưng trước khi lấy bà Lam liền thề với trời đất rằng cả đời này chỉ yêu và lấy mình bà Lam, đó là điều mà bà Lam kể lại cho Lam Hàn Kì nghe. Cô cũng rất hâm mộ bà Lam a! Quá khứ cũng từng mường tưởng hôn lễ của cô và cái vị hôn phu kia. Bất quá, “cái vị hôn phu kia” tên gì, như thế nào cô cũng quên rồi.

Ngồi ngây ngốc trong Hắc Ám thế giới mấy chục nghìn năm, có lần cô còn quên cô từng làm con người, quên cô tồn tại. Một mình ngồi trong đó, trải qua vô số điều, phát hiện ra vô số chuyện, nhân sinh cảm thấy có chút tư vị.

“ Tiểu Bảo, sinh nhật vui vẻ. “ Ngây ngốc về những năm tháng sống trong thế giới riêng, lý tưởng riêng, có người đi đến bên cạnh lúc nào Lam Hàn Kì cũng không hay.

Giật mình, Lam Hàn Kì ngẩng đầu lên, cười nói: “ Anh hai, cảm ơn! “

Lam Hàn Thần xoa xoa đầu Lam Hàn Kì, ngũ quan lạnh lùng có mấy phần ôn nhu: “ Suy nghĩ gì? Đi chơi đi! “

Lam Hàn Kì gật đầu: “ Ừm, anh hai. “ Dừng chút, cô lại nói, “ Anh hai, anh Minh và anh Liệt đâu ạ? Sao hôm nay không thấy họ vậy, hay họ quên sinh nhật của em rồi?”

Lam Hàn Thần cười, “ Quên hai tên đó đi. Có anh đây, hai tên đó hôm nay có việc bận rồi.”

Lam Hàn Kì gật đầu, tất nhiên là rất “nhu thuận” nghe lời.

Mắt Lam Hàn Kì lóe sáng lên mấy phần: “Đại tẩu tẩu hảo xinh! Ca ca nhà mình thật có phúc. “ Hướng về phía một nữ nhân xinh đẹp nói, Lam Hàn Kì chạy ra vây quanh nàng.

Nữ nhân đó là thanh mai trúc mã cũng là vị hôn thê của Lam Hàn Thần – Hàn Tử Yên – đại tiểu thư của Hàn gia.

Hàn Tử Yên ngại ngùng đỏ mặt: “ Tiểu Bảo à… “. Lam Hàn Kì cười thầm.

Đại tẩu tẩu hảo dễ thương, trêu cực kì cực kì là thích.

Vị đại tẩu này rất tốt bụng, là đại tiểu thư của hào môn thế gia, bề ngoài Hàn Tử Yên chuẩn mực của một nữ thần lạnh lùng, nhưng nội tâm lại rất ấm áp.

Kiếp trước cũng là Hàn Tử Yên ở bên cạnh cô an ủi, động viên. Nói ra thì nhân sinh kiếp trước số người tốt đếm trên đầu ngón tay, điển hình là ông Lam, bà Lam hay Lam Hàn Thần, Hàn Tử Yên và mấy người nữa.

Lam Hàn Kì thở dài.

Có lẽ, sau khi giải quyết hết thảy xong, Lam Hàn Kì cô sẽ đi ngao du thiên hạ… Kiếp trước chưa biết sa mạc nóng như thế nào, chưa biết leo núi thích không,… Kiếp trước… còn nhiều điều hối hận, vì chưa kịp thực hiện mà đã xuống đàm đạo với Diêm vương rồi.

Nghĩ đến Diêm vương là Lam Hàn Kì lại sôi máu. Trùng sinh đan đó chắc chắn lão Diêm cho gì đó vào trong thì cái Hệ thống nào đó mới xuất hiện. Hừ.

Hệ thống: [….] Cuối cùng Thần chủ cũng nhớ đến nó, bất quá tại sao lại là thái độ này? Nó có nói sai gì đâu.

Lam Hàn Thần lắc đầu. Em gái của anh tính cách vẫn trẻ con như vậy.

Lam Hàn Kì vừa cười thầm, cầm một ly rượu vang lên uống, thỉnh thoảng quay sang nói vài ba câu với bạn học ở lớp, trường.

“ Lam Hàn Kì, quà của cô. Hừ! “

Lam Hàn Kì suýt nữa sặc rượu, sao cái giọng này nghe quen tai vậy.

Quay đầu lại, Lam Hàn Kì nhíu mày, sao anh ta lại đứng sau lưng cô… như kiểu âm hồn bất tán.

Trên mặt nở nụ cười thật tươi, lấy lại phong thái của thiên kim tiểu thư, Lam Hàn Kì nói: “ Anh Hiên, cảm ơn. Quà này của em? Em mở ra luôn được chứ? “ Nói rồi hai mắt long lanh tỏa sáng nhìn chằm chằm vào hộp quà.

Lam Hàn Kì tự khâm phục tài diễn xuất của mình. Cái từ “anh Hiên” này nói ra, may mà cô không ói vì cảm giác ghê tởm tận sâu đáy lòng.

Dĩ nhiên, kiếp trước cô có khoảng hai tên tra nam ghê tởm, tên thứ nhất là Trình Dĩ Hiên – vị hôn phu trên danh nghĩa của cô, còn một tên không đáng nhắc đến.

Nghĩ rồi Lam Hàn Kì ôm Yêu Yêu sang tay của Hàn Tử Yên, từ trên tay Trình Dĩ Hiên “cẩn thận” cầm lấy hộp quà.

Lam Hàn Kì nhanh chóng xé giấy gói quà ra làm trăm mảnh rồi lôi từ trong đó ra một… Đôi khuyên tai?

Lam Hàn Kì trợn mắt. Kiếp trước Trình Dĩ Hiên tặng cô chiếc vòng tay làm cô vui mừng, chỉ thiếu đoạn nhảy cỡn lên. Tại sao kiếp này lại là đôi khuyên tai?

Cầm đôi khuyên tai lên… Ngắm nghía một lúc lâu, Lam Hàn Kì không khỏi đánh giá lại Trình Dĩ Hiên.

Đánh giá lại không phải vì anh ta biết chọn đồ mà là biết ném tiền vào một vị hôn thê trên danh nghĩa mà anh ta không yêu. Một phần khác vì anh ta yêu chiều vị tình nhân bé nhỏ của anh ta – Phạm Thiên Tuyết.

Thu tầm mắt khỏi đôi khuyên tai, Lam Hàn Kì ngẩng đầu lên, trên mặt hiện lên vẻ vui mừng: “ Anh Hiên, quà đẹp quá! “ Mắt khẽ liếc qua một bóng dáng nhỏ bé đang cúi đầu đứng lấp sau lưng Trình Dĩ Hiên, lại nói: “ Ai kia anh Hiên? Đó chẳng phải là nhân viên văn phòng mấy tháng trước ở trước cửa công ty của Trình gia cầu xin khóc lóc đó sao? Vậy mà bây giờ đã bám được vào Trình thiếu gia rồi a.”

Trình Dĩ Hiên đen mặt, kéo “bóng dáng nhỏ bé” vào lòng: “ Lam Hàn Kì, cô im ngay cho tôi. “ Trình Dĩ Hiên quát lên một tiếng, Lam Hàn Kì liếc mắt nhún vai.

Chiêu khích tướng này thực hiện quá dễ dàng rồi. Cô mới chỉ nói mấy câu thôi mà tên đó đã sôi máu rồi.

Đó đó, vừa mới gặp là cô đã không nhịn được nói khích, cảm giác thật… sảng khoái!

Xin hỏi, có phải trước đây mắt cô bị mù nên mới đi thích cái đứa nóng tính đó không?

[ Thần chủ, thân là hệ thống chúng ta cũng thắc mắc điều này. Cầu giải thích.]

Lam Hàn Kì day day huyệt thái dương.

Hệ thống à, ngươi giống như âm hồn bất tán vậy.

[ Thần chủ, chúng ta giống âm hồn bất tán? Chúng ta thân là một phần trong linh hồn trong cơ thể ngài, ngài bảo chúng ta là âm hồn bất tán thì hóa ra ngài cũng là âm hồn bất tán. Chúng ta và ngài cùng một chiến tuyến. ]

Lam Hàn Kì: “….”

Trình Dĩ Hiên nhíu mi, hai tay ôm “bóng dáng nhỏ bé” càng chặt hơn: “ Được rồi, tốt nhất là cô nên xin lỗi Tuyết nhi một tiếng, coi như Lam Hàn Kì cô nể mặt Tuyết nhi mà xin lỗi. “

Lam Hàn Kì đáy mặt tràn đầy hàn quang, trên mặt lại tràn đầy tội nghiệp: “ Anh Hiên, anh chưa bao giờ gọi em thân thiết như vậy. Bây giờ anh lại gọi cô ta là Tuyết nhi, có phải là quá thân thiết rồi không? “

Ngừng chút lại nói: “ Với cả, tại sao em phải xin lỗi cô ta? Nể… “

Nói được một nửa, Trình Dĩ Hiên ngắt mất: “ Cô ấy là bạn gái của tôi, là người tôi yêu thật lòng, cô ấy đáng được gọi thân thiết như vậy. Còn cô… “

“ Bóng dáng nhỏ bé” ở bên cạnh giật giật tay áo của Trình Dĩ Hiên, khẽ lắc đầu, khuôn mặt điềm đạm tỏ vẻ lo lắng, sợ sệt.

Trình Dĩ Hiên dùng ánh mắt trấn an “bóng dáng nhỏ bé”, nói tiếp: “ Còn cô, xét về tuổi tác, cô phải gọi là Tuyết nhi một tiếng chị. Chứ không phải gọi Tuyết nhi cô ta, cô này. Lam gia dạy cô cái gì? “

Lam Hàn Kì cảm thấy cô còn đứng đây thì sẽ ói vì cảm giác ghê tởm mất, tay lắc lắc ly rượu, giọng lạnh lẽo nói: “ Tôi thân phận gì? Phạm Thiên Tuyết cô ta thân phận gì? Trình thiếu gia không cảm thấy nực cười à? Thân là Lam đại tiểu thư của Lam gia, không kể đến, Trình thiếu gia và cô ta đang đứng trên địa bàn của ai. Việc gì một tiểu thư xinh đẹp như tôi phải nể mặt hai người các ngươi. Tôi không nói gì các ngươi còn lấn tới, đây là coi Lam gia không ra gì! “

Một chữ “Trình thiếu gia” đủ để làm rạn vỡ mối quan hệ hôn ước trên danh nghĩa, Lam Hàn Kì cười thầm. Hừ, dám nói gia giáo của Lam gia có vấn đề!

Từ lúc Trình Dĩ Hiên quát mắng Lam Hàn Kì, sự chú ý đã tập trung ở đó. Mà Lam Hàn Kì vốn là nhân vật chính của buổi tiệc nên vốn đã là chú ý, cũng chẳng mấy khi thấy Lam gia công khai tổ chức sinh nhật và lộ mặt tiểu thiên kim của họ.

Mọi người xung quanh: “…..” Vị tiểu thư cao lãnh từ khi nào trở thành tự kỷ như vậy? Bất quá, cô ấy đẹp thật.

Hàn Tử Yên: “…..” Vị muội muội đáng yêu đâu rồi? Sao giọng lạnh lẽo vậy? Hôn phu, cầu giải thích!

Lam Hàn Thần: “….” Tiểu Bảo nhà anh từ khi nào tự kỷ vậy?

Ông Lam: “…..” Nói hay lắm!

Bà Lam: “…..” Tên tiểu tử kia được lắm, dám công khai khiêu chiến uy quyền của Lam gia. Tiểu Bảo, ngược chết đôi tiện nam, tiện nữ đi!

Lam Hàn Kì: “….” Thôi chết, kích động quá! Lỡ miệng nói mất tên cô ta rồi…

Nhìn phản ứng của mọi người, Lam Hàn Kì lại nói tiếp, từng câu từng chữ như vả vào mặt của Trình gia: “ Thân là vị hôn phu của bổn tiểu thư mà dám làm càn trước mặt Lam gia. Được, cô ta làm bạn gái của Trình thiếu gia bổn tiểu thư không bận quản, nhưng Trình thiếu gia, hiện tại chúng ta còn hôn ước đó, thiếu gia ngài đây là cố tình vả vào mặt Lam gia chúng tôi. Trình thiếu ăn vụng ở ngoài, bổn tiểu thư không nói. Bổn tiểu thư cũng thương tâm lắm chứ. Nhưng, nếu ngươi dám hủy hoại danh dự của Lam gia chúng ta thì… Hừ! Hậu quả ngươi tự biết. “

Trình Dĩ Hiên ói một búng máu, ôm Phạm Thiên Tuyết trong lòng, từ khi nào vị hôn thê này lại khó nói như vậy?

Bình thường mọi ngày, Trình Dĩ Hiên chỉ cần nói là Lam Hàn Kì đồng ý hết. Vậy mà biểu cảm lúc nãy là sao?

Lam Hàn Thần nhíu mi: “ Trình thiếu gia, lời lúc nãy ý gì? Đây là chê Lam gia chúng tôi dạy dỗ Tiểu Bảo chưa tốt! Tiểu Bảo như thế nào, chưa đến lượt cậu quản. Mời cậu dẫn khách không mời mà đến về cho. Lam gia chúng tôi không tiếp nổi một vị khách mà chúng tôi phải nể mặt. “ Lam Hàn Thần chuẩn mười phần muội khống. Lại là một người bao che khuyết điểm cho em gái, ranh giới cuối cùng của anh chính là em gái yêu quý và vị hôn thê Hàn Tử Yên

Ông Lam tức giận: “ Lam gia nhà chúng tôi cũng chưa thiếu con rể đến mức phải chọn một đứa con rể mà ngày lẫn đêm đều đi ăn vụng bên ngoài. Tiểu Bảo nhà chúng tôi cũng không cần phải lấy một người cả nhân phẩm lẫn ngoại hình, gia thế như cậu. “

Trong giới thượng lưu ai lại không biết, Lam gia coi lời của vị Lam đại tiểu thư là thánh chỉ, là thánh chỉ a! Lam đại tiểu thư muốn trăng? Vậy ngay lúc ấy sẽ có ba vị muội khống đầu tiên xung phong lên lấy, lần lượt theo thứ tự là Lam thiếu chủ Lam Hàn Thần, anh họ Lam nhị thiếu gia Lam Hàn Liệt và anh họ Lam tam thiếu gia – Lam Hàn Minh. Sau đó tiếp theo sẽ đến vị Thủ tướng chính phủ cao quý và vị Lam phu nhân xinh đẹp. Lam Hàn Kì bày tỏ, cô thật đau đầu.

Trình Dĩ Hiên ói máu lần hai. Cái gì mà hắn đi “ăn vụng bên ngoài ngày lẫn đêm”? Rồi cả “nhân phẩm, ngoại hình, gia thế” hắn làm sao?

Lam Hàn Liệt và Lam Hàn Minh lúc này vừa bước vào sảnh. Hôm qua, hai người đã cấp tốc sắp xếp công việc và hẹn nhau ở sân bay quốc gia, chỉ hận không thể chạy nhanh về nhà mà gặp em gái yêu quý. Không nghĩ tới, vị hôn phu trên danh nghĩa Trình Dĩ Hiên lại lớn lối như vậy, quả thực là không coi ai ra gì!

Lam Hàn Liệt nhíu mi, nhìn Trình Dĩ Hiên: “ Trình thiếu gia, Tiểu Bảo nhà chúng tôi như thế nào cũng không cần cậu quan tâm. Hừ! “ rồi quay sang nhìn Lam Hàn Kì, thái độ chuyển biến nhanh hơn lật sách: “ Tiểu Bảo Bảo, em gái yêu quý của anh, sinh nhật vui vẻ… Quà cho em. Xem xem hợp không? Hừ! Đôi khuyên tai này ở đâu ra vậy, xấu quá, Tiểu Bảo Bảo vứt đi! Thứ rẻ tiền không xứng với bảo bối a…”

Phạm Thiên Tuyết: “….” Khuyên tai này là do cô ta chọn nha!

Lam Hàn Minh dĩ nhiên cũng không yếu thế, vội nói đúng kiểu tranh công: “ Tiểu Bảo à, em không cần phải gả cho ai hết. Mai này bọn anh nuôi. Ngoan. “ Nói rồi, xoa xoa đầu cô.

Lam Hàn Kì: “….” Hai vị “muội khống” này ở đâu ra vậy? Còn xoa xoa đầu cô nữa.

Không để Trình Dĩ Hiên biện minh, Lam Hàn Kì âm thầm vỗ tay, uống một ngụm rượu, ngẩng đầu lên mắt lóe vài tia gian manh: “ Hôm nay tuy là sinh nhật của tôi, nhưng Trình gia như vậy không nể mặt chủ nhà. Vậy thì chúng tôi cũng không cần nể mặt. Các vị khách quý, nhân tiện đây chúng tôi có điều tuyên bố luôn…. “

—oOo—

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN