Vạn Thần Hệ Thống: Mỗi Ngày Là Một Cách Giải Cứu Thế Giới - Chương 4: Tiểu bạch thỏ mau lại đây (4)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
131


Vạn Thần Hệ Thống: Mỗi Ngày Là Một Cách Giải Cứu Thế Giới


Chương 4: Tiểu bạch thỏ mau lại đây (4)


Hôm nay vừa đúng ngày học đầu tiên năm hai. Năm nhất thì nguyên chủ ở trong kí túc xá nhưng Lam Kì phát hiện, kí túc mình lại chung với Lưu Cẩn… Liền muốn dọn ra ngoài.

Cô không có muốn gặp nữ chủ. Đơn giản là vậy thôi. Cảm giác hít thở chung bầu không khí với kẻ không đồng nhất lý tưởng thì thật… khó chịu.

Lam Kì bước xuống xe, đánh giá kí túc xá một lượt. Khuôn viên sạch sẽ, công trình kiến trúc ổn. Không đến mức nào! Ừm… ít nhất thì cũng là trường đại học đứng đầu, không thể qua loa với kí túc xá của sinh viên được.

Cô đeo balo đi lên tầng thứ mười ba – tầng mà nguyên chủ ở.

“Xem ai xem ai đây? Thì ra là tiểu tam Lưu Cẩn!”

Vừa mới chạm chân vào phòng ở kí túc xá, Lam Kì đã nghe thấy một loạt âm thanh mắng nhiếc, khinh bỉ cùng chế giễu.

Xem ra tin tức ngày qua rất nổi, có lẽ là đầu đề… Hoặc bị ép đi xuống.

Cô bước vào lại càng gây sự chú ý của mấy bạn học.

“Hạ Đại tiểu thư? Cô hiền quá rồi!”

Tần Tử Di – nữ phụ số một, à không là số hai. Nữ phụ số hai nhíu mày nói, cười đầy mê hoặc: “Ha, Hạ Nhan, tôi không nghĩ có ngày Hạ đại tiểu thư cô bại dưới tay Lưu Cẩn đâu.”

Lam Kì không mặn không nhạt cười, nhanh chóng đánh giá qua vị Tần Tử nữ phụ số hai này: “Cảm ơn, Tần tiểu thư, cô cũng vậy.”

Tần Tử Di: “…”

Nói rồi chậm chạp bước qua. Tần Tử Di lại cho là Lam Kì muốn khiêu khích liền nhíu mày không vui, vẻ mặt cũng trở nên âm trầm đáng sợ.

Lam Kì thở dài, vị diện này không ổn chút nào.

[… Nếu ngài muốn thì vị diện sau sẽ ổn hơn.]

Ổn hơn là sao? Hệ thống, ngươi đừng úp úp mở mở! Bổn tiểu thư không thích chút nào hết.

[…] Đâu phải nó có lỗi.

Tốt, ngươi xem, ngươi xem, hệ thống nhà người ta tuy IQ thấp nhưng dễ thương! Còn ngươi, IQ đã thấp lại không đáng yêu chút nào! Thật muốn quăng ngươi đi. Hừ hừ!

[…] Nó muốn khóc, chủ nhân. Ô ô ô…

Tần Tử Di khoanh tay, mặt cứng đờ… tình địch lại khác lạ đến cô ta cũng không nhận ra. Đột nhiên ngơ người hỏi một câu, mặc kệ trong phòng vẫn có người.

“Hạ Nhan, cô bị bệnh sao?”

Mấy nữ sinh bát quái hóng chuyện cũng không khỏi che miệng cười duyên, bộ mặt “Tôi bát quái nhưng tôi vẫn xinh” khiến Lam Kì chỉ kém chút thổ huyết.

Lam Kì mặt không biến sắc nhìn Tần Tử Di: “À, tôi bị bệnh, tôi bị bệnh, tôi đây liền bị bệnh!”

Tần Tử Di: “…”

Lam Kì cô chơi đến phấn khích quá rồi, miệng lại nói tiếp: “Tôi bị bệnh nên tôi phải chuyển nhà. Tần Tử Di, chúc cô may mắn.”

Tần Tử Di lần này cáu thật rồi, “uy áp của nữ phụ số hai” rất nhanh tràn ra, giống như hận không thể giết chết Lam Kì.

Tần Tử Di tức giận, cáu quát to, “Cô ý có gì?”

Lam Kì bĩu môi, tay vẫn nhanh chóng thu dọn “tàn cục”, “Chính là tôi bị bệnh. Dọn ra ngoài ở.”

Tần Tử Di không khỏi sững người, không phải Lam Kì còn phải xử lí cái tiểu tiện dân Lưu Cẩn này sao?

“Ê, cô không định…”

Lam Kì dừng động tác, quay đầu lại nhìn Tần Tử Di, “A, Tiểu Di Di, hay là luyến tiếc trẫm?”

Tần Tử Di: “…” Cảm giác giống như có ngàn vạn con kiến chạy qua.

A, ớn lạnh quá! Cứu, cứu…

Tần Tử Di phồng miệng lại, “Ai cho cô gọi tôi thân thiết như thế! Mà tôi mới không để ý đến cô!”

Hừ, tôi với cô thân thiết vậy à?

Tần Tử Di trợn mắt, xách chiếc túi xách hàng hiệu mở mạnh cửa chạy ra ngoài. Lam Kì không khỏi buồn cười, Tần Tử Di cũng rất trẻ con, chỉ là bị hào quang nữ chủ làm hắc hóa thôi.

Cẩn thận suy nghĩ lại thì cũng không phải là hắc hóa, chỉ là muốn chứng tỏ sức hút mê người của mình.

[Giống cô.]

Cô cười mấy tiếng, tâm trạng tốt bồi thêm mấy câu: “Không phải, sức hút mê người của ta… Đâu cần phải chứng minh? Chỉ cần tùy tiện đứng đó thôi… Ừm… Người gặp người mê, hoa gặp hoa nở, thú gặp thú yêu…”

[Đại nhân, dừng dừng dừng…] Quá kinh tởm.

Lam Kì không cảm thấy thú vị, vứt Hệ thống sang một bên.

Mấy nữ sinh đi bên cạnh Tần Tử Di: “…” Mấy bạn học này coi chúng mình là không khí sao? Có cảm giác tâm hồn sinh sôi ra thêm một cái gì đó…

A, Nhan Nhan thật soái!

Lam Kì vẫy vẫy tay mấy bạn cùng phòng, làm động tác tiêu sái nhất mang theo đồ rời đi.

Bạn cùng phòng: “…” Hạ Nhan bạn học, sao bạn có gan đối đầu với Tần Tử Di bạn học vậy?

Không đúng, người ta là Hạ gia đại tiểu thư… Tuy so với Tần gia kém xa nhưng không có nghĩa là thân phận thấp kém. So với…

Nữ chủ đại nhân bị hai cái nữ phụ trực tiếp coi làm không khí: “…”

Thân là nữ chủ, Lưu Cẩn hoàn toàn không hiểu nhóm nữ phụ kia đang nói gì. Từ đầu đến cuối vẫn bày bộ mặt tiểu bạch thỏ kết hợp với dáng vẻ “Các bạn không nên cãi nhau như vậy, tớ sẽ sợ!”

Lam Kì không quên quay lại nhìn nữ chủ đang đứng một bên, cười ha hả mấy tiếng. Lưu nữ chủ giả tạo đến mức khiến cô nhớ tới một kẻ… Bạch – Liên – Hoa!

Nữ chủ đại nhân, cô sợ thì liên quan gì đến chúng tôi!

A, nữ chủ đại nhân sợ, nhóm nữ phụ lập tức phải sợ theo!

Lam Kì: “…” Lần sau không nên quay lại, tâm hồn ta sẽ bị tổn thương, đôi mắt thánh khiết vô song của ta sẽ bị chọc mù.

Lưu Cẩn dĩ nhiên là nhìn thấy Lam Kì quay lại, không khỏi âm thầm cắn môi. Lại nhìn thấy ánh mắt của Lam Kì mang theo vẻ kì lạ, mặt của cô ta không khỏi tối sầm lại.

Nãy bị Tần Tử Di sỉ nhục, giờ đến cả tiểu tiện nhân Hạ Nhan này cũng muốn quay sang chế giễu cô ta khiến cô ta rất tức giận!

Lưu Cẩn vẫn ghi hận vụ Hạ Nhan phá hỏng “chuyện tốt” của mình. 

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN