Vạn Thần Hệ Thống: Mỗi Ngày Là Một Cách Giải Cứu Thế Giới - Chương 7: Tiểu bạch thỏ mau lại đây (7)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
135


Vạn Thần Hệ Thống: Mỗi Ngày Là Một Cách Giải Cứu Thế Giới


Chương 7: Tiểu bạch thỏ mau lại đây (7)


Rốt cuộc thì Lam Kì không nói, Tần Tử Di không động, đến Lưu Cẩn cũng ngồi im, thân là nam chủ, Đới Uy tất nhiên sẽ nói chuyện trước.

“Hạ Nhan, tôi biết cô vẫn còn yêu tôi. Được rồi, là tôi phụ cô. Nhưng Cẩn Nhi không liên quan, tốt nhất cô không cần động vào cô ấy. Trừ phi cô muốn chết!”

Lưu Cẩn nghe thấy vậy, trong lòng là một mảnh ấm áp, không khỏi rúc rúc vào người Đới Uy.

Lam Kì: “…” Được rồi, bạn học nào vừa hùng hồn nói giữa đường giữa phố… Cái gì đó mà không gặp Đới tổng nữa? Giờ bày bộ dạng tình nhân tình tình tứ tứ ngọt ngọt cho ai xem!

Tần Tử Di từ đầu đến cuối vẫn không bày tỏ thái độ, chỉ im lặng ngồi uống sinh tố, lúc lại dùng điện thoại ngắm nhìn dung nhan của mình.

Hệ thống cảm thấy dù nó không có tam quan thật may mắn! Nếu có thì giờ này… tam quan nó cũng hỏng mất rồi! Nữ phụ thay đổi chóng mặt, giống như bị tẩy não đến hỏng rồi!

Vị diện này loạn rồi! Cứu…

Đới Uy giống như chưa phát giác được bất thường. Từ trước tới nay, Đới Uy rất có lòng tin vào sức quyến rũ của mình. Anh ta cảm thấy mình nói đúng tim đen của Lam Kì, rất nhanh lại mở miệng nói tiếp.

“Muốn sống thì bớt tìm phiền phức đi!”

Lam Kì suýt nữa thì sặc, nam chủ đại nhân, nói không biết ngượng a!

Đới Uy nhìn thấy vẻ mặt của Lam Kì, không khỏi khinh bỉ, quả nhiên, Hạ Nhan vẫn yêu anh ta. Cuối cùng vẫn chỉ là một nữ nhân lạt mềm buột chặt… có ai hoàn toàn thiện lương, trong sáng như Cẩn Nhi đâu?

Đới Uy nhìn sang Lưu Cẩn đang e lệ nép trong lòng, tâm lại mềm nhũn. Anh ta quay đầu, bá đạo ôm Lưu Cẩn dời đi.

Lam Kì cười mà như không cười, bộ dạng bình tĩnh có bấy nhiêu bình tĩnh: “Đới tổng, thanh toán a!”

Đới Uy: “…”

Lưu Cẩn: “…”

Tần Tử Di: “…”

Đới Uy cắn răng, mặt âm trầm thanh toán. Rõ ràng là không cho phục vụ sắc mặt tốt đẹp.

Phục vụ nằm không cũng trúng đạn: “…” Đẹp trai mà thần kinh.

Đến lúc thanh toán xong, Lam Kì và Tần Tử Di đều đã đi mất, chỉ còn lại Lưu Cẩn chờ anh ta. Tâm anh ta lại lần nữa mềm nhũn, không khỏi yêu thương Lưu Cẩn một cái.

Thì ra lại thêm một cái lạt mềm buột chặt Tần Tử Di nữa! Cuối cùng vẫn chỉ có Lưu Cẩn là trong sáng, thiện lượng thôi… thế nên, anh ta nhất định sẽ đối xử thật tốt với Lưu Cẩn.

Người qua đường: Đầu năm nay, nữ phụ nữ xứng nữ phản diện đều thích lạt mềm buộc chặt!

Người trong cuộc: Đầu năm nay, luôn có kẻ ảo tưởng!

“Hạ Nhan…”

“A, làm sao?” Lam Kì nghi hoặc nhìn người con gái đang bước về phía mình.

Tần Tử Di mặt hơi ửng đỏ nói với Lam Kì, “Hạ Nhan, cô có muốn hợp tác với tôi không?”

Lam Kì hơi nhíu mày, “Cô uống rượu?”

Tần Tử Di cười duyên mấy tiếng: “Khanh khách, uống có chút thôi mà! Cô muốn hợp tác với tôi không? Tôi thật sự là chân thành mời cô hợp tác…”

Lam Kì “a” một tiếng, “Vậy… mục đích? Tôi được gì?”

Tần Tử Di phì cười, bước chân có chút lảo đảo đi về phía Lam Kì: “Không có gì… Tần gia sẽ hợp tác với Hạ gia… Còn tôi, mục đích, rất thuần khiết! Hoàn toàn không ảnh hưởng đến cô, tôi chỉ muốn xem… Lưu Cẩn thảm hại là như thế nào!”

Lam Kì thoáng ngạc nhiên, vị Tần nữ phụ này sao lại dễ thỏa hiệp thế…

Quả như Lam Kì đoán, Tần Tử Di nói: “Với điều kiện, sống chết của Đới Uy… do tôi định đoạt!”

“Được thôi. Hợp tác vui vẻ.”

[Tinh! Chúc mừng Thần chủ hợp thành Liên minh “Oán nữ”]

Lam Kì: “…” Ta muốn hủy Liên minh! Nó sỉ nhục ta!

[Không có quyền hạn.]

[Mời Thần chủ tiếp tục cố gắng.]

“Hạ Nhan… Từ lúc nào… cậu đã không còn thích Đới Uy nữa?” Tần Tử Di miệng lẩm bẩm.

Cô phì cười: “Ha ha… Vốn đã không thích.” Cô lại không phải nguyên chủ. Mà nói, hiện tại, không phải nguyên chủ cũng hận anh ta đến chết đi sống lại sao?

Không để Tần Tử Di kịp hỏi gì thêm, Lam Kì đã kéo cô ấy đi, “Tần gia đúng không? Tôi đưa cậu về.”

Đột nhiên, Tần Tử Di cười: “Đừng, không cần đâu. A! Cầu vồng… Tôi muốn ăn kem cầu vồng!”

“Về nhà cô mà ăn kem.” Lam Kì lạnh nhạt nói, trong lòng đang nhớ đến mấy quyển sách ở Hạ gia.

Tần Tử Di lầu bầu nói, miệng chu ra: “Không được, cậu phải đi ăn cùng tôi.”

Lam Kì: “…”

Tần Tử Di lại không vui nói: “Tôi…”

Chưa nói dứt câu, Tần Tử Di ói hết ra người Lam Kì. Lam Kì ghét bỏ đẩy Tần Tử Di ra, lạnh nhạt nói: “Quan hệ của chúng ta là hợp tác. Không cần phải thân thiết như vậy.”

“Được rồi.” Tần Tử Di rầu rĩ cúi thấp đầu xuống, yên tĩnh để cô đưa về Tần gia.

Đến lúc về nhà, Lam Kì nhìn thấy Hạ Kiệt – em trai của nguyên chủ đang yên lặng ngồi đọc sách.

Nghe thấy tiếng động, cậu quay lại, vẻ mặt cứng ngắc hiện lên tia mềm mại: “Chị!” Là chị của cậu! Rất lâu rồi cậu chưa có được gặp chị!

Thực ra, Hạ Kiệt không thích Đới Uy. Bởi vì cậu biết, Đới Uy không có yêu chị cậu. Nhưng để chị cậu không hiểu nhầm, cậu vẫn luôn cho Đới Uy sắc mặt tốt. Không nghĩ tới, tên Đới Uy kia can đảm đến mức dám làm tổn thương chị cậu! Ngoài mặt không nói không nghĩa là trong lòng chị cậu không bị tổn thương. Cậu chỉ mong chị nghĩ thông suốt…

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN