Vạn Thế Vũ Thần - Chương 1
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
82


Vạn Thế Vũ Thần


Chương 1



Tạ Tử Hà cảm thấy lòng ngực mình đau nhói, tiếp nhận một lực đạo mạnh mẽ khiến thân thể hắn bay mạnh về sau, trên không trung phun ra một ngụm máu lớn rồi sau đó ngã người xuống đất, đầu nặng nề đập xuống.

– Tên bẩn thiểu! Mắt chó ngươi để đâu mà không nhìn thấy bổn thiếu gia?!

Hai mắt Tạ Tử Hà mơ hồ nhìn người đang mắng mình, đó là một thiếu niên tuấn tú, ngũ quan tương đối dễ xem, chỉ có điều lúc này đang rất dữ tợn nhìn hắn.

Trong não hải Tạ Tử Hà đau đớn nhảy ra một phần thông tin, thiếu niên này tên là Dương Hải Đường, tam thiếu gia của Dương gia Kim Lăng thành. Bình thường tính khí nóng nảy, cao ngạo khó gần, tuy nhiên với thân phận và địa vị thiên tài của mình, không một ai dám trêu chọc Dương Hải Đường gã.

Vừa rồi Tạ Tử Hà đang lom khom quét lá, vô tình đụng phải Dương Hải Đường, không kịp cho hắn nói một lời thì Dương Hải Đường đã nổi sùng một đấm đánh tới, một kích toàn lực của Luyện Khí tầng ba không phải một tên tạm dịch thường dân như Tạ Tử Hà có thể chống đỡ.

Dương Hải Đường nhìn thấy Tạ Tử Hà đầu toàn là máu mà cũng không đổi sắc, ngược lại càng thêm khinh thường. Hắn phất tay áo đi ngang qua Tạ Tử Hà, miệng hừ lạnh để lại một câu:

– Rác rưởi, lần sau còn chạm phải ta thì cẩn thận cái mạng chó của ngươi! Hừ, bực bội còn chưa hết lại gặp phải thứ bẩn thiểu này, thật xui xẻo

Dương Hải Đường trong miệng lầm bằm rồi thong thả đi xa khuất bóng, tựa hồ Tạ Tử Hà có chết thì gã cũng không bận tâm, đây căn bản là chuyện nhỏ nhặt không ai để ý đến.

Tạ Tử Hà lúc này hơi thở nặng nề, cảm thấy cơ thể càng ngày càng không ổn. Nội tâm lửa giận đùng đùng, xông thẳng cửu tiêu, hắn không cam tâm, vì sao cả đời ta chỉ làm nô dịch?! Vì sao kinh mạch của ta lại đứt đoạn chứ?!

Vì là một tên phế vật nên mới bị đám người này khinh thường, sống thua cả trâu chó, ta không cam tâm! Dương Hải Đường! Ta có chết thì cũng sẽ thành ma giết ngươi!

Nội tâm Tạ Tử Hà gào thét, hơi thở suy yếu dần, hai mắt cũng theo đó chậm rãi khép lại, dần dần trở nên mơ hồ.

Trong khoảnh khắc đó, tựa hồ hắn thấy thân ảnh một thiếu nữ như hoa như ngọc từ đằng xa chạy đến. Thiếu nữ như thiên tiên, đối với hắn khóc lớn, chạy đến ôm hắn vào lòng.

Trước khi ý thức mất hẳn, tầm mắt tối đen. Tạ Tử Hà nghe thấy bên tai thanh âm thiếu nữ nọ:

– Tử Hà đồ ngốc, huynh cố gắng lên, huynh không được chết!

Tiếp đó là một tràng tiếng khóc thương tâm.

. . .

Không biết qua bao lâu, Tạ Tử Hà cảm thấy thức hải đau nhức dữ dội, đầu đau như búa bổ, từng trận từng trận ký ức đan xen xuất hiện.

– Con mẹ nó quá đen đi!

Mặc dù không thể thấy được gì nhưng hắn vẫn nhịn không được mà chửi một tiếng.

Hắn vậy mà xuyên không rồi!

Tạ Tử Hà hắn cả đời quang minh lỗi lạc, trước nay làm việc không thẹn với lòng. Thế mà không ngờ chỉ trượt cầu thang nhẹ một cái, vậy mà lại xuyên không, còn là xuyên vào một tên tạp dịch vừa mới bị giết mới đau đó chứ. Lão thiên a, thiên lý ở đâu ra?!

Bất quá dù có than vãn thì chuyện cũng đã diễn ra rồi, Tạ Tử Hà cố gắng điều chỉnh hô hấp, sắp xếp lại từng mảnh ký ức hỗn loạn trong đầu.

Thế giới này có tên là Chân Vũ đại lục, đến chủ thân thể này cũng không biết nó rộng lớn bao nhiêu, hoặc có thể là vô tận?

Chân Vũ đại lục lấy võ vi tôn, nơi nào có người, nơi đó có giang hồ, chuyện thị phi trên giang hồ nhiều không sao kể xiết.

Mà thân thể này cũng trùng hợp có tên là Tạ Tử Hà, vốn là một thiếu niên nghèo mồ côi từ nhỏ, lớn lên ở Bồ gia thôn, cách Kim Lăng thành hơn mười dặm phía Nam. Từ nhỏ hắn đã say mê võ công, mong ước lớn nhất chính là trở thành một cao thủ võ lâm đại danh đỉnh đỉnh, phất tay một cái liền khiến hàng chục tên thổ phỉ phải ngã nhào Bái phục.

Một ngày nọ khi Tạ Tử Hà đến Kim Lăng thành bán củi kiếm chút ngân lượng, hắn vô tình nghe được tin Dương gia mở cửa chiêu mộ đệ tử ngoại môn. Dương gia là một trong tứ đại thế gia cường đại nhất Kim Lăng thành, có hơn ba trăm năm lịch sử hiển hách, trong gia tộc cao thủ tầng tầng lớp lớp, vô cùng bá khí.

Tạ Tử Hà kiềm lòng không được nên đã đi đăng ký xét hạch, chỉ có điều hắn không biết bản thân kinh mạch toàn bộ đều tắc nghẽn, thậm chính còn đứt đoạn.

Với cái thân thể phế vật này, hắn chỉ có thể trở thành đệ tử tạp dịch của Dương gia mà thôi. Nhưng dù là đệ tử tạp dịch thì hắn vẫn được ban phát cho một quyển công pháp cơ bản, như thế đối với Tạ Tử Hà khi đó là quá đủ rồi.

Cho nên chủ thân thể này đã không suy nghĩ nhiều mà Chương 1.2 : Thiếu niên quét rác

lựa chọn trở thành đệ tử tạp dịch của Dương gia.

Bất quá, vì không thể tu luyện võ công cho nên Tạ Tử Hà trở thành một kẻ mà ngay cả những tạp dịch khác cũng xem thường, nhẫn nhục suốt ba năm ròng, năm nay đã mười chín tuổi mà vẫn còn kiếp thấp hèn.

Nếu nói Dương gia người có quyền lực nhất là Thái thượng trưởng lão thì người thấp kém ở tầng chót nhất chính là Tạ Tử Hà!

– Hay lắm ông trời, bất hạnh đến không còn gì bất hạnh hơn!

Tạ Tử Hà trong lòng thầm mắng số phận đen đủi, hắn cũng đọc tiểu thuyết xuyên không đó chứ, người ta xuyên không, không làm công tử thiếu gia thì cũng là đệ tử tông môn, chỉ có điều toàn bộ đều bị phế, sau đó cơ duyên liên tục ập đến để lần nửa ngẩng đầu, trở thành nhân vật chính trong thiên địa.

Cơ duyên a! Hắn cũng là xuyên không, chắc chắn phải có cơ duyên chứ?!

Tạ Tử Hà chậm rãi mở mắt ra sau đó liếc nhìn một vòng, lúc này bên ngoài trời đã tối, hắn nhận ra bản thân đang nằm trong phòng tạp dịch của mình, đương nhiên cái phòng không có điểm gì tốt, ít nhất vẫn còn cái giường là nguyên vẹn, mái ngói bên trên nhìn lên liền thấy trời đêm lắp lánh.

Tạ Tử Hà hít sâu một hơi, hắn hơi nhướng mày, sờ lại vết thương trên ngực, một đấm đó ít nhất cũng phải khiến ngực hắn phù tím mới phải, vì sao không có cảm giác gì?

Cảm thấy khác thường, Tạ Tử Hà nương theo ánh trăng xuyên qua mái nhà mà vạch áo ra xem, lập tức hắn kinh ngạc phát hiện vết thương trên ngực rõ ràng không có, ngược lại còn vô cùng rắn chắc!

Có quỷ rồi!

Tạ Tử Hà trợn mắt, bất quá vui mừng không lâu thì hắn lại thở dài một hơi, cơ thể có biến đổi một chút thì cũng có ích gì, kinh mạch tắc nghẽn thì trước sau cũng không thể luyện công được.

Không biết có phải là thật hay không nhưng Tạ Tử Hà luôn cảm thấy thật sâu trong tâm khảm luôn tồn tại một ý niệm mãnh liệt nào đó chưa tiêu tán, khiến cho hắn vô cùng khó chịu.

– Có phải ngươi không cam lòng cứ như vậy chết đi?

Tạ Tử Hà chau mày, nhìn lại cuộc đời thân thể này, chịu bao nhiêu là uất ức, cuối cùng bị Dương Hải Đường tiện tay giết chết, hỏi sao không cam lòng?

Tạ Tử Hà xiết chặt nắm tay, bản thân hắn cũng không cam lòng! Hắn không muốn mình suốt đời là phế vật, đã bất hạnh xuyên không, hắn không muốn lại tiếp tục gánh chịu bất hạnh của thân thể này, ôm chịu uất hận mà yên lặng sống đến cuối đời!

Thiên hạ này rộng lớn, giang hồ như nước, muôn màu muôn vẻ, hắn không cam tâm nhân sinh cứ như vậy làm một tên tạp dịch thấp hèn cả đời!

Tạ Tử Hà cắn răng, ngày mai hắn quyết định sẽ trốn đi, thiên hạ rộng lớn như thế, chẳng lẽ không có y sư nào có thể chửa trị kinh mạch tắc nghẽn sao?

– Ngươi yên tâm, thân thể này cũng là của ta, mối thù đoạt mạng quyết không đội trời chung!

Tạ Tử Hà trong tối gằn giọng, ngay khoảnh khắc lời hắn vừa dứt, hắn cảm thấy linh hồn mình bỗng trở nên nhẹ nhàng không ít, ý niệm trong tâm khảm cũng chậm rãi phai tàn.

Đúng lúc này, trong đầu Tạ Tử Hà bỗng vang lên một thanh âm thiết huyết vô tình:

– Hệ thống Vũ Thần kích hoạt thành công! Ban thưởng một lần ngẫu nhiên rút thưởng công pháp, một lần triệu hoán thần binh! Ban thưởng gói quà tân thủ: cải tạo thân thể hoàn mỹ, ban thưởng thể chất Ngũ Hành Âm Dương Thể!

Không gian yên lặng, chỉ còn nghe thấy tiếng thở nặng nề, Tạ Tử Hà triệt để sững người, qua ba hơi thở hắn mới hồi phục tinh thần, nội tâm kịch liệt kích động, mừng rỡ như điên!

Tạ Tử Hà ngẩng đầu cười thật to, thanh âm tiếu ngạo thật lâu không dứt, bao nhiêu uất ức thống khổ cũng theo tiếng cười mà tan biến.

Đến rồi a, cơ duyên đã đến rồi, thời đại của ta đã đến rồi, hệ thống Vũ Thần nghe thật oai phong làm sao, nếu hắn không nghe lầm thì hệ thống tựa hồ đã tái tạo lại cơ thể của hắn, cho nên cơ thể mới có thể rắn chắc hoàn mỹ như vậy, không còn một vết thương.

– Ý ngươi là kinh mạch cũng đã khôi phục?

Kích động qua đi, Tạ Tử Hà cẩn thận hỏi lại, kinh mạch đối với bất kỳ một võ giả nào cũng đều vô cùng quan trọng.

– Tám đại kinh mạch trong cơ thể chủ ký sinh bao gồm Đốc mạnh, Nhâm mạch, Đới mạnh, Âm kiểu mạch, Dương kiểu mạch, Âm duy mạch và Dương duy đều được đả thông, thành tựu tương ứng 30 năm luyện công đổi được! Tuy nhiên kinh mạch còn nhỏ bé, cần phải tu luyện để kinh mạch cường đại bạo phát lưu thông mạnh mẽ hơn!

Tạ Tử Hà hai mắt loé sáng tinh quang, kinh hỉ khôn nguôi, tám đại kinh mạch chỉ trong chớp mắt đều được đả thông, chân khí vận chuyển như nước chảy mây trôi, chiêu thức càng thêm hữu lực! Tạ Tử Hà cảm giác lúc này thoải mái phấn chấn, ngũ quan hữu thần, cơ thể vô cùng thư sướng.

Cao thủ so chiêu, muốn phân cao thấp thì xem ai vận chiêu thành thục hơn, chân khí kẻ nào cường đại hơn!

Không ngờ Tạ Tử Hà lúc này đã đả thông toàn bộ tất cả kinh mạch, thành tựu này giống như hệ thống nói, người khác muốn thành công phải hao tổn ba mươi năm!

Một cái chớp mắt bằng người khác cực khổ ba mươi năm, nếu để người trong giang hồ biết được, nhất định sẽ ghen tức mà bằm thây hắn ra!

Bất quá thời điểm này chân khí trong người Tạ Tử Hà căn bản không có nổi một điểm, tạm thời chưa thể bộc lộ ra được ưu điểm gì.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN