Vạn Thế Vũ Thần - Chương 3
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
101


Vạn Thế Vũ Thần


Chương 3


Chương 3 : Thanh Long Yểm Nguyệt Đao

Dẹp suy nghĩ qua một bên, Ngàn Chén Không Say có thể vĩnh viễn gia tăng nội lực khi uống rượu dễ dàng như vậy, không ngờ chỉ có Huyền phẩm thượng giai, nhất định phải có chỗ bất lợi của nó.

Tỉ như gia tăng rất ít nội lực? Điều này cũng có thể, bất quá góp gió sẽ thành bão, Tạ Tử Hà cũng không hề cảm thấy phiền muộn.

Hơn nữa hắn để ý thấy một điểm, Ngàn Chén Không Say không có giới thiệu có bao nhiêu tầng, chỉ có ghi bên cạnh kinh nghiệm cần để thăng cấp mà thôi, phải hay chăng nó không có giới hạng tầng thức?

Bên trong bóng đêm, Tạ Tử Hà kéo lên nụ cười tà dị, tâm tình vô cùng bành trướng.

Tất cả chỉ việc thử sẽ biết mà thôi, nghĩ ngợi cũng không có ích lợi gì. Tạ Tử Hà đối với hệ thống ra lệnh:

– Dùng một lần triệu hoán thần binh đi!

Lời này vừa nói ra, trong lòng Tạ Tử Hà không ngăn nổi cơn kích động, thần binh hai chữ đủ sức hấp dẫn chúng nhân sĩ võ lâm khắp thiên hạ!

– Lưu ý, thần binh triệu hoán năm phần được lấy đến từ tiểu thuyết võ hiệp của chủ ký sinh, năm phần còn lại là thần binh của hệ thống, có thể mua được ở Tinh Nguyên thương điếm. Bắt đầu triệu hoán thần binh!

– Hiểu rồi, triệu hoán đi

Kinh Tịch Đao!

Hỏa Lân Kiếm!

Tuyết Ẩm Đao!

Tuyệt Thế Kiếm!

Đồ Long Đao, Ỷ Thiên Kiếm!!

Tạ Tử Hà trong lòng âm thầm kêu gào, gọi ra một số thần binh mình ấn tượng nhất. Hắn chắc chắn triệu hoán thần binh cũng sẽ giống như rút thưởng công pháp, tất cả đều được tăng cấp uy lực.

Ở Chân Vũ đại lục, trang bị vũ khí cũng có phân chia đẳng cấp, tương tự như võ học, Thiên Địa Huyền Hoàng tứ đại phẩm chất cũng được dùng lên khí trang.

Trong ký ức của Tạ Tử Hà, từ lúc hắn còn thơ ấu đến bây giờ, hắn chưa từng nghe qua trên giang hồ xuất hiện thần binh Thiên phẩm! So với công pháp, thần binh độ quý hiếm cũng chỉ kém có một điểm!

Không đến ba hơi thở, hệ thống liền mang theo lãnh giọng hô lớn:

– Chúc mừng chủ ký sinh triệu hoán đến Thần khí Thanh Long Yểm Nguyệt Đao, chiến lực bạo thăng, đạt 8.072 điểm!

Không đợi Tạ Tử Hà kinh ngạc, hắn còn chưa kịp biến đổi sắc mặt thì hệ thống bỗng nhiên nói tiếp:

– Nhưng do chủ ký sinh chưa thể sử dụng Thần khí Thanh Long Yểm Nguyệt Đao cho nên chiến lực giảm mạnh, lực chiến bạo tiêu, còn 72 điểm!

Đậu phộng!

Tạ Tử Hà há mồm, trong đầu suy nghĩ không bắt kịp tình huống, cái khỉ gì mà vừa bay lên trời lại rớt xuống đất rồi?

Thanh Long Yểm Nguyệt Đao nghe tên còn quen như vậy, chỉ là hắn không nhớ nổi thần binh này là của ai sử dụng, hình dáng thế nào còn chưa thấy qua. Tạ Tử Hà hơi khiếu mi hỏi hệ thống:

– Triệu hoán rồi nhưng thần binh đâu?

Đối với câu hỏi của hắn, hệ thống chỉ đơn giản đáp một câu:

– Rất nhanh!

Hệ thống nói càng để cho hắn mông lung, ý này là gì? Nhưng ngay sau đó Tạ Tử Hà bỗng nhíu lại mày kiếm, lóng tai lắng nghe, thật cao trên khoảng không tiểu viện của hắn, tựa hồ đang truyền đến tiếng xé gió rít gào, kèm theo đó là một uy áp nặng nề lấy tốc độ sét đánh giáng xuống, uy áp khủng bố đến nổi khiến cho hắn khó thở, vừa huyết tanh vừa trầm ổn, tựa như ma đao trảm qua vạn người!

– Không phải đó chứ?

Đồng tử Tạ Tử Hà co rút, chẳng lẽ là Thanh Long Yểm Nguyệt Đao đang đến, tư thế này là muốn đánh sập nhà hắn đây mà, không khéo còn mất luôn cả tính mạng!

Không dám chần chờ, Tạ Tử Hà vội vàng rời giường, sau đó cấp tốc hướng cửa sổ phóng người ra ngoài, hưởng ánh trăng đêm, Luyện thể tầng hai khiến cho hắn cử động rất nhanh.

Hắn vội vàng nhìn lên, đồng tử lập tức co rút lại. Chỉ thấy một thanh trường đao mang theo thanh khí quấn thân đang phá không lao xuống.

Oanh!

Chớp mắt, trường đao phá vỡ mái viện của hắn sau đó đâm mạnh vào đất, cuồng phong theo đó phát ra kịch liệt, thổi bay bàn ghế va tường gãy nát, cuồng phong ập tới, Tạ Tử Tà thậm chí không thể trụ vững mà liên tục bại lui.

Trong lòng hắn nhắc lên kinh hài đảo lãng, đồng thời vô cùng kinh hỉ.

– Khoa trương như vậy!

Tạ Tử Hà cảm thán, cũng may cái tiểu viện tồi tàn của hắn cách xa các khu đình viện của Dương gia rất xa, thanh thế vừa rồi có thể sẽ không bị phát hiện.

Nhưng Tạ Tử Hà là người có tính cách cẩn thận, làm việc mười phần chắc chắn, nếu để người khác phát Thanh Long Yểm Nguyệt Đao tồn tại, với thực lực hiện tại, hắn nhất định sẽ không giữ được nó, thậm chí ôm lấy họa sát thân.

Trước tuyệt thế thần binh, mạng người không đáng giá!

Điều chỉnh lại hơi thở, Tạ Tử Hà chui vào cửa sổ, chậm rãi tiến về Thanh Long Yểm Nguyệt Đao đang lừng lững giữa nhà.

Giờ thì không cần đèn đuốc gì nữa, mái nhà đã bị đánh một lỗ lớn, ánh trăng nhu hòa nương theo đó gọi xuống, ôn nhu ôm lấy Tạ Tử Hà cùng trường đao bên trong. Dưới ánh trăng đêm, Thanh Long Yểm Nguyệt Đao yên lặng tản mát ra thanh khí đẹp mắt, vô cùng tà dị.

Hắn đưa tay bắt lấy thanh khí, nhưng thanh khí tựa hồ như không tồn tại, tay hắn bắt vào liền như nắm vào hư không, thanh khí như vũ vẫn uyển chuyển lay động. Tạ Tử Hà mười phần thích thú, thế giới này cũng tương tự như Trái Đất, một thanh binh khí có thể hư không tản ra luồng khí lục sắc như vậy, ai nhìn mà không kinh ngạc, quá mức kỳ dịu.

– Tốt cho một thanh thần đao!

Tạ Tử Hà ca thán, hai mắt không rời khỏi Thanh Long Yểm Nguyệt Đao, hoàn toàn trầm mê trong đó.

Thanh Long Yểm Nguyệt Đao là một thanh trường đao có cán dài một bộ hơn, lưỡi đao ba xích, tổng thể dài hơn hai mét, cao từ chân đến đầu của hắn. Thân trường đao có một đầu chân long hoàng kim uống lượn từ chân đến ngọn, long khẩu mở lớn ngậm lấy lưỡi đao, uy vũ bất phàm.

Bên trên lưỡi đao có điêu khắc hoa văn chân long tung hoành, sát khí nồng nặc cũng từ lưỡi đao mà ra, kết hợp cùng thân đao một chỗ, Thanh Long Yểm Nguyệt Đao muốn bao nhiêu uy vũ liền có bấy nhiêu uy vũ!

Tạ Tử Hà thậm chí có cảm tưởng Thanh Long Yểm Nguyệt Đao này đã giết qua vạn người, sát khí từ lưỡi đao đã tích tụ ngưng thành thực chất, kết hợp thêm uy áp từ thân đao truyền ra, Tạ Tử Hà đến hô hấp cũng vô cùng khó khăn.

Chí bảo! Thần binh!

Mặc dù chật vật nhưng Tạ Tử Hà vẫn không ngăn nổi kích động, trong ký ức, hắn chưa từng nghe qua thần khí có thể tản ra lục sắc khí quang và uy áp nặng nề cũng như sát khí đậm đặc như vậy!

Tuyệt đối là thần binh thiên hạ chỉ có một!

Nhìn thấy Thanh Long Yểm Nguyệt Đao uy vũ bất phàm như vậy, Tạ Tử Hà không kiềm lòng được vươn tay nắm lấy, hắn bài ra nụ cười hưng phấn, sau đó dùng sức nâng lên. Bất quá ngay sau đó hắn liền mở to mắt bất khả tư nghị.

Nhắc không lên?

Thanh Long Yểm Nguyệt Đao này đoán chừng chỉ có năm mươi cân, trường đao thông thường cũng chỉ nặng hai mươi cân mà thôi, lại thêm hắn là Luyện thể tầng hai có thể nâng đến một trăm cân, vậy mà nhắc không lên?

Tạ Tử Hà khẽ nhíu mày, hai tay nắm lấy Thanh Long Yểm Nguyệt Đao, sau đó tập trung toàn bộ sức mạnh rồi lập tức vung toàn lực nâng lên.

– Lên!

Tạ Tử Hà cắn răng gầm nhỏ, liên tục phát lực đến trán nổi gân xanh, mặt dồn máu đỏ, hai bắp tay bên trong áo thô căng cứng thắt chặt.

Đối với Tạ Tử Hà nổ lực, Thanh Long Yểm Nguyệt Đao vẫn như cũ không nhúc nhích, lừng lững không hề nhắc lên dù một chút, lưỡi đao nửa phần đâm vào đất.

– Chết tiệt

Tạ Tử Hà buông tha vận sức, miệng thở hổn hển, cả người mệt mỏi hạ xuống giường.

Cái trường đao này quá nặng, ít nhất cũng phải hơn năm trăm cân! Không biết là dùng tài liệu gì để luyện thành, người muốn sử dụng nó, không thể dùng ngoại lực mà phải dùng nội lực bù đắp thêm.

– Hệ thống, đao này là thứ gì mà nặng như vậy?!

Tạ Tử Hà đảo mắt nhìn đầu hoàng kim long quấn quanh thân Thanh Long Yểm Nguyệt Đao, hướng hệ thống hỏi.

Đối với câu hỏi của hắn, hệ thống bỗng đưa đến một bảng biểu liệt:

“Thanh Long Yểm Nguyệt Đao”

“Phẩm chất: Thiên phẩm”

“Thanh Long Yểm Nguyệt Đao là bảo đao bản mệnh của Quan Thanh Đế, Quan Vân Trường – Quan Vũ thời kì tam quốc, trảm qua vô số tướng lĩnh, đoạt mạng hàng vạn kẻ thù. Thông qua hệ thống gia tăng uy lực, Thanh Long Yểm Nguyệt Đao nặng đến một vạn hai nghìn cân, chém sắt như chém bùn, thần khí thanh sắc tản ra có lực sát thương sắt bén trong phạm vi một trượng, sát khí từ đao có thể chấn nhiếp tất cả người cùng cảnh giới của chủ ký sinh.

Muốn sử dụng dễ dàng, không phải Vũ Vương, tuyệt không thể huy động”

Một vạn hai nghìn cân?!

Tạ Tử Hà trừng mắt thật lớn, tưởng mình đã nghe nhầm. Con người thật sự có thể nâng được mười hai nghìn cân sao? Hắn từng đọc qua vô số tiểu thuyết tiên hiệp, chủ giác bên trong có thể dời non lắp bể chỉ một cái phất tay.

Nhưng Chân Vũ đại lục lấy võ vi tôn, làm gì có tu tiên?

– Chủ ký sinh nếu nội lực đủ cường đại, hết thảy đều có thể làm được!

Hệ thống tựa như nghe được tiếng lòng của hắn nên truyền đến câu nói.

– Được rồi, không nói đến chuyện đó, hệ thống ngươi không có cách nào che dấu thứ này đi sao?

Tạ Tử Hà đổi sang vấn đề khác.

Thanh Long Yểm Nguyệt Đao không ngoài dự liệu chính là Thiên phẩm thần binh, càng là Thiên phẩm càng cần phải che dấu. Tạ Tử Hà không muốn bản thân bị cả giang hồ truy sát đâu.

Bây giờ đau đầu nhất là làm sao nhắc nó lên để cất dấu đây?

– Chủ ký sinh có thể dùng vải trắng đem Thanh Long Yểm Nguyệt Đao băng lại, hệ thống sẽ xem như chủ ký sinh không có tiếp xúc Thanh Long Yểm Nguyệt Đao để chủ ký sinh có thể nhẹ nhàng nhắc nó lên, đương nhiên chủ ký sinh nếu có chủ ý công kích, Thanh Long Yểm Nguyệt Đao sẽ không có tác dụng gì, tựa như một thanh gỗ mà thôi, trừ khi chủ ký sinh giải khai băng vải!

– Như vậy cũng được?

Tạ Tử Hà hai mắt sáng lên, trong lòng thầm hô hệ thống quả nhiên biết thương người. Hắn vội vàng chạy đến tủ tre cạnh giường, bên trong lấy ra một cuộn băng vải vô lớn.

– May mà vẫn còn vải băng vết thương!

Không để thừa một khắc nào, hắn vội vàng quấn vải thô từ góc đến mũi đao, riêng phần mũi bị đâm xuống đất hắn phải tốn nửa nén nhang mới đào bỏ được.

Sau khi băng kỹ càng Thanh Long Yểm Nguyệt Đao, nó tựa hồ mất đi chỗ dựa liền lập tức cấp tốc ngã xuống, Tạ Tử Hà chấn kinh, vội vàng đưa tay bắt lấy.

Nhưng hắn lập tức bị bất ngờ, trường đao mười hai nghìn cân không ngờ nằm gọn trong tay hắn, nhẹ không đến năm cân.

– Đây rồi

Tạ Tử Hà ngẩn đầu cuồng tiếu, đem Thanh Long Yểm Nguyệt Đao múa trọn một vòng rồi mới tìm miếng vải cột vào lưng, thậm chí còn cao hơn hắn một cái đầu.

– Mặc dù vải trắng che hết không thể thấy uy vũ, nhưng ngươi chính là chí bảo chủ bài của ta!

Dưới ánh trăng đêm, Tạ Tử Hà bày ra nụ cười tà dị nói thầm.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN