Ba Bác vẻ mặt không biểu tình, những ngón tay nắm trên thành đá trắng bệch lại làm bại lộ tâm trạng chân thực của hắn. Thống lĩnh thành Ca bỗng nhiên phát hiện cái gì đó, chỉ vào quân địch đang cưỡi ngựa tới, nói: “Ba Bác tướng quân, ngài nhìn lá cờ lớn bên kia!”
Ba Bác tập trung nhìn, lúc này mới nhận ra lá cờ chủ soái dẫn đầu không phải là biểu tượng cờ của Hoàng Lăng, Đó là một lá cờ có sừng nhọn được trang trí bằng lông vũ, trên đó có một chữ “Đông” lớn, hắn ta giật mình hô lên một tiếng, cố nghiêng người cúi xuống nhìn rốt cuộc ai ở dưới đó.
“Đó là cờ chiến của ai?” Đông chính là họ của hoàng thất Cảnh Triều, chủ soái của địch rõ ràng là hoàng thân quốc tích.
“Cái này… Thuộc hạ không biết.”
Ba Bác híp mắt nhìn người khoác lên mình bộ giáp vàng ngồi trên ngựa được bao quanh bởi những binh sĩ, sờ đầu trọc của mình suy nghĩ một hồi, hắn ta cũng chưa từng nghe qua hoàng thân quốc tích của Cảnh Triều có vị tướng tài nào, huống hồ nhìn từ xa hấn ta chỉ thấy được chân tay mảnh khảnh của đối phương, chẳng nhẽ là… “Phía sau hắn, chính là quân Ly Thiện?”
“… Đúng vậy.” Quân sư đứng bên cạnh nhíu mày. Đội quân đó không thua gì đội kỵ binh lớn mạnh mà Khắc Mông vẫn luôn tự hào, đội quân như vậy Cảnh Triều cũng chỉ có duy nhất một đội quân Ly Thiện của Hoàng Lăng.
“Tốt!” Ba Bác tâm trạng chồng chất đập một cái thật mạnh lên tường thành, “Mở cửa thành, nghênh chiến!”
“Tướng quân?” Quân sư giật mình. Không phải tối qua đã thảo luận xong xuôi hết rồi sao, phòng thủ nghiêm ngặt, chờ đợi đại công tước nhân lúc loạn lạc trở về rồi tính toán sau?
“Tên nhóc lông vàng, vừa nhìn qua là biết thằng nhóc này đến là muốn lập công, cũng không biết tên nhóc đó đã làm gì mà có thể khiến Hoàng đế Cảnh Triều yêu thích đến độ giao cho hắn làm chủ soái, nhưng đây lại là thời cơ cho chúng ta đại phá quân Ly Thiện.” Ba Bác giơ tay lên, “Phân phó xuống, điều chỉnh quân ngũ, nghênh địch!”
“Tướng quân, việc này cần bàn bạc kỹ hơn, thân phận của chủ soái bên địch không rõ ràng, tuyệt đối không thể khinh địch chủ quan, chúng ta vẫn nên chờ tin tức của đại công tước.”
“Càng đợi, tính mạng của đại công tước càng khó giữ. Nếu như chủ soái là Hoàng Lăng, ta còn có thể kiêng kị ba phần, bây giờ người đến là một tên vô danh tiểu tốt, ta phải sợ cái gì? Đợi ta một đao chặt đầu của hắn xuống, lập tức quân Ly Thiện sẽ như rắn mất đầu!” Ba Bác thầm nghĩ nếu có thể phá được quân Ly Thiện, với số binh lính và mấy vị tướng tài hắn hiện có, có thể quay về giết cả thành Vân Châu, cứu đại công tước trong lúc nguy nan.
Chủ ý của hắn đã quyết, cầm đao chạy xuống tường thành.
“Tướng quân!”
Đông Tinh Thần người khoác giáp vàng ngồi trên bạch chiến mã, bên hông đeo một thanh kiếm dài toàn thân đen tuyền không vỏ, uy phong lẫm liệt. Hắn nhìn chằm chằm cổng thành ra lệnh cho tướng sĩ dàn trận, vững như núi Thái Sơn.
“Vương gia, xem ra cái tên rùa đen rụt đầu này bị dọa không dám ra ngoài, hay là chúng ra dùng xe dương trần công phá cổng thành xông vào.” Ngưu Chính thúc ngựa tiến lên, đưa ra ý kiến của mình. Xe dương trần là loại vũ khí chuyên dùng để công thành, xe chở đầy vôi và củi, cối xay gió dùng để thổi vôi và khói bụi vào trong thành, binh sĩ trong thành sẽ không chịu được khói bụi mù ập tới mà né tránh lùi về sau, binh sĩ công thành có thể thuận lời leo lên tường thành.
“Đợi thêm một lúc, bản vương liệu trước tên Bác Ba kia chắc chắn sẽ ra ngoài thành ứng chiến.”
Lời còn chưa dứt, cánh cổng lớn của thành Ca vang lên một tiếng động lớn chậm rãi mở ra, bụi bay lên khắp nơi, theo tiếng lệnh kèn nổi lên, những binh sĩ hung hăn tàn bạo Khắc Mông mặc giáp thú xuất hiện trước mặt đại quân Cảnh Triều, dẫn đầu là tên tướng quân chinh chiến phía Nam Ba Bác. Hắn ta mặc chiến giáp, tay cầm đại đao, đầu mũi đao chĩa về phía Đông Tinh Thần, “Thằng nhóc lông vàng kia từ đâu tới, dám ở trước mặt gia làm càn!”
Đông Tinh Thần cười ha ha, “Nhát gan như bọn chuột nhắt, bản soái còn đang nghĩ rằng có phải ngươi không dám ra tìm cái chết không.”
“Má!” Ba Bác trợn mắt lên nhìn, “Gia gia ta ra nhất định sẽ đánh một trận sống còn với ngươi!”
Đông Tinh Thần cười lạnh chậm rãi lớn tiếng nói: “Ngươi, không, xứng!”
Ngữ khí khinh miệt đó khiến máu nóng trong người Ba Bác sôi sùng sục, hắn giơ cao đại đao, tức giận gào to: “Các dũng sĩ, giết, giết sạch bọn chúng, nhất định phải đánh hạ thành Vân Châu!”
“Giết —–”
Tiếng trống trận rung trời cùng với những tiếng kèn vang vọng xuyên qua đám mây của hai bên vang lên khi giao đấu, hàng ngàn mũi tên bay lên không trung, Đông Tinh Thần phóng ngựa dẫn đầu quân Ly Thiện, đại quân theo đội hình mũi tên tiến lên nghênh địch.
“Keng!” Đại đao cùng với trường kiếm va chạm nhau kịch liệt trong không trung, tiếng va chạm vang lên kèm theo ánh lửa khi sắt ma sát nhau.
Ba Bác quay đầu nhìn về phía Đông Tinh Thần cản một đao của mình, hắn ta không ngờ thằng nhãi ranh này lại có lực cánh tay khỏe như vậy!
Đông Tinh Thần liếc nhìn người trước mặt một cái, người này mặc dù đần độn, nhưng lại có sức lực hơn người.
Ba Bác một lòng muốn giết Đông Tinh Thần nhằm nhiễu loạn sĩ khí của binh lính Cảnh Triều, quay đầu ngựa hướng về người mặc áo giáp vàng định phóng tới, bất ngờ một tên võ tướng từ bên cạnh phóng tới, một đôi xích chùy mang theo gió đập thẳng về phía quả đầu trọc của Ba Bác, “Lão Ngưu đến đây!”
Ba Bác tránh được một đòn hiểm, lập tức giao chiến với người vừa đến.
Đông Tinh Thần không hề để ý đến một màn này, thúc ngựa về phía trước, một kiếm dứt khoát gọn gàng đâm thẳng vào nguc của tên kỵ binh lao đến, xoay người chém giết binh lính Khắc Mông đang cầm giáo chạy về phía này, máu tươi lập tức bắn lên bộ giáp vàng. Giản Hề Hành theo sát phía sau, dùng lá cờ đâm vào bụng tên địch đang phóng tới.
Từ trước đến nay kỵ binh luôn là niềm tự hào của tộc Khắc Mông, thân binh của Nỗ Nhi Linh lại là một đội mã quân đã ra vào biết bao nhiêu trận chiến, xung quanh Khắc Mông có rất nhiều tiểu quốc, tất cả đều bại dưới móng ngựa của đội kỵ binh này. Mặc dù quân Ly Thiện có đội kỵ binh tinh nhuệ, nhưng Đông Tinh Thần lại điều bộ binh lên nghênh chiến với đội quân tào bạo này. Bộ binh của quân Ly Thiện chia ra ba người một nhóm, một khiên chắn, một đao và một cung tiễn, họ tiến quân như thường lệ, dưới gót sắt của địch, bọn họ trong hoàn cảnh nguy hiểm cũng không hề run sợ. Một người chống cự từng đợt tấn công mạnh mẽ của địch, một người cầm trường đao dùng sức chém về phía ngựa, một người nhân cơ hội bắn ngã người trên lưng ngựa, không bao lâu chiến mã đau đớn hí lên một âm dài vang khắp bốn phía, ngựa trên trận chiến đại loạn.
Nhưng dù sao đây cũng là đội quân Nỗ Nhi Linh tự mình huấn luyện, một người có thể địch mười mãnh sĩ thảo nguyên, cho dù trận địa có loạn, nhưng cũng rất nhanh nhẹn lập tức nhảy lên, bỏ ngựa chiến một mình xông pha vào chiến trường đẫm máu.
Một trận ác chiến chính thức mở màn, khắp nơi đao kiếm va chạm, máu thịt đổ xuống.
Chém giết một hồi lâu, Đông Tinh Thần toàn thân nhuốm máu cảm thấy thời cơ đã đến, ra hiệu cho Giản Hề Hành theo sau mình trái phải treo cờ đổi trận, Giản Hề Hành nhận lệnh, tay cầm chiến kỳ ra hiệu lệnh phất trái phất phải. Tướng lĩnh hai bên trái phải nhận được lệnh, lập tức chỉ huy quân đội hét lớn xông về phía trước.
Ngay trước thời khắc chém giết này xảy ra, đại quân ở hậu phương đang nghiêm chỉnh chờ lệnh, Hoàng Lăng đứng trên trạm canh gác, híp mắt nhìn về phía chiến trường xa xăm từng bóng người dầy đặc đang chạy, thấy hai cánh quân đang nhanh chóng chạy hết sức về phía trước, dần dần tạo đội hình, không khỏi chăm chú nhìn một hồi.
Vạn Phúc cũng mặc một bộ chiến giáp đi theo kế bên, cố gắng muốn nhìn rõ xem chủ tử ở đâu, là người nào trong đám người ở dưới, trong lòng bắt đầu lo lắng, đao kiếm không có mắt, cầu trời cầu phật phù hộ chủ tử bình an. Tối hôm qua hắn thỉnh cầu chủ tử để hắn đi theo bên người, lại bị chủ tử quả quyết từ chối. Nếu không giờ phút này hắn cũng không phải đứng ngồi không yên thế này.
“Hoàng tướng quân, không phải là chúng ta nên đến chi viện sao?” Trong lòng hắn nóng như lửa đốt, mở miệng đề nghị.
Hoàng Lăng một lúc lâu sau vẫn không nói gì, đợi đến khi Vạn Phúc cho rằng là hắn không nghe thấy, Hoàng Lăng mới chậm rãi nói: “Chủ tử là thiên tài chiến lược, thành Ca giờ đây đã giống như vật trong lòng bàn tay người.” Trong giọng nói của hắn hàm ý chút kính nể, nghĩ lại trước đó bản thân lo lắng cho chủ tử, thực là lo lắng không đâu.
Ở nơi xa, Đông Tinh Thần đã dàn xong trận địa do chính hắn tự mình lập nên, mở ra một cánh cửa dẫn đến địa ngục đầy máu cho binh sĩ Khắc Mông.
Quân sư của Khắc Mông là người đầu tiên phát hiện lạ thường, rõ ràng quân hai bên đều đang đánh nhau, từ lúc nào lại thành quân ta bị bao vây? Trong lòng hắn ta lo sợ, nghĩ thầm không ổn, vội càng nói với tên thống lĩnh bên cạnh: “Nhanh, ngay lập tức, lui binh!”
Thống lĩnh không hiểu, “Trước mắt thế lực hai quân là ngang nhau, Ba Bác tướng quân càng đánh càng mạnh, sĩ khí của những dũng sĩ cũng ngày càng tăng, vì sao lúc này lại muốn lui binh?”
“Kỵ binh trận bị phá, quân định đang dần vào thế vây quanh thành, nếu giờ không lui binh thì sẽ không kịp nữa!”
Thống lĩnh nghe vậy, lại nhìn một vòng chiến trường, mặc dù nhìn không ra hai bên đang giao đấu có dấu hiệu nào bị bao vây, nhưng cuối cùng cũng nghe theo lời khuyên quân sư của Nỗ Nhi Linh nói, hạ lệnh lập tức rút lui.
Trên chiến trường Đông Tinh Thần vừa lấy được thủ cấp của một tên tướng lĩnh Khắc Mông nghe thấy tiếng động, giữa chiến trường đẫm máu môi hắn giương lên một nụ cười lạnh lẽo, xem ra có người phát hiện, nhưng mà, cũng quá muộn rồi.
Ba Bác nghe thấy âm thanh lui binh, lớn giọng chửi một câu, lập tức hô: “Các dũng sĩ, tạm thời lui binh!” Nhưng hắn ta có chút không cam lòng, ánh mắt đằng đằng sát khí nhìn về phía Đông Tinh Thần, lập tức thúc ngựa phi đến, Đông Tinh Thần cũng phát hiện hắn ta đang lao về phía mình, vung bảo kiếm sắt bén, điều chỉnh phương hướng không chút sợ hãi nghênh đón tướng địch.
Giản Hề Hành đang giao đấu với tướng địch Khắc Mông, Ngưu Chính vốn cho rằng Ba Bác đã rút quân, có chút chủ quan, lại thấy hắn đang lao về phía Đông Tinh Thần, hắn thầm kêu hỏng bét, nhanh chóng đuổi theo.
“Keng!” Lần thứ hai giao thủ, đã không giống với sự thăm dò ban đầu, hai bên đều tụ khí tập trung tinh thần, Đông Tinh Thần nghiêng người tránh một đao chém tới, không ngờ cánh tay trái truyền đến cảm giác đau nhói, hắn nhìn qua vết thương một chút, chợt hắc kiếm xoay một cái, đâm thẳng về phía hàm dưới của Ba Bác, Ba Bác dùng đao cản kiếm, dùng sức đẩy lùi lại, chiến mã hí lên chạy về phía đối phương, hai người lướt qua nhau, Ba Bác vung trường đao, Đông Tinh Thần khom lưng né đòn, mũi kiếm chuyển động, lưỡi kiếm xoay nhanh như chớp với lực đạo cực mạnh, bảo kiếm đâm thẳng vào cổ đối phương.
Ba Bác không thể tin trừng lớn hai mắt nhìn về phía trước, thống khổ muốn quay đầu, nhưng chỉ có thể im lặng tắt thở ngã lên lưng ngựa.
Đông Tinh Thần mặt không biến sắc rút bảo kiếm từ trên người Ba Bác ra, máu tươi lập tức b4n ra tứ phía, cơ thể to lớn của Ba Bác nặng nề ngã xuống ngựa.
Lúc Ngưu Chính thúc ngựa đến, chính là thấy một màn đặc sắc này, ánh mắt hắn nhìn Đông Tinh Thần lập tức thay đổi.
Giản Hề Hành cũng hô to phi ngựa tới, dựng cờ lên hét lớn: “Ba Bác đã bị chủ soái của ta gi3t ch3t, các huynh đệ, giết —-”
Sí khí của các tướng sĩ như được tăng thêm, tiếng hét “giết” to đến mức đinh tai nhức óc.
Binh sĩ Khắc Mông lúc này ngẩng cao đầu cố gắng duy trì trấn tĩnh, lại phát hiện không biết từ khi nào đường lui đã bị chặn mất, càng khiến bọn họ cảm thấy ớn lạnh, nhìn những người đồng đội xung quanh, cũng không thèm để ý đến họ mà chỉ nghĩ cách để thoát khỏi vòng vây.
“Không để một ai sống sót thoát khỏi đây!” Đông Tinh Thần lãnh khốc lớn tiếng hạ sát lệnh.
Trận chiến biên giới quy mô nhỏ này cuối cùng lại là một cuộc thảm sát, những sói binh Khắc Mông kẻ đã khiến cho vô số người khiếp sợ khi nghe thấy tên mình bây giờ lại trở thành dê bên miệng sói. Trong giây phút vùng vẫy trước cái chết bọn họ gọi tên Chân Thần Ada và rồi chết dưới mũi tên của kẻ địch.
Thống lĩnh thành Ca đứng trên tường thành chứng kiến tất cả, hắn ta đang nghĩ cách ra cửa thành cứu viện lại bị quân sư ngăn lại, “Bây giờ ra ngoài, chỉ có một con đường chết.” Đám đao phủ kia đã giết đến đỏ cả mắt rồi.
“Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ?” Chờ chết?
Trong lúc nhất thời quân sư cũng không nghĩ ra được cách gì. Hắn ta hiểu có lẽ chỉ có thể chờ đại công tước trở về hoặc vương đô phái viện binh đến thì thành Ca mới có một chút hi vọng sống. Chỉ là, trận chiến này tên chủ soái mặc giáp vàng như sát thần của Cảnh Triều kia sẽ để cho bọn họ kéo dài đến lúc đó? Hay là giả vờ giả vịt, giả ý đầu hàng…
“Quân sư, cái tên Cảnh tặc này đến tột cùng là ai?” Thống lĩnh cắn răng nghiến lợi tra hỏi đánh gãy mạch suy nghĩ của hắn.
“…Người này tuổi còn trẻ, nhất định không phải Nhiếp Chính vương, hoàng đế Cảnh Triều Đông Duật Hoành xếp thứ hai, Đại huynh và Ngũ đệ tạo phản bị giết, Tam vương Đông Tinh Dương là người chìm đắm trong thơ văn sách hay, tay trói gà không chặt, Tứ vương có tật rất dễ nhận ra; Lục vương gia Đông Tinh Thần nhận được thánh sủng, lại chơi bời lêu lổng, văn võ chỉ ở mức bình thường.” Quân sư hận không thể đem từng hoàng thân quốc tích của Cảnh Triều ra đếm từng người, “Còn những nhánh còn lại, Quảng Đức đế tất nhiên sẽ không nhận vị trí chủ soái, khiến thân tín uy vũ tướng quân khuất phục dưới trướng mình. Vậy thì, cái tên khốn Cảnh tặc này rốt cuộc là ai!”
– —–oOo——