Nàng tìm Tiểu Hoa một vòng quanh phủ, nhưng không thấy bóng dáng đâu, cũng không biết nàng ấy đi đâu. Thẩm Ninh nghĩ một lúc, tiện tay vẫy một tên nha đinh dặn dò, nói hắn khi nào thấy Tiểu Hoa thì chuyển lời của nàng lại là nói với nàng ấy đến Tiêu Cục tìm nàng và Hoa Phá Nguyệt.
Lúc đến Tiêu Cục, Hàn Chấn không ở đây, Hoa Phá Nguyệt đang ở trong phòng lau đàn thấy Thẩm Ninh tới thì ngạc nhiên, vội vàng dìu nàng ngồi xuống. “Tỷ bị thương sao còn chạy loạn khắp nơi?”
Thẩm Ninh không nhiều lời, vừa ngồi xuống nói thẳng suy nghĩ của nàng ra cho Hoa Phá Nguyệt nghe, nhưng không nói có hai Lục vương gia, chỉ nhấn mạnh những điều cần lưu ý.
Lúc nghe nàng nói chuyện Hoa Phá Nguyệt có hơi không tập trung, đợi Thẩm Ninh nói xong, Hoa Phá Nguyệt im lặng một lúc, tay đeo vòng ngọc giơ lên rót cho nàng một chén trà, xong rồi mới chậm rãi nói: “Ta đã để muội muội đi… ”
Thẩm Ninh chưa nghe hiểu chuyện gì đang xảy ra, “Cái gì?”
Hoa Phá Nguyệt cụp mắt, vu0t ve vòng ngọc trên tay, “Đêm qua ta đưa binh thư cùng với di thư của cha đưa cho muội ấy, để muội ấy hôm nay đi tìm Lục vương gia.”
“Muội để muội ấy đi một mình?”
Hoa Phá Nguyệt gật đầu, “Tỷ yên tâm, ta đã dặn dò muội ấy rất kỹ rồi, nói muội ấy kể loại chi tiết vụ việc án oan năm xưa, di thư của cha từng câu từng chữ đều viết bằng máu, hoàng đế từ xưa đến nay vẫn luôn là một vị minh quân, nếu như người có thể biết được, lòng tận trung báo quốc trong sạch của cha, nhất định sẽ thông báo toàn thiên hạ rửa nỗi oan này.” Tuy là nói như vậy, nhưng trong lòng Hoa Phá Nguyệt vẫn nơm nớp lo sợ, đêm qua nàng đã tắm rửa sạch sẽ, đốt hương quỳ suốt một đêm trước mặt Bồ Tát.
“Chuyện quan trọng như vậy sao muội không nói với ta một tiếng?” Thẩm Ninh nói. Hay là ngay cả Hàn Chấn cũng không biết? Việc này không giống với tác phòng của Hoa Phá Nguyệt chút nào, nàng làm việc gì cũng luôn cẩn thận, chuyện lớn như vậy sao có thể qua loa như thế? Chẳng lẽ…
“Ta…” Ánh mắt Hoa Phá Nguyệt dao động, chột dạ không dám nói.
Đôi mắt Thẩm Ninh vừa mới đảo được nửa vòng, đột nhiên sắc mặt nàng thay đổi, đứng bật dậy, “Hoa Phá Nguyệt! Muội thật sự tự mình quyết định rồi?”
Hoa Phá Nguyệt né tránh ánh mắt của nàng, im lặng không nói gì.
Thẩm Ninh lớn giọng mắng: “Muội đúng là đồ ngu!” Nàng tức giận trừng Hoang Phá Nguyệt, mặt kệ đau nhức trên người, quay người đi ra ngoài.
Hoa Phá Nguyệt không đuổi theo, Lộng Ảnh đã sơm đi cầu kiến Lục vương gia, bây giờ hẳn là ván đã đóng thuyền.
Bỏ đi khỏi Tiêu Cục một đoạn không xa, Thẩm Ninh xoay người chạy tới phủ Tri Châu, nghe sai dịch nói sáng sớm hôm nay Tiểu Hoa cầm huyết thư quỳ gối trước phủ cầu kiến Lục vương gia, bây giờ vẫn ở trong chưa thấy ra ngoài.
Thẩm Ninh ôm một tia hi vọng đi về phía thư phòng, từ xa đã thấy Tiểu Hoa từ trong phòng đi ra, trong lòng nàng chợt lạnh, bước tới kéo Hoa Lộng Ảnh vòng qua phía sau cửa đá, không đợi Hoa Lộng Ảnh đứng vững, vội vàng hỏi: “Muội có làm theo những gì Hoa Phá Nguyệt nói không?”
Đôi mắt đẹp của Hoa Lộng Ảnh ửng đỏ, trên khuôn mặt nàng là biểu cảm vui mừng, nàng cầm lấy tay Thẩm Ninh, vẻ mừng rõ khó kìm được, “Phu nhân, Lục vương gia đã đọc di thư của cha rồi, ngài hứa sẽ tấu lên bệ hạ, thỉnh phúc thẩm lại vụ án của Hoa gia.”
“Thật vậy sao, tốt quá.” Thẩm Ninh cười lớn một tiếng, “Vậy tỷ tỷ của muội thì sao, muội nói thế nào?”
Nụ cười trên môi Hoa Lộng Ảnh cứng đờ, cúi đầu thấp giọng nói: “Tất nhiên là nói theo lời tỷ tỷ dặn… trưởng nữ Hoa gia đã không còn trên đời này.”
Thẩm Ninh nghe vậy mà nặng nề tát nàng một cái.
Hoa Lộng Ảnh bị đánh đến ngơ người, nàng che má trái bỏng rát, nhìn Thẩm Ninh với ánh mắt khó tin, “Phu nhân!”
“Đại Hoa ngốc, còn muội là ngu!” Thẩm Ninh lạnh lùng nói, quay người rời đi.
Hoa Lộng Ảnh tủi thân nước mắt lập tức chảy xuống.
Sắc mặt Thẩm Ninh chưa bao giờ lạnh như vậy, nàng mím chặt môi đi qua cổng vòm, thấy Vạn Phúc đứng phía trước một đoạn.
Vạn Phúc khom người bước đến, ánh mắt nhìn dấu tay đỏ bừng trên má Hoa Lộng Ảnh cùng vệt nước mặt chưa kịp lau, rồi mới thi lễ với Thẩm Ninh, “Lý phu nhân.”
“Tiểu Vạn Phúc, vương gia có ở đó không? Dân phụ đến để tạ ơn.” Thẩm Ninh cố nặn ra nụ cười.
“Vậy thì phiền phu nhân đợi một chút, nô tài đi bẩm báo với vương gia.” Vạn Phúc quay người vào thư phòng.
Rất nhanh Vạn Phúc quay ra mời nàng vào phòng, Thẩm Ninh nói Hoa Lộng Ảnh về trước, âm thầm chửi hai câu mới bước vào trong thư phòng.
Bước qua cửa gỗ hình bán nguyệt rỗng chạm mây trắng và trúc xanh, Thẩm Ninh thấy vương gia “Đông Tinh Thần” giả mặc bộ cẩm bào màu gỗ ngồi ngay ngắn bên bàn gỗ vuông, sau lưng treo tranh chữ “Hạo Nhiên Chính Khí”, đây là bức tranh chữ bảo bối của Du Tri Uyên.
Hôm nay gặp lại người này, nhưng lại là vẻ mặt cao thâm khó dò, trong tay hắn cầm binh thư Hoa Lộng Ảnh mới dâng lên, đọc rất chăm chú dường như ngay cả nàng tiến vào hắn cũng không phát hiện.
Thẩm Ninh biết hôm nay không thể trốn tránh được nữa, nàng cố d3 xuống xúc động muốn xông ra ngoài, quỳ gối trước người đàn ông cao quý này, “Ngu phụ thỉnh an vương gia, vương gia thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế.”
Lúc này vương gia giả mới chú ý đến nàng, ánh mắt nhìn qua nàng một chút, giơ tay lên nói: “Đứng lên đi.”
“Tạ ơn vương gia.” Nàng theo quy củ nói cảm ơn rồi mới đứng dậy.
Vương gia giả nhìn nàng hôm nay mặc váy lụa bên ngoài là áo trắng, trên mặt không thoa son phấn gì, trên búi tóc lỏng lẻo cài một cây trâm ngọc, nhìn không khác những phụ nhân bình thường là bao, nhưng cũng có thể nói là thanh lệ động lòng người, chỉ tiếc là quả phụ, đây cũng coi như là mệnh của nàng thôi.
“Vương gia ban thưởng vật quý hiếm, dân phụ vô cùng hoảng hốt, hôm nay đến để tạ ơn.” Trong lòng Thẩm Ninh rối như tơ vò cúi đầu, nhìn mặt đất cất giọng.
Thấy nàng quy củ đâu ra đấy, hắn cười nói: “Lý phu nhân rất vui vẻ?”
“Tất nhiên là vui rồi, dân phụ lớn như vậy chưa từng sờ bạch ngọc nào trơn bóng như vậy, dân phụ cảm thấy bảo bối trên trời cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi.”
“Ngươi nói quá rồi, ấm ngọc đó tuy là ngọc tốt, nhưng để so về độ trơn bóng cũng không thể sánh bằng Thiền Nhi* này được.” Hắn vân vê ngọc bích chơi đùa trong tay, miếng ngọc trong tay hắn như được làm từ nước óng ánh mượt mà trượt qua trượt lại trong lòng bàn tay hắn.
*Thiền Nhi 蝉儿 là miếng ngọc nhưng được điêu khắc hình con dế, mình để Thiền Nhi cho hay.
Thẩm Ninh nhìn miếng ngọc trong tay hắn, cười không nói gì.
“Đông Tinh Thần” ban thưởng ngồi, có ý muốn nói chuyện lâu, Thẩm Ninh đành phải chuẩn bị tinh thần vững vàng để ứng đối.
“Mới vừa rồi Hoa cô nương cầu kiến bản vương, Vạn Phúc nói ngươi nổi giận đùng đùng tát nàng một bạt tai?”
Lời này có chút hàm ý hưng sư vấn tội, Thẩm Ninh khẽ cau mày, nói: “Nha đầu này vừa mới sáng sớm đã không thấy đâu, đến đây cũng không nói với dân phụ một tiếng, dân phụ tức giận không nhịn nổi, phạt nàng một bạt tai.”
“Ngươi có biết Hoa cô nương vốn dĩ là Nhị tiểu thư của phủ Hoa tướng quân không?”
“Tất nhiên là dân phụ biết.” Thẩm Ninh cười một tiếng, “Nhưng bây giờ thân phận nàng thấp hèn, ta là chủ nhân chẳng kẽ không thể giáo huấn một, hai câu?” Thẩm Ninh tự biết bản thân lúc nào cũng thế, quá xúc động, lại bị người khác nắm được cái đuôi.
Vương gia giả có chút ngoài ý muốn liếc nhìn một cái, trong giọng nói chợt có chút vẻ nguy hiểm hỏi nàng: “Hoa gia bị đày đến Vân Châu, nữ tử phải làm quan kỹ, vì sao lại thành nha hoàn trong Lý phủ?”
“Có chuyện vương gia không biết, năm đó Vân Châu bị hạn hán, lương thực cứu trợ của triều đình chậm trễ vẫn chưa tới, Lý phủ mở rộng tư kho, giúp Vân Châu tạm thời thoát khỏi tai ương, Du đại nhân vô cùng vui mừng, trong lòng tiểu thúc* nhà ta đã ngưỡng mộ Tiểu Hoa đã lâu, nên đã nói với Du đại nhân muốn nàng, trở về lại sợ mẫu thân quở trách nên mới để nàng vào phòng dân nữ.” Từ trước đến nay quan kỹ bị lưu đày luôn được các quan lại yêu thích, bọn họ được sử dụng như món hàng hóa trao đổi giữa các quan gia, nhưng đều là do quan phủ dùng để tặng cho người khác.
*小叔子 Tiểu thúc: em chồng
Lời này có chút ý tứ, “Tiểu Hoa cô nương là một nha hoàn kiều mị, bản vương rất thích, đúng lúc bây giờ bên cạnh bản vương không mang theo nha hoàn, sinh hoạt cơm nước hàng ngày có chút bất tiện, không biết phu nhân có thể từ bỏ thứ mình yêu thích?”
“…” Thẩm Ninh cười nhưng cũng không hẳn là cười nhìn khuôn mặt ung dung của nam tử trước mắt, đôi mắt đen như mực của hắn thoáng hiện ý cười. Trên mặt nàng duy trì biểu cảm bình tĩnh, nhưng trong đầu nàng đã sớm nổi bão. Cái gì? Hắn không nghe hiểu tiếng người à? Rõ ràng nàng đã nói Tiểu Hoa đã có chủ, hắn còn trắng trợn cướp đoạt dân nữ? Nàng hận thời đại không có vương pháp này!
Trong phòng không tiếng động, vương gia giả buồn cười khóe môi khẽ nhếch lên, phụ nhân này thật to gan, chính miệng hắn đòi một tỳ nữ, nàng lại dám chậm chạp không trả lời? Không phải là nàng nghĩ rằng án oan của Hoa gia có hi vọng lật lại, trông mong sau này có thể dựa vào chút quan hệ này nhờ vả phủ tướng quân đôi chút? Nếu như thế, vừa rồi nàng sẽ không nể mặt mũi mà tát Hoa Lộng Ảnh một bạt tai. Rốt cuộc là chuyện như thế nào mới có thể khiến nàng tức giận đến như vậy?
Quả phụ này, rất thú vị.
“Vương gia, bây giờ Tiểu Hoa cô nương là nữ tử mang tội, dân phụ sợ ngài thu nàng, chỗ bệ hạ… khó giải thích.” Vắt hết óc nàng mới tìm được lý do mở miệng.
“Không sao.” Không cần lý do, không cần giải thích, hai từ cực kỳ cực kỳ độc tài.
Không có lý do để không thả người… Nhưng Thẩm Ninh sao có thể trơ mắt nhìn Hoa Lộng Ảnh vào cái nơi hoàng thất sâu thẳm không thấy ánh nắng mặt trời được, chung chồng với bao nhiêu nữ tử khác? Thẩm Ninh cắn răng, lần nữa quỳ xuống, “Cầu vương gia thương tiếc, tiểu thúc nhà ta lưu luyến si mê Tiểu Hoa cô nương đã lâu, hai người tâm đầu ý hợp, xin vương vương gia giơ cao đánh khẽ, làm quý nhân gắn kết đôi uyên ương.”
Vương gia giả cũng không tính là quá ngang ngược, ngược lại có chút ý tán thưởng nàng. Phụ nhân này dù phu quân đã qua đời nhưng vẫn luôn coi nhà chồng là trời, cược cả mạng vì người trong nhà, cái này không coi là đức hạnh của người phụ nữ thì là gì? Đền thờ trinh tiết, đúng là nên thưởng.
“Thôi, bản vương niệm tình ngươi lần đầu vi phạm tha ngươi tội bất kính.” Nói thôi nhưng không có ý từ bỏ người.
“Vương gia.” Thẩm Ninh lạy thêm cái nữa.
“Lý thị,” Vạn Phúc nói, “Vương gia muốn người đó là ân điển, còn không mau tạ ơn?”
“Tục ngữ có câu thà hủy đi mười tòa tháp cũng không phá một mối nhân duyên, dân phụ cầu xin vương gia.”
“Ngươi được lắm Lý thị.” Đông Tinh Thần giả nhíu mày, cười nói: “Bản vương làm thế nào mà lại hủy nhân duyên? Ban nãy Tiểu Hoa cô nương tự nguyện làm nô tỳ, hầu hạ bản vương để báo ân, nếu nàng đã có tình lang sao lại nói vậy? Bản vương thấy rõ ràng là vị tiểu thúc kia tình duyên đau khổ không thành, phụ nhân ngươi còn dám ở trước mặt bản vương nói láo.”
Tiểu Hoa tự nguyện làm nô tỳ lấy thân báo đáp? Thẩm Ninh nghe xong, cảm thấy tâm càng thêm lạnh, hối hận lúc nãy không tát nàng thêm mấy cái bạt tai, tội gì phải hạ thấp bản thân như vậy!
Thấy nàng cuối cùng cũng cứng miệng quỳ dưới chân không nói gì, vương gia giả tức giận: “Vẫn chưa chịu đứng dậy, ngươi gan to bằng trời!”
Thẩm Ninh dừng lại một chút, yên lặng đứng dậy không nói gì.
Vương gia giả trách mắng: “Đã làm chủ mẫu đáng lẽ ra phải lấy đại cục làm trọng, bao che khuyết điểm như ngươi sao làm được việc?”
Nếu là phụ nhân bình thường khác sớm đã bị dọa quỳ xuống nhận tội nghe giáo huấn, nhưng Thẩm Ninh chỉ nghĩ đến hai chị em Hoa gia, trong lòng rồi như tơ, lời răn dạy mà Lục vương gia hạ mình dạy bảo lại như gió thoảng qua tai.
Vương gia giả thấy vẻ mặt nàng hốt hoảng, cho rằng nàng sợ hãi vì lời nói dối bị bóc mẽ, mặt lạnh phất tay áo, “Lui ra đi.”
Thẩm Ninh vô cùng bứt rứt, nàng muốn lớn tiếng từ chối yêu cầu cướp sắc Tiểu Hoa, muốn nói rõ với hắn là Hoa Phá Nguyệt thật ra vẫn còn sống, thế mà nàng chỉ có thể mím chặt môi, im lặng lui xuống.
“Cái tính tình hay xông xáo ngang dọc này.” Vương gia giả lắc đầu, “May là gả vào nhà thương gia, nếu gả vào nhà quan gia sớm đã bị chém đầu cả nhà rồi.”
“Chủ tử nói phải.” Vừa rồi Vạn Phúc đổ mồ hôi lạnh thay Thẩm Ninh, may là chủ nhân là người độ lượng nếu không chỉ dựa vào chuyện đại bất kính vừa rồi của nàng cũng đủ để khiến nàng rơi đầu.
“Hừ, ở nơi đất Vân Châu này, thực sự khiến ta ngạc nhiên hết lần này đến lần khác.” Vương gia giả đứng lên, liếc nhìn binh thư trên bàn, trong mắt hiện lên vẻ âm u, hậu nhân của Hoa gia… Tới đúng lúc.
– —–oOo——