“Ta không sao.” Thẩm Ninh cười cười, sắc mặt có hơi tái nhợt, nhưng không để Bạch Chỉ đỡ nàng, “Đi thôi.”
Ai ngờ chưa đi được bao xa, một tiểu thái giám gọi với sau lưng nàng, “Nhạn phu nhân.”
Thẩm Ninh ngoảnh mặt làm ngơ, Bạch Chỉ nhỏ giọng nhắc nhở nàng, tiến lên đỡ Thẩm Ninh, nàng mới phản ứng quay đầu lại.
“Nhạn phu nhân, Hoa tiệp dư nương nương mời ngài đến cung của nương nương một chuyến.”
Thẩm Ninh trầm mặc một lúc, khẽ thở dài một hơi, gật đầu, “Làm phiền công công dẫn đường.”
Đi vào điện An Dương, Thẩm Ninh thấy Hoa Lộng Ảnh đã lâu không gặp. Lúc này Hoa Lộng Ảnh đã ăn mặc theo phong cách của các vị nương nương trong cung, áo váy được may từ vải lụa, xinh đẹp kiều mị, hương thơm ngào ngạt tỏa ra khắp người, xung quanh có bốn cung nữ.
“Tiểu Hoa.” Thẩm Ninh nở nụ cười đã lâu không thấy trên khuôn mặt nàng.
“Phu nhân, ngài phải quỳ xuống thỉnh an nương nương.” Bạch Chỉ thấp giọng nhắc nhở.
Trong mắt Thẩm Ninh lóe lên vẻ khác thường, Thẩm Ninh giống như giật mình, chậm rãi quỳ xuống, “Dân phụ thỉnh an Hoa nương nương.”
Hoa Lộng Ảnh vội vàng tự mình đỡ Thẩm Ninh, “Phu nhân không cần để tâm mấy cái nghi thức xã giao này đâu, Lộng Ảnh không dám nhận.”
Hoa Lộng Ảnh đỡ Thẩm Ninh cùng ngồi lên giường quý phi, đợi cung nữ rót hai chén trà, nàng lệnh cho tất cả cung nữ lui xuống, “Ta có mấy lời muốn nói riêng với phu nhân, các ngươi ra ngoài chờ đi.” Theo lý Hoa Lộng Ảnh là tiệp dư không cần cung kính gọi Thẩm Ninh là phu nhân như vậy, gọi thẳng Lý thị cũng được, không biết có phải là do thói quen không, nàng chưa từng thay đổi cách gọi.
Thẩm Ninh uống một ngụm trà.
Đợi sau khi cung nữ lui xuống hết, Hoa Lộng Ảnh cười nói: “Lâu rồi không gặp, phu nhân người vẫn tốt chứ?”
“Rất tốt, ” Thẩm Ninh cong môi cười, “Còn ngươi thì sao?”
Không ngờ một câu hỏi đơn giản lại khiến cho nụ cười trên môi Hoa Lộng Ảnh biến mất, “Ta? Ta lại không tốt lắm…”
Thẩm Ninh sớm đoán được, nhưng nàng lại không biết có nên tiếp tục đề tài này không.
“Phu nhân, người ngoài truyền tai nhau ta được long ân, độc chiếm thánh sủng, nhưng họ không biết từ sau khi tiến cung ta giống như đi trên lớp băng mỏng. Án oan của cha vẫn chưa được thông báo rõ ràng với thiên hạ. Từ đầu đến cuối ta vẫn chỉ là con gái của tội thần, lại từng làm quan kỹ. Trong hậu cung có rất nhiều nương nương châm chọc khiêu khích ta, nói ta là…”
Thẩm Ninh tưởng tượng được cảnh tượng này sẽ đến, nhưng điều nàng lo lắng là Tiểu Hoa vốn dự định tiến thân vào hoàng thất trong khi nàng ấy không có một chút nhận thức về chuyện này, nên khi gặp chuyện vẫn sẽ chỉ biết kể khổ, nếu cứ thế này sao có thể sống sót trong thâm cung này đây? Nhưng nàng nhìn khuôn mặt đáng thương trước mắt lại không nói ra được những lời này, chỉ đành khuyên nhủ: “Ngươi nhịn một chút, nghĩ đi hoàng thượng đối xử với ngươi tốt, hắn độc sủng ngươi tất nhiên sẽ có người ghen ghét rồi.”
“Nhưng mà phu nhân, nói là độc sủng, nhưng cung nữ trong điện của ta, có ai không từng hậu hạ bệ hạ, có khi thậm chí ta còn cùng các nàng cùng nhau…” Hoa Lộng Ảnh trong lòng khó chịu, không nói tiếp được. Sau khi tiến cùng Hoa Lộng Ảnh mới biết, Hoàng đế trẻ tuổi tinh lực cường tráng, lại thêm trong cung có bài thuốc bí truyền dưỡng thân thể. Ngoại trừ cung của Hoàng hậu, trong hậu cung thường được chọn hai phi tần trở lên của cung khác nhau nhận mưa móc, cho dù một cung độc sủng cũng có cung nữ hầu hạ thị tẩm. Vị chủ nhân thiên hạ tuấn lãng kia là phu quân của nàng, trong lòng đã thầm hứa trao trọn cho người, nhưng bệ hạ ở trước mặt nàng sủng hạnh người khác, trong lòng nàng đau đớn khó nhịn.
Tuy Thẩm Ninh biết cả hậu cung chỉ có một nam nhân, thối nát như thế nào không cần nói cũng biết. Nhưng khi tận tai nghe Hoa Lộng Ảnh nói ra, nàng vẫn có chút không tiếp thu được. Những người phụ nữ trong cung này, rốt cuộc là như thế nào mà sống qua từng ngày!
Thẩm Ninh không vượt qua nổi rào cản này, tất nhiên cũng không có cách nào khuyên giải Hoa Lộng Ảnh.
Hoa Lộng Ảnh thấy vậy nước mắt càng lã chã rơi, nàng nắm lấy tay Thẩm Ninh, ríu rít khẩn cầu, “Phu nhân, cầu người giúp ta một chuyện.”
Thẩm Ninh nói: “Hiện giờ ta không thể giúp ngươi cái gì.” Đã bước vào cái lồng lớn này, nàng là một thường dân không có quyền lên tiếng. Cảm giác đau nhức từ đầu gối truyền đến nói cho nàng biết sự thật tàn khốc này.
“Phu nhân bây giờ bệ hạ và Hoàng hậu nương nương đối xử với người khác biệt, chỉ sợ là ta nói mười câu cũng không bằng một câu người nói. Phu nhân, ta van xin người giúp ta và tỷ tỷ nhanh chóng sửa lại án oan của Hoa gia.” Chỉ có minh oan giải tội, bản thân mới có thể thẳng lưng ngẩng cao đầu trong hậu cung này. Bệ hạ cũng sẽ… Đối xử với nàng khác trước?
“Tiểu Hoa…”
“Phu nhân, ta chỉ sợ là kẻ chủ mưu đứng phía sau là người có chút mặt mũi.” Hoa Lộng Ảnh ngừng một lát, khẽ nói, “Người chủ mưu sợ là thừa tướng đương nhiệm, phụ thân của Hiền quý phi, Vệ thừa tướng.”
Thừa tướng đương nhiệm… Thẩm Ninh chau mày, chuyện này, càng đi sâu càng phức tạp. “Ngươi có bằng chứng gì không?”
Hoa Lộng Ảnh nói: “Phu nhân người tin ta lần này đi, những chuyện này không phải là do một mình Lộng Ảnh tra ra được, cấp dưới của cha còn rất nhiều người vẫn đang làm quan, nghe nói phúc thẩm lại án oan của Hoa gia năm xưa, bọn họ quyết tâm làm tất cả khả năng để rửa sạch nỗi oan khuất của Hoa phủ.”
Thẩm Ninh trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng hạ quyết định, “Tiểu Hoa, thật có lỗi, ta không giúp được ngươi.”
“Phu nhân!” Hoa Lộng Ảnh không ngờ Thẩm Ninh sẽ từ chối mình. Lúc ở Vân Châu Thẩm Ninh vẫn luôn hết mình giúp đỡ hai tỷ muội nàng, sao bây giờ lại từ chối?
“Nếu như chỉ có một mình ta, có thể giúp gì ta sẽ cố giúp, nhưng hôm nay ta là con dâu trưởng Lý phủ. Đây là một chuyện trọng đại, quyết định của ta ảnh hưởng đến vận mệnh của Lý phủ, ta không thể mang tính mạng của người Lý phủ ra để nói đùa được.” Thẩm Ninh không làm được giống người cổ đại, liều lĩnh không tiếc mạng sống, càng không có cách nào tưởng tượng một đại gia tộc sẽ vì quyết định của nàng mà bị cuốn vào cục diện phức tạp này. Trong lòng nàng muốn giúp tỷ muội Hoa gia, nhưng nếu so sánh Lý phủ đối với nàng vẫn quan trọng nhất.
“Phu nhân, bệ hạ lệnh cho Tứ vương gia cùng với bộ hình phúc thẩm lại vụ án này, trả lại công đạo cho Hoa gia, sau này Hoa gia phục hồi lại thanh danh, tất nhiên không đối với Lý phủ cũng có lợi.”
Thẩm Ninh lắc đầu, “Lý phủ không muốn lợi lộc gì.” Mặc dù thương nhân địa vị thấp, nhưng nàng thấy tốt nhất vẫn là không có chút quan hệ với hoàng thất. Phú quý ngất trời tốt đến vậy sao?
Hoa Lộng Ảnh sững sờ trong chốc lát. Nàng chưa từng hiểu được suy nghĩ của phu nhân.
“Nương nương, bên ngoài có y quan của thái y viện cầu kiến.”
Hoa Lộng Ảnh nghe thấy thái y viện, vô thức có chút mâu thuẫn, chén thuốc tránh thai mỗi ngày kia… “Đến làm gì?”
“Là đến tìm Nhạn phu nhân.”
Hoa Lộng Ảnh và Thẩm Ninh nghi ngờ nhìn nhau, nói một tiếng mời thái y vào, hỏi: “Thân thể phu nhân có chỗ nào khó chịu?”
“Không…” Vẻ khác thường nhanh chóng lướt qua trong mắt Thẩm Ninh.
Thái y viện đến là một nữ đại phu trung niên, Hoa Lộng Ảnh và Thẩm Ninh không nhận ra nhưng lão ma ma trong cung lâu năm lại nhận ra. Nữ đại phu này là người giỏi nhất nước về mảng phụ khoa, bà rất được Hoàng hậu nương nương và các vị nương nương tín nhiệm. Bà thỉnh an Hoa Lộng Ảnh, sau đó ôn hòa nói với Thẩm Ninh: “Ti chức phụng mệnh thánh thượng, được chỉ thị đến xem vết thương trên đầu gối của phu nhân.”
Thẩm Ninh không ngờ hắn đánh một gậy sau đó lại cho một viên kẹo ngọt, hắn đang thuần hóa khỉ à?
Sau khi nữ đại phu xem qua đầu gối của Thẩm Ninh, đắp thuốc xong xuôi, Hoa Lộng Ảnh lo lắng hỏi: “Phu nhân, vết thương này của người…” Là ai phạt phu nhân đến như vậy, vì sao bệ hạ phái y quan đến để xem vết thương?
“Hôm nay ta chọc giận Hoàng thượng bị hắn phạt.” Thẩm Ninh hời hợt nói với Hoa Lộng Ảnh, chợt quay người thả ống quần xuống, cũng không cho y nữ hỗ trợ, tự mình đi tất, đi giày, chậm rãi đứng lên nói, “Ta cũng nên đi rồi.”
Không ngờ vừa đi ra cửa điện trước mặt Thẩm Ninh là bốn người đang khiêng kiệu màu đen đỉnh bạc đứng chờ nàng, lông mày nàng nhíu lại.
Chưa đến nửa ngày, chuyện quả phụ trinh tiết Nhạn phu nhân được bệ hạ ban thưởng kiệu êm khiêng ra khỏi cung truyền ra khắp thành Trường Dương, thánh sủng long ân lại thêm một bậc.
Từ chuyện này Thẩm Ninh rút ra được một kết luận: Tận mắt nhìn thấy chưa chắc đã là thật.
Lý Tử Hiên nghe được tin tức, vội vàng chạy qua sương phòng của Thẩm Ninh cầu kiến, vừa nhìn thấy nàng hắn lập tức hỏi: “Đại tẩu, đã xảy ra chuyện gì?”
Thẩm Ninh ngồi trên ghế bành, bảo nô tỳ lui xuống rồi nói Lý Tử Hiên ngồi xuống, xong xuôi nàng mới nói: “Chuyện này ta không thể nói cho đệ được, đệ biết được đối với đệ lại không phải chuyện tốt.” Đến Trường Dương mới biết được, lúc Hoàng đế ở biên cảnh, bách tính vẫn cho là hoàng thượng ở hành cung nghỉ ngơi. Chắc chỉ có một số ít trọng thần biết chuyện. Chuyện này không chỉ bị nàng phát hiện, nàng còn nói cho Hoa Lộng Ảnh biết. Có lẽ hai người các nàng còn có chút tác dụng đối với hắn, giết cũng không giết được, tự nhiên trong lòng tức giận. Trong lòng nàng thầm than một tiếng, “Tóm lại là ta nói sai, bệ hạ tức giận cho nên phạt quỳ một lúc.”
Chỉ ngắn ngủi hai câu nhưng Lý Tử Hiên lại hãi hùng khiếp vía, đại tẩu có chuyện gì mà ngay cả đến hắn cũng không thể nói ra được, chuyện bí mật này tám chín phần có liên quan đến hoàng thất. Hơn nữa còn chọc giận Hoàng thượng, nhưng sau khi phạt xong lại ban thưởng đại phu của thái y viện đến chữa thương, còn phái người khiêng kiệu mềm đưa đại tẩu ra khỏi cung… Thiên gia đây là đang hát vở tuồng gì đây?
Hắn im lặng một lúc lâu, vẫn cảm thấy Trường Dương là một nơi thị phi, đại tẩu thông minh nhưng cũng không phải người khéo léo. Đế Hậu đối xử khác biệt chỉ sợ là vì có ý đồ khác. Bọn họ đã không muốn dựa hơi hoàng gia để leo lên vinh hoa phú quý, thì sao phải ở đây chịu khổ nơm nớp lo sợ? Lý Tử Hiên nhìn mặt bình tĩnh của Thẩm Ninh, ánh mắt lóe lên tia đau lòng khó phát hiện, hắn nói: “Đại tẩu, người thủ thỉ với Hoàng hậu nương nương, chúng ta về Vân Châu, nói với nương nương là sắp đến ngày nâng quan tài của đại ca rồi.”
Trung hạ tháng năm, Lý Tử Hiên hộ tống phụ thân về quê quán Trung Châu là vì muốn xin tộc trưởng Lý thị cho phép đại ca Lý Tử Kỳ an táng ở mộ tổ của Lý gia.
Cả nhà Lý phủ vốn là người Trung Châu, nổi danh phú thương. Không ngờ do khi còn trẻ thiếu nợ phong lưu, khiến cho Lý lão phu nhân trong lúc mang thai bị trúng độc, mặc dù lão phu nhân đã ăn giải được nhưng vẫn ảnh hưởng đến thai nhi. Lý Tử Kỳ vừa ra đời thì đã liên tục sốt cao không hạ, suýt nữa mất cả mạng. May mắn lúc đó được một thần y ngao du thiên hạ cứu giúp, mới có thể giữ được tính mạng. Nhưng thân thể đã bị hư tổn, thần y mở phương thuốc quý hiếm kéo dài tuổi thọ. Chỉ là trong đơn thuốc có vài vị thảo dược chỉ ở Vân Châu mới có, Lý lão gia nghĩ tất cả phương pháp cấy ghép cây dược nhưng không có kết quả. Sau đó Lý lão gia vì bảo toàn tính mạng của con trai yêu quý, từ bỏ chức vị tộc trưởng, cả nhà chuyển đến Vân Châu, bọn họ đã sống ở Vân Châu hơn hai mươi mấy năm. Lý Tử Kỳ trước lúc lâm chung viết một bức thư đẫm lệ, trong thư viết hắn luôn nhớ quê hương, có ước muốn lá rụng về với cội nguồn, mong phụ thân và nhị đề mang hài cốt của hắn về quê quán. Người nhà đều hiểu hắn lo lắng Vân Châu vẫn luôn không bình yên và lo lắng mọi người phải canh giữ phần mộ của mình nên mới viết bức thư này, nhân cơ hội giúp Lý phủ chuyển về Trung Châu. Lý lão gia nước mắt rưng rưng đồng ý. Sau khi chịu tang một năm qua đi, Lý lão gia cùng Lý Tử Hiên chuẩn bị hành lý, trở về Trung Châu. Hai người bọn họ vất vả lắm mới thuyết phục được người trong tộc chấp thuận, hai người không ngừng thúc ngựa chạy về Vân Châu, nhưng không ngờ ở Vân Châu lại xảy ra chuyện lớn như vậy.
Thẩm Ninh trầm ngâm một lúc, nàng nghĩ bọn họ cũng lợi dụng nàng xong rồi, chắc cũng sẽ thả đi thôi, nghĩ vậy nàng gật đầu, “Ngày mai ta sẽ nói với Hoàng hậu nương nương.”
Lý Tử Hiên lúc này mới thở ra một hơi, nói: “Trên người tẩu có vết thương nên đi nghỉ sớm đi.”
Thẩm Ninh bật cười, “Không có vết thương nào hết, đệ nghe ai nói bậy rồi.”
Đêm dài, Thẩm Ninh nằm thẳng trên giường, hai mắt nàng mở to không chớp mắt nhìn nóc giường đen như mực, đầu gối thỉnh thoảng truyền đến cảm giác co rút đau đớn, có lúc lại dường như không có chút cảm giác nào.
Đột nhiên có một tiếng vang nhỏ, trực giác mách bảo Thẩm Ninh biết có điểm khác thường, quát to một tiếng: “Ai!”
Màn giường mở ra, sát khí ập tới, trong bóng tối âm u chỉ thấy một ánh sáng lóe lên, Thẩm Ninh xoay người tránh đòn. Nàng dùng sức xoay đầu gối trên chiếc giường hẹp, vừa muốn lợi dụng kẽ hở để xuống giường, không ngờ lại từ xương khớp gối truyền đến cơn đau xuyên thấu. Ngay lúc nàng đang phân tâm, một lưỡi dao sắc bén không thương tiếc chém ngang lưng, Thẩm Ninh cảm thấy da thịt mình bị xé toạc, đau đớn gần như muốn chết.
Mạng nàng đến đây là hết! Thẩm Ninh nhắm chặt hai mắt.
“Keng!” Tiếng sắt va chạm nhau vang lên như động trời, nàng chịu đựng đau đớn nhanh chóng mở mắt ra, nhưng chỉ có thể nhìn một bóng đen chắn trước mặt mình, giao chiến với hai bóng đen khác. Một lúc sau, một tên sát thủ bị một kiếm gi3t ch3t, tên sát thủ còn lại thấy tình hình không ổn, nhảy qua cửa sổ chạy mất.
Người vừa cứu Thẩm Ninh không đuổi theo, mạng người quan trọng hơn, quay người nhanh chóng điểm huyệt cầm máu cho Thẩm Ninh.
Thẩm Ninh nhìn thấy rõ khuôn mặt người mặc bộ đồ đen chuyên đi đêm là ân nhân cứu mạng của nàng, “Hàn… Chấn?”
Bên ngoài truyền đến âm thanh hỗn loạn, nghe thấy có tiếng bước chân đang chạy về phía sương phòng, Hàn Chấn trầm giọng nói: “Xin lỗi.” Nói xong nhanh chóng đặt Thẩm Ninh xuống, cũng nhảy qua cửa sổ rời đi.
Thẩm Ninh không kịp suy nghĩ gì, hôn mê bất tỉnh.