Vân Tịch Truyện - Thiên Tài Tiểu Độc Phi - Chương 227: Bênh vực, nghĩ quá nhiều rồi
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
25


Vân Tịch Truyện - Thiên Tài Tiểu Độc Phi


Chương 227: Bênh vực, nghĩ quá nhiều rồi


Thà nói Hoàng đế Thiên Huy tiến thoái lưỡng nan, chi bằng nói hắn đâm lao phải theo lao. Lạc Túy Sơn đã đưa ra lệnh trưởng lão, bây giờ cho dù Đại Lý Tự muốn thẩm tra án chẩn nhầm bệnh của Thái tử, theo tính cách của Lạc Túy Sơn cũng sẽ không đồng ý.

Ánh mắt Hoàng đế Thiên Huy tối sầm nhìn Thái tử trên giường, suy nghĩ hồi lâu cuối cùng hạ quyết tâm đồng ý Tỉ Ngọc Bá dẫn Thái tử và Hàn Vân Tịch họ đi. Hắn không muốn bởi vì chuyện này mà đắc tội hội trưởng lão Dược Thành.

Đương nhiên, hắn có một điều kiện là muốn Vinh Thân Vương đồng hành.

Mục đích muốn Vinh Thân Vương đi cùng chẳng qua là giám sát Long Phi Dạ. Hoàng đế Thiên Huy không cách nào dung thứ cho Long Phi Dạ và Dược Thành có liên quan nhưng ai biết được Lạc Túy Sơn và Vinh Thân Vương đều lập tức phải lên đường rồi. Long Phi Dạ lại chậm chạp cũng không lộ diện, cũng không tỏ bất kỳ thái độ nào đối với chuyện này.

Trầm mặc phải chăng đại diện tán đồng quyết định của Hoàng đế Thiên Huy?

Ai mời Lạc Túy Sơn đến trở thành một sự mê muội, lập trường của Long Phi Dạ cũng thành một câu đố. Hoàng đế Thiên Huy đang suy nghĩ, thế lực khắp nơi trong triều cũng đều đang suy nghĩ.

Hàn Vân Tịch đang bị lính coi ngục dẫn ra ngoài. Lúc này nàng cũng tràn đầy nghi ngờ nhưng thứ suy nghĩ lại là lai lịch của tên Cố Thất Thiếu này.

Mấy ngày trước đây Cố Thất Thiếu vỗ ngực cam đoan nàng có thể ra ngục. Nàng còn tưởng rằng cuối cùng tên đó sẽ cướp ngục nhưng ai biết tên đó lại có bản lĩnh mời được Lạc Túy Sơn đến.

Hắn và Lạc Túy Sơn có quan hệ cá nhân? Còn có quan hệ với hội trưởng lão Y Thành?

Bởi vì điều tra chuyện của Thiên Tâm phu nhân, Hàn Vân Tịch đặc biệt thực hiện một vài điều tra đối với Y Thành. Hội lý sự, hội trưởng lão nàng đều hiểu biết, đương nhiên cũng biết nhân vật Lạc Túy Sơn này.

Tại cửa lớn, Hàn Vân Tịch gặp Cố Bắc Nguyệt bị đưa ra ngoài giống mình. Hai người nhìn nhau cười rồi cùng đi tới.

“Vương phi nương nương, là Điện hạ mời Lạc lý sự đến?” Cố Bắc Nguyệt thấp giọng thăm dò.

Ai ngờ Hàn Vân Tịch cười hỏi lại: “Ngày đó thăm tù ngươi cũng ở đây, ngươi cảm thấy có thể sao?”

“Vương phi nương nương, có thể trong thời gian ngắn như vậy mời được Lạc lý sự… không đơn giản đâu…” Cố Bắc Nguyệt nén thấp giọng.

Thực ra chỉ cần thời gian lâu thì tin tức truyền đến trong tai Lạc Túy Sơn. Với quan hệ đối địch của Lạc Túy Sơn và Tỉ Ngọc Bá, không cần mời, Lạc Túy Sơn cũng sẽ ra mặt nhưng trong thời gian ngắn như vậy, tin tức không thể truyền đi nhanh đến thế.

Cho nên Lạc Túy Sơn ra mặt chỉ có hai khả năng. Một là có người thông qua hội trưởng lão tìm được Lạc Túy Sơn, còn lại chính là có người có quan hệ riêng với Lạc Túy Sơn, trực tiếp tìm đến hắn.

Hàn Vân Tịch chần chừ một lát, không nói gì chỉ nhún vai: “Ta cũng cảm thấy kỳ lạ đây!”

Bộ dạng của tên Cố Thất Thiếu kia không sợ trời không sợ đất, cũng chưa từng khiến nàng bảo mật gì nhưng cuối cùng nàng vẫn giữ ý định vì hắn.

Vừa ra khỏi Đại Lý Tự liền thấy người và ngựa hai bên. Một bên là Lạc Túy Sơn, một bên là Vinh Thân Vương và Tỉ Ngọc Bá. Lạc Túy Sơn tự mình cưỡi một chiếc xe ngựa to, dược đồng cưỡi một chiếc, mà bên Vinh Thân Vương đó lại là một chiếc xe ngựa to và hai xe tù.

Vừa nhìn thấy Hàn Vân Tịch và Cố Bắc Nguyệt đi ra, Vinh Thân Vương bèn vênh váo tự đắc hạ lệnh: “Người đâu, áp giải người lên xe tù!”

Cố Bắc Nguyệt rất bình tĩnh, Hàn Vân Tịch lại không nghe theo. Nàng vẫn luôn trông về Y Thành. Lần đầu đi sao có thể ngồi xe tù?

Dựa vào cái gì để bọn họ ngồi xe tù, có tội hay không cũng chưa có kết luận.

Hàn Vân Tịch đang muốn mở miệng, một giọng nói ngạo mạn đột nhiên truyền đến: “Khoan đã!”

Theo giọng nói nhìn lại, chỉ thấy người mở miệng chính là Lạc Túy Sơn. Hắn nâng cằm lên cao, nói tới nói lui râu sơn dương vểnh lên theo, nhìn ai cũng dùng nửa con mắt, lớn tuổi lại kiêu ngạo hơn người trẻ tuổi, không ai bì nổi.

“Lạc lý sự, còn có chuyện gì?” Vinh Thân Vương vẫn rất khách sáo.

Ai ngờ Lạc Túy Sơn không hề cho Vinh Thân Vương mặt mũi, vuốt râu sơn dương, thái độ kiêu căng hững hờ nói: “Phàm là tất cả có liên quan đến lần bệnh này đều phải do lão phu đích thân đưa đến Y học viện, Thái tử, Tần Vương phi, Cố Thái y…”

Lời còn chưa dứt, Vinh Thân Vương không nhịn được tức giận: “Không có đạo lý này, đừng nói là Thái tử, Hàn Vân Tịch cùng Cố bắc nguyệt cũng phải do bổn vương tự mình áp giải. Họ là tù nhân của Thiên Ninh!”

Mặc dù Hoàng đế Thiên Huy không muốn đắc tội Y Thành nhưng Vinh Thân vương cũng không thể tha thứ cho một tên Lý sự được voi đòi tiên như vậy. Hắn quen sự kính trọng của người khác rồi. Đây cũng là lần đầu tiên gặp được tên ngạo mạn vô lễ như thế.

“Tù nhân?”

Lạc Túy Sơn nhíu mày liếc nhìn Vinh Thân Vương, khóe miệng gợi lên một sự mỉa mai, cũng không có giải thích thêm cùng hắn, mà là chất vấn vị bên cạnh Vinh Thân Vương đó: “Tỉ Ngọc Bá, dựa theo quy tắc Y Thành, ngươi nói nên làm sao đây?”

Sự mỉa mai đó của Lạc Túy Sơn khiến Vinh Thân Vương thấy rất chướng mắt. Hắn mới mặc kệ phép tắc gì đó của Y Thành, thái độ cương quyết: “Người đâu, còn ngơ đó làm gì, áp giải người lên xe tù, lập tức!”

Lính coi ngục lập tức áp giải người, Lạc Túy Sơn cũng không vội, lạnh lùng uy hiếp: “Tỉ Ngọc Bá, tự ngươi xem rồi làm đi!”

Đáy mắt Tỉ Ngọc Bá hiện lên một sự nham hiểm. Cho dù không muốn nhưng vẫn nhịn. Hắn như một người hòa giải, cười ha ha đi đến giữa Lạc Túy Sơn và Vinh Thân Vương: “Lạc lý sự, lần này đến Y Thành đường xá rất xa. Trên đường đi còn phải cậy vào thị vệ của Thiên Ninh hộ giá. Tất cả mọi người đều cùng đường cùng đi, cần gì nghiêm túc đến thế?”

Bên ngoài Lạc Túy Sơn cười nhưng trong lòng không cười: “Nếu Tỉ lý sự cảm thấy xe tù không khác biệt với xe ngựa, vậy ngươi và Vinh Thân Vương đến ngồi xe tù đi.”

Lời này vừa nói ra, không chỉ mặt Tỉ Ngọc Bá đen lại trong chớp mắt. Đến cả người của Vinh Thân Vương cũng đều không ổn rồi!

Hàn Vân Tịch luôn đứng ở ngoài quan sát suýt nữa bị làm cho bật cười. Lạc Túy Sơn rõ ràng là đang che chở cho nàng và Cố Bắc Nguyệt, ngạo mạn là ngạo mạn một chút nhưng cũng là người kì diệu, cực kỳ thú vị.

“Lạc lý sự, bổn vương nể mặt của hội trưởng lão không tính toán với ngươi. Ngươi cũng lớn tuổi rồi, đừng…”

Mắt thấy Vinh Thân Vương muốn phát cáu, Tỉ Ngọc Bá vẫn cố nén lửa giận lại. Dù sao hắn đã nhiều lần lĩnh giáo tính cách của Lạc Túy Sơn.

Lần này hắn đối với y thuật của mình vẫn rất nắm chắc, tạm thời để Lạc Túy Sơn đắc ý thêm chút thời gian nữa đi.

Bệnh này của Long Thiên Mặc đừng nói là Lạc Túy Sơn, ngay cả hội trưởng lão cũng đừng mơ phá giải. Lần này, hắn không chỉ muốn ở nơi này của Hoàng đế Thiên Huy lập công, mà còn muốn gọt đi sự kiêu ngạo của Lạc Túy Sơn.

“Vinh Thân Vương, Lạc lý sự chỉ là nói đùa thôi. Người tuyệt đối đừng để trong lòng. Nếu Y Thành đã có quy tắc, tất cả cứ dựa vào quy tắc của Y Thành.”

Tỉ Ngọc Bá nói rồi dùng ánh mắt chứa ý vị sâu xa nhìn Vinh Thân Vương, Vinh Thân Vương rất không vui thỏa hiệp, cuối cùng vẫn không lên tiếng, oán hận phất tay áo lên xe ngựa.

Lần đầu gặp mặt, Lạc Túy Sơn liền chiếm thế thượng phong. Hắn cũng không dừng lại đúng lúc, vênh váo tự đắc sai Tỉ Ngọc Bá cưỡi xe ngựa của Thái tử đến để dược đồng của mình cưỡi xe.

Nếu như nói Lạc Túy Sơn là một con khổng tước nói toạc ra bên ngoài, vậy thì Tỉ Ngọc Bá chính là một con hồ ly già đa mưu túc trí.

Thấy thái độ này của Tỉ Ngọc Bá, Hàn Vân Tịch thầm có chút lo lắng.

“Hai người các ngươi còn không qua đây?”

Lúc này, cuối cùng Lạc Túy Sơn hướng mắt nhìn đến nàng và Cố Bắc Nguyệt. Hàn Vân Tịch và Cố Bắc Nguyệt vội vàng đi xuống bậc thang.

“Vãn bối Cố Bắc Nguyệt chào Lạc lão tiền bối.”

“Vãn bối Hàn Vân Tịch, ngưỡng mộ đại danh Lạc lý sự đã lâu, đa tạ tiền bối ra tay cứu giúp.”

Cố Bắc Nguyệt ôn tồn lễ độ, Hàn Vân Tịch khiêm nhường cung kính lễ phép nhưng ai biết Lạc Túy Sơn lườm Hàn Vân Tịch, hừ lạnh nói: “Ra tay cứu giúp phế vật các ngươi? Ha ha, ít tự mình đa tình tự cho là đúng đi, lão phu chỉ là làm việc theo phép tắc.”

Nụ cười Hàn Vân Tịch lập tức cứng lại trên mặt. Được thôi, mọi thứ lão đầu này làm đơn thuần chính là chán ghét Tỉ Ngọc Bá, quả nhiên là nàng nghĩ quá nhiều rồi.

Lạc Túy Sơn lại nghiêm túc đánh giá Cố Bắc Nguyệt: “Cháu trai của Cố Viễn Đông?”

Cố Bắc Nguyệt vội vàng trả lời: “Chính là vãn bối, lúc gia gia còn tại thế thường xuyên đề cập đến Lạc tiền bối…”

Nhưng nói cũng chưa nói xong, Lạc Túy Sơn liền hừ lạnh cắt ngang: “Gia gia ngươi y thuật bình thường, ta thấy ngươi cũng như vậy.”

Ơ kìa…

Cố Bắc Nguyệt tính tình tốt nhất cũng cứng đờ, trong lúc nhất thời cũng không biết nói gì cho phải.

“Ngươi đến cưỡi xe, đuổi theo xe ngựa trước mặt.” Lạc Túy Sơn ném xuống câu nói này liền lên xe ngựa, để lại hai người Cố Bắc Nguyệt cùng Hàn Vân Tịch hai mặt nhìn nhau.

Rất nhanh, Lạc Túy Sơn liền không kiên nhẫn thúc giục: “Còn sững sờ làm gì? Không muốn ngồi xe thì chạy mà đi!”

Lão đầu này không hề đáng yêu chút nào!

Cố Bắc Nguyệt ngoan ngoãn cưỡi xe, Hàn Vân Tịch chần chừ lơ đãng liếc nhìn xung quanh, chỉ thấy xung quanh mình trống rỗng, cũng không có hình dáng quen thuộc kia.

Cũng thôi đi, dưới tình thế này, Long Phi Dạ không lộ diện là lựa chọn sáng suốt nhất.

Hàn Vân Tịch xách góc váy, quả quyết lên xe, nàng cũng không vào trong xe ngựa mà ngồi bên cạnh Cố Bắc Nguyệt.

Dược đồng cưỡi xe dẫn đường ở phía trước, Vinh Thân Vương và Tỉ Ngọc Bá đi theo phía sau bọn họ. Một dòng người rời khỏi Đại Lý Tự, càng đi càng xa.

Lúc này, trên nóc nhà cao ngất của Đại Lý Tự, một bóng người dần dần trở nên rõ ràng. Hắn đứng chắp tay sau lưng, dáng người cao lớn, ba ngàn sợi tóc đen bay lên theo gió.

Trong mờ tối, hắn cao cao tại thượng đứng ở nơi đó. Một đôi mắt lạnh lẽo hiện ra vẻ âm u tĩnh mịch, tựa như Vương giả liếc nhìn thiên hạ.

Không bao lâu, Sở Tây Phong đã đến, thấp giọng: “Điện hạ, Vương Công tra được rồi, đúng là người họ Cố nhưng… là Cố Thất Thiếu, không phải Cố Bắc Nguyệt.”

“Cố Thất Thiếu?”

Long Phi Dạ rất bất ngờ, vẫn luôn biết Cố Thất Thiếu có lai lịch không nhỏ, lại không ngờ sẽ dính dáng đến Y Thành, Vân Không Tứ Thành, Y Thành, Dược Thành, Tiêu Dao Thành, Nữ Nhi Thành là thuộc về thực lực lớn nhất của Y Thành, cũng khó đối phó nhất.

Đừng nói Hoàng đế Thiên Huy, chính Long Phi Dạ cũng không muốn tuỳ tiện đắc tội Y Thành.

Cố Thất Thiếu và Y Thành lại là quan hệ gì? Tại sao tiểu tử kia muốn điều tra ngọn nguồn của Hàn Vân Tịch?

Nhìn thấy bóng lưng của đội xe liền đòi tin tức, Long Phi Dạ không nói hai lời, lặng lẽ đuổi theo.

Lần này đến Y Thành, nhanh nhất cũng phải mất lộ trình mười ngày.

Đây cũng đã qua năm sáu ngày, ai biết Lạc Túy Sơn lại một câu cũng không chủ động nói với Hàn Vân Tịch và Cố Bắc Nguyệt.

Lão đầu này lại khinh miệt bọn họ, tốt xấu cũng phải hỏi thăm bệnh tình của Thái tử chứ? Dù sao Hàn Vân Tịch và Cố Bắc Nguyệt là người rõ nhất.

Sau buổi chiều ngày hôm đó, Hàn Vân Tịch chủ động ngồi vào trong xe, chỉ thấy Lạc lão đầu ngồi ở chủ vị, hai tay khoanh lại. Tuy đôi mắt nhỏ thông minh lanh lợi đã nhắm lại nhưng trên mặt vẫn là bộ dạng hà khắc keo kiệt.

Lão đầu này lôi thôi như vậy, chẳng lẽ đã hoàn toàn có sự nắm chắc đối phó Tỉ Ngọc Bá rồi? Hắn có biết là bệnh lúc trước của Long Thiên Mặc là thai trong thai không?

Tỉ Ngọc Bá thản nhiên đối mặt với hội chẩn hội trưởng lão như vậy, lão đầu này lại có một bộ dạng đã tính trước. Điều này khiến Hàn Vân Tịch cũng không biết nên lo lắng hay là nên yên tâm.

Nàng nhìn Lạc Túy Sơn vài lần, mở miệng thăm dò: “Lạc lão tiền bối…”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN