Vân Tịch Truyện - Thiên Tài Tiểu Độc Phi
Chương 29: Ấm áp, dựa hết vào ngươi
Cố Bắc Nguyệt tươi cười như tháng tư xuân phong ấm áp, mắt Hàn Vân Tịch đột nhiên cảm thấy hắn đặc biệt đẹp, đặc biệt là thời điểm hắn cười rộ lên càng mê người, hắn giống cái đại ca ca nhà bên, thân thiết ấm áp.
“Cố thái y, có tâm.”
Hàn Vân Tịch tiếp nhận canh nóng đưa tới, uống một hơi không ngừng, nước thuốc này thật là có công hiệu, rất nhanh thân thể của nàng dần dần ấm lên.
Cố Bắc Nguyệt nhìn bộ dáng ăn ngấu nghiến của Hàn Vân Tịch, nhìn thấy sắc mặt nàng trắng bệch, ít nhiều cũng đoán được đêm qua bị dùng tư hình. Hắn không hỏi nhiều, đáy mắt hiện lên một mạt thương hại, khe khẽ thở dài.
Thời gian thăm hỏi có hạn, không chờ được Hàn Vân Tịch uống xong, Cố Bắc Nguyệt liền thấp giọng nói, “Vương Phi nương nương, hạ quan đêm qua tự mình đi Tần Vương phủ, không gặp được Nghi thái phi, nhưng đã để Mộ Dung tiểu thư đi báo với Nghi thái phi. Ta nghĩ ngươi rất nhanh sẽ được bảo lãnh ra ngoài. Hạ quan sẽ an bài người thường xuyên qua đây thăm hỏi, kể từ đó……”
Nói tới đây, Cố Bắc Nguyệt đem thanh âm ép tới càng thấp, “Kể từ đó, bọn họ cũng không dám động tư hình.”
Hàn Vân Tịch nhìn Cố Bắc Nguyệt, không đầu không đuôi liền liền hỏi câu, “Vì sao?”
Người nam nhân này, vì cái gì lại tận tâm tận lực như thế, chuyện này kỳ thật hắn hoàn toàn có thể đặt mình ở ngoài, hắn có biết hay không nếu hắn lẫn lộn dính vào, hắn sẽ bị hiềm nghi hợp mưu cùng tội phạm.
Cố Bắc Nguyệt khó hiểu, “Cái gì vì sao?”
“Vì sao lại giúp ta như thế, ta cùng ngươi lại không thân.” Hàn Vân Tịch nhàn nhạt nói.
Ai ngờ, Cố Bắc Nguyệt lại phi thường nghiêm túc, “Vương Phi nương nương, y giả cứu người, không ngừng với y thuật. Mạng của thiếu tướng quân đang được nắm giữ trong tay ngươi……”
Cố Bắc Nguyệt nói, ngữ khí ôn nhu không ít, tiếp tục nhàn nhạt nói, “Huống chi, Vương Phi nương nương đây cũng là một cái mạng người.”
Hàn Vân Tịch trong lòng nao nao, trong lòng tán thưởng, có chút tự thấy mình kém cỏi không bằng.
Mộ Dung Uyển Như sẽ không đi thông báo với Nghi thái phi chứ? Hàn Vân Tịch không muốn làm Cố Bắc Nguyệt mất đi sự tin tưởng, nên không giải thích nhiều, nàng nhàn nhạt hỏi, “Tình hình bên phủ tướng quân như thế nào rồi?”
“Tối hôm qua, Trường Bình công chúa thỉnh mấy cái thần y qua, đều không làm nên chuyện gì. Sáng nay Mục đại tướng quân lại đem hạ quan thỉnh đến, nhưng thiếu tướng quân vẫn là bộ dáng ấy, hạ quan đã khuyên qua Mục đại tướng quân, đáng tiếc……”
“Tình hình thiếu tướng quân như thế nào rồi?” Hàn Vân Tịch quan tâm nhất chính là chuyện này.
“Vẫn là bộ dáng như lúc trước, chỉ sợ…… Vạn nhất độc tính vĩnh viễn không hiện ra, Vương Phi nương nương ngươi chẳng phải……”
Cố Bắc Nguyệt chưa nói hết, nhưng Hàn Vân Tịch biết hắn lo lắng cái gì, vạn nhất độc tính của Mục Thanh Võ vĩnh viễn không hiện ra tới, đến lúc đó ngay cả Long Phi Dạ cũng chưa chắc có thể rửa sạch tội danh cho nàng.
Trầm mặc một lát, Hàn Vân Tịch chất vấn hỏi, “Cố thái y, ngay cả ngươi cũng không tin ta, phải không?”
Không phải Cố Bắc Nguyệt không tin nàng, mà là không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất(*).
(*)不怕一万,只怕万一 (Bùpà yī wàn jiù pà wàn yī): Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất: Nghĩa là không phải là lo không vượt qua được mà chỉ sợ là xui xẻo / Không sợ việc to tát, chỉ sợ việc không may xảy ra bất ngờ. (Better be safe than sorry/Safety or certainty in the first place is better than regret for a venture going wrong/It”s always wise to play safe/One cannot afford a single mishap. What if you run a risk?…)
“Đã một ngày qua đi, trong vòng hai ngày tới, độc tính của thiếu tướng quân nhất định sẽ hiển hiện ra, chỉ cần giải độc hắn liền sẽ tỉnh! Ngươi giúp ta trông hắn, độc tính một khi hiện ra liền nói cho ta biết.”
Hàn Vân Tịch ánh mắt sáng quắc lộ ra ánh sáng kiên định, nàng bắt lấy tay của Cố Bắc Nguyệt, nghiêm túc nói, “Ta sẽ không lấy tính mạng của chính mình ra nói giỡn, hiện tại chỉ có ngươi mới có thể giúp ta!”
Cố Bắc Nguyệt vô tình cúi đầu nhìn lại, có chút ngoài ý muốn, nhưng khi nhìn thấy tia sáng trong ánh mắt của Hàn Vân Tịch, hắn khẽ cười, bàn tay to ấm áp đặt trên bàn tay nhỏ lạnh băng của Hàn Vân Tịch, cũng rất tích cực, “Được, ta nhất định sẽ tận lực.”
Hàn Vân Tịch đại hỉ, nếu đổi thành người khác, nàng cũng không yên tâm được, lúc này nàng mới buông tay ra, cứ tự nhiên như vậy, không có ngại ngùng gì.
“Nhớ kỹ, thường xuyên kiểm tra, một khi độc tính biểu hiện ra, liền lấy máu của hắn đưa cho ta.”
“Lấy máu?” Cố Bắc Nguyệt không rõ ràng lắm.
Hàn Vân Tịch lấy ra một cây kim châm nói, “Đây, hãy cầm cây châm này, dùng nó để lấy máu, trên rốn gần chỗ vết đao kia.”
“Lấy máu nghiệm độc” Cố Bắc Nguyệt đương nhiên hiểu, chỉ là trong phòng giam không có bất luận công cụ gì, cũng không có các dược vật khác, Hàn Vân Tịch như thế nào có thể nghiệm ra tới?
Nhận thấy Cố Bắc nguyệt đang chần chờ, Hàn Vân Tịch nhàn nhạt cười, “Cố thái y, chỉ còn lại hai ngày, nếu như ta vô tội được phóng thích, sẽ nói cho ngươi biết mọi thứ.”
Không nghĩ rơi đến trong hoàn cảnh này, Hàn Vân Tịch vẫn còn cười được, Cố Bắc Nguyệt trong lòng bội phục, hắn cũng cười, đưa đầu ngón út ra.
Hàn Vân Tịch sửng sốt, gia hỏa này cũng chơi ngoéo tay sao?
“Ta thật sự rất hiếu kì.” Cố Bắc Nguyệt khẽ cười, cực kỳ đẹp.
Hàn Vân Tịch vươn đầu ngón út ra giữ chặt ngón của hắn, “Tốt, một lời đã định!”
Cố Bắc Nguyệt nhìn Hàn Vân Tịch, chỉ cảm thấy nàng chính là một điều bí ẩn, nữ nhân này tuy rằng y thuật không có sự lợi hại như của Hàn lão gia, nhưng trên phương diện giải độc tựa hồ còn tốt hơn phụ thân nàng nhiều. Chuyện này, cũng không biết người Hàn gia có biết hay không? thời điểm sáng nay lúc hắn rời đi, nghe hạ nhân nói Trường Bình công chúa cùng Mục đại tiểu thư đi Hàn gia thỉnh Hàn gia gia chủ rời núi.
———————-
Ngày đó, khi Cố Bắc Nguyệt chạy về phủ Mục tướng quân, Trường Bình công chúa cùng Mục Lưu Nguyệt đã mời được Hàn gia gia chủ tới, phụ thân của Hàn Vân Tịch, thần y Hàn Tòng An (韩从安).
Lúc Cố Bắc nguyệt vào nhà, Hàn Tòng An đang bắt mạch cho Mục Thanh Võ, vừa thấy hắn tiến vào, Hàn Tòng An liền đứng lên, chắp tay thi lễ, “Cố thái y.”
Tuy rằng ở trước mặt Hàn Tòng An, Cố Bắc Nguyệt là vãn bối, nhưng vì thân phận của Cố Bắc Nguyệt là thủ tịch ngự y, Hàn Tòng An chỉ là một thường dân nên vẫn phải hành lễ.
Hàn Tòng An y thuật tinh thông, ở học viện y Vân Không Đại Lục (云空大陆 – Cloud Realm Continent medical academy) học qua y dược, sau đó trở thành quản lý học viện vào năm trước, vị trí thủ tịch ngự y vốn nên là của hắn. Đáng tiếc, nhiều năm qua hắn không thể trị hết quái bệnh của Thái tử. Cuối cùng, ngay cả Thái Y Viện đều vào không được, trở thành quản lý của học viện y không được hoàng tộc yêu thích nhất trong lịch sử.
Mà Cố Bắc Nguyệt từ nhỏ cha mẹ đều mất, được gia gia nuôi dưỡng. Cố gia gia lại là thủ tịch ngự y tiền nhiệm, đông thời cũng là một trong những người quản lý học viện y Vân Không Đại Lục. Cố Bắc Nguyệt từ nhỏ có thiên phú bẩm sinh, hơn nữa được gia gia dốc lòng dạy dỗ, cũng rất xứng đáng gánh chức thủ tịch ngự y.
“Hàn bá bá khách khí.” Cố Bắc Nguyệt chắp tay trả lễ, quân tử khiêm tốn, không siểm nịnh không kiêu ngạo, ôn tồn lễ độ.
Hàn Tòng An cũng không khách khí, ngồi xuống, hỏi: “Ngươi tới rất đúng lúc, cùng ta nói tình hình cụ thể đi.”
“Trước hết không bằng Hàn bá bá nói cái nhìn của người, để tránh nghe ta nói xong, ảnh hưởng đến phán đoán của người.” Nhìn Cố Bắc Nguyệt như nhẹ nhàng khiêm tốn, nhưng lời nói luôn có hiệu quả bốn lạng đẩy ngàn cân(*).
(*) 四两拨千斤: Bốn lạng đẩy ngàn cân: có thể hiểu giống kiểu lấy nhu chế cương – Khi dùng nhu thì ta tận dụng lực của đối phương để làm cho đối phương mất sức hoặc làm cho đối phương mất sức nhiều trong khi mình mất sức ít mà dẫn đến thành công. (400 grams weighs more heavy than thousands kilograms – This means if some one use 100% of strength to push the wall or something heavy away but another person use only half amount of strength to push away/a small investment leading to immense profits.)
Hắn vừa nói như thế, Hàn Tòng An cũng không cần cưỡng cầu, vuốt râu nghiêm túc nói, “Ta có nghe tình huống đại khái từ Mục đại tướng quân, có điều trúng phải độc kia, ta nghĩ nên chờ thảo luận.”
Cố Bắc Nguyệt cũng không phát biểu ý kiến, nhàn nhạt hỏi, “Thảo luận như thế nào?”
Đáy mắt Hàn Tòng An hiện lên một mạt hồ nghi, dò hỏi, “Nghe nói…… trúng độc này là do Vân Tịch chẩn ra?”
Thật ra trước khi Trường Tình công chúa đi thỉnh hắn tới, thái hậu nương nương đã phái người tới chào hỏi qua hắn. Tuy rằng bọn họ không nói muốn hắn làm gì, nhưng trong lòng hắn hiểu rõ hết thảy.
Mặc dù Hàn Vân Tịch đã bị bỏ tù, chỉ cần Mục Thanh Võ hôn mê một ngày, thì Hàn Vân Tịch một ngày không rửa sạch được hiềm nghi, phải ở trong phòng giam thêm một ngày, đây chính là điều mà thái hậu muốn nhìn đến.
Hơn nữa, Mục Thanh Võ tay cầm binh quyền, lại thân thiết với Nhị hoàng tử, hoàn toàn đứng về phía Nhị hoàng tử bên kia, mà Nhị hoàng tử lại là đối thủ mạnh nhất của Thái tử.
Nếu Mục Thanh Võ hôn mê bất tỉnh, thậm chí bỏ mình, vui mừng nhất không ai khác chính là bè phái của Thái tử.
Mặc dù sự tình liên quan đến tính mạng của nữ nhi thân sinh, nhưng vì bảo vệ địa vị của Hàn gia, vì muốn lập công với thái hậu cùng Thái tử, Hàn Tòng An không ngại thuận nước đẩy thuyền một phen giúp thái hậu nương nương vu oan Hàn Vân Tịch.
Hắn xem mạch thật lâu, nhưng vẫn không tìm ra được bệnh tình gì, cũng không tìm thấy dấu hiệu trúng độc, bất quá, nếu Hàn Vân Tịch đã trị liệu qua, mặc kệ Mục Thanh Võ vì sao lại chết, rốt cuộc nàng đều phải phụ trách!
“Vậy Hàn bá bá nghĩ như thế nào?” Cố Bắc Nguyệt hỏi lại, không có thái độ gì.
Làm việc bên cạnh hoàng đế, trong triều đình trong hậu cung tất cả quan hệ lợi hại đều ở trong lòng hắn, hắn biết nếu hắn càng có liên quan đến Hàn Vân Tịch thì chính hắn cũng sẽ càng bất lợi.
Hàn Tòng An chỉ là một con cáo già, cũng không nói những gì hắn nghĩ, chỉ có trách mắng, “Aiz, nha đầu này từ nhỏ không học vấn không có kỹ năng, nàng hiểu cái gì nha! Nghe nói miệng vết thương kia là do nàng động dao giải độc?”
Hàn Tòng An kiểm tra qua miệng vết thương, đã khép lại rất tốt, không phải người bình thường có thể xử lý được, nếu không phải Trường Bình công chúa nói trước, hắn dù thế nào cũng không tin đây là từ tay của Hàn Vân Tịch xuất ra. Nàng như thế nào mà làm được? Nàng là phế vật ngay cả dược liệu đều không phân biệt được rõ ràng a!
“Hàn bá bá nếu đã xem xét qua miệng vết thương, hẳn là biết bệnh tình của thiếu tướng quân cùng miệng vết thương kia không có liên quan với nhau chứ?” Cố Bắc Nguyệt hỏi ngược lại.
Hàn Tòng An vuốt râu chần chờ một lát, nhàn nhạt nói, “Này…… cũng chưa chắc được. Hiện tại không có cách gì xác định được bệnh.”
Khoảnh khắc này, ánh mắt ôn hòa của Cố Bắc Nguyệt hiện lên một mạt cảnh giới.
Vết đao kia trên người Mục Thanh Võ chính là điểm mấu chốt, đó là do Hàn Vân Tịch xử lý, nếu có thể chứng minh vết đao cùng với bệnh tình hiện tại không liên quan, Hàn Vân Tịch lập tức vô tội.
Nhưng bởi vì vết đao này mang đến rất nhiều phiền toái, cũng có thể sẽ là vết đao trí mạng, Hàn Vân Tịch chỉ có thể ở lại nhà giam.
Hàn Tòng An không hổ là phụ thân thân sinh của Hàn Vân Tịch, ngay cả nhược điểm trí mạng của Hàn Vân Tịch cũng không bỏ qua.
“Nếu Hàn bá bá đã nói như thế, Tần Vương phi rốt cuộc có hay không có tội, phải đợi……” Cố Bắc Nguyệt giọng điệu ấm áp nhẹ nhàng, nhưng lời này lại như một cây châm lấy máu muốn vạch trần sắc mặt thật sự của Hàn Tòng An.
Cố Bắc Nguyệt kiểm tra miệng vết thương của Mục Thanh Võ, rồi xem mạch, sau khi xác định Hàn Tòng An không có động tay đông chân gì, mới nghiêm túc nói, “Mục tướng quân, có vẻ như y thuật của Hàn thần y không những không chữa được cho Thái tử, ngay cả thiếu tướng quân cũng không thể chữa trị được. May mắn, tình huống của thiếu tướng quân ta còn có nắm chắc, trong vòng hai ngày này, thiếu tướng quân sẽ hồi tỉnh, ta sẽ luôn luôn trông chừng ở đây!”
Mục đại tướng quân đang trầm mặc hồi lâu vừa nghe lời này, thình lình vung nắm tay lên rống to, “Đi ra ngoài! Các ngươi hết thảy cút đi ra ngoài cho ta, đều là phế vật!”
Đại tướng quân tính tình bạo phát đều đã có tiếng ở trong triều, từng có quan văn bị hắn đánh cho tàn phế!
Hàn Tòng An sợ chết, vội vàng chạy ra ngoài. Tuy nhiên, Cố Bắc Nguyệt lại đứng lên, trực diện với Mục đại tướng quân, hắn đưa ra một trang thư, giấy trắng mực đen, chính là giấy sinh tử!
“Mục đại tướng quân, ta lấy tính mạng của ta đảm bảo, thiếu tướng quân sẽ tỉnh lại trong vòng hai ngày này, ta có thể cứu hắn. Nếu như không như vậy, một mạng đổi một mạng!” Cố Bắc Nguyệt hiền lành yếu đuối, nhưng những lời nói ra rất rõ ràng, không sợ sinh tử.
Mục đại tướng quân nắm tay cứng đờ ở giữa không trung, rất lâu sau đó, cuối cùng là rơi xuống, cắn răng nói, “Được, bản tướng quân lại cho ngươi thêm một cơ hội!”
Lúc này, Hàn Tòng An đã trốn ra xa, hắn đang cân nhắc lời nói kia của Cố Bắc Nguyệt là có ý tứ gì, hắn ta hoài nghi cái gì sao? Có Cố Bắc Nguyệt ở đây, phải xuống tay với Mục Thanh Võ sẽ rất khó khăn, vạn nhất Mục Thanh Võ thật sự tỉnh, mọi sự cũng coi như xong.
Hàn Tòng An vừa cân nhắc, vừa ra khỏi biệt viện, lúc này, Trường Bình công chúa cùng Mục Lưu Nguyệt trực diện đi tới.
Buổi sáng nhìn thấy Trường Bình công chúa còn êm đẹp, hiện tại vì sao phải mang khăn che mặt?
“Công chúa điện hạ, ngươi đây là……” Hàn Tòng An hồ nghi hỏi.
“Không có việc gì, ngươi vì sao lại ra đây, Thanh Võ ca ca thế nào rồi?” Trường Bình công chúa vội vàng hỏi. Tối hôm qua nàng đi đến nhà giam, cũng không biết nhiễm phải đồ vật bẩn thỉu gì đó, sáng sớm trên chân và trên mặt đều vẫn luôn ngứa. Mới vừa rồi, còn nổi lên những đốm hồng trên da, nhìn giống như bị chứng phát ban.
Mặt là nàng quý giá nhất, trộm tìm thái y lấy thuốc. Thái y nói là bị phát ban, một hai ngày sẽ biến mất, nàng mới yên tâm, uống thuốc xong liền vội vã chạy tới đây.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!