Vân Tịch Truyện - Thiên Tài Tiểu Độc Phi - Chương 361: Có kết quả
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
139


Vân Tịch Truyện - Thiên Tài Tiểu Độc Phi


Chương 361: Có kết quả


Lấy tính mệnh để bảo vệ?

Hàn Vân Tịch trong lúc nhất thời cũng không biết nói cái gì cho phải, Cố Bắc Nguyệt cười dịu dàng như vậy, lại nói ra lời tàn nhẫn đến thế.

Đúng vậy, câu nói này dưới cái nhìn của nàng là tàn nhẫn, không phải đối với người khác, mà là đối với bản thân.

Nàng đang suy nghĩ câu nói này, Triệu ma ma lại làm gián đoạn, cười nói: “Cố thái y, lời này của ngươi nói quá nghiêm trọng rồi, không phải chỉ là đem thú nhỏ tạm thời giao cho ngươi thôi sao, chờ điện hạ cùng Vương phi nương nương trở về, thú nhỏ còn phải về bên cạnh nương nương.”

Triệu ma ma cũng không nỡ xa thú nhỏ đâu.

Cố Bắc Nguyệt đáy mắt hiện lên ý cười bất đắc dĩ, thản nhiên nói: “Vương phi nương nương cùng thú nhỏ đều cứu tính mạng tại hạ, cái mạng này của tại hạ chính là của nó.”

Thì ra là thế.

Hàn Vân Tịch không thích chủ đề nặng nề như vậy, thật sự tính ra, Cố Bắc Nguyệt bị thương thành dạng này, toàn do nàng ban tặng.

“Được rồi, cái gì mạng với không mạng, chăm sóc thú nhỏ tốt, ta trở về sẽ tìm ngươi đòi lại.” Nàng nghiêm túc nói.

Cố Bắc Nguyệt nhẹ gật đầu, cũng nghiêm túc: “Vương phi nương nương, ta kê chút phương thuốc chống ôn dịch cho người vậy, đến vùng thiên tai có lẽ có thể cần dùng đến.”

Đây là trần trụi khinh bỉ y thuật Hàn Vân Tịch kém cỏi sao?

Được a, ngoại trừ độc ôn dịch đặc thù, Hàn Vân Tịch thật đúng là không hiểu cách trị ôn dịch, các thái y khác trong Thái y viện cũng không đáng tin cậy bằng Cố Bắc Nguyệt, có phương thuốc của Cố Bắc Nguyệt, nàng cũng coi như trong lòng có nắm chắc.

Ôn dịch, nói phổ thông một chút chính là bệnh truyền nhiễm quy mô lớn.

Nơi có nạn đói, tất có người chết, mà người chết càng nhiều, ôn dịch liền dễ dàng bộc phát, truyền nhiễm.

Thường thường thiên tai, nạn đói, chiến tranh đều không đáng sợ, đáng sợ là cùng với những chuyện này mà dẫn đến ôn dịch.

Trong lịch sử giới giáo dục từng có nhà lịch sử học khảo chứng qua, không ít triều đại diệt vong cũng không phải là bởi vì chiến tranh, mà là bởi vì sau chiến tranh ôn dịch đại bộc phát, liên lụy toàn bộ quốc gia.

Cố Bắc Nguyệt làm việc phi thường chu toàn, tất cả kê cho Hàn Vân Tịch ba mươi phương thuốc, cơ hồ có thể bao quát từ trước đến nay mọi loại hình ôn dịch lớn từng xuất hiện ở Vân Không Đại Lục.

Trước khi đi, Cố Bắc Nguyệt kéo lấy thân thể ốm yếu, khăng khăng đưa Hàn Vân Tịch tới cửa, hắn thấp giọng nhắc nhở một câu: “Vương phi nương nương, vùng thiên tai, thiếu không chỉ là lương thực, cũng có thể là dược liệu.”

Hàn Vân Tịch cảm thấy liền giật mình, nếu không phải Cố Bắc Nguyệt nhắc nhở, nàng thật đúng là sẽ không nghĩ tới chuyện này.

Nếu như Cố Bắc Nguyệt không phải bị thương thành bộ dạng này, nàng hi vọng nhường nào Cố Bắc Nguyệt cùng bọn họ đi một chuyến!

May mắn Long Phi Dạ có người ở Dược Thành, không đến mức lại bởi vì cung ứng dược liệu bị người khác khống chế.

Đương nhiên, Hàn Vân Tịch vẫn là hi vọng tình trạng khu thiên tai không phát triển đến mức ôn dịch hoành hành, nếu không Long Phi Dạ gặp phiền phức sẽ còn lớn hơn nữa.

Giao phó xong thú nhỏ, Hàn Vân Tịch sáng sớm hôm sau liền một mình đi phủ tướng quân Bách Lý.

Nàng cũng không biết mình lần này rời khỏi Đế Đô sẽ mất bao lâu, cho nên phải đem việc cần giao phó đều giao phó xong xuôi rồi đi.

Bách Lý Minh Hương, cũng coi là một việc lớn của nàng.

Thời điểm Hàn Vân Tịch tới, Bách Lý Minh Hương đang đốt hương pha trà. Nàng mặc một bộ áo trắng hơn tuyết, tóc dài như mực, ngồi tại trong phòng trà liền tựa như một bức tranh mỹ nhân, điềm tĩnh mà xa xăm.

Một màn đẹp như vậy, Hàn Vân Tịch đều không đành lòng quấy rầy.

Nàng quay trở lại đại đường, đem độc dược mang tới giao cho Bách Lý tướng quân, sau đó mới qua tìm Bách Lý Minh Hương.

Vừa thấy Hàn Vân Tịch, Bách Lý Minh Hương liền vui sướng.

Nàng từ Đường Môn trở về, tại Thiên Ninh Đế Đô sống nhiều năm như vậy, ngoại trừ Hàn Vân Tịch, cho tới bây giờ không có nữ tử cùng tuổi nào đến gặp nàng.

Nàng vội vàng tự mình mang lên bồ đoàn, dâng lên Minh Hương: “Vương phi nương nương, ngồi đi.”

“Thói quen này của người giống với điện hạ, người thích uống trà gì?” Hàn Vân Tịch thuận miệng hỏi.

“Hồng trà.” Bách Lý Minh Hương không chút do dự trả lời.

“Vừa hay, điện hạ cũng thích hồng trà.” Hàn Vân Tịch thản nhiên nói.

Bách Lý Minh Hương mặc dù rất muốn tiếp tục cái đề tài này, thế nhưng, do dự một lát, nàng vẫn là chủ động nói cái khác, nàng nói: “Vương phi nương nương, nghe phụ thân ta nói Hoàng thượng muốn phái điện hạ đi khu vực thiên tai?”

“Ừm, ta cũng đi cùng. Cho nên, thời gian tới chí ít là nửa năm cô không cần nhìn thấy ta rồi!” Hàn Vân Tịch cười nói.

Bách Lý Minh Hương sửng sốt, lập tức vội vàng giải thích: “Vương phi nương nương, Minh Hương không phải không muốn gặp ngươi đâu!”

“Đùa ngươi một chút mà, khẩn trương như vậy làm cái gì?”

Hàn Vân Tịch liếc nàng một cái, nha đầu này mỗi lần nói chuyện với nàng đều cung kính đứng đắn, nàng chịu không được bầu không khí như thế này!

Trong những người quyền quý ở Đế Đô, Bách Lý Minh Hương cũng coi như bạn nữ duy nhất của nàng, không thể bỏ qua thân phận để trò chuyện được sao?

Hàn huyên vài câu, Hàn Vân Tịch liền nói đến chính sự: “Ta hôm nay là cố ý đến nói cho ngươi hai tin tức, một tin tốt, một là tin xấu, tự chọn đi, muốn nghe cái nào trước?”

Bách Lý Minh Hương không chút do dự: “Tin tức tốt!”

“Ha ha, giống như ta, vui vẻ trước rồi nói!” Hàn Vân Tịch cười nói.

Nếu nghe tin xấu trước, cho dù nghe tin tốt, cũng sẽ không vui vẻ như vậy.

“Ta điều tra rõ hậu quả của việc nuôi dưỡng Mỹ Nhân Huyết rồi.”

Hàn Vân Tịch những ngày này vừa có thời gian liền trốn trong thư phòng tăng giờ làm việc, đêm cũng không chút đi ngủ, cuối cùng để chuyện này có tiến triển.

“Có phải hậu quả chính là tin tức xấu hay không?” Bách Lý Minh Hương vội vã hỏi, có thể có kết quả đây đúng là tin tức tốt, cho tới nay nàng đều biết mình sống không lâu, nhưng lại không biết sẽ là kiểu chết như thế nào.

Hàn Vân Tịch không có trực tiếp trả lời Bách Lý Minh Hương, mà là nhàn nhạt giải thích: “Mỹ Nhân Huyết thật ra là một loại máu người kịch độc, thể chất của ngươi đặc thù ở chỗ ngươi là cơ thể bách độc bất tử.”

Hàn Vân Tịch tự mình phối độc, lại lật vô số Độc Kinh mới đạt được kết quả này.

Như thú nhỏ kiểu đó, thuộc về cơ thể bách độc bất xâm, bất kỳ độc gì đối thú nhỏ đều là vô hiệu, sẽ không mang đến bất kỳ đau đớn; mà Bách Lý Minh Hương cơ thể bách độc bất tử, độc đối Bách Lý Minh Hương là hữu hiệu, sẽ dẫn đến hiện tượng phát độc, nhưng sẽ không trí mạng.

“Trong lần trước phối độc dược cho cô, ta đã tăng thêm một loại độc cấp tính, ngươi không biết đúng không?” Hàn Vân Tịch cười hỏi.

Bách Lý Minh Hương kinh ngạc, nàng thật sự không biết, nàng ngoại trừ đau đớn bên ngoài không có phản ứng khác.

“Cho nên, không chỉ độc mạn tính không làm ngươi chết, chính là độc khác cũng giống vậy. Chỉ là Mỹ Nhân Huyết cần độc mạn tính để nuôi.”

Thời điểm Hàn Vân Tịch đang nghiên cứu Mỹ Nhân Huyết, cũng thuận tiện chú ý qua một vài thứ của phương diện nuôi cổ trong truyền thuyết.

Độc nhân, độc thi, cổ độc là một quá trình tiến dần lên, độc nhân, độc thi có thể xưng là nuôi độc, Quân Diệc Tà chính là làm loại chuyện này.

Mà cổ độc, chính là chuyên nuôi cổ, độc nhân cổ là bắt người đến nuôi, trước đó Quân Diệc Tà đối với Thái tử là dùng loại động vật đến nuôi, gọi là độc trùng cổ.

Tình trạng thân thể Bách Lý Minh Hương cùng cổ độc rất giống, nhưng, theo Hàn Vân Tịch hiểu rõ, cổ độc chân chính không chỉ bách độc bất xâm, mà còn bất tử bất diệt.

Cho nên, Bách Lý Minh Hương loại thể chất thiên nhiên này, chỉ có thể nói là một sự tồn tại tình cờ tuyệt vời.

Bách Lý Minh Hương lặng yên nghe, nàng chưa hề cũng đều không hiểu về độc, cho nên nàng nghe không hiểu lắm, nàng chỉ cần một kết quả, nàng rốt cuộc là phải chết kiểu như thế nào.

“Vương phi nương nương, hậu quả của việc nuôi dưỡng máu độc là gì?”

“Sau khi dưỡng thành, thể chất của cô liền thay đổi hoàn toàn, ngươi sẽ…”

Hàn Vân Tịch ngừng hồi lâu, mới thản nhiên nói: “Ngươi sẽ vì phát độc mà chết.”

Phát độc mà chết!

Nhiều loại độc như vậy ở cùng một chỗ phát tác đến mức bỏ mạng, đây sẽ là một loại tra tấn như thế nào?

Bách Lý Minh Hương không cách nào tưởng tượng, nàng im lặng không nói cúi đầu: “Ừm, ta hiểu rồi.”

Bách Lý Minh Hương không cách nào tưởng tượng, Hàn Vân Tịch cũng hiểu rõ.

Bách Lý Minh Hương hiện tại thống khổ bắt nguồn từ một hai loại độc dược phát tác, còn không nguy hiểm đến tính mạng, nếu như toàn bộ cùng phát tác, vậy không chỉ là đau đớn! Chí ít Hàn Vân Tịch bây giờ có thể khẳng định là, trước kia Bách Lý Minh Hương từng dùng mấy vị độc dược nếu thực sự phát tác, sẽ khiến toàn thân da thịt thối rữa.

Đương nhiên, những lời này Hàn Vân Tịch sẽ không nói.

Nàng thản nhiên nói: “Cái này vẫn là tin tức tốt, bởi vì chỉ cần là trúng độc, liền nhất định có biện pháp giải độc. Sợ nhất chính là tình huống đều không rõ ràng.”

Lời này vừa ra, Bách Lý Minh Hương mới ngẩng đầu lên, trong hai con ngươi thanh tịnh lần đầu tiên trong đời loé lên “hy vọng sống còn”.

Hóa ra, nàng vẫn là có thể được cứu!

Chỉ cần là trúng độc, liền nhất định có biện pháp giải độc!

“Vương phi nương nương, ta làm như thế nào để cảm ơn người bây giờ!” Bách Lý Minh Hương bịt miệng lại, suýt nữa khóc lên.

“Không cần, ta chỉ là không muốn trong tay mình có án mạng vô tội.”

Nếu không phải vì Long Phi Dạ muốn Mỹ Nhân Huyết, nàng cũng sẽ không trở thành đao phủ hạ độc.

“Trong thời gian nửa năm tới, cô sẽ rất gian nan, so với vài chục năm trước còn khó chịu đựng hơn, cô phải chuẩn bị tâm lý.” Nàng chăm chú dặn dò.

Bách Lý Minh Hương luôn dùng thuốc quá độ, cho nên, nàng phải chịu đau đớn sẽ ngày càng tăng. Trong nửa năm sắp tới, sẽ là thời kỳ độc tố tấp nập bộc phát.

Bách Lý Minh Hương vẫn còn kích động, liên tục gật đầu.

Hàn Vân Tịch trầm mặc hồi lâu, cũng không nhiều lời, nàng đứng dậy: “Vậy thì tốt rồi, chính là mấy việc đó, ta đi đây!”

Nếu là ngày trước Bách Lý Minh Hương đều sẽ an tĩnh đưa nàng rời đi, thế nhưng, lần này Bách Lý Minh Hương rốt cục nhịn không được lên tiếng: “Vương phi nương nương, dừng bước.”

Hàn Vân Tịch xoay người nhìn lại: “Chuyện gì, cứ việc nói.”

“Còn phải… còn phải bao lâu nữa mới có thể nuôi ra Mỹ Nhân Huyết?” Bách Lý Minh Hương nghiêm túc hỏi.

Độc tính bên trong cơ thể người biến hóa là không cách nào đoán được, Hàn Vân Tịch chỉ có thể cho ra một thời gian đại khái.

“Nửa năm đến một năm đi.”

Bách Lý Minh Hương nhẹ gật đầu, không có hỏi nhiều nữa.

Hàn Vân Tịch lại nói: “Yên tâm đi, ta luôn đang nghĩ biện pháp giải độc, hôm Mỹ Nhân Huyết dưỡng thành, ta nhất định sẽ ở bên cạnh ngươi.”

Lời nói như vậy, Hàn Vân Tịch kiếp trước cũng đã nói đến mấy lần.

Thời điểm mỗi lần người bệnh sợ hãi, nàng liền sẽ nói như vậy.

Làm một đại phu nói như vậy, có thể cho người bệnh cảm giác an toàn vô hạn, nhất là những cái nguy hiểm đến tính mạng người bệnh kia.

Bách Lý Minh Hương chưa hề biểu hiện ra sợ hãi đối với cái chết, thế nhưng, nàng biết nàng ta là sợ hãi.

Long Phi Dạ đem Bách Lý Minh Hương giao cho Hàn Vân Tịch nuôi Mỹ Nhân Huyết, mà Hàn Vân Tịch lại một mực coi nàng là một người bệnh mình nhận được.

Bách Lý Minh Hương ngoại trừ chữ “tạ ơn”, cũng không biết nên nói cái gì cho phải.

“Yên tâm đi, điện hạ cùng ta đều sẽ ở cạnh.”

Hàn Vân Tịch vô ý nhắc đến Long Phi Dạ, nàng cũng không biết, câu nói này của nàng cho Bách Lý Minh Hương an ủi lớn nhường nào.

Không có lúc nào so thời khắc này càng hi vọng ngày đó đến.

Trước kia là ngóng trông chết, bây giờ là ngóng trông sống, ngóng trông có thể gặp được Tần Vương điện hạ một lần…

Hàn Vân Tịch ba ngày này thật sự quá bận, Bách Lý Minh Hương bên này giao phó rõ ràng xong, nàng lại dành thời gian đi một chuyến Hàn gia, sự việc cứu nạn nàng cũng không nói gì, Hàn gia có Long Phi Dạ bảo hộ, chắc hẳn Thiên Huy Hoàng đế cũng không dám làm khó dễ quá.

Hàn Vân Tịch rất bận, Long Phi Dạ cũng vội chuyện phủ Quốc Cữu.

Đêm ngày thứ ba, Long Phi Dạ muốn trở về phủ, U Các bên kia lại có tin tức tới.

“Chủ tử, có người xâm nhập vào mật thất cướp người!” Sở Tây Phong vô cùng lo lắng đến báo.

Bên trong mật thất U Các giam người, ngay cả ám vệ cũng không biết, chỉ có hắn cùng Đường Li biết được, Đường Li ngăn chặn kẻ xông vào kia, hắn vội trở về tìm viện binh đến.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN