Vấn Tiên - Quyển 1 - Chương 6: Uy hiếp
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
91


Vấn Tiên


Quyển 1 - Chương 6: Uy hiếp



Xuyên qua làn mưa tên, thân hình Vương Nghĩa nhoáng cái đã vụt tới trước mặt đám người Lương Nhân đồng thời y vung thanh nhuyễn kiếm đâm xéo xuống phía huyệt Thần Khuyết của tên đứng ở vị trí đầu, tên này cũng nhanh tay, vung đao chém mạnh xuống thân kiếm nhưng điều gã không ngờ là cánh tay còn lại của Vương Nghĩa lại nhanh như chớp điểm lên huyệt Đản Trung của gã khiến ngay lập tức nội khí của gã tản mát, thần trí rối bời, cực kỳ hoảng loạn.

Gã ngã vật ngay ra đất, mắt mũi trợn trắng, mồm ú ớ kinh hoàng. Hiển nhiên việc bị điểm trúng huyệt Đản Trung chỉ là một phần nguyên nhân, nguyên nhân khác là gã không thể ngờ được Vương Nghĩa lại nhanh đến khiếp người như vậy.

“Huynh đệ! Bắn tên vào chiếc xe thùng ở trước!” Lương Nhân gấp giọng hô lên, gã muốn làm cho Vương Nghĩa phân tâm, không thể dốc sức đối chiến.

Lập tức mưa tên tập trung hết vào chiếc xe ngựa mang vú Trương đồng thời ngay sau đó một dòng máu đỏ từ trong thùng xe chảy ra khiến Lương Nhân hưng phấn cười lớn.

Nhưng gã không ngờ là Vương Nghĩa dường như không hề bị ảnh hưởng bởi việc này như gã dự tính mà ngược lại, Vương Nghĩa vung kiếm cắt một đường ngang yết hầu tên mới ngã xong lập tức tung người vọt lên dùng kiếm chém thẳng xuống đầu tên tiếp theo.

Tên này đang cực kỳ hoảng sợ vì thủ đoạn cực nhanh của Vương Nghĩa nhưng không vì thế mà loạn, gã một tay vung cây thiết côn lên hoành ngang đầu đỡ kiếm, một tay như đề phòng rút thanh chủy thủ bên hông đưa lên trước ngực.

Nhưng lại một màn kinh người xảy ra.

Nhuyễn kiếm của Vương Nghĩa đang ở thế chém xuống thì đột nhiên y xoay cổ tay khiến lưỡi kiếm bẻ một góc chín mươi độ đồng thời thanh nhuyễn kiếm như cây trúc bị vít, cong ngoặt xuống, mũi kiếm đâm thẳng lên huyệt Bách Hội trên đầu gã.

Tên thứ hai cứ thế mà đi đời nhà ma, một tiếng cũng không kêu nổi.

Trong lúc đó, đoàn người ngựa phía sau sau một thoáng bị mưa tên làm luống cuống tay chân, người chết kẻ bị thương nhưng chỉ là số ít, đa phần những người còn lại đều kịp thời vung binh khí lên đón đỡ hoặc nấp sau thân xe, ngựa để tránh tên.

Không những thế, bằng kinh nghiệm đối chiến phong phú với việc bị cướp tiêu cộng thêm sự lịch duyệt giang hồ phong phú, những cao thủ này nhanh chóng sử dụng ám khí và cả thuốc nổ đáp trả khiến những tên nấp trên vách đá khốn đốn một phen, hành động cũng bị bó chân bó tay đi nhiều.

Tiếng nổ vang, tiếng người la hét, tiếng đá lăn ầm ầm nổi lên.

Lúc này, mười vị đại hán mà Lục Văn đặc biệt lưu tâm trong bữa tối hôm trước bỗng tách thành hai nhóm, một nhóm bốn người nhanh chóng di chuyển về phía xe hắn xong đứng khắp bốn phía quanh xe, sáu người còn lại thì như nhanh nhẹn nhảy lên vách đá, vừa tung mình bay lên cao vừa vung trường kiếm khua múa chặn tên.

Nhóm sáu người này thân pháp, nội công, kiếm thuật đều là hạng không tầm thường. Nhoáng cái đã lên tới chỗ đám người đang bắn tên từ trên vách núi xuống.

Thân pháp quỷ dị của nhóm sáu người này quá nhanh, tự nhiên khiến những tên đang cầm nỏ, thứ vũ khí không hề thích hợp với cận chiến kinh hoảng, luống cuống tay chân một phen.

Hai tên mai phục phe Lương Nhân lập tức ngã xuống khi còn chưa kịp vứt nỏ rút đao, bốn tên khác thì bị chém cho tóe máu.

“Thanh Phong Thập Sát Tinh! Huynh đệ cẩn thận! Tập trung vây công!” Một tên trong đám này thất thanh hô lên!

Thanh Phong Thập Sát Tinh vốn là mười thủ lĩnh một nhóm sơn tặc có cái tên rất chính khí là Kiếp Phú Trại, thuộc nước Mễ, quốc gia cạnh nước Lỗ. Nhóm này chuyên cướp của quan lại xong phân phát cho người nghèo, hơn ba năm trước bị quan phủ truy sát quá gắt gao nên chạy sang nước Lỗ đồng thời được Vương Nghĩa thu nhận, trước giờ vì tránh làm ảnh hưởng đến Thanh Phong tiêu cục và quan hệ giữa hai nước Lỗ – Mễ nên nhóm này hoạt động âm thầm, thường xuyên đi tiền trạm xử lý các nhóm giặc cướp trên đường vận tiêu của Thanh Phong tiêu cục, rất ít người biết dung mạo thực nhưng giang hồ nghe đến Thanh Phong Thập Sát Tinh vẫn phải kinh hồn táng đảm.

Đám người phe Lương Nhân tuy đông nhưng hiện tại, ưu thế địa hình của chúng trước đây lại biến thành nhược điểm, việc bị các mỏm đá ngăn trở khiến bọn chúng tuy đông hơn nhưng rất khó vây công trong khi sáu người trong Thập Sát Tinh thì dũng mạnh dị thường, một đấu một quyết không phải là điểm lợi thế gì cho bọn chúng.

“Bỏ vị trí, quăng nỏ, ném Kiến Huyết Tán, tràn xuống mà chém giết!” Tên mới hô lại gào lên.

Tức thì hơn năm mươi tên còn lại liền quăng nỏ, một số ném Kiến Huyết Tán về phía sáu người hội Thập Sát Tinh, nhóm còn lại thì đưa tay vào túi móc ra một bọc nhỏ, dùng sức ném mạnh về phía đám người Thanh Phong tiêu cục ở dưới, đoạn chúng đồng loạt lao mình phi thân xuống chân núi.

“Khốn kiếp! Lũ tiểu nhân bỉ ổi này! Tới đây, bổn đại gia đích thân thiến các ngươi!” A Phúc rống giận, phun lời thô tục, song song đó hắn lại cực nhanh vung đao chém rách một góc áo, đổ nước từ cái bình nhỏ thấm ướt vải rồi bịt trước mũi.

Những người khác cũng nhanh tay làm y như A Phúc, tuy nhiên có vài người vì bị thương bởi tên nỏ lúc trước hoặc do sơ ý không kịp làm điều đó, cũng không kịp bế khí, tự nhiên hít phải thứ bột độc kia khiến thất khiếu chảy máu, táng mạng tại chỗ.

“Công tử nhịn thở ngay, bịt cái này lên mũi xong hãy thở.” Lục Văn trong thùng xe, thân đè lên người Vương Khiết nói, đồng thời đưa cho Vương Khiết một mảnh vải bông thấm đầy máu.

“Ừm ưm…” Vương Khiết chưa bao giờ ngoan ngoãn như thế, y đang rất sợ nhưng không loạn, vẫn ý thức được Lục Văn muốn bảo vệ mình nên răm rắp làm theo.

“Máu…Máu ở đâu ra thế…” Áp miếng vải bông lên mũi Vương Khiết mới nhận ra tấm vải đầy máu nên cực kỳ hoảng sợ, nói giọng đứt quãng.

“Máu ngựa thôi.” Lục Văn nói ngắn gọn xong đưa bình nước hất nhẹ lên tấm vải bông trên mặt Vương Khiết.

“Như thế này dễ thở hơn…một chút…a” Lần này là giọng Lục Văn đứt quãng, trên trán hắn, từng giọt mồ hôi to như hạt đậu nổi lên đồng thời thần sắc hắn trở nên có phần tái nhợt.

Trong thời gian đó, Vương Nghĩa vẫn đang tung hoành phía trước.

Chỉ thoáng chốc nhóm mười tên cạnh Lương Nhân đã chỉ còn bốn. Sáu tên đã chết không thể chết lại, hết thảy đều là một kích tất sát của Vương Nghĩa.

Hai tên trong số bốn tên còn lại cùng lao lên tấn công Vương Nghĩa. Một tên dáng người gầy quắt, sử dụng một cây nhuyễn tiên dài chừng năm thước, tên còn lại thì cơ bắp cuồn cuồn, sử dụng một cây trường thương.

Cả hai tên đều thận trọng tấn công từ xa vì e sợ cây nhuyễn kiếm biến đổi thất thường của Vương Nghĩa.

Gã đô con dùng trường thương đâm thẳng xuống phần chân Vương Nghĩa, mũi thương liên tục đổi phương hướng, cực kỳ khó chịu trong khi đó gã gầy quắt thì vung cây nhuyễn tiên có mũi đao nhọn nơi đầu tiên, hết vụt lại xoắn đủ phương vị khiến người ta hoa mắt.

Nếu đổi là người khác gặp phải cặp đôi này thì quả thực khó mà chống đỡ, nhưng đáng tiếc, đối thủ của chúng là Vương Nghĩa.

Đối mặt với thế công như vũ bão, y không hề lùi mà ngược lại tung mình, cong gập người về sau, vung kiếm gạt cây nhuyễn tiên đồng hai chân đạp mạnh lên thân thương.

Không thể ngờ Vương Nghĩa trông thư sinh nhưng khí lực, nội công lại cực kỳ bá đạo. Hai chân y vừa đạp lên thân thương, phần gần mũi thương thôi mà khiến tên đô con lập tức hổ khẩu rách toạc, người bị kéo chúi về trước.

Trong khi đó, thanh nhuyễn kiếm vừa gạt đồng thời vẫn đè sát thân nhuyễn tiên tiếp đó Vương Nghĩa lại khẽ lắc cổ tay, tức thì phần thân kiếm như một con độc xà xoắn dọc nhuyễn tiên.

Thân nhuyễn kiếm mềm dẻo như lá liễu nhưng khi Vương Nghĩa gập tay lại thì không khác gì trăm ngựa cùng kéo. Nhuyễn tiên rời tay, hổ khẩu rách toạc, người tên gầy quắt mất sự không chế bay thẳng về phía Vương Nghĩa.

“Xoẹt…xoẹt.” Thanh nhuyễn kiếm thả cây nhuyễn tiên ra xong lượn một đường, tức thì hai tiếng xoẹt gần như đồng thời vang lên, theo đó sinh mạng của cả hai tên kia cũng ô hô ai tai, nơi yết hầu chúng chỉ thấy có máu chứ một tiếng cũng không kịp hô.

Trong lúc này, phía sau đó là một trường loạn chiến, hơn năm mươi tên phe Lương Nhân từ vách núi ào xuống đang kịch chiến với sáu người nhóm Thanh Phong Thập Sát Tinh và khoảng bốn mươi người còn khả năng chiến đấu của Thanh Phong tiêu cục.

Trường kiếm, thiết côn, đoản đao, trường thương vung liên tiếp không ngớt, âm thanh gào thét, tiếng binh khí va chạm và từng bông hoa máu nở tung khắp nơi.

Tuy nhân số gần ngang nhau nhưng bên Thanh Phong tiêu cục có Thập Sát Tinh mang võ công nhỉnh hơn nên sau thời gian nửa khắc đã có hơn hai mươi tên phe mai phục ngã xuống, bên Thanh Phong tiêu cục cũng có gần mười người hy sinh.

Phe Thanh Phong tiêu cục thừa thắng dồn ép đám mai phục lại, quây thành một đám. Bọn họ đều là kẻ được Vương Nghĩa chọn lựa, đa phần đều chính khí bừng bừng, cực kỳ khinh ghét hành độ bỉ ổi của nhóm mai phục lại thống hận thay cho những huynh đệ bỏ mạng đương trường nên nộ khí xung thiên, điên cuồng gào thét chém giết.

“Aaaa, lũ khốn này, dám giết A Lợi, bổn đại gia không thiến các ngươi nữa, trực tiếp giết luôn để tế thù này…” A Phúc nước mắt lưng tròng, con ngươi đỏ ngầu, điên cuồng vung đao chém tới đám mai phục, mỗi đao đều cực kỳ trầm trọng như mang theo cả trời sát ý. Thực ra A Lợi là con ngựa mà y chăm nuôi từ bé, với hắn rất thân thiết nên bị Vương cục chủ đặt tên là A Lợi, ý bảo đấy là tiểu đệ của hắn, hai huynh đệ “ruột ngựa”.

“Cục than đen, ngươi buông ta ra, phe ta thắng rồi, để ta ngó xem.” Vương Khiết mặt đỏ bừng, không rõ vì sợ, vì hưng phấn hay vì sao nữa. Y khẽ đưa hai tay đẩy người Lục Văn ra, đoạn lồm cồm bò dậy, hơi hé cửa xe ra nhìn.

Quả thực lúc này phe Thanh Phong tiêu cục đang chiếm ưu thế tuyệt đối, đám người mai phục giờ chỉ con hơn hai mươi tên đang tụ lưng điên cuồng chống lại đám người chưa có thêm hao tổn nhân mạng bên Thanh Phong tiêu cục.

Thế cục gần như đã định, bốn người trong Thập Sát Tinh cũng chiến ý dâng cao, ngứa tay ngứa chân lao lên vây công, tuy nhiên đám người mai phục lại như chó cùng dứt giậu, cực kỳ điên loạn khiến nhất thời tình hình biến thành thế giằng co.

Còn ở phía trước, Vương Nghĩa đang lực áp Lương Nhân và hai tên còn lại.

“Hừ, không ngờ là hai huynh đệ Kim Vũ, Kim Bằng của Thái Cực Môn. Thân là đệ tử danh môn chính phái lại đi làm hành vi của bọn giặc cướp. Đã thế thì các ngươi cứ thoải mái mà ra tay đi, ta cũng muốn xem Thái Cực Đao Pháp của Thái Cực Môn nó là thứ gì!” Vương Nghĩa, trường bào màu trắng lúc này vấy đầy máu tươi, đứng lầm lẫm như chiến thần, hoành kiếm ngang ngực chỉ thẳng vào mặt hai gã cạnh Lương Nhân, khinh bỉ nói.

“Ha ha ha, Vương Nghĩa, nhanh mắt lắm, chỉ chừng đó đã nhận ra thân phận chúng ta. Được, đã thế thì, Lương huynh, chúng ta cùng lên lấy mạng hắn.” Hai gã Kim Vũ, Kim Bằng giận quá hóa cười, dùng giọng the thé như thái giám nói.

Lương Nhân giờ mới rút đao, hắn đó giờ vẫn một mực không xuất thủ để chờ bọn người kia tiêu hao khí lực của Vương Nghĩa sau đó hắn và huynh đệ họ Kim mới ra tay thu dọn. Không tính được rằng, hoặc đám người kia quá vô dụng hoặc Vương Nghĩa quá kinh khủng nên tốn mất tám tên cao thủ mà chẳng làm Vương Nghĩa tốn mấy sức.

Lúc này không xuất vốn thì e rằng chẳng còn dịp nữa, gã và hai tên họ Kim cùng vung đao nhào tới từ hai hướng khác nhau.

Ở một hướng, hai huynh đệ họ Kim như dán lưng vào nhau, đao chiêu trong tay chúng, một âm một dương hòa quyện vào nhau, cực kỳ kín kẽ, trong cương có như, trong công có thủ, quả thực là đao pháp tuyệt diệu, cực kỳ hiếm thấy.

Tuy đao pháp này cực kỳ huyền diệu nhưng cũng có điểm hạn chế đó là cần hai người luyện có tâm linh tương thông, công lực tương đương và tốt nhất là một nam một nữ luyện.

Vốn tổ sư của Thái Cực Môn là hai huynh muội song sinh nên mới sáng tạo ra bộ đao pháp này, sau này hậu nhân không có mấy người có khả năng luyện được cũng chính vì điều kiện kỳ lạ của nó.

Hai tên họ Kim này lại có thể luyện được kể cũng là hiếm thấy, tự nhiên cái hiếm này cũng đồng nghĩa với uy lực kinh nhân. Hai gã xoay tròn như diễn biến ra Thái Cực Đồ, liên tiếp tấn công hạ bàn của Vương Nghĩa, trong khi đó Lương Nhân như ác hổ, vung đao sử ra Đồ Thiên đao pháp tấn công điên cuồng lên những huyệt vị hiểm yếu trên người Vương Nghĩa.

Tuy một địch ba nhưng Vương cục chủ vẫn không hề nao núng, bình tĩnh đón đỡ ba cây đao hiểm ác đồng thời liên tục tấn công vào các huyệt vị Bách Hội, Thần Đình, Thái Dương trên người hai gã họ Kim.

Tuy nhiên Vương Nghĩa cũng không có đắc thủ nổi bởi còn Lương Nhân dùng Đồ Thiên đao pháp cực kỳ cương mãnh, thế như núi bổ xuống khiến y nhất thời phải vung kiếm cản lại.

Mấy lần Vương Nghĩa định dùng nhuyễn kiếm xoắn lấy cây trường đao của Lương Nhân rồi giật phăng đi nhưng một chân y vừa đạp lên kiềm hãm được một cây đao của một tên trong hai huynh đệ kia thì cây đao còn lại đã chém tới làm y lại phải nhấc chân khiến người mất thế dẫn đến lực kéo nơi cổ tay cũng giảm.

Vương Nghĩa cướp đao thất bại nhưng cũng khiến cổ tay Lương Nhân tê rần. Gã không thể ngờ công lực của Vương Nghĩa lại thâm sâu khó lường như thế, hoàn toàn vượt xa hiểu biết của gã.

“Nếu cứ thế này thì sớm muộn gì nội lực ba ngươi phe mình cũng hao hết trước hắn rồi hỏng việc.” Gã thầm lo lắng.

Đúng lúc này, đúng như gã lo lắng, tay một tên trong hai huynh đệ họ Kim vung hơi cao lên bị nhuyễn kiếm vạch một đường sâu trên bắp tay.

“Ha ha ha, hai tên khốn các ngươi tự cung để luyện Thái Cực Đao Pháp sao? Quả thực tâm tính biến thái, đao chiêu cũng biến thái.” Vương Nghĩa đắc thủ một chiêu, hưng phấn cười chế nhạo.

Quả thực để huynh đệ họ Kim tự cung vì chúng nghĩ hai người bọn chúng là kẻ thuần dương nên luyện đao pháp không thể đến hoàn mỹ, tự cung sẽ thành không âm không dương hay chính là âm dương giao hòa sẽ có thể tu luyện đến viên mãn.

Suy nghĩ lệch lạc biến thái này khiến đao pháp của chúng quả thật có tăng tiến thêm nhưng lại đi theo con đường tà đạo, đại đạo tự nhiên bị diễn tiến thành ác độc, biến thái.

“Vương Nghĩa, chúng ta giết ngươi!” Bị lời châm chọc của Vương Nghĩa đâm trúng tim đen, hai tên như chạm nọc, càng trở nên cuồng dã, ác độc, bất chấp đau đớn lăn xả vào.

“Ha ha ha, cha đánh xỉu chúng, phế võ công rồi cho vào cung làm thái giám đi.” Vương Khiết lúc này thấy cha mình thắng thế, tức thì hưng phấn, giật phăng bàn tay Lục Văn đang cố ngăn cản, nhảy ra càng xe, hò hét trợ uy cho cha mình.

“Ta quả là đui mù mà, đã thấy không đúng rồi…” Lương Nhân đột nhiên dừng tay, chuyển đao, thọc tay vào ngực áo lấy ra một đám viên gì đó rồi liên tiếp ném mạnh xuống đất.

Một tràng những tiếng nổ vang lên.

“Ha ha ha, Vương Nghĩa, ngươi mau buông kiếm chịu chết, nếu không thì chuẩn bị chôn xác con ngươi đi.”

Hai mắt Lương Nhân như ác thú, tay trái gã bóp lên cổ Vương Khiết nhấc lên, tay phải cầm đao chỉ thẳng về phía chiến trường, ác độc cười, lớn giọng uy hiếp.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN