Vấn Trần - Chương 16
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
143


Vấn Trần


Chương 16


Tác giả: Hành Khách Bất Tri Danh

Editor: Tiểu Trùng – Emily

☆ Chương 16 ☆

Đưa hồn. Phong ấn

Phong ấn khai mở, quỷ vực chấn động

—————

Quý Dao nghỉ dưỡng sức hai ngày, lại phải lên đường.

Hắn nói, “Việc rừng quỷ, không thể kéo dài.”

Mọi người im lặng, Vân Trường Ly nói, “Cũng được.”

Lâm An lên tiếng, “Ta đi với ngươi.”

Đồ Mi cười khẽ, “Tỷ tỷ tốt à, hình như ngươi không yên tâm chờ ta sao? Ta sẽ không làm vị ca ca này bị thương đâu.”

Hai người nhìn nhau, Đồ Mi dung nhan quyến rũ, Lâm An vẻ ngoài lạnh nhạt.

Hồi lâu, Đồ Mi dậm chân, hờn dỗi, “Tùy ngươi vậy!”

Cho nên… Đêm hôm thanh vắng, rừng quỷ tĩnh mịch.

Cố Tam, “Vì sao ta cũng đi theo?”

Tin tức này không thể truyền ra ngoài, cho nên y không thể trở về Thanh Hàn Quan.

Quý Dao cuối cùng cũng không hoàn toàn tin tưởng Vân Trường Ly, nếu Cố Tam xảy ra chuyện gì, lúc đó hắn sẽ không thể với tay vào, cho nên…

Quý Dao cười nói, “Tam Thanh đừng sợ, sư huynh chắc chắn sẽ bảo vệ đệ.”

Lâm An cười khẩy, “Có vẻ ai đó không nhớ mấy hôm trước mình nằm liệt giường, thở chẳng được vài hơi.”

Quý Dao, “…”

Cố Tam, “Sư tỷ, tỷ bớt tranh cãi vài câu đi.”

Vân Trường Ly đi trước, Đồ Mi ở sau, năm người đi vào rừng quỷ.

Nếu nói rừng cây bên ngoài chỉ là âm khí tĩnh mịch, thì càng đi sâu vào trong, tử khí càng nặng hơn.

Không có chim chóc, không có hương hoa.

Khí lạnh âm u kéo đến, tiếng than khóc dày đặc bên tai.

Có người ngâm nga bên tai, nhưng không biết là đang hát gì.

Cố Tam luôn cảm thấy có một lực lượng đang đuổi y ra ngoài.

Lâm An che chở cho y, từ từ bước vào trong.

Cây là cây, cỏ vẫn là cỏ, nhưng dường như vẫn luôn có vô số đôi mắt nhìn chằm chằm họ.

Cố Tam rùng mình.

Quý Dao rút Viễn Chỉ ra, Lâm An cũng siết chặt kiếm, năm người càng lúc càng đi vào sâu.

Cố Tam cảm thấy áp lực ép mình càng lúc càng lớn, y vô thức đi theo sức lực đó, may là Lâm An kéo y lại.

Bỗng nhiên, hoàn cảnh xung quanh chợt biến đổi.

Cố Tam hít vào sâu một hơi.

Xương trắng khắp nơi, quỷ khí u ám.

Bùn đất dưới chân cũng trở thành một màu đỏ thắm, chẳng biết phải đổ bao nhiêu máu mới thành.

Ngàn năm trôi qua, bãi bể cũng hóa nương dâu.

Một bên là lưu luyến hồng trần, một bên là xương khô tịch liêu.

Chỉ cách Lương Thành một bức tường, lại là hai thế giới sinh và tử.

Cố Tam há miệng, nhưng lại chẳng thốt nổi câu nào.

Sống lưng y chợt lạnh ngắt, Cố Tam quay đầu lại.

Quỷ hồn.

Sau lưng bọn họ là vô số quỷ hồn.

Mặt mũi mơ hồ, phục sức không rõ.

Bọn chúng im lặng đứng đó, lặng lẽ không phát ra tiếng.

Tựa như đang ngâm nga điều gì, lại tựa như không có.

Chúng chỉ im lặng không tiếng động nhìn họ.

Nhìn họ.

Cũng tự nhìn chúng máu thịt hóa bùn, thi hài thành núi.

Đó là một loại hoang vu khổng lồ.

Là sự hoang vắng đã tích lũy cả nghìn năm.

Đây là những người ở nghìn năm trước, là những oan hồn người chết từ nghìn năm trước, chúng trông ngóng chấp niệm nghìn năm không tiêu tan, bồi hồi nghìn năm ở đây.

Hoặc có lẽ là rất, rất lâu về trước?

Nơi này chiến hỏa khắp nơi, quân vương của chúng vì lợi ích của cá nhân mà tiễn chúng xuống hoàng tuyền.

Máu chảy thành sông, quê nhà khó về.

Cuối cùng, chúng đã trở thành dạng chấp niệm gì đây?

Bỗng nhiên, Vân Trường Ly thi lễ một cái hướng về quỷ hồn.

Đồ Mi cũng thi lễ theo hắn.

Các quỷ hồn vẫn im lặng nhìn.

Dường như chúng đã không có vẻ mặt gì từ lâu rồi, chỉ có thể bình thản nhìn họ.

Chỉ nhìn thôi.

Cố Tam loáng thoáng nắm được điều gì đó, nhưng lại chẳng phân biệt được.

Quý Dao thở dài, “Chấp niệm không thể giải, khó mà vào luân hồi. Những dã quỷ nơi này, cũng là kẻ đáng thương.”

Ba người họ cũng thi lễ.

Ngẩng đầu, Cố Tam chợt nhận ra trên ngọn núi thi hài lại có ánh sáng lạnh lóe lên.

Quý Dao nói, “Đó chính là thần binh.”

Trước khi lên đường, Quý Dao đã giải thích cho họ, Thanh Hàn thập nhị ấn đặc biệt của Thanh Hàn Quan phối hợp với Thanh Hàn kiếm quyết có thể phá giải tất cả cấm chế và phong ấn trên thiên hạ này, nhưng thời gian sử dụng hơi dài. Mà Vân Trường Ly nói tiếp, Quý Dao phá phong ấn, Lâm An chỉ cần bảo vệ Cố Tam là được, không cần lo về quỷ vực. Quỷ trong quỷ vực là những thứ ma đạo am hiểu, sẽ do họ đối phó.

Quý Dao nghiêm túc nói, “Bắt đầu thôi.”

Dứt lời, hắn và Lâm An đồng thời nâng kiếm lên.

Quỷ vực rung động, những quỷ hồn yên tĩnh lúc nãy toàn hộ cao giọng hét lên, nhào tới.

Lập tức, trời u đất ám, sát khí tràn đầy.

Lâm An vung tay bảo vệ Cố Tam.

Nàng cầm trường kiếm trong tay, màn sa màu xanh che mặt.

Kiếm khí phóng khoáng cuồng dã.

Như dời non lấp bể, vung lên ngút trời, hạ xuống mạnh mẽ, lướt qua bầy quỷ.

Đầu ngón tay Vân Trường Ly khẽ cong, chiết phiến mở ra.

Tay áo tung bay, hắc y như dạ.

Vẻ mặt hắn chỉ còn sự lạnh lùng.

Cánh quạt hóa thành đao, quanh người hắn là làn gió lạnh thấu xương.

Đẩy lui vô số quỷ hồn.

Bỗng nhiên hắn liếc mắt, vung quạt về kiếm khí chém quỷ hồn của Lâm An.

Kiếm khí va vào không trung, làm vỡ rất nhiều xương khô, mảnh vụn đầy đất.

Lâm An lạnh lùng nhìn hắn.

Vân Trường Ly thờ ơ nói, “Bảo vệ sư đệ ngươi cho tốt đi, nơi này đã có bổn tọa rồi.”

Đồ Mi cười khúc khích, nói, “Tỷ tỷ à, ngươi đừng có nhúng tay vào nhé~”

Sau lưng nàng là hồng lăng xinh đẹp, cuốn lấy những quỷ hồn lướt đi.

Tựa như đóa hồng đẹp đến mục nát, nở rộ trong bạch cốt, yêu dị vô song.

Quý Dao cử động đầu ngón tay, Viễn Chỉ xoay bốn lần, “Nhất ấn, mở!”

Ánh xanh chợt lóe, bầy quỷ hét lên.

Gió lạnh nổi dậy.

Lâm An cắm thanh kiếm xuống bùn máu, hai ngón tay khép lại đặt trước môi, “Hộ!”

Kiếm quang lướt quanh người, không ngừng xoay tròn.

Đồ Mi cười to, phô ra vạn trượng hồng lăng.

Nửa đêm, quỷ vực.

Khắp thiên địa đều là tiếng than khóc, trong mắt toàn là bạch cốt oan hồn.

Bóng đêm, sắc xanh, hàn quang.

Hồng lăng khắp nơi, dáng quạt trùng điệp.

Cố Tam đứng sau lưng Lâm An, chỉ cảm thấy xương cốt mình đang kêu dữ dội.

Quá yếu, thật sự vẫn còn quá yếu.

Rời khỏi sư tỷ, y sẽ lập tức mất mạng ở đây.

Quý Dao lại thốt lên, “Nhị ấn, mở!”

Bầy quỷ thét dài.

Âm hồn lượn lờ.

Tóc Vân Trường Ly bị gió thổi loạn, trở nên hơi rối.

Ba ngàn sợi tóc như thác.

Áo đen mặt lạnh, tay áo tung bay.

Tựa như hồ điệp lạnh lẽo trong bóng đêm.

Lúc mở tới ấn thứ mười một, Lâm An đã sắp không kiên trì được.

Trong bốn người này, thực lực của nàng vốn yếu nhất, giỏi về tấn công, không thiện phòng thủ.

Còn phải bảo vệ một Cố Tam Thanh.

Hồn quỷ trong quỷ vực gần như phát điên rồi.

Khắp nơi toàn là quỷ ảnh, âm khí cuồn cuộn.

Vân Trường Ly và Đồ Mi chặn lại toàn bộ quỷ hồn, không ai chạy tới giúp Quý Dao cả.

Lâm An hộc ra một ngụm máu.

Mạng che mặt của nàng bị gió cắt đến thê thảm, giờ đã tới khóe môi.

Cố Tam đứng sau lưng nàng, cắn răng, móng tay gần như khảm vào da thịt.

Lâm An chợt cười.

Trong nụ cười này lại mang theo vài phần yêu khí và tanh mùi máu, “Lụa mỏng xin đừng hỏi xuất xứ, màu thủy mặc họa người trong mộng.”

Đồ Mi chợt quay đầu.

Lâm An vạch đầu ngón tay, “Hoa trong gương.”

Vạn trượng thanh lăng hiện ra, xoay thành một đóa hoa, bao Cố Tam Thanh lại.

Ánh sáng lạnh bao bọc Quý Dao, kiếm quang tràn ra.

Viễn Chỉ ở trên cao, chĩa vào phong ấn.

“Thập nhị ấn, mở!”

Phong ấn khai mở, quỷ vực chấn động.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN