Vấn Trần
Chương 4
Tác giả: Hành Khách Bất Tri Danh
Editor: Tiểu Trùng – Emily
☆ Chương 4 ☆
Quý Dao
Lạc tử vô hối
—————
Quý Dao.
Đại sư huynh của y.
Chưởng môn tương lai của Thanh Hàn Quan.
Hệ thống không thể nói cho Cố Tam biết về kết cục của y, nhưng có thể tiết lộ một ít chuyện của người khác.
Cố Tam phải đi theo số phận của Cố Tam Thanh, nhưng chỉ có phương hướng đại khái chứ không phải chi tiết mọi chuyện.
Dù sao Cố Tam cũng không phải nhân vật chính, khi còn sống thì tác giả chưa hề viết rõ cho y.
Cho nên ý của hệ thống là, chia ra thành từng giai đoạn rồi thuận theo tự nhiên. Chỉ cần hướng đi chính không sai là được.
Giai đoạn đầu tiên chính là được Trúc Cơ trước mười tuổi.
Cố Tam nghe vậy thì hơi mất tự nhiên, y luôn cảm thấy vấn đề hệ thống nói là mâu thuẫn chủ yếu, hoặc là mặt chủ yếu của mâu thuẫn thì phải? Hoặc là vấn đề quan hệ giữa chất và lượng?
Thật lòng mà nói, triết học của y chẳng tốt tí nào.
Hệ thống cho y một quyển sách nhập môn.
Chỉ cần y suy nghĩ một chút, sẽ có chữ viết lơ lửng trước mặt.
Cố Tam Thanh là Bách Đạo Chi Thể, kỳ tài ngút trời, một đường tu luyện vô cùng bằng phẳng. Cố Tam được hưởng phúc của cơ thể này, lại còn thêm cả sách của hệ thống nữa, nên mấy thức nhập môn của Thanh Hàn Quan cũng đã luyện được ra hình ra dạng.
Dao An điện là nơi ở của Quý Dao.
Không sai, Cố Tam Thanh còn nhỏ, nhưng thiên tư lại cao quá, cả sư phụ lẫn ông của y đều không dẫn dắt y được, cha y cũng không dám, đành phải chiết trung* giao cho nhất mạch trường đồ, Quý Dao hướng dẫn.
(*): Trung hòa những ý kiến khác nhau, tạo thành một câu trả lời thống nhất.
Quý Dao là một người tiên phong đạo cốt, hoàn toàn xứng với phong thái của sư huynh, cũng dẫn dắt Cố Tam Thanh không tệ.
Thanh Hàn Quan thật sự vô cùng bảo bọc Cố Tam Thanh, trên núi Dao An và Dao An điện là lớp cấm chế dày đặc. Thông tin của Cố Tam Thanh rất ít người biết được, ngay cả người cha ruột thịt của y cũng không gặp y được mấy lần.
Trong điện chẳng có lấy một người sống, tất cả đều là bù nhìn do chưởng môn và Cố lão gia tử điều khiển.
“Nếu ta thật sự là một đứa bé, chẳng mấy sẽ bị ép đến phát điên cho mà xem.” Cố Tam cười nói với hệ thống.
Quý Dao là một sư huynh tốt, bù nhìn canh cửa cũng là bù nhìn tốt.
Cố Tam Thanh mới hơi lớn một chút đã bắt đầu học văn chương vỡ lòng. Học tới mức mấy ngày nay cách ăn nói của y cũng tràn ngập hơi thở trí thức.
Quý Dao đè tay y, dạy y viết chữ.
Vừa viết vừa vẽ, “Trăng thanh gió mát, đóa hoa dưới nước lạnh, nhìn trời đất rộng lớn như thế mà không cầu được góc nhỏ như vậy.”
Cố Tam Thanh ngây ngô hỏi, “Nghĩa là sao ạ?”
Quý Dao chỉ cười không đáp.
Hắn vuốt tóc Cố Tam Thanh, nhè nhẹ.
Cuối cùng cười bảo, “Sau này đệ… sẽ hiểu.”
Rồi bắt đầu dạy y những chữ khác.
Chữ viết ở nơi này đa số là phồn thể, Cố Tam xem mà chẳng hiểu gì. Y cũng vui vẻ làm một nhóc con, để Quý Dao dạy mình.
Điện ở trên núi, rừng ở bên cạnh điện, hồ nước ở trong rừng.
Phong cảnh trên núi Dao An rất đẹp, cơ bản là do Cố Tam chưa từng nhìn thấy cảnh vật nào hùng vĩ như vậy.
Hoa hồng, lá xanh, ánh ban mai đầy trời.
Quý Dao luôn âm thầm mang thức ăn hoặc đồ chơi cho y. Trong ống tay áo của hắn luôn có rất nhiều đồ biến hóa khôn lường, bánh bao, đồ ăn vặt, hạt dưa, kẹo,… Nhiều nhất là bánh tổ.
Cố Tam bảo y thích bánh tổ.
Thích nhất luôn.
Lúc rảnh rỗi không có việc để làm, y sẽ leo lên cây, lắc lư chân, cắn bánh tổ.
Quý Dao sẽ múa một điệu kiếm, hắn nói với Cố Tam, Thanh Hàn Quan ai ai cũng giỏi múa kiếm.
Kiếm của hắn tên là Viễn Chỉ, nghe hơi giống tên của con gái.
Thanh kiếm rất mảnh lại dài, múa một điệu khiến hoa đào rơi xuống một mảng.
Cố Tam ngậm bánh tổ Quý Dao cho, tập trung nhìn hắn múa kiếm.
Gió mát phả vào mặt y, đóa hoa bay lả tả.
Tóc đen như vẩy mực, bạch y như tuyết, trên lớp áo điểm hồng mai.
Lúc Quý Dao không động, hắn như đóa hàn mai nở ra trong đêm đông đầy tuyết, như sao băng rơi xuống trước mắt.
Cố Tam nhìn không chớp mắt, miếng bánh tổ bị cắn rơi xuống đất.
Quý Dao ngoái đầu lại nhìn cười một tiếng, hơi vung cổ tay, nhìn lướt qua như một thanh kiếm hoa.
Cố Tam nhìn đến si ngốc.
Quý Dao lại đỡ được miếng bánh của y, ngay trên mũi kiếm.
Cố Tam vỗ tay, “Hay quá!”
Cũng chẳng biết là đang khen Quý Dao hay đang khen bánh tổ nữa.
Quý Dao thiên về đàn, trên bàn của hắn luôn có một chiếc cổ cầm bảy dây*.
(*) Cổ cầm:
Bình thường rảnh rỗi, hắn sẽ đánh đàn cho Cố Tam nghe.
Mười ngón tay ung dung, tiếng đàn thong thả.
Rồi cả thiên địa cũng trở nên chậm rãi.
Cố Tam ngậm kẹo, dựa vào đầu gối của Quý Dao.
Kẹo rất ngọt, nên tiếng đàn cũng trở nên ngọt ngào.
Quý Dao nhớ lại hồi còn bé của y, cũng không ép y tu luyện. Hắn còn dạy y chữ, dạy y đàn, dạy y cầm kiếm, dạy y vẽ tranh, dạy y “Lòng mang thiên hạ, lạc tử không hối”*. Cố Tam híp mắt, giả vờ nghe không hiểu, cắn hạt dưa, nghiêng đầu hỏi, “Vậy thì không lạc nữa là được rồi sao?”
(*): “Lạc tử vô hối” vốn là chỉ một nước cờ, nhưng sau này lại gợi những chuyện chẳng lạ lùng gì như quan chức mất việc, bi kịch mất mạng,… Đại ý đời người như một bàn cờ, bị lật kèo chuyển thắng thành bại là bình thường, quan trọng là chúng ta phải đi vững từng bước.
Quý Dao chọc mũi y, cười, “Không đứng đắn.”
Cố Tam cắn một viên kẹo, ngậm ở đầu lưỡi.
Ánh nến nhỏ tỏa sáng lên bả vai Quý Dao, ấm áp như mặt trời lúc bình minh.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!