Vấn Trần - Chương 48
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
58


Vấn Trần


Chương 48


Tác giả: Hành Khách Bất Tri Danh

Editor: Bún Đậu Nước Mắm + Tiểu Trùng – Emily

Beta: Tiểu Trùng – Emily

☆ Chương 48 ☆

Phản kích

Nụ cười kia lãnh đạm vô cùng, tựa như một mảnh giấy trắng cắt từ trong tranh sơn thủy. Rõ ràng phía sau có trăm màu vạn mực, vậy mà giờ đây, cái gì cũng chẳng thấy rõ.

—————

Nhất thời tĩnh lặng.

Hệ thống khiếp sợ.

Cố Tam lại chỉ cười nhạt.

Băng quan tóc đen, tuyết bào mai đỏ. Nụ cười kia lãnh đạm vô cùng, tựa như một mảnh giấy trắng cắt từ trong tranh sơn thủy. Rõ ràng phía sau có trăm màu vạn mực, vậy mà giờ đây, cái gì cũng chẳng thấy rõ.

“Chân nhân, các vị chưởng môn tới rồi. Lúc nào nên mời vào ạ?”

Có tiểu đồng lên tiếng.

Cố Tam đứng dậy, áo bào rũ xuống, hàn mai dao động, “Mời bọn họ tới điện Thanh Hàn.”

Tiểu đồng ngẩn ra, cũng kính cẩn đáp, “Rõ.”

Cố Tam chầm chậm bước ra ngoài.

“Bây giờ, nếu như mi vẫn muốn liên lạc với chủ thần, vậy thì đi đi.”

Y cười, “Nói không chừng… Bần đạo lại vô tình, phá sập thế giới này đó.”

Hệ thống, “Cậu! Cậu!”

“Ôi… Đây cũng coi như là mục đích của Vân Trường Ly nguyên tác, mi nói bần đạo vô tình làm hộ, sẽ thế nào nhỉ?”

Hệ thống tức đến nỗi không nói lên lời.

Nó vừa tức vừa gấp.

Hết thảy mọi chuyện như đã lệch hướng ngay từ đầu, bất ngờ chẳng kịp đề phòng.

Thật giống như đột nhiên đất muốn đổi trời, nước ngầm nổi lên tứ phía.

Hệ thống không dám bại lộ thân phận Trình Chu, nhưng bây giờ nó lại nghi ngờ, có phải Cố Tam đã sớm biết rồi hay không.

Hỏi là sai lầm, không hỏi cũng là sai lầm.

Cử bộ duy gian.*

(*) Thành ngữ Trung Quốc, xuất phát từ “Tướng quân ngâm” của Mạc Ứng Phong, ý nói từng bước tiến về phía trước đều không dễ dàng.

Hệ thống nhất thời không lên tiếng, cũng không biết là đang suy tư, hay đã đi tìm chủ thần rồi.

Cố Tam vẫn lẳng lặng đi ra ngoài.

Nhịp bước của y không biến đổi, từng bước từng bước, giống như đã đi qua cả trăm năm dài đằng đẵng.

Trước khi ra cửa, bỗng y hơi ngẩn người.

Đầu ngón tay động một cái, thu hộp lá trà trên bàn vào tay áo.

Y vẫn không hề nhìn lại.

Then cửa vang lên.

Toàn bộ Cố gia, nhốt ở phía sau.

Thanh Hàn Quan, điện Thanh Hàn.

Rất nhiều chưởng môn đã tụ tập.

Tống Thanh Hàn vẻ mặt khó dò.

Trình Chu bị trói lại, quỳ giữa chính điện.

Biến cố Đan Các lần này, rất nhiều môn phái hao tổn đệ tử đan sư.

Phàm là có chút danh tiếng, còn có thể bổ sung lại.

Đồng loạt tiến vào, đều là người từ trước tới nay chưa từng nghe danh, có thể được bồi thường, chính là mấy vị luyện đan sư của các môn phái.

Phần lớn bọn họ đều mang vẻ mặt tươi cười, hiền hòa nhân ái.

Nhưng không chừng trong lòng đã hận Trình Chu không biết thành cái dạng gì rồi.

Cố Tam vừa mới tới, Tống Thanh Hàn còn chưa lên tiếng, Vân tông chủ đã cười nói, “Tiểu hữu đã tới…”

Cố Tam hành lễ, cười nói, “Lần này mời các vị tiền bối tới, là để nói lời xin lỗi.”

Mọi người ngẩn ra.

Vân tông chủ cười nói, “Lời này có ý gì? Nếu tiểu hữu không bắt tên tiểu tử đại nghịch bất đạo này tới, ta còn mê man trong cốc đây.”

Cố Tam đáp, “Các vị tiền bối có điều không biết, đây không phải khuôn mặt thật của hắn.”

“Hả?”

“Mời xem.”

Tay Cố Tam động một cái, mặt nạ trên mặt Trình Chu vỡ tan thành mảnh vụn, rơi xuống đầy đất.

Các chưởng môn cau mày.

Cố Tam nói, “Không dối gạt các vị tiền bối, người này tên thật là Trình Chu.”

Lần này có không ít người nhận ra.

Tiểu môn so đấu hai năm trước, thắng hiểm Cố Thanh Thu, đạt được vị trí đầu Trúc Cơ đệ tử!

“Không phải lúc trước mới Trúc Cơ sao?”

“Làm sao mà trong hai năm ngắn ngủi, đã Kim Đan rồi?”

“Nhìn tư chất tầm thường, làm sao có bản lãnh ấy?”

Mọi người bừng tỉnh hiểu ra.

“Thì ra tên này đã sớm cấu kết với ma đạo!”

“Chẳng trách có thể thắng được Cố Thanh Thu!”

“Thảo nào hắn thăng cấp nhanh như vậy!”

Trình Chu chưa từng thấy loại khẩu tru bút phạt* như vậy, tự dưng bị oan uổng, nhất thời gân xanh nổi lên, giận dữ nói, “Các ngươi ngậm máu phun người! Trình Chu ta đầu đội trời chân đạp đất, đường đường chính chính, chưa bao giờ giở phân nửa thủ đoạn hạ lưu!”

(*) Khẩu tru bút phạt, thành ngữ, chỉ hành động gán tội độc ác, thi án chỉ qua miệng người. Bắt nguồn từ “Úy tu vu quân tử” của Trần Lượng thời Tống.

Một chưởng môn lạnh lùng nói, “Chưa bao giờ giở phân nửa thủ đoạn hạ lưu?”

Ngón tay lão chỉ vào mặt nạ trên đất, “Chẳng lẽ đây không phải thủ đoạn?”

Trình Chu mạnh mẽ đáp, “Trình Chu ta thề trước thiên đạo, trong đan sư tiểu hội, ta dùng đều là chân tài thực học!”

“Chân tài thực học?” Lại một người tức tối cười, “Nếu không phải trong lòng có quỷ, tại sao ngươi lại mang mặt nạ?”

“Ngươi!” Trình Chu tức giận, nhưng không thể nói ra một chữ.

Đáy mắt Vân tông chủ lạnh lùng, nhưng lại cười nói, “Tiểu hữu kia, là từ đâu tới?”

Cố Tam cười nhạt nói, “Ban đầu sư tôn nhìn thấy tư chất hắn khá tốt, kêu hắn làm đệ tử ta…”

Đã có vài người nhíu mày, cho dù nhìn thế nào, cũng chẳng nhìn ra tư chất người này không tệ chỗ nào.

Cố Tam tiếp tục nói, “Ta đã nhận ra chỗ cổ quái trên cơ thể hắn, bởi vì tuổi trẻ tự cao, muốn tự mình dò xét, hắn không nói với người ngoài, chỉ ở bên cạnh quan sát. Không ngờ… Hai năm trước, sư tôn bảo ta mang hắn đi tới tông môn tỉ thí, ta học nghệ không tinh, lỡ làm lạc mất hắn.”

Mọi người ồn ào.

Vân tông chủ cười với Tống Thanh Hàn, “Tống chưởng môn thật là thủ đoạn.

Khô chi lạc diệp Vân Trường Ly, Phần Cầm nướng hạc Cố Tam Thanh.

Cho dù Vân gia không thể tha cho Vân Trường Ly, họ còn phải thừa nhận, năm đó hắn là một nhân vật kinh tài tuyệt diễm trong huyền môn đến nhường nào. Mà Cố Tam Thanh nổi danh cùng hắn sao có thể bình thường cho được? Tuổi còn trẻ mà đã thành danh, thiên tư trác tuyệt. Bao nhiêu tiểu bối muốn làm đệ tử của họ nhiều không xuể. Mà bây giờ, Tống Thanh Hàn lại bảo một kẻ không rõ lai lịch, tư chất bình thường làm thủ đồ của Cố Tam Thanh?

Hoặc, nói cách khác.

Nếu đệ tử của mình có điều gì đó không đúng, sao sư tôn lại không phát hiện ra được?

Trình Chu cấu kết với ma đạo, một khi thật sự làm tổn thương tới tiên môn.

Sau khi bị truy vấn, Cố Tam Thanh sẽ đứng mũi chịu sào.

Vả lại, ngày nào Trình Chu cũng đi theo bên cạnh Cố Tam Thanh, lấy được biết bao tin tức của Cố gia.

Chỉ cần như vậy, vừa có thể làm Cố gia bị thương, vừa có thể bẻ gãy Cố Tam Thanh.

Hay cho một công đôi việc.

Sâu hơn nữa, hai năm trước, vừa đúng lúc là gia chủ Cố gia qua đời, Cố Tử Thanh nói tạm biệt với con đường thành tiên.

Có lẽ cái chết của hắn, cũng có liên quan tới Tống Thanh Hàn.

Tâm tư muốn diệt trừ Cố Tam Thanh của chưởng môn Thanh Hàn Quan, ít nhiều trong Đan Các có người nhận ra.

Một hành động như vậy, cũng có thể gần khiến suy nghĩ của lão thành sự thật.

Thủ đoạn độc ác đến nhường nào.

Nụ cười của Tống Thanh Hàn đã sượng cứng trên mặt, lão nghiêng đầu nhìn Cố Tam.

Lại thấy mi mắt lạnh lùng của y, đôi môi cong lên lạnh lẽo.

Đóa mai ở bên mắt, đỏ rực khiến người ta giật mình.

———————————————

Tác giả có lời muốn nói:

Có ai nhớ lúc đầu Cố Tam gắng sức đề cử Trình Chu với chưởng môn không?

Chưởng môn muốn ra tay với Tiểu Cố, lại bị Tiểu Cố cắn ngược lại rồi~

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN