Vừa nói, cô ấy vừa xoa xoa khuôn mặt có chút mũm mĩm như trẻ con của Đường Oanh, cảm giác thích thật.
Đường Oanh kéo dòng suy nghĩ về, không chút kháng cự, ngoan ngoãn ăn trái cây mà cô đưa.
Lâm Du Từ thấy cô ngẩn người cả ngày hôm nay, bèn tìm chủ đề nói chuyện khiến cô vui vẻ: “Đường Đường, mình nói cậu nghe, dạo này Mập Mập lại béo lên rồi, đồ ăn vặt cho mèo trong nhà mình đều bị nó ăn hết.”
Đường Oanh ngước mắt nhìn lên, khuôn mặt cô không trang điểm lộ ra một chút ngây thơ: “Vậy mình mua chút đồ ăn cho mèo rồi gửi cậu nhé?”
“Không cần không cần, mình không có thiếu, bạc đãi ai chứ không thể bạc đãi con mình được.” Lâm Du Từ xua tay, nhướng mày cười với cô: “Ai bảo Mập Mập quý hiếm như vậy.”
“Nó ở nhà cậu mấy ngày nay có ngoan không? Không quậy phá chứ?” Đường Oanh có chút lo lắng, Phì Đô là một con mèo đực được năm tháng tuổi, nó rất nghịch ngợm, cô sợ nó sẽ phá hỏng đồ đạc của Du Từ.
“Không có không có, lúc Mập Mập mới tới mình đã dạy nó rồi, bây giờ nó ngoan lắm.”
“Hả??”
Lâm Du Từ sợ cô hiểu lầm, tiếp tục nói: “Mình không có đánh nó, chỉ là dùng chút đồ ăn vặt, cỏ bạc hà và vài món đồ chơi nhỏ thôi, bây giờ nó rất ngoan rồi.”
“….”
Khóe môi Đường Oanh bất giác cong lên.
Lâm Du Từ thấy cô cười, cũng bớt đi phần nào lo lắng.
“Du Từ, hôm nay cậu chạy đến đây, vậy Mập Mập đang được người khác chăm sóc à?” Đường Oanh nhẹ nhàng hỏi.
“Đúng vậy, mình giao cho Phó Tề Phách, mình quay về mà thấy anh ta bỏ đói Mập Mập, thì anh ta….”
Lâm Du Từ đang thả lỏng, miệng nói đầu không nghĩ, đến khi cô ấy nhận ra, hình như vừa mới nói ra vài chuyện không nên nói.
Đường Oanh rõ ràng đã nghe được ý chính, hỏi cô ấy: “Anh ta sẽ thế nào?”
“Thì….không sao cả.” Lâm Du Từ cười cười che giấu ngại ngùng.
“Nói đi, hai người yêu nhau từ khi nào?” Đường Oanh giả bộ nghiêm túc hỏi.
“Tụi mình không có yêu nhau, mình và anh ấy chỉ đang tìm hiểu thôi.” Lâm Du Từ gãi gãi đầu, cô ấy cầm điện thoại lên giả vờ nghịch để che đi vẻ mặt lúng túng.
Đường Oanh cười cười xem như hiểu rõ, tâm trạng cũng tốt hơn nhiều.
Đột nhiên.
“Đường Đường Đường Đường, cậu xem nè, bọn họ up bài đính chính rồi, bọn họ còn thống nhất thời gian trước à??”
Lâm Du Từ đang tập trung xem hot search trên Weibo, nhiều dưa đến mức khiến cô không dám rời mắt khỏi điện thoại một giây.
Nụ cười trên môi Đường Oanh chợt tắt, vài giây sau cô cũng cầm lấy điện thoại, cả ngày nay cô không dám đụng đến, cô có lẽ là muốn trốn tránh, nhưng trốn tránh thế nào thì cuối cùng cũng phải đối diện.
Cô không biết Lý Già và những người khác đính chính thế nào vì họ chưa từng nói cô nghe, họ chỉ bảo cô nên nghỉ ngơi thật tốt.
Rõ ràng cô mới là trung tâm của cơn bão, vậy mà giờ đây lại giống như người ngoài cuộc.
Cô chậm chạp vào Weibo, trên mục hot search đã có rất nhiều từ khóa tìm kiếm.
#Studio của Đường Oanh đính chính#
#Quý Ngôn Tu đính chính#
#Đường Oanh Chu Trạch Sâm#
#Văn gia Phó gia liên hôn#
#Điều tra vụ tai nạn tại đoàn phim 【Hiến Châu】#
#Điền Tử#
#Ăn dưa lần hai#
Các từ khóa xuất hiện một loạt trên hot search.
Tin tức bùng nổ.
Đầu tiên cô đi xem bài đính chính của studio, hình ảnh trên weibo nhiều đến mức phải ghép vào nhau mới up lên hết được.
Bài viết làm rõ ràng quan hệ của cô với những người kia và dùng những chứng cứ xác thực để phản bác lại những tấm ảnh mập mờ vô căn cứ.
Kéo xuống xem tiếp, studio nói về vụ tai nạn của cô, cụ thể là đây không phải sự cố, kết quả điều tra cho thấy là do có người động tay.
Đoàn phim cũng up một bài giống hệt.
Kết luận cuối cùng của họ là kẻ tung tin đồn và gây tai nạn là cùng một người.
Là nữ diễn viên Điền Tử.
Studio cũng nói họ đã báo án, việc còn lại giao toàn bộ cho cảnh sát.
Ngay sau đó, đoàn phim 【Hiến Châu】, Quý Ngôn Tu, Chu Trạch Sâm và Văn Mộc Cảnh đều share bài viết đó.
Thậm chí ngay cả Phó Nguyệt cũng up bài giải thích thư mời đính hôn là giả, không có liên hôn, không có chuyện gì cả.
Chuyện xấu trong quá khứ của Điền Tử cũng bị đào lên lại.
Mua thủy quân, cướp vai diễn, ngay cả chuyện cô ta từng tạo tin đồn bôi xấu Đường Oanh cũng bị lôi lên.
Sự thật bị phơi bày, cộng đhình mạng shocku.
Đường Oanh cũng không ngoại lệ.
[ Má tui ơi, xoay chuyển tình thế đỉnh quá, chỉ có tui làm hề tự biên tự diễn nửa ngày. ]
[ Cả ngày nay studio im lặng thì ra là chờ đến bây giờ tung chiêu xoay ngược tình thế. ]
[ Ả Điền Tử ngu ngốc đến thế cơ à? Ba ruột của người ta cũng là kim chủ rồi, vậy mà nói người ta làm người thứ ba, giữ hình tượng, còn dám tung tin giả, đáng đời! ]
[ Ủng hộ Đường Đường, cuối cùng cũng chờ được studio lên bài đính chính, Đường Đường nghỉ ngơi thật tốt, mau chóng bình phục nha. ]
[ Cô ta phạm tội cố ý gây thương tích mà vẫn chưa bị bắt à? ]
[ Sos!! Tui chỉ là người qua đường, ở đây nhiều dưa quá, lớp trưởng có ở đây không? ]
[……]
Luồng dư luận bị đảo ngược lại, những người từng ngồi trước bàn phím mắng chửi Đường Oanh, bây giờ lại bắt đầu tấn công Điền Tử.
Đường Oanh chẳng bận tâm đến hướng đi dư luận, cô vô tình thoát ra, đến khi vào lại thì không mở thấy gì nữa, Weibo sập rồi.
Đầu óc quay cuồng, cô vẫn ngồi im ôm điện thoại.
Mọi chuyện quá mức phức tạp, ban đầu cô nghĩ đây chỉ là tin đồn giả và tai nạn ngoài ý muốn, cô chưa từng nghĩ rằng Điền Tử sẽ làm ra những chuyện này.
Tuy rằng trước giờ hai người không vừa mắt nhau nhưng cũng đến mức phải làm vậy chứ?
“Vãi mận xoài cóc ổi chôm chôm.” Lâm Du Từ muốn đổi chủ đề nói chuyện, cơ mà cô thử vào lại cũng không được, cô sốt ruột đứng dậy đi đi lại lại.
“Đường Đường, cậu xem có phải đầu óc Điền Tử có vấn đề không? Cho dù nhìn cậu không vừa mắt thì cũng không nên dùng thủ đoạn hèn hạ như vậy chứ, nếu hôm đó cậu ngã trên mặt đất thì không chỉ là gãy xương đâu! Cô ta quá ác độc!”
“…..”
Đúng vậy, nếu hôm đó cô ngã trên mặt đất, không tàn cũng phế.
Nhịp tim của Đường Oanh đập nhanh, cảm giác lạnh lẽo len lỏi khắp cơ thể, cô cảm thấy mình như đang rơi xuống vực sâu, tay chân không có sức lực.
Trái ngược với cô, Lâm Du Từ lại vô cùng tức giận: “Đường Đường, không được nhẫn nhịn ả, kiện! Kiện ả tan cửa nát nhà.”
Đường Oanh bình tĩnh lắc lắc đầu: “Du Từ, mình nghĩ cách xử lý này của chị Lý Già đã là tốt nhất rồi, việc còn lại hãy giao cho cảnh sát đi.”
“Cũng đúng.” Lâm Du Từ khẽ nghiến răng, tức giận trong lòng vẫn chưa tan hết, nhưng nghĩ đến cảm xúc của cô, cô ấy đành cố kìm nén lại.
“….”
Văn Mộc Cảnh đã thay một bộ quần áo sạch sẽ khác, anh đang ở hành lang bên ngoài phòng bệnh, chuẩn bị vào thăm cô.
Vừa lúc thấy Lâm Du Từ vừa bước ra ngoài, cô ấy ngăn anh lại: “Đừng vào, Đường Đường vừa mới biết sự thật, anh để cô ấy ở một mình đi.”
Văn Mộc Cảnh nhìn vào phòng bệnh, anh không đẩy cửa vào.
“Được…”
Nói xong, Lâm Du Từ đi xuống lầu, anh vẫn ở đó đứng dựa vào tường lặng lẽ chờ đợi.
Không lâu sau, chuông điện thoại vang lên, Văn Mộc Cảnh nghe máy.
Đầu bên kia vang nên giọng nói của một người trung niên: “Mày đang ở đâu?”
“Có chuyện gì?” Anh lười biếng hỏi.
“Mày đã làm gì Phó gia rồi??”
“Không phải ông biết rồi à? Không cần hỏi lại tôi đâu.”
“Được, được lắm!” Văn Uyên ở đầu dây bên kia tức giận đập bàn: “Đưa nhân viên điều tra đến uy hiếp bọn họ chỉ vì muốn thanh minh cho con bé kia, đầu óc mày bị bệnh rồi đúng không? Tao nhất định không cho phép nó bước một bước vào cửa Văn gia.”
Văn Mộc Cảnh cười mỉa mai một tiếng, đầu óc hắn bây giờ vô cùng tỉnh táo: “Vào hay không cũng không phải do ông quyết định, nếu ông có thời gian thì tự lo cho công ty của mình đi.”
“Mày!!”
Anh tắt máy, không cho người bên đầu dây kia có cơ hội nói thêm lời nào.
Lần này hắn tra xét Phó gia chỉ là muốn ép Phó Nguyệt tự mình đính chính tin đồn.
Tuy rằng không có chứng cứ cho thấy Phó Nguyệt tham gia vào vụ việc này, nhưng anh có thể chắc chắn là Phó Nguyệt cũng có xúi giục Điền Tử.
Nếu không thì thiệp mời đính hôn làm sao mà bị lan truyền trên mạng đúng lúc như vậy được.
Việc này là do Điền Tử làm cho nên dù có truy cứu trách nhiệm thì cô ta có thể trốn thoát.
Đang tập trung suy nghĩ, trên màn hình điện thoại hiện lên hai tin nhắn của Trình Lê.
Tin nhắn thứ nhất là thông báo tập đoàn Văn thị đã ký hợp đồng xác nhập thành công công ty của Văn Ngật.
Mấy năm nay Văn Ngật ăn chơi trác táng, gã có công ty trên danh nghĩa nhưng cũng là dùng tiền của Văn Uyên để duy trì, tiền kiếm được từ dự án của gã đã không đủ dùng từ lâu, cho nên chuyện thu mua dễ như trở bàn tay.
Tin nhắn còn lại là về việc đang mua lại cổ phần của tập đoàn Văn thị.
Văn Uyên từng một mình quản lý Văn thị, chỉ đến sau này khi ông ta giao cho Văn Mộc Cảnh tiếp quản, Văn Mộc Cảnh đã bí mật thu mua cổ phần, hiện tại với số cổ phần trên tay, anh thực sự có thể khiến Văn thị đổi chủ.
Anh cũng không vội vàng làm việc này, hắn muốn cho bọn họ trải nghiệm cảm giác “nước ấm nấu ếch xanh”.
Thế nhưng bọn họ hết lần này đến lần khác thử thách sự kiên nhẫn của anh, vậy thì đừng trách anh không cho bọn họ đường lui.
Bọn họ đã nhúng tay vào quá nhiều chuyện, ngay cả chuyện của anh.
Ánh mắt Văn Mộc Cảnh lạnh băng không cảm xúc nhìn tin nhắn trên điện thoại.
Anh thoát giao diện tin nhắn, nhấn vào xem Weibo.
Nháy mắt thông báo tin nhắn và bình luận hiện lên 99+
Anh mở bài viết đính chính, kéo xuống đọc bình luận, có một tài khoản bình luận được nhiều like nhất nên bị đẩy lên đầu, cụ thể, bình luận đó nhắc đến một một vấn đề.
[ Có ai chờ Văn tổng giải thích về quan hệ của anh ấy với Đường Đường như tui không? ]
Đúng vậy, cả Quý Ngôn Tu và Chu Trạch Sâm đều đã up bài giải thích rõ quan hệ của mình và Đường Oanh.
Chỉ còn Văn Mộc Cảnh chưa lên tiếng, bởi vì anh không muốn nói rằng anh và cô không liên quan gì đến nhau.
Nhưng anh không lên tiếng, cư dân mạng lại càng đồn đoán lung tung.
Anh nhìn chằm chằm vào dòng bình luận một lúc lâu, trầm mặc gõ vài chữ:
[ Còn đang theo đuổi. ]
Hai tuần sau, vết thương trên chân Đường Oanh gần như đã lành hẳn, trước sự nài nỉ của cô, Chu Trạch Sâm đành phải đi làm thủ tục xuất viện.
Từ đầu đoàn phim định sẽ quay ở La Sơn khoảng một tháng, nhưng do diễn viên gặp tai nạn bị thương nên cảnh quay phải tạm gác lại, quay cảnh của nữ chính trước.
Vì sợ làm chậm tiến độ của mọi người, Đường Oanh định quay lại đoàn phim ngay sau khi xuất viện.
“Đường Đường, đến giờ em vẫn chưa tin được, ba chị là giám đốc công ty Đường Nhất thật à?” Lạc Phiêu Phiêu dọn qua loa đồ đặc trong phòng bệnh, hoài nghi hỏi cô.
Tuy rằng cô ấy đã biết tin này từ hai tuần trước, còn nhìn thấy rất nhiều lần, nhưng cô ấy vẫn cảm thấy chuyện này thật khó tin.
Cô ấy đã làm việc với Đường Oanh rất lâu rồi, nhưng đây là lần đầu tiên cô ấy biết đến người nhà của Đường Oanh.
Suy cho cùng, trước giờ Đường Đường giấu rất kĩ chuyện đời sống riêng tư.
Lý Già cốc đầu cô ấy một cái: “Sao thế? Hai người họ nhìn không giống nhau à?”
“Không phải không phải, em chỉ cảm thấy ba của Đường Đường đẹp trai như vậy, sự nghiệp cũng rất thành công, ngay cả con gái cũng giỏi giang xinh đẹp, thật khiến người khác hâm mộ.” Lạc Phiêu Phiêu chớp chớp đôi mắt lấp lánh
“A, cô đúng là dẻo miệng.” Lý Già trêu chọc cô ấy, tiếp tục nói: “Nhưng mà chị cảm thấy mọi người sẽ càng hâm mộ Đường Đường hơn, cô xem sau khi Văn tổng nói đang theo đuổi Đường Đường, đã làm tan nát biết bao trái tim các cô của thiên kim tiểu thư, nữ diễn viên đang yêu thầm anh ta.”
Lạc Phiêu Phiêu nhấp nhấp môi: “Nhưng mà chị Già, trước đây Văn tổng tìm đủ cách ngăn chặn tài nguyên của chúng ta, anh ấy thích Đường Đường từ khi nào?”
“Ầy…chuyện này…chị cũng không hiểu lắm.” Lý Già tiếp lời: “Nhưng mà lần này cũng may nhờ có Văn tổng giúp đỡ, chúng ta mới xử lý dễ dàng như vậy được, chúng ta phải cảm ơn anh ấy thật tốt, đúng không Đường Đường?”
“…”
“Đường Đường?”
Lý Già măng cao giọng gọi cô.
“Hả? Cái gì cơ?” Đường Đường ngồi bên cạnh họ buộc dây giày, cô sợ vết nứt xương còn chưa hồi phục hoàn toàn nên động tác rất nhẹ nhàng, sự chú ý của cô cũng không đặt ở câu chuyện của họ, chỉ đến khi họ gọi cô vài lần mới nghe thấy.
Lý Già nhìn cô: “Lần này Văn tổng đã giúp chúng ta rất nhiều, chị nghĩ chúng ta nên cảm ơn anh ấy.”
“….” Đường Oanh im lặng vài giây, nghiêng đầu hỏi: “Chị định cảm ơn anh ta thế nào?”