Vầng Dương Ôm Lấy Em - Chương 11
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
187


Vầng Dương Ôm Lấy Em


Chương 11


Bác sĩ Hà lấy thuốc trở về, Sơ Húc liền cầm cốc đi rót nước cho cô luôn. Uống thuốc xong, Bùi Tinh cảm giác đầu óc quay cuồng, đành phải để Sơ Húc đưa sang ngủ ở phòng bên cạnh.

Chắc chắn Bùi Tinh đã ngủ say, Sơ Húc mới đứng dậy đi ra ngoài, nhẹ nhàng khép cửa lại.

Bệnh viện yên tĩnh, hành lang trống trải, nhìn đâu cũng thấy các thiết bị y tế. Anh dừng bước, đôi môi mím chặt lại, đáy mắt hiện lên thứ cảm xúc khó hiểu.

Anh đứng yên trên dãy hành lang vắng lặng một lát rồi mới nhấc chân đi về hướng khác.

Ngồi trong văn phòng, nghe thấy tiếng gõ cửa, bác sĩ Hà không tỏ ra quá ngạc nhiên, như thể đã đoán được trước rồi, ông nói: “Mời vào.”

Sơ Húc xoay tròn tay nắm cửa rồi đi vào, dưới ánh nhìn đầy tò mò của bác sĩ Hà, anh thấp giọng cười nói: “Sao thế ạ?”

“Câu này phải là chú hỏi cháu mới đúng.”, bác sĩ Hà đứng dậy, ngồi xuống chiếc sô pha cách đó không xa, tiện tay rót một chén trà cho Sơ Húc, “Nói xem, tình hình vừa nãy là như thế nào vậy?”

Đối với bác sĩ Hà mà nói, con người Sơ Húc quá trầm mặc, độc lập, lạnh lùng, đây là lần đầu tiên anh chủ động nhờ ông làm một việc, mà đối tượng lại là một cô gái, điều này khiến ông vô cùng tò mò.

Đáng tiếc, Sơ Húc không có hứng thú muốn nói chuyện này với người khác, anh chuyển chủ đề ngay, “Nói chuyện khác đi.”

Bác sĩ Hà nhướng mày, đưa một chén trà cho Sơ Húc. Anh đón lấy, ngồi ở phía đối diện, hơi gập chân lại. Vóc dáng anh vốn cao lớn, ngồi ở vị trí này có vẻ không mấy thoải mái.

“Uống thử xem trà này có ngon không.”, bác sĩ Hà thổi trà trong tách sứ trắng, mùi trà tỏa ra thơm ngào ngạt.

Thật ra Sơ Húc không có thói quen uống trà, anh nhấp thử hai ngụm, càng uống càng cảm thấy kỳ quái, “Trà này…”

Bác sĩ Hà cười cười, uống thêm một ngụm rồi giải thích: “Độ nọ bố mẹ cháu nhờ người gửi cho chú đấy.”

À, thì ra là thế.

Sơ Húc đã hiểu nên cong môi cười, “Hai người họ cũng chu đáo quá thể.”

“Còn cháu?”, bác sĩ Hà cười, “Ổn không?”

Sơ Húc gật đầu, “Cái gì cũng ổn cả ạ.”

Đêm tuy dài nhưng trôi qua cũng mau, chẳng mấy chốc là trời sẽ sáng.

Sơ Húc đứng dậy, đi ra cửa, bàn tay nắm vào then cửa, đang lúc anh định mở cửa thì bác sĩ Hà nhìn theo bóng anh rồi gọi: “Sơ Húc.”

Sơ Húc cụp mắt, tóc mái rủ xuống trán, anh “dạ” một tiếng.

“Nói chú nghe.”, bác sĩ Hà cười, “Cô bé đó có phải là người mà năm đấy cháu muốn đi gặp không?”

Sơ Húc trầm ngâm mất một lúc lâu, “Để cháu bảo bố mẹ cháu gửi cho chú thêm một túi trà nữa nhé.”

Bác sĩ Hà đang muốn hỏi, đấy là phí ngậm mồm sao?

Ông cười, có phải hay không cũng không quan trọng, quan trọng là cô gái kia không hề đơn giản.

Lúc Sơ Húc quay lại thì Bùi Tinh vẫn ngủ.

Ngoài cửa sổ vẫn lờ mờ trông thấy vầng trăng khuyết. Bệnh viện trồng rất nhiều cây bạch quả, hiện giờ đang đúng mùa đơm trái, lá xanh mướt, giống hệt với loại ở trường cấp Ba năm ấy.

Sơ Húc đứng thẳng người, hai tay chống lên bệ cửa sổ, đôi mắt phóng vào hư vô. Mùi thuốc sát trùng trong bệnh viện đối với anh mà nói là quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn được nữa.

Hồi còn nhỏ, lúc Viễn Tinh phải nằm viện, thỉnh thoảng anh sẽ ở lại trông cậu ta, thế nên ngửi cũng thành quen.

Phòng bệnh vô cùng yên tĩnh, Bùi Tinh vẫn ngủ say, anh có thể nghe thấy rõ ràng tiếng hít thở nhè nhẹ của cô. Anh sải bước đi đến cạnh đầu giường, nhấc một cái ghế rồi đặt ngay kế bên.

Bùi Tinh say giấc, gương mặt đỏ lên vì sốt, hàng mi vừa cong vừa dài, chóp mũi lấm tấm mồ hôi, đôi môi hồng một cách không tự nhiên.

Sơ Húc ngắm một lúc lâu, rồi bỗng nhiên bật cười.

Nhìn cô ở khoảng cách gần thế này… Đã tám năm trôi qua, cô không còn là cô bé vừa trông thấy anh đã tung tăng chạy đến, cũng không còn là cô bé mặt đỏ au, ấp úng mãi lâu không nói được câu nào, nhưng cuối cùng vẫn dũng cảm nói ra lời tỏ tình với anh… Cô cũng chẳng còn là cô bé luôn miệng dặn dò mỗi lần anh đi xa nhà, chủ yếu là bảo anh không được chơi với người khác, nhưng thật ra, người khác mà cô nói chỉ là các cô gái mà thôi.

Mượn ánh sáng ngoài cửa sổ, Sơ Húc nhìn cô chăm chú, trầm ngâm một lúc lâu sau rồi mới thở dài một tiếng.

Trăng lên cao, bóng đêm miên man, anh trầm giọng gọi tên cô: “Tiểu Tinh.”

Buổi sáng, Bùi Tinh mơ màng mở mắt ra, chợt thấy Sơ Húc đang ngồi trên ghế, nửa người ngả xuống mép giường của cô.

Ánh mặt trời ban sớm rực rỡ, rèm trong phòng không kéo ra, thế nên vầng dương chiếu vào có phần chói mắt.

Bùi Tinh đang định lẳng lặng ngồi dậy thì giật mình phát hiện ra Sơ Húc đang cầm tay mình. Nhìn dọc theo cánh tay, cô mới phát hiện ra, anh lấy tay cô làm gối đầu rồi.

Bùi Tinh híp mắt, đang định rút tay về, cô bỗng nhớ đến chuyện anh ở đây cả đêm với mình, mà rõ ràng là anh có thể không cần làm vậy, có thể tiếp tục ngủ, nhưng cuối cùng vẫn kiên quyết lái xe đưa cô đến bệnh viện. Nghĩ vậy, cô lại ngoan ngoãn để cho anh gối.

Nói là gối, nhưng cũng không phải, bởi anh gối đầu lên cánh tay mình, chẳng qua là nắm cả tay cô mà thôi.

Cái dáng này có vẻ giống như…

Dắt tay.

Bùi Tinh mím môi, không biết là mặt mình đang nóng hay đang đỏ nữa.

Chẳng mấy chốc Sơ Húc cũng tỉnh dậy. Bùi Tinh lập tức rút tay về, xốc chăn lên rồi xuống giường, đi về phía nhà vệ sinh.

Mà Sơ Húc thì vẫn ngồi thừ trên ghế, thấy cô đi, đầu óc anh vẫn lơ mơ, anh nhíu mày gọi: “Tiểu Tinh.”

Giọng nói lúc mới ngủ dậy lúc nào cũng là quyến rũ nhất, đặc biệt là khi giọng của anh vốn dĩ trầm thấp hơn người khác. Anh vừa cất tiếng gọi, cả người cô đã run lên, mãi sau mới bình thường lại được, cô hỏi: “Gì?”

Sơ Húc đứng dậy, tùy tiện cào lại mái tóc bù xù, đôi mắt mí lót hơi nheo lại, anh hỏi: “Đỡ hơn chút nào không?”

Bùi Tinh hơi xoay người lại, đầu gật gù, “Đỡ rồi.”

“Lại đây.”, Sơ Húc trầm giọng nói, ngón trỏ và ngón giữa khép lại, giơ về phía cô ngoắc ngoắc lại.

Bùi Tinh không tới. Sơ Húc quên mất hiện giờ Bùi Tinh vô cùng cứng đầu, bất đắc dĩ thở dài một hơi, yết hầu nhấp nhô, anh tự bước về phía trước, duỗi cánh tay dài ra ôm cô vào lòng.

Cả đêm không ăn gì, lại đang bị ốm, Bùi Tinh đã chẳng còn mấy sức lực, cứ thế bị anh ôm sát vào người. Xung quanh chóp mũi đều là mùi thuốc lá nhàn nhạt dễ ngửi của anh, một lát sau, cô mới chậm chạp ý thức được, liền vội vàng muốn tránh khỏi vòng tay anh.

Giây tiếp theo, dường như Sơ Húc đã đoán trước được, tay trái anh ôm eo cô, tay phải giơ lên, áp vào trán cô. Chỉ có điều, tay trái của anh run lẩy bẩy, nhân lúc Bùi Tinh còn chưa kịp nghĩ nhiều thì Sơ Húc đã buông cô ra, “Đúng là đỡ rồi.”

“Đi đi.”, Sơ Húc khẽ hất cằm lên. Bùi Tinh đứng gần nên nhìn thấy rõ hàng râu lún phún dưới cằm anh, giây tiếp theo, cô bối rối xoay người đi về phía nhà vệ sinh.

Cô đi khuất, Sơ Húc đứng tại chỗ giơ tay lên, đầu ngón tay khẽ chạm vào râu của mình, trầm ngâm một lát, anh bật cười thành tiếng.

Lúc Bùi Tinh ra thì không thấy Sơ Húc đâu nữa, nhưng lại thấy bác sĩ Hà. Ông ấy mặc áo blouse trắng đứng cạnh cửa, nở nụ cười ôn hòa, vừa trông thấy cô, ông liền giải thích: “Tôi vừa bảo cô ăn cháo trắng là tốt nhất, cậu ấy đã chạy đi mua luôn rồi.”

Bùi Tinh chỉ coi là bác sĩ Hà đang giải thích vì sao Sơ Húc không có ở đây chứ không nghĩ nhiều, cô cười: “Đêm qua làm phiền chú quá, bác sĩ Hà.”

Bác sĩ Hà “ôi dào” một tiếng rồi cười, “Đừng khách sáo, nhờ phúc của cô mà tôi có thể uống được thêm mấy chén trà nữa đấy.”

Bùi Tinh tỏ vẻ nghi hoặc, “Dạ?”

“Ha ha.”, bác sĩ Hà cười vang, “Tôi quen bố mẹ của Sơ Húc, bọn họ thường xuyên gửi trà cho tôi.”

“À.”, Bùi Tinh hiểu ra, “Ý chú là trà anh đào ạ?”

Bác sĩ Hà đột nhiên im bặt, “Sao…sao cô biết?”

“Đương nhiên là cháu biết rồi.”, Bùi Tinh gãi gãi đầu, “Trà đấy là đặc sản ở chỗ bọn cháu, bố mẹ Sơ Húc cũng rất thích loại trà đấy, lần nào cháu đến nhà anh ấy cũng uống…”

“Từ từ đã!”, lời còn chưa dứt, bác sĩ Hà đã chặn ngang, ông mở to hai mắt, hỏi: “Hai đứa! Hai đứa gặp phụ huynh rồi ư?”

Bác sĩ Hà còn chưa nói hết thì đã bị ai đó bóp cổ, trên đỉnh đầu vang lên giọng nói khàn khàn, “Nói bừa cái gì đấy ạ?”

Bác sĩ Hà nổi hết cả da gà da vịt.

Sơ Húc đặt phần cháo trắng xuống bàn, trên người vẫn là bộ đồ ngủ, cũng may là đồ ngủ của anh đều thuần sắc đen, cho nên nhìn qua cũng không khác mấy bộ độ thể thao mặc ở nhà nhiều lắm.

“Tiểu Tinh.”, anh liếc mắt, hất cằm với Bùi Tinh, ngón tay ngoắc ngoắc, khóe miệng nhếch lên, “Lại đây ăn sáng.”

Bùi Tinh chậm chạp bước tới.

Bác sĩ Hà đứng bên cạnh, nhìn Sơ Húc mở nắp hộp ra hộ Bùi Tinh, lại còn lấy thìa nữa, cho tới bây giờ, ông chưa từng thấy một mặt ân cần chu đáo như thế từ Sơ Húc, càng nghĩ lại càng thấy tò mò, ông ‘shhh…” một tiếng.

Lời còn chưa kịp nói ra, thì Sơ Húc đã ném ngay một ánh mắt sắc lẹm tới.

“Cô ấy là…”, Sơ Húc chuyển tầm mắt sang Bùi Tinh, khóe miệng cong lên, anh nói với bác sĩ Hà: “Chú từng nghe thấy thanh mai trúc mã chưa?”

“Nghe… Nghe rồi…”, bác sĩ Hà ngu ngơ gật đầu, lại “shh…” tiếp rồi nói: “Nhưng mà cái đấy thì liên quan gì đến…”.

Lời còn chưa hết, ông đã lại bị Sơ Húc chặn họng.

“Cô ấy chính là tiểu thanh mai của cháu.”, Sơ Húc nói xong, Bùi Tinh lập tức sặc cháo.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN