Vầng Dương Ôm Lấy Em - Chương 14
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
184


Vầng Dương Ôm Lấy Em


Chương 14


Bầu không khí trở nên yên tĩnh trong nháy mắt, bàn tay đang cầm ly của Bùi Tinh cũng khựng lại.

Vừa lúc dàn nhạc chuyển sang một bài hát mới.

“Nghiêm Dẫn.”, Bùi Tinh gọi tên anh ta, “Đổi câu khác đi.”

Sơ Húc hóp má, ánh mắt khóa chặt lấy Bùi Tinh.

Nghiêm Dẫn nhướng mày cười, “Xin lỗi, tôi quên mất, đây là chuyện riêng tư.”

Sơ Húc: “Không sao, tôi…”

“Không cần trả lời.”, Bùi Tinh uống một ngụm rượu, “Bỏ qua.”

Sơ Húc nhìn cô, đầu lưỡi đá lên vòm họng, lồng ngực phập phồng lên xuống có phần rõ ràng.

Buổi tụ tập kéo dài đến gần ba giờ đêm. Sơ Húc đi lấy xe, nhân lúc đó, Nghiêm Dẫn gọi Bùi Tinh lại.

“Ngày mai gặp.”, Nghiêm Dẫn nói. Bùi Tinh ngây ra, không mấy để ý đến anh ta, Nghiêm Dẫn lại cười, “Ngủ ngon.”

Nghiêm Dẫn tự lái xe cùng bạn ra về. Lâm Nhan đứng bên cạnh kéo tay Bùi Tinh, khẽ cắn môi, “Xin lỗi nhé Tiểu Tinh.”

Bùi Tinh: “Hả?”

Lâm Nhan: “Lúc tôi gọi điện rủ bà thì Nghiêm Dẫn chưa đến, cũng không biết là đứa nào gọi hắn đến nữa.”

“Không sao.”, Bùi Tinh khẽ cười, “Chuyện này liên quan gì đến bà chứ?”

Được Bùi Tinh thông cảm, Lâm Nhan nhẹ nhõm hẳn, cô nàng tựa vào Bùi Tinh hỏi: “Tên Nghiêm Dẫn… không phải là vẫn thích bà đấy chứ?”

Thời đại học, Nghiêm Dẫn từng tỏ tình với Bùi Tinh, cả khoa y đều biết. Nghiêm Dẫn đẹp trai là sự thật, mà Bùi Tinh lại là hoa khôi của khoa, đám sinh viên y cứ hễ không có việc gì là lại lôi hai người họ ra thảo luận.

Anh ta theo đuổi cô một năm, nhưng bị Bùi Tinh thẳng thừng từ chối. Từ sau khi tốt nghiệp, đây là lần đầu tiên Bùi Tinh gặp lại anh ta. Có một số việc cô không muốn nghĩ đến nữa.

Bùi Tinh không đáp, Lâm Nhan liền tự lầm bầm: “Tôi cảm thấy chắc chắn hắn còn thích bà, cái tên này…”

Đang nói tới đó thì Sơ Húc lái xe tới, hai bóng đèn rọi thẳng lại. Bùi Tinh híp mắt, trong khi Lâm Nhan tinh mắt “uôi” một tiếng, “Mercedes G Class kìa!”

“Nhìn không ra đấy nhé Bùi Tinh.”, Lâm Nhan chọc chọc vào người cô, “Bạn hồi nhỏ của bà toàn người có tiền.”

Bùi Tinh véo má cô nàng, học theo kiểu nói chuyện cổ quái của cô nàng, “Thôi đi, tôi đây cũng có tiền, sao không thấy bà kinh ngạc như thế hả?”

Lâm Nhan cười ha ha, khom lưng như một nữ tỳ thời cổ đại, “Dạ, Thái hậu nương nương, mời!”

Bùi Tinh bị cô nàng chọc cười bèn véo mũi cô nàng một cái, “Tôi đi nhé?”

Lâm Nhan liếc Sơ Húc đang dựa vào cửa xe hút thuốc rồi thúc giục, “Đi đi, đi đi.”

Còn Lâm Nhan thì lên xe cùng mấy cô gái khác.

Bùi Tinh đi về hướng Sơ Húc. Anh dựa lưng vào cửa xe, một chân đứng thẳng, một chân trùng gối, tóc mái rủ xuống trán, cả gương mặt góc cạnh chìm trong làn khói mông lung, cánh tay buông thõng, giữa đầu ngón tay lốm đốm lửa đỏ.

Anh ngước mắt nhìn lên trời, bờ môi mỏng chậm rãi nhả ra một vòng khói trắng.

Bùi Tinh đạp bước trên đôi giày cao gót, giữa đêm khuya thanh vắng, tiếng động vang vọng đến giòn giã. Sơ Húc vẫn ngửa mặt, làn gió đêm hè hiu hiu thổi bay vòng khói trắng bạc, thả đầy mùi thuốc lá nhàn nhạt vào không khí.

Cô đứng lại bên cạnh anh, bàn tay gác lên nắp capo, bắt chước anh ngẩng đầu lên nhìn trời.

“Bùi Tinh.”, Sơ Húc gọi cô.

Bùi Tinh: “Ừm.”

“Hôm nay em trang điểm xinh lắm.”, Sơ Húc nói.

Bùi Tinh thả tầm mắt xuống, nghiêng đầu nhìn anh, qua vài phút cô mới hỏi: “Sao tự dưng lại khen tôi?”

Sơ Húc không đáp, anh hỏi ngược lại: “Cậu ta thích em à?”

Cậu ta là ai, người sáng suốt đều hiểu.

Bùi Tinh gật đầu, lại cảm thấy anh không nhìn thấy, cô nói: “Ừm, hồi đại học từng tỏ tình với tôi.”

Sơ Húc không nói nữa, dùng ngón tay bóp tắt đầu thuốc rồi ném vào thùng rác ở phía xa.

“Sơ Húc.”, Bùi Tinh gọi anh.

Sơ Húc nghiêng đầu, đôi mắt khép hờ lại, anh “ừ” một tiếng.

Có lẽ do bóng đêm, cũng có lẽ do men rượu, cô bất ngờ không cất lời châm chọc anh nữa.

“Hút ít thuốc thôi.”, Bùi Tinh nói, “Cổ họng của anh…”

“Bùi Tinh.”, đôi tay Sơ Húc chống lên nắp capo phía sau cô, mí mắt hơi cụp xuống. Ở khoảng cách gần thế này, cô có thể ngửi được mùi xà phòng thoang thoảng trên áo anh và mùi thuốc lá nhàn nhạt quanh khóe miệng anh.

Quá gần, Bùi Tinh nuốt nước miếng, lẳng lặng lui về phía sau, “Cái…cái gì?…”

Sơ Húc cúi đầu nhìn cô, quanh chóp mũi đều là mùi rượu trên người cô, anh lại cảm thấy cực kỳ dễ ngửi.

“Em…”, Sơ Húc liếm môi, trong mắt là hình ảnh phản chiếu của cô, “Đang quản anh à?”

Bùi Tinh nghiêng đầu, để lộ ra cần cổ thon dài, bộ váy màu đen khiến cô trông lạnh lùng hơn nhiều, cô gần như phủ nhận theo bản năng, “Không…”

“Có hay không cũng không quan trọng.”, Sơ Húc chặn lời cô, khóe miệng khẽ nhếch, bàn tay áp lên đỉnh đầu cô, “Chỉ cần em muốn quản thì cứ quản đi.”

Một làn gió đêm lại thổi tới, ánh đèn đường dìu dịu kéo dài bóng hai người.

Bùi Tinh cúi đầu, nhìn hai cái bóng dưới mặt đất.

Có lẽ do uống chút rượu nên đầu óc Bùi Tinh chậm chạp hẳn, cô không suy nghĩ nhiều về câu nói kia của anh mà ngước mắt nhìn anh. Tầm mắt vừa vặn chạm phải vết sẹo trên cổ anh, cô chợt hỏi ra câu vốn đã muốn hỏi anh từ rất lâu rồi.

“Vết sẹo của anh là như thế nào đấy?”

Ngay ngã tư đường, một chiếc xe tải cỡ lớn vượt đèn đỏ, các xe con xung quanh bóp còi inh ỏi, âm thanh bén nhọn chói tai…

Đồng tử của Sơ Húc co lại, yết hầu anh trượt lên xuống liên hồi. Bùi Tinh ngẩng đầu, trong nháy mắt bắt gặp sự né tránh của anh.

“Không sao cả.”, Sơ Húc cười, giơ tay khẽ vuốt tóc cô, “Lúc bắt trộm bị cắt cổ đấy.”

Cái cớ này, e là chỉ lừa được mỗi Trần An.

Thấy anh đáp cho có, Bùi Tinh hẩy bàn tay đang đặt trên đầu ra, cười lạnh một tiếng, ánh mắt hờ hững, “Sơ Húc, nếu anh không muốn nói thì cứ bảo thẳng là anh không muốn nói, không cần phải lấy một cái cớ nhàm chán để đối phó với tôi.”

“Không phải.”, Sơ Húc trầm giọng nói, định đưa tay véo má cô như trước kia nhưng lại bị cô hẩy ra.

“Sơ Húc.”, Bùi Tinh nói, “Về sau tôi mà còn chủ động hỏi anh chuyện gì thì coi như là tôi mắc tội ngu.”

Sơ Húc nhíu mày, đáy mắt thoáng hiện vẻ tức giận, “Nói cái gì đấy, đừng có linh tinh.”

Bùi Tinh ghét nhất là cái vẻ “bách độc bất xâm” này của anh, cô đẩy anh ra, Sơ Húc không phòng bị nên lảo đảo mấy bước, lúc ngẩng đầu lên thì cô đã chạy sang ghế phụ rồi.

Sơ Húc đứng nguyên tại chỗ một lúc lâu, mí mắt hơi cụp xuống, đáy mắt cuồn cuộn cảm xúc.

Dọc đường về, hai người không nói chuyện, xe cứ thế chạy một mạch.

Về đến nhà, Sơ Húc đỗ xe vào gara, lúc Bùi Tinh định mở cửa xuống xe thì anh liền duỗi cánh tay ra tóm cô lại.

Bùi Tinh đứng yên, đôi mắt đen láy nhìn về cánh cửa cách đó không xa.

“Tiểu Tinh.”, Sơ Húc muốn nói rất nhiều điều, nhưng đến bên miệng thì chỉ còn một câu, “Anh nói thật, cách Nghiêm Dẫn xa một chút.”

Bùi Tinh giãy khỏi tay anh, cất giọng lãnh đạm, “Không cần anh quan tâm.”

Vì ngày mai vẫn chưa chính thức phải đi làm nên Bùi Tinh có thể tự do lựa chọn thời gian đến bệnh viện. Cô đặt báo thức lúc mười giờ, trước khi ngủ thì nhận được tin nhắn wechat của Sơ Húc.

X: Mai phải đi làm thì gọi anh, anh đưa em đi, không được tự bắt xe.

Bùi Tinh không trả lời. Một phút sau, Sơ Húc lại gửi một tin nữa.

X: Tiểu Tinh, ngủ ngon.

Một lát sau, anh lại gửi tin nhắn.

X: Cách cậu ta xa một chút.

Bùi Tinh tắt di động, nhắm mắt làm ngơ, nghiêng đầu đi vào giấc ngủ.

Ngày hôm sau, Bùi Tinh còn đang mơ mơ màng màng thì nghe thấy tiếng chuông báo thức. Uể oải rời giường rửa mặt xong, cô chọn một chiếc áo thun trắng, một chiếc quần jeans xanh nhạt, thay quần áo rồi đi xuống lầu.

Xuống tới phòng khách ở tầng một, cô gặp ngay Trần Tư đang ngồi trên sô pha. Thấy cô, Trần Tư nói: “Nữ thần, lão đại mua đồ ăn sáng cho cô đấy, đang để trong nồi, để tôi đi lấy cho cô.”

Bùi Tinh: “Không cần đâu, tôi không quen ăn sáng.”

Vì là bác sĩ nên nếp sinh hoạt làm việc và nghỉ ngơi của cô hoàn toàn không theo quy luật, hiện giờ đã hình thành hiện tượng cứ ăn sáng là đi ngoài. Hôm nay là ngày đầu tiên đến giao lưu, vẫn là nên đề phòng kẻo mất mặt.

Trần Tư “à” một tiếng vẻ tiếc nuối, sau đó lại nói: “Thế để tôi đi gọi lão đại, anh ấy vừa ra ngoài một lát.”

Bùi Tinh còn chưa trả lời thì từ phía sau đã vang lên giọng nói của Sơ Húc, “Đi thôi.”

Giọng nói vẫn khàn khàn như thế.

Bùi Tinh cúi đầu đi theo sau Sơ Húc.

Cho đến khi không thấy ai nữa, Trần Tư mới dám thở mạnh. Hôm qua lão đại ngồi ngoài ban công cả đêm, hai người họ bị làm sao vậy?

Bùi Tinh thấy tinh thần Sơ Húc có vẻ không tốt lắm, cằm lún phún râu, đôi mắt vằn tơ máu, cô ngẫm nghĩ rồi nói, “Hay là để tôi lái xe cho?”

“Không cần.”, không biết Sơ Húc lôi từ đâu ra một hộp bánh tart trứng và một lọ sữa chua, “Em ăn sáng đi.”

Bùi Tinh: “… Ăn không vào.”

“Ăn không vào cũng phải ăn.”, Sơ Húc vặn nắp lọ sữa chua rồi đặt vào tay Bùi Tinh, “Không ăn sáng hại sức khỏe, ăn đi.”

Bùi Tinh không nói nữa. Sơ Húc đánh xe ra. Dọc đường đi, Bùi Tinh yên lặng ăn bữa sáng, hai người đều không nói chuyện, ăn ý không nhắc đến trận khắc khẩu tối hôm qua.

Nửa tiếng sau thì đến Quảng An.

Bùi Tinh lau miệng, để phần ăn không hết vào hộp, lúc xuống xe, Sơ Húc nghiêng đầu nhìn cô và hỏi: “Trưa nay mấy giờ hết giờ?”

Bùi Tinh trả lời theo bản năng: “Mười hai giờ.”

Nói xong, cô lại bổ sung: “Anh không cần đến đâu.”

“Trưa nay muốn ăn gì?”, Sơ Húc tự động ngăn lời từ chối của cô, anh hỏi.

Bùi Tinh liếc anh một cái rồi xoay người đi vào.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN