Vầng Dương Ôm Lấy Em
Chương 31
Trong sân, ve kêu thành từng tràng dài, những chùm hoa Catalpa nở bung, đung đưa theo gió.
Bùi Tinh cúp điện thoại. Lồng ngực tưng tức, lần này cô không khóc, chỉ cảm giác vô cùng đau đớn.
Một lát sau, cô đã đưa ra quyết định, đứng dậy đi lên lầu. Thu dọn đồ đạc xong, cô kéo vali đi ra ngoài.
Cô ngoái đầu lại, nhìn khoảnh sân trước mà hai mắt đã hơi cay cay.
Chiếc taxi vừa đặt bằng di động đã đến, cô xoay người lại, tài xế giúp cô bỏ vali vào cốp, còn cô thì khom người ngồi vào ghế sau.
Bến xe hiện tại rất đông người, vậy mà dường như ông trời đặc biệt ủng hộ sự ra đi của cô, vừa mua vé xong đã nghe thấy giọng phát thanh vang lên: “Hành khách từ Thang Khê đi thành phố Thanh, từ Thang Khê đi thành phố Thanh, mời lên xe.”
Bùi Tinh soát vé rồi lên xe.
Ngồi ở ghế sau cùng, gần cửa sổ, xe lăn bánh, cô đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Phong cảnh chẳng khác mấy hồi cô mới đến, nhưng tâm trạng thì lại khác rất nhiều.
Bên tai lúc này chỉ còn lời mẹ Sơ nói.
“Con à, năm đó thằng bé gặp tai nạn, là vì nghe nói con chuẩn bị đi bồi dưỡng, nó muốn tìm con nên mua vé máy bay đuổi theo con, không ngờ trên đường đi thì gặp chuyện.”
“Nó rất muốn ở bên con, nhưng mỗi lần muốn đi tìm con, nó lại cảm thấy không nên làm liên lụy đến con.”
“Thế nên mới trốn đi.”
“Con à, giúp mẹ Sơ một chuyện nhé, đưa nó về thành phố Thanh đi, để nó cam tâm tình nguyện trở về, để nó đối mặt với tất cả.”
“Để nó kiên cường đứng dậy một lần nữa…”
Bùi Tinh cúi đầu, xoa xoa đôi mắt cay xè, sau đó gửi một tin nhắn cho Sơ Húc.
Tất cả đều là vì cô, không có cô, anh vẫn là một Thượng úy hải quân được mọi người kính phục, thậm chí còn có thể ưu tú hơn.
Đều là vì cô…
…
Sơ Húc đến siêu thị mua thức ăn, anh đặc biệt mua một con gà về hầm canh cho Bùi Tinh.
Chọn nguyên liệu nấu ăn xong, anh thanh toán rồi lái xe về. Lúc đánh xe vào gara, anh bỗng nghe thấy điện thoại đổ chuông báo. Anh cúi đầu nhìn thoáng qua, là tin nhắn Bùi Tinh gửi, chắc mẩm là cô hỏi anh đi đâu nên anh không nghĩ nhiều, vừa xuống xe vừa mở di động ra.
Ngay khi đọc được tin nhắn kia, cả người Sơ Húc lập tức cứng đờ.
… Sơ Húc, em đi đây, anh về nhà sớm nhé.
Yết hầu Sơ Húc trượt lên trượt xuống, anh vừa gọi vào số của cô vừa chạy vào nhà, đầu bên kia chỉ có giọng nữ máy móc: “Xin chào, số điện thoại quý khách vừa gọi hiện đang tắt máy, xin vui lòng gọi lại sau…”
Sơ Húc buông một câu chửi tục, cúp điện thoại rồi đẩy cổng ra, bước nhanh vào trong. Bên trong im lìm, anh ném đồ ăn lên bàn, chạy nhanh lên tầng trên, lòng hoảng loạn vô cùng. Lúc nhìn thấy căn phòng trống không, chỉ còn lại vài bộ quần áo của cô trong tủ, anh hít sâu mấy hơi rồi lại gọi điện cho Bùi Tinh.
“Bắt máy đi!”, Sơ Húc đá lưỡi vào má trong, đầu bên kia vẫn là giọng nữ báo tắt máy.
Anh “fuck” một tiếng rồi ném điện thoại lên giường. Tay phải đưa lên vuốt mặt, anh nhắm mắt hít thật sâu.
Cảnh tượng này, mẹ kiếp, quá quen thuộc.
Cô không nói một lời đã bỏ đi, cực kỳ giống với kiểu ra đi lẳng lặng của anh tám năm trước. Nhưng anh tự nhận thấy mình chẳng làm chuyện gì có lỗi với cô cả.
Ngoại trừ việc nói dối cô chuyện anh bị thương.
…
Sơ Húc đột ngột mở mắt ra, yết hầu nhấp nhô, anh hít sâu mấy hơi.
“Không đâu, không đâu, cô ấy không thể nào biết được, không thể nào.”
Đang tự an ủi mình như vậy thì điện thoại đổ chuông, màn hình báo – Mẹ.
Sơ Húc nhanh chóng bắt máy, đầu bên kia vang lên giọng nói nghẹn ngào của mẹ anh.
“Con trai à, mẹ xin lỗi con, mẹ không nhịn nổi nữa, mẹ kể cho Tiểu Tinh rồi, mẹ xin lỗi. Con bé cứ khóc lóc cầu xin mẹ nói cho nó, sao mẹ nỡ để nó khóc nức nở như thế, con yêu con bé thế nào, mẹ cũng quý nó như thế, mẹ càng không nỡ để giữa hai đứa tồn tại mâu thuẫn, mẹ xin lỗi con.”
Mẹ Sơ vừa nói vừa khóc, bà lấy giấy ăn lau nước mắt nước mũi, một phu nhân cao quý mà giờ lại khóc nức nở không thôi. Bà nói tiếp: “Mẹ muốn hai đứa hạnh phúc bên nhau, con bé bảo mẹ nói với con, con nghĩ thông suốt rồi thì quay về đi, nó vẫn luôn chờ con.”
Mẹ Sơ nghẹn ngào, “Con trai, về tìm con bé đi, ngay bây giờ, đừng sợ.”
…
Lúc Bùi Tinh về tới thành phố Thanh thì đã là tối muộn. Gió hây hây thổi, bầu không khí không trong lành bằng ở Thang Khê. Cô cúi đầu, bấm vài cái lên màn hình điện thoại, đặt một chiếc taxi về đại viện.
Đại viện lúc này khá yên tĩnh.
Nơi này có sáu gia đình cùng nhau chung sống. Mấy năm trước gia đình Sơ Húc dọn đi, hiện tại chỉ còn năm hộ gia đình.
Đèn trong các nhà đều sáng trưng, nghe mang máng được tiếng mấy người lớn tán gẫu chuyện lặt vặt, còn cả tiếng phát ra từ bản tin Thời sự tối.
Bùi Tinh đứng ở cửa một lúc lâu, đưa mắt nhìn căn nhà tối om suốt tám năm qua.
Cô không biết quyết định ngày hôm nay là đúng hay sai, nhưng cô biết, nếu còn ở đó, dù cho ép buộc thế nào thì anh cũng sẽ không nói thật với cô. Cô đi, ít ra có thể bắt anh phải nhìn thẳng vào vấn đề. Cô không muốn anh phải giấu mình cả đời, cô muốn anh thẳng thắn, muốn biết hết mọi chuyện của anh như chính anh biết vậy.
Thế nên, cô đã đánh cuộc, đánh cuộc tương lai của họ.
Cô có thể chờ, mấy mùa xuân hạ thu đông đều được.
Chỉ cần anh tới.
Bùi Tinh ngồi lên kiện hành lý, đưa mắt nhìn về phía xa. Một lát sau thì có xe về, hai bóng đèn pha rọi thẳng vào mặt Bùi Tinh, có thể thấy rõ những vẩn bụi li ti bay lượn trong không khí, cô nghiêng mặt tránh đi. Đèn xe tắt, một đôi vợ chồng bước xuống.
— Là bố mẹ Ôn Viễn Tinh.
“Bố Ôn, mẹ Ôn.”, Bùi Tinh đứng dậy, ngoan ngoãn chào.
Mẹ Ôn “ôi” một tiếng, bước đi trên đôi giày cao gót về phía cô rồi nắm lấy tay cô, nói: “Độ này con đi đâu đấy? Nghe mẹ con bảo là con đi du lịch hả?”
“Đâu có đâu ạ.”, Bùi Tinh nói, “Con thay mặt bệnh viện đi giao lưu ạ.”
Mẹ Ôn dắt tay cô đi vào trong, bỗng cảm thán, “Con xem con này, mấy năm nay chẳng cho mình nghỉ ngơi chút nào, nhìn thằng Cửu Cửu đi, ngày nào cũng lượn như đèn cù, đi chơi khắp nơi, con cũng nên thả lỏng một chút đi.”
Bùi Tinh cười. Bố Ôn tự nhiên kéo hành lý của cô đi ở phía sau.
“Mà đấy…”, mẹ Ôn lại nói, “Loáng một cái mà mấy đứa đã lớn thế này rồi, mỗi lần nhìn thấy con, mẹ lại nhớ đến Viễn Tinh.”
Bùi Tinh khựng lại.
Hốc mắt mẹ Ôn ửng đỏ, “Lúc thằng bé còn sống, ngày nào cũng hỏi bố mẹ, “Tiểu Tinh đâu?”, “Sao em ấy không đến tìm con?”, giờ nghĩ lại cũng đã qua bao nhiêu năm rồi.”
Bùi Tinh ôm bả vai mẹ Ôn, cũng nhớ đến Ôn Viễn Tinh.
Dường như cảm thấy đề tài có chút nặng nề, mẹ Ôn liền cười, “Nhắc đến cũng thấy buồn cười, hồi còn nhỏ, Viễn Tinh cứ bảo sau này lớn lên sẽ cưới Bùi Tinh, lúc đấy mẹ còn mắng nó, tí tuổi đầu không lo học, cứ nói luyên thuyên cái gì không biết!”
Lời vừa dứt, Bùi Tinh bật cười, lại ôm chặt lấy vai mẹ Ôn, “Mẹ Ôn, không sao, dù có gả cho anh Viễn Tinh hay không thì con vẫn tính là một nửa con gái của mẹ mà!”
Mẹ Ôn cười.
Bùi Tinh về đến nhà. Đèn trong nhà đã tắt một nửa, chắc hẳn là bố mẹ cô đã ra ngoài tản bộ rồi. Cô đang định lẳng lặng chuồn vào y hệt cái hôm rời đi, đúng lúc xoay người lại thì phía sau vang lên một giọng nói lanh lảnh, “Vẫn còn biết về cơ đấy?”
Bùi Tinh bị dọa cho giật mình.
Xoay người lại, cô nhìn thấy mẹ mình, người phụ nữ hơn bốn mươi tuổi nhưng do chăm sóc da tốt nên nói mới hơn ba mươi cũng có người tin. Bùi Tinh đứng thẳng dậy, ho khan mấy cái rồi ngoan ngoãn chào: “Mẹ!”
Mẹ Bùi cười lạnh một tiếng, ngồi xuống sô pha, đưa mắt nhìn cô chằm chằm.
Thấy mẹ có vẻ không vui, Bùi Tinh vội vàng ngồi xuống bên cạnh đấm lưng bóp chân cho bà, vừa đấm vừa nói: “Bà Bùi xinh đẹp, xin hãy tha cho con… Con nhóc thối này biết sai rồi, con không nên bỏ đi mà không bảo gì với mẹ!…Mong mẹ đại nhân đại lượng tha cho con đi mà!
Mẹ Bùi bị mấy câu của cô dỗ cho cười toe toét, bà thúc giục cô lên tầng nghỉ ngơi, trước khi cô đi lên, bà còn nói thêm một câu: “Phải rồi, vừa nãy bố Sơ với mẹ Sơ gọi điện cho mẹ, bảo khoảng một thời gian ngắn nữa sẽ dọn về đại viện.”
Mẹ Bùi nói xong lại hỏi: “Con còn nhớ họ là ai không đấy?”
Bùi Tinh: “Nhớ chứ, sao mà không nhớ được.”
Vừa mới nói chuyện điện thoại xong.
“Thế là được rồi.”, mẹ Bùi như nghĩ đến chuyện gì đó lại ngay lập tức nói: “À mà mẹ cảnh cáo con, nếu Sơ Húc quay lại, con đừng có mặt dày bám theo nó đấy, biết chưa?”
Bùi Tinh trầm mặc.
Cô với anh đã…
Thấy cô không đáp, mẹ Bùi điên lên, đứng phắt dậy rồi quát: “Con quên mất hồi trước nó bỏ đi không nói câu gì làm con buồn suốt một thời gian rồi hả?”
“Con nhớ, con nhớ.”, Bùi Tinh vội vàng nói, “Nghe mẹ hết, con không quấn lấy anh ấy nữa.”
Lúc này mẹ Bùi mới yên tâm, lại bảo: “Lên tắm rửa rồi đi ngủ đi.”
…
Ban đêm, Bùi Tinh nằm trên giường mà mãi không ngủ được.
Tủ đầu giường có một ngọn đèn nhỏ, ánh đèn dìu dịu tỏa xuống một bức ảnh tập thể. Trong ảnh có đến mười hai người lớn, đằng trước là sáu đứa trẻ con. Góc trái bên dưới tấm ảnh có một hàng chữ.
— Tháng 8 năm 1998, ảnh lưu niệm đại gia đình.
Đứng ở giữa là ba cậu bé, một đứa cầm sách, một đứa cầm máy chơi game, một đứa khác thì xếch hai tai của hai đứa kia cười toe toét.
Bùi Tinh đứng bên cạnh, nắm tay một cậu bé khác, mà cậu bé thì ngồi trên xe lăn, môi tái nhợt, vẻ mặt trông rất hiền lành.
Còn Sơ Húc thì đứng ở ngoài cùng, mới có mấy tuổi đầu mà đã nhíu mày, trông hệt một ông cụ non.
Cô thu tầm mắt khỏi hình ảnh Sơ Húc khi bé, miệng lẩm nhẩm: “Anh có đến không?”
…
Khu đại viện này khá cũ, cách âm không tốt, tuy thế nhưng đường xá đi lại rất thuận tiện, cũng là một trong những mảnh đất đáng giá nhất thành phố Thanh.
Sáng sớm hôm sau, ngày mới đến, ve bắt đầu đổ những tràng râm ran, con gà trống được ông bố già mới bắt về làm thú cưng gáy ầm ĩ, khiến người nào đó đang ngủ ngon phải bực bội “ưm” một tiếng.
Im lặng được một lát.
Bùi Tinh đang mơ màng thì bỗng nghe thấy những tiếng trò chuyện huyên náo ở dưới sân, còn có một câu: “Thằng nhóc này, mấy năm không gặp, càng ngày càng đẹp trai.”
Sau đó là những tiếng nói cười vô cùng náo nhiệt.
Tiếng nói loáng thoáng không rõ nữa.
Bùi Tinh trở mình, không để ý nhiều, đang định ngủ tiếp thì chợt nghe thấy tiếng nói chuyện ở dưới sân ngày càng to, gần như không thèm quan tâm đến cô.
Đêm qua mãi mà cô vẫn không ngủ nổi, trong đầu chỉ toàn là hình bóng Sơ Húc.
Cô vẫn nghĩ liệu anh có đến hay không? Bao giờ đến? Một hay hai năm? Hay một tháng? Hoặc là không bao giờ?
Nghĩ vậy, cô chợt cảm thấy vô cùng bức bối, lồng ngực cực kỳ khó chịu.
Tiếng nói chuyện ngày càng to, như thể xuyên thủng mấy lớp tường mà dội lên.
Bùi Tinh bực bội cầm điện thoại gọi vào số máy bàn dưới nhà, có người nhấc máy, cô điên tiết gào lên, “Bố! Bố có thể trật tự một tí không? Con đang ngủ mà.”
Đầu bên kia không có ai đáp.
Chỉ có tiếng thở rất khẽ.
Bùi Tinh nhíu mày, nghĩ có thể cọp cái nhà mình bắt máy, vốn sợ mẹ từ bé, cô lập tức đổi giọng, “Mẹ yêu quý của con, mẹ có thể nói be bé lại không ạ? Con gái mẹ buồn ngủ quá, muốn ngủ thêm một lúc nữa.”
Vẫn không ai trả lời, nhưng hình như cô nghe thấy người ở đầu bên kia khẽ cười.
Đầu óc đang mơ màng, dưới lầu yên tĩnh lại hẳn, cô còn tưởng bên dưới đã hiểu nên cúp máy luôn.
Lúc xoay người định ngủ tiếp thì có người gõ cửa, Bùi Tinh nhíu mày, chui tọt vào trong chăn rầu rĩ hỏi: “Ai đấy?”
Chẳng có lời đáp.
“Giả mù giả điếc cái gì!”, Bùi Tinh đứng dậy, vừa mắng vừa đi ra mở cửa, “Lâm Lâm Cửu, tốt nhất đừng để bà đây phát hiện ra là ông nhé, bằng không tôi sẽ đánh chết ông.”
Vừa nói xong thì ra đến cửa, cả đêm Bùi Tinh mải nghĩ xem Sơ Húc có đến tìm mình hay không, nên giấc ngủ chẳng được bao lâu, giờ cô mắt nhắm mắt mở, chưa kịp nhìn là ai đã mở miệng mắng: “Lâm Lâm Cửu, ông thích chết… Hả?”
Không phải là Lâm Lâm Cửu.
Mà là người cô nghĩ đến cả đêm.
— Sơ Húc.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!