Vầng Dương Ôm Lấy Em
Chương 8
Hậu quả của mồm miệng không nghiêm chỉnh chính là, Sơ Húc nằm trên ghế, bàn tay to nắm chặt bao thuốc, trông dáng vẻ đến cô đơn.
Lúc Trần Tư chạy vào sân sau thì thấy cảnh đó, sự tò mò trong lòng anh ta lại bắt đầu sôi trào, anh ta hỏi: “Sơ đội, đâu rồi?”
Sơ Húc ngước mắt nhìn vào bóng đêm, nếp gấp ở đôi mí lót dường như sâu thêm, khóe miệng bạnh ra, “Lên rồi.”
“Sao lại lên rồi? Em còn cố ý đợi hơn nửa tiếng mới đến tìm anh. “, Trần Tư nói bằng giọng khinh khỉnh: “Sao đến nửa tiếng thôi mà anh cũng không cầm cự được thế?”
“Cút.”, Sơ Húc nắm chặt bao thuốc, giọng nói trầm như bóng đêm đen.
“Ớ?”, Trần Tư nhìn thấy bao thuốc trên tay anh bèn hỏi: “Sao bao thuốc này lại…?”
Không nhắc đến bao thuốc còn đỡ, vừa nhắc đến một cái là sắc mặt Sơ Húc lập tức trở nên khó coi.
Trong đầu anh bất giác hiện ra cảnh tượng vừa rồi, hậu quả của cái miệng không đứng đắn chính là bị Bùi Tinh ném bao thuốc vào người, sau đó dùng giọng điệu ghét bỏ hỏi vặn lại một câu.
“Tự trong lòng anh không biết được à?”
Sơ Húc rút một điếu thuốc ra, mái tóc hơi dài, một lọn tóc rủ xuống ấn đường, anh lẩm bẩm một mình: “Anh cảm thấy rất ngọt…”
Sơ Húc không cam lòng, ngẩng đầu hỏi Trần Tư: “Trần Tư, tôi hỏi cậu một câu.”
Trần Tư: “Hỏi đi.”
Trần Tư có chút bất ngờ, chuyện gì mà có thể khiến Sơ đội vốn không gì là không làm được nay lại cúi đầu xin anh ta chỉ giáo?
Nỗi tò mò trong Trần Tư càng sôi sục hơn, trên mặt anh ta hiện rõ vẻ nôn nóng, hồi hộp.
“Shhh…”, Sơ Húc hóp má, khuỷu tay trái chống lên tay vịn của cái ghế nằm, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc: “Tôi có ngọt không?”
Trần Tư sửng sốt mất một lúc lâu, mãi sau mới “khụ” một tiếng rồi bảo: “Hay là… mình đổi câu hỏi khác đi?”
Trần Tư cảm thấy, Sơ Húc đẹp trai, nhưng lại quá lạnh lùng, cũng không thích giao tiếp, quá thần bí. Nếu anh hỏi: “Tôi đẹp trai không?”, Trần Tư sẽ gật đầu ngay lập tức, không chút do dự, vừa đẹp trai, vừa ngầu, lại vừa nam tính.
Nhưng mà… Ngọt ư?… Anh ta không chút do dự mà phủ nhận.
“Cút.”, đây là sự nể mặt cuối cùng của Sơ Húc dành cho Trần Tư.
…
Thị trấn không lớn, người dân lại rất nhiệt tình, hiếu khách, xung quanh xảy ra chuyện gì mới mẻ thì không quá một ngày sẽ được truyền đi.
Từ một năm trước, khi Sơ Húc đến Thang Khê, những tin đồn về anh chưa bao giờ dứt.
Buổi sáng, lúc Trần Tư mở cổng đi đổ rác thì thấy một đám người mang vẻ mặt hóng chuyện đứng đợi ở ngoài. Thấy anh ta ra, cả đám lập tức đi thẳng vào chủ đề, không buồn tán dóc linh tinh.
“Này này này, Trần Tư, tôi nghe nói nhà các anh có một cô gái hả?”
Không thể trách mọi người tò mò như vậy, chỉ tại Sơ Húc quá thần bí mà thôi.
Một năm trước anh đến trấn nhỏ Thang Khê, vừa đến đã mạnh tay mua đứt tòa nhà này, rất ít khi ra ngoài, cũng chưa từng thấy anh giao tiếp với người khác bao giờ. Cho tới nửa năm trước, anh mới bắt đầu ra ngoài đi lại, mà đám con gái độc thân trong thị trấn vừa nhìn thấy gương mặt của Sơ Húc là như bắt được vàng, rất chăm chỉ đến nhà anh tặng quà. Nào là đặc sản, nào là đồ ăn vặt, còn cả những món ngon nhà làm nữa.
Khoảng thời gian đó, rốt cuộc Trần Tư cũng hiểu được câu, đẹp trai có thể mài ra mà ăn là chuẩn xác!
Trần Tư nhìn lướt qua, có cả nam cả nữ, nữ nhiều hơn, có vài người anh ta trông hơi quen, đều là những người từng xin anh ta số điện thoại của Sơ Húc. Đoán được họ tới đây để hỏi gì, vì không muốn gây phiền toái cho Bùi Tinh, Trần Tư chỉ nói: “Bạn thôi, bạn thôi.”
Những người đó vẫn không chịu buông tha, “Bạn của ai? Của anh, hay là của anh Húc?”
Anh ta vốn định nói là của mình, nhưng sực nhớ đến ánh mắt sắc lẹm của Sơ Húc, anh ta đột ngột thay đổi ý định: “Của anh Húc, của anh Húc.”
Trần Tư lách qua đám đông, vứt túi rác vào thùng, không nói thêm gì mà xoay người đi vào, đóng cổng lại.
“Phù…”, Trần Tư vỗ ngực, miệng thì cảm thán: “Xem ra số đào hoa bung bét quá cũng không phải chuyện tốt.”
Giữa trưa.
Sơ Húc vào bếp nấu cơm, chợt ngoài cửa vang lên tiếng khóc thút thít, anh nhíu mày, tay cầm muôi nghiêng đầu nhìn ra rồi hỏi: “Ai khóc đấy?”
Trần Tư dắt tay Trần An đi vào, “Giời ạ! Cái thằng ranh này này, lúc nãy em dẫn nó ra ngoài tìm Ôn Hành, đầu phố có cái nhà phao mới dựng, nó vừa thấy là đã đòi vào chơi rồi. Giữa trưa rồi còn ra dãi nắng làm gì, mà cũng đến giờ ăn cơm rồi, em không cho, thế là cứ khóc suốt đây này.”
“Cho nó khóc!”, Sơ Húc nhíu mày, ghét nhất là nghe thấy tiếng khóc.
Thấy khổ nhục kế vô dụng, Trần An khịt mũi, nín khóc luôn.
Một lát sau, đang xào rau, trong đầu Sơ Húc chợt hiện ra một đoạn hồi ức. Hồi cấp Hai, Bùi Tinh cứ mong được đi công viên giải trí mãi, sau đó, vào sinh nhật cô, anh đưa cô đi một lần, lần ấy cô nàng sung sướng quá vừa khóc vừa cười toe toét.
Sơ Húc tắt bếp, đi đến cạnh Trần An. Anh liếm môi hỏi: “Con muốn đi chơi công viên giải trí thật à?”
Trần An gật đầu một cái rõ mạnh.
Trong mắt Sơ Húc thoáng lướt qua một chút ấm áp, anh giơ tay lau nước mắt cho Trần An, thằng bé được nựng mà bất ngờ, cái cổ nhỏ rụt ngay lại.
Sơ Húc: “Thế thì con đi làm một việc này, nếu thành công, chiều bố đưa đi.”
…
Lúc Bùi Tinh tỉnh lại, việc đầu tiên cô làm là vớ lấy chiếc điện thoại trên tủ đầu giường.
“Ting ting”, di động đổ chuông đúng lúc.
Bùi Tinh mở ra xem, là tin nhắn của Lâm Lâm Cửu.
Cửu: Sao hai ngày nay bà cứ hỏi tôi về chuyện của Sơ Húc thế?
Tinh: Chả sao cả.
Cửu: Tôi không gọi được cho anh ấy, nhưng mà tôi hỏi thử Ôn Hành thì cậu ta bảo là cậu ta cũng không biết Sơ Húc đang ở đâu.
Bùi Tinh không hồi âm.
Sao Ôn Hành lại không biết chứ, đêm hôm đó, người bị cô nhận nhầm là trộm, chẳng phải là Ôn Hành hay sao?
Bùi Tinh nhíu mày, vì mới dậy nên tóc mái xù lên, cô thừ người ra trầm tư suy nghĩ.
Tiếng đập cửa vang lên, dòng suy nghĩ trong đầu cô chợt đứt đoạn, bên ngoài vọng vào tiếng nói của Trần An: “Chị Tinh Tinh, chị Tinh Tinh, chị dậy chưa ạ?”
Bùi Tinh vừa xốc chăn lên vừa đáp: “Dậy rồi, An An à, làm sao thế?”
Vừa nói cô vừa mở cửa.
Khoảnh khắc cánh cửa mở ra, cô mới biết, thì ra không chỉ có mỗi Trần An, mà bên cạnh nó còn có một thân hình cao lớn khác. Anh mặc chiếc áo thun đen với một chiếc quần thể thao, chân đi giày, đơn giản mà vẫn bắt mắt vô cùng.
Bùi Tinh mím môi, làm như không nhìn thấy anh, cô đưa tay tóm lấy cổ áo rộng thùng thình rồi ngồi xuống nói chuyện với Trần An: “Tìm chị có việc gì sao?”
Trần An nắm tay Bùi Tinh, cười khì khì: “Em muốn mời chị Tinh Tinh đi chơi công viên giải trí với em, được không ạ?”
Có lẽ thằng bé đoán là Bùi Tinh sẽ từ chối, thế nên hai mắt đã long lanh chực khóc rồi.
Bùi Tinh cười khẽ một tiếng, dù sao cô cũng không có việc gì, đi chơi với thằng bé là một sự lựa chọn không tệ, cô gật đầu, “Được.”
Trần An trông rất vui, thằng bé xoay người tóm lấy ống quần Sơ Húc, lay thật mạnh, vừa cười vừa nói: “Đấy! Bố cả, mình chờ chị Tinh Tinh cùng đi, lần này bố sẽ không bị một đám con gái đuổi theo nữa rồi!”
Bùi Tinh nghe thấy nhưng không hiểu. Trần An không cho cô thời gian suy nghĩ nhiều, vội cầm tay Bùi Tinh đi vào trong phòng, “Thế chị đánh răng rửa mặt đi, em với bố cả đợi chị ở đây.”
Bùi Tinh cười: “Được.”
Cửa khép lại, khóe miệng Sơ Húc nhếch lên, bàn tay to đặt lên đầu Trần An, anh khen: “Không ngờ thằng nhóc con mà cũng khá phết.”
Trời nóng nực kinh khủng, phơi cái gì trên nóc nhà thì đảm bảo sẽ cháy xém.
Bùi Tinh đi vội nên không mang ô, chóp mũi lấm tấm mồ hôi, nhưng tâm tư cô lại không để ý đến chuyện đó. Cô đưa mắt nhìn về phía trước, Sơ Húc mặc một cây đồ thể thao đen, bên cạnh hình như còn có mấy người phụ nữ.
Bùi Tinh thu tầm mắt lại, tiếp tục nhìn Trần An đang nô như giặc trên nhà phao.
Bên tai bỗng nhiên vang lên một giọng nói: “Nóng không?”
Bùi Tinh không trả lời anh, hàng mi khẽ chớp. Sơ Húc cũng chẳng giận, đôi mày thoáng nhíu lại, anh nhếch miệng cười một cái rồi nói với cô: “Anh đi mua nước, em chờ anh một chút.”
Sơ Húc đi rồi, mấy người đứng bên cạnh anh mới ngấp nghé nhìn sang Bùi Tinh. Cô nhíu chặt mày, đang định xoay người hỏi họ có chuyện gì thì chợt nhìn thấy một bóng hình quen thuộc.
Là cô nàng áo trắng ở quán lẩu hôm trước.
Cô ta đứng lại bên cạnh Bùi Tinh, cười một cái, “Hi!”
Bùi Tinh nhướng mày, biết thừa ý đồ của cô ta nhưng lại không vạch trần.
“Tôi… Tôi tên là Yến Văn.”, cô nàng bẽn lẽn cười, “Còn cô?”
Bùi Tinh: “Bùi Tinh.”
Cô không nói thêm gì, trời thì nóng, đến há miệng uống nước cô còn lười nữa là.
Quả nhiên, Yến Văn bị sự lạnh lùng của Bùi Tinh làm cho xấu hổ, cô nàng cúi đầu xuống hỏi nhỏ: “Anh Húc… đến cùng cô à?”
Bùi Tinh gật đầu, bỗng nhiên cảm thấy vận đào hoa của Sơ Húc cũng mạnh thật, Yến Văn này, cả mấy người cứ đứng cạnh anh nãy giờ nữa, nếu đoán không lầm thì đều đổ anh đứ đừ.
“Anh Húc…”, Yến Văn cắn môi, “Cô với anh Húc có quan hệ gì vậy?”
Nếu đoán không sai, thì Bùi Tinh chính là đối tượng ở trong nhà Sơ Húc được cả thị trấn thảo luận.
Yến Văn theo đuổi Sơ Húc nửa năm, cho đến mấy hôm trước mới tỏ tình, mà vừa tỏ tình đã bị anh trả lời thẳng là anh thích người khác rồi, cô ta chỉ nghĩ là anh lấy bừa một cái cớ, không ngờ Bùi Tinh lại xuất hiện.
Sự xuất hiện của Bùi Tinh khiến rất nhiều người tò mò.
Cô được vào căn nhà mà Sơ Húc chưa từng cho ai thuê, mà Sơ Húc lâu lắm mới ra khỏi nhà, giờ lại ngồi ăn lẩu cùng cô. Tuy Yến Văn cảm thấy hôm đó Bùi Tinh hình như hơi không vui, nhưng dù thế thì Sơ Húc vẫn đi theo cô, đây mới là điều khiến Yến Văn cảm thấy khác thường.
Cô ta theo đuổi anh nửa năm, ngay cả số điện thoại còn không có được.
Nghĩ vậy, trong mắt cô ta hiện rõ vẻ hụt hẫng.
Bùi Tinh không suy nghĩ được nhiều như Yến Văn, cô hờ hững đáp: “Chỉ là bạn bè bình thường thôi.”
“Sao có thể…”, Yến Văn cảm thấy mình không ngốc, Sơ Húc đẹp trai như vậy, sao Bùi Tinh có thể không động lòng.
Bùi Tinh cười khẽ, không nói nhiều, chỉ một câu duy nhất: “Thế thì xem như là bạn chơi cùng hồi nhỏ đi.”
Nghe thấy thế, Yến Văn liền ngẩng lên nhìn Bùi Tinh với vẻ kinh ngạc.
Chẳng trách…
“Thật sao?”, Yến Văn cười hỏi. Nếu nói là bạn từ hồi nhỏ, vậy thì Sơ Húc cho cô vào ở cũng là chuyện bình thường.
Bùi Tinh gật đầu, tầm mắt lại đưa sang chỗ Trần An.
Yến Văn cảm thấy mình đã suy nghĩ nhiều quá rồi, nghe được lời giải thích, cô ta cực kỳ vui vẻ, lại buột miệng nói: “Ngại quá, tôi còn tưởng cô với anh Húc…”
Nói được một nửa lại thôi, nhiều lời quá không hay cho lắm.
Thế nhưng Bùi Tinh lại nghe ra. Mặt trời lên cao, rọi nắng thẳng xuống khiến cô phải nheo mắt lại. Cô cười, cất giọng đều đều: “Đừng hiểu lầm, tôi với anh ta, chẳng có quan hệ gì cả.”
Nói xong, qua khóe mắt, cô nhìn thấy Sơ Húc đã đi mua nước về, cầm ô đứng lại bên cạnh cô.
Cô lại nói thêm với Yến Văn một câu: “Cô thích anh ta thì tiếp tục cố gắng đi.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!