Vắng Em Không Vui - Chương 18: Em mong anh vắng em không vui (4)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
125


Vắng Em Không Vui


Chương 18: Em mong anh vắng em không vui (4)


Đàm Anh yên lặng hồi lâu, mỉm cười một cái: “Chu Độ, thật thú vị, có một ngày lại có thể nghe anh nói câu nói như thế này.”

Cô giơ tay, sờ lên gương mặt anh, ngón tay men theo gương mặng lạnh lùng trượt xuống dưới, xuống tới cằm của anh. Cái này rất ngả ngớn, thậm chí động tác này còn mang theo chút ý vị sỉ nhục, nhưng Chu Độ chỉ nhìn cô, không tránh đi.

“Nếu đổi lại là trước kia, nói không chừng tôi thực sự đồng ý làm lại với anh, hoặc là sớm hơn một chút,dựa vào gương mặt này của anh, lãng phí thời gian bầu bạn cùng anh như vậy tôi cũng không thiệt thòi. Đáng tiếc, hiện giờ anh đối với tôi mà nói, chẳng có chút hấp dẫn nào, cũng chẳng có cảm giác, dâng tới tận cửa tôi cũng chẳng thèm để ý.”

Anh nhìn cô chằm chằm, khóe môi mím lại.

Đàm Anh nói ra những lời này, trong lòng sướng điên, rất lâu trước kia vào lúc từng thích anh nhất nhưng lại bị anh làm tổn thương, cô đã tưởng tượng ra một màn này, tương lai nếu có một ngày Chu Độ thích cô, cô cũng sẽ nói những lời giống như ném chiếc giày rách này với anh.

Thực sự đợi đến ngày này, vẻ mặt của Chu Độ so với tưởng tượng thì càng khiến cô vui vẻ hơn. Đàm Anh đẩy anh ra: “Chu Độ, nể tình quãng thời gian này anh giúp đỡ tôi, tôi không trả thù anh,không hứng thú chơi đùa tình cảm giống như anh chơi đùa tình cảm của tôi. Cũng mong anh sau này cách xa tôi ra một chút, đừng chạm vào tôi, thực lòng mà nói, rất bẩn thỉu.”

Sắc mặt của anh dần dần trắng bệch, Đàm Anh tránh khỏi anh, đi ngang qua người anh.

Đi tới cửa Đàm Anh quay đầu, Chu Độ vẫn đứng ở chỗ cũ, không hề chuyển động. Nếu như lời anh nói đều là thật, thái độ của cô rất tổn thương người khác. Cô đã từng cảm thấy anh là khối băng sạch sẽ nhất trên thế giới này, không ngờ có một ngày cô lại dùng hai từ “bẩn thỉu” tới hình dung anh.

Cô giơ tay chạm lên môi mình, hành động kia của anh khiến cô rất ngạc nhiên, cho tới tận bây giờ dường như hơi thở của anh vẫn còn tồn tại trên môi cô. Người như Chu Độ, thực sự thích cô thì thế nào, người anh yêu nhất vẫn là bản thân anh. Đàm Anh lau đi lau lại môi mình, chết tiệt!

Đường Lê chạy lên: “Đàm Anh, cậu không sao chứ, tớ thấy cậu mãi không ra ngoài.”

“Không sao.” Đàm Anh nói, “Lâm Duy Tư thế nào rồi?”

“Ban nãy nôn một đống trên vỉa hè, tớ đã tìm lái xe thuê rồi, tài xế dìu cậu ta ra ghế sau.”

Đàm Anh cười cười: “Vậy thì tốt, viên đường, cậu đưa cậu ta về nhà đi.”

Đường Lê nói: “ Cậu không đi à?”

“Không đi, cẩn thận một chút, đừng để cậu ta chiếm lời.”

Đường Lê khẽ ho một tiếng: “Cậu đừng nói linh tinh.”

Chuyện xảy ra lúc tôi bị Đàm Anh tiêu hóa trong dạ dày, hôm sau khi Lâm Duy Tư tới công ty, sắc mặt đen như than, ngăn Đàm Anh giữa đường, cắn răng nói: “Cậu lại dám ném tôi cho đồ mê giai kia!”

“Mê giai gì chứ, người ta có tên hẳn hoi! Đường Lê là cô gái tốt, nếu cậu có hảo cảm với cậu ấy thì thái độ tốt lên một chút. Nếu không có một ngày cậu ấy không thích cậu nữa, cậu hối hận cũng không kịp đâu. Không phải tôi can thiệp tới chuyện tình cảm của cậu, nếu cậu không thích cậu ấy, những lời này coi như tôi chưa nói, cậu tìm thời gian nói rõ ràng cho cậu ấy biết, giọng điệu đàng hoàng một chút. Lại nói thêm, tôi đưa cậu về cũng không thích hợp.”

“Ông đây sắp bị cậu chọc tức chết!” Lâm Duy Tư nói, “Này, tôi hỏi cậu….”

Đàm Anh nhìn y, y ấp a ấp úng nói: “Tôi chỉ hỏi một lần, nếu như cậu không cần giúp Quan Dạ Tuyết, cậu có chấp nhận tôi không?”

“Chẳng phải cậu nói không yêu thầm tôi sao?” Đàm Anh đè xúc động muốn phụt cười xuống, cô thực sự không cảm thấy Lâm Duy Tư thích mình bao nhiêu. Có lẽ là do chấp niệm thời niên thiếu chưa đạt được, Lâm Tư Duy từ nhỏ chính là tính cách thối tha này, càng không có được càng muốn có.

Sắc mặt Lâm Duy Tư đen còn hơn than: “Bớt nói nhảm, mau trả lời.”

Đàm Anh nói: “Ồ, vậy thì không. Tôi nhìn thấy cậu chỉ thấy buồn cười.”

“…..Nhìn thấy Chu Độ thì không buồn cười đúng không, vậy nhanh chóng nhào lên đi!”

“Cũng không phải, bây giờ lúc tôi đối diện với anh ta, chỉ muốn nhìn thấy anh ta khóc.” Cô cười lộ ra hàm răng trắng nhỏ, vẻ mặt nghiêm túc. Hoặc là loại thái độ này không ít người đều có, thời niên thiếu tôi ngu ngốc thích anh, bây giờ không thích nữa nhìn thấy anh đau khổ trong lòng lại âm thầm sung sướng.

Có người so sánh, tâm lý của Lâm Duy Tư cân bằng hơn nhiều, miễn cưỡng buông tha Đàm Anh.

Mấy ngày nay thi thoảng Đàm Anh đi gặp Quan Dạ Tuyết, nói chuyện cùng cô. Trạng thái của Quan Dạ Tuyết tốt lên nhiều, bình phục cũng khá, cũng bằng lòng ăn thêm nửa bát cơm, không thường xuyên nhắc tới Kim Manh Manh đã chết nữa. Trông Kim Tại Duệ có vẻ khá vui mừng, lúc Đàm Anh gặp hắn, hắn sẽ mỉm cười gật đầu với cô, cũng coi như tôn trọng lớn nhất đối với “Bạn bè của Quan Dạ Tuyết.”

Phía sau, Đàm Anh đang lên kế hoạch một chuyện lớn, đưa Tôn Nhã Tú đi, chuyện này cần có sự phối hợp của mẹ cô, cô nghĩ ra một cách, nhờ người mua một tấm vé tàu du lịch nghỉ dưỡng, đưa cho Tôn Nhã Tú nói là công ty thưởng cho nhân viên lên chính thức, có giá vài vạn, nhưng cô phải đi làm không đi được, rất đáng tiếc.

Tôn Nhã Tú thấy xót “mấy vạn”, liền nói: “Hay là nhượng cho người khác?”

“Bán gấp thì không có người mưa, hai ngày nay tàu du lịch sẽ xuất phát, sắp hết hạn rồi ạ.”

Cuối cùng Tôn Nhã Tú chỉ đành thu dọn hành lý nói: “Vậy mẹ đi.”

Cho nên trong một đêm này, Đàm Anh vô thanh vô thức đưa Tôn Nhã Tú đi khỏi. Kim Tại Duệ không cho người giám thị cô, con cưng của trời như hắn, sẽ có một loại tự tin mù quáng. Đàm Anh thấu hiểu tâm thái này, Kim Tại Duệ cảm thấy, đầu tiên Đàm Anh là một viên chức nho nhỏ, không có gan ở Ổ thành đối đầu với cả nhà họ Kim. Thứ nữa, nếu tình cảm của Đàm Anh và Quan Dạ Tuyết sâu đậm, thì không thể nào sáu năm không liên lạc gì.

Sự mù quáng của hắn đã hại hắn, Đàm Anh sử dụng phương pháp trái ngược, chọn cách đơn giản không mang não.

Tháng tám, một ngày trời trong nắng ấm, Đàm Anh dìu Quan Dạ Tuyết tới nhà vệ sinh, tháo sợi dây trói trên cổ chân cô xuống___nhà vệ sinh là nơi duy nhất không có camera.

Bọn họ đổi quần áo cho nhau, ánh mắt Đàm Anh dừng trên vết hôn trên người cô. Quan Dạ Tuyết chú ý tới ánh mắt của cô, khẽ nói: “Hứng thú của hắn đối với cơ thể này vẫn chưa hết.”

Đàm Anh đội chiếc mũ che ánh nắng lên cho Quan Dạ Tuyết, sau xác nhận bề ngoài hai người không có gì khác nhau, ôm lấy cô: “Bên ngoài nông trang có xe đang đợi chị, nhớ kĩ lời em nói, sau khi ra ngoài thì báo cảnh sát, tới lúc đó sẽ gửi hết hình ảnh mà em chuẩn bị trong thời gian này cho mười mấy công ty truyền thông, thời gian lên men một chuyện gì đó trên mạng hiện giờ nhanh lắm, Kim Tại Duệ muốn đè ép xuống cũng phải mất thời gian. Chị Quan, đòi lại công bằng cho Manh Manh.”

Quan Dạ Tuyết nhịn rồi lại nhịn, muốn giả bộ như không có chuyện gì, nhưng cuối cùng vẻ mặt xuất hiện gợn sóng. Mắt cô trào ra hai hàng nước, bả vai run rẩy: “Em có biết hậu quả của chuyện này không, chị hại em rồi. Em còn trẻ như vậy, sao chị lại có thể xấu xa như thế, cuộc đời của mình bị hủy hoại còn muốn hại em, em không nên đến đây Đàm Anh, tất cả mọi người đều không đến, tại sao em lại quay về…..Chị đi rồi em phải làm sao?”

Vì sáu năm trước cuộc đời của Đàm Anh bị hủy hoại, người giơ tay ra với cô chỉ có chị Quan, chẳng qua hiện giờ tình hình đảo ngược.

“Em có cách, yên tâm đi, em sẽ không có chuyện gì.”

Đàm Anh đưa Quan Dạ Tuyết đi, cô khảy sợi xích ở trong phòng vệ sinh, đây có lẽ là cái chết lớn nhất mà cô làm hơn hai mươi năm qua. Kim Tại Duệ khẳng định cô không dám, nhưng cô lại dám rồi.

Cô cười tự giễu, thời niên thiếu một con rắn độc còn dám, sao lại không dám làm chuyện này chứ?

Nhưng mà Đàm Anh quả thực không dám đợi tới khi Kim Tại Duệ trở về, cô sợ vị Kim nhị thiếu này trực tiếp chôn sống cô. Ngay tới cái chết của con gái ruột hắn còn đè xuống được, loại đàn ông này không gì là không làm được.

Chờ đợi tin tức trong lo sợ, nếu như Quan Dạ Tuyết bị vạch trần, nông trang chắc chắn gà bay chó sủa. Cô đợi hồi lâu không thấy động tĩnh, Đàm Anh đoán Quan Dạ Tuyết chắc chắn chạy thoát rồi.

Tiếp tục nhẫn nại chờ đợi, đợi tới trước giờ cơm tối, lúc tất cả mọi người thả lòng cảnh giác nhất. Đàm Anh kéo sợ dây, ngồi ngốc bên cửa sổ. Quan Dạ Tuyết thi thoảng cũng như thế này, không ai phát hiện ra sai sót.

Mở cửa sổ ra, cô liều mạng nhảy xuống, nhưng chân bị trẹo, Đàm Anh đau tới nỗi mặt trắng bệch, cô thầm cảm thấy may mắn vì đây chỉ là tầng hai, bên dưới là bùn đất trong nông trang.

Một giây cũng không được lãng phí, Đàm Anh điên cuồng tháo chạy. Cô đã sớm vạch ra một con đường, từ tường rào hoa tường vi bò ra ngoài, chỉ cần tốc độ của cô đủ nhanh, người trong nông trang sẽ không bắt được cô.

Mà cô đã tính sai tầm quan trọng của Quan Dạ Tuyết đối với người dưới tay Kim Tại Duệ, cô chưa kịp chạy tới tường rào, người trong nông trang đã đuổi tới, chạy nhanh nhất chính là chó béc được huấn luyện nghiêm ngặt.

Đàm Anh không dám quay đầu, nhưng người nào chạy nhanh bằng chó. Cô chỉ có thể đánh cược, đám người này không dám thả chó cắn “Kim phu nhân.”

Hàm răng sắc nhọn của con chó béc cắn lấy góc váy của cô, còn vài con sủa theo điên cuồng.

Cả người Đàm Anh đổ mồ hôi lạnh, nhưng vẫn không dám dừng, nếu dám dừng, cho dù bọn chúng không cắn chết cô, Kim Tại Duệ quay lại thì cô cũng xong đời.

Một con chó bé cắn lên chân cô một miếng, Đàm Anh đau đến nỗ ngã sấp trên mặt đất, nhưng hiển nhiên có người hoảng sợ hơn cô: “Hắc bối, No!”

Con chó kia nhả Đàm Anh ra, lần đầu tiên Đàm Anh cảm thấy may mắn vì sức nặng của Quan Dạ Tuyết, cô không dám quay đầu lộ ra gương mặt, không nói một lời bò lên liều chết lao vào vườn hoa tường vi, bò ra bên ngoài tường. Chỉ cần cô chạy qua con đường bên ngoài, chiếc xe cô bảo người đợi đang ở đó.

Kéo cẳng chân bị thương ngồi lên tường rào, đang định nhảy xuống, Đàm Anh biết cho dù hôm nay còn sống, cũng mất đi một cẳng chân.

Nhưng trong lúc này, cô nhìn thấy người bên ngoài tường.

Chu Độ đứng cách cô nửa mét, lạnh lẽo nhìn cô. Đàm Anh cứng người, mắt thấy người đằng sau sắp đuổi tới, cô đang định không màng gì nữa nhảy xuống, anh đi tới, giữ lấy chân của cô, sau đó là eo, kéo cô xuống dưới.

Đúng, không phải ôm, dùng từ kéo càng gần gũi hơn. Động tác của anh rất thô bạo, anh đặt cô lên vai rồi đi ra ngoài đường lớn. Tức đến nỗi này, Đàm Anh hơi nghi ngờ anh là do Kim Tại Duệ giả dạng.

Đàm Anh bị anh ném vào trong xe, cô ôm lấy đầu bị quay cuồng chóng mặt, đau đến nỗi hít hà.

“Còn biết đau à, anh còn tưởng em thực sự không cần mạng nữa rồi, em không tin anh đến mức ấy à!” Anh lạnh giọng nói, tầm mắt sượt qua cẳng chân chảy máu của cô, tức giận dường như biến thành thực thể.

Chu Độ ngồi vào ghế lái, khởi động xe. Đàm Anh thấy sau lưng bọn họ có chiếc mô tô địa hình đuổi theo, tốc độ nhanh tới đáng sợ.

Cô nhịn không được nói: “Bọn họ đuổi kịp rồi.”

Chu Độ nhìn qua gương chiếu hậu một cái: “Ngồi vững.”

Anh đạp mạnh chân ga, lái xe với tốc độ cực nhanh. Đàm Anh bắt lấy tay cầm trong xe, nhìn thấy góc nghiêng lạnh lùng của người đàn ông trên ghế lái.

Xe mô tô đụng vào xe của bọn họ, ý đồ bắt bọn họ dừng lại, thân xe hơi rung lắc. Trái tim Đàm Anh cũng nhảy lên, cô không thể không phân tích khách quan, nếu lúc này là là tài xế cô tìm kia, chỉ sợ đã dừng xe lại rồi.

Chu Độ không dừng xe, anh lái còn nhanh hơn, đột nhiên hỏi: “Sợ không?”

Đàm Anh ngây người, nghi ngờ bản thân mình nghe sai. Mãi lâu sau, cô không xác định lắm, chỉ có thể nhỏ giọng nói thật: “Ừ.”

Chu Độ nắm chặt lấy vô lăng, giọng nói không phân biệt được buồn vui: “Xem ra đó là thất bại của anh.”

Xe vừa đi qua đường núi, Đàm Anh thấy mấy chiếc xe cảnh sát lái tới, cô chưa từng cảm thấy xe cảnh sát lại đáng yêu thế này, hai mắt sáng rực lên.

Người đằng sau đuổi theo bọn họ hiển nhiên cũng mê mang, không dám đuổi theo nữa, quay đầu lại.

Chu Độ dừng xe, người tới nói: “Luật sư Chu, các anh không sao chứ?”

“Không sao, cảm ơn nhiều, cảnh sát Ô. cô ấy bị thương rồi, tôi đưa cô ấy tới bệnh viện trước.”

Xe của bọn họ đi vòng qua xe cảnh sát, đi một mạch tới bệnh viện. Chu Độ mỏ cửa xe ra, nhìn chằm chằm vào cô, từ nửa sau quá trình lái xe tới hiện tại, anh cũng chẳng nói thêm với cô câu nào nữa, dường như câu sợ không ban nãy chỉ là ảo giác của cô.

“Em không thể tự đi được, nếu đã chê anh bẩn thỉu, thì cũng tạm thời nhịn xuống.” Anh cúi người bế ngang cô lên.

Chân Đàm Anh đau phát run, chậm nửa nhịp mới phản ứng lại lời anh nói là ý gì.

Đêm đó…..cô nói anh cách xa cô một chút, nói anh bẩn thỉu. Không nhớ đến mấy câu này còn đỡ, nghĩ đến mấy câu này, bây giờ lại còn nằm trong lòng anh, chân tay không biết đặt vào đâu. Ôm lấy cổ anh cũng không được, nắm cổ áo anh cũng không xong.

Thậm chí Đàm Anh còn cảm thấy tình huống hiện tại cần tới chút gì đó làm dịu bầu không khí, rất nhiều vấn đề đang lắc qua lắc lại trong đầu cô: ví dụ như sao anh lại tới, tại sao biết cô sẽ chạy ra từ hướng đó, xe của anh từ đâu tới, thời gian xe cảnh sát tới cũng vừa đúng lúc.

Cuối cùng, nói ra miệng chỉ là một giọng nói khô khốc: “Anh thì sao, Chu Độ, ban nãy anh có sợ không?”

Chu Độ rũ mắt nhìn cô: “Em còn ở trong tầm mắt của anh, sẽ không sợ.”

Đàm Anh siết chặt ngón tay, nhỏ giọng nói: “Ồ.”

Cũng tức là, tình huống khiến anh sợ hãi, là khi anh ngẩng lên tìm cô, nhưng cô không còn bên cạnh nữa.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN