Vắng Em Không Vui - Chương 30: Ngoài ý muốn
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
140


Vắng Em Không Vui


Chương 30: Ngoài ý muốn


Bọn họ rời khỏi, chỉ còn lại một mình Sở An Mật nhìn có vẻ rất thừa thãi.

Nhìn dáng vẻ của cô ta có chút cô đơn, rót một cốc bia lạnh rồi uống. Ân Chi Hành đi tới, có chút không nhịn được nói: “Trò chuyện?”

Sở An Mật và anh ta đi tới một góc khuất: “Ân-par muốn nói gì?”

“Cô Sở, tôi rất cảm ơn cô giúp tôi hoàn thành case này, chúng ta quen biết nhiều năm rồi, hôm nay tôi đắc tội Chu Độ cũng dẫn cô tới đây, coi như tận tình tận nghĩa rồi. Cô cũng thấy rồi đó, anh Độ hiện giờ là người đàn ông đã có gia đình, cô còn trẻ đẹp, có thể tìm được người ưu tú lại yêu thương cô hơn. Anh ấy có tốt, cũng là chồng của người khác không phải sao?”

Ân Chi Hành cảm thấy Sở An Mật không cần thiết phải như thế này, vốn tưởng rằng cô ta biết Chu Độ đã kết hôn, tận mắt nhìn thấy sẽ chết tâm, ai mà biết được nhìn Sở An Mật không giống như muốn buông tay. Ân Chi Hành xuất phát từ lòng tốt, bình thường anh ta không nói nhiều, nhưng tình bạn nhiều năm như vậy, về tình về lý anh ta cũng nên khuyên đôi câu.

Nụ cười trên môi Sở An Mật lạnh xuống, cô ta nâng mắt nhìn Ân Chi Hành, khẽ nói: “Từ năm chín tuổi tôi đã quen anh ấy rồi.”

“Vậy thì có tác dụng gì, cô chín tuổi thì anh ấy sẽ thích cô à?” Thấy cô ta rũ mắt xuống, Ân Chi Hành sờ mũi, chỉ có thể mềm giọng khuyên lơn, “Cô xem, cô cũng biết loại chuyện này chẳng có đến trước đến sau.”

“Nhưng mà Ân-par, anh mới quen biết cô ta bao lâu, có biết cô ta là người thế nào không, cô ta kết hôn với Chu Độ, rõ ràng là muốn hại Chu Độ!”

Lúc này Ân Chi Hành rất cạn lời, vậy đó cũng là chuyện giữa vợ chồng người ta, có liên quan gì đến cô nào?

Sở An Mật ngẩng đầu: “Nhưng mong rằng tới ngày Độ Hành phá sản, Ân-par vẫn bảo vệ cô ta, dung túng cô ta như thế.”

Bế tắt trên mặt Ân Chi Hành biến mất, cau mày nhìn cô ta, cảm thấy người phụ nữ trước mặt này, và bác sĩ Sở “dịu dàng như nước” mà anh ta quen biết không phải cùng một người: “Cô có ý gì?”

“Gần đây Độ Hành đánh mất rất nhiều case, đều nhờ Đàm Anh ban cho. Cô ta đắc tội với Kim Tại Duệ, nhưng lại muốn Độ Hành tới gánh vác hậu quả. Ân-par, anh nỡ để hãng luật một tay anh gây dựng phá sản sao?”

Ân Chi Hành đang xem xét độ đáng tin trong lời nói của cô ta, cuối cùng in tưởng lời Sở An Mật nói. Anh ta cười như không cười nói: “Vậy thì không còn cách nào khác, tôi cũng không thể nào khuyên anh Độ ly hôn, hơn nữa một mình cậu ấy gánh vác tổn thất của hãng luật, đối với những người khác mà nói không có ảnh hưởng gì, cô cũng đừng quá coi thường chúng tôi. Tôi nói này bác sĩ Sở, trước kia giúp cô là vì tôi cho rằng thâm tình của cô khó có được, lại thêm việc cô là cô gái xinh đẹp. Nhưng cô phải biết rằng, phụ nữ có đẹp hơn nữa, cứ dây dưa không dứt, cũng sẽ khiến người ta chán ghét. Loại chuyện như ngày hôm nay, đây là lần cuối cùng, sau này cô còn muốn gặp Chu Độ, thì tự mình đi tìm cậu ấy đi.”

Loại phụ nữ quấn lấy không buông này, đúng là tai họa.

Sở An Mật thấy thái độ anh ta cứng rắn lên, tại sao, cô ta lạnh lùng nghĩ, Ân Chi Hành không đứng về phía cô ta nữa rồi! Rốt cuộc Đàm Anh đã cho mấy người đàn ông này uống thuốc mê hồn gì. Một người thế này, hai người cũng như thế. Cô ta cho rằng bản thân và Ân Chi Hành đã trở thành bạn bè, không người người ta căn bản chẳng thèm để vào mắt.

Sau khi biết Ân Chi Hành sẽ không ủng hộ cô ta như trước kia nữa, cũng không thể nào giúp cô ta làm khó dễ Đàm Anh, cô ta cười khổ nói: “Xin lỗi, tôi chịu đả kích quá lớn, mới nói những lời như vừa rồi. Tôi làm sao không biết không thể nào nữa, Ân-par, anh là muốn tốt cho tôi, tôi….”

Nói tới câu sau, cô ta hơi nghẹn ngào: “Thích một người nhiều năm như vậy, tôi rất khổ sở, càng sợ anh ấy sẽ xảy ra chuyện hơn.”

Thái độ của cô ta mềm xuống, trở lại dáng vẻ như trước kia, Ân Chi Hành lại cảm thấy cô ta đáng thương.

“Là tôi nói lời không dễ nghe, bác sĩ Sở, cô cũng lượng thứ.” Anh bất lực nói.

Sở An Mật lắc đầu mỉm cười: “Tôi không trách anh.”

Ân Chi Hành thở phào một hơi, anh ta xoay người rời đi, chơi xúc xắc cùng với vài đồng nghiệp. Không hề để ý tới ánh mắt Sở An Mật lạnh lẽo nhìn chằm chằm bóng lưng anh ta.

Sở An Mật tự mình ngồi trong một góc, bóng tối hắt lên gương mặt cô ta, khiến gương mặt đẹp đẽ của cô ta trở nên vô cùng tăm tối.

Từ nhỏ cô ta chỉ có mình Chu Độ, Đàm Anh dựa vào cái gì mà cướp mất anh, cô ta hao phí mất bao nhiêu tâm tư vì Chu Độ, đến cuối cùng anh vẫn bất chấp mọi thứ kết hôn với Đàm Anh?

Sở An Mật nhìn ra ngoài cửa sổ, Chu Độ và Đàm Anh ngồi trên thuyền nhỏ, bóng người anh ở dưới ánh mắt trợi, đang cúi đầu nói gì đó với Đàm Anh, tuy trên mặt không tính là vui vẻ, nhưng bầu trời trong đáy mắt chưa từng sáng rỡ như lúc này.

Người này vô cùng có sức sống, lại là thế này, mỗi khi ở bên cạnh Đàm Anh, anh không còn là người mắc chứng lãnh đạm từ mình liếm láp vết thương trong bóng tối nữa.

Móng tay cô ta ghim vào thịt, ánh mắt nhìn sang Đàm Anh điên đố hận* (Đố kị+ hận). Mười mấy năm nay cô ta làm nhiều như vậy, tuyệt đối sẽ không dễ dàng từ bỏ. Rõ ràng Chu Độ là người giống với cô ta, bản thân cô ta ở trong bóng tối, làm sao có thể buông tha Chu Độ ở bên Đàm Anh được?

*

Trời còn chưa tối, Chu Độ nhận được điện thoại của bà ngoại.

Trong điện thoại, nói bà lão bệnh nặng, bảo anh nhanh chóng về thăm. Lúc đó anh chỉ kịp chào hỏi với mọi người, rồi lái xe quay về.

Anh nhìn Đàm Anh: “Em….”

Đàm Anh cách rất gần, nghe thấy hết nội dung trong cuộc điện thoại, nói: “Tôi với anh cùng nhau qua đó.”

Về tình về lý, cô đều phải qua đó xem. Thời niên thiếu bà lão đối xử không tệ với cô, đến này có khúc mắc, cô cũng có thể hiểu được.

Chu Độ gật đầu, hai người cùng nhau quay về, không ngờ vừa đẩy cửa vào, nhìn thấy bà lão lạnh mặt ngồi trên xe lắn.

Trong tay bà cầm quải trượng, lạnh lùng nhìn Đàm Anh, nói với Chu Độ: “Cháu thực sự kết hôn với cô ta, đồ khốn kiếp, quỳ xuống!”

Chu Độ mím môi, quỳ trước mặt bà lão, anh quay đầu nhìn Đàm Anh: “Em xuống xe trước đợi anh.”

Đàm Anh không biết đây là xảy ra chuyện gì, cô cho rằng chuyện hai người họ kết hôn, bà ngoại Chu đã sớm biết rồi, ai mà biết được nhìn bộ dạng bà ngoại Chu như chẳng biết gì. Bước chân cô dừng lại, nhìn Chu Độ đang quỳ một cái, đang định đẩy cửa ra, bà lão nói: “Đi cái gì mà đi, ở lại.”

Chu Độ cau mày, nói với Đàm Anh: “Ra ngoài.”

Quải trượng của bà ngoại Chu đập mạnh lên người Chu Độ, tiếng gậy đập trên thịt vang lên bụp bụp: “Đã là lúc nào rồi, còn bảo vệ cô ta. Cháu là đồ khốn kiếp, có phải đã quên ban đầu mẹ cháu chết thế nào rồi không, còn có em gái chưa ra đời của cháu nữa!”

Quải trượng đập lên sống lưng Chu Độ, anh khẽ hự một tiếng, một tay chống lên mặt đất: “Bà ngoại, đừng nói nữa.”

Đàm Anh nghe thấy lời bà ngoại Chu nói, nhịn không được nói: “Lời của bà….là có ý gì?”

Bà lão vung quải trượng về phía cô: “Cô đã ra nước ngoài rồi, còn quay lại làm gì, tôi đánh chết cô đồ hồ ly tinh này.”

Bà chưa dứt lời nhưng đã động tay rồi, Đàm Anh không kịp tránh đi, vô thức dùng cánh tay đỡ lấy, chiếc quải trưởng này vừa thô vừa nặng, đập một cái xuống, có khả năng sẽ nát xương. Cô nhắm mắt, đau đớn trong tưởng tượng vẫn chưa xuất hiện, nhưng tiếng gậy đập vào xương rất rõ ràng.

Cô được người bảo vệ trong lòng, Đàm Anh mở mắt ra, đối diện với đôi mắt đau đớn của Chu Độ.

Khóe môi anh tràn ra máu, có thể nhìn ra được cú đánh kia bà lão dùng bao nhiêu sức lực. Bàn tay ôm lấy cô vô lực buông ra, chầm chậm ngã xuống. Cú đánh kia không phải đánh vào sống lưng anh, còn đánh trúng gáy anh.

“Tạo nghiệt!” Bà lão vô lực ngồi trên xe lăn, nước mắt chay dài. “Đàm Anh, cô làm cái gì còn muốn đến hại nó, mẹ cô hại chết mẹ và em gái nó còn chưa đủ, có phải cô còn muốn hại chết thứ tạo nghiệt này nữa không.”

Đàm Anh như bị sét đánh, có ý gì….Tại sao lại nói Tôn Nhã Tú hại chết mẹ Chu Độ và còn em gái chưa ra đời? Mà càng khiến cô hoảng hốt hơn nữa là Chu Độ đang nằm dưới đất, cô mím chặt môi, gọi cấp cứu.

Bà lão ngồi trên xe lăn có lẽ cũng không ngờ chuyện lại thành ra thế này, ôm lấy ngực, trông có vẻ sắp không xong rồi.

Cả người Đàm Anh lạnh toát, cô không dám đụng vào Chu Độ, sợ tùy tiện đụng chạm sẽ hại chết anh. Cô ép bản thân mình bình tĩnh lại: “Bà ngoại, thuốc của bà đâu? Thuốc đâu?”

Bà ngoại Chu mắt trợn trừng, sống chết nhìn chằm chằm vào cô, giọng nói mơ hồ không rõ: “Ô…..”

Đàm Anh dứt khoát lục khắp người bà, tìm được thuốc của bà lão ở trong túi áo, cô vội vàng đút cho bà lão uống. Thấy bà lão gấp gáp vuốt ngực, cô vội vã giúp bà lão thuận khí.

“Đừng sợ, không sao, chậm rãi hô hấp, cháu gọi cấp cứu, Chu Độ sẽ không xảy ra chuyện đâu.”

Bà ngoại Chu rơi nước mắt, trong nước mắt mơ hồ, bà bi thương không thôi.

Ngồi trên xe cấp cứu, Đàm Anh nhìn Chu Độ đang hôn mê, lần đầu tiên ý thức được, chân tướng đến muộn của sáu năm trước sắp được vén màn rồi.

Năm đó Chu Độ vô cớ trả thù cô, ánh mắt sâu xa của Sở An Mật, còn có rõ ràng bà ngoại Chu thích cô, cuối cùng hận không thể đuổi cô đi, căm ghét cô.

Không phải Chu Độ và Sở An Mật cấu kết với nhau làm việc xấu, vì cứu Sở An Mật mà tiếp cận lừa gạt cô sao? Tại sao lại có ẩn tình trong lời nói của bà ngoại Chu?

Trong xe bức bối dường như khiến Đàm Anh không thở nổi, cô đột nhiên sợ hãi chân tướng.

*

Cũng trong lúc này, trong một câu lạc bộ của Ổ thành, Sở An Mật đưa danh thiếp cho Liêu Tam: “Tôi tìm Kim nhị thiếu.”

Không gọi chủ tịch Kim, gọi nhị thiếu, vừa nghe đã biết là việc riêng. Liêu Tam đánh giá cô ta một cái, giống như đang nhìn một đồ vật, nói: “Tiểu thư, hôm nay bên người nhị thiếu có người.”

Sắc mặt Sở An Mật khó coi, biết người này đã hiểu lầm cô ta tới đây tự đề cử mình lên giường bồi ngủ, cô ta lạnh lùng nói: “Tôi tới bàn chính sự, chẳng phải nhị thiếu muốn đối phó với Đàm Anh sao, tôi có thể giúp anh ta.”

Liêu Tam thu ánh mắt quan sát về, lạnh nhạt nói: “Vậy cô đi sang bên cạnh đợi đi, nhị thiếu còn chưa xong chuyện, tới lúc đó tôi sẽ gọi cô.”

Sơ An Mật chỉ có thể sang phòng cách vách ngồi đợi, nơi rách nát này không có cách âm, cô ta nghe thấy giọng nữ dâm đãng trong phòng bao cách vách vang lên, Sở An Mật lạnh lùng giễu cợt: Đúng là một tên cầm thú.

Kim Tại Duệ là người như thế nào, cô ta đã tìm hiểu từ sớm, thậm chí còn tốn khá nhiều công sức điều tra. Phân tích trên phương diện tâm lý học, dục vọng kiếm soát của người đàn ông này rất mạnh, cực kì tự tôn, còn cả cơn nghiện tình dục không thể tự mình kiểm soát được nữa. Lòng dạ hắn ta độc ác còn tàn nhẫn, so với tính cách lạnh lùng của Chu Độ bị ảnh hưởng bởi sau này, thì trong xương Kim Tại Duệ đã mang khuynh hướng chống lại xã hội này rồi.

Trời sinh cặn bã trụy lạc.

Chẳng dễ dàng gì, âm thanh cách vách mới nhỏ đi, Sở An Mật ngồi nghiêm chỉnh lên, nhìn ra ngoài cửa, cô ta không thể không thừa nhận có chút khẩn trương, tuy cô ta khinh thường Kim Tại Duệ, nhưng cũng sợ hắn.

Hợp tác với hắn, chẳng khác nào bảo hổ lột da, chỉ cần không cẩn thận, có khả năng ngay cả xương cũng không còn. Kẻ bệnh thần kinh buồn vui thất thường này, ai mà biết được phút sau hắn sẽ làm cái gì chứ.

Lại qua một lúc sau, có một cô gái mặc váy bo xẻ tà đi ra khỏi gian cách vách, hai má cô ta hồng diễm, giả vờ tức giận nói gì đó, kiễng chân chu miệng lên.

Sở An Mật đứng lên, quả nhiên nhìn thấy Kim Tại Duệ. Áo sơ mi của Kim Tại Duệ mới đóng ba cúc, lộ ra cơ ngực rắn chắc, hắn cười nắm lấy tóc cô gái kia, hung hăng kéo một cái, cô gái vốn định đòi một nụ hôn chia tay hét lên một tiếng, tiếng này so với tiếng rên ban nãy vang hơn nhiều.

“Bảo bối, bây giờ không cảm thấy tiếc nuối nữa chứ.”

Cuộc đời này hắn chỉ hôn hai người, một người là Đan Ngưng, một người là Quan Dạ Tuyết. Người trước là chấp niệm thời niên thiếu của hắn, người sau…..

Hắn động lòng không thể tự kiềm chế, lần đầu tiên cảm thấy loại chuyện đó quyến luyến đẹp đẽ như vậy, nhưng Quan Dạ Tuyết lại che miệng nôn ra. Cô ghê tởm hắn, chê hắn dơ bẩn không chịu nổi.

Đầu hơi nhói đau, lại nhớ tới Quan Dạ Tuyết rồi, cảm giác đau nhói ở tim khiến hắn hơi co giật. Trong ánh mắt hắn mang theo ánh sáng lạnh lẽo, nhìn kĩ người phụ nữa vừa mới ở dưới người hắn rên rỉ.

Cô gái kia cũng không ngờ, chỉ là làm nũng đòi hôn, mà lại bị đối xử như thế này. Cô ta còn cho rằng Kim Tại Duệ mạnh mẽ trên giường sẽ không để ý thứ này, khuôn mặt cô ta trắng bệch, lùi ra sau: “Xin, xin lỗi….”

Kim Tại Duệ thở dài một hơi: “Đúng là đáng thương, làm đau cô rồi đúng không.”

“Không, không có.”

Kim Tại Duệ cười cười nói: “Vậy cô còn ở chỗ này làm gì?”

Cô gái kia run rẩy lê chân rời khỏi. Sở An Mật chứng kiến hết thảy, nội tâm ớn lạnh, dường như hối hận vì đã đến đây. Không nên xúc động trong phút chốc, rõ ràng vẫn còn cách khác, tại sao cô ta lại cứ trêu chọc loại đàn ông này.

Người duy nhất khiến hắn sợ hãi, khiến hắn tình nguyện giả vờ dịu dàng ngoan ngoãn đã chết rồi. Giờ đây hắn vừa điên vừa dại, mặc cho trầm luân chìm sâu trong vũng bùn.

Chẳng hề thương tiếc phụ nữ, lạnh lùng tàn khốc, giống như một con rắn độc lạnh lẽo.

Con rắn độc kia quay đầu, ánh mắt dừng trên người cô ta: “Đúng là khách quý, bác sĩ Sở.”

Đồng tử của Sở An Mật co lại, Kim Tại Duệ lại biết cô ta?

Kim Tại Duệ bắt chéo chân, ngồi xuống trước mặt cô ta, búng tay một cái, có người đi tới châm cho hắn một điếu thuốc.

Hắn không có nhu cầu giải quyết dục vọng, không còn dáng vẻ của ban nãy nữa, mà trở nên nghiêm túc lạnh lẽo: “Cô có thời gian năm phút, trần thuật giá trị của cô.”

*

Lúc Kim Tại Duệ ra khỏi câu lạc bộ, đêm đã khuya rồi.

Liêu Tam lái xe, hắn nhắm mắt dưỡng thần. Ngón tay gõ lên chiếc ghế da thật, đang nghĩ tới vụ án của Kim Manh Manh ngày mai mở phiên tòa.

Liêu Tam phanh xe gấp, Kim Tại Duệ mở mắt ra: “Xảy ra việc gì.”

“Nhị thiếu, hình như đụng phải người rồi.”

Kim Tại Duệ chậm rãi nói: “Ông xuống xem đã chết chưa, nếu ngoài ý muốn đụng phải thì xử lý như thường, còn cố tình ăn vạ thì trực tiếp nghiến qua.”

Liêu Tam đáp lại một tiếng, phát hiện cô gái vẻ mặt đau đớn ngã trước xe tuổi không lớn lắm, nhìn cô bé khoảng tầm mười bảy mười tám tuổi. Mắt hạnh tóc đen, chân bị mài rách, còn đang chảy máu.

Cô gái ngẩng đầu lên, cả người Liêu Tam chấn động, đây rõ ràng là Quan Dạ Tuyết!

Nhìn lại lần nữa, phát hiện cô gái này chỉ giống Quan Dạ Tuyết bảy phần, ngũ quan không tinh tế như Quan Dạ Tuyết, cũng không có khí chất dịu dàng như nước, nhìn khá ngu ngơ dễ thương.

Không biết Kim thiếu xuống xe từ lúc nào, hắn dựa vào sườn xe, ngược chiều ánh sáng, ánh mắt rơi trên người thiếu nữ.

Hắn bước tới, ngồi xổm xuống, nhìn vào đôi mắt kia, hầu kết khẽ động, vừa mê mang vừa nơm nớp lo sợ: “Em….em về rồi sao?”

*Quải trượng: gậy chống mà các ông bà già ngày xưa hay dùng nó to hơn loại gậy bình thường.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN