Tạ Lương lập tức xéo ra ngoài.
Tô Hạnh Xuyên sức cùng lực kiệt.
Lý Huyên lạnh lùng nói: “Đừng nhúc nhích, cố chịu thêm chút nữa đi.”
Cùng với tiếng hít sâu của Tô Hạnh Xuyên, rốt cuộc ống dẫn lưu cũng được rút ra, bàn tay nắm chặt mép giường của Tô Hạnh Xuyên thả lỏng, lúc buông ra anh cảm thấy cơ thể này không còn thuộc về mình nữa.
“Xong rồi.” Lý Huyên nói.
Trải qua giai đoạn đau ban đầu, phẫu thuật, mổ xong tiểu ra máu, lần đầu tiên rút ống tiểu, lần thứ hai rút ống dẫn lưu, rốt cuộc hành trình của Tô Hạnh Xuyên ở khoa tiết niệu đã nghênh đón ánh bình minh.
Lý Huyên để dụng cụ sang một bên.
Tô Hạnh Xuyên hỏi: “Cậu không trút giận lên tôi thật đấy chứ?”
Anh thở hổn hển ngồi dậy, tay chống mép giường vẫn hơi run, hồi lâu sau mới bắt đầu sửa sang quần áo.
Lý Huyên quay lưng về phía anh tháo găng tay, giọng nói bình thản: “Sẽ còn đau mấy ngày nữa, những điều cần chú ý vẫn như cũ.”
Hình như cậu bị Tạ Lương chọc tức.
Lạnh lùng như núi băng ngàn năm không tan vậy.
Rõ ràng trước kia là nhóc nhõng nhẽo cơ mà.
Tô Hạnh Xuyên nghĩ nếu thời gian có thể quay ngược thì tốt quá, trở lại bảy năm trước, cậu ấy đứng trước mặt mình, chỉ cần gọi tên thì cậu ấy sẽ quay người chạy tới chỗ mình. Cậu ấy sẽ sà vào lòng mình rồi ngửa đầu nhìn mình, trong đôi mắt xinh đẹp chỉ có mỗi hình bóng của mình. Lúc đó Lý Huyên đáng yêu biết bao, đâu giống như bây giờ.
“Bác sĩ Lý ăn trưa chưa?”
Tô Hạnh Xuyên biết rõ còn cố hỏi, không đợi Lý Huyên trả lời, anh hỏi tiếp: “Cảm ơn bác sĩ Lý thời gian qua đã chăm sóc tôi, tôi muốn mời bác sĩ Lý ăn bữa cơm đạm bạc, bác sĩ Lý có đến được không?”
“Không cần đâu, để tôi gọi người nhà vào dìu cậu.”
Cậu nhấn mạnh hai chữ người nhà.
Khi cậu đi ngang Tô Hạnh Xuyên, anh bất ngờ đưa tay túm cậu kéo vào giữa hai ch@n mình.
Giống như tối qua.
Lý Huyên lập tức giãy giụa, muốn hất tay Tô Hạnh Xuyên ra, anh nói khẽ: “Tớ đau lắm.”
Anh không phân biệt được đây là đau người hay đau lòng.
Lồ ng ngực Lý Huyên bắt đầu phập phồng dữ dội, cố tỏ vẻ bình tĩnh nói: “Bạn trai cậu còn ở ngoài kìa.”
“Từ khi nào cậu trở nên ngoan thế hả?”
Lý Huyên quay đầu đi không nói lời nào.
Tô Hạnh Xuyên cười khẽ, “Chẳng phải trước kia cậu thích nhất trò k1ch thích này sao? Chẳng phải lúc trêu chọc tớ cậu táo bạo lắm sao?”
Lý Huyên không chịu nổi sự trêu chọc ác liệt của Tô Hạnh Xuyên, cậu vùng ra khỏi tay anh rồi trở lại bàn làm việc, ổn định hơi thở, sau đó bấm số bệnh nhân tiếp theo.
Bên ngoài vang lên tiếng loa thông báo.
【 Mời số 11 khoa ngoại tiết niệu đến phòng khám số ba.】
Nhắc nhở người kế tiếp cũng nhắc nhở Tô Hạnh Xuyên giờ phút này anh chỉ là một bệnh nhân của Lý Huyên mà thôi. Tô Hạnh Xuyên không muốn làm chậm trễ công việc của Lý Huyên, nán lại ở cửa mấy giây, định giải thích quan hệ giữa mình và Tạ Lương nhưng cuối cùng lại thôi.
Anh vừa đi ra thì bệnh nhân kế tiếp đẩy cửa bước vào.
Tạ Lương đang nói chuyện với vợ sắp cưới qua điện thoại, Tô Hạnh Xuyên không muốn quấy rầy hắn nên ngồi xuống ghế dài ở cửa xoa thái dương.
Mệt mỏi quá.
Điều anh cần nhất bây giờ là một giấc ngủ ngon.
Từ lúc chia tay đến giờ, Tô Hạnh Xuyên cảm thấy mình chưa bao giờ có được một giấc ngủ ngon đúng nghĩa.
Chợt nhớ lại cách đây rất lâu, anh và Lý Huyên cùng đón Tết lần đầu tiên, khi anh ra khỏi phòng tắm thì Lý Huyên đã ngủ.
Cả người anh đầy hơi nước, lên giường ôm Lý Huyên từ phía sau rồi kéo cậu vào lòng, Lý Huyên mơ màng trở mình ôm Tô Hạnh Xuyên như gấu túi, đầu gối lên tay anh, tìm tư thế thoải mái nhất, chẳng mấy chốc lại ngủ thiếp đi. Ngoài cửa sổ pháo hoa lấp lánh, trên màn hình lớn đang đếm ngược đến giao thừa, 0 giờ 0 phút, anh cúi đầu hôn lên trán Lý Huyên rồi nói khẽ: “Bé cưng, năm mới vui vẻ nhé.”
Lúc đó chẳng bao giờ sợ bị mất ngủ cả.
Nói chuyện với vợ sắp cưới xong, Tạ Lương quay lại nhìn Tô Hạnh Xuyên, “Nhanh vậy à? Về được chưa?”
Tô Hạnh Xuyên lườm hắn một cái.
Tạ Lương mặt dày mày dạn cười nói: “Tôi đã bảo rồi mà, trong lòng cậu vẫn còn thương cậu ấy lắm.”
Tô Hạnh Xuyên đứng lên, “Về thôi.”
“Để tôi chở cậu về trước, trưa nay còn phải theo vợ tôi đến nhà bố mẹ cô ấy bàn chuyện cưới xin nữa.”
“Sắp cưới rồi à?”
“Đúng vậy, lần lữa hai năm cuối cùng vẫn phải chịu thua cha mẹ.”
“Sao các cậu không chịu cưới?”
“Chủ yếu là không muốn sinh con thôi, bọn tôi không thích trẻ con, cũng không muốn gánh vác trách nhiệm,” Tạ Lương xua tay thở dài: “Thôi đừng nói nữa, cứ quyết định thế đi, coi như báo hiếu cha mẹ vậy.”
Tô Hạnh Xuyên bất đắc dĩ cười cười.
“Giờ cha mẹ cậu còn giục cưới nữa không?” Tạ Lương hỏi.
“Lâu lâu lại giục.”
“Mẹ cậu vẫn không chịu tin cậu thích nam à?”
Tô Hạnh Xuyên dựa vào vách thang máy, lắc đầu nói, “Tôi cũng không nghĩ mình thích nam, tôi…… chỉ thích cậu ấy thôi.”
Câu này không hề cường điệu.
Sau khi chia tay Lý Huyên, Tô Hạnh Xuyên lâm vào khốn đốn một thời gian dài. Nhất thời anh không rõ xu hướng tính dục của mình là gì, anh mất đi hứng thú với phụ nữ, nhưng nhìn đàn ông —— Dù là đàn ông cùng loại hình với Lý Huyên cũng không làm anh nảy sinh hứng thú.
Người khác hỏi anh thích hình mẫu thế nào, anh không trả lời được mà chỉ nói qua loa: Chưa gặp được người phù hợp.
Thật ra anh biết rõ chẳng có ai phù hợp cả, vị trí trong lòng anh đã bị Lý Huyên chiếm giữ vĩnh viễn.
Ba năm trước, mẹ anh phát hiện một xấp ảnh trong phòng anh, toàn là ảnh chụp chung của anh và Lý Huyên lúc còn hẹn hò, trong ảnh hai người vô cùng thân mật. Lần đầu tiên mẹ anh hỏi có phải anh thích nam không, anh nói đúng vậy.
Mẹ anh nhất quyết không tin, bà khuyên nhủ: “Đừng nói mò, tại con chưa gặp được cô gái mình thích thôi, từ từ sẽ gặp.”
Cô gái mình thích……
Lúc mười mấy tuổi Tô Hạnh Xuyên không bao giờ nghĩ mười năm sau mình sẽ lên giường với đàn ông. Lý Huyên thật là hư, làm xáo trộn cuộc sống của anh rồi lại phủi mông bỏ đi mất.
Tạ Lương tiếc hận: “Sống ở thế gian phồn hoa mà còn đóng vai kẻ si tình làm gì? Chỉ tổ lãng phí thời gian, lãng phí gương mặt này của cậu thôi.”
Tô Hạnh Xuyên cười nhạt rồi thở dài.
“Vậy cứ lãng phí đi.”
Sau khi về nhà, Tô Hạnh Xuyên nấu ít cháo ăn lót dạ rồi lên giường nằm.
Sếp gọi điện hỏi anh tình hình bên Trung Tấn.
Giờ Tô Hạnh Xuyên cứ nghe thấy hai chữ này thì lại bực bội, nén giận nói: “Nghiêm tổng, tạm thời bên Trung Tấn chưa có gì mới cả.”
“Tiểu Tô, tôi thấy mổ xong hiệu suất làm việc của cậu giảm mạnh rồi đấy.” Giọng điệu Nghiêm Đào vẫn cay nghiệt như mọi lần.
Tô Hạnh Xuyên nổi cáu, “Nghiêm tổng, dự án này của Trung Tấn vốn rất khó giành, hồi đó ngài bảo tôi cố gắng giành lấy, không được cũng không sao. Giờ thấy có chút hy vọng thì bắt đầu huơ tay múa chân với tôi, cứ như dự án này vốn thuộc về ngài, không thuyết phục được Trung Tấn là lỗi của tôi vậy, tôi đã bỏ bao nhiêu thời gian công sức vào đó nhưng một câu ngài cũng không nhắc tới, vậy mà được à?”
Bị anh vặc lại khiến Nghiêm Đào sửng sốt.
“Cậu, cậu nổi điên gì vậy hả?”
Tạ Lương nói không sai, từ khi gặp lại Lý Huyên, Tô Hạnh Xuyên cứ như biến thành người khác.
Sự điềm tĩnh, nhũn nhặn và khéo léo của anh đều tan biến sạch vì sự xuất hiện của Lý Huyên, phút chốc anh cảm thấy như mình trở lại tuổi hai mươi bốc đồng, yêu ghét rõ ràng, vô tư thoải mái, lợi ích không phải là tiêu chí duy nhất khi cân nhắc vấn đề.
“Xin lỗi Nghiêm tổng, dạo này sức khỏe tôi kém quá, tinh thần cũng không tốt lắm, nói thật với ngài là tôi không muốn theo đuổi dự án Trung Tấn này, cũng không muốn liên hệ với Từ Chính Đông nữa.”
Nghiêm Đào đập bàn đứng dậy, không kìm được tức giận: “Trung Tấn sắp họp hội đồng quản trị rồi mà giờ cậu nói với tôi thế đấy à!”
Huyệt thái dương của Tô Hạnh Xuyên đau âm ỉ.
“Chu Cánh còn muốn làm dự án này hơn cậu nữa, tốt thôi, giao cho cậu ấy tôi cũng yên tâm hơn nhiều!”
Chu Cánh đúng là đối thủ cạnh tranh lớn nhất của Tô Hạnh Xuyên ở công ty.
Từ khi Tô Hạnh Xuyên bắt đầu tiếp xúc với dự án Trung Tấn này, Chu Cánh liên tục giở trò sau lưng, châm ngòi ly gián, đào chân tường, thổi gió bên tai Nghiêm Đào…… Tô Hạnh Xuyên khinh nhất là loại người này, không muốn lãng phí thời gian nên chẳng đoái hoài gì đến hắn, ai ngờ cuối cùng vẫn để hắn được lợi.
Anh có thể tưởng tượng ra vẻ mặt Chu Cánh hiện giờ.
Thôi kệ, cứ cho hắn đi.
Dù sao Tô Hạnh Xuyên cũng không muốn khúm núm trước mặt tình địch nữa.
Anh vừa trẻ vừa có năng lực, đâu cần miếng bánh này.
Nghiêm Đào cúp máy, Tô Hạnh Xuyên mừng rỡ vì được yên tĩnh, để điện thoại xuống rồi tiếp tục ngủ bù.
Tiếc là không ngủ được.
Trằn trọc thao thức, trong lòng nôn nao.
Đêm khuya, anh nhịn không được nhắn tin cho Lý Huyên: [ Bác sĩ Lý, tôi quên ngày nào tái khám rồi.]
Chỉ đang tìm chuyện để nói thôi.
Thật lâu sau Lý Huyên vẫn chưa trả lời.
Tô Hạnh Xuyên hệt như ông chồng ghen tuông, đỏ mắt nghĩ sao cậu không trả lời? Đang ở cạnh Từ Chính Đông chứ gì?
Trong cơn bốc đồng, anh gọi điện cho cậu.
Cuộc gọi được kết nối rất nhanh.
Tô Hạnh Xuyên vừa định mở miệng thì đầu dây bên kia vang lên âm thanh ồn ào như ở quán bar, tiếng nhạc xập xình.
“Lý Huyên?”
Một giọng nam vang lên, “Chào ngài, anh này uống say ở quán bar chúng tôi, ngài tới đón anh ấy được không ạ?”
Lý Huyên, ở quán bar, uống say.
Tô Hạnh Xuyên không hề nghĩ ngợi mà nói ngay: “Được, phiền cậu trông chừng cậu ấy một lát, tôi sẽ tới ngay.”
Anh hỏi nhân viên phục vụ địa chỉ rồi lái xe đến, trên đường đi lòng nóng như lửa đốt, chỉ sợ Lý Huyên gặp nguy hiểm.
Quán bar là nơi phức tạp, sao Lý Huyên có thể tới đó được chứ?
Vừa xuống xe anh lập tức chạy vào quán bar rồi tìm đến chỗ nhân viên phục vụ chỉ, trông thấy Lý Huyên nằm co ro trên ghế dài.
Ở bệnh viện Lý Huyên là bác sĩ Tiểu Lý chuyên nghiệp nghiêm nghị ít nói khiến bệnh nhân kính sợ, Tô Hạnh Xuyên luôn cảm thấy Lý Huyên đã trưởng thành chín chắn, cực kỳ khó gần. Nhưng ở nơi hỗn loạn này, Lý Huyên cuộn mình thành một quả cầu nho nhỏ, trên người đắp áo khoác rộng màu trắng, nhìn như em bé.
Anh đi tới sờ mặt Lý Huyên.
“Lý Huyên?”
Lý Huyên không có phản ứng gì.
Tô Hạnh Xuyên tới gần hơn, đầu ngón tay vuốt v e vành tai Lý Huyên như ngày xưa gọi cậu dậy, “Bé cưng?”
Đôi mày nhíu chặt của Lý Huyên giãn ra, cậu dụi dụi lòng bàn tay Tô Hạnh Xuyên, có vẻ không thoải mái lắm, lần theo nguồn nhiệt tìm tới ngực anh rồi thuần thục rúc vào.
Tô Hạnh Xuyên cảm thấy tim mình hẫng đi một nhịp.
Có vật gì đó bỗng nhiên về lại chỗ cũ.
Tô Hạnh Xuyên lập tức ôm cậu.
Nhưng nơi này không phải chỗ ngủ, mùi rượu nồng nặc.
“Bé cưng, tỉnh lại đi.” Anh lắc lắc cánh tay Lý Huyên.
Lý Huyên không chịu tỉnh, đúng lúc trên sân khấu đổi nhạc, tiếng nhạc heavy metal chát chúa vang lên, trên sàn nhảy có người la hét ầm ĩ làm cậu hoảng sợ rúc vào lòng Tô Hạnh Xuyên hệt như năm đó.
Tô Hạnh Xuyên rất thích dáng vẻ ỷ lại chẳng chút đề phòng này của Lý Huyên, anh bế cậu lên.
Có mấy người nhìn anh nhưng anh mặc kệ.
Nhân viên phục vụ đi theo mở cửa xe, Tô Hạnh Xuyên bế Lý Huyên vào xe, sau đó cảm ơn nhân viên phục vụ.
Động tác lưu loát như nước chảy mây trôi.
Đến khi ngồi vào xe, anh mới lặng đi.
Nếu là bảy năm trước, đừng nói bế Lý Huyên mà dù có đè cậu vào tường khách sạn chơi mấy chục phút cũng không sao, tiếc là Tô Hạnh Xuyên vừa mổ xong, lại còn bị sốt nên toàn thân kiệt quệ, cơn đau bất giác ập tới, Tô Hạnh Xuyên ngồi trong xe nửa ngày mới bình tĩnh lại.
Hết sức chật vật, may mà Lý Huyên đang say.
Tô Hạnh Xuyên cảm thấy có chút may mắn.
Lý Huyên lẩm bẩm một tiếng, Tô Hạnh Xuyên lập tức đưa tay đỡ mặt cậu, “Sao vậy?”
Lý Huyên vẫn lẩm bẩm.
Cậu vốn nhõng nhẽo bẩm sinh, uống say cũng không yên tĩnh.
Tô Hạnh Xuyên cài dây an toàn cho cậu rồi lẩm bẩm: “Lấy việc công báo thù riêng làm tớ đau thế này, bác sĩ Tiểu Lý phải chịu mọi trách nhiệm đấy nhé.”
Bác sĩ Tiểu Lý đang ngủ say nên không để ý tới anh.
Tô Hạnh Xuyên nhéo má cậu.
Màn đêm sâu thẳm, người trên đường thưa dần, mùa đông cuối tháng Mười Hai gió lạnh thấu xương, hàng cây ven đường chỉ còn cành khô trơ trọi.
Tô Hạnh Xuyên không khởi động xe mà ngồi ở ghế lái lặng lẽ ngắm Lý Huyên.
Gương mặt Lý Huyên không thay đổi nhiều so với bảy năm trước, chỉ có cặp má bầu bĩnh biến mất, đường nét trên khuôn mặt sắc sảo hơn khiến cậu lộ ra vẻ lạnh lùng, nhưng lúc ngủ vẫn giống hệt mèo con.
Mèo Ragdoll xinh đẹp dù có cào người cũng vẫn đáng yêu.
Tô Hạnh Xuyên ngắm bao nhiêu cũng không đủ.
Đồng hồ trên xe hiển thị 0 giờ 0 phút, đã đến lúc đưa Lý Huyên về nhà.
Tô Hạnh Xuyên khởi động xe rồi lái về hướng khu phố Tân Thần.
Đưa cậu về nhà, làm sao có thể?