Vào Trúng Phòng Khám Nam Khoa Của Tình Cũ - Chương 17
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
93


Vào Trúng Phòng Khám Nam Khoa Của Tình Cũ


Chương 17


Lý Huyên vẫn ngơ ngác.

Tô Hạnh Xuyên nhìn cậu hỏi: “Sao lại lấy danh nghĩa nữ sinh đưa cháo cho tớ?”

Lý Huyên không ngờ Tô Hạnh Xuyên sẽ đoán ra ngay nên vừa mừng vừa kinh ngạc, cậu lí nhí trả lời: “Cậu tớ nói làm vậy sẽ không ảnh hưởng đến thanh danh của cậu, sẽ tôn trọng cậu hơn.”

“Cậu cũng biết trước đây mình không tôn trọng tớ à?”

Lý Huyên cúi đầu xuống, nhìn rất tội nghiệp.

“Ảnh hưởng thanh danh của tớ……” Ánh mắt Tô Hạnh Xuyên hơi phức tạp, “Vậy cậu nghĩ đồng tính sẽ ảnh hưởng đến thanh danh à?”

“Tớ không nghĩ vậy, nhưng cậu tớ nói không phải ai cũng nghĩ như tớ cả.” Lý Huyên nói hết sức nghiêm túc.

Tô Hạnh Xuyên nhìn Lý Huyên thật sâu, tựa như lần đầu quen biết cậu. Lý Huyên hỏi: “Cậu hết sốt chưa?”

Tô Hạnh Xuyên không nói gì.

Lý Huyên nhìn người qua lại trước ký túc xá, suy nghĩ giây lát rồi lùi lại một bước: “Tớ lo cho cậu lắm.”

Tô Hạnh Xuyên sắp sửa cảm động.

Thì Lý Huyên nói tiếp: “Nếu tụi mình sống chung thì tốt quá.”

“……”

Có lẽ Lý Huyên thật sự chạy khắp mấy cửa tiệm nên hơi thở vẫn chưa ổn định, gò má ửng đỏ, tóc mái cũng hơi rối, khi cậu ngẩng đầu lên, đôi mắt trong veo đẹp đến khó tả. Tô Hạnh Xuyên nhìn mà ngẩn ngơ, đôi khi cậu rất giống mèo con.

Còn là mèo Ragdoll thuần chủng quý giá.

Ánh mắt anh dời xuống môi Lý Huyên.

Bắt gặp ánh mắt Tô Hạnh Xuyên, Lý Huyên bậm môi một cái rồi nhả ra, đôi môi mấp máy, Tô Hạnh Xuyên nghe thấy Lý Huyên hỏi: “Cậu muốn hôn tớ hả?”

Tô Hạnh Xuyên bỗng nhiên hoàn hồn.

Mặt anh biến sắc như gặp ma.

“Không phải, làm sao có thể?”

Lý Huyên hừ một tiếng.

Tô Hạnh Xuyên nhìn đi chỗ khác, lạnh giọng nói: “Cảm ơn cháo của cậu, sau này đừng đưa nữa, tớ gần khỏi bệnh rồi.”

Đôi mắt sáng ngời của Lý Huyên dần trở nên ảm đạm.

“Tớ về đây,” Lý Huyên quay đầu nhìn Tô Hạnh Xuyên rồi lẩm bẩm: “Cậu nghỉ ngơi cho khỏe đi.”

Tô Hạnh Xuyên không tả được cảm xúc trong lòng.

Chua xót, mềm mại, nghẹn ứ.

Anh dõi theo Lý Huyên chạy xa, trong đầu chợt hiện ra câu nói lúc nãy của cậu —— “Nếu tụi mình sống chung thì tốt quá.”

Tô Hạnh Xuyên giật mình, anh đang nghĩ lung tung gì thế?

Lý Huyên thật đáng sợ, chỉ mới xuất hiện nửa tháng ngắn ngủi mà đã khuấy đảo thế giới tinh thần của Tô Hạnh Xuyên, con đường trai thẳng hai mươi năm kiên định không đổi đột nhiên lung lay sắp đổ, thậm chí còn hoài nghi bản thân, chắc là…… chắc là anh chưa thay đổi đâu nhỉ.

Sao có thể thay đổi dễ dàng vậy chứ?

Tô Hạnh Xuyên trở về húp cháo.

Mùi cháo thơm lừng khiến nỗi bất an trong lòng anh từ từ dịu xuống, Tô Hạnh Xuyên ăn cháo, nghĩ ngợi một lát rồi chuyển tiền cho Lý Huyên.

Anh chuyển năm mươi tệ.

Lý Huyên từ chối nhận.

Lần này Lý Huyên không nhắn “Tớ ghét cậu”, nhưng đây là lần đầu tiên Tô Hạnh Xuyên mong cậu nhắn như vậy.

Đôi khi Tô Hạnh Xuyên cảm thấy mình rất mâu thuẫn, vừa mong Lý Huyên chủ động từ bỏ vừa không muốn cậu đau lòng.

Anh chờ cả đêm nhưng vẫn không thấy Lý Huyên nhắn gì.

Anh nghĩ: Lý Huyên đúng là không biết cách theo đuổi thật.

Kết quả vừa qua mười hai giờ đêm, anh nhận được tin nhắn đến muộn của Lý Huyên.

Đầu Mèo: [ Ngủ ngon.]

Tô Hạnh Xuyên sững sờ, lật lại lịch sử trò chuyện.

Anh đếm tin nhắn, quả nhiên hôm qua Lý Huyên đã gửi cho anh mười tin, cho nên tin nhắn chúc ngủ ngon đêm nay phải dời lại sau mười hai giờ.

Tô Hạnh Xuyên dở khóc dở cười, rốt cuộc ai đã bảo cậu một ngày chỉ được nhắn mười tin vậy?

Nhưng thấy hai chữ “Ngủ ngon”, Tô Hạnh Xuyên bỗng thở phào một hơi. Anh cũng không biết mình thấy nhẹ nhõm vì Lý Huyên chưa từ bỏ hay vì Lý Huyên không đau lòng.

Tóm lại là anh lập tức trả lời: [ Ngủ ngon.]

Dưới nick Đầu Mèo liên tục hiển thị “đang gõ chữ”, Tô Hạnh Xuyên đoán Lý Huyên xóa đi sửa lại, mấy phút sau, rốt cuộc tin nhắn của cậu cũng hiện ra.

Đầu Mèo: [ Ngủ ngon.]

Tô Hạnh Xuyên phì cười.

Sửa đi sửa lại…… chỉ có vậy thôi sao?

Bạn cùng phòng rửa mặt xong đi ra, nghe Tô Hạnh Xuyên cười thì tò mò hỏi: “Xem gì mà cười vậy?”

Tô Hạnh Xuyên trở mình, “Xem đồ ngốc.”

Tô Hạnh Xuyên chỉ bị sốt một đêm, may mà anh thường xuyên vận động, thể trạng khỏe mạnh, lại là thanh niên trai tráng nên uống một liều thuốc rồi uống nhiều nước ấm, qua hôm sau lại hăng hái phấn chấn.

Năm hai lịch học dày nhất, Tô Hạnh Xuyên vừa học xong lý thuyết xác suất trong giảng đường, mua một lon Coca ở máy bán hàng tự động rồi chạy đến dãy lầu phía Đông để học tài chính quốc tế.

Anh đến sớm hai phút rồi tìm chỗ ngồi, chưa kịp lấy sách ra thì có người ngồi xuống bên cạnh.

Mùi hương quen thuộc, cảm giác quen thuộc.

Anh quay đầu sang, quả nhiên trông thấy Lý Huyên.

Hôm nay Lý Huyên mặc áo ngắn tay màu đen giống Tô Hạnh Xuyên, cánh tay mảnh khảnh đung đưa dưới tay áo, cậu nháy mắt mấy cái với Tô Hạnh Xuyên rồi thản nhiên lấy từ ba lô ra một cuốn sách tài chính quốc tế, nói với Tô Hạnh Xuyên: “Tớ đến dự thính.”

“…… Thiếu gia, sao cậu tới được đây?”

“Hỏi bạn học lớp cậu.”

“Cậu hỏi à?” Lý Huyên mà lại chủ động bắt chuyện với người lạ chỉ để dò la tin tức sao? Tô Hạnh Xuyên tỏ vẻ hoài nghi.

Lý Huyên hết sức thẳng thắn: “Bỏ tiền thuê người hỏi.”

Tô Hạnh Xuyên bất đắc dĩ lắc đầu: “Còn hỏi được gì nữa không?”

Lý Huyên nghiêm túc nói: “Thời khóa biểu và thứ hạng của cậu, điểm số của cậu rất cao, tớ hài lòng lắm.”

Tô Hạnh Xuyên nhíu mày, “Xâm phạm quyền riêng tư của tớ, khoa luật ở ngay bên cạnh, khi nào tan học sẽ bắt cậu.”

Lý Huyên chìa hai tay ra trước mặt Tô Hạnh Xuyên.

Bộ dạng như đang chờ anh đeo còng tay.

Chẳng biết Tô Hạnh Xuyên nghĩ đến chuyện gì mà ho khẽ mấy tiếng rồi giơ ngón tay đẩy tay Lý Huyên ra, thấp giọng nói: “Gần nửa tháng rồi còn quấn băng, ai không biết còn tưởng cậu bị gãy xương nữa đấy.”

Lý Huyên gác tay phải của mình lên tay Tô Hạnh Xuyên.

Tô Hạnh Xuyên làm bộ tháo nơ con bướm trên băng, Lý Huyên giận dỗi nhét tay vào túi, không cho anh đụng.

Tô Hạnh Xuyên cười khẽ một tiếng rồi mở laptop ra.

Phó giáo sư giảng bài bước vào, Lý Huyên rất hiểu chuyện, trong giờ học không hề quấy rầy Tô Hạnh Xuyên mà chỉ lật từng trang sách tài chính quốc tế, yên lặng ngồi đọc.

Tô Hạnh Xuyên vốn chê cậu phiền, nhưng dần dà anh nhận ra chính mình mới hay liếc trộm Lý Huyên, quan sát nhất cử nhất động của cậu, nhưng Lý Huyên không hề nhúc nhích. Hình như cậu rất có hứng thú với tài chính quốc tế, các sinh viên xung quanh nghe giảng đều ngủ gật, còn cậu lại nghiêm túc đọc đến trang bốn mươi hai.

Còn đọc một cách say mê.

Khi chuông giải lao reo lên, cậu xích lại gần nhìn số trang của Tô Hạnh Xuyên rồi nhếch miệng cười: “Tiến độ học của cậu còn chậm hơn tớ nữa!”

Lúc không cười cậu giống như búp bê lạnh lùng, khi cười vẻ lạnh lùng biến mất, nhìn đáng yêu hơn rất nhiều.

Tô Hạnh Xuyên không cách nào dời mắt đi.

“Tớ thấy cái này thú vị lắm.”

Lý Huyên chỉ vào chương “Cán cân thanh toán quốc tế”.

Cậu đảo khách thành chủ, nói với Tô Hạnh Xuyên về nội dung tài chính quốc tế khiến người xung quanh liên tục nhìn sang, Tô Hạnh Xuyên nghe bên phải có bạn học xì xào, nếu là trước kia anh sẽ thấy khó chịu vì không thích bị người khác bàn tán. Nhưng bây giờ nhìn vẻ dửng dưng của Lý Huyên, anh lại thấy chẳng có gì quan trọng cả.

Lý Huyên xoa bụng, “Tớ đói rồi.”

Tô Hạnh Xuyên lấy một gói bánh quy ra khỏi ba lô đưa cho Lý Huyên: “Ăn đỡ cái này đi.”

Lý Huyên nhếch miệng, “Không thích vị mè đâu.”

Tô Hạnh Xuyên vốn định vặc lại “không thích thì đừng ăn”, nhưng nhất thời lanh mồm lanh miệng hỏi: “Vậy cậu thích vị gì?”

“Sữa và phô mai.”

Lý Huyên đã quen với kiểu được đà lấn tới.

Tô Hạnh Xuyên cố ý nói: “Ăn ngọt nhiều dễ nổi mụn lắm đấy.”

Lý Huyên lắc đầu, hai chân đung đưa, đắc ý nói: “Từ nhỏ đến lớn tớ chẳng bao giờ nổi mụn cả, da tớ đẹp lắm.”

Ánh mắt Tô Hạnh Xuyên dời từ bánh quy trên tay Lý Huyên sang khuôn mặt cậu, yết hầu vô thức nhấp nhô.

Hình như đẹp thật.

Mịn màng căng bóng, trắng trẻo hồng hào.

Dừng lại ——

Tô Hạnh Xuyên đột ngột dời mắt đi, ngồi thẳng lên rồi quay mặt về phía bục giảng, kết quả bắt gặp ánh mắt trêu chọc cười như không cười của Vu Thanh Lan, vẻ mặt anh cứng đờ, đang định giải thích thì Lý Huyên giơ giò heo của mình lên gõ vào cánh tay anh một cái.

“Không được nhìn cô ta.” Lý Huyên tức giận nói.

“…… Bọn tớ là bạn thân từ nhỏ mà.”

“Vậy càng không được nhìn!”

Tô Hạnh Xuyên phát hiện Lý Huyên đúng là rất giỏi được đằng chân lân đằng đầu, anh nói: “Tại sao? Cậu cũng đâu phải người yêu của tớ.”

Lý Huyên bĩu môi, Tô Hạnh Xuyên không trúng chiêu này của cậu, “Nũng nịu cũng vô ích, tớ không thích nam đâu.”

Lý Huyên ném gói bánh quy cho Tô Hạnh Xuyên rồi quay lưng về phía anh đọc sách tiếp.

Đây là lần đầu tiên Tô Hạnh Xuyên thấy Lý Huyên tức giận nên nhất thời luống cuống, anh bối rối xoa trán, mặc kệ ánh mắt càng lúc càng lộ liễu của Vu Thanh Lan ngồi phía trước, đưa tay đụng vai Lý Huyên.

“Không ăn bánh quy à? Không ăn thì tớ ăn nhé?”

Anh xé gói bánh ra.

Lý Huyên làm ngơ anh.

Lúc đó Tô Hạnh Xuyên vẫn chưa biết cách dỗ dành Lý Huyên mà chỉ đứng ngồi không yên, luống cuống tay chân, thỉnh thoảng ho khan một tiếng. Lúc đó Lý Huyên cũng chưa đỏng đảnh quá mức, thấy Tô Hạnh Xuyên cố thu hút sự chú ý của mình thì nhượng bộ quay người lại rồi chìa tay ra với anh, “Đưa cho tớ.”

Tô Hạnh Xuyên đặt bánh quy vị mè vào lòng bàn tay Lý Huyên.

Lý Huyên ăn một miếng, “Cũng được đấy.”

Tô Hạnh Xuyên cố gắng không nhìn cặp má phồng căng như sóc con của cậu, né tránh ánh mắt cậu rồi cố tỏ vẻ bình tĩnh học tiếp.

Mấy phút sau, Tô Hạnh Xuyên nhận được tin nhắn của Vu Thanh Lan: [ Yên tâm đi, tớ nói với đàn em rồi, để em ấy đừng đặt hy vọng vào một chàng trai cảm thấy một chàng trai khác đáng yêu nữa.]

…… Cái gì với cái gì vậy.

Tô Hạnh Xuyên bỗng thấy nhức đầu.

Chuông tan học reo lên, Lý Huyên theo anh đến căn tin.

Buổi tối đồ ăn ở căn tin rất phong phú, Lý Huyên đứng trước quầy nửa ngày, rốt cuộc cũng chọn được món mình thích.

Ngoài miệng Tô Hạnh Xuyên nói “đúng là thiếu gia” nhưng vẫn giữ chỗ cho cậu rồi lấy đũa và thìa.

Nhưng không dùng đũa.

Lần này Tô Hạnh Xuyên chủ động đút cậu ăn.

Đây là lần đầu tiên không cãi nhau về chuyện đút cơm nên Lý Huyên có chút không quen, mới đầu còn rung đùi, sau đó lại sợ đây là bữa ăn cuối cùng, ăn nửa chừng cậu cầm lấy thìa rồi giả bộ ngoan ngoãn nói: “Thật ra tay tớ lành rồi, sau này để tớ tự ăn cũng được.”

Tô Hạnh Xuyên nhìn lòng bàn tay trống rỗng.

Bỗng thấy hơi hụt hẫng.

Ra khỏi căn tin, Lý Huyên theo Tô Hạnh Xuyên đến ký túc xá, trước khi anh lên lầu, cậu nói: “Cậu tháo cái này giùm tớ đi.” Cậu giơ tay phải lên trước mặt Tô Hạnh Xuyên.

Rốt cuộc cậu không cần giò heo bán thảm nữa.

“Sao tự dưng lại muốn tháo?”

“Tắm rửa bất tiện lắm.”

Tô Hạnh Xuyên kéo cậu đến cạnh bãi xe đạp rồi mượn ánh đèn đường tháo băng trên tay Lý Huyên.

Khoảng cách rất gần làm Tô Hạnh Xuyên cảm thấy bất an, vừa ngẩng đầu lên thì phát hiện Lý Huyên đang nhìn mình chằm chằm, sau đó chép miệng.

“Hôn được không?” Lý Huyên hỏi.

Lần này Tô Hạnh Xuyên không xù lông mà cúi đầu kìm lại cảm xúc, cự tuyệt Lý Huyên: “Không được.”

Sau đó lại nói thêm: “Hôn má cũng không được.”

Lý Huyên “à” một tiếng, không nói gì nữa.

Lớp băng bị tháo ra từng vòng.

Rốt cuộc tay phải Lý Huyên cũng được tự do, vết trầy trên mu bàn tay đã đóng vảy, cậu chìa hai tay ra với Tô Hạnh Xuyên.

“Ai thèm nhìn tay cậu chứ?”

Lý Huyên đột nhiên tủi thân: “Dữ muốn chết, cậu chỉ hung dữ với tớ thôi, rõ ràng lúc gặp bạn học với mấy người chơi bóng rổ cậu dịu dàng lắm mà.”

Tô Hạnh Xuyên cạn lời.

Đây là vừa ăn cướp vừa la làng sao?

Anh lạnh mặt nói: “Những người kia đâu có hôn tớ.”

Lý Huyên giảo biện: “Hôn má không tính, có hôn môi đâu.”

Lúc nói chuyện cậu luôn vô thức bĩu môi, đôi môi đỏ hồng khi tỏ khi mờ trước mắt Tô Hạnh Xuyên.

Tô Hạnh Xuyên thẹn gần chết, khàn giọng nói: “Hôn chỗ nào cũng tính, kỳ cục lắm.”

Lý Huyên trừng anh, “Rõ ràng cậu rất quan tâm tớ mà.”

Tô Hạnh Xuyên lập tức hoảng hồn, cao giọng phủ nhận: “Ai bảo thế?”

Lý Huyên cũng không nói ra được nguyên cớ, chỉ buồn buồn nói: “Dù sao cậu cũng rất quan tâm tớ, tớ không thèm cãi với cậu nữa.”

Cậu ném băng gạc vào thùng rác bên cạnh, sau đó quay người đi, bỏ lại Tô Hạnh Xuyên ngồi thừ cạnh bãi xe đạp.

Tim đập loạn xạ.

Nửa tiếng sau anh mới bình tĩnh lại, gió đêm hè thổi qua, anh thẫn thờ trở về ký túc xá.

Ban đêm trước khi ngủ, anh lại nhận được tin nhắn của Lý Huyên.

Đầu Mèo: [ Hình ảnh ]

Đầu Mèo: [ Mẹ tớ mua cánh nhỏ cho BoBo nè.]

Chú mèo Anh lông ngắn của Lý Huyên không hề giống cậu mà ục ịch ngốc nghếch, mặt to như cái chậu, Tô Hạnh Xuyên nghĩ: Lý Huyên không phải mèo Anh lông ngắn mà là mèo Ragdoll, hệt như công chúa nhỏ vậy.

Nhưng anh chưa từng nuôi mèo Ragdoll nên không biết tính tình mèo Ragdoll có tốt không, dù sao Đầu Mèo cũng rất xấu tính.

Anh trả lời: [ Ừ, xinh lắm.]

Đầu Mèo: [ Nó ngoan cực kỳ, còn bám người nữa, khi nào cậu gặp nó sẽ biết, ngủ ngon nhé.]

Tô Hạnh Xuyên cứ tưởng mình sẽ mất ngủ.

Nhưng may mắn là nhắm mắt chưa bao lâu anh đã ngủ mất.

Anh nằm mơ.

Mơ thấy mình bước vào một không gian lạ lẫm.

Bối cảnh là phòng khách trong nhà Lý Huyên, sofa trắng tinh bên cạnh lò sưởi âm tường, thảm vuông màu đỏ mận, anh nhìn quanh một vòng, chợt thấy Lý Huyên ngoẹo đầu ngủ trên sofa.

Trong ngực cậu ôm một con mèo Anh lông ngắn béo ú đang ngủ say. Cảm nhận được Tô Hạnh Xuyên tới gần, con mèo cảnh giác mở mắt ra, sau đó chạy vụt đi, Lý Huyên mơ màng tỉnh lại, vừa thấy Tô Hạnh Xuyên thì lập tức chìa tay ra. Dáng vẻ lười biếng vươn vai chẳng khác gì mèo con, Tô Hạnh Xuyên đặt tay lên tay cậu, Lý Huyên lập tức nắm lấy.

Lòng bàn tay ấm áp, đầu ngón tay mềm mại.

Lý Huyên rúc vào ngực Tô Hạnh Xuyên, cánh tay gác lên vai anh, lẩm bẩm nói: “Tô Hạnh Xuyên, buồn ngủ quá à.”

Tô Hạnh Xuyên ngồi xuống, Lý Huyên mau chóng tìm một vị trí thoải mái trong lòng anh rồi nghiêng người nằm xuống.

Thân thể Lý Huyên vừa mềm vừa ấm, vòng eo nhỏ xíu, nhìn thấy đường cong lõm xuống qua áo ngủ khiến người ta rất muốn đặt tay lên đó, gò má cậu cũng thu hút sự chú ý của Tô Hạnh Xuyên.

Rất muốn véo.

Có lẽ cậu sẽ không giận mà còn nũng nịu.

Lý Huyên là chúa nhõng nhẽo, giỏi nhất là làm nũng.

Lý Huyên mơ màng ngủ trong lòng anh chốc lát rồi tỉnh dậy, cậu ngẩng đầu nhìn Tô Hạnh Xuyên, nũng nịu nói: “Tớ đói rồi, muốn ăn cơm nạm bò xốt cà chua.”

Tô Hạnh Xuyên véo má cậu.

Rốt cuộc anh cũng cảm nhận được “da đẹp” mà Lý Huyên nói.

Đúng là rất đẹp.

Lý Huyên chu môi nói: “Muốn hôn trước cơ.”

Tô Hạnh Xuyên cúi đầu hôn cậu, Lý Huyên trở nên chủ động, cánh tay ôm chặt cổ Tô Hạnh Xuyên, vừa tiếp nhận nụ hôn của anh vừa rên hừ hừ, vô cùng yếu ớt.

Tô Hạnh Xuyên đè cậu xuống sofa, cậu cũng không phản kháng, nhưng khi anh vén áo ngủ cậu lên rồi từ từ thăm dò thì cậu chợt hỏi: “Tô Hạnh Xuyên, cậu vẫn còn là trai thẳng sao?”

—— Tô Hạnh Xuyên, cậu vẫn còn là trai thẳng sao?

Tô Hạnh Xuyên cảm nhận được cả người mình run lên.

Anh mở mắt ra, nhìn thấy trần phòng ký túc xá.

Dư vị của giấc mộng kiều diễm vẫn còn đọng lại, lồ ng ngực Tô Hạnh Xuyên phập phồng lên xuống, hơi thở rối loạn.

Đúng là điên thật rồi.

Anh thế mà…… thế mà lại mơ thấy chuyện kia.

Nhân vật chính trong mơ là anh và Lý Huyên.

Hôm sau ngủ dậy, anh nhắn tin cho bạn thân: [ Hỏi cậu một chuyện nhé.]

Bạn thân: [ Cậu nói đi.]

Tô Hạnh Xuyên: [ À thì, cậu biết đấy, tớ là trai thẳng, đây là điều không thể nghi ngờ, nhưng trai thẳng cũng có lúc mơ thấy trai khác đúng không?]

Bạn thân: [?]

Tô Hạnh Xuyên: [ Chúng ta phải tôn trọng bao dung các cộng đồng thiểu số trong xã hội, hơn nữa có mấy chàng trai thực sự khiến người ta muốn bảo vệ, cho nên thỉnh thoảng đụng chạm thân mật hay hôn một cái cũng là điều hết sức bình thường, cậu thấy đúng không?]

Bạn thân: [ Xuyên à, cong từ lúc nào thế?]

Tô Hạnh Xuyên: […… Tớ là trai thẳng mà.]

Bạn thân: [ Thấy trai là thẳng ấy hả?]

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN