Mang tâm trạng tốt, tôi về nhà ăn một miếng dưa hấu trong tủ lạnh.
Buổi tối bị Tào Tháo đuổi.
Mở ngăn tủ ra, thuốc giảm đau vừa hay dùng hết.
Trong đầu tôi bỗng hiện lên số điện thoại treo trên tường quán mì trưa nay.
Tôi trước nay luôn nhạy cảm với chữ số.
Dựa vào trí nhớ, tôi bấm số.
Giọng của thiếu niên đó vừa dịu dàng vừa lịch sự: “Xin chào, bạn cần gì nhỉ?”
“Tôi cần thuốc giảm đau.”
“Xin lỗi, chỗ chúng tôi là quán mì trứng Phúc Kiến.”
“Tôi biết. Vậy cho tôi một phần mì, cộng thêm một hộp thuốc giảm đau.”
Tôi nhanh chóng đọc tên thuốc và địa chỉ rồi nhấn nút tắt.
Tôi tin chắc cậu ấy nghe hiểu được, và cũng sẽ đến.
Nhiều năm sống một mình đã dạy cho tôi một bài học. Tôi có thể nhìn thấu trái tim của một người một cách sâu sắc.
Cậu ấy tuy ngoài mặt kiêu ngạo lạnh lùng, nhưng đôi mắt lại trong veo.
Một đứa trẻ sinh ra trong gia đình không thiếu tình yêu, đôi mắt luôn chan chứa sự trong trẻo và ấm áp.
Không giống tôi…
Nửa tiếng sau, chuông cửa reo lên.
Cửa mở ra, quả nhiên là cậu ấy.
“Bao nhiêu tiền?”
“Không cần, tiền trưa nay cậu trả đủ rồi.”
Ồ, cậu ấy đang nói đến số tiền thừa trưa nay tôi nhờ mua băng vệ sinh giúp, trung thực đấy.
“Vào đi, rót tôi cốc nước.” Nói xong, tôi liền nằm xuống sofa.
“Tôi không có nghĩa vụ đó.”
“Tôi ăn mì nhà cậu nên mới đau bụng đấy.”
Tuy rằng cái cớ này rất lộ nhưng cậu ấy vẫn đi vào.
Theo chỉ dẫn của tôi, cậu ấy rót cho tôi cốc nước, lấy thuốc ra rồi đứng im ở đó với khuôn mặt sa sầm.
Tôi nuốt cả viên thuốc, phất tay bảo cậu ấy rời đi.
Đến cửa, cậu ấy hỏi: “Cậu có ý kiến với tôi, phải không?”
Tôi ôm gối cười: “Không phải, tôi chỉ cảm thấy cậu thú vị thôi.”
Cậu ấy nhìn tôi chằm chằm, rồi quay người rời đi.
Tôi đổi ý rồi. Con người thú vị này phải ở lại đón sinh nhật cùng tôi chứ.
Một nửa là đau bụng thật, còn một nửa là giả vờ.
Giống như rất lâu về trước, tôi mè nheo với mẹ để bà ở lại với tôi thêm một lúc nữa.
Bởi vì khi tôi nói thật với bố mẹ thì chẳng bao giờ được đáp lại.
Tôi ngã từ sofa xuống sàn gỗ, canh chuẩn góc độ.
Không bị thương, nhưng trông rất đau.
Trong mắt cậu ấy dấy lên vẻ hoảng loạn: “Cậu, cậu sao thế?”
Cậu ấy đỡ tôi lên sofa.
“Đau bụng, muốn xoa xoa.” Tôi nắm tay cậu đặt lên bụng mình.
Vốn định xoa bên trong áo, nhưng cậu ấy không chịu.
Dù sao sức của con trai với con gái vẫn có sự chênh lệch lớn, tôi đấu không lại cậu.
Cậu ấy đưa tay ra, mấy giây sau, nhẹ nhàng đặt lên bụng tôi, chỉ cách một lớp áo ngủ.
Mặt quay ra chỗ khác: “Như này à?”
Lực rất nhẹ nhàng, thật thoải mái, khá giống cảm giác lúc bà nội xoa bụng cho tôi.
Sau đó lực tay của cậu ấy càng ngày càng nhẹ, mặt hơi đỏ.
Tôi nhìn xuống dưới. Hóa ra khi xoa bụng, váy ngủ bị vén lên một chút, vừa hay để lộ cái đùi trắng nõn của tôi.
Mới đó đã xấu hổ rồi sao?
Xoa được mấy phút, bụng dễ chịu hẳn, biểu cảm của tôi đã bán đứng chính mình.
“Cậu, chắc là hết đau rồi chứ?” Cậu ấy lạnh giọng, thu tay lại, đứng dậy định đi.
“Này, cậu tên gì thế? Tôi là Dư Âm.”
“Không cần biết.”
“Vậy mai tôi đến phòng phát thanh của trường học hô, rồi cũng sẽ có người biết thôi.”
Cậu ấy hít một hơi thật sâu: “Lục Lương Đình.”
Ồ, Lục Lương Đình à? Nghe hay đấy.
Top ba thành tích của trường.
Học sinh giỏi à? Thú vị đấy.
6
Sáng thứ hai, trường kiểm tra đồng phục học sinh như thường lệ.
Hôm nay tôi mặc một cái áo tay lỡ và chân váy ngắn xếp li, định lừa lọc như mọi lần để qua cửa.
Tôi liền nhìn thấy Lục Lương Đình khí chất hơn người trong đám người giám sát.
Tôi tiến lên trước với vẻ mặt tươi cười: “Anh trai à, đồng phục của tôi đang ở trong lớp, tôi vào đó mặc được không?”
“Cậu có thể vào, nhưng bản kiểm điểm thì không thể thiếu.”
“Tại sao?”
“Đồng phục của cậu ở nhà, cậu vào mặc cái con khỉ gì?”
Ồ, hôm qua lúc giao mì cho mình, cậu ta quan sát cũng kỹ đấy.
Đồng phục của tôi đúng là đang để trên sô-pha.
Nhưng tôi không muốn viết bản kiểm điểm đâu.
“Chỉ cần mặc đồng phục vào trường thì không cần viết bản kiểm điểm à?”
Cậu ấy nghi ngờ vài giây rồi gật đầu.
Vậy thì dễ rồi: “Cho tôi mượn của cậu mặc một chút.”
Cậu ấy nhìn tôi như nhìn một đứa điên.
Tôi bắt đầu kéo đồng phục của cậu ấy.
Cậu ấy nắm chặt không cho động vào, nhưng cũng không đẩy tôi ra được, bởi vì cả người tôi sắp đè lên cậu ấy rồi, kiểu ép sát vào ấy.
Trong khoảng cách gần như thế, muốn đẩy tôi ra ắt sẽ chạm vào eo và đùi tôi.
Ánh mắt cậu ấy hơi mất tự nhiên. Cậu ấy lạnh lùng nói: “Bỏ ra.”
“Không, trừ khi cậu cho tôi mượn đồng phục.”
“Một đứa con gái như cậu không biết xấu hổ sao?”
“Tôi vẫn luôn là đứa con hư không người dạy dỗ mà.”
Lục Lương Đình cứng người lại.
Trên người cậu ấy có mùi tươi mới của cỏ xanh, rất thơm.
Tôi cứ bám chặt không buông.
Giọng của một nữ sinh truyền đến: “Cậu làm gì thế? Cậu cởi quần áo của người ta, thật quá đáng!”
Cô nàng tóc ngắn lông mày dựng ngược, trừng mắt nhìn tôi.
Ồ, hóa ra là cô ta – người lần trước giẫm giày của mình.
Thanh mai trúc mã của Lục Lương Đình – Lâm Hân Hà.
Cô ta nhìn tôi, tức đỏ cả mắt, chạy tới kéo tôi ra.
Quan hệ của bọn họ đúng là không bình thường.
Tôi càng không chịu buông tay.
Sau đó ba người chúng tôi nổi tiếng luôn.
“Sáng thứ hai, một nam hai nữ đứng trước cổng trường giằng co với nhau, có văn hóa quá nhỉ.”
Đây là lời phó hiệu trưởng nói với tôi và cô ta: “Hai cô, mỗi người viết một bản kiểm điểm.”
“Vậy bạn Lục Lương Đình không phải viết ạ? Vậy không công bằng.”
Tôi cố ý lớn giọng, thu hút sự chú ý của các giáo viên khác trong phòng.
Nhìn đi, tôi xấu tính thế đấy. Muốn viết thì ai cũng phải viết.
“Được, vậy ba người cùng viết đi.” Mặt phó hiệu trưởng tối sầm lại, học sinh ngoan của ông bị tôi kéo xuống nước rồi.
Có lẽ đây là lần đầu tiên Lục Lương Đình viết bản kiểm điểm nhỉ. Chả trách mặt xị ra thế kia: “Sau này cậu tránh xa tôi ra.”
Ủa, giận rồi à?
Phó hiệu trưởng đúng là một ông thầy yêu trường hết mực, viết xong phải mang đến phòng ông đọc cho ông nghe mới được.
Tôi nói tôi đọc thầy không thích nghe đâu.
Ông không tin, bắt tôi đọc bằng được.
Vậy thì tôi đọc đây.
“Em không nên cởi đồng phục của con trai, vì như thế sẽ bất cẩn sờ phải cơ ngực săn chắc, cơ bụng hấp dẫn, cặp đùi khỏe khoắn của cậu ấy…”
“Dừng.” Ông ta tăng huyết áp rồi.
“Xằng bậy! Em ra ngoài cho tôi!”
“OK ạ.”
Học hành chẳng ra sao, luôn là đứa làm thầy cô tức nhất.
Đây là đang nói học sinh cá biệt như tôi đấy.
7
Cách phòng giáo viên không xa, Lục Lương Đình đang gọi tôi, sắc mặt không tự nhiên cho lắm.
Lẽ nào nghe thấy tôi đọc bản kiểm điểm rồi sao?
Đúng như dự đoán, cậu ấy đi thẳng vào vấn đề: “Cậu thích tôi?”
Đầu óc của học sinh giỏi thông minh thật đấy, nhanh như vậy đã nhìn thấu bản chất rồi.
Tôi gật đầu đầu như giã tỏi.
Câu sau thì tôi không thích nghe rồi.
“Nhưng tôi không thích cậu như thế.”
“Tại sao? Tôi không xinh à?”
“Cậu kiêu ngạo tùy tiện, hành động quá đáng.”
“Ồ, không phải vì tôi không xinh. Vậy được rồi.”
Tôi trước giờ nghe người khác nói chỉ nghe trọng điểm.
Lục Lương Đình tức giận: “Không liên quan gì đến xinh hay không xinh cả.”
“Sao lại không liên quan chứ? Tuổi này ai mà quan tâm đến vẻ đẹp bên trong? Mọi người chỉ để ý bề ngoài thôi. Trai xinh gái đẹp là vô cùng hợp lý.”
Lục Lương Đình bị tôi vờn cho cạn lời. Cậu ta quay đầu rời đi, để lại một bóng dáng cao ráo, mạnh mẽ.