Vật Hi Sinh Tu Chân Ký - Chương 1
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
146


Vật Hi Sinh Tu Chân Ký


Chương 1



Tô Ngưng Mi cảm thấy chính bản thân mình thật xúi quẩy. Chỉ là ngày hôm qua nàng nhịn một ngày một đêm để đọc xong một bộ truyện tên là [ Tận thế lạt văn nữ chủ tu chân ký]; lại nhịn không được châm chọc cái vật hi sinh trùng tên trùng họ với nàng một chút thôi mà……

Kết quả nàng ngủ một ngày một đêm, vừa mở mắt tỉnh dậy mới trợn mắt phát hiện mình thế nhưng lại xuyên vào cái vật hi sinh nữ phụ cùng tên Tô Ngưng Mi kia.

Tô Ngưng Mi cô tự ngồi trong phòng, lại ngẩn người một ngày một đêm nữa mới miễn cưỡng xem như tiếp nhận cái chuyện tàn khốc nàng đã xuyên không là sự thật, tinh thần có chút không vui bước ra khỏi phòng tìm đồ ăn lót dạ. Vừa mới bước ra khỏi phòng, chưa kịp bước tới hành lang, liền nghe thấy từ trong căn phòng cách vách truyền ra những thanh âm ám muội ưư aa….

Đối với cô gái thích xem các loại thịt văn như Tô Ngưng Mi mà nói, cái thanh âm ư ư a a kia nàng đã hiểu rất rõ ràng.

Nàng quay đầu hướng về phía căn phòng bên cạnh, cánh cửa phòng hé mở một nửa. Bên trong, dưới ngọn đèn sáng, Tô Ngưng Mi chỉ liếc mắt một cái liền có thể nhìn thấy một cảnh tượng kiến người ta nóng mắt. Một thân hình nam nhân dáng người cao lớn đang chúi đầu vào cắn cắn trên người một nữ nhân yêu kiều diễm lệ, bên dưới hạ thân cũng không có chút nhàn rỗi.

Chậc chậc,thật sự là quá hoả bạo a. Tô Ngưng Mi mặt không đổi sắc quay đầu. Hai người trong kia một người là thân sinh ba ba, một người là mẹ kế của nàng.

Ba nàng họ Trần nhưng nàng lại cùng họ mẹ. Tô gia là gia đình phú hào. Năm đó mẹ để của nàng không để ý, bất chấp sự phản đối của Tô gia, dứt khoát mang theo một thân của cải to lớn gả cho Ba của nàng. Vì lấy lòng mẹ nàng mà Ba để cho nàng sinh ra theo họ Tô của mẹ nàng.

Bốn năm trước mẹ nàng đã qua đời, và cái chết của bà là do Trần Đức Thanh-ba của nàng cùng Trình Văn Quân-mẹ kế của nàng bày mưu hạ độc hại chết, chỉ vì muốn chiếm đoạt cái tài sản khổng lồ của mẹ nàng mang tới.

Chẳng qua, trong sách thì nguyên chủ “Tô Ngưng Mi” chân chính cũng không biết chuyện này. Nàng ta luôn cho rằng ba nàng cùng mẹ kế là người tốt. Mãi cho tới vài năm sau, nàng ta từ miệng nữ chủ mới biết được sự thật; từ đó tính tình nàng ta đại biến, ác độc vô cùng. Nàng tìm mọi cách hãm hại nữ chủ, Trần Đức Thanh cùng Trình Văn Quân, việc gì nàng cũng có thể làm. Kết quả là sau này nàng ta bị nữ chủ ném vào đàn thú biến dị, bị đàn thú gian dâm, cuối cùng là bị phân thây….Một cái kết cục muôn thuở của dàn diễn viên phụ (đặc biệt là nữ phụ) trong các truyện thể loại thịt văn:TIỀN DÂM HẬU SÁT!!!!

Mẹ kế Trình Văn Quân của nàng có một đứa con gái riêng tên Trình Dung-nữ chủ trong tác phẩm này. Nữ chủ cũng chỉ lớn hơn “Tô Ngưng Mi” vài tháng. Ở trong mắt nguyên chủ, Nữ chủ Trình Dung luôn luôn đối xử với “Tô Ngưng Mi” thân thiết như một người chị. Cho đến sau này nàng biết được cái chết của mẹ nàng cũng có liên quan tới Trình Dung…

Thời điểm Tô Ngưng Mi xuyên qua cũng rất quen thuộc, là thời điểm mới bắt đầu câu chuyện. Lúc này còn chưa tới tận thế,mà còn cách tận thế 7 ngày nữa. Tô Ngưng Mi lại đứng quan sát khung cảnh xung quanh thêm một hồi lâu nữa. Quả nhiên chỉ đọc truyện cùng hình dung so với chính mình quan sát lại có một sự khác biệt rất lớn. Mở cửa ra nhìn xuống lầu, phóng tầm mắt một chút là có thể dễ dàng nhìn thấy cái đồng hồ quả lắc treo trên vách tường nay đã điểm canh 3 nửa đêm, khó trách hai người trên lầu kia không coi ai ra gì, làm chuyện ấy cả khi cửa phòng mở. Tô Ngưng Mi mở tủ lạnh, cầm lấy một lon Coca, một hơi uống hết phân nửa rồi vào phòng bếp tìm đồ ăn, tủ lạnh trong phòng bếp tràn đầy đồ ăn. Đã một ngày một đêm chưa ăn chưa uống, Tô Ngưng Mi với tay lấy chút mì sợi, rửa sạch một quả cà chua, lại đánh hai quả trứng gà làm thành một bát lớn mì cà chua trứng gà thơm ngào ngạt,cắm cúi vừa thổi vừa ăn.

Vừa đem bát rửa sạch, liền nghe thấy có tiếng bước chân từ bên ngoài phòng khách truyền tới. Lát sau, thanh âm của người chị không cùng huyết thống-Trình Dung vang lên: “Tiểu Mi, cuối cùng em cũng chịu ra khỏi phòng, chị cùng ba mẹ lo cho em muốn chết a, em làm sao mà đem chính mình khoá ở trong phòng hai ngày không ăn không uống?”

Tô Ngưng Mi xoay người liền nhìn thấy dung mạo thanh thuần như tiên tử của Trình Dung, khẽ nhếch khoé miệng tươi cười: “Chị, không có việc gì, chỉ là tâm tình em không được tốt, có điều bây giờ đã không có việc gì”. Trình Dung đi tới vỗ vỗ bờ vai Tô Ngưng Mi: “Em không có việc gì là tốt rồi. Về sau cũng đừng như vậy nữa, bằng không ba mẹ sẽ phải lo lắng nhiều….”

“Vâng”….Tô Ngưng Mi không muốn nói nhiều lời cùng Trình Dung, đã muốn xoay người đi ra ngoài.Trình Dung cũng giữ nàng lại một phen: “Tiểu Mi, em hãy theo chị vào phòng, chị có thứ muốn cho em xem”

Tô Ngưng Mi yên lặng gật đầu, vì biết rõ tình tiết câu chuyện (kịch tình) nên tự nhiên nàng cũng biết thứ Trình Dung muốn cho nàng xem là gì. Bất quá chỉ là một ít tin tức nói tận thế sắp đến mà thôi. Đi đến phòng Trình Dung, Trình Dung quơ quơ chuột vài cái, màn hình máy tính lập tức sáng lên. Trình Dung lại mở ra vài cái link, chỉ tay vào một cái đưa cho Tô Ngưng Mi xem: “Tiểu Mi, em xem bài báo này viết cái gì a”

Tô Ngưng Mi tiến đến click chuột vài cái, nhìn qua một hồi không khỏi bĩu môi “Chị cũng tin mấy cái tin này sao? Thế giới này làm sao có thể có tận thế? Chị cứ yên tâm đi, tất cả chỉ là tin bịa đặt lung tung, hư cấu thôi”

Nàng đương nhiên biết tận thế sẽ xảy ra, còn biết ngày mai người ba kia sẽ nhẫn tâm đem cái vòng cổ phỉ thuý mẹ nàng để lại đem cho Trình Dung làm quà sinh nhật. Hơn nữa, cái vòng phỉ thuý kia còn là một không gian tuỳ thân,bên trong tiên khí lượn lờ, còn có các loại công pháp tu chân. Về sau tận thế chỉ toàn người thức tỉnh dị năng (dị năng thức tỉnh giả) Trình Dung nhờ vào không gian tuỳ thân cùng tu chân công pháp kia mà hô to gọi nhỏ.

“Tiểu Mi, chị vẫn cảm thấy không được yên tâm cho lắm, xem trên tin tức nói các nơi trên cả nước đều xuất hiện những chuyện tình cổ quái khiến người ta ngạc nhiên, còn nữa, có cả chuyện người ăn thịt người…. Nếu không, chúng ta đi mua chút vật tư đề phòng đi, phòng bị trước khi có chuyện gì xảy ra cũng tốt.”

Tô Ngưng Mi gật đầu:”Vậy chị muốn mua gì thì mau đi nhanh đi.”

Trình Dung khó xử, nhìn nàng: “Tiểu Mi, em có thể cho chịmượn chút tiền được hay không? Trên người chị bây giờ không có tiền.”

Từ khi Trình Văn Quân gả cho Trần Đức Thanh, Trần Đức Thanh đối xử với mẹ con các nàng cũng coi như tốt,mỗi tháng đều cho tiền tiêu vặt không ngừng, muốn mua cái gì thì mua cái đó. Chỉ là từmấy tháng trước hùn vốn với bạn kết phường mở điền sản để sinh ý làm ăn nên Trần Đức Thanh đã đem tài sản của mẹ Tô Ngưng Mi để lại, toàn bộ đều đầu tư vào điền sản, cũng đã cắt đứt tiền tiêu vặt của Trình Văn Quân và Trình Dung.

Còn về phần Tô Ngưng Mi, trên người nàng vẫn còn hơn một ngàn vạn, đều là tiền tiêu vặt mẹ nàng cho nàng từ lúc nhỏ cho tới khi lớn. Trong nội dung tác phẩm, Tô Ngưng Mi đều đem chi phiếu cho Trình Dung, hơn nữa ngày mai cũng mở ra không gian tuỳ thân, Trình Dung đã đem tiền mua vật tư đều thu thập lại để trong không gian, chỉ chừa lại một phần nhỏ để trong nhà để làm tượng trưng mà thôi. Tô Ngưng Mi vì quá tin tưởng Trình Dung nên cũng không xem lại chi phiếu còn lại bao nhiêu tiền, cũng chẳng đi mua vật tư,để đến khi tận thế xảy ra, tất cả đều trở thành giấy bỏ.

Nhìn thoáng qua ánh mắt tha thiết của Trình Dung, Tô Ngưng Mi cười cười:”chị,bây giờ trên người em cũng chẳng còn bao nhiêu tiền, có điều trong phòng em còn mấy ngàn đồng, nếu chị cần thì lấy mà dùng đi”

“Làm sao có thể!” Thanh âm Trình Dung lại cao lên một chút: “Không phải Ba ba nói dì để lại một ngàn mấy vạn cho em sao?” Dường như phát hiện chính mình có chút cấp thiết cùng kích động lộ liễu, Trình Dung lại che dấu nói: “Em đừng hiểu lầm, chỉ là chị lo sợ nếu tận thế đến chúng ta sẽ không còn gì ăn nên chị mới kích động như vậy. Mà cơ bản là mấy ngàn đồng cũng chẳng đủ mua được cái gì.” Tô Ngưng Mi cúi đầu, ánh mắt nặng nề. Một lát sau nàng mới ngẩng đầu lên ngáp một cái: “Ngô, chị, em hơi mệt nên muốn trở về phòng ngủ trước. Có việc gì thì để ngày mai rồi nói sau.”

Dứt lời, Tô Ngưng Mi không để ý vẻ sốt ruột trên mặt Trình Dung mà đứng dậy đi trở về phòng, lưu lại Trình Dung đằng sau đang trừng mắt oán hận nhìn nàng.

Trình Dung có chút mơ hồ. Trước đây Tô Ngưng Mi đối nàng luôn ngoan ngoãn phục tùng nàng, thế nhưng bây giờ lại không nghe lời…Thời điểm Tô Ngưng Mi trở về phòng vẫn còn nghe thấy thanh âm ư…ư…a…a…ngô……. Kia vẫn tiếp tục truyền ra ngoài

Ngủ một giấc đến hừng đông, cho tới khi bên ngoài truyền đến tiếng Bảo mẫu Phùng kêu nàng thức dậy ăn cơm thì Tô Ngưng Mi mới ngáp một cái mặc quần áo rời giường.

Đợi sau khi Tô Ngưng Mi đã ngồi xuống bàn ăn, Trần Đức Thanh mới nhìn về phía Trình Dung tủm tìm cười. Tay cầm theo hộp trang sức đi về phía Trình Dung, nói:”A Dung, hôm nay là sinh nhật con. Đây là vòng cổ phỉ thuý mà dì con để lại. Ba biết con thích trang sức bằng phỉ thuý nên đem làm quà tặng cho con.”

Trình Dung cười tủm tìm muốn nhận lấy thì bên cạnh lại đột nhiên xuất hiện một bàn tay nhận lấy hộp trang sức từ trên tay Trần Đức Thanh khiến mặt hai người kia đỏ bừng xấu hổ. Sắc mặt Trần Đức Thanh có chút khó coi, khuôn mặt ngày thường đã ít có nét dịu dàng nay lại càng thêm âm trầm: “Tiểu Mi, tại sao con lại thiếu lễ phép như vậy? Đây là quà tặng sinh nhật cho chị của con, con mau trả lại đi”

Tô Ngưng Mi không thèm để ý tới hắn, tay mở hộp trang sức ra. Bên trong hộp trang sức là một chuỗi vòng cổ phỉ thuý với từng hạt phỉ thúy như những hạt châu óng ánh trong suốt, màu sắc xanh lục thuần khiết là đại biểu cho chất lượng của loại phỉ thúy tốt nhất. Tô Ngưng Mi âm thầm tặc lưỡi, Trần Đức Thanh này cũng thật hào phóng đi. Vòng cổ phỉ thuý này có giá trị ít nhất cũng là tiền triệu, để lấy lòng Trình Dung hắn cũng thật vất vả tốn nhiều tâm cơ, lại đem đồ duy nhất mẹ nàng lưu lại để đem tặng cho người khác.

Không để ý vẻ mặt há hốc mồm của mọi người, Tô Ngưng Mi đem vòng cổ phỉ thuý đeo lên trên cổ của mình, nhìn mấy người kia nói: “Ba, đây là trang sức duy nhất mà mẹ còn để lại, con muốn giữ lại làm kỉ vật”

Trần Đức Thanh nhíu mày: “Hồ nháo, thứ này ba đã đem tặng cho chị của con, con mau trả lại cho nó đi. Muốn cái gì ngày mai ba ba sẽ đi mua cho con là được.”

“Không được, ba ba, con sẽ giữ nó!” Tô Ngưng Mi quật cường.

Trình Văn Quân đang đứng một bên vội vàng đi ra hoà giải: “Được rồi, Đức Thanh, đây là kỷ vật mà mẹ Tiểu Mi lưu lại, vậy thì để cho Tiểu Mi cất giữ, bảo quản đi.”

Nhìn thấy ánh mắt giấu giếm một tia không cam lòng buông tha của Trình Dung, trong lòng Tô Ngưng Mi cười lạnh, hừ hừ vài tiếng.

Biết được tính cách quật cường của Tô Ngưng Mi, Trần Đức Thanh chỉ đành từ bỏ, ngồi xuống bàn ăn, đối điện với Trình Dung mà nói: “A Dung, chờ một thời gian nữa tài chính gia đình sinh ý trở lại, ba ba sẽ đưa con đi ra ngoài mua cái tốt hơn có được không?”

“Không cần đâu, ba ba”. Trình Dung miễn cưỡng mỉm cười. Lại nhìn sang vòng phỉ thuý đang đeo trên cổ Tô Ngưng Mi, cảm giác như có vật gì vốn thuộc về mình đang mất đi.

Tô Ngưng Mi sờ tay lên vòng cổ, trong lòng âm thầm cười lạnh. Sẽ không có vật nào có thể so sánh với chuỗi vòng cổ phỉ thuý này đi. Có lẽ trên đời tuyệt không có cái thứ hai

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN