Vật Hi Sinh Tu Chân Ký
Chương 46: Thiếu
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
edit: 18521434
Người tới là Khang Tiểu Tĩnh và Vu Hạo Tĩnh, hai người nhếch nhác chịu không nổi, áo lông và áo bông thì tơi tả, dính đầy máu đen. Dắt nhau đi qua chỗ này. Rất nhanh, hai người cũng chú ý thấy Tô Ngưng Mi, cả hai đều ngẩn người.
Sắc mặt của Khang Tiểu Tĩnh phờ phạc, cười với Tô Ngưng Mi, “Tô Ngưng Mi, không ngờ là ở chỗ này mà cũng có thể gặp nhau, thật là có duyên phận”.
Tô Ngưng Mi chỉ gật đầu một cái, sau đó lấy ra một quyển sách về bùa chúa từ không gian ở trong ba lô ra đọc.
Khang Tiểu Tĩnh cũng không nói gì thêm nữa, đỡ Vu Hạo Tĩnh ra ngồi ở chỗ bên ngoài cách Tô Ngưng Mi năm thước.
Quyển sách này của Tô Ngưng Mi nói về các loại bùa chúa, có bùa công kích, bùa phòng ngự, bùa hỗ trợ, Liên Cẩn Viên dùng bùa tạo thành trận pháp phòng ngự đặt tên là Bắc Đẩu Thất Tinh Trận. Cấp bậc của bùa càng cao thì trận pháp càng duy trì được lâu hơn. Ngoại trừ việc dùng bùa ra thì trận pháp có thể do người tạo thành. Ví dụ như, Bắc Đẩu Thất Tinh Trận này, cần bảy người tu chân đứng tương ứng ở vị trí thất giác. Ngoài ra trận pháp này còn có thể do người tu chân vẽ ra, tương tự người này có tu vi càng cao thì trận pháp duy trì càng lâu.
Đến thời điểm hiện tại, chỉ có ba loại này là có thể hình thành trận pháp.
Có trận pháp phòng ngự rồi nên Tô Ngưng Mi cũng không còn căng thẳng nữa, ở trong trận pháp chuyên tâm nghiên cứu bùa.
Ở bên kia, hai người Khang Tiểu tĩnh và vu Hạo Tĩnh nghỉ ngơi được một lúc lâu, sức khỏe được khôi phục gần như cũ, Khang Tiểu Tĩnh lấy chai nước suối từ trong ba lô của mình đưa cho Vu Hạo Tĩnh, “Anh Vu, uống nước đi.”
Vu Hạo Tĩnh cũng không khách sáo, dùng tay mở nắp bình nước suối, ừng ực uống nửa bình, để dư lại đưa cho Khang Tiểu Tĩnh, “Em cũng uống đi, bảo trì sức khỏe, mặc dù nơi này cách căn cứ nhiều lắm là hơn 10km, nhưng cũng không nhất định là sẽ an toàn, chúng ta vẫn nên cẩn thận chút mới phải”.
Khang Tiểu Tĩnh cau mày gật đầu một cái, uống nửa bình nước suối còn lại, sau đó, lấy ra hai cái bánh mì từ trong túi đưa cho Vu Hạo Tĩnh một cái, hai người ai bánh mì, Khang Tiểu Tĩnh mở túi đeo lưng ra, thở dài nói: “Anh Vu, chúng ta không còn nhiều thức ăn lắm, động đất tới quá bất ngờ, thức ăn trong phòng cũng không có lấy đủ, sau này chúng ta phải ăn tiết kiệm một chút…”
Vu Hạo Tĩnh cũng nhíu mày theo, vỗ bả vai của Khang Tiểu Tĩnh an ủi, “không phải sợ, trời không tuyệt đường người, căn cứ nguy hiểm như vậy chúng ta còn ra ngoài được, chắc chắn sẽ không chết đói. Chờ tinh thần lực khôi phục gần đủ rồi, chúng ta tìm trong khu bỏ hoang này xem một chút, xem có thể tìm được một chút thức ăn không. Nếu không được nữa, xung quanh đay nhất định sẽ có thú biến dị, hai chúng ta đều là giả vẫn có thể bắt được một con thú biến dị…”.
Bên kia thì thầm to nhỏ làm phân tâm Tô Ngưng Mi một chút, ngẩng đầu xem thử mấy giờ, Liên Cẩn Viên về đã khoảng một giờ, tại sao còn chưa trở lại? Đồ vật quan trọng mà anh nói là cái gì? Anh rõ ràng có không gian hoặc túi trữ vật, d.đ.l.q.đ sao lại có thể đem đồ vật đặt ở trong phòng chứ.
Tô Ngưng Mi ngồi xếp bằng, suy nghĩ miên man ở trong trận pháp, lại nghĩ tới người nhà họ Tô, cô âm thầm cảm thấy may mắn, may là đã làm trước chuẩn bị, người nhà họ Tô có thể tự bảo vệ mình không có vấn đề.
Buổi sáng chỉ ăn mấy cái bánh bích quy với uống một chai sữa tươi, Tô Ngưng Mi cảm thấy đói bụng một chút, lấy một ít tương thịt đóng gói chân không từ trong ba lô ra gặm. Trong một tháng này cô đã săn giết thú biến dị không ít, tất cả đều để cho cậu và mọi người làm thành tương thịt đóng gói chân không, đủ cho người nhà họ Tô ăn trong một thời gian dài.
Ở bên kia, Vu Hạo Tĩnh và Khang Tiểu Tĩnh nghe thấy mùi thơm của tương thịt, nhìn sang Tô Ngưng Mi, hai người nuốt nước miếng một cái, cũng may da mặt hai người còn chưa có dày đến thế, không có ý muốn hỏi Tô Ngưng Mi còn tương thịt hay không, có thể cho bọn họ một ít.
Tô Ngưng Mi ăn xong một khối tương thịt lại uống linh thủy, nhắm mắt tu luyện.
Thật ra không gian bên ngoài có linh khí, uống một ít linh thủy là đã có thể tu luyện ở bên ngoài.
Tô Ngưng Mi xếp bằng xong, hai mắt nhắm lại, người ngoài nhìn vào cũng chỉ thấy là Tô Ngưng Mi đang nhắm mắt nghỉ ngơi. Khang Tiểu Tĩnh nhìn mấy tờ bùa chúa xung quanh Tô Ngưng Mi, tò mò hỏi: “Tô Ngưng Mi, xung quanh cô là cái gì vậy? Nhìn có vẻ giống lá bùa đuổi quỷ của đạo sĩ á. Không lẽ đồ chơi này còn có thể phòng zombie?’’ Giọng điệu Khang Tiểu Tĩnh mang theo một chút cười nhạo.
Mặc dù Tô Ngưng Mi đang tu luyện, nhưng vẫn có thể nghe được lời nói của Khang Tiểu Tĩnh, nhưng cô không thèm để ý đến Khang Tiểu Tĩnh. Tất nhiên cô cũng sẽ không nói cho Khang Tiểu Tĩnh, bùa của cô cũng không phải là của đạo sĩ giang hồ vẽ chữ như gà bới để gạt người.
Thấy Tô Ngưng Mi không để ý tới mình, bản thân Khang Tiểu Tĩnh cũng chẳng còn hứng thú nữa, tựa vào một đống gạch vụng trong góc nghỉ ngơi.
Một lát sau, Khang Tiểu Tĩnh chợt thét lên, kéo lấy quần áo của vu hạo Tĩnh ở bên cạnh, ánh mắt sợ hãi nhìn phía xa, “Anh Vu, có zombie và chuột biến dị tới”.
Tất nhiên là Vu Hạo Tĩnh cũng nhìn thấy, từ con đường bọn họ vừa tới, mười con zombie lắc lắc sang hướng bên này, còn có một bầy chuột biến dị, trong
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!