Vật Ngã Lão Công - Chương 7
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
132


Vật Ngã Lão Công


Chương 7


Từ khi quen biết đến hiện tại, hắn tươi cười với nàng, ngón tay đều có thể tính ra, nhưng là từ sau khi Trầm Tiểu Thiến xuất hiện, Bạch Chấn Hạo trở nên thực thích cười, giống như có chuyện tình khoái hoạt ảnh hưởng hắn.

Nàng không muốn đi đoán, nhưng là, nhìn Trầm Tiểu Thiến bộ dáng mê người, lại nhìn nhìn Bạch Chấn Hạo tươi cười khác thường, Dư Xảo Xảo thật sự rất khó không liên tưởng.

Bạch Chấn Hạo dẫn Dư Xảo Xảo đi vào sân nhảy, theo âm nhạc, dẫn theo bộ pháp của nàng.

Giờ phút này Dư Xảo Xảo bởi vì cảm nhận được chuyện quan hệ nguy cơ hôn nhân tan vỡ, tâm thần không yên. Còn nữa, nàng vốn không biết khiêu vũ, vô luận Bạch Chấn Hạo vũ kĩ hơn người thế nào, mang kỹ xảo cao bao nhiêu thuần thục, vũ bước bọn họ trong lúc đó thủy chung là thất tha thất thểu.

Chỉ là một tiểu tiết ngắn ngủi, nàng không biết giẫm lên chân hắn ao hiêu lần, nếu không phải hắn khí lực hơn người ổn định lẫn nhau, chỉ sợ hiện tại hai vợ chồng bọn họ đã muốn song song ngã sấp xuống ở sân nhảy.

“Xảo Xảo, em đi học đều ở xem cá sao?” Hắn tựa hồ sắp bị vũ bước vụng về của nàng chọc giận.

“Cái gì?” Nàng đỏ mặt, luống cuống tay chân hỏi.

“Anh đang nói vũ đạo khóa của em. Em không phải mỗi tuần đều đi hai buổi vũ đạo khóa, thế nào ngay cả vũ bước cơ bản nhất này đều thất linh bát lạc?” Bạch Chấn Hạo nhịn không được nhíu mày nói.

“A, đó là bởi vì…… Em hôm nay không thoải mái.” Tìm được cớ qua loa tắc trách, nàng không hề nhảy nữa, “Em vẫn nên ở bên cạnh nghỉ ngơi tốt, em thật sự không thoải mái.”

Không đợi hắn đáp ứng, nàng đã giãy tay hắn, chạy trối chết.

Dư Xảo Xảo nghĩ đến sự tình diễn biến đến tận đây, bọn họ là có thể danh chính ngôn thuận rời đi yến hội, cố tình Trầm Tiểu Thiến đã trở lại, sau đó còn thuận lý thành chương chiếm lấy lão công của nàng, cùng nhảy một khúc lại một khúc, giống như trời sinh một đôi, vốn nên là hai người bọn họ.

Vũ bước phù hợp tao nhã cỡ nào, một đôi nam nữ ăn ý cỡ nào, nắm eo Trầm Tiểu Thiến  Bạch Chấn Hạo không hề nhíu mày, mà là tận tình  hưởng thụ  lạc thú khiêu vũ.

Ngoài sân nhảy Dư Xảo Xảo cảm giác lòng mình xuất hiện  một cái khe, nhưng là, nàng lại chân tay luống cuống không biết như thế nào đi bổ khuyết.”

Tay Bạch Chấn Hạo khoát lên trên lưng Trầm Tiểu Thiến không tỳ vết, thân thể nàng mềm mại dựa vào Bạch Chấn Hạo cao lớn, bọn họ phối hợp  lẫn nhau thiên y vô phùng, kỹ thuật nhảy hoàn mỹ làm cho mỗi người ở đây đều mê muội không thể dời mắt.

Dư Xảo Xảo không có biện pháp nhìn như không thấy! Nàng mở to hai mắt, lại đầy bụng chua xót, nghĩ đến chính mình bị vứt bỏ, chua sót nhồi vào miệng, kích thích hai tròng mắt của nàng.

Nàng không phải cố ý muốn nhỏ mọn như vậy, nhưng là giác quan thứ sáu của nữ nhân cũng không ngừng nhắc nhở nàng —— rất không tầm thường, hai người bọn họ thật sự rất không tầm thường.

Này thật sự là một hồi yến hội làm người không khoái hoạt, Dư Xảo Xảo bị bất vết rách thình lình dọa đến, hồi trình, nàng không nói một câu.

“Xảo Xảo, vũ đạo của em xem ra phải tăng mạnh, học phí căn bản đều là vứt đi.” Bạch Chấn Hạo thế nhưng cho tàn nhẫn chế nhạo.

“Em ——” em vốn cũng không khiêu vũ! Dư Xảo Xảo muốn rống trở về như vậy, nhưng là, nàng nhịn xuống.

Lòng chua xót rất nhiều, chỉ có thể nhắm mắt lại, quay mặt qua chỗ khác, làm bộ ngủ say.

Cửa kính xe chiếu ra khuôn mặt, không phải hạnh phúc, mà là sầu tư đầy bụng.

Bạch Chấn Hạo không chỉ một lần  liếc về phía mi tâm rối rắm kia, cố gắng cảnh cáo chính mình, trăm ngàn lần kiềm chế xúc động muốn vuốt lên nó.

************

Bọn họ trong lúc đó có khoảng cách.

Rõ ràng không có phát sinh tranh chấp, nhưng là Dư Xảo Xảo lại có thể rõ ràng  cảm giác được, nàng cùng Bạch Chấn Hạo trong lúc đó, đã có khoảng cách rõ ràng.

Nàng nghĩ đến Trầm Tiểu Thiến xuất hiện, giới hạn trong một hồi yến hội gia đình ngắn ngủi, nhưng là, theo số lần hắn cự tuyệt về nhà ăn cơm chiều càng ngày càng nhiều, nàng đã không thể lại tiếp tục lừa gạt chính mình.

“Tiểu Thiến gần nhất muốn mua phòng ở, tìm anh đi giúp cô ấy ra chủ ý.”

” Bằng hữu Tiểu Thiến đến Đài Loan, anh làm chủ thỉnh bọn họ ăn cơm.”

“Tiểu Thiến……”

Mỗi ngày gọi điện thoại về không phải Tiểu Thiến thỉnh hắn làm cái gì, chính là Tiểu Thiến lại cần hắn hỗ trợ, sau đó Dư Xảo Xảo bà vợ cưới hỏi đàng hoàng  này liền như vậy bị cô đơn vắng vẻ ở nhà, một mình đối mặt một phòng lạnh lùng.

Không đếm được là lần thứ mấy cô đơn treo điện thoại, Dư Xảo Xảo trời sanh lạc quan, cũng vô pháp áp lại mất mát mãnh liệt trong lòng, phút chốc, nàng nhưng lại nhịn không được thương tâm rơi lệ.

Hơn một lần khóc, đã là chuyện tình đã nhiều năm trước, vì một người bạn rơi vào tình trạng gia đình đổ vỡ.

Dư Xảo Xảo nghĩ đến nàng đời này, tuyệt đối không có cơ hội giống người vô dụng bị chồng ruồng bỏ, tránh ở trong nhà khóc, lại không nghĩ rằng tân hôn không được mấy tháng, nàng liền đánh miệng chính mình.

Thu xếp bữa tối vô cùng phong phú, kết quả là lại chỉ có một mình nàng ăn, hàm chứa lệ, ăn vài ngụm, lại khẩu vị mất hết, đơn giản đem món ngon đổ đi, trốn vào trong phòng khóc rống.

Làm sao có thể nhanh như vậy? Bọn họ mới kết hôn bao lâu, hôn nhân bắt đầu xuất hiện cái khe…… Trong phòng  đồng hồ báo thức tí tách, tí tách, không ngừng bức nàng chú ý đến nó đang thong thả tiến lên, nhiều dày vò a! Lòng của nàng.

Rốt cục, 11 giờ rưỡi, phòng khách truyền đến thanh âm khóa cửa mở ra, Dư Xảo Xảo nhắm mắt lại, làm bộ chính mình đã muốn ngủ say.

Thật giận là, nam nhân này căn bản không biết thu liễm, vừa vào cửa liền cao điệu để mọi người đều biết hắn  trở về. Dư Xảo Xảo không thể bỏ qua, chỉ đành khoác thêm áo ngủ, bước nhanh ra ngoài.

Nhưng nàng ngây ngẩn cả người, nàng thấy người cùng Bạch Chấn Hạo đi vào cùng lúc——

“Trầm tiểu thư!” Là Trầm Tiểu Thiến, cặp tay chết tiệt kia, còn gắt gao khoác trên cánh tay lão công nàng.

“Chị dâu, thật không biết xấu hổ, đột nhiên chạy đến đây.” Miệng nói thật có lỗi, trên mặt Trầm Tiểu Thiến lại hồn nhiên không thấy chút xin lỗi.

“Tiểu Thiến nói muốn đến xem nhà mới chúng ta trang hoàng ra sao, cho nên, anh liền mang cô ấy về.” Bạch Chấn Hạo nói đơn giản.

Trên tường đồng hồ rành mạch chỉ vào 11 giờ rưỡi, loại thời gian này còn tới trong nhà người khác tới bái phỏng, rốt cuộc là nàng là người thái cổ, hay là đây là cái mà người hải ngoại vẫn nói, đều có vẻ không câu nệ tiểu tiết, tùy thời có thể bừa bãi đến nhà bằng hữu đăng môn bái phỏng, mặc kệ người nhà đối phương hay muốn đi vào giấc ngủ không?

Nhìn thoáng qua Dư Xảo Xảo mặc áo ngủ bảo thủ, Trầm Tiểu Thiến nhíu mày nói: “Đại tẩu không phải là đã muốn ngủ đi?”

“Ừ, tôi có thói quen ngủ sớm.” Mặc áo ngủ không ngủ được, chẳng lẽ là muốn đi chơi? Dư Xảo Xảo trong lòng tức giận nghĩ.

“Thật không biết xấu hổ, đem chi dâu đánh thức, đều là Chấn Hạo, vẫn bảo em đến xem.

Như vậy tốt lắm, không bằng em lần khác lại đến bái phỏng. Chấn Hạo, chúng ta lại hẹn thời gian khác đi!”

“Tiểu Thiến, không có vấn đề gì, đều là người một nhà, làm sao câu thúc như vậy.” Bạch Chấn Hạo ngăn trở nàng rời đi.

“Không được, em xem anh cũng có chút say, sớm nghỉ ngơi một chút đi!” Trầm Tiểu Thiến mặc âu phục in hoa mê ngươi mị thái mọc lan tràn vẫy vẫy tay, xoay người sẽ nhanh nhẹn rời đi.

“Tiểu Thiến, đợi chút ——” Bạch Chấn Hạo đột nhiên từ trong túi lấy ra một chuỗi chìa khóa, “Em mở xe của anh trở về đi, buổi tối một người đáp tắc xi quá nguy hiểm.”

“Chấn Hạo, anh đối với em vẫn săn sóc như vậy.” Mỹ nữ thản nhiên cười, không quên lay động cái chìa khóa trên tay với Dư Xảo Xảo, tuyên dương một chút thắng lợi.”Chị dâu, em về đây!”

Dư Xảo Xảo nắm chặt tay mình, mới có thể  khắc chế cảm xúc bốc lên kia.

Nửa đêm, nàng không muốn cãi nhau. Cố gắng bình tĩnh tâm tình của mình, nàng bình tĩnh  nói: “Lần sau uống rượu cũng đừng lái xe, như vậy thật là nguy hiểm.” Đưa tay hỗ trợ hắn cởi bỏ caravat trên cổ.

Bạch Chấn Hạo một phát bắt được tay nàng, rất không vui vẻ trừng nàng.

“Xảo Xảo, Tiểu Thiến thật vất vả mới quay về Đài Loan một chuyến, anh khó được đưa cô ây về nhà chơi, em cũng không nên ra sắc mặt? Em hôm nay thật sự để cho anh thất vọng.” Phẫn nộ mà bỏ tay nàng ra.

Nàng ra sắc mặt? Nam nhân này thế nhưng nói nàng ra sắc mặt? Còn nói nàng làm cho hắn thất vọng!

Dư Xảo Xảo nhịn xuống phẫn nộ, “Cô ấy là bạn tốt của anh, em hoan nghênh đều không kịp, nhưng là, nhìn xem thời gian trên tường, hiện tại đã 11 giờ rưỡi, đó cũng không phải một thời cơ tốt cho bạn bè đến chơi!” Nàng cố gắng duy trì lý tính nói.

“Thời gian có thích hợp hay không không nói, anh thấy là em quá mức chuyện bé xé ra to.” Bạch Chấn Hạo lên án.

Nàng chuyện bé xé ra to?!

Đủ, thật sự đủ!

Dư Xảo Xảo tức đỏ mặt, hai mắt tràn ngập một cỗ khó chịu làm người chua xót, nhiều lần, nàng nghĩ đến chính mình sẽ không khống chế được quay về nhà.

Nhưng mà nàng không có.

Nhẹ nhàng lui lại mấy bước, nàng đờ đẫn nhìn nam nhân trước mặt, “Xem ra, anh còn không uống  quá say, tự mình lo liệu, đối với anh mà nói, hẳn không phải là vấn đề.”

Dứt lời, nàng xoay người trở về phòng, không hề liếc mắt nhìn ông chồng làm nàng khó chịu nhiều thêm một cái.

Bạch Chấn Hạo biết chính mình thành công làm thương lòng của nàng.

Nhưng mà, hắn không có đuổi theo, không có mở ra hai tay ôm nàng, hắn chính là yên lặng nhìn  Dư Xảo Xảo biến mất ở phía sau cửa, sau đó, hắn dùng lực kéo  caravat trên cổ, hung hăng đá trên mặt đất.

Hắn đối với chính mình tức giận.

Mặc dù hắn thành công làm thương lòng của nàng, nhưng kết quả là, hắn cũng khó chịu.

Buổi tối này, hai người trên giường xa cách, nàng đưa lưng về phía hắn, bả vai gầy nhẹ nhàng  run run. Hắn nghe thấy thanh âm nàng khóc, khát vọng ôm nàng, nhiều lần đều thu trở về. Thẳng đến khổ chờ nàng ngủ, Bạch Chấn Hạo mới dám liều lĩnh  ôm lấy nàng, ở mi tâm nàng rối rắm, hôn xuống, thở dài trong lòng.

Vì sao muốn ở trước mặt anh làm bộ một người khác? Chẳng lẽ, anh không đáng để em tín nhiệm cùng ỷ lại sao?

Vì sao sẽ đối với anh che dấu bản thân mình? Chẳng lẽ, em đối với anh ôn nhu săn sóc, cũng đều là giả sao?

Trời ạ, anh rốt cuộc nên bắt em làm sao bây giờ mới tốt?

************

Trong quán bar, không đếm được là đêm thứ mấy không về, Bạch Chấn Hạo ngồi ở trước quầy bar mãnh liệt uống rượu giải sầu, một bên cách đó không xa  là Trầm Tiểu Thiến xinh đẹp.

Lại là một cây vào động, khó trách toàn bộ buổi tối cũng không còn gặp vài núi lửa hiếu tử dám đến cùng nàng vui đùa, Trầm Tiểu Thiến đột nhiên chán ghét chính mình dung kĩ thuật siêu phàm địa cầu, đơn giản trở về quầy bar, muốn  một ly Brandy.

Trầm Tiểu Thiến hào sảng quệt quệt rượu trên môi, “Anh sẽ không phải là hù em đi? Lão bà anh khéo léo đáng yêu làm người đau đều không kịp, nhu nhược đáng thương như bông cúc trong gió, làm sao có thể tay khômg vật đổ kẻ bắt cóc tay cầm dao? Chẳng lẽ là ăn rau chân vịt của PaPai?”

Bạch Chấn Hạo lộ ra một chút cười khổ, “Đừng nói cậu không tin, chính mình cũng không tin tưởng, nhưng là, cơ hồ toàn bộ người Đài Loan, đều đã thấy bộ dáng cô ấy anh dũng thần võ.”

“Nhìn ảnh quỷ bộ dáng, em rốt cục hiểu được, người thật sự không nên đem quá vẹn toàn nói ra.”

“Có ý tứ gì?” Bạch Chấn Hạo bất mãn liếc mắt nhìn nàng một cái.

“Nếu em nhớ không lầm, có kẻ từng dõng dạc nói, tương lai vợ của hắn tuyệt đối là thục nữ ôn nhu văn tĩnh, không nghĩ tới, thục nữ kỳ thật cũng là đại lực sĩ dũng mãnh phi thường, hơn nữa am hiểu nhất là vật ngã người khác, ha ha ha, nhân sinh thật sự là tràn ngập kỳ ngộ.”

“Cút ngay.” Hắn phiền chán trừng mắt liếc mắt nhìn Trầm Tiểu Thiến một cái, làm bộ không có nghe thấy tên này đáng giận trêu chọc.

Bạch Chấn Hạo thực may mắn ba mẹ ra nước ngoài lữ hành, mà thân thích liên can đối với cô vợ hắn còn không quá rõ, nếu không, qua tin tức truyền thông  bốn phía nhuộm đẫm, tuyệt đối không có một ngày bình tĩnh.

“Uy, nói thật, em đây mọi cách khiêu khích cô ấy như vậy, lần khác cô ấy sẽ không khó chịu, sẽ đem em bắt lại vặn ngã đi?” Trầm Tiểu Thiến thay an nguy chính mình cảm thấy lo lắng.

Bạch Chấn Hạo miệt thị tà liếc một cái, “Cậu một đại nam nhân sợ cái gì?”

Giây tiếp theo, móng tay đỏ tươi một phen chế trụ Bạch Chấn Hạo, hung tợn  cảnh cáo, “Bạch Chấn Hạo, anh mở lớn ánh mắt thấy rõ ràng cho tôi, lão tử hiện tại đã là một nữ nhân hàng thật giá thật!”

Bạch Chấn Hạo cười lạnh, “Thật sự là nữ nhân cũng không nói mình là lão tử.” Lấy ra lỗi trong lời nói, vì chính mình yếu thế hòa nhau.

“Bạch Chấn Hạo, siêu cấp muốn đánh anh a.” Trầm Tiểu Thiến tức đầy mặt, “Nói, tiết mục này, anh còn muốn ta diễn bao lâu? Em qua vài ngày sẽ quay về Mĩ.”

“Thẳng đến anh cảm thấy đủ nói sau.”

Hắn không hiểu, đối với Dư Xảo Xảo mà nói, ông chồng hắn đây rốt cuộc là cái gì? Có thể bị vui đùa đùa xuẩn ngốc? Tên khốn không đáng tín nhiệm dựa vào? Nếu không, vì sao lão bà của hắn ở trước mặt hắn ra sức làm bộ như vậy? Bạch Chấn Hạo thật sự không hiểu.

Không nghĩ tới hắn lần đầu tiên trong đời đối với một nữ nhân lấy tâm đào phế  kết cục cũng là đổi lấy một hồi lừa gạt.

Hắn không phải không thấy nàng thời gian này thương tâm tiều tụy, vắng vẻ nàng hắn cũng không chịu nổi, nhưng là hắn lại càng không cam tâm, hắn cũng nghĩ muốn cho Dư Xảo Xảo nếm thử loại tư vị bị lừa gạt này, cũng thuận tiện thể hội tâm tình hắn vì nàng mà khó chịu.

“Đại nam nhân mấy người tự tôn thật sự đòi mạng a, bất quá là bị lão bà lừa một chút, tất yếu tức thành như vậy sao? Thực tức giận như vậy, không thể tha thứ, anh rõ ràng cùng nàng ly hôn còn bớt việc chút.”

“Anh chính là chán ghét người ta gạt anh!” Hắn càng chán ghét cái loại cảm giác không được tín nhiệm, ỷ lại này.

“Cho nên, ly hôn đi? Không lo lắng?”

“Chết cái tâm kia, anh sẽ không ly hôn, cậu tỉnh cái vọng tưởng tôi sẽ ly hôn đi.”

Hắn yêu Dư Xảo Xảo, mặc kệ là nàng ôn nhu động lòng người, vẫn là nàng tràn ngập chính nghĩa, sức sống mười phần, Bạch Chấn Hạo không lừa được chính mình, hắn hết thảy đều thích.

Muốn ly hôn, trừ phi bước qua thi thể của hắn, bằng không, mơ tưởng!

Hai tay Trầm Tiểu Thiến giơ lên cao, “Được, được, được, em không muốn cười nhạo anh, đương nhiên cũng không dám, lần này tính em lầm giao bạn xấu, chúng ta chậm rãi diễn, chậm rãi chờ, như vậy có thể đi?”

Nhìn xem thời gian trên đồng hồ, “Uy, đã đến giờ, chúng ta đôi cẩu nam nữ này có thể về nhà.”

Không cho Bạch Chấn Hạo có cơ hội kháng nghị, Trầm Tiểu Thiến thô lỗ nắm tay hắn, chết sống kéo đi, đưa hắn ra quán bar.

Cùng thời gian, tâm tình Dư Xảo Xảo quả thực là rơi xuống đến đáy cốc.

Cái gì cùng cái gì thôi! Bạch Chấn Hạo ngược lại, còn có thể mỗi ngày kéo Trầm Tiểu Thiến đại mỹ nữ đi ra ngoài uống rượu mua vui, nhưng là, nàng lại ngay cả đối tượng tố khổ tìm khắp cũng không thấy.

Bởi vì nàng thế nào cũng vô pháp sau tuyên ngôn ngọt ngào, khóc với người khác nói, lão công ta không thương ta!

Không nghĩ đợi tại phòng ở tràn ngập thân ảnh Bạch Chấn Hạo, nhưng là cũng không thể tiêu sái về nhà đi, Dư Xảo Xảo đành phải buồn bực ra ban công, đối với màn đêm bên ngoài  đầy sao một mình rơi lệ, chỉ có một ánh đèn mỏng manh cùng nàng.

Dư Xảo Xảo tự nhận cho tới bây giờ sẽ không là một nữ nhi tốt nghe lời, trước khi kết hôn, nàng ỷ vào thân thủ chính mình mạnh mẽ, cả ngày ở phố lớn ngõ nhỏ anh dũng bắt giặc, làm cho ba mẹ suốt ngày hoảng sợ, suốt ngày quan tâm, thật vất vả kết hôn, nghĩ đến ba mẹ rốt cục có thể yên tâm, vạn nhất nàng khóc khóc chạy về nhà đi, chẳng phải là càng làm cho ba mẹ khổ sở?

Lau đi nước mắt ủy khuất, nàng không biết mình nên làm cái gì bây giờ, chỉ có thể tựa vào ban công khóc nức nở.

Bỗng dưng, trên đường cái lầu một nhà trọ, một cái xe hơi quen thuộc chậm rãi xuất hiện, trên ban công lầu 3 Dư Xảo Xảo nhất thời mở to hai mắt, sống chết nhìn.

Quả nhiên, thân ảnh Trầm Tiểu Thiến bên ghế điều khiển nhẹ nhàng xuống dưới.

Thật là phiêu xuống dưới, nữ nhân này cử chỉ tao nhã quả thực tới nhân thần công phẫn, nữ nhân phàm phu tục tử là ầm ĩ tranh cãi trên đường, nàng lại luôn bước liên tục nhẹ nhàng bay tới dời đi, đắc ý cơ hồ làm người hộc máu.

Chỉ thấy Trầm Tiểu Thiến nhẹ nhàng đả động đầu tóc dài như bộc kia, lướt qua xe, từ ghế phụ nâng lão công nàng đi lại không xong kia ra, hai người lại ôm lại đi tới cửa nhà trọ.

Trong phút chốc, Dư Xảo Xảo nắm chặt hai đấm, hận không thể đương trường lao xuống lầu đi chặt hai bàn tay kia, kêu nàng đem cặp ngọc thủ chết tiệt kia từ trên người lão công nàng rời đi.

Nhưng là, cho dù nàng đánh Trầm Tiểu Thiến, lại như thế nào đây?

Cam tâm bị ôm, còn không phải Bạch Chấn Hạo.

Cõi lòng nàng tan nát từng mãnh, nhưng đôi uyên ương giao gáy còn khó chia lìa, đột nhiên, Trầm Tiểu Thiến ôm mặt Bạch Chấn Hạo, nâng miệng lên ——

Dư Xảo Xảo bị một màn này sợ tới mức rối loạn, nhất thời lệ nóng doanh tròng, nức nở ra tiếng.

Nàng hôn hắn, hôn lão công của nàng! Mà Bạch Chấn Hạo ngay cả một chút kháng cự cũng không có! Tâm chợt lạnh, Dư Xảo Xảo ngã ngồi trên sàn nhà lạnh lẽo.

Đều đã binh bại như núi đổ, nàng còn tử thủ cái kho hàng tứ hạnh gì?

Cho dù lúc này đây nàng liều mạng coi chừng, trưởng cục cảnh sát cũng sẽ không ban phát huân chương thấy việc nghĩa hăng hái làm cho nàng.

Vô dụng, tâm nam nhân không ở đây, kéo thế nào cũng kéo không được. Cho dù Dư Xảo Xảo nàng lại thần thông quảng đại, quản được thân thể Bạch Chấn Hạo, cũng trông nom không được tâm hắn làm phản .

Dư Xảo Xảo không biết chính mình thế nào trở về phòng.

Hàn ý đến xương, làm nàng một giây cũng không dám lưu lại, hốt ha hốt hoảng  lên giường, tham lam nắm chặt ấm áp còn sót lại.

Đáng tiếc, còn kém hai giây, nàng không thấy được Trầm Tiểu Thiến tự tiện lỗ mãng thiếu chút nữa bị Bạch Chấn Hạo đương trường bóp chết ở ven đường.

“X! Trầm Tiểu Thiến, cậu đang làm cái gì?” Bạch Chấn Hạo đè thấp âm lượng mắng.

“Đương nhiên là diễn trò a!” Hồn nhiên không thấy vẻ xấu hổ.

“Cậu lần sau sẽ đem miệng thiếp trên mặt tôi, tôi sẽ giết cậu.”

“Bằng không, trực tiếp thiếp lên miệng tốt lắm.” Khiêu khích nói.

“X! Cậu cút cho tôi ——”

Hai tay nhất quán, “Vậy bye!” Xoay người, khóe miệng giơ lên một chút tươi cười thần bí. Ánh mắt Dư Xảo Xảo thũng như hạch đào, môi luôn mỉm cười giờ phút này im lặng mân.

************

Nàng vẫn chuẩn bị bữa sáng như mọi ngày, chính là cả người thất hồn lạc phách, tiều tụy làm người sợ hãi.

Bạch Chấn Hạo biết nàng khóc một đêm.

Buổi sáng đứng lên, gối đầu của nàng ẩm ướt, thân thủ mơn trớn gối đầu của nàng, sau đó, hắn phát hiện lòng mình …. đau.

Bạch Chấn Hạo đột nhiên ảo não chính mình, vì sao muốn tra tấn nàng như vậy, cũng tra tấn chính mình?

Chẳng lẽ không nên ép  nàng đối với hôn nhân tuyệt vọng, hắn sẽ tốt hơn sao?

Phải, ngay từ đầu hắn thật là giận điên lên, nghĩ đến vợ yêu của hắn một tay che trời lừa bịp  hắn, nghĩ đến hắn cơ trí bình tĩnh, thế nhưng cũng có thời điểm trông nhầm, lập tức, hắn cực không thoải mái, bởi vì hắn cảm giác được bị lường gạt nhục nhã thật sâu.

Hắn muốn còn ra sắc mặt, muốn nhìn nàng cũng bị lường gạt, cho nên mới đạo diễn tiết mục vớ vẩn này.

Hắn thống hận cảm giác bị lường gạt, nhưng là, hắn càng thống hận hắn trong lúc đó thế nhưng rạch một cái khe tình cảm không thể vượt qua.

Chỉ là nghĩ đến nàng không hề dùng cặp con ngươi nóng bỏng kia truy đuổi thân ảnh của hắn, mà là cước bộ tuyệt vọng lùi về, từ bên cạnh hắn thối lui, bảo trì khoảng cách, này quả thực so với lừa gạt còn muốn làm hắn khó chịu hơn.

Hắn yêu nàng, đúng là bởi vì yêu nàng, cho nên không thể chịu đựng được nàng lừa gạt, nhưng mà chân chính quay cùng nàng giằng co, hắn tuyệt không khoái hoạt, ngược lại cảm thấy vô hạn phiền muộn.

Nhìn nàng tiều tụy, Bạch Chấn Hạo nhịn không được hỏi: “Em…… Ngủ không ngon?”

Kỳ thật, hắn càng muốn nhanh ôm nàng muốn nàng đừng thương tâm.

Đối mặt hắn thình lình tốt bụng, Dư Xảo Xảo đầu tiên là ngẩn ra, sau đó nâng mặt đờ đẫn, nở một nụ cười cứng ngắc, “Em ngủ vô cùng tốt.”

Nhưng mà dứt lời, nàng đồng thời cúi đầu, tươi cười thình lình xảy ra lập tức tiêu thất.

Cơn sóng nhỏ mấy ngày này làm cho Dư Xảo Xảo thèm ăn hoàn toàn biến mất, nàng suy nghĩ bữa sáng trước mắt, dạ dày mạnh mẽ bốc lên một trận, làm cho nàng thống khổ muốn ói, thật vất vả áp lại cảm giác không khoẻ, nàng rốt cuộc không có làm bộ bình tĩnh hưng trí, đứng dậy chuẩn bị đi làm.

Bạch Chấn Hạo đứng dậy đuổi theo nàng, “Xảo Xảo, anh……”

Nàng đột nhiên từ bên cạnh hắn thối lui, mang theo phòng bị, “Em, em đi làm.”

“Anh đưa em đi.” Hắn muốn tranh thủ nhiều thời gian cùng nàng ở chung một chút.

“Không cần.” Nàng quả quyết cự tuyệt hảo ý của Bạch Chấn Hạo.

Nàng không muốn phải nhìn… hắn, một giây cũng không, thấy hắn, nàng sẽ nghĩ đến một màn đêm qua, nam nhân nguyên bản chỉ thuộc về nàng, thế nhưng bị một nữ nhân khác xâm phạm.

Mà trong cảm tình có tính khiết phích, nàng không thể chịu đựng được!

Đi giày vào, nàng cơ hồ là chạy ra khỏi nhà.

Cửa lớn phanh đóng lại, Bạch Chấn Hạo nản lòng ngồi xuống.

Hơn nửa tháng nay, hắn rốt cuộc là đang làm cái gì? Hắn lung tung xoa mặt chật vật, lần đầu tiên phát hiện chính mình đối với cọc hôn nhânnày đúng là thúc thủ vô sách.

Hắn nghĩ nhiều về khởi đầu của bọn họ, cuộc sống khi đó cỡ nào bình tĩnh, bọn theo thời gian làm việc, tuy rằng cuộc sống hôn nhân đạm như một ly nước lọc. Nhưng là, tùy tiện quăng vài thứ vào, nước lọc bình thản vô kì nhất thời liền phong phú lên.

Hắn tưởng niệm khi đó hắn cùng Xảo Xảo.

Hai người hiện tại, cũng chỉ kém một tờ giấy ly hôn giấy chứng nhận để kết thúc quan hệ của bọn họ, hắn không hề có thể không kiêng nể gì ôm nàng, cũng không lại có thể hưởng thụ nàng ôn nhu quan tâm, thậm chí, sự tồn tại của hắn, thế nhưng chỉ biết gây khóc cho nàng……

Không được, hắn rốt cuộc không thể tiếp tục như vậy làm cho quan hệ của bọn họ chuyển biến xấu xuống, hắn nhất định phải ngưng hẳn loại tuần hoàn ác tính này.

Đây căn bản không phải tình huống hắn dự đoán ban đầu, hắn là muốn trừng phạt nàng, hắn là muốn làm nàng cũng nếm thử cái loại tư vị khó chịu này, nhưng là, hắn một chút cũng không nghĩ tàn nhẫn xé rách cảm tình bọn họ như vậy.

Cố tình, hắn làm cho tình huống không khống chế được, làm cho bọn họ trong lúc đó mắc thêm lỗi lầm……

Mặc vào tây trang, cầm cặp tài liệu, Bạch Chấn Hạo rời nhà trọ.

Tin tức kia phát sinh một thời gian, hàng xóm đều đối với hắn chỉ trỏ, đồng thời ca ngợi vợ hắn thấy việc nghĩa hăng hái làm, một đám khác sẽ sau lưng chế nhạo, cuộc sống gia đình bọn họ có phải hay không cũng đã tràn ngập quyền cước hướng vào.

Khi đó hắn xác thực kinh ngạc, khó chấp nhận, nhưng là trải qua một hồi sôi động, cuộc sống khôi phục bình tĩnh, không ai lại chạy đến nhà trọ đến quấy nhiễu cuộc sống bình tĩnh bọn họ, người ca ngợi đi rồi, chuyện tốt cũng đã biến mất, sau đó, cuộc sống vẫn là chỉ còn lại có hắn cùng Xảo Xảo.

Vậy hắn phẫn nộ cái gì?

Phẫn nộ bị lừa gạt, phẫn nộ tất cả mọi người đã biết vợ hắn  anh dũng, chỉ mình hắn không biết, hắn thành cái ngoại nhân mạc danh kỳ diệu …… Thực con mẹ nó, Bạch Chấn Hạo hắn cũng quá hẹp hòi! Hắn thật sự là xứng đáng.

Đúng lúc phiền chán thì điện thoại trong túi tiền vang lên, “Tôi đây.” Trong thanh âm hỗn loạn cảm xúc không hờn giận.

“Chấn Hạo?” Người trong điện thoại kia hiển nhiên là bị miệng hắn dọa.

Hắn thu liễm tâm thần, “Mẹ, hai người đã trở lại?”

“Đúng vậy, đêm qua đã về. Làm sao vậy, thanh âm của con nghe qua giống như là lạ.” Bạch mẫu xuyên thấu qua điện thoại ân cần hỏi.

“Không có, trên đường có chút tắc xe, cảm thấy phiền mà thôi.” Thuận miệng qua loa tắc trách.

Đây là chuyện tình của hắn cùng Xảo Xảo trong lúc đó, hắn không nghĩ khiến cho phức tạp thêm, đơn giản vài câu cho qua.

Phiền? Đứa con trai này của nàng mặc kệ khoái hoạt hay tức giận, cho tới bây giờ chính là biểu tình không đổi, muốn biết tâm tình của hắn phập phồng, đều còn phải cân nhắc nửa ngày, hôm nay nhưng lại vì tắc xe mà cảm thấy phiền, thực kỳ diệu!

“Có chuyện gì không?” Bạch Chấn Hạo hỏi.

“Mẹ lần này xuất ngoại trở về mua một ít đồ muốn đưa cho Xảo Xảo, hai đứa tối hôm nay về nhà dùng cơm đi, mẹ đã lâu không thấy được con dâu đáng yêu  ngoan ngoãn.” Trong miệng Bạch mẫu không che giấu yêu thương đối với Dư Xảo Xảo.

Bạch Chấn Hạo còn thật sự nghĩ. Bỏ qua giấu diếm, giả trang một bên, Xảo Xảo xác thực tại đoạn hôn nhân này, trả giá không ít tâm lực.

Nàng cố gắng làm một cô vợ tốt trong miệng mọi người, cẩn thận chiếu cố hắn lão công này khuyết thiếu tình thú, xoay người sang chỗ khác không phải nghỉ ngơi, mà là cha mẹ hắn, trước mặt thân thích sắm vai một nhân vật con dâu hiền, nếu chỉ là một mặt chỉ trích của nàng lừa gạt, lau đi nàng cố gắng, cũng không công bằng.

Huống hồ, nàng đã đi vào tim của hắn, lấy một cái vị trí quan trọng nhất, vạn nhất nàng rời đi, tim của hắn sẽ chết.

Bạch Chấn Hạo suy nghĩ nhất thời, “Tốt.”

Hắn quyết định, rùng mình vì thời gian vừa qua, cãi nhau chính là làm cho cuộc sống trở nên càng khó khăn, từ trước đến nay cuộc sống luôn theo quỹ đạo,  hắn không thích loại cảm giác không nắm bắt được này, hắn muốn cho cuộc sống hôn nhân của hắn trở về lối cũ, thừa dịp tối hôm nay  gia đình tụ hội, Bạch Chấn Hạo quyết định muốn hóa giải khúc mắc giữa hắn cùng Xảo Xảo.

Hắn mơ trở lại cuộc sống ngọt ngào ấm áp lúc trước, hắn muốn gắt gao ôm Xảo Xảo của hắn.

Mi tâm rối rắm nhiều ngày, rốt cục thả lỏng.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN