Tri Miên nhìn thấy người đàn ông đang ngồi ở chỗ khuất sáng, trái tim đập mạnh một nhịp.
……..Định luật Murphy quả nhiên là thứ loài người mãi mãi không thể trốn thoát được.
Càng không muốn gặp một số người nào đó, thì đúng lúc ấy sẽ thật sự gặp lại.
Cảm nhận được ánh mắt của người đàn ông, cô hơi ngẩn người, rồi vội quay mắt đi chỗ khác, mặt không biến sắc mà bước vào trong.
Quản lý Vương chỉ vào bàn trà, và chiếc ghế sofa đối diện Đoạn Chước, nói: “Cô giáo Tri, cô ngồi đi.”
Tri Miên ngồi xuống.
Đoạn Chước dựa lưng vào sofa, ung dung thản nhiên nhìn Tri Miên, cho đến khi quản lý Vương mở miệng giới thiệu: “Đoạn Chước, vị này chính là cô giáo Tri dạy lớp khẩu ngữ cho thanh thiếu niên, sáng nay lên lớp dạy buổi đầu tiên, cô giáo Tri vô cùng trẻ đó.”
Vài giây sau, Tri Miên nghe thấy Đoạn Chước lãnh đạm cười một tiếng “Trẻ như vậy thì có thể dạy hiểu được không?”
Tri Miên: “………” Người này cố ý phải không!
Quản lý Vương nói: “Cô giáo Tri là sinh viên hàng đầu của khoa dịch thuật đại học C, đã tham gia qua rất nhiều thi đấu, và tôi cũng có trao đổi qua với vài giáo viên ngoại ngữ cũ của chúng tôi, các giáo viên đều nói rất tốt.”
Tri Miên ngước mắt nhìn về phía Đoạn Chước, mỉm cười:
“Quả thực tôi rất trẻ, vì thế vị tiên sinh này có nghi ngờ chất vấn năng lực của tôi là điều bình thường, nếu như thật sự không yên tâm, tôi rất hoan nghênh ngài đến lớp học dự giờ một chút.”
Thân thể Đoạn Chước dựa thêm vào ghế sofa, lười biếng mở miệng: “Được đấy, cô giáo Tri đến lúc đó cũng dạy tôi chút?”
“………” Đồ mặt thối không biết xấu hổ.
Không muốn phản ứng lại anh ta.
Quản lý Vương cười cười với Tri Miên: “Cô giáo Tri, vừa nãy cô nói cũng thích EA, vậy cô chắc chắn biết đến đoàn đội GYB nhỉ? Cái tên Fire này chắc chắn cô sẽ không lạ đâu nhỉ.”
Tri Miên thẳng thắn nói: “Trước đây có biết.”
“Nhưng mà bây giờ không còn hứng thú, nên không có quan tâm nữa.”
Đoạn Chước nhìn ánh mắt cô không thể nhận ra mà trầm xuống vài phần.
Tri Miên nhìn quản lý Vương, rất nhanh chuyển chủ đề: “Quản lý, tôi với anh nói về tình hình giảng dạy hôm nay chút?”
“Được.” Quản lý Vương nhìn về phía Đoạn Chước “Vậy Đoạn Chước……..”
“Hai người cứ nói chuyện của hai người đi.” Anh ngồi yên không động đậy.
Tri Miên: Người này làm sao lại không đi!
Cô dứt khoát từ bỏ, nói chuyện với quản lý, Đoạn Chước cúi đầu lướt điện thoại, mỗi một chữ trên màn hình ở trước mắt đều chỉ mờ nhạt lướt qua, chỉ có những câu nói của cô gái là lọt vào trong tai.
Giọng nói của cô mềm mại du dương, không phải là âm thanh thì thầm của em bé, nhưng lại khiến cho con người có một loại cảm giác ngoan ngoãn êm dịu.
Khi làm nũng, giọng nói ấy dường như có thể nhỏ ra nước, trong đêm tràn đầy sắc xuân, từng chữ thốt ra từ đôi môi mềm mại của cô, như một dòng suối trong veo vậy, vương vấn lòng người, khiến anh muốn chết trên thân thể cô.
Chỉ là giờ đây———
Sau khi chính thức chia tay anh ở cổng chung cư vài ngày trước, cũng không có liên lạc lại với anh, bây giờ gặp được, lại giả vờ không quen biết anh.
Đoạn Chước nhìn cô, ấn đường u sầu.
Trong lòng điên cuồng kìm nén sự mong muốn kéo cô vào trong lòng, kích động hung hăng chất vấn.
Một lúc sau, tiếng gõ cửa vang lên, thư ký tiến vào, đặt ba cốc đồ uống nóng xuống trước mặt ba người, sau đó ra ngoài.
Tri Miên nghe quản lý nói, rồi cầm cốc đồ uống nóng lên, vừa định uống, thì nghe thấy Đoạn Chước thờ ơ mở miệng hỏi:
“Sữa đậu nành đậu phộng này là do các anh tự mình xay sao?”
Quản lý Vương gật đầu: “Đúng vậy, gần đây ở đây mới mua máy xay nhuyễn, tự mình làm cho đảm bảo cũng tiện…….”
Động tác của Tri Miên lập tức dừng lại.
Cô bị dị ứng với đậu phộng.
Cô nhìn người đàn ông đối diện, Đoạn Chước chỉ cúi đầu uống sữa đậu nành, không nhìn cô.
Chắc chỉ là tuỳ ý đề cập tới thôi.
Tri Miên lặng lẽ bỏ lại đồ uống nóng lên bàn.
Sau khi báo cáo xong, quản lý Vương nói: “Cô giáo Tri, vậy hôm nay bắt đầu trước như vậy đã, tiếp theo đó sẽ là hai tiết một tuần, vất vả cho cô rồi.”
“Không có vất vả.”
“Vậy cũng không còn chuyện gì nữa, cô có thể về rồi.”
Tri Miên gật đầu, đứng dậy, Đoạn Chước ngước mắt nhìn theo cô, Tri Miên ra khỏi phòng làm việc.
Rời khỏi hội trường văn hoá, lúc cô ở bên đường đợi xe, thì đột nhiên cô nghe thấy đằng sau truyền tới một giọng nói:
“Tiểu thư Tri.”
Quay đầu lại nhìn, là Trình Lập.
“Tiểu thư Tri, cô đi đâu? Anh Chước bảo tôi đưa cô đi.”
Tri Miên bất ngờ một chút, sau đó lắc đầu: “Không cần đây, tôi gọi xe rồi, chuẩn bị sắp tới rồi.”
“Tiểu thư Tri, thật ra mấy ngày nay cô không ở cạnh, tôi nhìn ra anh Chước rất quan tâm cô đó, cô thật sự muốn…….”
“Chúng tôi chia tay xong cũng rất tốt, anh Trình Lập anh không cần vì anh ấy mà giải thích cái gì hết, có lẽ anh ấy cũng không cần thiết đâu.”
Trình Lập yên lặng.
Đoạn Chước rốt cuộc đã làm cái gì, lại có thể kích thích Tri Miên trở nên kiên quyết đến như này…….
Xe taxi lái đến, Tri Miên mở cửa rồi lên xe.
Trình Lập thở dài.
Bên kia, Đoạn Chước đi ra ngoài phòng làm việc, đến nơi nghỉ ngơi ăn cơm, nhìn thấy một đám con trai đang ở đằng đó sôi nổi thảo luận.
Nhìn thấy Đoạn Chước, đôi mắt mọi người sáng lên: “Fire!”
Bọn họ đều rất sùng bái Đoạn Chước, đến với EA, có rất nhiều người lấy Đoạn Chước làm tấm gương.
Đoạn Chước đi qua, vỗ vỗ vào vai bọn họ, ngồi xuống “Tập luyện như thế nào rồi?”
“Rất tốt…….”
Mọi người ngoan ngoãn báo cáo tiến độ, cuối cùng người đàn ông hỏi: “Vừa nãy đang nói chuyện gì, mà kích động vậy.”
“Bọn em đang nói về cô giáo khẩu ngữ dạy bọn em! Cô giáo ấy siêu cấp xinh đẹp!”
“Em vừa nhìn một cái còn tưởng rằng cô ấy chưa thành niên vãi thật……….”
“Câu lạc bộ của chúng ta cũng quá biết mời giáo viên rồi.”
“Thích cô ấy quá đi, tớ cảm thấy cô ấy thật sự rất dễ thương…….”
Đôi mắt Đoạn Chước lạnh lùng quét qua, hung hăng đập tắt suy nghĩ của cái người vừa nói: “Thích cái rắm, người ta là tới để dạy cậu, cậu nghĩ cái gì vậy?”
“…….” Bọn em không nghĩ cái gì hết mà?
Đoạn Chước: “Các cậu một tuần thì lúc nào có tiết khẩu ngữ?”
“Sáng hôm nay, với cả buổi tối thứ hai.”
Sau khi trò chuyện vài câu, Đoạn Chước bảo bọn họ ăn cơm, sau đó đứng dậy rời đi.”
Đi ra ngoài, anh nhìn thấy Trình Lập đi tới trước:
“Anh Chước, tiểu thư Tri……… tự mình gọi xe về rồi.”
Người đàn ông trầm mặc vài giây, cười giễu một tiếng “Tuỳ cô ấy.”
Trình Lập thấy vậy, muốn khuyên nhủ, nhìn Đoạn Chước bước nhanh về phía trước, cuối cùng lại vẫn là muốn nói lại thôi.
———
Lại là cuối tuần.
Tri Miên ở nhà tổng vệ sinh cả một ngày, bây giờ thật sự không còn sức nấu cơm tối, vì thế đã gọi một xuất cơm hộp.
Lúc đợi đồ ăn tới, cô mở Wechat ra, nhìn thấy trong nhóm các bạn cùng phòng ở ký túc xá đang nói chuyện, đang nói về thời gian nghỉ lễ này thì làm cái gì.
Đồng Nhiễm: [Tớ đến về quê bên ấy của bạn trai chơi vài ngày, hôm qua mới trở về, bố mẹ anh ấy vậy mà lại bảo tớ năm nay đến bên nhà họ ăn tết đấy <Che mặt>]
Ôn Hinh: [Hahahaha cậu đã gặp bố mẹ anh ấy rồi sao?!]
Đồng Nhiễm: [Bạn trai tớ trước đây có nói qua với bố mẹ anh ấy rồi, lần này qua chơi cũng là để ăn một bữa cơm, trời đất tớ căng thẳng phát chết rồi……]
Ngũ Y Thu: [Không sao, có thể mời cậu tới ăn tết thì đã nói rõ là rất thích rồi, dù sao con dâu thối chung quy là vẫn phải gặp bố mẹ chồng thôi hahahaha.]
Đồng Nhiễm: [Cậu biến đi!]
Ôn Hinh: [Tiểu Cửu đâu, làm sao lại không nổi lên vậy@Tri Miên]
Tri Miên trả lời lại một cái biểu tượng cảm xúc: [Đến đây đến đây.]
Đồng Nhiễm: [Tiểu Cửu cậu nghỉ lễ có đi chơi cùng bạn trai không? Tớ muốn biết các cậu đã đi đâu chơi, muốn ăn tết xong lại đi chơi vài ngày nữa.]
Tri Miên ngây ra chút, trả lời: [Không, tớ với anh ấy chia tay rồi.]
Ba người: [??! Chia tay?!]
[Sao đột nhiên lại chia tay rồi?]
[Tại sao vậy?]
Từng câu hỏi một ném tới, Tri Miên chỉ nói là do tính cách không hợp, cũng không giải thích gì thêm, mọi người đoán rằng cô không thoải mái, nên an ủi cô rất nhiều, Tri Miên nói không sao, trạng thái của cô đã tốt lên rất nhiều rồi.
Ôn Hinh chuyển sang đề tài khác: [Kỳ nghỉ đông này tớ muốn lấy được bằng một*, tớ kéo dài đến bây giờ còn vẫn chưa bắt đầu thi…….]
[Ấn vào đây] Bằng một
Ngũ Y Thu: [Mẹ tôi ơi, có phải cậu muốn kéo từ năm nhất đến năm tư không!]
Đồng Nhiễm: [Cậu nhanh chóng tranh thủ thời gian đi, học kỳ sau sắp sửa phải chuẩn bị thi lên thạc sĩ rồi đấy.]
Bằng lái xe của Tri Miên từ khi vào năm nhất đã thi rồi.
Lúc ấy sinh viên thi bằng lái xe có rất nhiều ưu đãi, một người chỉ cần hơn mười triệu.
Nhưng mà cô thi rồi cũng không biết lái như nào, tấm bằng đó cô cũng rất lâu rồi không lấy ra.
Cô nghĩ vậy, liền đứng dậy đi vào phòng ngủ tìm bằng lái xe của mình, tìm một vòng nhưng lại không thấy.
Lục lọi hết toàn bộ hành lý, vẫn như cũ không có, đột nhiên cô nhận ra——
Bằng lái xe có thể là vẫn để ở trong nhà Đoạn Chước.
Từ sau khi cô ngủ cùng với anh, thì đã đặt rất nhiều đồ dùng trong phòng ngủ chính, tối ngày hôm đó cô đi vội, nên không có vào phòng ngủ chính cầm đi.
Chắc là bằng lái xe đã đặt ở trong đó……….
Đồ dùng quần áo gì đó thì bỏ đi, nhưng giấy tờ tuỳ thân này thì không thể không cầm được.
Tri Miên đau đầu.
Nghĩ đi nghĩ lại, cô mở Wechat ra, cuối cùng vẫn phải nhắn cho Đoạn Chước một tin: [Bằng lái xe của tôi vẫn còn ở bên chỗ anh, lúc nào anh không ở nhà, để tôi qua lấy.]
Bên kia, cuộc họp nhỏ của câu lạc bộ họp tới gần sáu giờ.
Điện thoại Đoạn Chước đặt trên mặt bàn rung lên một cái, anh liếc qua, nhìn thấy trên màn hình nhảy ra một tin nhắn từ Tri Miên, anh giật mình, nhanh chóng cầm điện thoại lên vuốt mở màn hình, nhưng khi nhìn thấy lời nói hoàn chỉnh của cô.
Sắc mặt anh đen lại.
Một lúc lâu sau, anh đứng dậy trực tiếp đi ra khỏi phòng hội nghị, khiến những người khác hơi sững sờ.
Vài phút sau, Tri Miên nhận được cuộc gọi của Đoạn Chước, không nghĩ rằng anh ấy sẽ trực tiếp gọi qua, nghe máy: “Alo.”
“Cái gì gọi là tôi không ở nhà?”
Giọng nói người đàn ông rất lạnh lùng.
Tri Miên: “………”
Cô không muốn lại chạm mặt anh lần nữa, còn muốn cô phải nói rõ sao?
“Tôi cảm thấy……… bây giờ chúng ta không gặp mặt sẽ tốt hơn.”
Đầu bên kia cười chế nhạo một tiếng, nói: “Xin lỗi nhé, tiếp theo đây tôi không phải đi huấn luyện nữa, nên ngày nào cũng sẽ ở nhà.”
“……….”
Cô lại nói: “Vậy anh có thể gửi giúp tôi qua đây không?”
“Đồ của cô mà còn làm phiền tôi phải đi gửi cho cô sao?”
“……..Được, tôi quay về lấy.”
“Nếu như cô muốn quay về lấy, thì nói với tôi một tiếng, tôi bắt buộc phải có mặt tại đấy.” Anh nói.
“Tại sao?”
Giọng điệu anh nhàn nhã: “Cô gặp qua ai đến nhà người khác lấy đồ, mà người khác không ở nhà không? Cô đây là đang yêu cầu cái gì vậy?”
Tri Miên trong lúc đó tức đến mức không muốn nói chuyện, vài giây sau, giọng nói của người đàn ông lại lần nữa truyền tới: “Lúc nào cô về đây?”
Tri Miên nghĩ, nếu đã như vậy, thì giải quyết cho dứt khoát đi.
“Đợi chút nữa tôi qua, được không?”
“Tuỳ.”
Đoạn Chước khóe môi âm thầm nhếch lên, sau khi cúp điện thoại, anh quay lại phòng hội nghị, cuộc họp cũng họp gần xong rồi.
“Lão đại, chúng ta đi ăn cơm đi! Tối nay Nunu nói mời chúng ta đi ăn cá nướng đó!”
Anh cầm chiếc mũ lưỡi trai trên bàn lên, đi ra ngoài “Không ăn đâu, về nhà đây.”
Sau khi Đoạn Chước rời đi, thành viên trong phòng hội nghị bối rối: “Gần đây tâm trạng lão đại làm sao cứ nắng mưa bất thường vậy?”
“Đúng rồi đấy, cả ngày hôm nay đều không cười, vừa nãy mặt vẫn còn lạnh lùng ra ngoài gọi điện thoại, nhưng lúc quay lại sao cảm thấy tâm trạng lại tốt lên rồi vậy?”
“Khó hiểu, quá khó hiểu rồi……..”
———–
Sau khi Tri Miên ăn cơm xong, màn đêm cũng đã hạ màn, những ngôi sao sáng rực rỡ rải rác trên bầu trời.
Từ khu chung cư đi ra, cô ngồi tàu điện ngầm, đến Tinh Tiêu Châu.
Sau khi rời đi một khoảng thời gian rồi lại đến đây, cô cảm thấy càng xa lạ hơn rồi.
Đến cổng biệt thự, cô do dự hai giây, nhấn chuông cửa, vài giây sau khuôn mặt điển trai của người đàn ông xuất hiện ở trên màn hình điện tử.
“Tự mình không biết mở khoá vân tay đi vào sao?”
“……” Chẳng lẽ không phải anh sớm nên xoá rồi sao?
Tri Miên mở cửa ra, đến huyền quan, cô nhìn thấy trước tủ giày đặt một đôi dép lông thỏ màu hồng, là đôi dép mùa đông cô hay đeo.
Cô đi vào, thấy trong phòng khách, người đàn ông đang ngồi trên ghế sofa, cúi đầu chơi điện thoại, dường như căn bản không có chú ý cô đi vào trong.
Cô mở miệng.
“Bằng lái xe của tôi ở trên tầng sao?”
Đoạn Chước lười biếng nhấc mí mắt lên nhìn cô: “Chẳng nhẽ tôi còn phải tìm ra cho cô sao?”
“………..”
Tri Miên cũng không biết tính khí của anh làm sao lại tức như vậy.
Nhưng bằng lái xe ở đây, cô cuối cùng cũng phải nhịn anh một cái.
Cô quay người đi lên tầng, không bao lâu, người đàn ông ngước mắt lên nhìn cô, đứng dậy, bỏ điện thoại vào trong túi, cũng đi lên cầu thang.
Tri Miên quay đầu nhìn anh đang đi theo đằng sau, dường như sợ cô đi vào phòng anh trộm đồ gì đó vậy…….
Đi tới phòng ngủ chính, cô đẩy cửa đi vào, trang trí quen thuộc khiến rất nhiều kỷ niệm ùa về, ví dụ như lần đầu tiên cô được anh bế vào trong phòng, vứt lên trên giường.
Cô dập tắt hồi tưởng, đi thẳng tới chiếc bàn ở đầu giường, mở ra thì nhìn thấy bên trong đặt rất nhiều hộp bao cao su.
Có hộp đã mở, cũng có hộp chưa mở.
Đây là những thứ trước đây bọn họ sẽ dùng.
Lúc mới đầu cô thấy anh mua thứ này, mặt đỏ bừng lên, còn cho rằng anh sẽ thật sự làm cái gì đó, khiến cho anh buồn cười.
Tuy rằng hai người chỉ phát sinh hành vi đến sát biên giới, nhưng anh vẫn sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nên căn bản mỗi lần anh chơi chút gì đó, đều sẽ có đeo.
Tri Miên giữ bình tĩnh đẩy mấy cái hộp sang hai bên, cuối cùng cũng tìm được bằng lái xe của bản thân cùng với một số giấy tờ không quá quan trọng, cùng cầm hết đi.
Sau đó cô quay đầu nhìn người đàn ông đang dựa vào tường “Phòng quần áo……. tôi thuận tiên đi xem xem còn có đồ gì không.”
Anh nhìn cô chằm chằm “Tuỳ cô.”
Cô đi qua đó, cuối cùng cầm lấy một số bộ quần áo do cô tự kiếm tiền mua được.
Gấp gọn vào túi xong, cô đi ra ngoài, người đàn ông lại chặn ở cửa.
“Chỉ như vậy? Mấy cái kia đều không cần nữa?”
“Không cần nữa.”
Những món quà đắt đỏ đó, lúc cô là bạn gái thì miễn cưỡng còn có thể nhận, nhưng bây giờ cô không muốn cầm đi.
Anh lạnh lùng nói: “Không cần nữa thì tôi toàn bộ đều vứt hết.”
“Ừ, anh muốn xử lý như nào cũng đều được.”
Mặt anh trầm xuống, cầm hộp trang sức trong tay đến trước mặt cô, giọng nói hơi khàn:
“Quà sinh nhật mười tám tuổi cũng không cần nữa?”
Đặt bên trong là sợi dây chuyền bạch kim đó.
Tri Miên hơi ngẩn ra, lắc đầu:
“Không cần nữa.”
“Tại sao?”
Cô nhàn nhạt ngước mắt nhìn anh: “Đồ của bạn trai cũ, không nhất thiết phải cầm về để nhớ nhung đâu nhỉ.”
Bạn trai cũ.
Không khí xung quanh Đoạn Chước trong chốc lát trầm xuống, đi lên trước, Tri Miên theo bản năng lùi về sau, ngay sau đó thân thể bị người đàn ông ép lên tường.
Cô giật mình một cái “Đoạn Chước!”
“Tri Miên, tôi phí công nuôi dưỡng em nhiều năm như vậy rồi sao?”
Cằm cô bị anh nắm lấy, ép phải ngẩng mặt lên, Đoạn Chước cúi người xuống, u ám nhìn thẳng mắt cô.