– –ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN—
Trước khi Tri Miên kịp phản ứng, cơ thể cô đã được bao phủ bởi một chiếc áo khoác rộng và ấm của người đàn ông.
Cuối hành lang, cửa sổ kính thông gió được mở ra, lúc này một làn gió mát thổi vào.
Hơi lạnh phả vào người lập tức tan biến, cảm giác ấm áp tràn lên cùng với hương bạc hà thoang thoảng trên cơ thể người đàn ông.
Trong mùa đông, Tri Miên yêu thích nhất là áo khoác của Đoạn Chước.
Vào một buổi tối mùa đông, cùng Đoạn Chước đi dạo trên đường, mỗi khi cô kêu lạnh, anh sẽ cởi áo khoác mặc cho cô, lạnh lùng than phiền cô ra ngoài mặc ít quần áo, nói nếu cô bị cảm lạnh, thì anh sẽ xử lý cô.
Với vóc dáng nhỏ nhắn, mỗi khi mặc áo khoác của anh, thì phần tay áo luôn dài ra, cô thích luồn tay vào trong, lắc lư phần dư.
Tri Miên nhanh chóng thu lại tâm trí, nhìn anh với vẻ mặt khó hiểu:
“Sao anh lại…”
– –ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN—
Sao anh lại có thể biết cô ở đây.
“Tới đi vệ sinh, nhìn thấy người nào đó uống rượu thành thế này, còn nói không cần tôi quan tâm à?”
“…” Cô trợn tròn mắt. “Tôi không cần anh quan tâm.”
Anh đưa tay lên bóp mặt cô, cười khẽ: “Bé con, sao em lại vô lương tâm vậy chứ?”
“…” Tri Miên hất tay anh ra.
“Vừa uống gì rồi?” Anh hỏi.
“Không biết, tôi còn tưởng là số độ không quá cao…”
“Hừ, cứ tùy tiện uống đi, lần sau uống trực tiếp rồi ngất đi, đến lúc đó mà khóc.”
Tri Miên khó chịu đẩy anh ra. “Không phải tôi chỉ bị chóng mặt thôi sao?”
Cô bước ra ngoài, đúng lúc Lương Chi Ý đi đến tìm cô cô, cô ấy lo lắng, thấy mãi mà Tri Miên không về, vừa đi ra đã thấy cô và Đoạn Chước ở cùng nhau, cô ấy sửng sốt chỉ tay vào Đoạn Chước: “Anh lại muốn.…”
Tri Miên nhanh chóng kéo cô ấy giải thích: “Tớ vừa rồi uống đến nôn ra, đúng lúc gặp được anh ấy.”
“Uống đến mức nôn ra? Cửu Cử, cậu có sao không? Có khó chịu không?”
Tri Miên xoa mũi. “Tớ muốn trở về, có chút buồn ngủ.”
Lương Chi Ý cảm thấy có lỗi, không ngờ tửu lượng của Tri Miên lại kém như vậy, liền vội vàng ôm cô nói: “Đi thôi, tớ đưa cậu về.”
“Tôi sẽ tìm người đưa ba người về.”
Người đàn ông phía sau lên tiếng.
“Không cần……”
“Ba người các cô uống rượu, trở về kiểu gì?”
Lương Chi Ý nói: “Không sao, người bạn kia của tôi sẽ gọi tài xế đến lái thay.”
Tri Miên quay đầu nhìn Đoạn Chước. “Trả áo cho anh này…”
Cô đang định cởi áo khoác trên người ra, trả lại cho người đàn ông, thì lại cảm thấy áo khoác lại bị cầm lên đặt lên người. “Ngoan ngoãn mặc vào đi.”
Giọng điệu vẫn mạnh mẽ như mọi khi.
Sau đó, người đàn ông buông tay, đi qua Tri Miên, và rời khỏi hành lang.
Tri Miên nhéo nhéo gấu áo, cảm thấy đau đầu một hồi, nghe thấy Lương Chi Ý thở dài: “Bạn trai cũ của cậu còn có chút lương tâm, cứ mặc vậy đi.”
“…”
“Đi thôi, Cửu Cửu.”
Lương Chi Ý đưa Tri Miên ra khỏi Lanxi, Tuyên Hạ đã đợi sẵn ở cửa, sau khi tài xế đến, ba người lên xe, hai cô gái ngồi ở ghế sau.
Xe chạy về phía trước, Tri Miên cầm chai nước khoáng trong tay, nghe thấy Lương Chi Ý hỏi:
“Đoạn Chước có ý gì? Không phải hai người đã chia tay nhau rồi sao? Tại sao anh ta vẫn quấy rầy cậu chứ?”
Tri Miên choáng váng.
Cô hoàn toàn không hiểu Đoạn Chước có ý đồ gì với mình.
Trên thực tế, mối quan hệ giữa hai người họ rất phức tạp, trước khi trở thành người yêu, họ đã là anh em một nhà, hơn nữa, còn đối xử với nhau giống như người thân.
Vì vậy, ngay cả sau khi chia tay, cô vẫn không thể coi anh như kẻ thù và giả vờ làm ngơ được.
Nhưng cô không muốn vướng bận tình cảm với Đoạn Chước nữa.
Cô mệt mỏi, cô sợ hãi và cô sẽ không để mình quay lại quá khứ nữa.
Vì vậy, dù anh có đối xử với cô như thế nào, thì cô cũng không muốn quay lại với đối phương một lần nữa.
Trong kỳ nghỉ Tết kéo dài bảy ngày, bộ truyện tranh “Gió mùa tháng tám” của Tri Miên cũng đang nổi như cồn trong Truyện tranh Nhạc Họa, không ngờ độ nổi tiếng của bộ truyện tranh này lại tiếp tục leo như núi, đứng đầu danh sách bình luận bên dưới. Ngay cả khu vực chủ đề cũng rất sôi động.
Trong đó, điều thu hút nhất chính là trái tim thiếu nữ và phong cách ấm áp, tươi mát và hài hước được thể hiện trong truyện tranh của Tri Miên, điều này khiến cô nổi bật trong nhiều bài dự thi.
Điều mà mọi người thích nhất là thiết lập nam chính và nữ chính, cùng mối quan hệ giữa hai người, vô cùng chân thực và tự nhiên.
Trong số đó, phần nữ chính yêu thầm nam chính đã nói lên tiếng lòng của rất nhiều cô gái.
Bởi vì Tri Miên đã tự mình trải qua, nên cô có thể cảm nhận được sự chua xót và ngọt ngào của tình yêu thầm kín đó nhiều hơn.
Thực ra, ý tưởng sớm nhất của bộ truyện tranh này bắt nguồn từ những ngày đầu tiên Tri Miên phải lòng Đoạn Chước vào những năm tháng cấp ba, lúc đó, cô chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ ở bên anh, vì vậy, cô muốn vẽ một câu chuyện viên mãn, hoàn thành giấc mơ của mình.
Mặc dù hiện tại, cô và Đoạn Chước đã chia tay, nhưng bộ truyện tranh này lại mang theo ký ức của tuổi trẻ, cô không muốn từ bỏ nó.
Vào ngày cuối cùng của kỳ nghỉ dài, Tri Miên đang vẽ tranh ở nhà thì nhận được cuộc gọi từ Từ Tư Nguyên.
Từ Tư Nguyên nói vài câu, đột nhiên nhắc tới một chuyện: “Tri Miên, em có muốn trở thành họa sĩ hợp đồng của văn phòng bọn anh không?”
“Dạ?”
“Anh thực sự chú ý đến tác phẩm của em trên Truyện tranh Nhạc Họa. Anh đánh giá nó rất cao và nghĩ rằng em rất có tài năng, vì vậy, anh muốn hỏi em, em có muốn làm việc tại văn phòng của anh Tư Nguyên với tư cách là một họa sĩ hợp đồng không?”
Sau khi ký hợp đồng, cô sẽ có một đoàn đội, giống như một công ty quản lý vậy.
Từ Tư Nguyên nói với cô một số lợi ích sau khi ký hợp đồng, lượng thông tin hơi lớn, và Tri Miên không thể đưa ra câu trả lời ngay sau khi nghe được.
“Không sao, đừng lo lắng, anh chỉ nói với em trước thôi. Khi nào rảnh, chúng ta có thể trực tiếp bàn về hợp đồng, em cứ từ từ nghĩ đi.”
“Được.”
Sau khi cúp điện thoại, Tri Miên nhấp vào một liên kết bách khoa toàn thư trên điện thoại có tên là “Hoạt Sang Bách Duy”.
Hoạt Sang Bách Duy là công ty văn hóa và sáng tạo lớn nhất cả nước. Có rất nhiều họa sĩ truyện tranh nổi tiếng ở Trung Quốc đang làm việc tại Hoạt Sang Bách Duy. Trên thực tế, ước mơ lớn nhất của Tri Miên là được ký hợp đồng với họ.
Chỉ là, cô cũng biết, với thực lực của mình, cô hoàn toàn không thể đáp ứng được yêu cầu của họ, nghe đồn, bây giờ công ty này căn bản không ký hợp đồng với họa sĩ mới.
Vậy cô có nên cân nhắc văn phòng Tâm Sang không?
Tri Miên thở dài, ngẩng mặt lên nhìn trần nhà, trong lòng rối bời.
Một lúc sau, điện thoại rung lên và nhận được tin nhắn từ Lương Chi Ý:
[Cửu Cửu, gặp nhau vào 5 giờ ở phố Trường An nha.]
Lương Chi Ý rủ Tri Miên đi ăn vào tối nay, ngày mai cô ấy sẽ đi du lịch, vì vậy, đây có thể là lần cuối cùng hai người gặp nhau trong kỳ nghỉ đông.
Tri Miên trả lời: [ok]
—————–
Buổi tối, theo thời gian đã hẹn trước, Tri Miên và Lương Chi Ý gặp nhau ở phố cổ.
Ngày thường đi học, hai người đều ở khác chỗ, chỉ có thể gọi điện thoại, call video, vào kỳ nghỉ thì có nhiều cơ hội gặp mặt hơn, gặp nhau hai ba lần một tuần cũng không thấy quá nhiều.
Tri Miên: “Cậu không rủ Bùi Thầm đến chung à?” Bùi Thầm là bạn trai của Lương Chi Ý.
“Con gái bọn mình tụ tập, anh ấy tới làm gì? Thể hiện tình cảm trước mặt một người vừa thất tình, lương tâm tớ sẽ bị cắn rứt đó.”
Tri Miên bất lực mỉm cười. “Tớ sợ anh ấy sẽ có ý kiến.”
“Không, buổi tối chúng tớ đều ở bên nhau mà.”
“Gì??”
Lương Chi Ý đỏ mặt, vội vàng phủ nhận: “Không phải như cậu nghĩ đâu, tớ chỉ thỉnh thoảng đến nhà anh ấy ngủ một đêm thôi.”
Tri Miên mỉm cười và không nói gì.
Lương Chi Ý yêu đương với bạn trai, từ thời trung học, còn là phía nữ theo đuổi trước.
Với tính cách hoàn toàn khác với cô chủ nhà giàu Lương Chi Ý, Bùi Thầm lại sống nội tâm và dè dặt hơn rất nhiều, xuất thân từ một gia đình nghèo khó, là học sinh giỏi, so với Lương Chi Ý thì đúng thật là như trời với đất.
Không ngờ hai người họ lại ở bên nhau.
Tri Miên luôn nghĩ rằng Lương Chi Ý là luôn người chủ động trong mối quan hệ này, cho đến một lần, sau khi một vài người bạn cùng lớp gặp nhau xong, cô vô tình nhìn thấy một cảnh tượng ——
Trên con phố cổ mờ ảo, dưới ánh đèn đường cũ nát lập lòe, Lương Chi Ý dựa lưng vào bức tường gạch đỏ, trước mặt cô ấy là Bùi Thầm, người trông lạnh lùng và cấm dục. Anh ấy cúi xuống hôn cô ấy, hai người say đắm đắm đuối.
Tối hôm đó, sau khi Tri Miên về nhà, cô liền nói chuyện với Đoạn Chước về chuyện đó, cảm thấy rằng ấn tượng vốn có về Bùi Thầm của mình đã bị phá vỡ.
Đoạn Chước không tỏ rõ ý kiến, khi hai người bước ra khỏi phòng làm việc, anh đột nhiên đè cô vào tường, hôn cô, thấy cô đỏ mặt, anh không nhịn được cười: “Bây giờ có phải là càng nhập vai hơn rồi không?”
Tri Miên và Lương Chi Ý đổi chủ đề, tiếp tục đi dọc theo con phố cổ.
Hai người nói chuyện phiếm, Tri Miên quay đầu lại, tùy ý liếc nhìn, bỗng thấy một bóng dáng quen thuộc, và khi cô nhìn kỹ, hóa ra đó là Phan Phân, người cô đã gặp vào ngày thi cuối cùng.
Phan Phân đang đi dạo với một đứa trẻ đang cầm cây kẹo m.út trong tay.
Không ngờ lại gặp được bà ta!
Tri Miên bước đi, thỉnh thoảng liếc nhìn về phía sau, nhưng phát hiện ra rằng, Phan Phân vẫn luôn theo sau mình, dường như đã phát hiện ra sự tồn tại của cô.
Tri Miên không biết bà ta định làm gì nên hơi bối rối, sau khi nói chuyện với Lương Chi Ý, Lương Chi Ý nhìn thấy một nhà hàng cổ kính bên cạnh, liền nắm lấy tay Tri Miên. “Đi thôi, chúng ta đi vào trước, ban ngày ban mặt, để xem bà ta dám làm cái gì……”
Hai người bước nhanh vào nhà hàng.
Cùng lúc đó, ở bên đường phố cổ, chiếc Hummer dừng lại, cửa lái mở ra, một đôi giày Martin màu kaki bước xuống.
Đoạn Chước xuống xe, đóng cửa lại, đi về phía trước, lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại, Gia Cát Vũ nhấc máy: “Alo, cậu đã đến nhà hàng chưa?”
“Rồi.”
“Anh Từ đúng là biết chọn chỗ để ăn, bắt anh phải chạy nửa vòng thành phố Lâm. CMN, không biết cậu ta nghĩ cái quái gì nữ?”
“Em vào trước đây.”
“Được rồi, anh cũng sắp đến rồi…”
Sau khi cúp máy, Đoạn Chước cất điện thoại vào túi, bước đến nhà hàng.
Anh bước tới cửa nhà hàng, thấy một người phụ nữ trung niên lạ mặt đang ôm một đứa trẻ, nhòm ngó trước cửa.
Anh liếc mắt, rồi thu hồi tầm mắt, vừa định bước vào thì nghe thấy giọng người phụ nữ: “Này —”
Anh quay lại.
Đoạn Chước nhận ra mình không biết người trước mặt, cho rằng mình không phải bị gọi, liền hờ hững thu hồi ánh mắt, vừa muốn đi tiếp, thì người phụ nữ liền đuổi theo: “Này, anh chàng kia, cháu, cháu là bạn trai của Tri Miên có đúng không?!”
Đoạn Chước sững sờ. “Bà là ai?”
“Dì, dì là dì nhỏ của Tri Miên! Trước đây dì có thấy cháu đi mua sắm với Tri Miên, nhưng lúc đó lại cảm thấy không có mặt mũi mà đi lên chào hỏi hai đứa… Đêm nay hai đứa hẹn nhau ăn tối ở đây sao?”
Phan Phân đã nhận ra anh trong nháy mắt, và nhầm tưởng rằng cả hai lần lượt đến đây.
Đoạn Chước nhìn bà ta, không biết bà ta có ý gì, cũng không rõ quan hệ của bà ta với Tri Miên, giọng điệu của anh không nóng không lạnh: “Tìm tôi có chuyện gì?”
Bà ta cười. “Chỉ là đúng lúc gặp được, nên muốn chào hỏi cháu một câu thôi. Cách đây một thời gian, dì đã gặp Tri Miên ở cổng trường, cũng đã trò chuyện với con bé vài câu.”
Người đàn ông ngay lập tức nhớ lại những gì Tri Miên đã nói trước đây ——
Vào ngày thi cuối kì, cô gặp một người họ hàng nhận nuôi mình, bà ta đã vay tiền nhưng cô không cho, còn bị mắng nữa.
Đoạn Chước khẽ liếc bà ta một cái. “Khi đó bà nói cái gì?”
“Con bé không nói với cháu sao?”
Phan Phân nghĩ nghĩ, chợt nảy ra một ý tưởng tuyệt vời: bà ta có thể dùng danh nghĩa người thân của Tri Miên để trực tiếp đòi tiền của Đoạn Chước!
“Thực ra, hai dì cháu chỉ tâm sự về tình hình gần đây. Dì đã nói rằng, gần đây, trong nhà đang thiếu tiền để mở một cửa hàng. Sau khi Tri Miên biết chuyện, con bé đã rất sốt ruột, muốn cho dì chút tiền. Dì liền nói là con bé còn đang đi học, nên không muốn nhận.” Phan Phân cúi đầu. “Bây giờ, trong nhà đã không còn cách nào khác…”
Bà ta nói một lèo, đưa tay lên lau khóe mắt ướt át, liền nghe thấy người đàn ông “ừm” một tiếng.
Ừm.
Ừm là có ý gì?!
Cậu ta chỉ tỏ ra vậy thôi sao?!
Phan Phân lén lút nhìn khí chất của Đoạn Chước, cộng với những gì bà ta nhìn thấy trước đó, liền biết lầ anh nhất định không nghào, ám chỉ chưa đủ rõ ràng, cuối cùng, bà ta liền không nhịn được mà hỏi trực tiếp: “Bạn trai Tri Miên à, dì cũng xấu hổ khi phải làm phiền tới cháu, nhưng cháu nói xem, cháu có thể… giúp đỡ nhà chúng ta một chút không?”
Phan Phân đau buồn nói: “Dì vay tiền khắp nơi mà không được. Bây giờ nhà vẫn còn đứa cháu trai nhỏ này. Cháu có thể giúp một chút không, Tri Miên sẽ rất biết ơn cháu…”
Bà ta nói, người đàn ông liền nhướng mi, lấy trong túi ra một hộp thuốc lá, rút một điếu thuốc ra, sau khi nghe bà ta nói xong, anh “a” một tiếng, và hỏi ngược lại:
“Nhưng bà là dì của Tri Miên, không phải dì của tôi. Tại sao tôi phải đưa tiền cho bà?”
“…”
Câu trả lời chó ghẻ gì thế này?!
Phan Phân cố gắng hết sức để kìm nén cơn tức giận của mình, hèn mọn nói: “Nhưng mà cháu là bạn trai của Tri Miên mà, đúng không? Dì đoán là cháu phải rất thương con bé. Cháu có thể nể mặt Tri Miên, mà giúp đỡ dì được không?”
“Nể mặt Tri Miên?”
Đoạn Chước bấm bật lửa, ngọn lửa bùng lên tàn thuốc, anh bỏ vào miệng, ngước mắt lên nhìn bà ta lần nữa:
“Nể tình lúc trước bà cho cô ấy ở nhà, hay là nể tình bà “chăm sóc” cô ấy?”
Phan Phân nhớ lại quá khứ, vẻ hoảng sợ hiện rõ trên khuôn mặt.
“Khi bà và Tri Miên gặp nhau cách đây không lâu, căn bản là cô ấy không hề đưa tiền cho bà, mà còn bị bà mắng một trận.”
Đoạn Chước nhìn xuống Phan Phân, cười mỉa mai. “Bà cho rằng bà đang giới thiệu thực phẩm chức năng cho mấy ông bà già à, tưởng tôi dễ lừa thế sao?”
Biểu cảm của Phan Phân thay đổi liên tục, như thể đang bị ai đó quất roi, thì thầm trong miệng mãi:
“Không cho mượn thì không cho mượn thôi…”
Phan Phân chỉ biết ức hiếp kẻ yếu, sợ kẻ mạnh, không dám nhìn hắn, hoảng sợ đến mức kéo đứa nhỏ đi, Đoạn Chước cười: “Không phải là rất thích nói sao, sao mới nói có vài câu mà đã sốt ruột rời đi rồi?”
“…”
Người đàn ông bỏ điếu thuốc ra, cuối cùng cũng nâng mí mắt lên, liếc nhìn bà ta, lạnh lùng cảnh cáo bà ta dừng bước, không có bất kỳ ý cười nào:
“Nếu bà còn dám đến tìm Tri Miên nói, với linh tinh với cô ấy, thì tôi bảo đảm rằng gia đình bà sẽ không thể sống nổi ở thành phố Lâm dâu. Không tin tôi thì bà cứ thử xem.”
Bóng dáng Phan Phân đột nhiên ngẩn ra, ngay sau đó, bà ta liền sợ tới mức không quay đầu lại mà vội vàng bỏ chạy.
Nhìn thấy đối phương nhát gan như vậy, Đoạn Chước khẽ cười một tiếng, chậm rãi phun ra một làn sương trắng.
Sắc trời tối lại vài phần, xanh ngắt trên đầu người.
Anh quay lại, nhìn thấy Tri Miên đang đứng sau lưng mình tự lúc nào, ánh mắt nhìn anh.