– –ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN—
Đoạn Chước khiêng Tri Miên rời đi, để lại một đám người bối rối phía sau.
Giám đốc Vương: “Đoạn, Đoạn Chước, có phải uống say rồi không?! Cậu ta ôm cô giáo Tri đi rồi hả?!”
Một vài nam sinh cũng sửng sốt muốn chạy tới ngăn cản, ai ngờ lại bị Gia Cát Vũ và Tư Mã Thành ngăn lại, Gia Cát Vũ cười lắc đầu: “Trời ạ, sao mọi người vẫn chưa nanh ra là hai người này biết nhau chứ?”
Biết nhau?
Mọi người đều chết lặng.
“Tiểu Đoạn người ta đang dỗ cô gái nhỏ nhỏ để quay lại đấy, mọi người đang nghĩ cái gì đó?”
“Quay lại?!”
Giám đốc Vương một lúc sau mới panh ứng lại: “Lúc trước cậu nói Đoạn Chước có bạn gái, chính là cô giáo Tri sao?!”
– –ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN—
“Chuẩn rồi.”
“Lúc trước cô giáo Tri yêu đương với Đoạn Chước sao?!” Các chàng trai đều ngây người. “Thế mà tụi em không biết!”
Thật là một sự trùng hợp đáng kinh ngạc!
Tư Mã Thành vỗ vỗ vai bọn họ. “Các cậu nha, không biết xem mặt đoán ý gì cả, ngay cả tên ngốc cũng có thể nhìn ra quan hệ giữa hai người không bình thường…”
“Ô mai chuối…”
Mà Tri Miên bị Đoạn Chước khiêng lên, mặc dù có chút say nhưng cô vẫn sợ tới mức lập tức tỉnh lại.
Nghĩ đến việc bị nhiều người trong câu lạc bộ xem như vậy, cô liền liều mạng giãy dụa. “Đoạn Chước, để tôi xuống!”
Anh vẫn không dừng bước, khiêng cô, giọng điệu vô cùng thoải mái. “Nếu không sợ ngã, thì cứ quậy tiếp đi.”
Tri Miên mặt đỏ bừng vì tức giận, hung hăng đập vào lưng anh, nghiến răng nghiến lợi: “Đoạn Chước, anh bị dở à!”
Anh cười khúc khích. “Vừa rồi ai say chuếnh choáng không đi vững thế?”
“…”
Tri Miên điên cuồng mắng anh không biết xấu hổ trong lòng.
Xong đời rồi, chắc rất nhiều người đã nhìn thấy, mất mặt chết đi được…
Tri Miên khóc không ra nước mắt, liền dịu giọng cầu xin anh: “Anh bỏ xuống, tôi có thể tự đi được…”
“Sắp đến nơi rồi.”
Vài giây sau, anh đi đến chiếc Bentley ở bên đường, nơi Trình Lập đã đợi sẵn.
Trình Lập choáng váng khi nhìn thấy cảnh này, nhanh chóng chạy ra ghế sau mở cửa.
Đoạn Chước đặt Tri Miên xuống, che đầu cô rồi nhét cô vào trong.
Tri Miên buộc phải lên xe, nhìn thấy Đoạn Chước đi lên, liền trừng mắt nhìn anh: “Hành động này của anh chính là bắt cóc đấy!”
Đoạn Chước quay đầu nhìn cô, đầu lưỡi chạm vào hàm trên, cười: “Sao, chẳng lẽ anh định bán em đi đâu sao?”
“Nói đến bắt cóc, thì chín năm trước anh đưa em về nhà, cái này có tính là bắt cóc không?”
Tri Miên: “…”
Cô tức giận đến mức hơi thở dao động, dựa vào chút hơi say mà thốt ra mấy lời luôn ủ trong lòng. “Vì sao anh muốn đưa tôi về nhà thì tôi liền phải về nhà? Anh luôn độc đoán như vậy, mọi chuyện đều do anh quyết định, tôi chỉ được nghe theo anh…”
Lời này nghe giống như đang làm nũng, Đoạn Chước nhìn cô vài giây rồi thở dài: “Độc đoán? Ông đây đã bị em đá rồi mà còn dám độc đoán nữa sao?”
Cô lẩm bẩm: “Nhìn anh phóng khoáng như vậy, ai biết là ai đá ai?”
Anh dựa vào gần cô hơn, giọng điệu cưng chiều bất lực. “Là em đá anh, được rồi chứ?”
Tri Miên cau mày, sau đó bị anh xoa nhẹ. “Đã muộn như vậy rồi, em là con gái, lại tự bắt taxi về một mình, nếu trên đường có chuyện gì xảy ra thì sao? Anh chỉ đưa em về mà thôi.”
Tri Miên im lặng.
“Trở lại trường học hay trở về chung cư?” Thấy cô vẫn không nói chuyện, anh nhướng mày. “Nếu không thì trở về Tinh Tiêu Châu với anh nhé?”
Cô trừng mắt nhìn anh, cuối cùng cũng mệt đến mức không muốn giãy giụa: “Về chung cư.”
Trình Lập nhận được câu trả lời, liền khởi động xe, buông màn chắn xuống, tạo không gian riêng tư cho hai người ở đang ghế sau.
Tri Miên dựa vào lưng ghế, ánh mắt Đoạn Chước rơi vào khuôn mặt đỏ bừng của cô, không nhịn được mà mắng: “Mới đấy mà đã quên lần trước nôn mửa như thế nào rồi sao? Ba ngày uống hai lần, em định làm quỷ say rượu hay gì?”
Tri Miên trợn mắt nhìn anh. “Hôm nay tôi không uống quá nhiều.”
Cô cũng biết trình độ uống rượu của mình như thế nào.
Anh khịt mũi, hạ một nửa cửa sổ xuống.
Tri Miên nhắm mắt lại, trong đầu cảm thấy hơi choáng váng, nhưng một làn gió mát thổi vào, khiến người cô cảm thấy dễ chịu hơn không ít.
Cảm giác lâng lâng.
Làm người ta mơ màng.
Cô vô tình chìm vào giấc ngủ, đầu vô thức nghiêng sang một bên, Đoạn Chước quay đầu liền thấy, mấy giây sau liền nâng tay lên, nhẹ nhàng che chở.
Lông tơ nhỏ xíu trên má cô gái được ánh đèn đường thắp, ánh lên một lớp ánh sáng vàng dịu nhẹ.
Tóc đen, môi anh đào, da nhẵn nhụi trơn bóng như ngọc quý, đẹp đến ngây người.
Người đàn ông lẳng lặng nhìn cô.
Kỉ niệm cũ bỗng chốc lóe lên.
Bảy năm trước, lần đầu tiên anh đưa cô về nhà, cô ngồi trên xe máy của anh, cẩn thận ôm lấy anh. Anh nhìn qua kính chiếu hậu, thấy cô như thế này, như thể lần đầu tiên gặp cô mới là ngày hôm qua.
…
Chiếc Bentley lái vào Hoa Viên Tân Dương, cuối cùng dừng lại ở dưới tầng chung cư nơi Tri Miên sống.
Không biết qua bao lâu, Tri Miên mới mơ màng tỉnh dậy, thấy khung cảnh quen thuộc ngoài cửa sổ, liền quay đầu nhìn Đoạn Chước đang yên tĩnh nhìn xuống điện thoại.
“Đến từ bao giờ thế?” Cô dụi mắt.
Anh đưa mắt nhìn cô. “Đến rất lâu rồi.”
“Vậy tại sao anh không gọi tôi dậy?”
Anh cười. “Chẳng phải là thấy em ngủ quá ngon sao?”
“…” Cuối cùng Tri Miên cũng tỉnh táo lại, nhẹ giọng nói: “Cảm ơn, tôi lên lầu đây.”
Tri Miên đẩy cửa xuống xe, liền thấy Đoạn Chước cũng xuống theo.
“Đưa em đi lên lên.”
Anh đút một tay vào túi, đi đến khu chung cư, Tri Miên sững sờ hai giây, sau đó bước theo, người đàn ông ấn mở thang máy, đi vào.
Tri Miên bất lực, đành phải đi vào chung: “Anh muốn làm cái gì vậy hả?”
Đoạn Chước im lặng, lấy bao thuốc từ trong túi ra, lắc ra một điếu, từ từ châm lửa.
Ánh sáng đỏ lóe lên, điếu thuốc dần lụi tàn, màn sương trắng bay lên.
Tri Miên không khỏi quay đầu nhìn anh, người đàn ông nhướng mi, phả ra một luồng khói trắng, hai mắt sâu như mực, tâm trạng nặng trĩu, nhìn qua.
Rốt cuộc thì người này có ý gì?
“Ting –“
Cửa thang máy mở ra.
Tri Miên đi ra ngoài.
Theo sau là Đoạn Chước, cô đến trước cửa nhà, dùng vân tay mở khóa cửa, quay đầu nhìn anh, thở dài: “Đưa đến đây rồi, đã được chưa?”
Đoạn Chước nhướng mi nhìn cô, trong miệng ngậm điếu thuốc, đột nhiên nhẹ giọng nói:
“Thích dịu dàng?”
Tri Miên sững sờ một lúc, rồi nhận ra đây là những gì cô đã nói trong bữa tiệc tối, sau đó không chút sợ hãi mà thừa nhận: “Đúng vậy.”
Anh nhếch khóe miệng. “Còn thích cái gì nữa?”
Tri Miên nghiêng đầu, gằn từng chữ một: “Dịu dàng nho nhã, phong độ nhẹ nhàng, khiêm tốn lễ phép, sẽ không động chân. Dù sao thì cũng không phải là người như anh.”
Cô vừa dứt lời, người đàn ông liền đẩy người cô vào cửa, cánh cửa đóng sầm lại.
Hơi thở nam tính mạnh mẽ nhưng đầy áp bức xông lên.
“Đoạn Chước!”
Đôi mắt cô hơi trừng lên.
“Không phải người như tôi? Vậy mà em còn thích tôi lâu như vậy à?” Đoạn Chước bị lời nói của cô gay gắt của cô làm cho phiền lòng.
“Đó là trước đây. Bây giờ tôi nghĩ kiểu đàn ông thế này thì tốt hơn. Tôi chán rồi, muốn đổi gu đấy, được không?”
“Em đổi người khác thử xem?”
Người này còn uy hiếp cô sao?
“Khi nào tôi tìm được người mới, chắc chắn sẽ dẫn đến trước mặt anh đầu tiên, để anh nhìn thử.”
Anh cười. “Được thôi, em xem tôi có đánh gãy chân hắn ta không.”
“…” Trẻ trâu!
Hai người im lặng một hồi, ngọn đèn trên hành lang chiếu xuống đỉnh đầu, Đoạn Chước rũ mi nhìn ánh sáng trong mắt cô, hầu kết dịch chuyển: “Trước kia đã bảo em như con nhím nhỏ, bây giờ xem ra đúng thật là thế, làm tôi tức cả buổi tối, em có vui không?”
Đúng là đêm nay sắc mặt người đàn ông rất xấu.
Cô vặn lại. “Tôi không hề chủ động chọc tức anh, sao có thể làm cho anh tức giận được.”
Tri Miên không muốn đối phó với anh nữa, liền đẩy anh ra. “Tôi về đây.”
Cô lại mở khóa cửa, bước vào, sau lưng liền nghe thấy giọng nói của anh: “Ngủ sớm đi.”
Cô dừng lại, liếc nhìn anh rồi đóng cửa.
Đoạn Chước lặng lẽ nhếch môi, cuối cùng xoay người đi xuống lầu.
———–
Sáng hôm sau, ánh mặt trời chói chang.
Một chiếc Hummer dừng lại ở câu lạc bộ, Đoạn Chước xuống xe, vừa đi vào câu lạc bộ thì tình cờ gặp được Gia Cát Vũ.
Người sau bước tới, ôm lấy vai Đoạn Chước, cười. “Biết gì chưa? Đêm qua cậu khiêng con gái nhà người ta đi, người trong câu lạc bộ đã điên cuồng truyền tai nhau rồi!”
Đêm qua, cảnh tượng giật gân đó đã lan truyền như virus trong câu lạc bộ, bây giờ đã được rất nhiều người biết đến.
Ai không biết rõ về chuyện tình cảm của Đoạn Chước thì đều ngạc nhiên không thôi, một người đàn ông ngày thường không gần gũi với phụ nữ lại hành xử như vậy với một cô gái.
Gia Cát Vũ nói: “Hiện tại, rất nhiều người hỏi anh là cậu và cô gái nhỏ đã quay lại với nhau chưa.”
Đoạn Chước lạnh lùng nhìn Gia Cát Vũ.
“Cậu đừng hung dữ như vậy được không, ngày hôm qua Tiểu Tửu đã nói rằng gu của em ấy là người dịu dàng, mà cậu xem, hành động của cậu có miếng dịu dàng nào đâu.”
Đoạn Chước vung tay lên, đè trên vai anh ấy. “Anh cmn thích lải nhải không yên đúng không?”
“Ha ha ha…”
Hai người bước vào câu lạc bộ.
Còn Tri Miên, vì tối qua uống rượu nên ngủ dậy tương đối muộn.
Hơn 9 giờ, cô bị tiếng rung của điện thoại di động ở đầu giường đánh thức.
Cô cầm lấy điện thoại, nhắm mắt vuốt màn hình, bật loa ngoài, đặt cạnh gối, lầm bầm, một giọng nam quen thuộc từ đầu dây bên kia truyền đến: “Còn đang ngủ hả.”
Cô nghe thấy giọng nói của Đoạn Chước, liền tỉnh táo lại một chút, mở mắt ra. “Có chuyện gì.”
“Đã mua đồ ăn sáng cho em, lát nữa sẽ chuyển đến tận nhà, nhớ phải ăn đấy.”
Sao người này làm gì cũng đều không báo với cô một tiếng hết vậy?
Tri Miên vừa định nói chuyện rõ ràng với anh, thì đột nhiên nhìn thấy một email được Hoạt Sang Bách Duy gửi từ nửa giờ trước, liền hào hứng bật dậy khỏi giường: “Mình được nhận rồi sao?!”
“Nhận cái gì?”
Tri Miên đọc kỹ email, bên trong nói rằng họ rất thưởng thức tài năng của Tri Miên. “Họ nói là sẽ ký hợp đồng với tôi, làm tôi họa sĩ của công ty?! Tôi có thể đến nhận chức sau hai ngày nữa!!”
Đoạn Chước nghe thấy cô mừng rỡ như vậy, liền cong môi. “Chúc mừng em nha.”
Tri Miên cười vui vẻ, lăn lộn trên giường, người đàn ông đầu dây bên kia dường như rất có thể tưởng tượng ra dáng vẻ của cô gái lúc này, liền cười trêu ghẹo: “Bây giờ vui lắm sao?”
“Tất nhiên.” Đây là bước đầu tiên để hiện thực hóa ước mơ của cô, cô vui vẻ lẩm bẩm, cuối cùng nói với anh: “Không nói nữa, tôi rời giường dọn dẹp đây.”
Tri Miên ra khỏi giường, mở rèm, nhìn thấy ánh nắng tươi sáng và bầu trời xanh ngoài cửa sổ.
Bây giờ, cô đang bắt đầu tung ra truyện tranh của riêng mình.
Vào công ty mà mình muốn.
Tất cả đều là một khởi đầu mới.
Tri Miên chưa bao giờ cảm thấy cuộc sống viên mãn đến thế, cô đã thực sự tự mình làm được điều đó.
Bên kia, sau khi cô gái nhỏ cúp điện thoại, Đoạn Chước ngồi trong phòng làm việc, nghĩ đến giọng điệu vừa rồi của cô, khóe môi không khỏi cong lên.
Đã lâu rồi cô không vui vẻ trước mặt anh như vậy.
Lần đầu tiên anh phát hiện ra rằng, chỉ cần nghe thấy cô cười như thế này, cũng đủ để khiến anh cảm thấy thoải mái.
Một lúc lâu sau, Đoạn Chước đã tìm thấy một cái tên trong danh bạ ——
CEO của Hoạt Sang Bách Duy, Tông Chính Hằng.
Vài giây sau, bên kia liền nhấc máy, Đoạn Chước nói: “Chú Tông.”
Một giọng nam trung niên cứng rắn mang theo ý cười từ đầu dây bên kia truyền đến: “Ôi trời, Tiểu Đoạn, sao bỗng nhiên hôm nay lại gọi cho chú vậy?”
———————
Sau khi nhận được thông tin trúng tuyển, Tri Miên liền liên hệ với người của Hoạt Sang Bách Duy, hai bên đã thống nhất thời gian, bên kia bảo cô chiều thứ tư qua đó để chính thức nhận việc.
Chiều cùng ngày, cô đến công ty Hoạt Sang Bách Duy.
Sau khi báo cáo với Phòng Nhân sự, một người đàn ông trung niên đeo kính ít nói ít cười đến tìm cô: “Tri Miên đúng không?”
“Vâng, chào ngài.”
“Tôi là giám đốc của bộ phận thiết kế truyện tranh, Viên Kiên, về sau có chuyện gì thì cô có thể tìm tôi.”
“Dạ được, giám đốc Viên.”
Viên Kiên đưa cô đến bộ phận thiết kế truyện tranh, nhân viên ở bộ phận này căn bản đều là biên tập truyện tranh, gần như không có họa sĩ, tương đương với quản lý của công ty, chỉ khi có việc như ký hợp đồng với họa sĩ mới, thì mới có thể ra ngoài xử lý công việc.
“Lâm Linh, lại đây.” Viên Kiên gọi.
Một người phụ nữ khoảng ba mươi mặc trang phục công sở đứng dậy, đi tới trước mặt họ, Viên Kiên nói: “Đây chính là Nhất Mục Tri Thu, Tri Miên.”
Người phụ nữ mỉm cười với Tri Miên: “Chị là Lâm Linh, là biên tập của em. Em có thể gọi chị là Biên tập Lâm cũng được. Chị sẽ chịu trách nhiệm về tất cả truyện tranh của em trong tương lai.”
Tri Miên gật đầu và bắt tay với cô ấy.
Viên Kiên giao Tri Miên cho Lâm Linh, sau đó rời đi, Lâm Linh nhìn Tri Miên, nheo mắt cười: “Tiếp theo, chị sẽ dẫn em đi tham quan bộ phận thiết kế truyện tranh một chút, sau đó sẽ nói chuyện với em về công việc bình thường nhé.”
Lâm Linh đưa cô đi dạo, Tri Miên đi bên cạnh cửa sổ sát đất, từ trong kính nhìn ra, cảm thấy các tòa nhà xung quanh đều san sát nhau, mà cô thì đang đứng trong tòa nhà cao nhất.
Chỉ cần đi tham quan thôi, mà cô đã có thể cảm nhận được không khí làm việc chỉn chu, tiết tấu công việc gấp gáp của họ, đó là công việc mà cô luôn khao khát.
Hai người đi ngang qua phòng trà, Lâm Linh đi vào. Vài nữ biên tập viên đang pha cà phê, khi nhìn thấy Tri Miên, liền có người hỏi: “Tổ trưởng Lin, đây là ai vậy?”
“Đây là Nhất Mục Tri Thu. Mọi người gọi em ấy là Tiểu Tri là được.”
“À, chính là người đứng đầu trong danh sách người mới của Truyện tranh Nhạc Họa sao?”
“Đúng vậy.”
Tri Miên chào họ.
Một người trong đó khuấy cà phê, nói đùa: “Người mới có thể gia nhập công ty, hơn nữa còn được tổ trưởng dẫn dắt. Tương lai rộng mở nha. Tổ trưởng căn bản là không dẫn dắt người mới đâu.”
Lâm Linh rót một tách trà cho Tri Miên rồi mỉm cười: “Chủ yếu là do Tri Miên có linh khí, nên chị dẫn dắt cũng rất dễ dàng.”
Những người khác cong khóe miệng nhìn Tri Miên: “Cô bé, em cứ ngoan ngoãn đi theo biên tập của mình, nhất định sẽ thành công, họa sĩ nổi tiếng do chị ấy dẫn dắt nhiều lắm đấy.”
Tri Miên ngoan ngoãn gật đầu. “Dạ.”
Lâm Linh đổ cốc nước, rồi vẫy tay với họ. “Được rồi, chị đi đây.”
Sau khi hai người rời đi, một số nữ biên tập viên nhìn nhau đầy ẩn ý, nhưng không nói gì nữa.
Tri Miên được Lâm Linh dẫn đến phòng khách bên cạnh, sau khi làm quen, cô mới biết Lâm Linh là biên tập có năng lực nhất trong bộ phận truyện tranh của Hoạt Sang Bách Duy. Sau mười năm hành nghề, rất nhiều họa sĩ hợp đồng đã được giao cho cô ấy, bởi vì cô ấy có nhiều tài nguyên nhất, chỉ cần bạn có thực lực, thì Lâm Linh có thể nhanh chóng khiến bạn trở nên nổi tiếng.
“Trước mắt, lượng truy cập vào “Gió mùa tháng tám” rất tốt. Trong thời gian này, chị đã liên hệ với Truyện tranh Nhạc Họa về vấn đề trao bản quyền, để truyện tranh của em cũng có thể được đăng trên app của chúng ta.”
Khi tham gia cuộc thi trên trang web Truyện tranh Nhạc Họa, thì các tác phẩm của Tri Miên cũng không cung cấp bản quyền đầy đủ cho official website của Nhạc Họa, vì vậy, Nhạc Họa chỉ có quyền đăng truyện, nhưng không có bản quyền thực sự. Chỉ cần Tri Miên cho phép, thì tác phẩm của cô cũng có thể được đăng trên các trang web khác.
Việc cần làm bây giờ, chính là tăng cường độ xuất hiện của truyện tranh.
Lâm Linh hỏi Tri Miên. “Chuyên ngành đại học của em không phải là truyện tranh, vậy trước kia em đã làm việc trong các lĩnh vực liên quan chưa?”
“Năm ngoái, em đã làm trợ lý của một họa sĩ, cũng có thể coi là được mài giũa một số kỹ năng cơ bản.”
“Vậy thì tốt. Trước kia, chị từng gặp qua rất nhiều người vừa vào nghề đã muốn làm tác giả chính, vẽ một tác phẩm liền lập tức nổi tiếng, quá là viển vông. Vốn dĩ cấp dưới của chị không hề có họa sĩ mới vào nghề, chỉ có mấy họa sĩ giống như Mục Mục An, Lão Q, chắc hẳn em cũng biết nhỉ? Bọn họ đều là cấp dưới của chị.”
“Em là họa sĩ tiềm năng nhất mà chị thấy trong thời gian này. Chị rất quan tâ m đến em, vì vậy, em nhớ làm việc chăm chỉ, đừng phụ sự kỳ vọng của chị dành cho em.”
Tri Miên mạnh mẽ gật đầu. “Em sẽ, cảm ơn Biên tập Lâm.”
———-
Ngày đầu tiên vào làm, Tri Miên cực kỳ hăng máu, biết được rất nhiều điều về quá trình phát triển và quảng bá truyện tranh có liên quan đến mình.
Khi vào Hoạt Sang Bách Duy, cô có một không gian rộng mở hơn để phát triển, tương lai cực kỳ tươi sáng.
Chiều tối, Tri Miên rời khỏi công ty, bên ngoài tòa nhà, mặt trời đã xuống núi, phía chân trời hiện lên một vệt sáng màu cam ấm áp, bao phủ cả dãy núi phía xa.
Trên đường trở về trường, cô báo tin vui cho Từ Từ, bên kia cũng chúc mừng: “Ban đầu chị còn lo em không vào được, nhưng bây giờ đã ký hợp đồng rồi, cũng đủ để chứng minh thực lực của em. Lúc trước chị đã nói mà, là vàng thì sẽ sáng lên thôi.”
Tri Miên cảm thán. “Em vẫn cảm thấy như đang mơ.”
“Em chỉ là không đủ tự tin thôi, có thể trở thành họa sĩ của Hoạt Sang Bách Duy, không ai là kém cả. Cố lên, làm việc chăm chỉ nha.”
“Dạ.”
Sau khi ký hợp đồng với Hoạt Sang Bách Duy, sự nghiệp của Tri Miên chính thức đi vào quỹ đạo.
Lâm Linh nhắc nhở cô từ bây giờ phải kinh doanh Weibo cho tốt.
Vì Weibo là một kênh tiếp xúc tốt, hơn nữa, khi các công ty điện ảnh và truyền hình mua bản quyền truyện tranh để chuyển thể, thì họ sẽ xem lượng fans của các tác giả truyện tranh như một trong những tiêu chí để đánh giá mức độ nổi tiếng.
Tri Miên thường không đăng các thông tin cập nhật trên Weibo, nhưng hiện tại, cô đã bắt đầu đăng một số nội dung liên quan đến “Gió mùa tháng tám” và cuộc sống thường ngày của mình. Fans của cô đã tăng lên nhanh chóng, rất nhanh đã tăng lên mấy vạn, hơn nữa, fans đều rất tích cực.
Một số blogger nổi tiếng về các video ngắn cũng đề xuất “Gió mùa tháng tám”, một số cảnh kinh điển trong truyện tranh của cô đã thực sự vượt ra khỏi giới độc giả, dẫn theo tác phẩm của cô trở nên nổi tiếng hơn.
Tuy nhiên, muốn đội vương miện phải chịu được sức nặng của nó, bên cạnh những bình luận khen ngợi, cũng sẽ có một số ý kiến tiêu cực: [Vẽ ra thứ rác rưởi này mà còn có thể bò lên đầu bảng sao?]
[Thiết lập nhân vật quá hỏi chấm, phong cách vẽ kỳ lạ, xin lỗi chứ thôi không có khẩu vị lạ như thế…]
[Truyện này ba chấm thật sự, nam nữ chính đều bị hâm cả lũ à, tuyến tình cảm phát triển phi logic thật sự luôn.]
[Đẹp khoe xấu che, người mới vẽ ra truyện tranh xấu thế này mà còn dám đăng lên sao, không thấy xấu hổ à.]
Có người bảo vệ Tri Miên bên dưới, còn tạo nên một cái đề tài bàn tán.
Đây là lần đầu tiên Tri Miên phải đối mặt với những bình luận tiêu cực như vậy, ban đầu, cô có buồn vài ngày, nhưng sau đó, bạn bè đều khuyên cô nên yên tâm, rốt cuộc thì hầu hết mọi người đều ủng hộ cô mà.
Dần dần, cô cũng buông bỏ, chú ý nhiều hơn đến truyện tranh của mình.
Do tính chất công việc, nên Tri Miên cũng không cần đến công ty mỗi ngày, vài ngày sau, cô nhận được điện thoại của Lâm Linh, hỏi hôm nay cô có phải học không, lựa thời gian để đến công ty bàn chút chuyện.
Tri Miên có lớp học buổi sáng nên liền hẹn buổi chiều.
Ba giờ chiều, Tri Miên đến tòa nhà Hoạt Sang Bách Duy.
Đi thang máy, cô đến phòng thiết kế truyện tranh, bước vào trong, thấy Lâm Linh không có ở chỗ ngồi của mình, cô đứng tại chỗ, tìm kiếm cô ấy người khắp nơi.
Vừa định lấy điện thoại di động ra gọi điện, liền bị vỗ vỗ vai. “Tới rồi sao.”
Quay lại, là Lâm Linh.
“Biên tập Lâm.”
Đối phương vừa hoàn thành công việc ở bộ phận khác, hai người trò chuyện vài câu. Lâm Linh dẫn cô sang phòng làm việc bên cạnh, kéo ghế ra cho cô, chung quanh còn có mấy nữ biên tập khác đang làm việc, Tri Miên lễ phép chào hỏi họ, sau đó ngồi xuống.
Lâm Linh cầm một phong thư trên bàn đưa cho Tri Miên: “Mở ra xem đi.”
Tri Miên nghi ngờ mở ra, liền thấy đó là một bức thư mời ——
Hội nghị thượng đỉnh trao đổi truyện tranh Trung Quốc lần thứ 9.
Đây là hội nghị rất quan trọng trong lĩnh vực truyện tranh trong nước, được tổ chức 2 năm một lần, là một cuộc giao lưu truyện tranh lớn. Hơn 200 họa sĩ truyện thanh hoặc người đại diện các công ty liên quan trên khắp cả nước sẽ tham gia hội nghị. Hội nghị cũng sẽ đồng thời tổ chức Triển lãm tác phẩm truyện tranh trong nước và khu vực.
Hội nghị thượng đỉnh truyện tranh năm nay sẽ được tổ chức ở phía bắc tỉnh H, thời gian là hai tuần nữa.
Vị trí này là Lâm Linh đặc biệt chuẩn bị cho Tri Miên. “Tuy em không ngồi ghế mời chính thức, nhưng có lắng nghe, em có thể đến đó tham gia, giao lưu học tập, đến lúc đó sẽ có thể gặp gỡ nhiều họa sĩ truyện tranh trong nước, chắc chắn là sẽ thu hoạch được rất nhiều.”
Đây là điều mà Tri Miên thậm chí còn không dám nghĩ đến.
Tri Miên ngạc nhiên đến mức không biết phải nói gì. “Biên tập Lâm, cảm ơn chị…”
Lâm Linh vỗ vỗ tay cô. “Đây là cơ hội hiếm có, chị cũng chỉ có ba chỗ thôi, trong đó có một chỗ để dành cho em. Đến lúc đó, em nhất định phải chăm chỉ học tập đấy.”
“Dạ, em nhất định sẽ cố gắng!”
Lâm Linh và Tri Miên nói về những vấn đề liên quan đến hội nghị truyện tranh này, cùng lúc đó, một số nữ biên tập viên bên cạnh nhìn nhau rồi đứng dậy rời đi.
Một lúc sau, một nhân viên đến, nói rằng giám đốc đang tìm Lâm Linh, vì vậy cô ấy phải đi trước, để Tri Miên ở lại một lúc.
Tri Miên cúi đầu xoa lá thư mời màu vàng trong tay, tim đập rộn ràng.
Cô vui đến mức lâng lâng, niềm vui tràn ngập trong lòng, khóe môi không khỏi cong lên.
Vài phút sau, trước khi Lâm Linh quay lại, cô đã đứng dậy đi vào WC, sau khi ra ngoài, cô định gọi điện cho Lương Chi Ý để chia vui.
Cạnh WC có một cửa thoát hiểm đang đóng, cô đang định mở ra thì nghe thấy một vài giọng nữ từ bên trong:
“Cậu nói xem, Lâm Linh đã ngoài ba mươi rồi mà vẫn chưa kết hôn. Không phải là vì sợ không ai thèm, mà là vẫn đang muốn tập trung cho sự nghiệp.”
“Người ta là phụ nữ mạnh mẽ đấy, trâu bò biết bao.”
Tri Miên sững sờ, nhìn qua khe cửa, hóa ra là các nữ biên tập viên.
Giọng nói bên trong vẫn tiếp tục —
“Người ta chỉ muốn kiếm tiền thăng chức thôi. Nếu không, tại sao chị ta lại muốn nhận người mới chứ? Còn không phải là vì muốn lấy lòng tổng giám đốc Tông sao.”
“Mà này, Tiểu Tri kia thật sự có chống lưng sao?”
“Hẳn là có đấy. Tiểu Trương bên cạnh tổng giám đốc nói, ngày đó cậu ta nghe được tổng giám đốc Tông nhận được điện thoại của một người, rồi nói cái gì mà yên tâm, nhất định sẽ tìm người quan tâm thật tốt, cũng không biết có phải thật hay không.”
“Cậu nhìn cái bộ dáng a dua nịnh nọt của Lâm Linh xem, chắc không phải giả đâu. Thư mời dự hội nghị thượng đỉnh còn để dành cho người ta. Bao nhiêu cấp dưới của chị ta còn không có cơ hội này. Thật đúng là biết liếm chân người ta.”
“Như vậy không sợ làm mất lòng người khác sao? Nhưng tớ thấy Tiểu Tri rất tốt, thật sự là không tồi đây.”
“Đúng vậy, người ta có quan hệ, cũng có thực lực. Ban đầu vốn là được sắp xếp cho tôi làm biên tập, nhưng Lâm Linh lại nhảy vào, không biết xấu hổ.”
“Cô nghĩ, rốt cuộc người chống lưng cho cô ấy là ai? Vậy mà lại trực tiếp gọi điện thoại cho tổng giám đốc Tông, trâu bò vãi…”
Tri Miên đứng ở cửa.
Mọi lời bàn tán đều lọt vào tai cô.
Giọng nói nhỏ dần, Tri Miên sợ họ phát hiện ra, liền quay người, nhanh chóng rời đi, bước đến cửa WC, vì sàn trơn nên cô suýt vấp ngã, may là kịp đưa tay lên đỡ tường.
Cô đẩy cửa đi vào, hai tay chống lên gạch đá hoa của bệ rửa mặt, hơi thở gấp gáp, hốc mắt nóng lên.
Chống lưng…
Gọi cho tổng giám đốc công ty…
Tất cả thông tin chỉ đến một người ——
Đoạn Chước.
Cho nên, trước đây cô vui mừng và mong chờ, tưởng rằng mình đủ tốt, nhưng hóa ra vẫn là nhờ Đoạn Chước đứng sau sao?
Anh vẫn sử dụng quan hệ của mình để đưa cô vào?
Tri Miên cúi đầu, lông mi khẽ run lên, trong phút chốc, trong lòng nổi lên sóng gió, tất cả cảm giác thành tựu cùng thỏa mãn đều đột nhiên sụp đổ.