– –ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN—
Không liên lạc được với Tri Miên, ba người bạn cùng phòng rất lo lắng, cho đến hơn 11 giờ tối, cánh cửa ký túc xá đột nhiên bị đẩy ra, Tri Miên đứng ở cửa, cả người ướt sũng.
Cả ba vô cùng sợ hãi, vội vàng kéo cô vào trong và quấn khăn tắm cho cô.
Mọi người hỏi cô đã xảy ra chuyện gì, cô không nói nhưng mắt đỏ hoe.
Do trời mưa nên cô gái bất ngờ bị cảm nặng, phải uống thuốc, xin nghỉ phép và nằm trong ký túc xá hai ngày.
Trái tim của Tri Miên dường như cũng bị bệnh nặng một hồi, và khi cơn cảm lạnh dần thuyên giảm, trạng thái tinh thần của cô từ từ phục hồi.
Buổi tối, Đoạn Chước học xong, liền mua đồ ăn cho Tri Miên rồi mang về ký túc xá, vừa mở cửa đã thấy Tri Miên đang ngồi vào trước bàn học vẽ tranh.
Cô gái cầm cọ vẽ trên tay, ánh sáng ấm áp từ bàn học chiếu vào khuôn mặt sạch sẽ trắng như sứ, điềm tĩnh mà dịu dàng, trên mặt không còn giọt nước mắt nào nữa, trông cô ổn hơn rất nhiều.
Lúc này Đồng Nhiễm mới thở phào nhẹ nhõm.
– –ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN—
“Tớ đã về rồi đây.”
Cô ấy bước vào, đặt hộp cơm lên bàn của Tri Miên. “Đây, thịt luộc yêu thích của cậu nè!”
Tri Miên cong môi. “Cảm ơn cậu, chút nữa tớ sẽ chuyển tiền lại cho cậu nhó.”
“Ừm, ăn đi, đừng vẽ vời nữa.”
Tri Miên đặt cọ vẽ tay xuống, Đồng Nhiễm kéo ghế ngồi bên cạnh, quan tâm hỏi: “Hôm nay tâm trạng của cậu có tốt hơn không?”
“Tốt hơn nhiều rồi.” Tri Miên liếc nhìn cô ấy, cho rằng có việc gì đó. “Có chuyện gì vậy?”
Đồng Nhiễm lắc đầu thở dài: “Thật ra, lúc đầu, vào đêm thứ bảy đó, bọn tớ không biết cậu không liên lạc được, đến khi giáo viên hướng dẫn gọi cho bọn tớ thì mới biết. Bạn trai cũ của cậu gọi hẳn đến chỗ giáo viên hướng dẫn, bộ dáng hình như cực kỳ sốt ruột.”
Tri Miên mở hộp cơm ra, không hề nói chuyện, Đồng Nhiễm cẩn thận hỏi: “Tiểu Cửu, tối hôm đó đã xảy ra chuyện gì, có phải cậu và anh ta cãi nhau không?”
Cô mím môi không giấu giếm. “Xem như là lần chia tay chính thức đi.”
“Hả…”
Đồng Nhiễm sợ Tri Miên lại nghĩ đến quá khứ đau buồn, nên không hỏi thêm câu nào, chỉ an ủi: “Không sao đâu, chuyện đã qua rồi. Cuộc sống mà, luôn phải gặp đủ loại người, cứ để chuyện cũ trôi như gió đi.”
Tri Miên cười nhẹ. “Được rồi, tớ thực sự không sao mà.”
Trên thực tế, sau khi nói chuyện với Đoạn Chước, phiền muộn trong lòng cô đã được giải tỏa, cũng nhẹ nhõm một hơi.
Sau vài ngày cân nhắc kỹ lưỡng, sau khi hoàn toàn khỏi cảm lạnh, Tri Miên liền đến Hoạt Sang Bách Duy.
“Hủy hợp đồng?!”
Tri Miên tìm thấy Lâm Linh, sau khi Lâm Linh nghe thấy lời Tri Miên nói, liền choáng váng cả người.
Tri Miên đặt thư mời tham dự hội nghị truyện tranh lên bàn của Lâm Linh. “Xin lỗi biên tập Lâm.”
Lâm Linh đặc biệt sửng sốt: “Tại sao lại đột nhiên muốn chấm dứt hợp đồng tốt như vậy chứ?! Có phải đã xảy ra chuyện gì không? Em không hài lòng với cách đối xử của công ty chúng ta, hay là…”
“Không, không liên quan gì đến công ty hay chị cả. Chỉ là lý do cá nhân thôi. Em không tiện nói.”
Về vấn đề này, Tri Miên không có ý định nói quá nhiều, cô cũng không biết Lâm Linh có được người ta gửi gắ m để chăm sóc cho cô hay không, nhưng kể cả có, thì cô cũng không muốn vạch trần.
“Tri Miên, chị nghĩ em nên suy nghĩ lại đi. Quá trình hủy hợp đồng rất rườm rà, hơn nữa, Hoạt Sang Bách Duy thực sự là một nền tảng rất phù hợp cho sự phát triển của em.”
“Em biết… nhưng em đã quyết định rồi.” Thực ra, Tri Miên cũng không muốn rời đi, cô cũng rất thích Hoạt Sang Bách Duy.
Lâm Linh cố gắng giữ cô lại, nhưng cô đã hạ quyết tâm rồi, cuối cùng bên kia đành phải tôn trọng suy nghĩ của cô, bắt đầu thủ tục chấm dứt hợp đồng.
Tri Miên vẫn đang suy nghĩ về hướng phát triển tiếp theo, nhưng ngày hôm sau, cô lại nhận được cuộc gọi từ Lâm Linh, bảo cô đến công ty.
Tri Miên tưởng là đến hoàn tất thủ tục hủy hợp đồng, nhưng sau khi đến công ty, Lâm Linh lại nói với cô. “Tổng giám đốc Tông của công ty chúng ta muốn tìm em.”
“Ông ấy muốn tìm em sao?”
Lâm Linh dường như đã biết điều gì đó, liền vỗ vai cô: “Chị không biết ai ở bộ phận nhân sự đã truyền tin việc em thôi việc. Sau khi tổng giám đốc Tông biết, thì liền nói là muốn trực tiếp nói chuyện với em.”
Cuối cùng, Tri Miên được đưa đến văn phòng tổng giám đốc, gặp Tông Chính Hằng.
“Xin chào tổng giám đốc Tông.”
Người đàn ông tháo kính ra, nhìn cô: “Cháu là Tiểu Tri đúng không?”
“Dạ.”
“Nào, ngồi đi.”
Cô ngồi xuống trước bàn làm việc, nhìn người đàn ông thần thái sáng ngời, tự hỏi chuyện một họa sĩ nhỏ hủy hợp đồng sao có thể bị đồn đến tận văn phòng tổng giám đốc như thế này, lại cho rằng Đoạn Chước lén giở trò quỷ sau lưng. “tổng giám đốc Tông, ngài đang tìm tôi vì chuyện hủy hợp đồng sao?”
“Đúng vậy.”
Cô do dự, sau đó lấy hết dũng khí hỏi: “Ngài… là được người khác nhờ vả để tìm tôi tới sao?”
Tông Chính Hằng nhếch môi hỏi cô: “Cháu nghĩ chú đã được ai nhờ vả nào?”
Trong giây lát, cô không biết trả lời thế nào.
“Cách đây không lâu, Tiểu Đoạn gọi điện thoại cho chú, chú mới biết cháu chính là cô gái nhỏ nhà thằng bé. Hôm qua, chú tình cờ nghe được tin cháu từ chức, sau khi biết chuyện, chú liền muốn nói chuyện với cháu. Cháu yên tâm, cháu không được bất kỳ ai nhờ vả cả. Cháu nghĩ rằng cháu có thể tham gia công ty chúng ta, là bởi vì Tiểu Đoạn sao?”
Tri Miên thừa nhận: “tổng giám đốc Tông, tôi thực sự rất thích Hoạt Sang Bách Duy, có thể vào đây vẫn luôn là hy vọng của tôi, nhưng tôi và Đoạn Chước đã không còn là người yêu nữa, nên tôi cũng không có lý do gì để dựa vào quan hệ của anh ấy mà ở lại đây.”
Cô thừa nhận bản thân có lòng tự trọng cao, cô không muốn người khác nhìn mình với ánh mắt đặc biệt, đánh giá mình là người có chống lưng.
Nghe vậy, Tông Chính Hằng cười một tiếng: “Chẳng trách Tiểu Đoạn lại quan tâ m đến cháu như vậy, cháu thực sự là một cô gái có cá tính.”
Tri Miên hơi bối rối trước câu nói này.
“Trong xã hội ngày nay, có thể dựa vào quan hệ hoặc đi đường tắt để đạt được lợi ích cho bản thân, là điều mà rất nhiều người cầu mà không được.” Tông Chính Hằng là người lõi đời, đã thấy quá nhiều người theo đuổi danh lợi, rồi thấy người sang bắt quàng làm họ.
Tông Chính Hằng nói: “Chú tôn trọng suy nghĩ của cháu, nhưng có một số hiểu lầm trong việc này, chú nghĩ rằng chú phải làm rõ.”
“… Hiểu nhầm?”
“Chú đã kiểm tra với bộ phận nhân sự sáng nay, ngày Tiểu Đoạn gọi cho chú để nói về chuyện của cháu, cũng chính là ngày cháu nhận được lời mời ký hợp đồng. Trên thực tế, cháu đã được thông qua phỏng vấn, trở thành họa sĩ hợp đồng, điều này không hề liên quan gì đến cuộc điện thoại của thằng bé cả.”
Tri Miên choáng váng.
“Chú vốn cũng định dặn dò Lâm Linh một tiếng, nhưng mấy ngày trước, chú còn đang đi công tác ở Bắc Kinh, còn chưa kịp nói, bên ngoài có thể có một số tin đồn, chú đã hỏi Lâm Linh, cô ấy nói là chỉ đơn thuần thích năng khiếu truyện tranh của cháu, nên mới nhận cháu làm họa sĩ dưới trướng, cô ấy thậm chí còn chưa nghe nói đến chuyện này.”
Lời giải thích này hoàn toàn bất ngờ với Tri Miên.
Cho nên, hiện tại, đãi ngộ của cô không có liên quan gì đến Đoạn Chước sao?
“Chú không muốn hỏi về chuyện giữa cháu và Tiểu Đoạn. Chú nói nhiều như vậy, là để cháu không nghi ngờ năng lực của chính mình.”
Tông Chính Hằng vạch trần suy nghĩ của cô. “Nếu cháu thích Hoạt Sang Bách Duy, thì cứ mạnh dạn ở lại, trốn tránh cũng vô nghĩa, cháu nên dùng thực lực để chứng minh rằng mình xứng đáng với tất cả những điều này. Lùi lại 1 vạn bước, cho dù cháu có Tiểu Đoạn giúp đỡ, thì nếu bản thân không mạnh mẽ, cháu sẽ không thể tiến xa trên con đường này.”
Quả thực, ở lại là cách tốt nhất để chứng minh bản thân, cô nên làm theo những gì trái tim mình mách bảo, không bận tâm điều gì khác, phải tranh thủ cho chính mình.
Tri Miên được lời nói của Tông Chính Hằng đánh thức. “Cảm ơn tổng giám đốc Tông.”
Tông Chính Hằng cười nói: “Không cần cảm ơn chú, chú chỉ không muốn bỏ sót bất kỳ nhân tài nào trong công ty chúng ta thôi, cháu cứ cố gắng lên, công ty này sẽ giúp cháu đạt được điều cháu muốn.”
…
Sau khi ra khỏi văn phòng tổng giám đốc, Tri Miên nghĩ ngợi lung tung, xuống lầu tìm Lâm Linh nói rõ mọi chuyện, đồng thời xin lỗi cô ấy vì lúc trước đã hiểu lầm.
Lâm Linh đối với chuyện này không hề tức giận. “Nghĩ kỹ được là tốt, suýt chút nữa là bị phải gánh cái tiếng này rồi đấy. Vậy bây giờ không hủy hợp đồng nữa đúng không?”
“Dạ.”
Cô ấy lại cầm thư mời, đưa cho Tri Miên, mỉm cười: “Cố lên, lần này em không phụ lòng của chị dành cho em đâu đấy.”
Tri Miên cong môi, cuối cùng thì nụ cười cũng xuất phát từ trái tim.
“Nhất định là sẽ không đâu.”
————
Đêm đó, sau khi rời khỏi sông Tân Ngoại, Đoạn Chước liền trở về biệt thự ở Tiêu Tinh Châu, mấy ngày không chịu ra.
Người đàn ông không đến câu lạc bộ để tập luyện, cũng không trả lời điện thoại và tin nhắn của bất kỳ ai. Mọi người đều biết từ tl là, đêm hôm đó, sau khi Đoạn Chước tìm thấy Tri Miên, mọi chuyện đã trở nên như thế này. Còn việc họ đã nói những gì, thì không ai biết cả.
Mọi người đều có những ý kiến, suy đoán khác nhau.
Gia Cát Vũ và Tư Mã Thành biết đại khái chuyện gì đã xảy ra nên gọi điện cho Trang Gia Vinh đang lo lắng, bên kia biết được chuyện đã xảy ra nên liền hoãn việc làm ăn lại, trở về thành phố Lâm.
Sau khi ra khỏi sân bay, ông đi thẳng đến Tinh Tiêu Châu.
Ở cổng biệt thự có dấu vân tay của ông, khi ông mở cửa đi vào, liền cảm thấy cả căn nhà đều lạnh lẽo, như thể chưa từng có ai sống ở đó, hoàn toàn trái ngược với khi Tri Miên còn ở.
Tầng một không có ai, ông bước lên tầng hai, đẩy cửa phòng ngủ chính ra, mùi rượu nồng nặc liền xộc thẳng vào mặt khiến ông suýt ngất.
Rèm cửa trong phòng đóng lại, trong phòng tối om, chỉ có chút ít ánh sáng xuyên qua khe cửa, nhìn thấy Đoạn Chước cong người trên sofa, gục đầu, uống rượu, giống như con thú lặng lẽ bị nhốt trong lồng.
Trang Gia Vinh bước vào, dùng giấy tờ quạt quạt trước mũi, đi đến mép giường, mở rèm cửa và cửa sổ ra.
Cuối cùng, ánh nắng chiếu vào căn phòng, khiến nó sáng sủa hơn một chút.
Ông quay đầu lại, nhìn thấy trên bàn tra trước mặt Đoạn Chước la liệt chai vỏ rượu rỗng, gạt tàn còn đầy tàn thuốc, giống như đã mấy ngày không ngủ, chỉ hút thuốc và uống rượu thôi vậy.
Người đàn ông hơi nheo mắt, thích ứng với ánh sáng trước mặt, nhưng vẫn rũ mi xuống, như thể Trang Gia Vinh không hề tồn tại.
Mắt anh thâ m đen, râu ria xồm xoàm, đôi mắt đen sâu thẳm nhưng không có bất kỳ độ ấm nào.
Trang Gia Vinh nuôi Đoạn Chước từ nhỏ đến lớn.
Đây là lần đầu tiên ông thấy anh suy sụp như vậy.
Không khác gì với cái xác không hồn.
Trang Gia Vinh hỏi anh về chuyện giữa anh và Tri Miên, nhưng cho dù hỏi thế nào, thì người đàn ông này vẫn luôn tỏ ra bất hợp tác, không chịu giao tiếp, không muốn nói bất cứ cái gì.
Giống như mỗi lần tâm trạng không tốt, trước nay anh không bao giờ muốn cho người khác biết.
Trang Gia Vinh đột nhiên nhận ra rằng, một người tưởng chừng như không quan tâ m đến việc gì như Đoạn Chước, không phải là thực sự không quan tâ m đến bất cứ cái gì.
Tri Miên là sự tồn tại đặc biệt trong trái tim anh.
Lúc này, chỉ còn hai tuần nữa là diễn ra trận chung kết UMF, Đoạn Chước đã một tuần không tham gia huấn luyện, một số phương tiện truyền thông bên ngoài đến phỏng vấn tiến độ chuẩn bị, lại phát hiện không thấy Đoạn Chước. Khi dò hỏi, thì phía câu lạc bộ lại nói, là Đoạn Chước đang điều chỉnh trạng thái, có tham gia hay không hiện còn chưa xác định.
Khi tin tức vừa được đưa ra, trên mạng liền sôi nổi bàn tán, tất cả mọi người đều không biết lý do, thậm chí có người còn nghi ngờ là anh bị chấn thương.
Người hâm mộ đang suy đoán liệu cuối cùng Đoạn Chước có thể tham gia thi đấu hay không.
Buổi sáng vài ngày sau, Gia Cát Vũ và Tư Mã Thành đã đến sân tập ngoài trời của câu lạc bộ, hôm nay là buổi tập cuối cùng ở thành phố Lâm, ngày mai bọn họ sẽ lên đường đi Seoul để chuẩn bị cho trận đấu cuối cùng.
Các cá nhân tham gia UMF, ngoài Đoạn Chước ra, thì còn một số thành viên của đội GYB đã lọt vào trận chung kết 100 người. Đây là cá nhân lấy danh nghĩa của mình để dự thi, nhưng đằng sau mỗi người tham gia, thì thường đều đại diện cho tên tuổi của quốc gia và đội ngũ của mình.
Khi cả hai bước đến phòng thay đồ, một vài đội viên của GYB bước tới, hỏi han: “Hai huấn luyện viên, tình hình của đại ca bây giờ thế nào rồi? Ngày mai là phải xuất phát rồi.”
“Nếu không tham gia, thì thật sự muốn bỏ quyền thi đấu sao?”
“Đại ca không sao chứ, tụi em có được đi thăm anh ấy không?”
Gia Cát Vũ bất lực, đừng nói đến người khác, ngay cả anh ấy và Tư Mã Thành lúc này cũng không thể gặp được Đoạn Chước. “Chuyện này các em không cần quan tâm đâu, cứ huấn luyện cho tốt đi.”
Tư Mã Thành nói: “Hôm nay anh sẽ gọi cho Đoạn Chước hỏi thăm một chút.”
“Ài, đại ca vốn là ứng cử viên hàng đầu đạt giải quán quân mà…”
Vài người đang tiếc nuối, thì đột nhiên, có một đội viên vội vàng chạy tới, vẻ mặt kinh ngạc: “Đại đại…”
“Đại cái gì hả?”
“Đại, đại ca, anh ấy đang ở trong sân bắn! Anh ấy đang luyện tập!!”
Mọi người:???!
Mọi người vội vàng chạy tới trường bắn ngoài trời, liền thấy trong sân huấn luyện, một người đang nằm trên bãi cỏ, cầm súng trước mặt, các mục tiêu di chuyển cách đó 50 mét đều bị hạ gục chính xác từng cái một.
Mãi cho đến khi kết thúc buổi tập bắn súng, anh mới từ từ đứng dậy.
Ai cũng nghĩ anh sẽ từ bỏ cuộc thi, nhưng anh vẫn chọn tham dự.
Những người khác cuối cùng cũng bước lên trước. “Đại ca…”
Gia Cát Vũ và Tư Mã Thành bước tới, nhìn Đoạn Chước bằng ánh mắt nóng cháy, họ ôm lấy vai anh, nuốt hết những lời hỏi thăm xuống.
Ngày hôm sau, tất cả các tuyển thủ dự thi lên đường đến Seoul.
Trên Weibo, chủ đề #Fire xác nhận tham gia cuộc thi# đã trở thành tin tức bùng nổ nhất đối với tất cả những ai theo dõi lĩnh vực EA. Fans vốn đang lo lắng khổ sổ lại một lần nữa tỉnh táo lại, nhưng tin tức này lại giáng một đòn nặng nề lên tinh thần của các tuyển thủ dự thi của quốc gia khác, cực kỳ áp lực.
Một số phương tiện truyền thông ban đầu muốn tiến hành phỏng vấn Đoạn Chước trước khi thi đấu, nhưng đội của Đoạn Chước đã từ chối tất cả các cuộc phỏng vấn, một số người ngoài còn nghi ngờ rằng tình trạng của Fire không tốt, có lẽ chỉ là miễn cưỡng tham gia trận đấu mà thôi.
Là một ứng cử viên chức vô địch khác của năm nay, đội trưởng Hunter của đội QRT Hàn Quốc đã nói đùa trong một cuộc phỏng vấn: “Cho dù trạng thái của Fire có tốt hay không, thì vẫn không ảnh hưởng đến việc tôi giành được chức vô địch.”
Hai người đã tham gia chung một cuộc thi cách đây 4 năm. Hunter là nhà vô địch của cuộc thi đó, trong khi Fire chỉ vào đến trận chung kết, còn không lọt vào được top 3.
Hơn nữa, Hunter hiện còn chiến đấu tại quê hương, nên lợi thế còn lớn hơn nữa.
Hai ngày sau, thi đấu liền chính thức bắt đầu.
Có tổng cộng 100 người tham gia cuộc thi. Sau khi bắt đầu, đầu tiên mọi người phải vượt qua một đoạn sông, cuối cùng bước vào khu vực chiến đấu được chọn là một tòa nhà bỏ hoang. Sau khi vào khu vực chiến đấu, cuộc thi sẽ được phát sóng trực tiếp.
Vốn dĩ mọi người đều lo lắng cho trạng thái của Đoạn Chước.
Nhưng không ai nghĩ rằng, người đàn ông lại mở ra một cuộc tàn sát đầy “biế.n thái”.
Cứ sau vài phút hoặc thậm chí vài giây, phát thanh liền thông báo tin Đoạn Chước tấn công, lăn lộn, đánh chết kẻ thù.
Người đàn ông vào sân mười phút, mà số người bị đào thải đã lên tới 2 chữ số.
Mọi người bên ngoài đấu trường đều bị sốc – Fire giết đến điên rồi.
Khi trận chung kết diễn ra càng lâu, số người trên sân càng ít, cuối cùng chỉ còn lại Đoạn Chước và Hunter.
Vòng tròn sinh tồn cứ thế thu hẹp lại, hai người chỉ cách nhau một bức tường đá. Hunter bỏ súng xuống, bất ngờ khiêu khích Đoạn Chước trên chương trình phát sóng toàn cầu bằng tiếng Anh: “Fire, tôi biết anh vật lộn tự do rất giỏi, hay chúng ta đổi cách khác để chơi đi? Vật lộn tay không, xem ai lấy được súng trước thì giết đối phương, thế nào?”
Vài giây sau, Hunter nhìn thấy Đoạn Chước bước ra, cả hai đều không cầm súng.
Sau đó, tất cả các đối thủ và khán giả xem truyền hình trực tiếp đều thấy hai bên giao chiến kịch liệt, mọi hành động của Đoạn Chước đều nhanh chóng, chính xác và không ngừng nghỉ.
Sau vài phút, anh đè Hunter xuống đất, nghiền nát anh ta.
Đối phương ngã xuống đất, máu chảy ra khóe miệng, chật vật đứng lên.
Đoạn Chước nhặt súng trên mặt đất, vừa nâng lên, ánh mắt đột nhiên rơi vào chiếc găng tay chiến thuật trên tay phải.
Trên cổ tay có thêu chữ “ZM” vô cùng duyên dáng.
Trong tích tắc, tim anh loạn nhịp.
Ngay khi người đàn ông đang mơ màng, Hunter đứng dậy, sờ vào khẩu súng.
Khoảnh khắc tiếp theo, Đoạn Chước bóp cò, một làn khói xanh lơ lửng trên người Hunter.
Hunter biến sắc.
Cuộc đấu kết thúc.
Loa phát thanh thông báo, Đoạn Chước đã loại người cuối cùng, trở thành quán quân.
————-
Sau khi Đoạn Chước giành chức vô địch, tất cả khán giả đều bàn luận sôi nổi, ai cũng không ngờ Đoạn Chước vốn có thể trạng không tốt trước trận đấu lại thi đấu xuất sắc như vậy trên sân.
Đoạn Chước đứng trên bục nhận giải, trở thành tâm điểm của ánh đèn flash, nhưng không ai nhìn thấy nụ cười trên mặt anh.
Như thể là không hề vui vẻ chút nào.
Anh đã từ chối tất cả các cuộc phỏng vấn sau trận đấu.
Từ chối lời chúc mừng của mọi người.
Anh ngồi một mình trên bãi đất trống ở cuối sân chơi.
Gió chiều thổi nhẹ, tầm nhìn mờ mịt, chỉ còn nghe thấy tiếng chim muông mơ hồ.
Cho đến khi nghe thấy tiếng bước chân phía sau, vai bị vỗ nhẹ, giọng nói của Gia Cát Vũ từ phía sau truyền đến: “Một mình ngồi đây ăn mừng giành chức vô địch hả.”
Gia Cát Vũ ngồi xuống bên cạnh, thấy Đoạn Chước cầm găng tay chiến thuật.
“Găng tay này của cậu bị hỏng rồi kìa.” Gia Cát Vũ thuận miệng nói.
Đoạn Chước cúi đầu nhìn qua, vừa rồi chiếc găng tay đã bị xé rách, cũng đã bị hỏng rồi, không thể đeo vào tay nữa.
Nhìn kỹ hơn, hai chữ “ZM” được thêu một đường mảnh trên cổ tay của chiếc găng tay bên phải.
Mà tương ứng trên cổ tay trái, thêu chữ “Fire”.
Ký ức trôi về năm tốt nghiệp đại học.
Năm đó, cô gái nhỏ vừa mới trường thành, đã tỏ tình với anh.
Không lâu sau khi anh và Tri Miên ở bên nhau, anh quyết định chuyển từ vận động viên nghiệp dư sang vận động EA chuyên nghiệp.
Tuy nhiên, sau một thời gian dài thích nghi, anh thậm chí đã nghĩ đến việc từ bỏ.
Trong vài tháng liền, anh chỉ là tuyển thủ dự bị trong đội, không được thi đấu nhiều, nên không thể thích nghi với quy tắc thi đấu chuyên nghiệp.
Trong những giải đấu quy mô lớn, kỹ năng của anh không thể đánh bại những tuyển thủ kỳ cựu đó. Những trận thua thường xuyên đã làm lung lay niềm tin mà anh đã xây dựng trong nhiều năm qua. Trạng thái tinh thần không tốt, hơn nữa tính cách lại kiêu ngạo, nên anh không có cách nào để chấp nhận thất bại.
Trong lòng anh bắt đầu lung lay, hoài nghi không biết mình có phù hợp với con đường EA hay không.
Ngày hôm đó, tổng giám đốc Lộ của câu lạc bộ đến gặp anh, nói là muốn anh có thể trở thành người đại diện của câu lạc bộ, muốn lợi dụng giá trị thương mại về ngoại hình của Đoạn Chước.
Tâm trạng Đoạn Chước rất không tốt, một mình luyện tập hồi lâu, cuối cùng ngồi ở trên cỏ trên sân tập luyện mà hút thuốc.
Hết điếu này đến điếu khác.
Bực bội trong lòng không thể nào tiêu tán.
Cho đến khi một đôi giày vải trắng đột nhiên xuất hiện.
Khi ngẩng đầu lên, khuôn mặt của Tri Miên liền đập vào mắt anh.
Cô mặc chiếc váy trắng, trên tay cầm một cái hộp, đứng trước mặt anh, nụ cười trên môi được hoàng hôn dát lên một lớp vàng cam dịu dàng.
Anh sửng sốt một chút, nhìn thấy cô gái nhỏ ngồi xổm xuống trước mặt anh, nghiêng đầu hỏi: “Đoạn Chước, tâm trạng anh không tốt sao?”
Ngay lúc đó, sự bực bội trong lòng anh đã phần nào được giọng nói nhẹ nhàng của cô xoa dịu.
Anh dập tắt tàn thuốc, giơ tay kéo cô đến bên cạnh, ôm vào lòng, khàn giọng nói: “Sao em lại tìm tới đây?”
“Em hỏi anh Gia Cát, anh ấy nói nói là anh ở đây, một mình.”
“Em liền muốn tới tìm anh.”
Cô ngẩng đầu nhìn anh, Đoạn Chước xoa xoa đầu cô, lười biếng nhếch lên khóe môi lên. “Dính anh đến vậy sao?”
Hai má Tri Miên hơi đỏ lên, hơi thở thơm tho phả vào cổ anh. “Anh không vui sao? Hút thuốc nhiều thế.”
“Ừm.”
Anh thừa nhận.
“Tại sao anh lại không vui chứ?”
Hầu kết Đoạn Chước lăn lộn.
Làn gió nhẹ lướt qua, thổi bay mái tóc dài của Tri Miên, như lông tơ mà xẹt qua cánh tay anh, anh chỉ nhẹ nhàng vuốt nhẹ lên đỉnh tóc cô, không nói một lời.
Cô mím môi, nắm tay anh, nhìn đôi găng tay chiến thuật trên tay anh. “Găng tay của anh hơi mòn rồi, nhưng không sao, em mua cho anh cái mới.”
“Hửm?”
Cô mở chiếc hộp trên tay, lấy ra một đôi găng tay chiến thuật từ bên trong.
“Nè, tặng cái này cho anh đó.”
Đoạn Chước sững sờ, cầm bao tay lên, cười nói: “Tại sao em đột nhiên muốn tặng đồ cho anh?”
Cô cong môi. “Vẫn luôn muốn tặng quà cho anh, nhưng không biết nên tặng cái gì. Cuối cùng, em nghĩ ra, cứ tặng anh một thứ mà anh luôn có thể mang theo bên mình. Lần trước xem anh huấn luyện, em liền thấy được bao tay của anh.”
Anh quan sát, chợt nhận ra hai đường thêu đặc biệt trên gặn tay.
Nhìn kỹ, hóa ra đó là tên viết tắt của tên họ.
“Đây là em nhà…”
Cô chú ý tới ánh mắt của anh, ngượng ngùng mà giải thích bằng giọng nhỏ như muỗi kêu, Đoạn Chước trực tiếp ôm cô ngồi vào giữ a hai chân, ôm vào trong lòng, giọng nói trầm thấp đầy ý cười dừng ở sau tai cô: “Đây là cái gì? “
Tri Miên đỏ tai, ngượng ngùng nói: “Em thêu hai bên chữ… Anh bên trái, em bên phải.”
Cô đã nghĩ rằng.
Chỉ cần anh giơ súng lên, thì ánh mắt đầu tiên là anh có thể nhìn thấy chữ ZM trên cổ tay bên phải của mình.
Đây là nơi gần với tầm nhìn của anh nhất.
Như vậy thì khi anh thi đấu, sẽ luôn cảm nhận được cô cũng ở bên cạnh anh.
Đoạn Chước vừa nghe xong, nghĩ đến những chuyện vừa rồi, im lặng một hồi, cuối cùng nhếch khóe môi lên. “Em thích anh chơi EA sao?”
“Thích.”
“Tại sao, em thấy anh chơi EA rất đẹp trai à?”
Cô nghe lời tự luyến của anh, vỗ vỗ tay anh, cuối cùng quay lại nhìn anh, giọng nói nhẹ nhàng hòa vào trong gió, rơi vào tai anh: “Em biết anh thích EA, mà em thích nhất là được nhìn anh đứng trên bục, tay cầm cúp, cả người tỏa sáng.”
“Chỉ cần anh thích, thì em sẽ cùng anh thực hiện.”
Ngày đó, cô đã kéo anh ra khỏi vực thẳm mê mang, để anh vững bước đi trên con đường này.
Chỉ có anh mới biết trong lòng mình mơ ước gì.
Nhưng mà, Tri Miên lại hiểu rõ khát vọng của anh.
Ký ức quay cuồng, Đoạn Chước nhìn chằm chằm chữ “ZM” trên bao tay, xoa nhẹ, trong mắt hơi nóng lên.
Trời trong như nước, chiều hôm mênh mang.
Giống như ngày trước.
Bốn năm sau, anh đứng trên bục nhận giải, bễ nghễ trước mặt đối thủ, rực rỡ chói lọi, có tất cả những gì từng khao khát.
Nhưng mà, anh lại đánh mất cô.
Cô sẽ không ở bên anh nữa.
Anh thực sự đã đánh mất cô.