Váy Đỏ Nhỏ Của Anh - Chương 12
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
121


Váy Đỏ Nhỏ Của Anh


Chương 12


Lại một lần nữa mở mắt ra, đi đến trước gương, phát hiện bản thân đột nhiên co lại đến mười hai tuổi, nội tâm Ngu Nam rất bình tĩnh.

Thậm chí muốn ra ngoài nhìn xem Liễu Chướng mười bốn tuổi.

Phỏng chừng lại là một giấc mộng.

Ngu Nam bình tĩnh thay đồng phục, xách cặp lên, bình thản ung dung đi ra phòng ngủ. Sinh hoạt mười hai tuổi cô còn nhớ rõ một ít, ví dụ như lưu trình trước khi đi học — mấy giờ rời giường, ăn cơm ở nơi nào, đến trường học bằng cách nào.

Học cấp ba cô có thể trực tiếp cầm thẻ cơm đi nhà ăn ăn cơm, nhưng hiện tại cấp hai cô chỉ có thể ngoan ngoãn ăn cơm ở nhà rồi đến trường học.

Nhưng trong nhà cô không có ba mẹ và cơm sáng, vậy làm sao đây?

Ngu Nam đứng ở trong phòng khách trầm tư sau một lúc lâu, dứt khoát xách cặp gõ cửa nhà hàng xóm.

“Nam Nam, sao hôm nay dạy trễ vậy?”

Liễu Chướng mở cửa, hỏi.

Ngu Nam không chút khách khí đánh giá Liễu Chướng mười bốn tuổi.

Cậu rất gầy, trêи người không mấy lượng thịt, mặc đồng phục to rộng càng có vẻ trống rỗng, cổ lộ ra xương quai xanh bằng phẳng xinh đẹp, cảnh đẹp ý vui. Cậu rất trắng, mặt mày lỏng lẻo, nếu mập một chút, có lẽ sẽ trở thành soái ca lý tưởng trong lòng các thiếu nữ tuổi dậy thì.

Khó trách khi Liễu Chướng học trung học, không có ai theo đuổi, rõ ràng là một mầm non đẹp.

Quá gầy, gầy như cây trúc, không thấy đầu.

Ngu Nam càng thêm thương tiếc dáng người của Liễu Chướng.

Sau lưng Liễu Chướng ớn lạnh, cảm giác như bị người ta dùng ánh mắt phi lễ nhìn khắp toàn thân, nhưng thấy Ngu Nam vẫn là bộ dáng ngây thơ đáng yêu, điều này khiến cậu nghi ngờ có phải bản thân suy nghĩ nhiều rồi không.

Rốt cuộc Ngu Nam vẫn là cô gái nhỏ, chưa dậy thì hoàn toàn.

Liễu Chướng không suy nghĩ nhiều, tránh ra một bước, nói: “Mau vào, hôm nay còn có nghi thức kéo cờ, đến trễ sẽ bị la.”

Ăn cơm sáng xong, Ngu Nam vui vẻ đi theo Liễu Chướng đến trường học.

Cô lưu ý, hiện tại mới khai giảng không mấy ngày, chương trình học cũng không nặng nề, cô còn có thể ứng phó. Dựa theo kinh nghiệm lần trước, chỉ sợ cô ở đây nhiều nhất một tháng, cho dù học không tốt cô cũng không áp lực tâm lý, dù sao cũng là mộng.

Có lẽ là bị tiềm thức ức chế, việc cô làm đều cần thiết giống trong quá khứ như đúc, không thể khác người. Thời gian lâu dần tâm trí cô cũng sẽ chịu ảnh hưởng, càng ngày càng giống bản thân ngay thời điểm đó.

Buổi chiều sắp tới giờ tan học, tiết cuối cùng Ngu Nam đã ngồi không yên, biểu tình động tác nhìn bằng mắt thường cũng có thể thấy được cô đang nôn nóng. Kỷ Bạch Vũ nhìn cô, nhỏ giọng hỏi: “Ngu Nam, cậu sao vậy? Muốn đi WC?”

Ngu Nam nói nhỏ với cô bạn: “Không có, tớ muốn tan học nhanh chút, tớ muốn về nhà.”

Kỷ Bạch Vũ nỗ lực duy trì trấn định, rụt rè cười trêu ghẹo: “Tớ thấy không phải muốn tan học mà là muốn gặp anh Liễu Chướng chứ gì.”

Mặt Ngu Nam tức khắc biến hồng, cô kề tai Kỷ Bạch Vũ nói nhỏ, dùng giọng “Hung tợn” uy hϊế͙p͙: “Cậu dám cười tớ, có tin tan học tớ đánh cậu không.”

“Tin, đương nhiên tin.” Kỷ Bạch Vũ nhịn cười không để bản thân cười ra tiếng, vội vàng quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, dời lực chú ý của mình. Hôm nay học sinh không nhiều dễ dàng nhìn thấy cảnh sắc bên ngoài.

Đầu mùa xuân cây cối đều phủ một tầng xanh tươi, chim chóc kết bè kết đội bay xuyên qua tầng tầng mây trắng, gió mát luồn vào cửa sổ, thổi quét trang sách trêи bàn.

Hai nam sinh cao gầy mặc đồng phục ngắn tay, đi ở dưới sân. Hai người bọn họ đang trò chuyện, một người mặt mày hớn hở, ước gì có thể quơ chân múa tay, một người thần sắc bình tĩnh, tay chân ngay ngắn, rõ ràng là Dương Đường và Liễu Chướng.

“Nè, nè, cậu biết người bên cạnh anh Liễu Chướng là ai không?”

Ngu Nam cố hết sức ngẩng đầu lên, nhìn qua cửa sổ liếc mắt một cái đã nhìn thấy hai nam sinh bên dưới.

“Ồ, anh ấy tên là Dương Đường,” Ngu Nam bĩu môi, “Cậu đừng nhìn anh ấy hiện tại ra hình ra dáng mà nhầm, trước kia rất cẩu.”

Trêи mặt Kỷ Bạch Vũ lộ ra một tia khó hiểu: “Cẩu? Là ý gì?”

“Là…, haizzz.” Ngu Nam chỉ hận bản thân thiếu thốn ngôn ngữ, không thể dùng từ ngữ miêu tả chính xác, hàm hồ nói, “Ý là không phải giống người.”

Kỷ Bạch Vũ chống cằm nhìn chằm chằm bóng dáng Dương Đường không chớp mắt: “Nhưng rất đẹp trai, thì ra anh ấy tên là Dương Đường, đẹp quá, khó trách chị gái tớ mỗi ngày đều nói khối trêи có rất nhiều soái ca, chất lượng cũng cao.”

Tiết này là tiết tự học, gần tới giờ tan học, lớp cũng có chút xôn xao, luôn có người khe khẽ nói nhỏ. Ngu Nam và Kỷ Bạch Vũ cũng không phải hai người duy nhất nói chuyện riêng trong lớp, ngay cả uỷ viên kỷ luật ngồi ở trêи bục giảng cũng bỏ nhiệm vụ.

“Chẳng lẽ Liễu Chướng không đẹp? Tớ cảm thấy Liễu Chướng đẹp hơn Dương Đường!” Ngu Nam tức khắc bất mãn. Cô nhìn trái nhìn phải xác định không ai chú ý tới hai người, yên lòng đầu chạm trán với Kỷ Bạch Vũ, bênh vực Liễu Chướng.

Kỷ Bạch Vũ nhìn cô chăm chú, ánh mắt sau một tầng kính tràn ngập phức tạp.

“Sao?” Ngu Nam có chút chột dạ.

Kỷ Bạch Vũ nói: “Nam Nam, mặt Liễu Chướng nhà cậu không tồi, nhưng không ai sẽ hứng thú với cây gậy.”

Ngu Nam: “……”

Biểu tình của cô thật sự thú vị, chọc Kỷ Bạch Vũ bật cười, liên tiếp an ủi: “Thật ra cũng được, chị tớ nói các chị khối trêи ngẫu nhiên cũng sẽ nhắc tới Liễu Chướng.”

Ngu Nam sống không còn gì luyến tiếc: “Nói ảnh nơi nào cũng tốt chỉ là quá gầy à?”

Kỷ Bạch Vũ nghịch ngợm nháy mắt: “Cậu thật thông minh.”

Từ khi Liễu Chướng lên trung học, Ngu Nam đã không thể hưởng thụ đãi ngộ được Liễu Chướng đón cô tan học, luôn tự mình về nhà. Liễu Chướng có một thói quen, thích chơi bóng rổ với bạn bè sau giờ tan học. Ngu Nam thu dọn cặp sách, chuẩn bị đi đường vòng đến sân thể ɖu͙ƈ xem cậu chơi bóng.

Sau khi Kỷ Bạch Vũ chính mắt nhìn thấy Dương Đường, luôn miệng nhắc tới Dương Đường, nghe Ngu Nam nói vậy lập tức chủ động đề nghị muốn đi theo Ngu Nam xem soái ca chơi bóng.

Ngu Nam chần chừ: “Cậu thật sự muốn đi?”

Kỷ Bạch Vũ mím môi cười: “Nhìn trai đẹp mà, đương nhiên muốn đi.”

Chương trình học của học sinh sau tết cũng không nặng nề, đi ra ngoài xem cũng không sao. Huống chi Kỷ Bạch Vũ và cô đều là học sinh ngoại trú, không học tiết tự học buổi tối. Ngu Nam không từ chối, bởi vì sau khi lớn lên công việc nhiều cô ít có cơ hội thân thiết đi cùng Kỷ Bạch Vũ như hiện tại.

Ngu Nam nói: “Vậy muốn tớ giới thiệu hai người làm quen không?” Cô suy tư sau một lúc lâu, muốn nhớ lại sau này Kỷ Bạch Vũ và Dương Đường có quen biết nhau hay không.

“Không cần, tớ chỉ nhìn, không muốn gì khác.” Kỷ Bạch Vũ nói.

Chuông tan học vang lên, học sinh chen chúc chạy ra, ước gì có thể mọc ra tám cái chân tăng tốc chạy đến cửa trường học. Không quá vài phút, bên ngoài hành lang đã đen nghìn nghịt, Ngu Nam và Kỷ Bạch Vũ chậm rãi dọn dẹp tập vở, chờ đám đông tan hết mới đi ra ngoài.

“Liễu Chướng! Tiếp theo!” Dương Đường hô to một tiếng, xa xa truyền đến.

Ngu Nam và Kỷ Bạch Vũ đi đến bên cạnh sân bóng rổ, từ trêи cao nhìn xuống các nam sinh phía dưới, một người chăm chú nhìn Liễu Chướng, một người chăm chú nhìn Dương Đường.

Hai người các cô đều không hiểu bóng rổ, xem đến hai mắt khô khốc cũng không hiểu tình huống như thế nào.

Kỷ Bạch Vũ nhìn mãi, nhịn không được kề tai Ngu Nam nói nhỏ, “Dương Đường cao nhỉ, cậu biết anh ấy cao mét mấy không?”

Ngu Nam không xác định nói: “Một mét tám mươi hai, hay là một mét tám mươi ba ấy?” Dù sao Liễu Chướng một mét tám mươi hai, Dương Đường hơi cao hơn Liễu Chướng một ít, cũng không nhiều, có lẽ chỉ kém nhau hai ba centimet. Ngu Nam không am hiểu nhìn chuẩn, chỉ nói con số đại khái.

Kỷ Bạch Vũ ồ một tiếng, hứng thú tiếp tục xem: “Dương Đường ném bóng giỏi quá.”

Đang chơi Liễu Chướng phát hiện Ngu Nam, cậu tươi cười phất tay về phía cô, mồ hôi trêи mặt không ngừng chảy xuống. Ngu Nam ngó trái ngó phải, có chút lo lắng cậu khát nước nên giao cặp sách cho Kỷ Bạch Vũ, chạy tới quầy bán quà vặt mua chai nước, chuẩn bị lát nữa đưa cho Liễu Chướng.

Sáu giờ, khi tiếng chuông tiết tự học buổi tối vang lên các nam sinh mới ngừng chơi, sôi nổi tạm biệt về nhà.

Liễu Chướng mồ hôi đầy đầu, tóc ướt dính sát trêи trán và cổ, có vẻ có chút chật vật. Kỷ Bạch Vũ mở to mắt nhìn đồng hồ, cảm thấy thời gian sắp muộn nên chào tạm biệt Ngu Nam sau đó chuồn mất.

Ngu Nam còn chưa kịp phản ứng đã nghe thấy Liễu Chướng gọi cô: “Nam Nam!”

Mắt cô sáng ngời, vui vẻ đi tới, nói: “Anh ném được mấy trái?”

Liễu Chướng hữu khí vô lực đi về phía cô, kéo kéo cổ áo bớt nóng, thuận miệng nói: “Em đứng ở chỗ đó xem cả buổi, cũng không giúp anh đếm số?”

“Em cũng đâu phải trọng tài, với lại em xem không hiểu, nên không đếm.” Ngu Nam đúng lý hợp tình mà nói.

Liễu Chướng liếc cô, duỗi tay về phía cô, “Cho anh.”

Ngu Nam chớp chớp mắt, nhìn chằm chằm bàn tay trắng nõn trước mặt, không hiểu: “Hả?”

Lần này người đúng lý hợp tình biến thành Liễu Chướng: “Không phải em mua nước cho anh sao?”

“Hừ!” Ngu Nam tức giận ném chai nước vào trong lòng ngực cậu, “Thì ra anh qua đây chỉ để lấy nước!”

“Ơ, em gái Ngu Nam, đừng nặng bên này nhẹ bên kia chứ, nước của anh đâu?” Dương Đường đột nhiên nhô đầu ra từ phía sau Liễu Chướng, cười hì hì nói, “Đừng chỉ lo cho Liễu Huyền Đức.”

“Liễu Huyền Đức?”

“Em không cảm thấy ngày thường cậu ấy làm việc đặc biệt chậm, miệng mồm lại chuyên nói lý hả?” Dương Đường cười nói, sau đó vui quá hóa buồn, đổi lấy khuỷu tay đánh không lưu tình từ Liễu Chướng, cậu ta tức khắc phối hợp làm ra vẻ mặt thống khổ, che lại bụng kêu to ‘ui da’

Ngu Nam buồn cười: “Đừng diễn kịch, lực Liễu Chướng không mạnh.”

“Đi thôi, về nhà.” Liễu Chướng khom lưng xách ba lô, gác áo khoác trêи vai, “Hôm nay ba em cũng không về nhà?”

“Ừ.” Ngu Nam nói, “Nhưng có mẹ em ở nhà.”

“Không phải hôm nay dì Chu phải đi ra ngoài giao lưu sao? Trong năm ngày,” Liễu Chướng không chút để ý nói, “Sao nào? Em không biết?”

Ngu Nam ngơ ngác: “Gì?”

Lúc cô tới là buổi sáng, trong nhà không có ai, còn tưởng Chu Linh Thước đã dậy sớm đi làm, không nghĩ tới lại là đi giao lưu công tác.

Biểu tình kinh ngạc của cô hoàn toàn bày ở trêи mặt, liếc mắt một cái đã có thể nhìn ra.

Liễu Chướng hơi hơi cúi đầu nhìn cô: “Nè? Chưa tỉnh ngủ à?”

“Không có.” Ngu Nam nhìn thẳng cậu, “Lạ ghê, bình thường không phải mẹ em đều chờ tới nghỉ hè mới đi ra ngoài giao lưu trao đổi sao?”

Liễu Chướng cười lắc đầu, bất đắc dĩ thở dài: “Em đó —”

Ngu Nam không vui nói: “Anh chỉ lớn hơn em hai tuổi, sao cư xử giống như ‘con gái nhà mình mới lớn’ vậy?”

“Nếu lấy tần suất anh đưa đón em từ nhỏ đến lớn, thì anh quả thật có thể xem em như ‘con gái nhà mình mới lớn’.” Liễu Chướng nói như thật.

“Chỉ biết miệng lưỡi trơn tru!” Ngu Nam nhẹ nhàng đẩy cậu một phen, bàn tay chạm phải làn da ấm áp, cảm giác da thịt tiếp xúc làm Ngu Nam hơi hoảng loạn, lỗ tai cô lặng lẽ đỏ lên, bất động thanh sắc thu tay về.

Thật kỳ quái, rõ ràng tương lai cô thường xuyên dắt tay ôm Liễu Chướng, bây giờ lại giống như đứa trẻ chưa hiểu việc đời vậy, chỉ chạm một chút đã mặt đỏ tai hồng.

Ngu Nam áp mu bàn tay lên mặt, muốn thử nhiệt độ trêи mặt.

Liễu Chướng chân dài, cô chỉ phân tâm vài giây đã bị cậu bỏ lại mấy mét. Cô thoáng giương mắt nhìn, nam sinh cao gầy đón gió đi về phía trước, gió thổi phấp phới góc áo của cậu, khí phách hăng hái, khiến tim người loạn nhịp.

Khi tình đầu chớm nở, người cạy ra nội tâm lỗ mãng của cô là Liễu Chướng.

Người chưa từng trải qua cay đắng ngọt bùi của tình yêu như cô lại động tâm một lần là có thể quang minh chính đại đi theo bên cạnh người mình yêu, bước cùng bước với cậu, cùng nhau đi, cùng nhau chạy.

Đây là may mắn của cô.

“Nam Nam?” Nhận thấy bên cạnh không có bóng người, Liễu Chướng dừng bước chân, quay đầu nhìn lại. Cậu hơi cau mày sắc trời tối tăm, đèn đường lặng yên sáng lên, Ngu Nam cười trộm, nhảy nhót đi theo sau.

“Tới liền!” Cô tung tăng nhảy nhót đuổi theo.

Liễu Chướng duỗi tay kéo cô đến bên cạnh mình, cau mày, “Trêи đường xe nhiều, sao cứ hấp tấp?”

“Em biết.” Ngu Nam nhe răng cười, “Xin lỗi mà.”

Liễu Chướng đi ở lối đi bộ bên ngoài, bảo vệ cô ở bên trong. Bên đường trồng trọt hàng cây xanh um tươi tốt, mùa xuân đã đến, cây cối đâm chồi nảy nở. Bên cạnh là trường trung học phổ thông, hàng rào sắt tường ngăn cách bên ngoài, hoa cẩm chướng hoa trạng nguyên trong vườn trường cành lá không chịu cô đơn leo ra bên ngoài, xuyên qua hàng rào, nở ra một dãy phồn hoa.

Một đường đi về phía trước, trong mắt đều là hoa, hoa rụng rực rỡ, đẹp không sao tả xiết.

“Oa, đẹp quá.” Cô kinh ngạc cảm thán.

Liễu Chướng lên tiếng: “Anh muốn đi hiệu sách mua sách, em ở bên này chờ anh hay là đi cùng anh?”

Thấy sắp tới ngã tư đường, hiệu sách ở phố đối diện.

Ngu Nam quyết đoán nói: “Anh đi mua sách, em ở đây chờ anh.”

“Được, cẩn thận chú ý cặp sách, đừng để bị trộm.” Trước khi đi Liễu Chướng còn không quên dặn dò.

Ngu Nam che lỗ tai thúc giục cậu: “Em biết em biết, anh mau đi đi.”

Đèn đỏ sáng lên, nhìn Liễu Chướng đi xa, Ngu Nam nhẹ nhàng thở ra, lòng nói, phong cách dặn dò giống như mẹ già một chút cũng không thay đổi. Cô ôm cặp sách vào trong lòng ngực, tiếp tục thưởng thức hoa.

Trêи mặt đất cánh hoa tầng tầng lớp lớp, còn có đóa hoa hoàn chỉnh rơi ở ven tường, Ngu Nam có chút ngứa tay, muốn nhặt mấy đóa về phơi khô làm thẻ kẹp sách.

Trong khi chờ Liễu Chướng trở về, cô chọn mười mấy đóa hoa dưới đất bỏ vào trong túi quần, cũng không nhìn kỹ thấy đóa nào còn nguyên thì nhặt lên.

Cũng may túi quần đồng phục rộng, bỏ nhiều cũng không lộ ra ngoài.

Khoảng mười phút sau, Liễu Chướng mua sách trở về, cô còn phấn chấn hỏi Liễu Chướng mua sách gì.

“Bài tập toán học.” Liễu Chướng nói, “Thuận tiện mua cuốn văn xuôi.”

Ngu Nam à một tiếng, Liễu Chướng đọc sách không thú vị, cô nghe thấy sách là đau đầu, cô sẽ không hỏi Liễu Chướng tác giả của cuốn văn xuôi anh mua là ai đâu!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN