Cơ hồ là lời nói vừa thốt ra. Trong nháy mắt, Dung Tự liền hối hận.
Anh vốn muốn hỏi chính là, có phải em có nghĩ đến anh hay không.
Vô luận là cô ấy có nghĩ hay không. Anh đều có thể thuận lý thành chương mà chuyển tới “Anh nghĩ em” phía trên mặt.
Nhưng mà hiện tại.
Nghê Ca một chút phản ứng cũng đều không có. Bộ dáng vẫn cúi đầu rũ mắt, không nói chuyện.
Bốn phía ve kêu như thủy triều. Trong ngắn ngủi yên lặng. Không khí đều lâm vào tĩnh mịch.
Anh không nhịn được động động khóe miệng:
“Anh….:
“Dung Tự” Nghê Ca hít hít mũi, mềm giọng đánh gãy anh “Em một chút đều không nghĩ đến anh”
Động tác của anh lập tức dừng lại.
Trong mắt ngọn lửa chậm rãi tắt xuống.
“Khi tốt nghiệp, người không rên một tiếng liền rời đi là anh. Nhiều năm như vậy người đều không liên lạc với em, cũng là anh” Nghê Ca rũ mắt không chịu nhìn anh, giọng nói hung tợn, giống như là đang nỗ lực biểu đạt sự hờn giận nhưng lại vẫn mềm mại như chú cừu non “Anh không có tư cách hỏi loại vấn đề này. Em cho tới bây giờ đều không nghĩ tới anh. Một lần cũng đều không có”
Càng nói về sau, giọng nói càng nhỏ.
Dung Tự không hiểu sao lại thấy đau lòng.
Ghé vào bên tai cô, giọng nói rất thấp, lại rất nghiêm túc:
“Anh không có không rên một tiếng liền rời đi”
Anh hướng cô vô cùng nghiêm túc mà nói lời từ biệt.
Đó là thời niên thiếu của anh, nghiêm túc nhất mà nói lời từ biệt.
“Anh cũng không cố ý không liên lạc với em”
Nhưng quá trình này muốn giải thích rất dài rất lâu. Dung Tự không biết nên bắt đầu nói từ đâu.
Anh tạm dừng một lát, đột nhiên nhớ tới trên người bản thân trừ bỏ thanh đao, còn có giấu một đồ vật khác.
– — Kẹo đường.
Ánh mắt sáng lên, anh bắt đầu ngầm xoa xoa lột giấy gói kẹo.
Nhưng mà không đợi bóc ra, Nghê Ca nghẹn một hơi, nói:
“Dung Tự. Đôi khi em, thật sự là…rất chán ghét anh”
Dung Tự chớp mắt liền mẹ nó hoảng sợ.
Em chán ghét anh trai làm gì a? Anh trai đáng yêu như vậy? Anh trai lớn như vậy ở xa trở về còn muốn mang cho em kẹo đường!!!
“Nghê….” Anh lại muốn sờ đầu cô.
“Đừng….Đừng có sờ em”
Người đàn ông nhỏ trong lòng Dung Tự muốn quỳ xuống.
Anh mở lòng bàn tay ra.
Giống như qua mỗi một lần Nghê Ca không vui. Bên trong lòng bàn tay anh đều có mấy gọi kẹo đường đã được bóc ra.
Nhưng mà lần này, cô không nhận nó.
“Dung Tự”
Nghê Ca suy nghĩ.
Chỉ có trẻ con mới ăn kẹo đường.
“Sau khi em lên đại học đã không còn ăn kẹo đường nữa”
****
Hai người tan rã không hề vui vẻ.
Nghê Ca từ chỗ kia của Dung Tự chạy trốn. Sự ủy khuất lớn như thủy triều. Đem cả người cô đều đánh ngã xuống.
Trước đó cô nói, cô cùng Chu Tiến cái gì cũng đều không có.
Kỳ thực thì cô cùng Dung Tự, cũng đều không có cái gì.
Thời điểm gặp lại, cô rõ ràng ủy khuất muốn nổ tung. Nhưng lại ngay cả lý do nổi giận cũng không tìm thấy.
Đứng ở cửa phòng ký túc xá. Nghê Ca hít một hơi sâu. Muốn đẩy cửa đi vào.
Lại nghe thấy tiếng khóc của Dương Ni từ trong phòng truyền ra, thút tha thút thít, đứt quãng nói:
“Mình làm sao mà biết được….Bản thảo chủ trì… một tờ cuối cùng….Lại là giấy trắng….Mình, mình lật đến cuối cùng mới phát hiện tờ kia…căn…căn bản không được in ra….”
Hai bạn khác cùng phòng an ủi:
“Giảng viên mắng cậu sao?”
“Không….”
“À. Vậy chắc cũng không sao. Giảng viên có thể lý giải được”
“Không….Cô…Cô ấy nguyên câu nói là, mình, trình độ này của mình, coi như sau này đi theo cô ấy nghiên cứu thì cũng…cũng là kéo chân cô ấy xuống ô ô ô….”
Nghê Ca không muốn nghe tiếp.
Cô đẩy cửa ra.
Hai người bạn cùng phòng khác là người phía nam. Cả người đều như nước mềm mại, trong veo. Vừa nhìn thấy cô đều chào hỏi:
“Nghê Nghê, cậu về rồi?”
Cô cũng cười rộ lên: “Ừm”
Dương Ni không muốn ở trước mặt cô mất mặt.
Chóp mũi vẫn hồng hồng, nhưng tiếng khóc dần dần yếu đi.
Nghê Ca không nhìn cô ta. Ngồi xuống sạc pin cho điện thoại. Điện thoại vừa khởi động lên, tin nhắn điên cuồng mà gửi đến.
[ Anh còn chưa từng thấy em đi giày cao như vậy?]
[ Sẽ không phải dễ trẹo chân hơn sao?]
[ Nhưng mà chiếc váy nhìn rất đẹp. Mặc dù trước anh cũng chưa từng nhìn em mặc qua.]
[Em có thể nhịn lâu như vậy mà không trả lời tin nhắn của anh. Số này của em có phải là không dùng nữa?]
…….
Nghê Ca kéo đến xem thời gian rồi nhìn lại.
Tin nhắn đến từ một số điện thoại xa lạ. Thời gian gửi là thời điểm trước và sau buổi lễ.
“…….”
Dung Tự không biết cô đã đổi số di động này chưa. Dựa vào trí nhớ mà thử gửi mấy cái tin nhắn.
Phát hiện, cô không trả lời.
Anh như chơi nghiện. Bình thường không có người nào cần liên lạc. Mà tiền điện thoại dù sao cũng dùng không hết. Một tin lại một tin tiếp tục gửi.
Nghê Ca xem từng tin từng tin.
Anh gửi cho cô rất nhiều tin nhắn nội dung lung tung, rối loạn. Cô nhìn mà dở khóc dở cười. Cuối cùng dừng lại ở:
[ Thật xin lỗi ]
[ Thật sự anh không có ý khác. Chỉ là nghĩ muốn chọc em một chút ]
[ Anh lập tức có thể chuyển tới đây. Thật sự ]
[ Anh ở nơi này với em. Cứ như vậy thật không có danh tiếng?]
[ Chờ anh trở lại. Ngày ngày đều sẽ chơi với em ]
……..
Nghê Ca nhịn không được suy nghĩ. Cho dù anh được điều tới đây, chắc anh cũng không có thời gian cùng chơi với cô mỗi ngày đâu.
Nhưng cô vẫn xoa xoa cái mũi, ở trên màn hình gõ chữ:
[ Số di động của em không có ngừng dùng]
Ngụ ý là, đừng gửi nữa, cô thấy được.
Dung Tự cẩn thận nhắn lại:
[ Em đang khóc sao?]
Nghê Ca “….”
Cô không khóc.
Nhưng giường bên cạnh cô đích xác có người đang khóc.
Thút tha thút thít, tiếng khóc đè nén, như lại bị ủy khuất cực lớn.
Nghê Ca thở dài. Bỏ di động xuống. Bình tĩnh nhìn về phía bên kia:
“Dương Dương. Có thể nói nhỏ chút được chứ? Có chút ầm ĩ”
“……”
Dương Ni nhỏ giọng cường điệu:
“Mình đang khóc”
“Mình biết” Nghê Ca nghĩ thầm, đây coi là chuyện rắm gì. Nếu là cô khóc lên. Cậu còn có thể có chuyện gì “Nhưng chuyện này cùng mình có quan hệ gì”
“…..” Dương Ni ngạc nhiên.
“Hơn nữa, chuyện ngày hôm nay, không phải là tự cậu tìm lấy sao?” Người lớn sẽ không luôn luôn khóc suốt như vậy. Trong lòng cô có chút nghẹn, đem lời nói ra rất không khách khí “Nói thật. Cậu thích làm gì tôi không xen vào. Nhưng có thể hay không đừng có suốt ngày đều đem ai cũng giả tưởng YY thành kẻ địch của cậu”
Dương Ni trầm mặc ba giây. Tiếng khóc đè nèn càng lớn hơn.
Một bên khóc, một bên nhỏ giọng cùng bạn trai gọi điện thoại.
Trong lòng Nghê Ca có chút bị chặn lại. Cúi đầu xem di động, Dung Tự dường như bị động kinh. Thế nhưng lại gửi lời khiêu chiến trên app trò chơi tiếng anh.
Nghê Ca cũng mẹ nó muốn khóc.
Thế là cô đem anh kéo vào danh sách đen. Sau đó tắt điện thoại.
Nhưng mà, trước khi ngủ, cô mơ màng suy nghĩ.
Tưởng Trì trong trò chơi dùng ID gọi là II. Cậu ta nói, đó là mặt cậu ấy lăn trên bàn phím gõ ra đến.
Nhưng rystudying…..
Đến cuối cùng là có ý gì.
***
Nghê Ca ngủ một giấc này đến thiên hôn địa ám*.
(*: Trời đất tối đen, ý là ngủ đến trời đất quay cuồng đó)
Đêm hôm trước cô thức suốt đêm. Lại vì buổi lễ trao giải đó mà bận đến tận đêm khuya. Hận không thể ngủ một giấc đến tối.
Đến khi giữa trưa, bạn cùng phòng trở về, nhỏ giọn ở phía dưới gọi cô:
“Nghê Nghê, Nghê Nghê, cậu tỉnh chưa? Giang hồ cứu gấp”
“Ừm….”
“Bài tập đánh giá bộ phim truyền hình nước Anh cậu làm xong chưa? Có thể cho mình mượn xem một chút được không?”
“Ừm…Làm xong rồi” Nghê Ca vẫn chưa tỉnh, giọng nói nho nhỏ “Ở trên bàn đó. Đặt ở bên dưới quyển từ điển. Cậu tự lấy đi”
“Cảm ơn cậu!” Cô bạn cùng phòng vô cùng cảm kích “Mình nhìn qua cách làm một chút rồi trả lại cho cậu”
“…….”
Nghê Ca không nói chuyện.
Cô rất buồn ngủ.
Cô đáp một tiếng rồi lại quay đầu tiếp tục ngủ.
Lần tỉnh lại tiếp theo đã hơn hai giờ chiều.
Dương Ni trở về phòng lấy sách, thấp giọng nói:
“Mình vừa mới ở dưới đi lên. Trông thấy dưới lầu có một chàng trai rất dễ nhìn đứng đó?”
Một người bạn cùng phòng khác thuận miệng nhỏ giọng nói:
“Là Chu Tiến đi? Anh ấy giống như đang theo đuổi Nghê Nghê”
“Hẳn là không phải. Chu Tiến thường thì giữa trưa hoặc là buổi chiều mới đến. Nhưng mà lần này…Buổi sáng mình đi lên trên lớp tự học chọn. Anh ta đứng ở đó, Giữa trưa trở về, anh ta vẫn còn đứng ở đó” Dương Ni có chút hoài nghi “Hơn nữa Chu Tiến nhìn không cao như vậy… Mà trên người của anh ta có sát khí. Mình nhớ là tính tình Chu Tiến rất tốt?”
Nghê Ca không ngủ được.
Dứt khoát đứng lên.
Mở điện thoại lên, một loạt tin nhắn bắn tới:
[ Xin chào, bạn học Nghê Ca. Chúc mừng bạn đã vượt qua thử nghiệm ban đầu của cơ quan chúng tôi. Xã hội chúng ta có một truyền thống tốt đẹp….]
Cô lướt thẳng đến câu cuối cùng:
[….thông báo đến bạn đến cuộc phỏng vấn cuối tuần này. Cảm ơn bạn!]
Đằng sau là chữ ký của nhà xuất bản.
Nghê Ca hơi giật mình. Hậu tri hậu giác có chút vui vẻ.
Cô thay quần áo bò xuống dưới giường, đầu nặng chân nhẹ, tay mò đến cái thang, thân mình nặng nề mà lung lay một chút.
“Ôi trời” Bạn cùng phòng nhanh chóng lại đỡ cô “Cậu không sao chứ?”
“Không….” Cô nhức đầu, có chút ngượng ngùng ổn định lại “Khả năng mình bị tụt huyết áp một chút. Đi ăn cái gì đó lại tốt thôi”
Cô cầm theo ba lô, thẳng tới nhà ăn.
Đi ra khỏi lầu ký túc xá. Mùa hè mặt trời chói chang. Khí nóng đến đập thẳng vào mặt.
Cô bung dù ra. Không đi được hai bước liền bị người ngăn lại.
Chàng trai mặc quần áo bình thường. Thân hình cao lớn, mặt mày như cũ. Chiếc xe rêu rao kia đã được đổi.
“Nghê Ca”
Nghê Ca dừng bước chân lại.
Dung Tự hít sâu một hơi, có chút bất lực mà nói:
“Anh không đùa em. Giờ anh nói chuyện nghiêm túc với em. Anh trở về một tuần tham gia cuộc họp. Nhưng thời gian nghỉ ngơi cũng chỉ có hai ngày. Cho nên chúng ta đừng cãi nhau được không? Phi công mang theo tâm trạng bất ổn bay trên trời, sẽ chết người”
“…..”
Anh dừng một lát, cẩn thận hỏi:
“Em còn tức giận sao?”