Vẽ Khói
Phần 17
Nếu như không gặp sẽ không yêu nhau,chưa từng bên nhau sẽ không sợ ly biệt…gặp nhau như vậy thà rằng không gặp,yêu em như vậy ta thà rằng vứt bỏ trái tim…
Suy nghĩ của Kha Vũ khiến ông ta khẽ rơi nước mắt…Cô gái của ông ta đã xuất Hiện
Hiền trong gương mặt của Hà lao vào ôm chầm lấy kha Vũ…cô siết tay vào cổ Kha Vũ
-Lâu lắm rồi nhỉ…
Kha Vũ tay run run sờ lên tóc Hiền…ông ta ôm chặt lấy rồi tựa má vào đầu Hiền…
-Em về với ta thật rồi
-Em đến lúc sắp phải tan biến rồi,em đã trú ngụ trong thân xác của Hà đã 3 năm qua…em chỉ mong có ngày được gặp lại anh …ông trời đã sắp đặt tất cả …Hà đã gặp được anh khiến linh hồn em được trỗi dậy…
-Giờ em cứ sống trong thân xác cô gái này ta sẽ nghĩ cách
-không được rồi Kha Vũ…em sắp tan biến về với cõi cực lạc…nếu có kiếp sau chúng ta nhất định sẽ gặp lại,Kiếp này chúng ta đã đánh mất nhau rồi …
Kha Vũ bật khóc lớn ông ta ghì chặt Hiền rồi ánh mắt buồn bã
-Ta biết tìm em ở kiếp nào mới được đây…
-em nói nếu có kiếp sau,kiếp này người hãy mở lòng đi,xung quanh còn có rất nhiều cô gái khác…em muốn anh sống đi tiếp cuộc sống của anh…đừng vì quá khứ mà đánh mất tương lai…anh và Hà sẽ là duyên kế tiếp, anh sẽ yêu cô ấy
-Không…ta chỉ yêu em
-Em chết rồi Kha Vũ…anh k thể cứ mãi yêu người chết…hãy bảo vệ cô gái của anh tốt hơn là đủ rồi…em phải đi rồi
Hiền thoát khỏi xác Hà…Hà nằm vật xuống nền lá cây vàng phủ khắp cả con đường…
Hiền trong bộ váy trắng dơ tay tạm biệt Kha Vũ “ Hãy nhớ lời em cô ấy sẽ là duyên kế tiếp,hãy bảo vệ cô ấy khỏi cuộc chiến hậu cung…”
-Ta k quan tâm,ta chỉ biết có em
-Duyên của chúng ta đã hết rồi Kha Vũ…hãy sống thật tốt nhé…
Hiền tan biến trong gió trong đám lá vàng rơi…Kha Vũ chạy dọc con đường ánh mắt kiếm tìm…” Hiền…Hiền”…
Tôi lơ mơ nhìn thấy ông ta khóc vì Hiền,có lẽ họ thật sự quá yêu nhau …yêu đến khi chết rồi thì tình yêu đó vẫn không hề chết trong lòng họ…
Reng reng…tiếng chuông báo thức reo khiến Hà bật dậy,cô với chiếc điện thoại rồi sực nhớ “ Sao mình về nhà lúc nào nhỉ”
Mẹ tôi gọi lớn “ Hà ơi k dậy đi làm hả con”
-Dạ vâng
Hà bật dậy đánh răng rửa mặt thay chiếc áo phông và quần jean rồi lẳng lặng uống vội cốc sữa mẹ pha
-Này lại bỏ bữa đấy
-Con uống sữa là no rồi mẹ
-28 tuổi rồi cứ vẫn như một đứa trẻ…
Hà ăn xong ra ngay đầu phố bắt xe buýt đi làm…ngồi trên xe cô đeo tai nghe rồi thấy trời đổ cơn mưa cô k còn khóc mỗi khi trời mưa nữa nhưng lòng nghĩ đến Hiền và Kha Vũ cô lại thấy buồn cho họ…cô thầm nghĩ “ Giá như có người yêu mình như thế thì mình có chết cũng không hối hận…Hiền ơi bạn ra đi thanh thản nhé”…
Tới bệnh viện Hà được tuyên dương trong chuyến công tác…cô nở nụ cười trong tiếng vỗ tay của mọi người…Tất bật trong các ca cấp cứu và mổ từ sáng cho đến đêm đến nỗi cô k có cả thời gian ăn…đang ngồi ăn cốc mỳ gói thì điện thoại của Hà reo…
-Alo
-Mày hẳn là đang sung sướng lắm khi được sống trong những tiếng vỗ tay bác sỹ Hà nhỉ
Tôi nhận ra giọng của Mạnh…
-Anh nên ra đầu thú tốt hơn là gọi cho tôi đấy
-Tao trước khi vào tù cũng phải bóp nát mày,mày làm tao mất tất cả thì tao cũng sẽ làm mày mất tất cả
-Bác sỹ Mạnh k biết rồi,tôi muốn tự tử từ lâu rồi nên nếu được bác sỹ giúp đỡ gián tiếp tôi sẽ hết sức cám ơn bác sỹ…
Hà cúp máy …tên Mạnh tay cầm chai rượu ngồi bên đốm lửa ở bờ sông “ Vậy thì sống tốt để chờ tao”…
Vua kể từ sau ngày gặp lại Hiền ông ta k còn biến mất như mọi khi,hay xuất hiện hơn…Hoa Ka hỏi Hồ khải dồn dập…
-Dạo này ngài Kha Vũ sao vậy,thay đổi hẳn kể từ sau cái chết của cô Hiền ngài ấy k quan tâm việc của tộc nữa mà
-Có nhiều khi ngta đau đớn quá thì sẽ biểu hiện ra là mình ổn…
-Ngài ấy cả đời có lẽ sẽ k thể yêu ai ngoài cô Hiền
-Sai rồi,duyên kế của ngài Kha Vũ đã xuất hiện
-Duyên kế là sao,nói gì vậy
-Tôi đã nhận được bức thư từ Hiền với nội dung
“ Hồ Khải,khi tôi viết bức thư này tôi đang mang thân xác của Hà…tôi còn nhớ anh luôn email cho tôi mỗi khi anh sợ tôi bỏ đi…anh sợ chủ nhân của anh buồn…cái chết của tôi sẽ là nỗi đau lớn của ngài Kha Vũ nhưng đó là số phận,tôi đã nhìn thấy duyên kế của ngài Kha Vũ…hãy bảo vệ cô ấy đừng để cô ấy bị đầu độc như tôi,tạm biệt Hồ Khải “…
-Nghĩa là duyên kế nhưng người đó là ai
-Tôi đã gặp cô gái đó…một cô gái phát ra toàn khí chất tốt đẹp…
-Thật á,mong cô ây sẽ xoa dịu nỗi đau của đức Vua…
-Hôm nay ngài Kha Vũ có hẹn với bên quân đội nên tôi đi trước đây…
Hạnh đứng sau lùm cây nghe thấy vừa quay đi thì hoa Ka quát “ cô dám nghe lén hay sao”
-Tôi là tì nữ của hoàng phi,tình cờ đi tới đây chợt nhớ quay lại bếp chứ chưa có đứng nghe gì ạ
-Đi đi…
-Dạ…
Hạnh rời đi vội vã…cô ta nhếch mồm cười “ Duyên kế thì sao chứ…ai rồi cũng chết”…
Hà đi tụ tập nhóm bạn chia tay đồng niên đi lấy chồng…cô đến muộn
-Này lại đến muộn
-Tao trực mà bh mới nhờ được người
-Mày làm bác sỹ tiền đè chết người trong khi ck con chưa có,nhà giàu mà toàn đi xe buýt…
-Nói lắm thế nhỉ,uống đi
Hà cùng đám bạn thân nâng ly rồi hét lớn chúc mừng…
-Hà bao giờ đấy còn mỗi mày thôi đấy
-Tao á k lấy đâu
-Phét,thế sao đợt bảo ông già mai mối cho con ông cháu cha nào cơ mà
-Nhìn thằng ý như bê đê tao k nuốt nổi…
-Kén quá là ế đấy
-Có xác định lấy đâu mà ế
-hnay đi cả nhóm k có ck phải đưa ngy đi đấy
-đi đâu
-Ngắm hoa dã quỳ,đang vào mùa mà
-Bao giờ
-tháng sau nhé,phải đi 2 người đấy
-Tao đưa mẹ tao đi là đủ 2 người chứ gì…
-Thôi dẹp đi
Hà cười rồi sau khi say xong cô loạng choạng ra cửa gọi taxi
Kha Vũ đến nói chuyện với bộ trưởng bộ quốc phòng…đi đến cửa thấy bố của Hà là đệ cứng của ông bộ trưởng đang quát vào điện thoại
-Con gái con đứa say xưa thế đến tai người ta thì còn ra thể thống gì
Kha Vũ nhìn thấy Hà trong đôi mắt của người đàn ông này…ông ta biết là bố con …Kha Vũ bước đi qua cha của Hà cụp máy vội nói ấp ung
-Xin mời vào trong thưa ngài…
Hà đi taxi ra bờ sông cô ngồi thở rồi nhìn lên bầu trời “ Nếu không nhờ có Hiền thì mình đã chết rồi,mình muốn tự tử nhiều lần rồi Hiền ạ,mình đã lái xe đâm vào một đứa trẻ Hiền có biết không,mình đã giết người”
Hội bạn Hà ở lại nói về Hà…
-Nhà nó giàu thế nhưng nó đi xe buýt vì nó lái xe gây tai nạn,nhưng mà sự thật là đứa trẻ đó lao xe vào Hà khiến nó phanh k kịp thế là nó luôn tự trách mình đã giết đứa trẻ đó
-Tao nghe nói có đợt nó bị trầm cảm mà,có bh yêu đương ai đâu hay nó có vấn đề gì nhỉ…
-Nó luôn tự trách mình sau cái chết của đứa trẻ đó nên nó k lái xe chứ nhà nó vài ba con ô tô đầy sân…
Xe của Kha Vũ đỗ đèn đỏ ngay ngã ba …Hà đi đến đó để chuẩn bị sang đường…cô vừa mua gì đó từ siêu thị đi ra…đột nhiên bên đối diện một đứa trẻ đi xe đạp điện va chạm với xe máy ngã ra đường…Hà chạy vội sang bên đó vẻ mặt hoảng loạn
Hồ Khải ồ lên “ Ô cô gái kia là Hà mà”
Kha Vũ nhìn lên phía trước thấy anh ta thấy Hà có vẻ mặt k được bình tĩnh khi thấy đứa trẻ bị chảy máu…Ông ta mở cửa xe đi xuống điềm đạm đi tới vỗ nhẹ vai Hà “ Cô đang mất bình tĩnh đấy,đưa đứa trẻ vào viện ngay “
-À vâng…vâng
Hà tay run run thấy Kha Vũ bế đứa bé trai lên xe…cô lặng lẽ đi lên xe…người Hà đầy máu của đứa trẻ cô vào tới viện đổ sát khuẩn còn tuột tay vì run…cầm chiếc kéo sợi chỉ và kim còn đánh rơi…
Kha Vũ thở dài “ Đứng dậy đi ra kia đi,bác sỹ mà người nồng nặc bia rượu thì sao có thể chuẩn được”
Vua đeo găng tay ông ta khẽ nhìn đứa trẻ “ Chỉ một xíu như con kiến nhưng ngày mai chỗ này sẽ trở lại đẹp k dấu vết”
-Thật ạ,con cám ơn chú
Kha Vũ vòng chỉ khâu rất nhanh …ông ta khẽ nhìn Hà đang úp mặt vào tường run lẩy bẩy…Kha Vũ thầm nghĩ “ cô ta có vấn đề gì đó chăng”…
Sau khi khâu xong bố mẹ em bé đến cám ơn Ha cô định chỉ Kha Vũ nhưng quay lại k thấy đâu,mà nói cũng k ai tin rằng Hà làm bác sỹ lại không thể khâu …cô chạy ra chỗ để xe thì thấy Kha Vũ vừa bước lên xe cô gõ cửa kính “ Tôi…tôi cám ơn anh nhé” ( quên béng cả mặt Vua”
-Cô k nhớ ra ta à
-Anh là ?…ô …đúng rồi anh là ( chỉ về hướng núi)
-Ta mời cô một ly cafe giờ cô có đi được k
-Được …được ạ …tất nhiên là được ( Kha Vũ thở dài khi thấy Hà nói to )
Hồ Khải lầm bầm “ Trai mời lần đầu phải từ chối chứ đây cô lại gật to miệng vậy hả Hà”…
Nụ cười của Hà rạng rỡ bên cánh cửa xe…nụ cười của Hồ Khải bỗng trở nên yêu đời hơn “ Cuộc sống của ngài ấy có lẽ lại bắt đầu rồi”…
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!