Về Quê Ẩn Cư - Quan Vân - Chương 1
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
23


Về Quê Ẩn Cư - Quan Vân


Chương 1


Ngươi không ăn hạt kê, đây là canh rau vừa nấu xong, ăn rồi hãy ngủ!” Ta trùm chăn kín mít, người nọ lại không chịu buông tha, bưng bát canh khuyên ta.

 

Ai mà thèm ăn canh rau dại đó chứ. Một bát nhão nhoét, đến một nhúm muối cũng chẳng nỡ cho vào.

 

“Không ăn không ăn! Ngươi cút đi!” Ta bị hắn làm phiền phát bực, bèn quay lại đẩy một cái.

 

Ai ngờ nghe thấy một tiếng “loảng xoảng” giòn tan, ta sững sờ, thò nửa đầu ra khỏi chăn. Lại nhìn thẳng vào một đôi mắt báo chứa đầy lửa giận.

 

Trên mặt đất là chiếc bát sứ vừa bị ta hất tay làm vỡ. Ta bị ánh mắt ấy dọa cho rùng mình, rồi lại ngẩng cao đầu hét lên: “Không phải chỉ là một cái bát vỡ thôi sao! Đợi huynh trưởng ta tìm được ta rồi sẽ đền cho ngươi!”

 

Hắn không còn thúc ta uống canh nữa, chỉ lặng lẽ dọn dẹp mảnh vỡ. Ta trốn trong chăn lén nhìn hắn, cảm thấy hắn hình như đang tức giận.

 

Một tên nhà quê giận thì giận thôi, chẳng lẽ còn muốn tiểu thư đây dỗ dành hắn sao? Ta càng nghĩ càng tức, bèn úp mặt vào gối ngủ tiếp.

 

Phụ thân ta vốn là một vị quan trong triều. Trong triều dâng sớ đàn hặc đắc tội với vị nhiếp chính vương đương triều. Nhiếp chính vương nổi giận, tịch thu gia sản nhà ta. Phụ mẫu, huynh trưởng và gia nô đều bị đày ra biên ải làm khổ sai. Chỉ có mình ta, vốn nên bị đưa đến giáo phường ty, lại được người bảo vệ che chở.

 

Lão nô bộc trung thành trong nhà đưa ta về cố hương, giao phó ta cho tôn tử của ông ấy – Dư Thập Cửu. Hắn ta một thân sức lực, trời đầu xuân mà chỉ mặc một thân y phục đơn mỏng, cánh tay để trần còn to hơn cả hai chân ta gộp lại. Vóc dáng hắn cao như cái cổng nhà ta, nói chuyện ồm ồm như sấm, cả ngày chỉ săn b.ắ.n hoặc làm ruộng.

 

Thô lỗ, thật sự là thô lỗ.

 

Nửa đêm ta vì đói mà tỉnh giấc. Bụng réo ùng ùng.

 

Nhà Dư Thập Cửu chẳng giàu có gì, đến một ngọn đèn dầu cũng chẳng nỡ thắp, sớm đã đi ngủ. Ta nhìn xà nhà thấp lè tè bị mối mọt đục khoét, hơi thở phảng phất mùi ẩm mốc của căn nhà gỗ cũ kỹ. Gió lạnh không ngừng luồn qua lỗ thủng trên giấy dán cửa sổ, bên tai còn có tiếng ngáy khe khẽ của người nam nhân xa lạ.

 

Rõ ràng mấy hôm trước ta còn được phụ mẫu cùng huynh trưởng yêu thương, còn ngủ trên chiếc giường “thiên công bạt bộ”. Chiếc giường ấy tốn của một người thợ cả ngàn ngày công mới làm xong, dùng gỗ đàn hương, gỗ đỏ và gỗ lê thượng hạng, bên ngoài chạm trổ hàng trăm hình chim thú và nhân vật.

 

Gian trong cùng là chỗ ta ngủ, bên ngoài có một hành lang nhỏ là chỗ ngủ của nha hoàn, ngoài cùng là bàn trang điểm của ta. Nói là giường, thật ra giống như một căn phòng nhỏ. Chiếc giường đó sau này ta xuất giá phải mang theo, cũng là vật phẩm hồi môn, ta và phu quân sẽ cùng ngủ. Đã định xong việc thành thân của ta rồi, ngay cả giờ lành cũng đã chọn xong, không ngờ lại bị tịch thu gia sản, ngay cả chiếc giường “thiên công bạt bộ” ấy giờ cũng bị sung công.

 

Lại nhìn căn nhà rách nát, chăn mền hôi hám này, ta bỗng nhiên không cầm được nỗi buồn.

 

“Hu hu hu…” Ta trùm chăn, thút thít khóc.

 

Tiếng ngáy khe khẽ của người nam nhân ngừng bặt, hơi thở cũng nhẹ đi nhiều, không biết có phải đã tỉnh hay không. Ta lại càng khóc hăng say hơn, không muốn dừng lại. Kệ hắn, ta ngủ không ngon, tại sao hắn một tên nhà quê lại ngủ say như vậy?

 

Ngày hôm sau, trời vừa hửng sáng, hắn liền gọi ta dậy: “Tiểu thư, dậy mau! Ta dẫn ngươi đi ăn đồ ngon!”

 

Ta đêm qua khóc suốt nửa đêm, sáng sớm càng mệt mỏi rã rời, bị giọng nói oang oang của hắn đánh thức dậy. Tên nhà quê này, nói chuyện cứ như sấm rền! Đợi ta mặc xong y phục ngồi dậy, hắn nhìn ta bằng đôi mắt báo sáng ngời, ta nhìn hắn, đôi mắt còn ngái ngủ và đẫm lệ.

 

Hắn hỏi: “Sao không xuống giường?”

 

Ta chỉ vào mái tóc xõa, nói: “Ngươi phải chải đầu cho ta.” Mỗi sáng thức dậy, đều có nha hoàn hầu hạ ta chải chuốt, búi tóc của ta quá phức tạp, ta làm sao tự búi được

 

Ở đây không có ai khác, đương nhiên là hắn phải giúp ta vấn tóc. Khuôn mặt rám nắng của hắn hơi ửng đỏ: “Đừng đùa nữa, ta nào biết làm việc này?”

 

Ta liếc hắn một cái. Không biết thì học, có gì khó? Chẳng lẽ muốn tiểu thư đây dạy ngươi sao?

 

“Chỉ cần vấn cái này lên, quấn vài vòng… ư… ngươi làm ta đau rồi.” Bàn tay người này to như vậy, thế mà chẳng khéo léo chút nào.

 

 

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN