Nàng quả nhiên là Khiếu Nhi.
Nàng nói: “Phụ thân ngươi ở triều đình ăn nói không kiêng dè, khiến cả nhà đều gặp nạn. Ta và mấy tỷ muội trong tộc đều lưu lạc đến giáo phường ty, cớ gì ngươi ở đây bình an vô sự, còn có thể sống sung sướng như vậy?!”
Ta ấp úng không nói nên lời. Điều này ta biết. Phụ thân và huynh trưởng của ta cùng ở triều đình, bọn họ là những người hết mực trung thành với Hoàng thượng, không tiếc dâng sớ đàn hặc Nhiếp chính vương. Nào ngờ trở thành đao cho kẻ khác. Còn ta, là lá bùa cuối cùng họ cầu xin Hoàng thượng. “Cho dù có c.h.ế.t chúng thần cũng không tiếc, chỉ cầu Hoàng thượng cứu lấy nhi nữ duy nhất này. Nàng thân thể yếu đuối, không chịu nổi những khổ sở kia.”
Nhưng những người như Khiếu Nhi, vẫn bị đày vào chốn giáo phường. Trên mặt nàng trang điểm diễm lệ, nhưng trong ánh mắt lại ẩn chứa mệt mỏi.
Ta bị ánh mắt ấy làm cho sững sờ. Nếu không phải vì thánh chỉ mà phụ thân và huynh trưởng cuối cùng cầu xin được, e rằng ta bây giờ cũng như vậy.
36
Vốn là ra ngoài chơi, cuối cùng lại trở về trong thất vọng. Dư Thập Cửu cầm đèn lồng lần mò trong bóng tối cõng ta trở về. Giống như đêm hôm đó. Ta ở trên lưng hắn, len lén lau nước mắt: “Thập Cửu, trong lòng ta có chút không vui.”
Dư Thập Cửu cõng ta chặt hơn, giọng nói trầm thấp của hắn từ phía trước truyền đến: “Đó không phải lỗi của ngươi, đó là số mệnh của nàng ta.”
Thế nào là mệnh?
Dư Thập Cửu nói: “Ta sinh ra đã là con nhà quân hộ, phụ thân và đệ đệ ta đều c.h.ế.t trận vì tòng quân, đó là mệnh của ta. Nhà của ngươi giàu sang bỗng gặp tai họa, ngươi tránh được là mệnh của ngươi, ca kỹ kia không tránh được là mệnh của nàng. Nhưng chỉ cần còn sống, còn sống thì có muôn vàn khả năng.”
Ta ôm cổ Dư Thập Cửu, lần này không nhịn được khóc thành tiếng. Nước mắt nóng hổi rơi xuống cổ hắn. Cánh tay Dư Thập Cửu siết chặt: “Lúc ta mới nhập ngũ, vì thân hình cao lớn mà từng bước thăng tiến, rất nhanh đã trở thành bách phu trưởng. Lúc đó ta quản lý một trăm người, thật oai phong, đãi ngộ cũng tốt hơn binh sĩ bình thường một chút.”
“Nhưng rất nhanh, chúng ta đi công thành, đội của ta được phân vào đợt xung phong đầu tiên. Trên chiến trường, quân tiên phong thường là đi chịu chết.”
Nước mắt ta ngừng lại, ngón tay vô thức bấu chặt cánh tay hắn, hỏi hắn: “Sau đó thì sao?”
Dù biết hắn sẽ không chết, nhưng ta vẫn không nhịn được mà tim đập thình thịch.
Dư Thập Cửu cười, dường như đã buông xuôi tất cả, hắn nói: “Ta nhìn những người bên cạnh lần lượt ngã xuống, lại thấy những người mới bổ sung lên. Ta cố hết sức trèo lên thang mây, trở thành người đầu tiên đứng trên tường thành. Sau đó thành bị hạ, ta lập công.”
“Nhưng sau khi lập công, ta không nhận được bất kỳ khen thưởng nào. Hơn nữa, những binh lính ta dẫn dắt cơ bản đều c.h.ế.t trong đợt xung phong đầu tiên, ta, bách phu trưởng này, cũng trở thành cái vỏ rỗng.”
Cố sống cố c.h.ế.t trên sa trường, cuối cùng không thăng mà lại giáng, chắc hẳn phải uất ức lắm. Ta xoa đầu hắn an ủi: “Thập Cửu rất lợi hại, dù không làm quan lớn cũng rất mạnh mẽ.”
Dư Thập Cửu cười sảng khoái: “Nhưng cuối cùng, ta được một vị tướng quân để mắt tới, trở thành gia đinh của ông ấy, cũng là tư quân của ông ấy, đãi ngộ tốt hơn binh sĩ bình thường không biết bao nhiêu lần. Cũng chính vì điều này, ta sau này mới có thể tránh được nhiều nguy hiểm, bởi vì đối với vị tướng quân đó, ta đã là tài sản riêng của ông ấy, ông ấy không nỡ để ta chết.”
Thật là thăng trầm. “Vậy Thập Cửu, tại sao ngươi lại quay về đây?”
“Lúc đó ta đánh xong trận theo tướng quân đến kinh thành. Vốn tưởng sẽ có cuộc sống tốt đẹp, không ngờ tướng quân đắc tội với người khác bị cách chức. Ông ấy tự thân khó bảo toàn, ta cũng lưu lạc đầu đường. Nếu không có một vị tộc thân ở kinh thành cứu giúp, e rằng ta đã phải ăn xin trở về.”
“Nói đến vị tộc thân đó thì ngươi cũng quen biết, chính là lão nô bộc trong nhà của ngươi, người đã ủy thác ngươi cho ta.”
Thì ra là vậy. Trải nghiệm của Dư Thập Cửu thật là trắc trở. Dư Thập Cửu cõng ta sắp về đến nhà: “Cho nên nói, mỗi người đều có số mệnh của mình, ngươi không cần ôm hết trách nhiệm vào mình.”