Ta bực bội quay ngoắt lại, ai bảo tiểu thư ta không làm được!
Nhưng tóc ta vẫn còn trong tay hắn, cú giật mạnh khiến ta đau điếng, kêu lên: “Ui da, đau quá!”
Dư Thập Cửu vội buông tay, xoa nhẹ chỗ vừa kéo.
Rồi hắn quay sang nói với lão tú tài: “Diễn thúc, ai cũng biết thúc khao khát công danh, nhưng cũng không thể nóng vội tìm thầy lang bừa bãi. Thúc xem nàng ta có giống quý nhân không?”
Ta gãi gãi búi tóc vẫn rối tung sau khi vấn, lại xúc một thìa trứng hấp. Hai má phồng lên, ta nhìn lão tú tài, nở một nụ cười thân thiện.
Lão tú tài ôm ngực, lùi lại nửa bước: “Đôi mắt trong veo này… Thôi vậy, thôi vậy, ta đã uổng phí hơn mười năm cuộc đời. Non sông đã vào thu, đời người bỗng chốc xế bóng…”
Lão già kỳ lạ.
Đến cửa rồi, ông ta lại quay lại, nghiến răng nói: “Ta vẫn còn tin đôi chút! Điệt phụ, nếu cần giúp đỡ cứ đến tìm ta!”
Ta có thể cần gì chứ?
Sau khi ông ta đi, Dư Thập Cửu có chút ngưỡng mộ nói: “Nhà ông ấy trong làng thuộc hàng khá giả. Phụ mẫu, thê tử cày cấy dệt vải chỉ để nuôi một mình ông ấy ăn học.”
Nhìn ra sự ngưỡng mộ trong mắt Dư Thập Cửu, ta đứng trên bậc thềm, đưa tay xoa đầu hắn: “Thập Cửu nếu muốn học, ta cũng có thể dạy mà.”
Dư Thập Cửu ngẩn người, rồi cười rạng rỡ, đôi mắt sắc lạnh cũng trở nên hiền hòa. Hắn đáp khẽ: “Được.”
Vài ngày sau, bánh hạt dẻ đã vơi đi phân nửa, ta cũng thấy ngán rồi. Ta lại kéo Dư Thập Cửu vào trấn.
Vài canh giờ sau, ta nhìn thấy kẹo hồ lô, không khỏi reo lên: “Ôi chao…”
Dư Thập Cửu tay xách nách mang, ôm chặt bên hông: “Thật sự không còn tiền nữa rồi.”
Ta bực mình, Dư Thập Cửu keo kiệt quá thể, tiểu thư ta mới mua có mười mấy món đồ thôi mà. Ta hậm hực bước đi, chẳng may đ.â.m sầm vào một người.
Dư Thập Cửu vội vàng chạy đến kéo ta ra: “Tiểu tổ tông, có đau không?”
Ta thì không hề hấn gì, nhưng người kia lại bị ta húc văng ra xa.
Người đó ngồi bệt xuống đất, sách trong tay rơi lả tả: “Ôi chao, đụng hỏng tại hạ rồi! Ấy, đụng… tốt quá! Hóa ra là Thập Cửu và điệt phụ, đây chẳng phải là duyên phận hay sao!”
Người bị ta đụng trúng chính là biểu thúc của Dư Thập Cửu – lão tú tài Dư Diễn.
Lão tú tài nhất quyết mời chúng ta đi ăn.