Về Sau Bớt Ăn Cá
Chương 20: Hai mươi con cá
Cuộc hỗn chiến bóng nước kết thúc.
Cân nặng đối lập với lúc trước, mọi người vội vàng vắt khô nước trên người mình.
Lương Ngụ duỗi tay vuốt vuốt tóc ra sau, dựa ở trên tường, chân hơi nghiêng ra bên ngoài một chút, giữ chặt vạt áo bắt đầu vắt nước.
Bọt nước từng giọt rớt xuống phía dưới, đọng trên sàn nhà.
Có nữ sinh nhún vai đứng ở một bên: “Cậu nhìn Lương Ngụ, dáng người cũng tốt quá đi.”
Một đám nữ sinh quay xung quanh cái chủ đề từ dáng người tới khuôn mặt, bàn tới vui vẻ vô cùng.
Lý Mẫn nhìn Trịnh Ý Miên đang nghiên cứu vé vào cửa của mình, đẩy cô, ngạc nhiên nói: “Đối mặt với cơ thể ướt đẫm của Lương Ngụ, cậu vẫn có thể lãnh đạm như vậy? Cậu nhìn xem mọi người đều nhiệt tình, chỉ kém bổ nhào lên trên người cậu ấy thôi.”
Trịnh Ý Miên nơi nào mà đang xem cái gì vé vào cửa, bên tai cô hiện giờ cứ như một vòng tuần hoàn đơn khúc, thời thời khắc khắc đều phát lại từng câu câu chữ chữ của Lương Ngụ nói.
“Cậu thích… Dạng người gì?”
“Nếu như nghĩ tới mình thích dạng người gì, nhớ phải nói rõ cho tớ biết nhé.”
Cô hình như có chút sợ hãi, cầm vé vào cửa lật ngược lại, như là TV bỗng nhiên bị ai ấn đổi tần, lại bắt đầu suy tư một vấn đề khác.
Quá khéo, vốn không nên khéo như vậy mới đúng.
…… Ở trên cầu vượt đỡ cô, đã từng là anh sao?
_
Đêm đó trên đường trở về, Lý Mẫn một bên đi, một bên nhỏ giọng hỏi Trịnh Ý Miên: “Miên Miên, tớ hỏi cậu một vấn đề.”
Trịnh Ý Miên: “Ừ, cậu nói.”
“Cậu… Vài ngày gần đây, mọi người ồn ào cậu cùng Lương Ngụ, cậu có cảm nghĩ thế nào?”
Vốn dĩ Lý Mẫn suy nghĩ trong lòng là, mọi người ồn ào, há có khả năng liền trở thành sự thật thì sao. Nhưng căn cứ vào biểu hiện của Trịnh Ý Miên mấy ngày nay, cô giống như đơn thuần mà coi ồn ào của mọi người thành ồn ào bình thường, cũng không có nghĩ đến cái khác.
Cô cũng muốn biết suy nghĩ của Trịnh Ý Miên, không phải là đơn thuần bát quái, mà là muốn biết nội tâm Trịnh Ý Miên, đối với chuyện này có bài xích không. Rốt cuộc thiên hạ nhiều như vậy, Trịnh Ý Miên có thấy rõ cái gì hay không thì cô không biết, nhưng hành động của Lương Ngụ thì cô hoàn toàn xem ở trong mắt.
Trịnh Ý Miên bị động, cũng chỉ có thể dựa vào những người trợ công như bọn họ mà thôi.
“Ồn ào?” Trịnh Ý Miên không chút suy nghĩ, “Còn không phải do cuộc sống đại học quá nhàm chán, tìm vài việc cho vui sao. Sơ cao trung tớ cũng thường xuyên xem mọi người ồn ào, không có việc gì đâu, tớ không ngại.”
“Tuy rằng tớ là lần đầu tiên vướng phải ồn ào,” Trịnh Ý Miên nhấp nhấp môi, “Có thể lý giải, bởi vì mọi người khá sinh động, nhìn thấy mình chơi thân với người khác phái, liền không tự giác…”
“Không đúng không đúng không đúng,” Lý Mẫn sửa lời cô, ý đồ nỗ lực mang cô trở về quỹ đạo, “Cậu không suy nghĩ tới điều gì khác sao? Kiểu như… Có lẽ mọi người ồn ào, là bởi vì nhìn ra cái gì đó?”
Trịnh Ý Miên nhìn cô, hỏi: “Nhìn ra cái gì?”
Lý Mẫn nhìn cô: “Cậu khẳng định biết được tớ muốn nói cái gì.”
Trịnh Ý Miên im lặng.
Làm nữ sinh, tuy rằng tính cách của cô vẫn luôn thuộc về loại hình tương đối bị động, nhưng ở việc cảm tình này, coi như cô lại bị động, vòng cung phản xạ có dài, cũng có thể cảm giác được cái gì đó.
Nhiều lần như vậy, những việc nhỏ trong tối ngoài sáng ấy, những ánh mắt cùng hành động ấy, nói cô một chút cũng không ý thức được là việc không có khả năng, nhưng…. Nếu như nói chỉ ngắn ngủi hơn một tháng, cô hoàn toàn xác định được tình cảm của anh, cũng không có khả năng.
Lý Mẫn chờ mong nhìn cô, chờ cô nói ra tiếp.
Trịnh Ý Miên lắc đầu nhìn Lý Mẫn: “Tớ biết cậu muốn nói cái gì, nhưng tớ nói không nên lời.”
Nói… Lương Ngụ có khả năng thích cô?
Tình cảm này giống như một cây chồi non nhú mầm vậy, sau này gió táp mưa sa sống hay chết còn không thể xác định, cô làm sao có thể tùy ý phỏng đoán?
Huống hồ, Lương Ngụ cũng không có chính diện biểu lộ ra một câu anh thích cô, vạn nhất người ta chỉ xem cô như bằng hữu, cô lại hiểu sai ý, chẳng phải là xấu hổ muốn chết sao?
Lý Mẫn đã hiểu: “Tớ biết rồi, cậu cảm thấy cậu cảm giác được một chút manh mối, nhưng không thể xác định. Giống như có một trăm bước, người ta chỉ đi hai ba bước không thể chứng minh tình cảm cũng không thể chứng minh thành ý, chỉ có tiếp tục đi về phía trước, cậu mới có thể xác định, đúng không?”
Trịnh Ý Miên gật đầu: “Hơn nữa cái loại sự tình này, tớ tương đối thích việc chầm chậm mà tiến tới, nước chảy thành sông, tình cảm mới ổn định được.”
Lý Mẫn gật đầu, một lát sau, lại hỏi: “Vậy cậu cảm thấy Lương Ngụ cùng cậu là loại quan hệ gì? Chỉ là bạn bè thuần khiết?”
Trịnh Ý Miên trầm mặc: “Cũng, cũng không có thuần khiết như vậy nhỉ…..”
Nói là bằng hữu, rõ ràng nông cạn, nhưng lại muốn nói thích, giống như là quá đường đột.
Cho nên nói đúng ra, hẳn là thời kỳ hảo cảm nảy mầm.
Nhưng mà cái hảo cảm này cuối cùng tuân theo hữu nghị vẫn là tình yêu, không tới thời khắc kia, cô cũng không nhắm chuẩn.
“Đi một bước tính một bước đi.” Cuối cùng, Trịnh Ý Miên tổng kết cho bản thân mình như vậy.
_
Lúc sau khi trở về, Trịnh Ý Miên đi tắm rửa, vận khí tốt, còn dư một vị trí.
Cô ở trong tắm rửa, Lý Mẫn đương nhiên ở trong phòng ngủ, đem bát quái mình biết được chia sẻ cùng đám bạn cùng phòng.
Bàn cùng phòng a xem như không hiểu: “Miên Miên rốt cuộc là có ý gì nhỉ? Là tiếp thu hay bài xích?”
“Cái năng lực lý giải này của cậu…..” Lý Mẫn cúi đầu than thở, “Cậu có nhớ Tiếu Phong hay không? Có nhớ từ khi bắt đầu học tới giờ, Miên Miên tổng cộng từ chối bao nhiêu người? Cậu ấy chính là thuộc loại này, cảm giác bản thân không thích sẽ quyết đoán cự tuyệt, không hề cho nam sinh một cái hi vọng giả dối nào…. Cậu ấy bị động như thế, đối với Lương Ngụ, không cự tuyệt chính là tiếp nhận rồi.”
Bạn cùng phòng b: “Cho nên hiện tại hai người bọn họ là thế nào?”
“Chính là thời kỳ lãng mạn nhất trong tình yêu – thời kỳ ái muội,” Lý Mẫn ôm gối đầu nhộn nhạo, “Thời kỳ ái muội thật là đặc biệt tốt đẹp mà, hai người mờ ám chọc ghẹo qua lại với nhau, ranh giới kia vừa muốn phá lại vừa không nỡ, mỗi đêm cứ nhớ lại những việc nhỏ rồi chui vào trong chăn cười trộm…. Mỗi một ánh mắt đều biết đối phương muốn cái gì, ai cũng không nói, nhưng ai cũng đều biết.”
Lý Mẫn ngã vào trên giường, đỡ trán: “Xong rồi, nói một hồi tớ lại muốn tìm ai đó để yêu đương quá. Trước khi yêu đương vài năm, cứ tạo ra thật nhiều hồi ức tốt đẹp, lúc này tình cảm là dễ dàng thăng tiến nhất, rồi sau này có bao nhiêu cơ sở để phát triển tình cảm, đều toàn xem hiện tại thế nào.”
Bạn cùng phòng a: “Tiếp theo Lương Ngụ sẽ làm như thế nào?”
“Còn có thể như nào nữa,” Lý Mẫn cười hắc hắc, “Tiếp tục sủng ái, ngọt ngào chứ sao, thời cơ tới rồi, liền có thể tỏ tình, khi đó tỉ lệ Miên Miên đáp ứng cũng khá cao đó.”
“Cũng đúng,” có người đồng ý, “Miên Miên tính tình tương đối lạnh nhạt, cũng tương đối bị động, sẽ không làm những việc mà mình không chuẩn bị. Tớ cảm thấy Lương Ngụ chỉ trong một thời gian ngắn có thể đem cậu ấy bắt tới tình trạng này, quả thực không tồi, trước đây không phải Miên Miên đã từng nói sao? Có người theo đuổi cậu ấy ba năm, cậu ấy cũng từ chối ba năm.”
“Để theo đuổi con gái, có hai nhân tố rất quan trọng,” Lý Mẫn giơ ra hai ngón tay, “Một là thành ý, hai là mặt. Lương Ngụ có thành ý, nhan sắc càng không phải nói, bắt tới tay không được mới kì quái đó.”
Bạn cùng phòng: “Nói tới nói lui, cậu sao lại biến thành nô lệ sắc đẹp rồi?”
Lý Mẫn: “….”
_
Trịnh Ý Miên vừa đi đến phòng ngủ, liền nghe được một trận cười nhộn nhạo.
Cô đi vào, nhìn hai người bên trong nổi điên lăn một vòng: “Các cậu đang làm gì vậy?”
Lý Mẫn ngồi dậy, duỗi tay chỉ huy: “Chuẩn bị —— hát ——”
Trịnh Ý Miên: “…..?”
Giây tiếp theo, ba người họ bắt đầu hợp ca: “Yêu đương làm người nhận hết ủy khuất, tìm không thấy chứng cứ ta yêu nhau, khi nào nên tiến tới, khi nào nên từ bỏ, cũng không có dũng khi để ôm…..”
“Thật sự khi yêu cần rất nhiều dũng khí, đối mặt với những tin đồn lung tung….”
“Tôi yêu em, yêu em, yêu rất lâu bằng trái tim mình.”
(HV: tôi dịch lời bài hát mà tôi buồn cười quá =)))
Trịnh Ý Miên trầm mặc một lúc lâu, bĩu môi: “Úc, các cậu luyện hát muốn xuất đạo cùng nhau đấy hả?”
“Không phải,” Lý Mẫn ngồi xếp bằng, “Chúng tớ chỉ là….”
Lý Mẫn nói chuyện, bạn cùng phòng xuống giường lấy cái gì đó, cô mới nói được một nửa, bạn cùng phòng ở bên trong la lên một tiếng: “A a a a a a…..”
Tiếng nói cao vút, kết hợp cùng động tác luống cuống tay chân lui lại đằng sau.
Bạn cùng phòng cứ như một cơn gió chạy tới sau lưng Trịnh Ý Miên trốn tránh, nói chuyện run run rẩy rẩy.
“Bên trong có con nhện!”
Trịnh Ý Miên thiếu chút nữa đã bị âm thanh đê-xi-ben cao vút kia thét chói tai đến mất đi thính giác, cô xoa xoa lỗ tai, ủy khuất nói: “Tớ cứ tưởng là có cái gì, làm tớ sợ muốn chết, thì ra là chỉ có một con nhện?”
“Chỉ? Một con? Con nhện?” Lý Mẫn cũng sợ hãi, rụt rụt lại giường, “Cậu không sợ nhện à?”
Trịnh Ý Miên quay đầu lại hỏi bạn cùng phòng: “Con nhện bao lớn?”
Bạn cùng phòng nhéo nhéo nắm tay: “Lớn như vậy, cái đầu tiến vào từ cửa sổ, còn có hoa văn, cậu không sợ ư?”
Trịnh Ý Miên chân thành gật đầu: “Tớ sợ.”
“Hả? Như vậy thì làm sao bây giờ?” Lý Mẫn một lần nữa ôm cái gối nhỏ của mình, “Tớ không được, tớ không chịu nổi việc trong phòng mình có con nhện được. Làm sao bây giờ? Làm sao đập nó chết đây? Nếu không thì cậu kêu Lương Ngụ đến đây đi?”
Trịnh Ý Miên: “Tớ rất ngại ngùng đấy, tớ…”
Còn chưa nói xong, di động trên bàn đã sáng lên.
Một tin nhắn, đến từ…… Lương Ngụ?
Lương Ngụ: Vừa mới nghe được tiếng kêu từ phòng ngủ các cậu, làm sao vậy?
Trịnh Ý Miên trầm mặc một chút, nói: “Âm thanh của chúng ta lớn như vậy, tới trên lầu còn nghe thấy.”
“Lớn hay không thì trên lầu vẫn có thể nghe thấy được,” Lý Mẫn thúc giục: “Mau mau mau, nắm chắc cơ hội! Nếu không con nhện ra tới bây giờ!”
Trịnh Ý Miên: “….. Làm sao nó có thể bò nhanh vậy được.”
Sau đó, cô reply lại tin nhắn Lương Ngụ: Trong phòng ngủ của chúng tớ có một con nhện.
Rất nhanh, bên kia liền đáp lại, đơn giản bốn chữ: Lập tức, chờ tớ.
“Oa…..” bạn cùng phòng che miệng lại, dùng một loại âm thanh đặc biệt buồn nôn lặp lại cái tin nhắn Lương Ngụ vừa gửi tới, “Lập tức! Chờ tớ nha!”
“Oa nha ~~” Lý Mẫn ở trên giường, chỉ kém không lộn ngược ra sau nữa thôi, thanh âm đầy nhịp điệu cao thấp phập phồng, giống như kịch hát.
Kịch hát đột nhiên im bặt, tiếng đập cửa vang lên.
Lý Mẫn: “……..”
Trịnh Ý Miên cười nhún nhún vai, xoay người đi mở cửa.
Lương Ngụ đứng ở ngoài cửa, hỏi: “Con nhện ở đâu?”
Không biết có phải do ánh sáng có vấn đề hay không, góc độ này, cô có thể thấy rất rõ hầu kết của anh theo tiếng nói mà trên dưới lăn lộn.
_
Trịnh Ý Miên chỉ chỉ trong phòng, hỏi bạn cùng phòng: “Ở đâu?”
“Tận cùng bên trong, bên cạnh cây lau nhà ấy.”
Lương Ngụ gật đầu tỏ vẻ đã biết, rất nhanh đi vào trong phòng.
Anh hình như là cầm gì đó, rất nhanh, bên trong truyền tới một trận âm thanh gậy gỗ đánh lên mặt tường.
Lương Ngụ thuận lợi đem con nhện đuổi ra ngoài, quan sát kĩ cửa sổ một lát, mới từ bên trong đi ra.
“Đã đuổi nó đi rồi, cửa sổ cũng đóng chặt, sẽ không bò vào được đâu.”
Nói xong, anh lại nói với Trịnh Ý Miên: “Về sau nếu còn gặp những thứ khác, cứ trực tiếp tìm tớ.”
Trịnh Ý Miên còn chưa kịp đáp ứng, Lý Mẫn liền mở miệng nói: “Cái kia, Miên Miên, cậu tối hôm qua không phải……..”
Lương Ngụ nhíu mày, hỏi Trịnh Ý Miên: “Cậu tối hôm qua làm sao?”
“Không phải,” Trịnh Ý Miên lắc đầu, “Chỉ là, ở bên này mối rất nhiều, có đôi khi còn chui vào phòng ngủ của chúng tớ mà không ai biết, thời điểm chơi di động vào buổi tối, cứ bay vèo vèo tới chỗ di động của chúng tớ đậu lên….”
Tối hôm qua bỗng nhiên bay tới, đã hù dọa Trịnh Ý Miên không nhẹ, di động thiếu chút nữa cũng rớt.
“Nhưng mà,” Trịnh Ý Miên lại nói, “Sáng nay tớ đã đuổi hết mối đi rồi.”
Lý Mẫn phụ họa: “Chỉ là khi ra cửa sẽ đụng phải, khi sáng thức dậy thì chúng có rất nhiều, có chút dọa người.”
Lương Ngụ gật đầu: “Tớ đã biết.”
Nói xong, Trịnh Ý Miên hơi há mồm, không biết có nên nói lời cảm ơn hay không, Lý Mẫn lại thấy cô chuẩn bị nói những lời xa lạ, vội vàng nói: “Miên Miên, nếu không cậu đưa cậu ấy về phòng đi.”
Trịnh Ý Miên một từ “Được” ở trong miệng còn chưa kịp nói ra, Lương Ngụ đã cười kéo cửa ra: “Không cần đâu, bên ngoài gió lớn, tớ đi trước.”
Một lúc sau cửa đóng lại, biểu tình của cả đám người trong phòng ngủ, quả thực một cái so với một cái đều xuất sắc.
Ngẫm lại, Trịnh Ý Miên tổng kết với các cô: “Biểu tình hiện tại của các cậu, đặc biệt giống như thời điểm học trung học, là bộ dáng trốn ở dưới bục nhỏ giọng nói chuyện.”
Lý Mẫn: “Làm sao có thể, nếu nói lặng lẽ như thế thì làm sao thấy ý tứ này của cậu được.”
“……….”
_
Lương Ngụ đi lên lầu, ngồi ở mép giường cầm di động, không biết đang tìm cái gì.
Qua một lát, anh hỏi Triệu Viễn: “Hình như hôm qua cậu nói mình mang theo cái đèn gấp nhỏ phải không?”
“Hả? Đúng rồi.” Triệu Viễn ngón tay bấm màn hình, “Em vốn dĩ cho rằng nơi đây sẽ rất tối, không nghĩ tới là buổi tối cũng sẽ bật đèn, mang theo cái đèn cũng không biết làm gì, ngại nặng, nên chuẩn bị ném luôn rồi.”
Lương Ngụ một chân gấp để ở mép giường, một chân nhàn nhã duỗi thẳng, nói: “Vậy cho tôi đi.”
“Được thôi,” Triệu Viễn ngẩng đầu nhìn anh một giây, “Anh muốn cái đó làm gì?”
Lương Ngụ lời ít mà ý nhiều: “Hữu dụng.”
Đánh xong một ván, Triệu Viễn duỗi tay sờ đồ vật trong cặp sách, còn không quên bĩu môi: “Em khẳng định là biết anh hữu dụng rồi, thích…..”
Cái đèn gấp vuông vức một khối, Triệu Viễn rất nhanh đã tìm được, ném lên tay Lương Ngụ.
Anh bắt được đèn, rất nhanh đi ra cửa.
_
Hôm sau.
Sau khi rửa mặt vệ sinh cá nhân hoàn hảo, vừa vặn đã tới thời điểm ăn cơm.
Lý Mẫn dựa trước cửa chờ mọi người thu dọn, lúc ra cửa mới nói: “Ai, tớ phát hiện sáng nay không hề có con mối nào luôn thì phải?”
Trịnh Ý Miên nhìn cái đèn gấp bị treo ở cuối đường đi, đèn rất sáng, hấp dẫn tuyệt đối một đám mối lớn.
Cô ngẩn ra trong chốc lát, mới thấp giọng đáp: “Ừ.”
_
Ăn xong bữa sáng, lớp trưởng gõ chén công bố: “Cái thi đấu ngày hôm qua kia, người muốn biểu diễn tiết mục là…..”
Mọi người đều nín thở, hồi hộp.
Tác giả có lời muốn nói: Thêm thành tựu nữa rồi ~~
______
HV: không biết mọi người dạo này có học online trên web trường không chứ ta học mệt muốn chết, thầy cô ra bài mệt nghỉ:) bài tập quá trời nên mỗi ngày edit có chút chút T.T
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!