Về Sau Bớt Ăn Cá
Chương 23: Hai mươi ba con cá
Edit + beta: Hi Văn
_
Trịnh Ý Miên cũng quên trốn tránh, lập tức cảm giác được sợi tóc của anh cọ qua má cô.
Chỉ là một chút cọ xát thôi, nhưng nhiệt độ vẫn cứ lan tỏa.
Cô nhè nhẹ thở ra hít vào, lại nghe được mùi hương dầu gội đầu của anh.
Hơi thở giao triền bất quá chỉ trong giây lát, rất nhanh, anh lại lần nữa nằm xuống.
Nguồn dưỡng khí hạn hẹp rốt cuộc cũng được thông thoáng, Trịnh Ý Miên có thể hô hấp, nhưng giây tiếp theo, lại cùng anh chia sẻ khối dưỡng khí này.
_
Có người phát hiện ra gì đó, liên tiếp nhìn qua bên này, cười cười tới mức gập không lên, chỉ là đầu vẫn còn nhìn qua Trịnh Ý Miên bên này, giống như con cá mắc cạn.
(HV: xem drama không bao giờ là chán cả ~~)
Thầy giáo thấp giọng mắng: “Gập bụng thì gập bụng đi, cười cái gì mà cười! Nhìn người ta vận động với thái độ nghiêm túc thế nào đi, rồi nhìn lại bộ dáng tản mạn của mấy em, còn cười được?! Tôi nói cho mấy em, chúng tôi trước kia huấn luyện đều không bao giờ phân biệt nam nữ, đối thủ chính là đối thủ, đồng đội chính là đồng đội. Loại ôm chân gập bụng này, là chuyện bình thường, nếu như có người cùng huấn luyện với mấy em như vậy, nhìn một chút liền cười không ngừng được, còn huấn luyện cái gì?”
Mọi người không dám cười nữa, thu liễm lại, bắt đầu gập bụng.
Một bên làm xong, đổi bên kia.
Trịnh Ý Miên cũng bắt đầu làm, cái thứ nhất hoàn thành, thời điểm trán đụng vào đùi mình, trong đầu cô bỗng toát ra một suy nghĩ lỗi thời —— may mắn hôm qua gội đầu sạch rồi.
_
Đây là cái suy nghĩ lung tung rối loạn gì vậy.
Lương Ngụ nhìn má cô lấy mắt thường có thể nhìn thấy được tốc độ biến hồng dần dần, không biết là bị làm sao.
Trên người cô mang theo một cổ mùi hương trái cây thanh ngọt, trong đó còn mang một chút mùi quả vải.
Hai tổ làm xong, thầy giáo gật gật đầu: “Lần này làm nóng người đến đây thôi, tiết sau chúng ta lại làm tiếp. Tốt, tôi hiện tại sẽ dạy cho các em một ít bước chân cơ bản của khóa mỹ thao, mọi người làm cùng tôi.”
Chương trình học lúc này mới chính thức bắt đầu.
_
Một tiếng rưỡi sau, khóa mỹ thao rốt cuộc kết thúc.
Khóa sau, Lương Ngụ nghiêm túc mà lựa đồ.
Triệu Viễn nhìn anh vội vàng, hỏi: “Tại sao anh lại muốn mua đồ dùng tắm rửa?”
Thấy anh không trả lời, Triệu Viễn lại nói: “Anh muốn loại nào?”
Lương Ngụ không để ý đến cậu ta, chỉ một lọ lại một lọ mà tìm.
Triệu Viễn: “Không phải là anh còn chưa dùng xong chai kia sao? Tại sao lại muốn mua tiếp? Không phải, anh không nói thì làm sao em biết anh muốn loại nào được, cái này không phải giống như mò kim đáy biển sao….”
Vừa dứt lời, Lương Ngụ đã chọn xong.
Anh rũ mắt xác nhận mùi hương, rồi sau đó ngồi dậy, khóe môi câu ra một sợi cười, dường như tâm tình khá tốt.
“Chọn tốt rồi, đi thôi.”
Triệu Viễn cau mày thò lại gần xem: “Anh bỗng nhiên mua cái này làm gì? Cho em xem với.”
Lương Ngụ đem đồ vật trên tay đưa cho Triệu Viễn.
Triệu Viễn vừa nhìn, lẩm bẩm mà bắt đầu hồi ức: “Cái này không phải…. Chị dâu…..”
Nói tới đây, cậu ta bỗng nhiên vỗ đùi, đã hiểu: “Em mẹ nó đã biết rồi! Anh muốn mua để dùng trong khóa mỹ thao chứ gì? Anh còn muốn cùng chị dâu gập bụng cùng nhau nữa! Anh còn muốn dùng mùi hương giống nhau để kéo gần khoảng cách hai người! Nhìn không ra, anh cư nhiên là cái dạng này sao Lương Ngụ! Chậc chậc chậc.”
“Còn gáy nữa tôi đánh gãy chân cậu.”
“………”
_
Lại qua một vòng, ở trong khóa mỹ thao, nghênh đón mọi người là “huấn luyện ma quỷ”.
Lúc này, nữ sinh lần trước không tới đã tới rồi, nhưng lại có một người trốn học, Trịnh Ý Miên lại trở thành con người bị lạc quẻ.
Đến khi gập bụng, cô xoay người, nhìn thoáng qua người đang nằm trên đệm mềm đang co chân lại.
Một lần lạ, hai lần quen.
Cô lấy đầu gối chặn mắt cá Lương Ngụ, đỡ lấy cẳng chân anh.
Lòng bàn tay cô dùng lực áp xuống, mỗi một tấc đều chân thật tới kỳ cục, Lương Ngụ nhắm hai mắt, mí mắt khó có thể ức chế mà nhẹ nhàng rung động.
Thầy giáo hô khẩu lệnh: “Cái thứ nhất, bắt đầu.”
Khi Lương Ngụ ngồi dậy, Trịnh Ý Miên cảm giác được một chút không giống so với trước kia, nhưng muốn nói chỗ nào không giống, cô lại không nói được.
Mười cái gập bụng đi qua, cô mới ý thức được cái gì đó…..
Cảm giác như lần này anh dùng dầu gội, so với lần trước thì không giống nhau.
Cổ hương vị quen thuộc này, so với dầu gội mình dùng thì không có gì sai biệt.
Bừng tỉnh lại liền cảm thấy, mình cùng người này, tâm tính tự cảm ứng nào đó dường như khá giống nhau.
Cô còn chưa kịp suy nghĩ xong, suy nghĩ đã bị thầy giáo mỹ thao quát lớn đánh tan.
“Làm nhanh lên! Đại hội thể thao đã sắp tới rồi, còn muốn kiểm tra thân thể nữa, các em chậm như vậy, về sau phải làm sao bây giờ!”
Có người đáp: “Chậm mà chắc ạ.”
Thầy giáo nói: “Bên kia, nói nhỏ cái gì đấy, nói to lên xem nào.”
“Cậu ta nói chậm mà chắc đó.” Triệu Viễn thay lời muốn nói.
Phía dưới liền cười ầm lên.
Trịnh Ý Miên nghe được *ba chữ đại hội thể thao, lại bắt đầu có chút đau đầu rồi.
*bên Tung Của là ba chữ 运动会.
Đại hội thể thao kia, vì quy định trường học rất cứng nhắc, năm ngày phải tham gia năm cái hạng mục, phải chạy khắp nơi thì không nói, mặt trời lên đỉnh đã chói chang, còn bị phơi cho đen xuống mấy tone nữa.
Trở về phải cùng các cô ấy thương lượng một chút, phải tham gia hạng mục thể dục gì.
Lúc trở về, Trịnh Ý Miên cùng Lý Mẫn mở ra hạng mục đơn, chọn năm hạng mục.
Hạng mục được chọn đều tổ chức buổi chiều, đảm bảo các cô buổi sáng có thể ngủ nướng được.
Sau khi chọn xong, Trịnh Ý Miên chỉ vào mặt trên một hạng mục hỏi Lý Mẫn: “Mẫn Mẫn, cái nắm tay cùng tiến là cái gì vậy?”
Lý Mẫn dứt mắt liếc qua: “Không biết, chắc là cùng nhau chạy bộ, tớ thấy không có gì để chọn, vậy chọn cái này đi.”
Trịnh Ý Miên gật gật đầu, cũng không quản nữa.
Thẳng tới khi năm ngày sau, cô đứng trên sân thể dục lớn, nhìn một tổ nắm tay cùng tiến phía trước đang đứng trên đường băng, nội tâm, một trận, thê lương.
Quy tắc thi đấu sâu sắc nêu lên ý chính, tên thi đấu là “nắm tay cùng tiến”, quy tắc đó chính là nắm tay cùng tiến.
“Mỗi lần đi lên là hai tổ, mỗi tổ là một nam một nữ, phải cầm gậy tiếp sức tay trong tay chạy cả đoạn đường hoàn chỉnh, mới có kết quả. Đại khái chính là nam sinh cầm gậy tiếp sức chạy phía trước, nữ sinh phần gậy còn lại, hai người nắm tay cùng nhau chạy tới…..” Người phụ trách giải thích một chút, “Viện chúng ta cùng viện khác thi đấu, tốn ít thời gian nhất thì thắng, hiểu ý của tôi chưa?”
Trịnh Ý Miên: “…….”
“Tôi sẽ đọc danh sách ở dưới, tổ thứ nhất……”
“Tổ thứ bảy tổ thứ tám, Trịnh Ý Miên Lương Ngụ, Lý Mẫn Giang An.”
Nghe được cái tên quen thuộc, Trịnh Ý Miên bỗng dưng ngẩng đầu, nhìn Lương Ngụ cách đó không xa đang đi tới.
Cô vốn dĩ muốn tìm, lại phát hiện không thấy Lý Mẫn đâu.
Lý Mẫn đâu rồi?
Cô ấy đang đứng cùng Triệu Viễn nép vào một góc nhỏ nối tiếp với hạng mục thi đấu ở dưới.
Triệu Viễn đứng chống nạnh tức giận nói: “Tại sao cậu đăng kí cái nắm tay cùng tiến này mà không thèm nói với chúng tớ một tiếng hả, Lương Ngụ mới vừa biết cũng tức sắp chết rồi.”
Lý Mẫn: “Tớ căn bản không hề biết đây chỉ là cách một cái gậy nắm tay nhau cùng chạy mà…. Trường học cũng thật là, cái thiết kế quỷ gì vậy….”
Triệu Viễn nói: “May mắn là thời gian không muộn đấy, chúng tớ chạy nhanh tìm người đem danh sách lấy lại, thay đổi trình tự. Nếu không hôm nay lại nhìn thấy nam sinh khác nắm tay Trịnh Ý Miên cùng chạy bộ….”
Nói tới đây, Triệu Viễn hờ hững mà giơ tay, làm động tác cắt cổ.
“Chúng ta nghĩ cùng đừng nghĩ sẽ có trái ngọt mà ăn.”
“Biết rồi,” Lý Mẫn nhún vai, “Đưa Lương đại lão một cơ hội tiếp xúc thân mật với Miên Miên rồi không tốt sao?”
Hai người bọn họ vừa trao đổi xong, tiếng hô Trịnh Ý Miên liền vang lên.
“Mẫn Mẫn, nhanh lên, hạng mục này sắp bắt đầu rồi.”
“Tới đây ——” Lý Mẫn đem giấy lấy về, đặc công cúi thấp đầu nói nhỏ với Triệu Viễn, “Có chuyện thì liên hệ qua điện thoại.”
Triệu Viễn cũng chấp nhận sứ mệnh gật đầu: “Được.”
_
Theo tiếng súng nổ lên, thi đấu chính thức bắt đầu.
Không biết lần này thi đấu cùng viện nghệ thuật là viện gì, Trịnh Ý Miên nhìn ra xa, không bao lâu, viện của bọn họ liền chậm rãi mà rớt lại đằng sau.
Không biết xui xẻo làm sao, đã bị rớt lại, gậy tiếp sức cũng rớt trên mặt đất luôn.
Lý Mẫn than: “Mẹ nó, cái quần què gì, chúng ta cũng quá cmn xui xẻo rồi?”
Tổ đang đứng giữa kia phải dừng lại bước chân, lộn trở lại đi nhặt gậy tiếp sức, có lẽ là ngại thứ này quá vướng bận, nam sinh phía trước nhặt lên, đem gậy tiếp sức đổi qua tay phải, sau đó vươn tay trái, nắm tay nữ sinh đứng đằng sau chạy lên.
Quần chúng ăn dưa thấy vậy, mọi người liền thét chói tai trợ hứng, còn có người vỗ tay.
“Vị tiểu tử này rất có tiền đồ,” Lý Mẫn sờ sờ cằm, “Dù sao quy tắc bên kia là đến cuối cùng gậy tiếp sức cũng không được rớt, muốn nắm trong tay chạy toàn bộ hành trình.”
Ở đây có vị “tiểu tử tiền đồ” này sáng tạo quy tắc mới, mấy tổ thi đấu phía sau, toàn bộ nam sinh đều trực tiếp nắm tay nữ sinh mà chạy.
Tới tổ của Trịnh Ý Miên, đương nhiên là….. Không thể ngoại lệ.
Lương Ngụ đứng phía trước ngoắc ngoắc tay với cô, rất nhanh liền đem tay cô bao bọc trong lòng bàn tay.
Lòng bàn tay anh có chút mạnh mẽ, thời điểm chặt chẽ cầm lấy tay cô, có loại cảm giác an toàn thật kỳ diệu.
*Phong nghênh diện mà đến, *quang thuận thế mà rơi, lá cây đung đưa xào xạc, trên đường băng plastic truyền tới bước chân đầy tiết tấu.
*phong, quang: gió, ánh sáng; để nguyên cho văn vẻ hay ho một chút.
Bọn họ chính là tổ cuối cùng, nhưng thi đấu này đã có cái thế cục không thể vãn hồi nổi, bọn họ chỉ vừa bắt đầu chạy hai bước, viện đối diện cũng đã tới đích rồi.
Lương Ngụ thả chậm bước chân, quay đầu lại nhìn Trịnh Ý Miên, trưng cầu ý kiến nói: “Chạy chậm một chút nhé?”
Trịnh Ý Miên ngẩng đầu: “Hả?”
“Dù sao thi đấu cũng kết thúc rồi,” Lương Ngụ nói, “Chạy nhanh quá cậu sẽ không thở được mất.”
Mấy tổ thi đấu trước không phải là anh không xem, nữ sinh đuổi kịp tốc độ của nam sinh phải cố hết sức, có rất nhiều nữ sinh chạy được một nửa liền bắt đầu ôm bụng, tới khi đến đích, không nói hai lời trực tiếp ngồi trên mặt cỏ thở dốc, một bộ dáng không thể thở được.
Thời điểm học cao trung đã thấy cô chạy bộ rồi, cô là loại người *tế thủy trường lưu, rất nhiều người ngay từ đầu đều sử dụng hết toàn lực, nhưng cô vẫn chậm rì rì như cũ. Tới lúc sau, mọi người đều không còn sức, cô vẫn còn sức để chạy, chậm rãi mà vọt lên phía trước.
*Nước chảy nhỏ thì dài: (1) Biết cách sử dụng tiết kiệm thì không bao giờ thiếu. (2) Đều đều, từng ít một, không ngừng.
Khi chạy hết sức, cô thừa biết thể lực mình không chống đỡ được, còn không bằng chậm một chút, từ từ thích ứng tiết tấu của cô.
Trịnh Ý Miên nhìn thoáng qua bốn phía.
Đen nghìn nghịt, toàn bộ đều là người.
Nhiều người như thế, tất cả đều đang nhìn bọn họ chậm rì rì mà chạy bộ.
“Như vậy không tốt lắm,” cô nhấp môi, “Người khác sẽ mắng tớ mất.”
Lương Ngụ ánh mắt hung dữ, hạ giọng nói: “Bọn họ dám.”
Sau một lúc lâu, Lương Ngụ lại trấn an cô: “Không cần lo lắng là chúng ta sẽ ảnh hưởng thi đấu, trận thi kế tiếp nửa giờ nữa mới bắt đầu, nửa giờ này là thời gian đường băng nghỉ ngơi.”
Cô không nói chuyện, mặc cho anh nắm tay mình chậm rì rì mà chạy qua một vòng, vừa lúc hoàng hôn, ánh sáng nhỏ vụn dường như phủ kín đường băng.
Mặt cỏ toàn người vừa mới chạy xong ngồi xuống, đến bây giờ vẫn chưa có nữ sinh nào thong thả chạy như thế.
Nhưng cô vẫn đứng phía sau người này, không giống như chạy bộ, như là thích ý tản bộ trên sân vắng vậy.
Lúc trước cô còn lo lắng, như bây giờ lại toát ra một cái suy nghĩ lỗi thời ——
Cô ở trong thành, người này chính là tường thành cao lớn không thể phá trong cái thành của cô, vì cô ngăn cản bất kì đả kích ngấm ngầm hay công khai nào, tiến lên không màng nguy hiểm.
Triệu Viễn ngồi ở khán đài lấy di động ra ghi hình, nhìn hai người trong sân đang trở thành tiêu điểm, bởi vì đường băng là hình tròn, bất luận góc độ nào của bọn họ cậu ta đều có thể bắt được.
Một bên quay, một bên Triệu Viễn nói với bạn cùng phòng: “Cậu có biết bọn họ bây giờ là gì không?”
Bạn cùng phòng: “Là gì?”
Triệu Viễn mỉm cười: “Màn ân ân ái ái đẹp 360 không góc chết.”
_
Đại hội thể thao lúc 5 giờ chiều chính thức kết thúc.
Một ngày vội vàng, lúc trở về phòng ngủ, Triệu Viễn mệt mỏi tới mức không chịu được ngồi trên vị trí, mới vừa ngồi xuống, lại nhớ tới muốn đi nấu nước, lại đi nấu một bình nước nóng.
Nấu nước xong, lại nhìn đến Lương Ngụ đang ngồi ở chỗ của anh phát ngốc.
Lương Ngụ duỗi tay xoa nhẹ tóc, lại dùng tay cọ cọ trên đỉnh, như là tự hỏi cái gì.
Anh nhìn chằm chằm lòng bàn tay của mình.
Mới vừa nãy thi đấu trên sân, mọi người chú ý dõi theo, thời điểm anh nắm tay cô, liền sinh ra một loại, một loại nguyện vọng chưa bao giờ mãnh liệt như thế —— suy nghĩ muốn nói cho tất cả mọi người rằng, cô là của anh.
Không nghĩ chỉ ở thi đấu nắm tay cô, mà suy nghĩ rằng ở bất kì thời gian hay cảnh tượng nào, đều có thể nắm tay cô đi đến bất cứ địa phương nào mình muốn.
Muốn nắm tay cô, sờ đầu cô, ôm cô, hôn môi cô.
Không phải giống như thế này.
Anh nhớ tới lần đầu tiên ở đại học nhìn thấy cô, cô cùng anh vẫn còn chưa thân thiết, trong ánh mắt đều lộ ra lễ phép cùng xa cách, chỉ giúp đỡ một chút đã phải nói rất nhiều lần cảm ơn. Lần trước nhìn thấy cô, giúp cô lấy đồ chuyển phát nhanh, cô đã có thể rất tự nhiên mà nói chuyện phiếm cùng anh.
Trước kia khi tứ chi tiếp xúc, cô sẽ còn câu nệ cùng ngây người, nhưng hiện tại ngay cả mặt đối mặt thân mật tiếp xúc đi chăng nữa, cô đều không bài xích anh.
…… Còn rất nhiều chuyện vụn vặt hàng ngày nữa.
Khả năng là chính bản thân cô cũng không ý thức được loại biến hóa này.
Nhưng, đối với anh mà nói, mỗi một chút anh đều coi là trân bảo mà lưu tâm.
Làm gì có cái gì gọi là trùng hợp ngẫu nhiên mà gặp được chứ, chẳng qua là anh sớm có âm mưu từ trước thôi.
Triệu Viễn nhìn Lương Ngụ sửng sốt hồi lâu, thẳng cho đến khi ấm nước tự ngắt cầu dao, Lương Ngụ mới thấp giọng nói một câu: “…… Đại khái cũng không sai biệt lắm.”
Triệu Viễn đi qua lấy nước nóng, trộn chung với nước lạnh, sau đó, vừa uống vừa hỏi: “Cái gì mà không sai biệt lắm?”
Anh đỡ lấy cổ, hơi hơi ngửa đầu, hầu kết lăn lăn.
“Cậu nói xem con gái, thích được tỏ tình kiểu gì?”
Tác giả có lời muốn nói: Vui vẻ không! Sung sướng không!
Đem Miên Miên đổi thành mùi vị quả vải mất rồi ~
_____
HV: vì bản thân là fan cứng của Detective Conan nên tôi phải ngồi canh TV để coi Conan trên HTV3 dù bản thân đã coi n+1 lần tập đó rồi, và khi coi xong mới mở máy lên edit đây nên hôm nay vẫn nửa đêm nửa hôm mới up chương nhé =)))) có ai là fan ruột của Conan từ khi còn thơ trẻ tới bây giờ như tôi không =)))
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!