Về Sau Bớt Ăn Cá - Chương 25: Hai mươi lăm con cá
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
122


Về Sau Bớt Ăn Cá


Chương 25: Hai mươi lăm con cá


Edit + beta: Hi Văn.

_

Triệu Viễn đứng trước cửa kí túc xá nữ.

…… Vào thế nào bây giờ.

Lặng lẽ đi vào sẽ bị phát hiện, sẽ bị đuổi ra ngoài sao?

Nếu như bị đuổi ra ngoài, làm sao tìm được Trịnh Ý Miên đây?

Cậu ta trái lo phải nghĩ, vừa quay đầu, nhìn thấy một nữ sinh cầm một kiện chuyển phát nhanh rất lớn đang đi tới.

Triệu Viễn vội vàng đi qua: “Bạn học, tớ giúp cậu cầm nhé?”

Nữ sinh kia dùng một loại ánh mắt khó có thể miêu tả mà nhìn cậu ta, cũng không cự tuyệt.

Triệu Viễn một phen đoạt kiện hàng chuyển phát nhanh kia, thấp giọng nói: “Tớ là Triệu Viễn hệ nghệ thuật, hôm nay tớ muốn vào tìm người, cậu yên tâm đi, không phải làm chuyện xấu đâu.”

Nữ sinh kia rõ ràng không tin: “Tớ làm sao biết được cậu….”

Triệu Viễn đau đầu, bất đắc dĩ dùng đòn sát thủ: “Lương Ngụ, cậu có biết Lương Ngụ không? Tớ là anh em của anh ấy, luôn túc trực bên cạnh đây này!”

Nữ sinh bừng tỉnh đại ngộ: “À, Lương Ngụ —— vậy cậu đi vào cùng tớ đi.” 

Triệu Viễn: “…..”

“…… Vậy cậu làm sao mà biết được Lương Ngụ vậy hả?”

Đi theo nữ sinh trà trộn vào tòa nhà nữ, Triệu Viễn tìm được phòng 405 ở lầu bốn, hắng giọng, gõ cửa.

Thịch thịch thịch.

Không ai trả lời.

Thịch thịch thịch…..

Thịch thịch thịch —— 

Thịch thịch thịch! 

Triệu Viễn không nhịn được, nói toạc ra: “Tớ là Triệu Viễn, có ai ở trong đó không?”

Cậu ta giữ cửa đập bang bang: “Người đâu? Không có ai trong đó sao?!”

Cùm cụp một tiếng, cửa mở.

Triệu Viễn nhìn cánh cửa phòng trộm trước mặt không nhúc nhích.

Phòng ngủ đối diện có người ló đầu ra: “Tìm người sao?”

“Phải,” Triệu Viễn gật đầu, “Tớ tìm Trịnh Ý Miên, các cậu biết cô ấy đi đâu rồi không?”

“Ở đâu thì không biết, chỉ biết là không có trong phòng ngủ thôi,” người nọ nói, “Hôm nay là sinh nhật Lý Mẫn trong phòng ngủ của các cậu ấy, tất cả đều ra ngoài ăn sinh nhật rồi.”

Triệu Viễn trợn to mắt.

…… Ngày, sinh, nhật?! 

Cậu ta không chết tâm, lặp lại hỏi: “Thật không?”

“Thật, không lừa cậu. Cậu tới làm gì, cậu với Miên Miên rất thân à?”

“Thân chứ.”

“Vậy sao cậu lại không biết hôm nay là sinh nhật Lý Mẫn được? Các cậu ấy từ rất sớm đã đi rồi.”

Triệu Viễn:…….

Từ rất sớm đã đi mất rồi?!

Chẳng lẽ nói, lần trước trong lớp học kia, Lý Mẫn cường điệu lặp đi lặp lại thứ năm không có tiết, là vì nói cho Trịnh Ý Miên cái này?

Triệu Viễn như cũ ôm ấp một tia hi vọng: “Vậy, cậu có biết khi nào bọn họ trở về không? Có phải chỉ một lát là các cậu ấy trở lại không?”

Người đối diện vô tình bóp nát hi vọng của cậu ta: “Không, các cô ấy khả năng đêm nay sẽ không về đâu.”

Triệu Viễn tâm như tro tàn.

Trong lòng cậu ta đang chọn cho mình một cách chết.

Mong Chúa phù hộ, mong Ngụ ca sẽ cho cậu ta chết được toàn thây.

Người đối diện lại nói: “Cậu có chuyện gì quan trọng sao? Có cần tớ giúp cậu nói lại vào ngày mai không?”

“Không, không cần,” Triệu Viễn lắc đầu, “Cảm ơn cậu, tớ đi trước đây.”

Đi ra khỏi cửa kí túc xá, Triệu Viễn cảm giác nhân sinh chỉ còn lại một màu u tối.

Cậu ta, Triệu Viễn, bị chính mình, vả mặt.

Cậu ta xám xịt đi tìm Lương Ngụ, mới vừa đi tới cửa, Lương Ngụ nhìn cậu ta, như là dự kiến, âm thanh cười nhạo: “Không phải là tuyệt đối không có sai lầm sao? Không phải hai ngày trước còn rất đắc ý với tình báo của mình à?”

Triệu Viễn bĩu môi, ủ rũ cụp đuôi: “Anh đã biết rồi à?”

“Đoán được.” Lương Ngụ thở dài một hơi, xoa đỉnh đầu phồng lên của mình, sau đó ngồi xổm xuống sờ đầu con mèo quýt kia.

Triệu Viễn kinh ngạc: “Làm sao lại đoán được? Điều này mà cũng có thể đoán được à?”

Lương Ngụ mặt không biểu tình, ngẩng đầu: “Đoán được cậu sẽ rớt dây xích.”

Triệu Viễn: “…….”

“Không thể trách em được, hôm nay các cô ấy đi tham gia sinh nhật Lý Mẫn mất rồi! Trước đây cũng không nói cho rõ ràng mà, kết quả lại làm cho em nghĩ sai.”

“Cậu cũng không cần lương tâm bất an,” Lương Ngụ sờ mũ nhỏ trên đầu mèo quýt: “Sáng nay tôi dậy, cũng cảm thấy sẽ không có cơ hội nhìn thấy cô ấy.” 

Triệu Viễn: “Hả? Vì cái gì?”

Lương Ngụ thấp giọng: “Thời gian quá hấp tấp, cũng chưa kịp chuẩn bị cho tốt, thành ý không đủ, sẽ không có cơ hội nhìn thấy cô ấy.|”

Triệu Viễn cho rằng mình điếc cmnr.

“Thành ý không đủ?! Anh cảm thấy thành ý của anh không đủ?! Ảnh chụp là chính anh tìm, kế hoạch cũng là anh làm, ghế mây là anh giúp bày ra, mèo cũng là anh ôm tới, anh còn cảm thấy mình thành ý không đủ, anh đừng đem em hù chết có được không?”

“Cậu vừa mới nói vậy….” Lương Ngụ trầm ngâm, ôm mèo đứng lên, “Tôi xác thật làm quá đơn giản rồi.”

Triệu Viễn: “………”

“Vậy anh cảm thấy thế nào mới là đủ? Hái sao cho cô ấy à?” 

“Nếu khoa học kĩ thuật cho phép,” Lương Ngụ ngẩng đầu, “Cô ấy thích là tốt rồi.” 

Triệu Viễn: “Hỏi thế gian, tình ái là chi, làm Lương Ngụ mất đi lí trí thế này.”

“Được rồi,” Lương Ngụ nói, “Dọn dẹp một chút, chúng ta đi trước, lần sau rồi lại nói.”

“Lần sau…. Anh tính…..” Triệu Viễn thử nói, “Làm như thế nào?”

“Cho cô ấy thứ tốt hơn,” Lương Ngụ dừng bước chân, lại sửa đúng lời, “Không, cho cô ấy thứ tốt nhất.”

Mèo trong lòng ngực meo meo kêu hai tiếng.

Anh duỗi tay cào cào cằm nó: “Không trách mi, hôm nay mi hoàn thành rất khá.”

_

“Đừng đỡ tớ! Tớ vẫn có thể uống!” Lý Mẫn nâng chén, ngắm trăng.

“Còn uống nữa, uống cái gì mà uống,” Trịnh Ý Miên cùng em út mỗi người đỡ một bên tay Lý Mẫn, “Mau trở về phòng ngủ đi, về ngủ.”

Lý Mẫn mạnh mẽ lắc đầu: “Tớ không ngủ được! Tớ còn có thể uống!”

“Đã 11 giờ rồi, uống cái gì nữa mà uống….” Lão tam thay Trịnh Ý Miên tiếp nhận một bên, “Miên Miên đã khiêng cậu ấy một đường rồi, để tớ.”

Trịnh Ý Miên gật đầu, ngẩng đầu nhìn lên.

Trời đã hoàn toàn đen.

Lần chúc mừng sinh nhật này của Lý Mẫn, một chúc mừng chính là cả ngày, nếu không phải các cô khăng khăng phải đi về, Lý Mẫn thật đúng là có thể nằm đó ngủ luôn.

Cô đỡ cổ, trong bụi cỏ bỗng nhiên truyền đến âm thanh, là con mèo quýt kia chậm rãi chui ra.

Trịnh Ý Miên đi ra, sờ sờ cằm nó: “Đã trễ thế này rồi, mi còn đi đâu thế này?”

Mới vừa nói xong, phát hiện trên đầu nó có một cái mũ nho nhỏ.

Trịnh Ý Miên bật cười: “Cái này ai mang cho mi thế, rất đáng yêu đấy.”

Nó không thuận theo, ra hiệu Trịnh Ý Miên đi vào bên trong, Trịnh Ý Miên không rõ nguyên do, thời điểm đi tới tận cùng bên trong, phát hiện có người cho cô một cái hộp.

Trong hộp, có thả một chồng thẻ card nhỏ.

Trịnh Ý Miên hỏi nó: “Cho tao đấy à?”

Mèo nhỏ meo meo hai tiếng.

Trịnh Ý Miên duỗi tay lấy, thời điểm sờ đến, mới phát hiện đây là ảnh chụp giấy.

Cô đem ảnh chụp lật qua.

Thấy rõ mặt sau, Trịnh Ý Miên giật mình, nhất thời quên luôn phản ứng.

Ảnh chụp tất cả đều là cô, cô lúc học sơ trung, cao trung, tới đại học.

Cô ăn cơm, cô phồng miệng lên giận dỗi, cô cười, cô chạy bộ, cô lên sân khấu diễn thuyết…..

Ảnh chụp bằng các góc độ khác nhau, có rất nhiều người chụp lén, vơ vét từ các con đường khác nhau, lấy ra từ album của rất nhiều người….

Một đống thật dày, tất cả đều là cô.

Cô nói không ra lời, ngốc đến không thể nghĩ mới có thể ngơ ngác hỏi con mèo quýt kia: “….. Cái này là ai đưa cho mi?”

Mèo con mờ mịt nhìn chăm chú.

Trịnh Ý Miên cười bản thân trước, đỡ lấy cái trán, tự giễu nói: “Tao cũng thật là choáng váng, hỏi mi cái này làm gì chứ, mi cũng đâu thể nói.”

Lão tam ở bên ngoài thúc giục: “Miên ơi, có đi hay không đấy?”

Trịnh Ý Miên đem xấp giấy bỏ vào trong túi, đứng dậy nói: “Đi.”

Trở về phòng ngủ, Trịnh Ý Miên đem ảnh chụp để đầy lên mặt bàn, muốn lục tìm trong hồi ức xem là bút tích của ai, nhưng….. Chỉ là nhìn như vậy, thật sự không thể tìm ra manh mối.

Lão tam từ phía sau đi ngang qua, nhìn thấy đống ảnh chụp nhiều vô số kia, kinh ngạc cảm thán nói: “Đây là cái quỷ gì vậy?!”

Trịnh Ý Miên nhấp môi, lắc đầu nói: “Không biết là ai làm nữa.”

Lão tam vươn tay lật xem, một bên xem một bên ồ lên: “Cái này ai làm vậy chứ, dụng tâm tới như vậy sao? Khẳng định là sửa sang lại rất lâu mới có được.”

“Hẳn là vậy.” Trịnh Ý Miên nói.

Lão tam nhìn cô: “Cậu một chút cũng không thể nhớ lại à? Giống như, cảnh tượng ngày hôm đó, có thường xuất hiện gương mặt xa lạ nào hay không, cậu không nghĩ ra sao? Hoặc là, ai làm cái này, cậu có nghe được chút tin tức nào không?”

“Trước đây nghe Mẫn Mẫn nói qua, hệ kiến trúc gì đó…. Nhưng mà khả năng không lớn, ảnh chụp này rất tốt, chỉ có người có quan hệ tốt với tớ mới có được.”

Trịnh Ý Miên đi hỏi một vòng, hỏi qua Lâm Trản khuê mật thời cao trung, lại hỏi qua Tôn Hoành từng nói “Lương Ngụ thích cậu tớ hầm mình trong nồi sắt”, lại hỏi qua Tề Lực Kiệt, toàn bộ đều đưa ra đáp án phủ định.

Nói cách khác…. Người này, cũng không phải là thông qua con đường nào đó để có được đống ảnh chụp.

Người đó hẳn là…. Biết cô từ rất lâu rồi.

Hai người đang ở chỗ đó mắt to trừng mắt nhỏ, cửa bỗng nhiên bị gõ vang hai tiếng.

Lão tam đi mở cửa: “Ai vậy?”

Người đối diện phòng ngủ hàng năm phất tay: “Tớ đi đổ rác, thuận tiện nói với các cậu một tiếng, buổi chiều có người tới tìm Miên Miên, tớ nói không ở đây, người kia biểu tình thoạt nhìn như rất mất mát.”

Lão tam mắt thấy manh mối sắp lộ ra, vội vàng hỏi: “Người nọ trông như thế nào!”

Hàng năm lắc lắc đầu: “Tớ cận thị, không thấy rõ.”

Lão tam: “……..”

Trịnh Ý Miên ở phía sau hỏi: “Thân cao bao nhiêu? Kiểu tóc thế nào?”

“Thân cao, không sai biệt lắm cỡ 1m75 đi, tóc rất ngắn —— còn thưa,” hàng năm bỗng nhiên nhớ tới, “Đúng vậy, thời điểm cậu ta gõ cửa còn nói tên của mình, hình như kêu là Triệu Uyên?”

Lão tam: “……. Triệu Viễn?”

Hàng năm: “Đúng vậy, hẳn là người này, nhưng tớ nghĩ các cậu tốt nhất vẫn nên xác nhận lại. Tớ đi về trước đây, cúi chào nha.”

“Được, hẹn gặp lại.”

Cửa phòng trộm đóng lại, lão tam nhìn Trịnh Ý Miên, hai người cứ như vậy nhìn nhau trong chốc lát, như vẫn còn dư vị ở cuộc tình báo năng lượng cao vừa rồi.

Qua một lát, lão tam nói: “Tớ đi tắm rửa.”

Trịnh Ý Miên nhìn nhìn ảnh chụp trên bàn, đem chúng nó sửa sang thành một cọc, bỏ vào trong ngăn kéo.

_

Sáng sớm hôm sau, đánh thức Trịnh Ý Miên không phải đồng hồ báo thức cũng không phải là mệnh lệnh của ai, mà là tiếng chuông điện thoại.

Trong điện thoại, ngữ khí của học tỷ rất sốt ruột, nói là trường học muốn tập luyện một kịch bản, nhưng lại thiếu người, hỏi Trịnh Ý Miên có thể giúp một chút không.

Khóa học chính vẫn còn chưa tới, Trịnh Ý Miên đáp ứng rồi đi xuống dưới.

Học tỷ không ngừng cảm tạ nói: “Tốt quá, hôm nay giữa trưa 12 giờ rưỡi tập hợp ở lầu nghệ thuật nhé, vất vả rồi.”

“Được, em biết rồi.” Trịnh Ý Miên treo điện thoại, xuống giường rửa mặt.

Lúc đi tới buồng vệ sinh lại phát hiện dì cả tới, bất quá lần này không phải chịu lạnh gì cả, bụng nhỏ chỉ hơi đau một chút.

Giữa trưa đúng giờ tới lầu nghệ thuật, Trịnh Ý Miên mới vừa tiếp nhận kịch bản, liền nghe học tỷ nói to ra ngoài cửa sổ: “Ai, Lương Ngụ đâu, Lương Ngụ tới chưa?!”

Không bao lâu, ở cửa vang lên một giọng nam lười biếng quen thuộc.

Không cao không thấp, bị ánh nắng phơi dường như —— 

“Tới rồi.”

Trịnh Ý Miên ngẩn ra, trong đầu bỗng nhiên hiện lên, chồng ảnh chụp thật dày kia.

Tác giả có lời muốn nói: Miên: Tôi hình như phát hiện ra gì đó.

Ngụ ca ra chiêu lớn thật là súc tích, rất nhanh là bắt tới tay rồi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN