Về Sau Bớt Ăn Cá - Chương 31: Ba mươi mốt con cá
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
61


Về Sau Bớt Ăn Cá


Chương 31: Ba mươi mốt con cá


Edit + beta: Hi Văn.

_

Tim Trịnh Ý Miên đập như sấm bổ, chỉ ngừng một giây —— giống như khi còn nhỏ thường chơi đồ chơi, bạn vặn vặn dây cót của món đồ chơi ấy, sau đó giữ chặt một giây, rồi buông tay ra.

Dây cót bắt đầu chuyển động, cả người co giật thật nhanh, thoáng chốc, tựa như gió lốc, tựa như sóng thần ——

Tim đập dần dần trở nên nhanh chóng và mãnh liệt, trái tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực vậy.

Máu khắp người cũng bắt đầu cuồn cuộn mà nổi lên, giống như dung nham phun trào khỏi núi lửa.

Cô từ ánh mắt của Lương Ngụ mà nhìn thấy ảnh ngược của mình, bóng người trong con ngươi đen bóng ấy có vẻ có chút vô thố.

Ngón tay cô mềm như bông, như là không có lực đạo, từ góc áo Lương Ngụ mà trượt xuống, rũ xuống bên cạnh người mình.

……. Nên nói cái gì bây giờ?

Cô nhìn chằm chằm những viên gạch trên mặt đất, từ nơi xa hư vô mờ mịt truyền tiếng từng trận gió đêm ôn nhu, như đang bay lên, một chân đạp lên trên đám mây, cả người đều có một loại cảm giác đạp cân đẩu vân mà bay lượn.

Thân thể giống như cũng không còn là của mình nữa, linh hồn từ thể xác bay ra, bị gió thổi đi, liền bay đến nơi xa xôi nào đó.

Đại não trống rỗng, trong đầu chỉ còn một màu trắng thuần khiết.

Hình như là qua thật lâu, lại giống như cũng không bao lâu, bỗng nhiên nghe được một tiếng cười khẽ, âm thanh ở rất xa, lại bỗng nhiên bị gió thổi đến, ở ngay cạnh tai cô.

Lương Ngụ ngữ điệu mang theo chút chế nhạo, cúi đầu cười hỏi: “*Dư vị xong rồi?”

*dư vị: cảm giác còn lại sau khi đã thưởng thức cái gì hoặc đã trải qua việc gì.

Trịnh Ý Miên đột nhiên ngẩng đầu, rũ xuống đôi mắt trợn to, mang theo sợ hãi cùng né tránh, nhỏ giọng phản bác: “Em mới không có dư vị…..”

Giống như chỉ nghĩ đến tiếp cận bạn, lại mang theo chút mềm mại của mèo nhỏ, lúc nháy mắt nhìn bạn, làm bạn không động tâm, rất rất khó.

“Biết rồi,” Lương Ngụ cười, duỗi tay vuốt lại tóc mái đã bị gió thổi loạn của cô, “Không còn sớm nữa, đi thôi, anh đưa em trở về.”

Đêm đó, bọn họ dọc theo bờ đê dài mà đi rất xa, cây liễu lả lướt mà rũ xuống, một nửa tán lá đã rơi vào trong nước rồi.

Đèn đường thành thị lung linh, họ đứng cách nhau một khoảng cách, lúc sáng lúc tối, bóng dáng bọn họ sóng vai đi bên nhau đan xen, khi tới gần, khi thì xa cách.

Hai người đều mang theo tâm tư nhỏ trong lòng, không ai nói với ai cái gì.

Cô tính toán hôm sau khi lên lớp sẽ làm gì, không nhịn được mà nhếch khóe môi, mà nội tâm thì vui mừng tới mức không nói nổi lời nào, nhưng trên mặt lại không lộ ra manh mối.

Anh không có nói cho cô, những ngón tay đặt trong túi áo, tất cả đều đang run rẩy.

Sau khi cáo biệt nhau dưới phòng ngủ, Trịnh Ý Miên vẫy vẫy tay, xoay người đi vào kí túc xá.

Cô bước lên bậc thang thứ nhất, dừng lại, quay đầu muốn nhìn thử xem còn có người ở đây hay không.

Lương Ngụ đứng ở cửa, đôi tay lười nhác đút trong túi, ánh trăng làm bóng dáng cao lớn của anh dài ra rất nhiều.

Anh lấy tay từ trong túi ra, hướng cô vẫy vẫy, câu ra một nụ cười phóng đãng đẹp như hoa: “Chờ em lên rồi anh sẽ đi.”

Cô do dự mà gật gật đầu, từng bước từng bước đi lên cầu thang, cho tới khi đi qua chỗ ngoặt, nhìn không tới thân ảnh của Lương Ngụ nữa.

Cô nhấp môi, bỗng nhiên nhanh bước chân, chạy nhanh lên từng bậc thang, sau khi chạy ba lầu rồi mới ghé vào lối nhỏ ở chỗ cửa sổ nhìn ra bên ngoài.

Lương Ngụ đứng ở dưới tòa nhà, cúi xuống liền đối diện với tầm mắt của anh.

Cô cười cười, duỗi tay chào tạm biệt với anh lần cuối.

Ở trên một lầu nữa, chính là phòng ngủ của cô.

Trịnh Ý Miên đứng ở cửa phòng ngủ, vẫn không tiêu hóa xong tất cả sự việc xảy ra ngày hôm nay.

Cô vươn đôi tay, nâng hai bên mặt mình lên xoa nhẹ một chút, lại quơ quơ đầu, lúc này mới giơ tay gõ cửa.

Gõ xong ba lần, Lý Mẫn đi tới mở cửa ra.

Lý Mẫn làm bộ đoan trang mà liếc nhìn cô từ trên xuống dưới: “Tớ cứ cho rằng đêm nay cậu không trở về chứ.”

Trịnh Ý Miên nhăn mũi: “Không về thì tớ còn đi đâu được chứ?”

“Thế nào rồi,” Lý Mẫn khoanh tay, “Có nói cố lên với Lương Ngụ cho thật tốt không đó? Cậu ta thế nhưng ngày mai đã đi mất rồi.”

Trịnh Ý Miên đỡ lấy thang giường, chợt quay đầu lại, có chút kinh ngạc: “Ngày mai đã đi rồi á?!”

Lý Mẫn:?

“Cậu vừa mới biết được ngày mai cậu ta đi á? Hồi nãy trên bàn cơm chúng ta đã nói qua rồi mà?”

“Tớ cho rằng ngày mai anh ấy chỉ đi thi đấu mà thôi,” Trịnh Ý Miên đỡ lấy sau gáy, chớp chớp mắt: “Thì ra ngày mai phải đi rồi sao? Đi tới đâu?”

“Đi huấn luyện để thi đấu, dù sao thì hai tuần tới cũng không ở trong trường đâu,” Lý Mẫn nhíu mày nhìn cô, “Cả đêm nay cậu đều suy nghĩ cái gì thế? Tại sao mà cái gì cũng đều chưa nghe được?”

“Tớ chỉ suy nghĩ một chút chuyện thôi….” Trịnh Ý Miên cắn môi, lặp lại một lần, “Hai tuần đều không ở trường sao….”

Lúc này chỉ mới…. Cái gì đó, đảo mắt một cái hai tuần cũng không còn….

“Thế nào,” Lý Mẫn khoanh tay, nhìn về phía Trịnh Ý Miên, “Hồi nãy thì cảm thấy không sao cả, vừa nghe người ta phải đi, lập tức mặt mày ủ ê là thế nào.”

Lão tam đứng ở một bên phụ họa: “Đương nhiên rồi, thần hộ mệnh đi rồi, có thể không nóng nảy sao?”

Trịnh Ý Miên linh hồn như bay ra ngoài, kéo ra cái ghế, ngồi trước bàn, nhìn cái hộp mà mình đã cất lại tới phát ngốc.

Lý Mẫn “Sách” một tiếng: “Bài hát kia hát như thế nào, lão tam?”

Lão tam: “Cái gì?”

Lý Mẫn: “Bài kia kìa, em nghĩ em sẽ nhớ anh rất nhiều….”

Hai người trao đổi ánh mắt một chút, đứng ở đằng sau Trịnh Ý Miên bắt đầu ca hát: “Em nghĩ em sẽ nhớ anh thật nhiều, em chỉ vừa mới gặp được anh….”

Hát xong, Lý Mẫn hỏi Trịnh Ý Miên: “Thế nào, có phải là hát rất chính xác không?”

Trịnh Ý Miên không trả lời, Lý Mẫn cúi đầu lại nhìn biểu tình của cô, thấy bộ dáng của cô rõ ràng là ngẩn người, nhưng ý cười trên mặt hoàn toàn không thu lại được.

“Trúng tà cmnr,” Lý Mẫn duỗi tay lắc lắc Trịnh Ý Miên, “Cậu nhìn cái hộp cười cái quỷ gì vậy hả?!”

“Không có gì,” Trịnh Ý Miên xoa xoa mặt, nhấp môi, muốn đem nụ cười thu về, nói gần nói xa: “Tớ đi tắm rửa đây.”

Chờ sau khi cô lấy quần áo đem vào WC, Lý Mẫn cùng lão tam nhỏ giọng nói: “Hôm nay sao cậu ấy vui tới mức kì dị như vậy nhỉ? Lương Ngụ đi rồi không phải nên khổ sở mới đúng sao?”

Lão tam lắc đầu: “Đúng vậy, tớ cũng cảm thấy thế, cậu ấy hôm nay khi vừa trở lại, tâm tình đã đặc biệt tốt rồi….”

“Có thể là do Lương Ngụ đã nói gì đó khiến cậu ấy cao hứng,” Lý Mẫn suy đoán, “Dù sao mỗi lần cậu ấy trở về cùng Lương Ngụ đều vô cùng cao hứng mà, chỉ là đêm nay thì phá lệ cao hứng hơn một tí….”

Các cô ở bên ngoài thảo luận đến khí thế ngất trời, Trịnh Ý Miên lại hồn nhiên không biết, vừa bước ra, lại nhìn thấy Lý Mẫn đứng cùng lão tam ở đằng trước, không biết là đang làm gì.

Trịnh Ý Miên đổi tay cầm khăn lông, hất tóc qua một bên, hỏi: “Hai người các cậu làm gì thế?”

Đầu Lý Mẫn cũng không thèm nâng: “Lão tam nói với tớ muốn tớ dạy tô kẻ mắt, nói là muốn trang điểm thành kiểu hình con trai thích, tìm kiếm mùa xuân của mình.”

Trịnh Ý Miên dẫm dẫm cái đệm dưới chân, đem khăn lông ném vào chậu, lúc này mới nhìn kĩ vào mắt —— lão tam đang nhắm mắt lại để Lý Mẫn tô kẻ mắt cho cô ấy, một con mắt khác thì không bị vẽ nên mở ra, nhìn chằm chằm cái gương đang giơ lên, nhìn xem kỹ năng của Lý Mẫn.

“Bây giờ đã muộn lắm rồi còn học nữa,” Trịnh Ý Miên nói, “Không chê lắm phiền toái sao?”

“Vì tìm bạn trai, phiền toái một chút thì sao chứ!” Lão tam chỉ vào ngực, “Nơi này, bởi vì không có bạn trai mà hít thở không thông đấy.”

“Ai, nói đến nơi này…..” Động tác của Lý Mẫn không hề dừng lại, một bên tô kẻ mắt một bên nói chuyện phiếm cùng Trịnh Ý Miên, “Cậu cho rằng mỗi người đều giống với cậu sao, Miên ơi, không cần phải ở trong phúc mà không biết phúc chứ, cậu thích độc thân một mình, không có nghĩa là chúng tớ…..”

Lão tam lên tinh thần, lập tức đánh gãy lời Lý Mẫn, cùng với Lý Mẫn hát một đoạn Song Hoàng: “Nói gì vậy hả Lý Mẫn? Cậu ấy chỗ nào còn độc thân? Người ta ở cùng với Lương Ngụ rất tốt luôn đó.”

Trịnh Ý Miên cười liếc mắt nhìn các cô ấy một cái, lấy lược chải cho thẳng tóc rồi cột lên, ý vị không rõ nói: “Ừ.”

“Cậu xem Miên Miên còn nói “ừ” kìa, cậu còn ở chỗ này….” Lý Mẫn đang cười đột nhiên im bặt, tin tức nhảy ra bất thình lình làm cảm xúc cô chợt dâng trào, “Cái quần què gì? Cậu ấy nói cái gì? Tớ không nghe lầm đấy chứ?”

Tay Lý Mẫn run lên, đuôi mắt bị cô kẻ thành một dãy núi Himalaya phập phồng.

Lý Mẫn cũng mặc kệ núi Himalaya luôn, lập tức đem bút kẻ mắt nhét vào tay lão tam, ba bước thành hai đi tới trước mặt Trịnh Ý Miên: “Các cậu xác định quan hệ rồi?!”

Trịnh Ý Miên nhấp nhấp môi, gật đầu: “Hẳn là vậy.”

Lại nhẹ nhàng lắc đầu: “Không biết nữa, không có xác định, nhưng lại hình như là vậy đó?”

Lão tam đóng nắp bút, dùng lòng bàn tay lau qua núi Himalaya một phen, lê dép lê chạy tới hỏi: “Oa oa oa, thật sự xác định rồi sao? Lương đại lão thật không dễ dàng mà.”

Lại hỏi: “Cậu làm sao lại không biết là có xác định hay không?”

Trịnh Ý Miên nhìn cô: “Thế nào thì mới tính là xác định rồi?”

Nụ cười trên mặt lão tam dần dần nổi lên bát quái cùng biến thái: “Các cậu có…. Hôn hôn không?”

Trịnh Ý Miên còn đang chờ cô ấy trả lời, vừa nghe thấy câu trả lời không chút đứng đắn này, lập tức dời ánh mắt đi, chạy tới bồn rửa tay giặt quần áo: “Tớ không nghĩ tới phải trả lời câu hỏi này của cậu đâu….”

Lão tam nhìn biểu tình của cô, một chút liền đã hiểu, phe phẩy bả vai Lý Mẫn bắt đầu kêu lên: “A a a a a a đất nước thiếu tớ một người bạn trai! Tớ cũng muốn yêu đương nữa!”

Cả người Lý Mẫn đã hoàn toàn choáng váng, ở dưới cái lắc điên cuồng của lão tam mà run lẩy bẩy.

Cô nhìn về phía Trịnh Ý Miên, khó nén kinh ngạc: “Trước đây khi tớ thúc giục thúc giục thúc giục, hai người các cậu không chịu yêu đương mà. Hiện tại tớ chưa chuẩn bị tinh thần, các cậu cứ như vậy mà xác định, thậm chí một chút chuẩn bị cũng không thèm cho tớ nữa!”

Trịnh Ý Miên: “Trước đây không phải cậu chê tớ là lâu quá sao….”

Lý Mẫn bưng mặt: “Đối với sự tấn công vừa mạnh mẽ lại vừa long trọng lại lãng mạn như thế, cậu suy nghĩ gần một tháng mới xong, thật sự có chút chậm. Nhưng mà khi đứng ở dưới góc độ của một người bạn cùng phòng, tớ muốn hỏi cậu một câu.”

Trịnh Ý Miên liếc nhìn cô một cái: “Ừ, cái gì?”

“Nụ hôn đầu tiên có cảm giác rung động không? Có sảng khoái không?”

Trịnh Ý Miên: “…..”

_

Buổi tối ngày hôm đó, Trịnh Ý Miên bị “Tam phương hội đàm” tra tấn đến rạng sáng mới có thể nghỉ ngơi được, trả lời xong tất cả các vấn đề mà ba vị trong phòng ngủ đưa ra, sau đó phòng ngủ đều lâm vào im lặng.

Cô hít sâu một hơi, lật người, chân đè lên cái chăn mềm mại, nhìn chằm chằm cái màn giường che lại vách tường đen sì.

Sau đó, giống như vòng cung phản xạ cực dài của động vật, hồi ức ở trạm xe buýt lúc nãy mới hiện lên lần nữa trong đầu cô, hiện rõ tới mức khiến hô hấp cô hỗn loạn.

Cô chôn đầu trong gối, nhỏ giọng mà hừ hừ hát ca.

Một bài hát hừ hừ xong, cho rằng tất cả mọi người đều ngủ rồi.

Ai biết được Lý Mẫn lại xoay người, ván giường theo đó giật giật: “Nhìn Miên Miên của chúng ta cao hứng quá đi, hơn nửa đêm còn ở đây hừ《*tư bôn đến mặt trăng》nữa.”

*tư bôn: nói về con gái bỏ nhà theo trai không đúng lễ giáo (hay nói về con gái hư).

Trịnh Ý Miên: “……….”

Cô cười cười, không biết lúc nào thì ngủ quên mất, sáng sớm hôm sau khi tỉnh lại, đã 10 giờ rồi.

Trên di động, có một tin nhắn của Lương Ngụ gửi tới.

Lương Ngụ: Đi lên nhé?

Thời gian gửi là 8 giờ 40.

Cô vội vàng trả lời tin nhắn: Bây giờ mới tỉnh dậy, các anh khi nào thì xuất phát vậy ạ?

Lương Ngụ: Đã xuất phát rồi, hôm nay đã bắt đầu đi.

Cơn buồn ngủ của Trịnh Ý Miên thoáng chốc tiêu tan: Hả? Anh đã lên xe rồi sao?

Lương Ngụ: Ừ. Sợ chậm trễ tới em nghỉ ngơi, nên không có gọi điện thoại cho em.

Cô xoa xoa huyệt thái dương, thầm than chính mình lại thất trách tới mức không đi tới tiễn anh đi.

Vì lấy công chuộc tội, cô nói: Vậy khi anh thuận lợi đến nơi rồi thì gọi điện cho em nhé.

Lương Ngụ ở trên xe đánh xong chữ “Được”, nhìn chằm chằm màn hình di động của mình một hồi lâu, khóe môi cũng nở ra một nụ cười lơ đãng.

Ngón tay anh gõ nhẹ trên đùi, chờ tới khi màn hình trên tay mình trở nên đen ngòm, mới xoay xoay di động, bỏ vài túi.

Bốn giờ sau, xe vững vàng chạy tới đích.

Ngồi ở trên xe, sau khi huấn luyện viên phân phòng thật tốt, nói hôm nay trước tiên cứ nghỉ ngơi nửa ngày, ngày mai lại huấn luyện.

Huấn luyện viên kiểm tra lại nhân số cơ bản, sau đó bọn họ sôi nổi bay nhanh về phòng của mình.

Lương Ngụ đem đồ cất gọn gàng, ngồi lên ghế, thuần thục mà lấy tai nghe trong túi ra, phảng phất như động tác này anh đã suy nghĩ trong đầu từ lâu lắm rồi.

Đem tai nghe cắm vào, sau đó anh gọi điện thoại cho Trịnh Ý Miên.

Thời gian đúng là hai giờ rưỡi chiều, buổi chiều này Trịnh Ý Miên không có tiết, đang ngồi vẽ phác thảo trước máy tính.

Vẽ xong một con mắt, điện thoại để trên mặt bàn ong ong ong chấn động lên.

Trong lúc nhất thời, ba đôi mắt trong phòng ngủ, đồng loạt nhìn chằm chằm vào cái di động trên mặt bàn đang báo có cuộc gọi đến.

Trịnh Ý Miên dở khóc dở cười nhìn các cô một cái, tìm tai nghe mang lên, tiếp được điện thoại: “Alo, anh đã tới nơi rồi sao?”

Lương Ngụ lấy tay cầm lấy đồng tiền, một bên nghe điện thoại, đồng thời bên còn lại rất có hứng thú mà khảy khảy đồng xu ở trên bàn.

“Tới rồi.”

Cô cất bút khoanh tay đặt lên bàn, hết sức chuyên chú nói chuyện phiếm cùng anh: “Buổi chiều anh có huấn luyện không?”

“Không, ngày mai mới huấn luyện.”

Hai người hàn huyên tới những đề tài thường thường mấy bữa nay, Trịnh Ý Miên bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó, hỏi: “Tụi anh đi huấn luyện ở đâu vậy ạ?”

Lương Ngụ ở bên kia cười: “Thành phố X, sao vậy?”

“Thành phố X sao?” Cô mở máy tính nhìn chằm chằm vào giao diện nói chuyện phiếm, lúc này mới xác định nói: “Cuối tuần này em cũng đi tới thành phố X nè.”

Thân mình Lương Ngụ giật giật, hỏi: “Em tới thành phố X làm gì?”

Trịnh Ý Miên: “Em kí hợp đồng với một tổng bộ truyện tranh ở bên đó, cuối tuần này cử hành hoạt động ba năm gì đó, tác giả truyện tranh kí hợp đồng tất cả đều phải đi.”

Cô cầm điện thoại, nhẹ giọng nói: “Cuối tuần này em tới thăm anh, được không?”

Nghe vậy, Lương Ngụ vươn đầu lưỡi, đỡ đỡ thịt mềm trong khoang miệng.

Anh thấp giọng cười, âm điệu hơi luyến, nói: “Được nha.”

Tác giả có lời muốn nói: Sau khi xác định quan hệ Ngụ của chúng ta không có chỗ nào sợ hãi cả, thậm chí còn có một ít suy nghĩ khác nữa cơ:) hì hì

________

HV: sau khi làm 5 tờ đề cương toán thì tôi đã không còn buồn nữa:))) tất cả nỗi buồn đã dồn vào đề cương rồi:))) cảm ơn các lời động viên của mọi người nhiều nạ ~~

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN