Về Sau Bớt Ăn Cá
Chương 35: Ba mươi lăm con cá
Edit + beta: Hi Văn.
_
Trịnh Ý miên ngốc một chút, không nghĩ tới người vừa đến là Lương Ngụ, động tác dừng lại, nâng mặt lên ngỡ ngàng nhìn anh.
Lương Ngụ duỗi tay, lặp lại thêm một lần: “Anh giúp em.”
Lúc này Trịnh Ý Miên mới khôi phục tinh thần lại một chút, nhất thời cả khuôn mặt đều đỏ bừng, chậm rãi lấy cái vòng cổ đang đeo trên cổ lấy xuống, bỏ vào lòng bàn tay anh.
Lương Ngụ thấp giọng nói: “Đi vào trong nào.”
Trịnh Ý Miên bị anh nửa ôm lấy mà đi vào phòng, đứng ở trước gương.
Lương Ngụ đứng phía sau cô, cầm vòng cổ, một bàn tay vòng qua cổ cô, rất nhanh, một thứ đồ vật lạnh lẽo đáp xuống trước ngực cô.
Qua một cái gương, Trịnh Ý Miên nhìn thấy Lương Ngụ rất nghiêm túc mà đeo vòng cổ vào cho cô.
Anh cúi đầu, thoạt nhìn có vẻ nghiêm túc, nhưng khóe miệng kia vẫn không thể khống chế mà cong cong, mặt mày ôn nhu mà mềm mại.
Sau khi đeo xong, anh đưa tay cầm lấy tóc của cô, như có như không mà đụng vào sau cổ của cô, thả chầm chậm tóc cô từng chút từng chút một mà rơi xuống.
Tóc dài hơi xoăn, tùy ý mà rũ xuống trên bả vai cùng trước ngực cô.
Lương Ngụ đứng sau lưng, xuyên qua tấm gương mà nhìn chằm chằm cô, ý cười trong mắt càng thêm rõ ràng, anh hơi cúi người, nói thầm bên tai cô, giống như không để ý chút nào mà nói: “Rất thích hợp với em, rất đẹp.”
Cô không dám nói ra bản thân mình đang khẩn trương đến mức hô hấp cũng ngừng lại, cô đánh đánh tóc chỗ bả vai để che đi một phần lỗ tai cùng má, ý đồ muốn che lại làn da đang đỏ lên trông thấy.
Lương Ngụ còn cố tình nói bên tai cô: “Khi nào thì xuất phát?”
Trịnh Ý Miên: “9 giờ.”
Anh không tỏ ra ý kiến gì, gật đầu.
Cô giống như đã phát hiện ra cọng rơm cứu mạng mình, cứ theo cái đề tài này mà nói tiếp: “Sao bỗng nhiên anh lại tới đây?”
“Nhớ em thì tới.” Anh đáp cũng cực kì tùy ý, cứ như đang trình bày một câu chuyện hằng ngày bình thường mà thôi.
Cúi đầu nhìn thoáng qua thời gian, Lương Ngụ lại nói: “Chút nữa anh phải đi rồi, em đi một mình không có vấn đề chứ?”
“Yên tâm đi, không thành vấn đề,” Trịnh Ý Miên nói, “Rất nhiều tác giả cùng biên tập ở đây sẽ giúp đỡ em mà.”
Nghỉ ở trong phòng trong chốc lát, sửa sang lại hết thảy mọi thứ thật tốt, Trịnh Ý Miên xuất phát đi tới tổng bộ của Thanh Hề, còn Lương Ngụ thì trở về căn cứ huấn luyện.
Trịnh Ý Miên cùng các người Cam Cam ngồi xe của công ty, trên xe ngoài biên tập là các tác giả ký hợp đồng, mọi người ngày thường trên Weibo đều có chút kích động, lúc này, dựa vào kí ức của mình cũng mơ mơ hồ hồ mà nhận ra nhau.
Có người mặc một bộ váy đỏ, chỉ vào Trịnh Ý Miên: “Đây là….”
Trịnh Ý Miên cười cười: “Miên Y.”
“Hả, em chính là Miên Y sao?” Người hỏi chuyện có chút kinh ngạc, “Không nghĩ tới Miên Y lại nhỏ như vậy, nhìn phong cách của em tinh tế như vậy, cứ cho rằng em đã vẽ rất nhiều năm rồi chứ! Em đang học cao trung hay đại học?”
Trịnh Ý Miên: “Học năm nhất ạ.”
“Thật bất ngờ,” có người nói, “Nhỏ như vậy đã lợi hại thế rồi, chúng ta, những lão già công tác mấy năm đã bị xã hội đào thải rồi, ai.”
“Cũng không hẳn mà,” Cam Cam nói, “Miên Miên là họa sĩ kí hợp đồng nhỏ tuổi nhất, trước đây trong công ty của chúng ta cũng không có ai nhỏ như vậy, chủ yếu tuổi tác vẫn là tốt nghiệp đại học trở lên mà thôi.”
Trịnh Ý Miên không ngừng gật đầu: “Mọi người đều vẽ tốt hơn em nhiều, đặc biệt là tiền bối Từ Mạc đấy ạ, cốt truyện cùng với phân cảnh đều vẽ tốt hơn em rất nhiều, em vẫn còn phải tiến bộ thêm nhiều lắm.”
Từ Mạc bị điểm danh chính là cô gái mặc đồ đỏ khi nãy, cô ta nhấp môi cười: “Có thể kí hợp đồng với Hề Thanh, ai mà chẳng có chút tài năng cơ chứ?”
Trong xe có mười mấy người, mỗi người ở đây đều có cho mình người đọc cùng với danh khí riêng, thể loại truyện khá phổ biến nhưng không đánh mất phong cách của mình, về phần cốt truyện cũng không tìm thấy chút sơ hở nào.
Đã từng có người trêu ghẹo nói rằng, sự nổi tiếng của Hề Thanh, hơn phân nửa là được những họa sĩ ký hợp đồng này kéo lên.
Hàn huyên trong chốc lát, xe rất nhanh đã dừng lại trước cổng lớn của tổng bộ Hề Thanh.
Hôm nay có rất nhiều người máu mặt lui tới, vì sự lễ phép đặc thù, cửa công ty cũng trải một cái thảm đỏ quanh co khúc khuỷu thật dài, nhân viên công tác đứng ở cửa cũng tận chức tận trách.
Lady first, đám người Trịnh Ý Miên bước từ trên xe xuống dưới, rồi sau đó, họa sĩ nam kí hợp đồng mới lục tục từ trên xe bước xuống.
Đa số họa sĩ kí hợp đồng với Hề Thanh đều là nữ, nam khá thiếu, buổi lễ chúc mừng ba năm này, số họa sĩ nam tham dự cũng chỉ ít ỏi ba người mà thôi.
Trịnh Ý Miên xách theo làn váy, đi theo sau mọi người vào bàn, có ánh đèn flash một đường theo đuôi, nhiếp ảnh gia đi theo phía sau các cô, muốn chụp được mấy bức ảnh thật xinh đẹp.
Vào trong, Trịnh Ý Miên rất nhanh tìm được tấm thẻ bài có ghi tên của mình —— đó là vị trí thuộc về cô.
Cô ngồi vào vị trí, nhìn mặt bàn đang được tích cực chuẩn bị.
Tân Trường Thiên của cô tuy rằng vẫn chưa được lên sóng, nhưng đã thông báo ra, cũng đã được xếp vào một trong những hạng mục tuyên truyền trọng điểm vào sáu tháng cuối năm của Hề Thanh.
Cam Cam ngồi bên cạnh cô, nhìn cô đang nhìn lên sân khấu tới phát ngốc, hỏi: “Cô đang nhìn cái gì vậy?”
Trịnh Ý Miên lắc đầu: “Không có gì, chỉ là tôi cảm thấy, bản thân của mình thật may mắn.”
Tuy rằng gặp qua càng nhiều người, tầm mắt cũng ngày càng rộng lớn hơn, cô càng có thể ý thức được mình vẫn không đủ, cũng rõ ràng bản thân mình vẫn còn một đoạn đường rất dài phải đi, cũng đủ tỉnh táo để phân biệt ưu điểm cùng khuyết điểm của mình.
Nhưng… Trịnh Ý Miên cảm thấy mình có thể ngồi ở đây, có thể kí hợp đồng với Hề Thanh, có thể có được những tài nguyên không tệ lắm, chỉ như vậy mà thôi, đã có rất nhiều người muốn nhưng lại không lấy được.
Nghĩ như vậy, cô cảm thấy mình thật may mắn.
“Còn tốt,” Cam Cam nghiêng đầu, nhỏ giọng nói với cô, “Tôi cảm thấy với năng lực của cô, thì điều này dĩ nhiên là xứng đáng với cô rồi.”
Cô ta vẫn còn nhớ rõ ngày đó, app tuyên truyền khẩn cấp là đang thiếu một vị trí, truyện tranh ngắn cũng đang báo hiệu, vơ vét hết toàn bộ kho truyện tranh, cũng không thể nào tìm ra một bộ truyện tranh nào để đề cử.
Cô ta up lên diễn đàn, không chút hi vọng nào kéo dài hơi tàn mà nói: Vị *đại đại nào có thể bổ sung vào chỗ thiếu đây?
*đại đại: ai đọc truyện lâu sẽ biết, kiểu như là cách mọi người gọi những author, writer ở bên trung.
Chỉ có một bút danh với hai chữ họa sĩ duy nhất, hiện lên trong khung thoại của cô ta: Tôi đang có thời gian, bao lâu thì muốn bản thảo?
Cô ta đáp: Tốt nhất là trong vòng 3 ngày.
Trong vòng hai ngày, cái người họa sĩ kia gửi cho cô ta một tệp bản thảo, tình tiết chuyện xưa vừa đầy đủ, phong cách lại tươi mát, sắc thái xinh đẹp.
Cô ta hỏi: Nhanh như vậy đã giao rồi sao? Cô không phải là họa sĩ mới đúng không?
Cả một buổi trưa họa sĩ cũng không trả lời cô ta, ngày hôm sau 10 giờ sáng, mới xin lỗi nói: Thật ngại quá, vẽ bản thảo quá mệt, nên gửi bản thảo cho cô tôi lập tức đi ngủ, ngủ đến bây giờ mới tỉnh lại.
Sau đó, vị họa sĩ kia cũng đã cứu cô ta mấy lần, sau đó nữa, mọi người đều nhắc tới người họa sĩ này, nói cô nỗ lực chăm chỉ, hơn nữa mỗi bản thảo chất lượng cũng cực kì cao.
Lại sau đó nữa, từ trong ba bốn ngàn họa sĩ đã chọn ra hai vị tác giả để kí hợp đồng, vị họa sĩ kia là một trong hai người đó.
Tên của họa sĩ đó là Miên Y.
Cam Cam nghĩ như vậy, lập tức nói với Trịnh Ý Miên, Trịnh Ý Miên nghe xong, cười cười: “Cô nhớ tới cũng thật rõ ràng nhỉ, tôi không thể nào nhớ rõ nữa rồi. Hơn nữa khi đó tôi…. Thật sự là có chút nỗ lực đấy, chủ yếu là không có chuyện gì khác để làm, nên bao nhiêu tinh lực cũng đem đặt hết lên vẽ tranh rồi.”
Cô chính là một người như vậy, nếu như làm chuyện gì, nhất định phải nỗ lực hết sức, mới không khiến bản thân cảm thấy áy náy.
“Càng nỗ lực thì càng may mắn đấy,” Cam Cam nói, “Cô phải tin tưởng bản thân mình, cô thật sự rất tuyệt vời.”
Cam Cam vừa dứt lời, lễ mừng vừa lúc bắt đầu.
“Rất cảm ơn mọi người đã không ngại đường xa đến dự lễ mừng kỉ niệm ba năm của truyện tranh Hề Thanh, chỉ bằng khoảng thời gian vài năm ngắn ngủn, đã nhanh chóng nổi tiếng ở trong giới truyện tranh, tiếp theo, tôi xin được phép giới thiệu nhóm họa sĩ kí hợp đồng của Hề Thanh….”
“Từ Mạc, đã làm trong ngành sản xuất hội họa hơn 5 năm, có nhân khí cực kì cao, am hiểu phần lớn những thể loại truyện, cốt truyện hoàn toàn sáng tạo, phong cách ổn định tinh tế.”
Từ Mạc đứng lên, vẫy tay với màn ảnh và mọi người.
Lại giới thiệu thêm vài người, đến lượt Trịnh Ý Miên.
“Miên Y, là họa sĩ mới với nhân khí cực cao, am hiểu thể loại truyện thiếu nữ ấm áp chữa khỏi, tính cách nhân vật thông minh có chiều sâu, có thể nhìn ra phong cách khá trưởng thành.”
Trịnh Ý Miên đứng lên, cũng cười chào hỏi với màn ảnh máy quay.
Người chủ trì cười nói: “Miên Y của chúng ta lớn lên đúng là rất xinh đẹp.”
Những người đang xem phát sóng trực tiếp cũng là lần đầu tiên thấy diện mạo của Trịnh Ý Miên.
Một làn đạn comment điên cuồng mà nhảy múa.
Đây thật sự là Miên đại sao? Quá cmn đẹp rồi, bổn cô nương muốn nhảy lầu.
A a a a a a Miên của tôi, vì áo bông lớn mà điên cuồng gọi điện thoại!!!!
Rõ ràng có thể dựa vào mặt, nhưng người ta càng muốn dựa vào tài hoa hơn.
Mẹ nó, họa sĩ mà tôi hâm mộ theo dõi một năm thì ra một tiên nữ nhỏ ư?
Miên Y của nhà chúng ta quả thật là hình tượng nữ chính trong truyện tranh mà, tôi Thomas sẽ xoay 360° giạng thẳng chân để tỏ vẻ động tâm:)
Cho dù tiếp theo có giới thiệu qua vài họa sĩ nữa, nhưng nhiệt độ của Trịnh Ý Miên vẫn không giảm đi chút nào.
Cam Cam giơ di động cho Trịnh Ý Miên nhìn làn đạn comment trong phát sóng trực tiếp: “Trời ạ, bây giờ tôi mới biết được cô lại có nhiều người yêu thích như vậy.”
Trịnh Ý Miên nhún vai: “Tôi cũng mới biết mà.”
Giới thiệu xong những họa sĩ, ngay lập tức giới thiệu những phân đoạn trọng điểm trong hạng mục.
Trịnh Ý Miên nhìn truyện tranh của mọi người chỉ tóm tắt có một chút rồi lại thôi, lúc hồi phục tinh thần lại, thì phần giới thiệu cũng đã tới truyện của mình.
“Miên Y với《 vạn yêu sinh 》, yêu ma quỷ quái, vạn yêu phá giới, ngược với lẽ thường mà tồn tại. Vì hình tượng của《 vạn yêu sinh 》, chủ yếu nói về những tính cách khác nhau của những con yêu năm đó, làm thế nào để giữ gìn chủng tộc của mình chạy ngược chiều như điên, không tiếc chống trời để sửa mệnh, cuối cùng làm cho loài người có một loại ấn tượng ác liệt “không có một chuyện ác nào không làm” với yêu. Còn tiếp, sự chờ mong của người đọc là cực kì to lớn, chặt chẽ bá chiếm khoản truyện được chờ mong nhất trong suốt ba kì, dự định sáu tháng cuối năm trung tuần tháng mười hai sẽ bắt đầu tiếp tục.”
“Kha Dao với《 trói yêu 》, nói về thu phục yêu sư cùng với….”
Nghe đến đây, Cam Cam lại thò qua nói chuyện cùng Trịnh Ý Miên: “Kha Dao lúc này còn dám làm cùng đề tài với cô sao?! Hơn nữa các cô còn có khả năng là cùng một kỳ tiếp tục?”
“Tôi cũng vừa mới biết,” Trịnh Ý Miên hít sâu, “Tôi còn tưởng cô đã sớm biết rồi chứ.”
Tôi cũng có phải biên tập của cô ta đâu, làm sao mà biết được,” Cam Cam nói, “Nhưng mà không có việc gì, trùng đề tài là chuyện thường xảy ra, cô cứ vẽ cho thật tốt là được, tôi tin tưởng cô.”
Qua một lát, Cam Cam lại quay đầu lại nhỏ giọng bát quái với Trịnh Ý Miên: “Tôi nói cho cô nghe cái này nè, phần lớn mọi người đều không biết cái này đâu, nhớ là đừng nói với ai nhé.”
Trịnh Ý Miên cũng nhỏ giọng: “Được rồi, về ai?”
“Về Kha Dao,” Cam Cam nói, “Cô ta là một sự tồn tại không thể nào tưởng tượng được của công ty chúng ta.”
Trịnh Ý Miên: “Là sao?”
Cam Cam: “Cô nhìn cô ta tới tham gia lễ mừng như thế này, còn được ngồi chung với các tác giả ký hợp đồng này kia nữa, lập tức còn trở thành một trong những hạng mục trọng điểm…. Kỳ thật là cô ta, căn bản không phải là tác giả ký hợp đồng.”
Trịnh Ý Miên nhấp môi: “Không phải sao? Tôi thấy đãi ngộ của cô ta không khác biệt lắm so với mọi người, còn tưởng cô ta còn ký hợp đồng họa sĩ sớm hơn so với tôi nữa.”
“Vậy để tôi nói cho cô, trình độ của Kha Dao cũng như lũ gà mờ mà thôi, các phương diện khác cũng rất bình thường, tuy rằng không tới nỗi nhìn thôi cũng muốn đui mắt, nhưng chắc chắn không đủ tiêu chuẩn để ký hợp đồng. Phong cách của cô ta không có gì đặc sắc, vậy còn chưa nói, kiến thức cơ bản cũng không vững chắc nữa.” Cam Cam nói, còn có chút phẫn nộ trong đó.
Trịnh Ý Miên cũng nói: “Trước đây tôi có quen biết, chính là vào lúc vừa mới vào nghề, mọi người thường xuyên ở bên nhau vẽ phác họa. Sau đó…. Mọi người đều có những con đường riêng, nên cũng chậm rãi phai nhạt dần.”
Ở trong mắt cô, trình độ của Kha Dao không sai biệt lắm với những lời Cam Cam vừa nói, không kém, nhưng cũng không phải là rất tốt.
Cam Cam nói: “Đúng vậy, nhưng cũng không biết vì sao chủ biên lại thích cô ta như vậy, những người vẽ tốt hơn cô ta nhưng chưa kí hợp đồng vẫn còn một đống, lại đưa cho cô ta tài nguyên tốt nhất, có khi tôi nhìn thấy đống bản thảo tốt bị mai một lập tức tức điên. Cô nhìn hiện tại mà xem, nhóm tác giả kí hợp đồng sẽ phải tuân thủ theo hợp đồng làm việc, còn cô ta, không kí hợp đồng, tự do tự tại, tài nguyên lại giống như họa sĩ kí hợp đồng vậy, rất không công bằng.”
Trịnh Ý Miên hỏi Cam Cam: “Vậy thì tại sao không báo lên để kí hợp đồng?”
Cam Cam nhún vai: “Chắc chắn là báo nhiều lần lắm rồi, nhưng BSS không chịu. Lần này là hạng mục trọng điểm, có thể là Tân Trường Thiên Nhân của Kha Dao vẽ tốt quá, hơn nữa chủ biên của cô ta cũng báo lên nhiều lần để kí hợp đồng cũng chưa thành công, chắc BSS cũng ngại nên cho cô ta một chút mặt mũi, cho thêm một cái tài nguyên hạng mục này.”
Trịnh Ý Miên và Kha Dao chỉ xem như sơ giao mà thôi, không có nhiều qua lại, tất nhiên không rảnh mà quan tâm cô ta làm gì.
Nhưng đối với Cam Cam thì không phải như vậy, những họa sĩ của cô không kí hợp đồng còn rất nhiều, cô làm người vừa chính trực lại chân thành, mỗi một họa sĩ đều xem như bằng hữu của mình.
Chuyện này của Kha Dao cũng giống như là —— Cam Cam làm người bảo vệ để họa sĩ yên tâm mà vẽ truyện, thành thật kiên định mà tiến bộ, vừa ngẩng đầu thì thấy được có người bởi vì trọng tài bất công, phạm quy mà chạy trước một đoạn lớn thật xa rồi.
Lòng đầy căm phẫn cũng là chuyện bình thường.
Trịnh Ý Miên an ủi cô một hồi lâu, mới tiếp tục nghe đủ loại giới thiệu trên sân khấu.
Lễ mừng kết thúc sau bốn giờ, cô ngồi ở trong không gian bịt kín, đầu có chút choáng váng rồi.
Thật vất vả chờ người chủ trì trên sân khấu nói cho hết lời, đám người họa sĩ kí hợp đồng như Trịnh Ý Miên lại bị chủ biên kêu lên hậu trường, nói là muốn kí tên.
Poster về truyện tranh Hề Thanh chiếm một góc lớn, mọi người cầm bút ký tên, theo thứ tự mà ký tên ở mặt trên đó.
Cam Cam đứng bên cạnh cười nói: “Mọi người đều chính thức như vậy, giống như bước đi trên thảm đỏ trong liên hoan phim vậy đó.”
Kí tên xong, lễ mừng chính thức kết thúc.
Sau khi kết thúc, Hề Thanh còn tổ chức một bữa tiệc tối nữa.
Tiệc tối cũng tương đối tự do, nhưng cơ bản lễ tiết cũng không thể thiếu, Cam Cam mang theo mọi người đối mặt cùng với bảy tám nhà đầu tư, bắt chuyện vài câu, cầm mấy tấm danh thiếp, không khí rất hòa thuận, vui vẻ.
Trịnh Ý Miên tùy tiện ăn chút gì đó, lập tức về trước.
Cô vừa đến khách sạn, nghỉ ngơi một chút, đem túi đặt lên bàn.
Nhớ tới việc phải nhắn tin báo cho Lương Ngụ, Trịnh Ý Miên tìm di động ở trong túi, khi rút di động ra, một tấm danh thiếp rớt ra từ trong túi cùng với cái di động của cô.
Danh thiếp có lẽ là bị tiện tay nhét vào, cô không thấy, cũng không nghĩ tới sẽ xem làm gì.
Trịnh Ý Miên nhắn tin nói với Lương Ngụ lễ chúc mừng đã kết thúc, lập tức đi tới toilet thay bộ váy nghiêm trang trên người.
Váy mới vừa thay xong, cửa đã bị ai đó gõ lên.
Trịnh Ý Miên mở cửa, kinh ngạc với tốc độ nhanh như vậy của Lương Ngụ.
Cô nhìn anh: “Các anh không cần huấn luyện sao?”
“Huấn luyện buổi sáng vừa kết thúc, hiện tại là thời gian nghỉ ngơi,” anh cười bước vào, “Anh trực tiếp kêu xe tới đây.”
Đóng cửa, Lương Ngụ hỏi cô: “Xong hết rồi phải không? Khi nào thì em trở về?”
Trịnh Ý Miên trải bộ lễ phục nằm xoài trên giường, bắt đầu dọn dẹp đồ vật: “Hề Thanh ở bên này đã xong xuôi hết rồi… Nhưng mà có phải anh vẫn chưa thi đấu đúng không? Khi nào thì anh thi đấu?”
“Tuần này anh vẫn chưa về được, em cứ về trước, anh sẽ theo sau mà,” Lương Ngụ dựa vào mặt bàn, một lát sau, phát hiện được đồ vật trên mặt bàn, lật qua lật lại, bâng quơ hỏi: “Này là cái gì? Danh thiếp sao?”
Trịnh Ý Miên nhìn anh một cái, nghĩ nghĩ, tóm lại cũng không phải là chuyện lớn gì, liền nói: “Ừ, lúc nãy sau khi lễ mừng kết thúc thì có một bữa tiệc tối, mọi người đều kính rượu nhau giao lưu một chút, có một nhà đầu tư thuận miệng nói là, con trai của ông ấy không khác biệt lắm so với em, có cơ hội thì có thể làm quen một chút. Mọi người đại khái chỉ là nói giỡn, có người thì nói làm bạn bè linh tinh, còn nói con của ông ấy các phương diện đều không tồi.”
“Con trai?” Lương Ngụ khoanh tay, nheo mắt lại, “Rất không tồi? Có bao nhiêu không tồi hửm?”
“Em cũng không biết nữa, có người nói là thân cao 1m87, bằng cấp cao, của cải tốt, lớn lên còn rất đẹp trai,” Trịnh Ý Miên nhún vai, “Có lẽ của cải thật sự không tồi thật, nhưng diện mạo thì…. Em lúc ấy cũng chỉ thuận tiện gật đầu một cái để lừa gạt mà thôi, còn chưa thấy rõ người kia có diện mạo thế nào, cũng không thể phán đoán diện mạo con ông ấy được.”
Lương Ngụ cười nhạo một tiếng, vốn dĩ nghe chuyện này đã thấy mất hứng, vừa nghe những cái ví dụ về điều kiện đó, ngay lập tức thấy khó chịu.
Điều kiện không tồi? Có thể không tồi bằng anh hay không hả?
Qua một lát, anh nhíu mi, mở miệng: “Anh thân cao chuẩn 1m87, ai biết được con của ông ta có mang giày độn hay không, bằng cấp của anh thì không nói, con của ông ta bằng cấp thế nào vẫn còn là nghi vấn, vấn đề của cải, anh đề nghị em nên điều tra rõ để hiểu biết sâu sắc, nói không chừng anh cũng tốt như hắn ta, còn diện mạo thì….”
Trịnh Ý Miên cười nói tiếp: “Diện mạo thì anh cũng thắng tuyệt đối, không cần phải so sánh, em sẽ không suy xét gì tới anh ta.”
Đã gặp được một người như anh thế này, những cái điều kiện cứng nhắc đó, đối với cô không hề có một chút lực hấp dẫn nào.
Nghe được những lời này của Trịnh Ý Miên, mày Lương Ngụ rốt cuộc cũng giãn ra, ngón tay anh gõ nhẹ lên mặt bàn, rũ mắt, cười nhẹ một chút.
Sửa soạn đồ vật thật cẩn thận, Trịnh Ý Miên chuẩn bị đi tới căn cứ luyện tập của Lương Ngụ, chào tạm biệt với mọi người, rồi trở về thành phố.
Ra khách sạn, Trịnh Ý Miên muốn tới Hề Thanh nói một câu tạm biệt hẹn gặp lại, mới vừa đi tới cửa Hề Thanh, phát hiện có người đang mở cửa một chiếc xe.
Lương Ngụ như là nhìn thấy gì đó, nhìn chằm chằm người đàn ông mặc tây trang mang giày da kia lên xe, đóng cửa xe.
Khi đó đèn của quán khá mờ, Trịnh Ý Miên không thấy rõ diện mạo người kia, cũng không thèm xem danh thiếp truyền đạt cái gì, còn không biết người ta tên gì luôn.
Nhưng cô vẫn nhớ rõ thân hình cao lớn cùng với bộ âu phục của người kia, và còn cái đồng hồ tinh xảo trên tay người kia nữa.
Nhìn thấy Lương Ngụ đang nhìn sang bên kia, Trịnh Ý Miên cho rằng anh đã biết, giật nhẹ quần áo Lương Ngụ: “Ai nha, thật ra cũng không có gì, ông ấy có thể chỉ là tùy tiện mà thôi…”
Lương Ngụ nghiêng mắt, hỏi cô: “Trước đó mọi người nói người mà em có thể suy xét một chút, là con của ông ta?”
“Đúng vậy,” Trịnh Ý Miên cũng có chút cạn lời nhưng vẫn hỏi, “Anh không biết ông ấy sao? Vậy tại sao lại nhìn người ta chằm chằm vậy?”
Lương Ngụ tạm dừng một chút, sau một lúc lâu, trầm ngâm nói ——
“Đó là ba anh.”
Tác giả có lời muốn nói: Ha ha ha một trường hợp thật đáng yêu mà.
______
HV: tặng mọi người 1 chương dài hơn 4000 chữ nè:))) đây là thành quả của mỗi ngày edit được lí nhí vài trăm chữ. Cảm ơn mọi người vẫn ủng hộ truyện, yêu lứm ~~
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!