Về Sau Bớt Ăn Cá - Chương 4-2: Bốn con cá (2)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
136


Về Sau Bớt Ăn Cá


Chương 4-2: Bốn con cá (2)


Tóc của anh tựa hồ phát ra những tia sáng tinh mịn, tóc đen sẫm màu bị ánh mặt trời nhuộm ra một tầng lưu kim nhàn nhạt. 

Sau lưng anh tựa như một vòng một vòng ánh sáng lập lòe, trắng đến chói mắt, làm khuôn mặt đẹp như bức họa này thoạt nhìn giống như là hấp thụ quá độ ánh sáng của phim nhựa. 

Trịnh Ý Miên vẫn mở to mắt, huấn luyện viên đi qua nhìn cô, cười hỏi: “Thế nào? Rất đẹp trai đúng không?”

Câu này như đổ thêm dầu vào lửa, bên nam sinh điên cuồng mà cười to, có người còn đứng đó huýt sáo.

“Đẹp trai đẹp trai! Lương Ngụ à, bên kia cũng đẹp đúng không?” 

Nữ sinh bên này cũng bắt đầu cười ra tiếng.

“Cái gì thế này, tớ cư nhiên lại cảm thấy ngọt ngọt thế nào ấy…”

“Tớ đang nghĩ nếu như đứng đầu hàng, có thể đứng nhìn rõ hai người họ hạnh phúc rồi.”

“Miên Miên.” Lý Mẫn đứng ở phía sau kêu, “Thế nào, kích thích không?”

Chỉ có Trịnh Ý Miên không dám động, cả người như bị đóng băng, mặt đỏ như tôm luộc.

Trong không khí xôn xao, cô không nghe rõ được Lương Ngụ thấp giọng trả lời: “Phải.”

“Như thế nào, buồn cười?” Huấn luyện viên xoa eo, hào phóng nói, “Vậy cho các người cười một phút đồng hồ đấy!”

Một trận cười to đến từ bốn phương tám hướng bộc phát ra.

Huấn luyện viên lại lập tức thu nhỏ miệng lại: “Không được cười! Nghiêm!”

Trịnh Ý Miên thật vất vả mới thích ứng được tiết tấu này, hơi thả lỏng người một chút, ngẩng đầu lên phía trên một chút, lại vừa đối diện với cặp mắt đẹp của Lương Ngụ. 

Anh có cặp mắt đào hoa, không cười rất câu dẫn người, khi không để ý mà cười rộ lên, lại mang theo hơi thở sạch sẽ mà đoan chính của thiếu niên, tựa như tùy ý vẩy mực lên tranh sơn thủy, đẹp không tả.

Thẳng đến khi phía đối diện giấu không được lại phát ra tiếng cười, phát ra từng đợt âm thanh “phụt”, Trịnh Ý Miên mới ý thức được, cô đã cùng Lương Ngụ đối diện thật lâu.

…….

Vì cái gì mà vừa nhấc đầu đã liền có thể nhìn thấy cậu chứ? Cậu ấy vẫn luôn nhìn mình sao?

Phủ định một loạt ý tưởng vừa hiện ra trong đầu, Trịnh Ý Miên lập tức phỉ nhổ bản thân một phen.

Tùy tiện bốn bỏ năm lên đi xuống, lại có thể tưởng tượng ra đại ca trường học yêu thầm mình.

Nghĩ vậy, cô lại xốc mí mắt lên, âm thầm liếc mắt nhìn Lương Ngụ xem xét.

Anh nhướng nhướng mi mắt nhìn cô, tựa hồ đang hỏi cô sao lại nhìn anh như thế. 

Cô đau đầu mà bỏ qua một bên, càng bôi càng đen là sao chứ.

Nữ sinh đứng đằng sau còn đang thảo luận về Lương Ngụ đến khí thế ngất trời, thậm chí còn nói lẫn sang cả Trịnh Ý Miên.

“Ai, các cậu không cảm thấy nam thần khí chất xấu xa khoác quân phục hay áo để ngụy trang lên liền có cảm giác có người bạn trai năng lực max à?”

“Hormone tàn bạo đúng không?”

“Đúng đúng đúng chính là loại cảm giác này!”

“Lớn lên đẹp trai như thế, nhất định là có bạn gái rồi.”

Chuông tan học tựa như tiếng chuông cấp cứu rốt cuộc cũng vang lên, huấn luyện viên cười ha hả kêu mọi người giải tán, Trịnh Ý Miên vội vàng chạy tới gốc cây lấy ô.

Lý Mẫn chạy tới: “Cậu không biết đâu, các nữ sinh bên cạnh nhìn cậu hâm mộ muốn điên lên được ấy.”

Trịnh Ý Miên bật dù lên, hỏi: “Hâm mộ tớ cái gì?”

“Hâm mộ cậu đứng trước mặt Lương Ngụ chứ gì nữa, các cậu ấy nói Lương Ngụ vẫn luôn luôn nhìn cậu đấy…”

Trịnh Ý Miên cười cười: “Có thể là có ẩn tình gì đó.”

Lý Mẫn: “Cái gì?”

Trịnh Ý Miên: “Cậu ấy nhìn tớ, có thể là có ẩn tình khác.”

Lý Mẫn: “Ví dụ như?”

Trịnh Ý Miên: “Có khả năng là cậu ấy cận thị, chỉ có thể nhìn phía trước phát ngốc.” (em quỳ lạy chị:v)

“…”

Lý Mẫn bị cô chọc cười: “Chúng ta có thể đừng không tự tin đến như thế chứ, không chỉ có cậu ấy đâu, rất nhiều nam sinh nhìn cậu đấy.”

Trịnh Ý Miên vẫy vẫy tay, nói: “Đi thôi, ăn cơm đi.”

…….

Nhà ăn đã bị tân sinh viên chen chúc đến chật như nêm cối (có nghĩa là chật đến không thể cựa quậy nổi), Trịnh Ý Miên đang đứng ngoài vòng vây chiến đấu ấy, cảm thấy đầu cũng sắp to ra rồi.

Cô đứng ở đằng kia xếp hàng thì bị Triệu Viễn thấy được.

Anh ta dùng khuỷu tay huých Lương Ngụ một cái: “Chờ nửa ngày rốt cuộc cũng tới rồi, không phải em đã nói các em ấy đều xuống rất chậm sao?”

Lương Ngụ nhìn anh ta: “Cậu đứng ở đây đi, tôi đi ra ngoài một chút.”

Nói xong liền đi qua chỗ của Trịnh Ý Miên.

Trịnh Ý Miên đang ngẩng đầu nhìn thực đơn, chỉ nghe được một giọng nói rõ to: “Cho tôi đi một chút!”

Trịnh Ý Miên không kịp trốn, may mắn có người cầm tay cô kéo một cái, ngay lập tức một nam sinh mang giày trượt patin chạy vèo qua người cô giống hệt một cơn gió.

Cư nhiên lại có người ngay tại thời điểm này dám mang giày trượt patin xuống nhà ăn lấy cơm, may mà cô tránh được, bằng không nếu đụng phải, chén đĩa trên tay cô đều đổ bể hết rồi.

Trịnh Ý Miên thậm chí đầu còn chưa ngẩng lên, chỉ cần nhìn thấy cánh tay hữu lực bên hông liền biết được người này là ai.

Bởi vì hai người dựa gần, mùi đồ ăn đều không ngửi thấy rõ ràng, rõ ràng nhất chính là mùi hương dễ chịu kia, tiến thẳng vào xoang mũi của Trịnh Ý Miên.

Đó là một loại mùi hương thanh mát như mùi cây cỏ trong mưa, vừa ngửi thì thấy lạnh lẽo, cẩn thận cảm nhận một chút lại thấy ôn nhu, thoải mái.

Lương Ngụ thấp giọng nói: “Cẩn thận một chút.”

Cô gật gật đầu, hỏi: “Cậu không bị rơi bát đĩa chứ?”

“Không”, anh duỗi tay lấy bát đĩa cô đang cầm, “Bạn tớ vừa xếp hàng ở trong đây, cậu ăn gì, thuận tiện lấy giúp cậu một phần nhé?”

Thanh âm của anh khàn khàn, lộ ra một cỗ triền miên.

Trịnh Ý Miên: “Phiền cậu quá, vậy lấy sườn heo chua ngọt đi.”

“Ừ,” anh đáp lời, “Cậu đứng ở ngoài chờ tớ một chút, bên trong thật chen chúc.”

Thật vất vả mới chen ra được, Trịnh Ý Miên vẫn mơ mơ hồ hồ, không thể hiểu được tại sao mình lại bị Lương Ngụ cầm đĩa cơm đi, hơn nữa còn thuận lợi đi vào trong đại đội quân mua cơm.

Thanh âm của anh bị mặt trời hun đến mềm mại, lười biếng.

“Ăn no một chút, buổi chiều còn phải huấn luyện nữa.”

….

Giữa trưa nắng, tận dụng hết mọi thứ để đánh một giấc ngon lành, chỉ mới nửa giờ đã bị đồng hồ đánh thức, Trịnh Ý Miên nhận mệnh mà mặc quần áo gọn gàng xuống giường, dọn dẹp phòng rồi tiếp tục đi huấn luyện quân sự.

Quả nhiên, buổi chiều cũng không có chuyện gì tốt đẹp.

Các nam sinh tập hợp đội hình các chỗ các cô không xa, nội dung huấn luyện đều có thể nghe thấy được rõ ràng.

Huấn luyện viên nói: “Đi đều tốt sẽ được nghỉ ngơi, lúc đó tôi sẽ dạy mọi người ca hát.”

Cái điều kiện ca hát này không phải quá mê người, nhưng cái nghỉ ngơi thì lại có.

Thời điểm đội quân bên Trịnh Ý Miên bắt đầu đứng nghiêm, bên kia đã ngồi trên mặt đất.

Huấn luyện viên: “Xem ra chỉ có đứng ở phía bên đây, các em mới có thể nhớ tới tinh thần tương thân tương ái trong tiểu thuyết đấy nhỉ.”

Mọi người cười.

Huấn luyện viên vỗ vỗ tay, nói: “Tốt, tiếp theo tôi sẽ chọn một người tiêu biểu nhất lên hát “tóc em đẹp làm anh xuyến xao”.”

Trịnh Ý Miên: “…”

Quả nhiên, nữ sinh cũng bắt đầu xì xầm to nhỏ.

“Huấn luyện viên nhìn vào là biết không đứng đắn rồi.”

“Huấn luyện viên thực sự đức hạnh cao thâm nha! Người nào sẽ lọt vào lòng Hồng Nương đây? Ông ấy không phải là muốn tác hợp cho đôi bên đấy chứ?”

“Sẽ không bắt chúng ta lên hát hợp xướng đấy chứ?”

….

Đoán đúng rồi.

Thời điểm nữ sinh bắt đầu nghỉ ngơi sau khi đứng nghiêm, huấn luyện viên chỉ huy nam sinh liền đi qua.

Anh ta cùng huấn luyện viên nữ sinh cười nói: “Chúng tôi bên này học rất tốt đấy, nếu không thì nghe chút nhé?”

Một trận cười dài của đám nữ sinh vang lên không dứt: “Được được, nghe một chút.”

Một người mạnh dạn đứng lên chỉ huy: “Toàn thể nam sinh, nghỉ, nghiêm, ngồi xuống, chuẩn bị bắt đầu hát nha!”

Phía còn lại cũng hô lớn khẩu lệnh xuống dưới: “Toàn thể nữ sinh, bên phải quay! Ngồi xuống!”

Hai cái đội hình này, ngồi thật sự rất gần.

Lương Ngụ và Trịnh Ý Miên mơ hồ chỉ cách nhau chỉ có một bước chân.

Cô giật nhẹ ống quần, chuẩn bị ngồi xuống.

Ngại ngùng ở chỗ, nữ sinh ngồi ở phía sau có dáng ngồi rất hào phóng, đầu tiên là đặt mông ngồi xuống, tiếp theo mới thu chân lại ngay ngắn.

Vì thế lúc mà nữ sinh kia thu chân lại, vô tình tư thế chân lại quét trúng Trịnh Ý Miên, cô lảo đảo một cái, suýt nữa thì ngã quỵ.

Lương Ngụ nhanh tay lẹ mắt, kịp thời đem cô đỡ lấy.

Nhưng bởi vì Trịnh Ý Miên vừa khuỵu chân chuẩn bị ngồi xuống, lại bị đạp trúng như vậy, cô liền bày ra một tư thế giống với ngồi quỳ cũng chẳng khác gì bao.

Mà Lương Ngụ vì kéo cô, cũng cong lưng xuống không ít.

Ở trong mắt của quần chúng vây xem, hai người gập chân cong eo đối mặt, không khí rất rất không thích hợp.

Triệu Viễn vỗ đùi, vui tươi hớn hở cười nói: “Hai người các cậu… đang tính bái đường ở đây đấy à?”

Tác giả có lời muốn nói: 

Nhất bái thiên địa

Nhị bái cao đường

Phu thê đối bái

Hì hì hì 

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN